Diệp Thu Diệp phẫn nộ rống to: Trần Nghênh Phong, ngươi tỉnh lại đi! Cho dù ngươi có thể sống nhờ đối phương bố thí, sau này ngươi còn có thể an giấc mà ngủ sao?
Trên mặt Trần Nghênh Phong thủy chung vẫn treo một nụ cười, bộ dáng giống như không hề nghe thấy thanh âm chửi mắng như sóng triều trên tường thành. Khuôn mặt xương xẩu của hắn sáng sáng tối tối trong ánh lửa đang thiêu đốt thi thể chiến hữu mình.
Pháp Tôn đại nhân, không biết ngài cảm thấy đề nghị của tại hạ thế nào? Trần Nghênh Phong bình tĩnh hỏi.
Được! Hiếm khi Nghênh Phong lạc đường lại biết quay đầu, ta thế nào lại không đồng ý! Pháp Tôn lớn tiếng cười: Ta đáp ứng đề nghị của Nghênh Phong, hiện giờ có Nghênh Phong tương trợ, lại càng có thể nhanh chóng diệt trừ ma kiếp. Ta ở đây hứa hẹn, sau cuộc chiến, nhất định cho phép Trần gia một lần nữa thành lập, cùng quân chung hưởng thiên hạ thái bình!
Đa tạ Pháp Tôn đại nhân! Trần Nghênh Phong mừng rỡ.
Giãn đường, nghênh đón Trần Nghênh Phong cùng người của hắn vào! Từ nay về sau, mọi người chính là người một nhà rồi! Pháp Tôn cười ha ha, thanh chấn trăm dặm.
Trong đội ngũ của Trần Nghênh Phong, mặc dù có rất nhiều người lộ vẻ uất nghẹn, nhưng đại đa số đều là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mẹ nó, cuối cùng cũng sống rồi, may mắn, may mắn...
Trên tường thành, đám người Dạ Trầm Trầm vẫn mắng to không ngừng.
Trên tường thành, đám người Dạ Trầm Trầm vẫn đang mắng to không dứt.
Nhưng càng có nhiều đang thầm tính toán trong lòng, nếu ta cũng làm như vậy, sau khi đầu hàng... liệu có phải cũng...
...
chấp pháp giả chi chít, xếp thành hàng hai bên, ở giữa lưu lại một đại lộ rộng ước chừng mấy trăm trượng.
Pháp Tôn đã dùng tới nghi lễ tối cao nghênh đón Trần Nghênh Phong đầu hàng.
Trong nháy mắt này, Trần Nghênh Phong cảm thấy mình đúng là có thể diện.
Tuy rằng Trần gia truyền thừa vạn năm đã bị diệt trong tay Pháp Tôn, nhưng chỉ cần mình còn sống, Trần gia sau này vẫn có thể gây dựng lại... Nhất định có thể siêu việt Trần gia trước kia, quân tử báo thù mười năm không muộn, chuyện sau này ai có thể nói trước được chứ.
Trước mắt quan trọng nhất chính là: Mình phải sống sót.
...
Trần Nghênh Phong chắp tay tươi cười đáp lại, hai bên thăm hỏi.
Tiếp đó, thương lượng với chấp pháp giả, tất cả đội ngũ đầu hàng cứ hai ngàn người một nhóm, tiến lên phía trước để Pháp Tôn kiểm duyệt.
Trần Nghênh Phong cũng không dị nghị gì cái này, nếu ngay cả chút đãi ngộ này cũng không có, vậy ngược lại mới đáng ngờ.
Đội ngũ vốn lộn xộn, dựa theo yêu cầu của chấp pháp giả mà xếp thành đội. Trong đó, những người do Dạ gia phái ra cũng từng phản kháng, nhưng sau khi bị giết mười mấy người đương trường, những người còn lại cũng yên tĩnh trở lại, tựa hồ đã nhận mệnh rồi...
Sau khi trải qua tập kết, điều chỉnh, đã là buổi tối. Mưa rốt cuộc cũng dần dần nhỏ đi.
Nhìn nghi thức tiếp hàng ngoài thành, lại còn tiếng hoan hô khắp nơi, mọi người trên tường thành toàn thân đều lạnh lẽo.
Trần Nghênh Phong làm như thế, chẳng khác gì hung hăng đâm một đao vào ngực mọi người.
Còn mang đi nhiều nhân thủ như vậy!
Nghi thức tiếp hàng rốt cuộc bắt dầu đầu.
chấp pháp giả hai bên đứng trang nghiêm, Trần Nghênh Phong dẫn đầu, suất lĩnh đội ngũ đi tới. Nơi cuối đường, tuy không nhìn thấy, hắn vẫn có thể cảm nhận được, nơi đó có một nhân vật mạnh mẽ, quyền cao chức trọng đang đợi mình.
Đó là Pháp Tôn!
Trần Nghênh Phong lại một lần nữa thở phào một hơi. Pháp Tôn đích thân nhận hàng, có thể thấy được mức độ coi trọng mình ra sao.
Đội ngũ đầu hàng từng nhóm từng nhóm tiến vào.
Một nhóm hai ngàn người. Đi theo Trần Nghênh Phong có mấy chục vạn người, cuối cùng cũng xếp thành hơn hai trăm nhóm.
Có hi vọng sống sót, mọi người đều đi rất nhanh, tâm tình cũng vui vẻ lên.
Rốt cuộc, toàn bộ nhân mã đều tiến vào trong khu vực mà chấp pháp giả an bài.
Phía trước, Pháp Tôn cười ha ha, mang theo cao thủ cao tầng phe chấp pháp giả tiến lên nghênh đón.
Trong lòng Trần Nghênh Phong cực kỳ hưng phấn, bước nhanh lên trước vài bước, chuẩn bị bắt tay cười nói với Pháp Tôn.
Nhưng vừa đi tới phụ cân, liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Pháp Tôn nháy mắt đã đông cứng lại, tiếp đó lập tức biến thành một vẻ mặt lạnh như băng. Chỉ nghe Pháp Tôn hạ lệnh một câu: Giết sạch những kẻ này cho bổn tọa! Trảm thảo trừ căn, một người không lưu!
Mệnh lệnh bất ngờ này vừa vang lên, quả thực tựa như trời sập đất nứt.
Nụ cười trên mặt Trần Nghênh Phong đột nhiên cứng đờ, trợn trừng mắt không dám tin tưởng: Pháp Tôn đại nhân? Ngươi...
Pháp Tôn mặt như hàn băng: Loại tiểu nhân đê tiện bội bạc như ngươi, đê tiện vô sỉ tới mức ngay cả huynh đệ cũng có thể bán đứng, đúng là bệnh trạng lớn nhất khi bị vực ngoại thiên ma ma hóa. Ma đầu làm hại nhân gian như ngươi, không ngờ còn vọng tưởng nói điều kiện với bổn tọa? Si tâm vọng tưởng mà thôi, giết!
Ra lệnh một tiếng, chấp pháp giả đã sớm chuẩn bị tốt tứ phía đồng loạt động thủ.
Giết!
Đột nhiên đao kiếm chớp động, tựa như sóng triều đại hải ập tới.
Tiếp đó chính là vô số vòi máu tươi nồng đậm, dày đặc tới cực điểm, thi nhau phun lên. Toàn bộ bầu trời, mặt đất, nháy mắt đã bị nhuộm đỏ!
Lấy hữu tâm tính kế vô ý, lại đang không hề phòng bị chút nào, từ đầu tới đuôi đều lọt vào trong vòng vây của đối phương... Hơn nữa nhân số song phương chênh lệch quá xa, chất lượng số lượng cao thủ đều bị vượt qua mấy chục lần, thậm chí còn nhiều hơn..
Trần Nghênh Phong hiện giờ thê thảm có thể nói là không thể thê thảm hơn.
chấp pháp giả cùng nhau động thủ, cơ bản đều là toàn lực. Cái gì mà nhân kiếm hợp nhất, nhân đao hợp nhất... Mình có chiêu số nào lợi hại nhất thì xuất là chiêu số đó.
Toàn lực đánh lén một đám địch nhân hoàn toàn không có phòng bị, không có năng lực kháng cự, sát thủ phủ đầu!
Chiến trường mấy chục dặm, hai mặt thụ địch!
Mới chỉ trong chốc lát thôi, đã có hơn mười vạn người mơ mơ hồ hồ mất mạng!
Khóe mắt Trần Nghênh Phong trợn trừng, giận dữ hét: Pháp Tôn, ngươi dám gạt ta!
Trên mặt Pháp Tôn lộ ra nụ cười khinh thường tới cực điểm, thân hình chậm rãi lui về phía sau.
Thậm chí ngay cả đích thân xuất thủ giết chết Trần Nghênh Phong cũng khinh thường.
Trần Nghênh Phong rống giận nhào tới: Pháp Tôn! Đi đâu! Lão tử phải quyết một trận tử chiến với ngươi! Ngươi là là đồ lừa đảo khốn kiếp!
Nhưng mấy vị chí tôn cửu phẩm chấp pháp giả bên người Pháp Tôn đã ngăn cản hắn lại: Chết đến nơi còn vọng tưởng giao thủ với Pháp Tôn đại nhân. Bằng vào loại người đê tiện vô sỉ hạ lưu bỉ ổi, còn thấp kém hơn cả ma vật như ngươi cũng xứng?
Tiếp đó là vung tay công tới.
Trong phút chốc, tiếng chém giết chấn thiên động địa!
Có lẽ không nên nói là chém giết, căn bản là tàn sát đơn phương!
Biến cố bên này vừa mới phát sinh, mọi người trên tường thành đã nghe được.
Biến cố kinh người như vậy khiến mọi người trên tường thành nhất thời không biết nên phản ứng thế nào ! Mọi người vừa mới rồi còn đang chửi mắng ầm ĩ, trong bất tri bất giác đã cùng nhau cứng họng.
Một điểm thanh âm cũng không phát ra được.
Mắt thấy những người này đã lâm vào trùng vây, bị tàn sát mà gần như không có năng lực phản kháng, động tác duy nhất của đám người Dạ Trầm Trầm, cũng chỉ có đem hai mắt vô lực nhắm lại.
Tuy cũng cảm thấy thống khoái, nhưng trong lòng há lại không cảm thấy bi thương?
Mấy chục vạn ngươi, bị người ta lừa dâng lên tận cửa, sau đó lại bị tàn sát không có năng lực phản kháng... chết uất nghẹn cỡ nào...
Trong Trung Đô thành, tất cả mọi người đều câm như hến.
Một số người ôm chủ ý đầu hàng trong lòng lập tức giống như bị một gáo nước lạnh xối lên đầu, toàn thân lạnh thấu tim!
Thì ra, đầu hàng cũng không được...
Trời đất ơi, vậy phải làm sao bây giờ, đây không phải là chết chắc sao?
Trận chiến này, tới đột ngột dị thường, mà chấm dứt cũng nhanh dị thường.
Hồi tàn sát đơn phương này trước sau chỉ diễn ra chừng nửa canh giờ, mấy chục vạn người đều đã biến thành thi thể, mà phe chấp pháp giả, không ngờ gần như không có thương tổn gì, thương vong cực kỳ nhỏ bé.
Chiến tuyến quá dài, chấp pháp giả lại chuẩn bị quá đầy đủ, gần như mỗi người đều có mục tiêu riêng, nhắm chuẩn, sau đó mới hạ thủ. Mà đối phương lại hoàn toàn không phòng bị... làm sao có thể đào thoát?
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, Trần Nghênh Phong toàn thân đẫm máu, miệng cuồng phun máu tươi bay lên không, tu vi hắn cũng coi như cường đại, đang nỗ lực đột phá vòng vây tử vong, hướng về phía Trung Đô thành mà bay tới.
Dạ đại ca! Cứu ta! Cứu ta với!
Trên tường thành, Dạ Trầm Trầm mặt trầm như nước, đứng im như cương thi.
Bên cạnh, Gia Cát Thương Khung cùng Diệp Thu Diệp đều hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, phẫn nỗ quay mặt đi chỗ khác.
Cứu ngươi?
Ngươi làm ra chuyện như vậy, không ngờ còn mặt mũi cầu cứu chúng ta?
Ngươi cũng là lão quái vạn năm rồi, lại có mặt mũi hô lên hai chữ cứu mạng?Cửu kiếp chi tử, cửu đại thế gia chi tổ, có bao giờ từng hô cứu mạng?
Ngươi có biết một tiếng cứu mạng của ngươi, đã vứt tất cả thể diện của chúng ta xuống đất, cho người ta tùy diện giẫm đạp không?
Mấy vị chí tôn chấp pháp giả phía sau vọt tới như bay, quyền cướng đao kiếm thi nhau giáng xuống!
Hét thảm một tiếng, Trần Nghênh Phong bị một quyền đánh bay, sau đó thân thể hắn liền không tự chủ được mà cúi xuống!
Một vị chí tôn cửu phẩm khác lóe lên quỷ dị, đã tới dưới người Trần Nghênh Phong, hung hăng đá một cước vào bụng hắn, Trần Nghênh Phong hự một tiếng thống khổ tới cực điểm, toàn bộ thân thể lại không tự chủ được bay ngươc lên.
Mà giờ khắc này, tên trên không đã sớm chờ sẵn, hung hăng vỗ song chưởng vào lưng hắn, tiếp đó lại một cước đạp vào lưng hắn.
Vị chí tôn cửu phẩm phía dưới hất kiếm, đâm vào ngực Trần Nghênh Phong, một vị chí tôn cửu phẩm khác thì hai tay hai bên, vỗ thẳng vào hai bên huyệt thái dương của hắn.
Rắc rắc, xương cốt Trần Nghênh Phong không biết gãy bao nhiêu cái, nhất là cả đầu nổ tung giống như dưa hấu, óc tương bắn tung tóe.
Oanh một tiếng, không biết một chưởng tối hậu của người nào, vỗ vào đan điền của hắn!
Hoàn thành đánh nát thần hồn của hắn, hình thần câu diệt.
Nhất đại thủy tổ Trần gia, cứ như vậy biến thành mưa bụi huyết nhục bay đầy trời trước mắt bao người.
Nơi hắn bỏ mình, cách tường thành Trung Đô cũng không xa.
Cao thủ trên tường thành nhiều như mây, nhưng thủy chung không có ai cứu viện.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn bốn vị chí tôn cửu phẩm của chấp pháp giả đại khai sát giới trước mặt mình, đánh cho Trần Nghênh Phong từ nhân hình đầy đủ biến thành thịt vụn đầy trời!
Bốn vị chí tôn xoay người rời đi, trong phút chốc đã biến mất trước mặt mọi người.
Đám người Dạ Trầm Trầm ngây ra như phỗng!
Lúc này đã là đêm khuya.
Thanh âm Pháp Tôn xa xa truyền tới: Ha ha... hiện giờ Trần gia cũng xong rồi. Kế tiếp là ai muốn đánh với chấp pháp giả ta? Chớ trách bổn tọa không nói rõ, chỉ cần ngươi dám xuất chiến, ta tuyệt không keo kiệt cho ngươi cơ hội chiến đấu công bằng. Nếu như không có ai dám ứng chiến... lúc đó đại quân xuất động, Trung Đô thành cùng tan thành tro bụi!
Diệp Thu Diệp hít một hơi thật sâu, hướng về phía Dạ Trầm Trầm mà hành lễ thật sâu: Đại ca bảo trọng! Tiểu đệ đi báo thù đây!
/2680
|