Pháp Tôn đột nhiên tiến lên vài bước, hắn đã mất đi lý trí, không ngờ cứ như vậy trực tiếp túm lấy cổ áo Vũ Tuyệt Thành, không môn mở rộng, hoàn toàn không có nửa điểm phòng ngự, chỉ nghiến răng nghiến lợi hỏi: Ngươi nói xem, ta... thế nào? Còn có thể... quay đầu sao?
Ta làm sao còn có thể quay đầu!
Ta còn thể diện gì mà quay đầu!
Ta là ai?!
Ta là cái gì! Trước kia ta là ai? Bây giờ ta là ai?
Tu vi toàn thân Vũ Tuyệt Thành vẫn ngưng tụ, có thể phản kích bất cứ lúc nào. Hắn thậm chí nắm chắc có thể đánh trọng thương Pháp Tôn, còn mình thì toàn thân trở ra. Nhưng hắn thủy chung vẫn không động, chỉ mặc Pháp Tôn nắm lấy cổ áo mình, gào thét.
Ta không phải là người nữa rồi. Ta là ma. Kỳ thật ta đã sớm không phải là người. Ta vì tư dục mà giết bao nhiêu người? Ta giết bao nhiêu người tốt? Pháp Tôn hét thẳng vào mặt Vũ Tuyệt Thành: Ngươi biết không? Ngươi còn tốt hơn ta. Con mẹ nó, ngươi vừa xuất hiện đã bị ta hãm hại, còn chưa kịp tạo ra nghiệp trướng đâu. Con mẹ ngươi còn thoải mái lắm! Nhưng còn ta thì sao! Ta thì sao?
Ta lập kế nhiều năm như vậy là vì cái gì? Có ý nghĩa gì?
Ở tổng bộ chấp pháp giả, cả minh lẫn ám, ta đã giết bao nhiêu người phản đối ta? Những người đó, có ai mà không là anh hùng hảo hán? có ai mà không phải là hào kiệt chí sĩ tràn đầy chính nghĩa? Có ai mà không chấp pháp giang hồ quang minh lỗi lạc? Nhưng ta muốn trả thù Cửu Kiếp kiếm chủ, bọn họ cản ta, ta giết hết!
Lúc này đây, tâm ta chẳng những đã thành ma, mà thân cũng hóa thành thiên ma rồi. Biến thành ma từ đầu tới đuôi. Tất cả cao tầng chấp pháp giả đều bị ta một lưới bắt hết. Những người này, trước kia ai mà không phải là anh hùng mà thiên hạ kính ngưỡng?
Tất cả những anh hùng đó, đều bị ta ma hóa rồi! Bị ta ma hóa rồi! Ta tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng? Ta còn có thể quay đầu sao?
Sau khi ta đã hoàn toàn hóa ma, các ngươi lại chạy tới nói cho ta biết, ta sai rồi! Các huynh đệ ta đều còn sống, đại ca của ta cũng vì tốt cho chúng ta, đều là ta hiểu lầm! Ha ha ha... Ha ha ha... ô ô ô...
Pháp Tôn ngửa mặt lên trời thét dài, nước mắt thi nhau rơi xuống: Trời xanh ơi! Vì sao ngươi làm thế? Vì sao? Vì sao?
Đây là vì sao?
Giờ khắc này, ngay cả đám người Cố Độc Hành là địch thủ mà vẫn không kìm lòng được, cảm thấy thương thay cho hắn. Nghĩ tới cả đời Pháp Tôn, cứ như bị thần xui quỷ khiến, từng bước từng bước ngộ nhập lạc lối, lại không có đường để quay về.
Còn có loại thế lương vì trong thời khắc cuối cùng không thể quay đầu, lại biết được tất cả chân tướng... trong lúc nhất thời trong lòng cảm thán, nhìn thiên hạ kiêu hùng, cường giả tuyệt đỉnh như Pháp Tôn giờ phút này cũng phải bi thống cay đắng tới khóc rống lên, tất cả mọi người gần như cũng muốn khóc theo.
Cường giả bậc này, chí tôn đỉnh phong đệ nhất quyền thế, cũng từng là cửu kiếp anh hùng trong truyền thuyết, cho dù tan xương nát thịt cũng chưa chắc đã khiến hắn nhíu mày nhăn mặt nửa cái. Cho dù cùng đường mạt lộ, cũng chưa chắc đã khiến hắn phải động dung. Cho dù hồn phi phách tán, cũng chưa chắc đã khiến hắn thất thố trước mặt mọi người!
Nhưng giờ phút này, hắn lại đang khóc lớn trước mặt mọi người!
Không còn chút hình tượng nào!
Tư vị trong đó, bao nhiêu người có thể lĩnh hội?
Pháp Tôn tuyệt vọng, buông cổ áo Vũ Tuyệt Thành ra, ngơ ngẩn lui lại phía sau, hai tay vẫn giơ lên như cũ, run rẩy kịch liệt, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: Thì ra, ta kiên trì mấy vạn năm, cũng chỉ là một hồi hiểu lầm, một truyện cười!
Người ta nghiến răng thống hận, thật ra lại là người tốt nhất với ta, không tiếc hi sinh tất cả, muốn thành tựu cho ta! Ta ích kỷ, tổn hại lực lượng của các huynh đệ, gián tiếp phá hủy hi sinh của đại ca! Tất cả kế hoạch của ta đều biến thành vô nghĩa, thậm chí là thương tổn, phá hư, hủy diệt! Đây đều là ta làm, sơ tâm của ta? Ta muốn quay đầu? có thể sao? Có thể sao?
Pháp Tôn liên tục cười thảm.
Ma vụ trên người càng ngày càng nồng đậm.
Vũ Tuyệt Thành lẳng lặng nhìn hắn, nói: Còn chưa muộn, ngươi còn cơ hội quay đầu. Chỉ cần ngươi có tâm, còn một trái tim con người, là có thể quay đầu!
Không! Pháp Tôn buồn bã lắc đầu: Ta không còn cơ hội... ta không còn cơ hội... ta đã không quay đầu được nữa rồi.
Ta đã làm tuyệt tất cả mọi chuyện cần thiết rồi, ta nào còn trái tim con người? Ta không quay đầu được nữa rồi, xác định không quay đầu được nữa rồi...
Pháp Tôn cười ha hả, đột nhiên xoay người lại, điên cuồng hét lớn: Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương! NGươi ra đây, lấy Cửu Kiếp kiếm của ngươi ra!
Sở Dương vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đã thấy được Sở Nhạc Nhi và Mạc Khinh Vũ, hai nàng đang tràn đầy lo lắng nhìn mình. Đồng thời cũng cảm thấy thân thể đang đau đớn cực điểm, ngứa ngáy cực hạn, còn có vô số nguyên khí hồi phục trong đan điền. Đủ mọi loại dấu hiệu cho thấy mình đã ăn Cửu Trọng đan, hơn nữa còn là Cửu Trọng đan hoàn chỉnh.
Chỉ là không biết là Sở Nhạc Nhi cho, hay là Mạc Khinh Vũ cho.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, trấn an hai tiểu la lỵ trước mặt một chút, đã nghe thấy một tiếng hét lớn tựa như sét đánh giữa trời quang: Cửu Kiếp kiếm Sở Dương! Ngươi ra đây, rút Cửu Kiếp kiếm của ngươi ra!
Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Pháp Tôn đứng trước mặt mình không xa, một thân hắc y hắc bào phần phật bay múa, mái tóc dài bay loạn, chỉ có thần sắc trong con ngươi là có chút điên cuồng nhìn mình.
Sở Dương không khỏi ngẩn ra. Pháp Tôn chính là trí giả đương thời, bình tĩnh trầm ổn. Tình trạng như vậy căn bản không nên xuất hiện trên người hắn. Hiện giờ nếu có biến hóa này, vậy kết quả chí có một, duy nhất một cái. quay đầu nhìn lại, Vũ Tuyệt Thành khẽ gật đầu với mình.
Vừa được xác nhận, tâm niệm Sở Dương vừa động, Cửu Kiếp kiếm ngân vang một tiếng,đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Vẫn tỏa ra quang huy rực rỡ.
Cứ như vậy lẻ loi đứng giữa không trung.
Pháp Tôn đang cuồng loạn lập tức bình tĩnh như băng tuyết. Dáng dấp trí giả trước kia nháy mắt đã trở lại.
Nhưng hắn vẫn không có bất cứ động tác gì, cứ như vậy mà đứng, si ngốc nhìn Cửu Kiếp kiếm giữa không trong, thần sắc trong mắt liên tục biến ảo.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, bao nhiêu hồi ức, trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt. Bao nhiêu năm tháng, trôi qua trong lòng. Huynh đệ đồng sinh cộng tử, lão đại nghĩa khí sâu nặng,năm tháng thiết huyết hào hùng, lần lượt hiện về như nước chảy...
kiếm quang chớp động, tựa như lão đại Tần Phương đang nhìn mình.
Cửu Kiếp kiếm vẫn như trước kia!
Lão đại, ngươi ở đâu? Ngươi có biết... ta hận ngươi nhiều năm như vậy?
Ta sai rồi... ta muốn xin lỗi ngươi. Chỉ là ngươi... ở nơi nào?
Trong mắt Pháp Tôn dần dần ngưng tụ ánh lệ. Sau đó một giọt nước mắt lặng lẽ đọng ở khóe mắt, chảy xuống, rơi xuống mặt đất, bắn lên chút bụi nhàn nhạt.
Hắn đứng thẳng, nhìn Cửu Kiếp kiếm trên không trung, dần dần, thân hình vốn đứng thẳng tắp liền chậm rãi còng xuống. Trong nháy mắt, tựa như đã già đi mấy ngàn tuổi, ngay cả sống lưng cũng không có cách nào đứng thẳng lại.
Thương tang biến hậu thoại đương niên,
Huynh đệ tình thâm hải vô biên:
Mộng lý y hi trường hoan ẩm:
Kinh khởi đối tọa nguyệt thê hàn;
Cửu châu tụ thiết tẫn chú thác,
Trù trướng nhất thế chẩm năng ngôn?
Thủ thượng luy luy anh hùng huyết,
Cước hạ bộ bộ hiệp cốt quan:
Thiết xỉ thống hận thương thiên ngộ,
Ác mộng nhất tràng chú huynh oan:
Nhất thân tội nghiệt thiên nan thục,
Lưỡng thủ huyết tinh mộng hồn tàm:
Cô phụ huynh đệ cô phụ lệ,
Nan đối huynh trường nan đối thiên:
Mãn tâm quý hối mãn tâm khổ,
Bất năng thối bộ bất năng tiền:
Ha ha ha ha. . .
Pháp Tôn cất tiếng ngâm nga, dùng thơ để giải tỏa nỗi lòng, thanh âm bi thương, có mấy phần cảm giác sống không bằng chết.
Hắn một mạch ngâm nga tới đây, đột nhiên khàn giọng cười lớn, tiếng cười so với khóc rống lên còn thê thảm hơn nhiều lắm.
Sau đó hắn gào lớn một tiếng, đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía Cửu Kiếp kiếm mà dập đầu bình bịch: Xin lỗi! Đại ca, ta xin lỗi ngươi! Đệ Ngũ Trù Trướng ta, thật có lỗi với ngươi!
Các huynh đệ, xin lỗi!
Xin lỗi! Pháp Tôn chợt nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời thét dài: Là ta sai rồi! Nhưng ta đã được chú định không thể quay đầu! Thiên ý trêu người, ta ... ta nên làm gì đây?
Trời xanh! Nếu như ngươi thật có mắt, vì sao lại đùa bỡn ta như vậy!
Vì sao hí lộng ta!
Pháp Tôn ngửa mặt lên trời gào thét, gần như điên cuồng.
Lúc trước còn tâm tâm niệm niệm, luôn miệng nói thiên ý đứng về phía ta, nhưng bây giờ biết rõ sự thật, hắn lại mắng chửi trời xanh bất công!
Thật sự là thiên ý trêu người sao?
Vũ Tuyệt Thành đứng bên cạnh, cũng gần như rơi cả nước mắt. Hắn tuyệt đối là người hiểu Pháp Tôn nhất, bởi vì hắn cũng thiếu chút nữa bước lên con đường của Pháp Tôn.
May mắn là ngay từ đầu, hắn đã không bước lên con đường sai lầm đó. Mà người ngăn cản hắn, không ngờ chính là Pháp Tôn. Hắn thật sự không còn hận Pháp Tôn đánh lén ngày đó nữa rồi. nếu không có chiêu đánh lén đó, giờ phút này, có lẽ hắn cũng chính là người đáng thương, đang mắng chửi trời xanh trêu người!
Từ điểm này mà nói, Pháp Tôn chính là ân nhân lớn nhất của Vũ Tuyệt Thành!
Nhưng người ngăn cản hắn đi lầm đường, lại được chú định không thể quay đầu nữa rồi.
Từ một anh hùng cái thế, đến một tuyệt thế kiêu hùng, đến một tuyệt thế gian hùng, cuối cùng lại lột xác trở thành một ma đầu họa thế! Pháp Tôn từng bước đi tới, từng bước biến thành thói quen khó sửa, cuối cùng tới ngày hôm nay, đã vô lực xoay chuyển trời đất, lại biết được chân tướng.
Đây là tàn nhẫn cỡ nào, bất đắc dĩ cỡ nào.
Cứ từng bước đi tới, khiến người ta phải cảm khái. Nếu như không có thiên ý trong tối tăm chỉ dẫn, cứ như vậy từng bước đi tới bây giờ... thật đúng là không tưởng tượng nổi.
Pháp Tôn ngửa mặt lên trời gào thét xong, cả người liền yên tĩnh trở lại. Im lặng tựa như người chết.
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nói gì cho phải.
Sau đó Pháp Tôn chậm rãi xoay người, đối mặt với Vũ Tuyệt Thành: Vũ huynh, đa ta đã nói cho ta. Ha ha ha, ngày đó đánh lén, Vũ huynh nên hạn ta, hay là nên cảm tạ ta.
Vào lúc này, không ngờ hắn còn có thể bật cười. Chỉ là, hắn nói chuyện với Vũ Tuyệt Thành, nói tới chuyện đánh lén năm đó, khẩu khí trong miệng lại tràn ngập hâm mộ.
Đều giống như nhau, nhưng Vũ Tuyệt Thành có thể quay đầu, có thể trở về, chỉ cần có cơ hội là có thể quay trở lại tập thể trước kia. Nhưng mình thì sao? Cho dù các huynh đệ có tiếp nhận, cho dù đại ca không thèm để ý, cho dù...
Nhưng mình thật có thể trở về sao?
Còn thể diện gì mà về? Huống chi mình đã là bán ma rồi?
Ngươi... Vũ Tuyệt Thành há miệng, lại phát hiện mình nói gì cũng không thích hợp.
Con đường này, ta còn phải tiếp tục đi. Ta không thể quay đầu nữa rồi! Pháp Tôn hít một hơi thật sâu, mặt không chút thay đổi: Sở kiếm chủ, Thiên Đỉnh thịnh hội, đó là trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi! Nếu ngươi nghệ không bằng người, chớ trách ta ngoan tâm thủ lạt! Ta thắng, tức là thiên ý đứng về phía ta. Ngươi thắng, cửu kiếp lại sáng tạo nên bầu trời mới!
Chư vị, Thiên Đỉnh thịnh hội, một trận chiến kết thúc đi!
Sinh cũng được! Tử cũng xong! Để ta sai tới cùng đi!
Pháp Tôn thét dài một tiếng, phi thân lên, kéo theo mà vụ cuồn cuộn mà đi, không ngờ cứ như vậy bỏ mặc tất cả mà đi.
Ta làm sao còn có thể quay đầu!
Ta còn thể diện gì mà quay đầu!
Ta là ai?!
Ta là cái gì! Trước kia ta là ai? Bây giờ ta là ai?
Tu vi toàn thân Vũ Tuyệt Thành vẫn ngưng tụ, có thể phản kích bất cứ lúc nào. Hắn thậm chí nắm chắc có thể đánh trọng thương Pháp Tôn, còn mình thì toàn thân trở ra. Nhưng hắn thủy chung vẫn không động, chỉ mặc Pháp Tôn nắm lấy cổ áo mình, gào thét.
Ta không phải là người nữa rồi. Ta là ma. Kỳ thật ta đã sớm không phải là người. Ta vì tư dục mà giết bao nhiêu người? Ta giết bao nhiêu người tốt? Pháp Tôn hét thẳng vào mặt Vũ Tuyệt Thành: Ngươi biết không? Ngươi còn tốt hơn ta. Con mẹ nó, ngươi vừa xuất hiện đã bị ta hãm hại, còn chưa kịp tạo ra nghiệp trướng đâu. Con mẹ ngươi còn thoải mái lắm! Nhưng còn ta thì sao! Ta thì sao?
Ta lập kế nhiều năm như vậy là vì cái gì? Có ý nghĩa gì?
Ở tổng bộ chấp pháp giả, cả minh lẫn ám, ta đã giết bao nhiêu người phản đối ta? Những người đó, có ai mà không là anh hùng hảo hán? có ai mà không phải là hào kiệt chí sĩ tràn đầy chính nghĩa? Có ai mà không chấp pháp giang hồ quang minh lỗi lạc? Nhưng ta muốn trả thù Cửu Kiếp kiếm chủ, bọn họ cản ta, ta giết hết!
Lúc này đây, tâm ta chẳng những đã thành ma, mà thân cũng hóa thành thiên ma rồi. Biến thành ma từ đầu tới đuôi. Tất cả cao tầng chấp pháp giả đều bị ta một lưới bắt hết. Những người này, trước kia ai mà không phải là anh hùng mà thiên hạ kính ngưỡng?
Tất cả những anh hùng đó, đều bị ta ma hóa rồi! Bị ta ma hóa rồi! Ta tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng? Ta còn có thể quay đầu sao?
Sau khi ta đã hoàn toàn hóa ma, các ngươi lại chạy tới nói cho ta biết, ta sai rồi! Các huynh đệ ta đều còn sống, đại ca của ta cũng vì tốt cho chúng ta, đều là ta hiểu lầm! Ha ha ha... Ha ha ha... ô ô ô...
Pháp Tôn ngửa mặt lên trời thét dài, nước mắt thi nhau rơi xuống: Trời xanh ơi! Vì sao ngươi làm thế? Vì sao? Vì sao?
Đây là vì sao?
Giờ khắc này, ngay cả đám người Cố Độc Hành là địch thủ mà vẫn không kìm lòng được, cảm thấy thương thay cho hắn. Nghĩ tới cả đời Pháp Tôn, cứ như bị thần xui quỷ khiến, từng bước từng bước ngộ nhập lạc lối, lại không có đường để quay về.
Còn có loại thế lương vì trong thời khắc cuối cùng không thể quay đầu, lại biết được tất cả chân tướng... trong lúc nhất thời trong lòng cảm thán, nhìn thiên hạ kiêu hùng, cường giả tuyệt đỉnh như Pháp Tôn giờ phút này cũng phải bi thống cay đắng tới khóc rống lên, tất cả mọi người gần như cũng muốn khóc theo.
Cường giả bậc này, chí tôn đỉnh phong đệ nhất quyền thế, cũng từng là cửu kiếp anh hùng trong truyền thuyết, cho dù tan xương nát thịt cũng chưa chắc đã khiến hắn nhíu mày nhăn mặt nửa cái. Cho dù cùng đường mạt lộ, cũng chưa chắc đã khiến hắn phải động dung. Cho dù hồn phi phách tán, cũng chưa chắc đã khiến hắn thất thố trước mặt mọi người!
Nhưng giờ phút này, hắn lại đang khóc lớn trước mặt mọi người!
Không còn chút hình tượng nào!
Tư vị trong đó, bao nhiêu người có thể lĩnh hội?
Pháp Tôn tuyệt vọng, buông cổ áo Vũ Tuyệt Thành ra, ngơ ngẩn lui lại phía sau, hai tay vẫn giơ lên như cũ, run rẩy kịch liệt, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: Thì ra, ta kiên trì mấy vạn năm, cũng chỉ là một hồi hiểu lầm, một truyện cười!
Người ta nghiến răng thống hận, thật ra lại là người tốt nhất với ta, không tiếc hi sinh tất cả, muốn thành tựu cho ta! Ta ích kỷ, tổn hại lực lượng của các huynh đệ, gián tiếp phá hủy hi sinh của đại ca! Tất cả kế hoạch của ta đều biến thành vô nghĩa, thậm chí là thương tổn, phá hư, hủy diệt! Đây đều là ta làm, sơ tâm của ta? Ta muốn quay đầu? có thể sao? Có thể sao?
Pháp Tôn liên tục cười thảm.
Ma vụ trên người càng ngày càng nồng đậm.
Vũ Tuyệt Thành lẳng lặng nhìn hắn, nói: Còn chưa muộn, ngươi còn cơ hội quay đầu. Chỉ cần ngươi có tâm, còn một trái tim con người, là có thể quay đầu!
Không! Pháp Tôn buồn bã lắc đầu: Ta không còn cơ hội... ta không còn cơ hội... ta đã không quay đầu được nữa rồi.
Ta đã làm tuyệt tất cả mọi chuyện cần thiết rồi, ta nào còn trái tim con người? Ta không quay đầu được nữa rồi, xác định không quay đầu được nữa rồi...
Pháp Tôn cười ha hả, đột nhiên xoay người lại, điên cuồng hét lớn: Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương! NGươi ra đây, lấy Cửu Kiếp kiếm của ngươi ra!
Sở Dương vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đã thấy được Sở Nhạc Nhi và Mạc Khinh Vũ, hai nàng đang tràn đầy lo lắng nhìn mình. Đồng thời cũng cảm thấy thân thể đang đau đớn cực điểm, ngứa ngáy cực hạn, còn có vô số nguyên khí hồi phục trong đan điền. Đủ mọi loại dấu hiệu cho thấy mình đã ăn Cửu Trọng đan, hơn nữa còn là Cửu Trọng đan hoàn chỉnh.
Chỉ là không biết là Sở Nhạc Nhi cho, hay là Mạc Khinh Vũ cho.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, trấn an hai tiểu la lỵ trước mặt một chút, đã nghe thấy một tiếng hét lớn tựa như sét đánh giữa trời quang: Cửu Kiếp kiếm Sở Dương! Ngươi ra đây, rút Cửu Kiếp kiếm của ngươi ra!
Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Pháp Tôn đứng trước mặt mình không xa, một thân hắc y hắc bào phần phật bay múa, mái tóc dài bay loạn, chỉ có thần sắc trong con ngươi là có chút điên cuồng nhìn mình.
Sở Dương không khỏi ngẩn ra. Pháp Tôn chính là trí giả đương thời, bình tĩnh trầm ổn. Tình trạng như vậy căn bản không nên xuất hiện trên người hắn. Hiện giờ nếu có biến hóa này, vậy kết quả chí có một, duy nhất một cái. quay đầu nhìn lại, Vũ Tuyệt Thành khẽ gật đầu với mình.
Vừa được xác nhận, tâm niệm Sở Dương vừa động, Cửu Kiếp kiếm ngân vang một tiếng,đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Vẫn tỏa ra quang huy rực rỡ.
Cứ như vậy lẻ loi đứng giữa không trung.
Pháp Tôn đang cuồng loạn lập tức bình tĩnh như băng tuyết. Dáng dấp trí giả trước kia nháy mắt đã trở lại.
Nhưng hắn vẫn không có bất cứ động tác gì, cứ như vậy mà đứng, si ngốc nhìn Cửu Kiếp kiếm giữa không trong, thần sắc trong mắt liên tục biến ảo.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, bao nhiêu hồi ức, trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt. Bao nhiêu năm tháng, trôi qua trong lòng. Huynh đệ đồng sinh cộng tử, lão đại nghĩa khí sâu nặng,năm tháng thiết huyết hào hùng, lần lượt hiện về như nước chảy...
kiếm quang chớp động, tựa như lão đại Tần Phương đang nhìn mình.
Cửu Kiếp kiếm vẫn như trước kia!
Lão đại, ngươi ở đâu? Ngươi có biết... ta hận ngươi nhiều năm như vậy?
Ta sai rồi... ta muốn xin lỗi ngươi. Chỉ là ngươi... ở nơi nào?
Trong mắt Pháp Tôn dần dần ngưng tụ ánh lệ. Sau đó một giọt nước mắt lặng lẽ đọng ở khóe mắt, chảy xuống, rơi xuống mặt đất, bắn lên chút bụi nhàn nhạt.
Hắn đứng thẳng, nhìn Cửu Kiếp kiếm trên không trung, dần dần, thân hình vốn đứng thẳng tắp liền chậm rãi còng xuống. Trong nháy mắt, tựa như đã già đi mấy ngàn tuổi, ngay cả sống lưng cũng không có cách nào đứng thẳng lại.
Thương tang biến hậu thoại đương niên,
Huynh đệ tình thâm hải vô biên:
Mộng lý y hi trường hoan ẩm:
Kinh khởi đối tọa nguyệt thê hàn;
Cửu châu tụ thiết tẫn chú thác,
Trù trướng nhất thế chẩm năng ngôn?
Thủ thượng luy luy anh hùng huyết,
Cước hạ bộ bộ hiệp cốt quan:
Thiết xỉ thống hận thương thiên ngộ,
Ác mộng nhất tràng chú huynh oan:
Nhất thân tội nghiệt thiên nan thục,
Lưỡng thủ huyết tinh mộng hồn tàm:
Cô phụ huynh đệ cô phụ lệ,
Nan đối huynh trường nan đối thiên:
Mãn tâm quý hối mãn tâm khổ,
Bất năng thối bộ bất năng tiền:
Ha ha ha ha. . .
Pháp Tôn cất tiếng ngâm nga, dùng thơ để giải tỏa nỗi lòng, thanh âm bi thương, có mấy phần cảm giác sống không bằng chết.
Hắn một mạch ngâm nga tới đây, đột nhiên khàn giọng cười lớn, tiếng cười so với khóc rống lên còn thê thảm hơn nhiều lắm.
Sau đó hắn gào lớn một tiếng, đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía Cửu Kiếp kiếm mà dập đầu bình bịch: Xin lỗi! Đại ca, ta xin lỗi ngươi! Đệ Ngũ Trù Trướng ta, thật có lỗi với ngươi!
Các huynh đệ, xin lỗi!
Xin lỗi! Pháp Tôn chợt nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời thét dài: Là ta sai rồi! Nhưng ta đã được chú định không thể quay đầu! Thiên ý trêu người, ta ... ta nên làm gì đây?
Trời xanh! Nếu như ngươi thật có mắt, vì sao lại đùa bỡn ta như vậy!
Vì sao hí lộng ta!
Pháp Tôn ngửa mặt lên trời gào thét, gần như điên cuồng.
Lúc trước còn tâm tâm niệm niệm, luôn miệng nói thiên ý đứng về phía ta, nhưng bây giờ biết rõ sự thật, hắn lại mắng chửi trời xanh bất công!
Thật sự là thiên ý trêu người sao?
Vũ Tuyệt Thành đứng bên cạnh, cũng gần như rơi cả nước mắt. Hắn tuyệt đối là người hiểu Pháp Tôn nhất, bởi vì hắn cũng thiếu chút nữa bước lên con đường của Pháp Tôn.
May mắn là ngay từ đầu, hắn đã không bước lên con đường sai lầm đó. Mà người ngăn cản hắn, không ngờ chính là Pháp Tôn. Hắn thật sự không còn hận Pháp Tôn đánh lén ngày đó nữa rồi. nếu không có chiêu đánh lén đó, giờ phút này, có lẽ hắn cũng chính là người đáng thương, đang mắng chửi trời xanh trêu người!
Từ điểm này mà nói, Pháp Tôn chính là ân nhân lớn nhất của Vũ Tuyệt Thành!
Nhưng người ngăn cản hắn đi lầm đường, lại được chú định không thể quay đầu nữa rồi.
Từ một anh hùng cái thế, đến một tuyệt thế kiêu hùng, đến một tuyệt thế gian hùng, cuối cùng lại lột xác trở thành một ma đầu họa thế! Pháp Tôn từng bước đi tới, từng bước biến thành thói quen khó sửa, cuối cùng tới ngày hôm nay, đã vô lực xoay chuyển trời đất, lại biết được chân tướng.
Đây là tàn nhẫn cỡ nào, bất đắc dĩ cỡ nào.
Cứ từng bước đi tới, khiến người ta phải cảm khái. Nếu như không có thiên ý trong tối tăm chỉ dẫn, cứ như vậy từng bước đi tới bây giờ... thật đúng là không tưởng tượng nổi.
Pháp Tôn ngửa mặt lên trời gào thét xong, cả người liền yên tĩnh trở lại. Im lặng tựa như người chết.
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nói gì cho phải.
Sau đó Pháp Tôn chậm rãi xoay người, đối mặt với Vũ Tuyệt Thành: Vũ huynh, đa ta đã nói cho ta. Ha ha ha, ngày đó đánh lén, Vũ huynh nên hạn ta, hay là nên cảm tạ ta.
Vào lúc này, không ngờ hắn còn có thể bật cười. Chỉ là, hắn nói chuyện với Vũ Tuyệt Thành, nói tới chuyện đánh lén năm đó, khẩu khí trong miệng lại tràn ngập hâm mộ.
Đều giống như nhau, nhưng Vũ Tuyệt Thành có thể quay đầu, có thể trở về, chỉ cần có cơ hội là có thể quay trở lại tập thể trước kia. Nhưng mình thì sao? Cho dù các huynh đệ có tiếp nhận, cho dù đại ca không thèm để ý, cho dù...
Nhưng mình thật có thể trở về sao?
Còn thể diện gì mà về? Huống chi mình đã là bán ma rồi?
Ngươi... Vũ Tuyệt Thành há miệng, lại phát hiện mình nói gì cũng không thích hợp.
Con đường này, ta còn phải tiếp tục đi. Ta không thể quay đầu nữa rồi! Pháp Tôn hít một hơi thật sâu, mặt không chút thay đổi: Sở kiếm chủ, Thiên Đỉnh thịnh hội, đó là trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi! Nếu ngươi nghệ không bằng người, chớ trách ta ngoan tâm thủ lạt! Ta thắng, tức là thiên ý đứng về phía ta. Ngươi thắng, cửu kiếp lại sáng tạo nên bầu trời mới!
Chư vị, Thiên Đỉnh thịnh hội, một trận chiến kết thúc đi!
Sinh cũng được! Tử cũng xong! Để ta sai tới cùng đi!
Pháp Tôn thét dài một tiếng, phi thân lên, kéo theo mà vụ cuồn cuộn mà đi, không ngờ cứ như vậy bỏ mặc tất cả mà đi.
/2680
|