Khi Thiên ma và Đàm Đàm đã đánh tới chân hỏa, Sở ngự tọa đã vọt tới giống như bôn lôi!
Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!
Một kiếm, mang theo lửa giận hừng hực vô hạn, thôi động lực lượng tới cực hạn, hoàn toàn bất kể hậu quả gì, cứ như vậy vọt thẳng chiến trường giữa hai đại cao thủ!
Trừ kiếm chiêu, hắn thậm chí còn không thèm nói một lời dư thừa nào!
Lặn lội đường xa mà tới, còn chưa kịp chạm xuống đất đã phát động một kích tuyệt cường, một kích duy nhất!
Một kích đó, thậm chí là bất ngờ cực độ.
Bởi vì bất kể là Thiên ma hay là Đàm Đàm, đều cho rằng Sở Dương ít nhất cũng phải đáp xuống đất đổi một hơi. Nào ngờ tới con hàng này ngay cả một câu cũng không thèm nói, không ừ không hử trực tiếp công kích luôn
Hơn nữa còn là một kích liều mạng như thế. Một kích không thành công thì cũng thành nhân!
Đúng vào lúc này, Đàm Đàm bởi vì nhìn thấy Sở Dương mà thoáng phân tâm. Thiên ma tam quyền lưỡng cước cùng giáng lên người hắn. Đàm Đàm quát lớn một tiếng, thân hình bay ngược ra đằng sau, nhưng vẫn liều mạng ngoái đầu nhìn Sở Dương, thần sắc lo lắng.
Đừng tới...
Một kiếm sáng ngời. Sở Dương ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, chẳng quả tới Đàm Đàm vừa ngã xuống, cứ như vậy ngang nhiên xẹt qua người Đàm Đàm, thế như lôi định xông lên!
sư huynh đệ - hai đạo thân ảnh xẹt qua lẫn nhau!
Trong mắt Thiên ma chớp động ý cười lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, cả thù cũ hận mới đều dâng lên trong lòng. Lần trước thử thách thần hồn, bị tiểu tử này bất ngờ thôn phệ một phần kha khá năng lượng của mình, bằng không mình hiện tại đã sớm khôi phục hai thành tu vi, thậm chí còn nhiều hơn.
Nếu như mình khôi phục hai thành tu vi, vậy lúc này đối phó vô thượng ma thể này, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Làm gì đến nỗi tiến thoái lưỡng nan, trái phải đều khó như hiện tại?
Bây giờ, tiểu tử này không ngờ lại tự tìm tới cửa.
Đây chính là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào!
Gia hỏa này tuy có thần hồn cường đại dị thường, nhưng tu vi hắn thể hiện ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ như Cổ Nhất Cổ thôi, thậm chí còn có chút không bằng.
Một kiếm này tuy thoạt nhìn thanh thế lớn, kiếm chiêu lăng lệ, nhưng, tên béo Cổ Nhất Cổ chất dẫm kia mình có thể tiện tay đập chết, còn hắn... há có thể ngoại lệ?
Muốn chết! Thiên ma nhe răng cười, hai cánh tay một trước một sau, nghênh đón mũi kiếm Sở Dương hoàn toàn không tránh né.
Nhất định phải trong một kích, đánh nát kiếm của hắn, giết chết tên tiểu tử này, phải làm cho hắn thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục, xả cục tức trong lòng!
Tay của mình, cho dù là thần kiếm nổi danh Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng không thể thương tổn mảy may. Huống chi tên tiểu tử này chỉ là một con kiến của Cửu Trọng Thiên mà thôi.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Trước sau chỉ mới trôi qua một cái nháy mắt, Sở Dương cùng Cửu Kiếp kiếm đã đâm vào bàn tay Thiên ma!
Cẩn thận! Đàm Đàm hét lớn.
Nụ cười trên mặt Thiên ma đột nhiên cứng lại.
Ngay sau đó.
A! Thiên ma thống khổ kêu thảm một tiếng.
Bàn tay mà mình thiên chuy bách luyện, khi chống đỡ trường kiếm của đối phương, tuy cũng có cản trở được một chút! Nhưng tiếp đó không ngờ lại giống như đậu hũ gặp khoái đao, phập một tiếng đã xuyen qua.
Lúc này Thiên ma thậm chí còn đang tàn khốc nghĩ xem nên chà đạp đối phương như thế nào, còn chưa kịp phản ứng...
Sở Dương hét lớn một tiếng. Tất cả kiếm khí ngưng tụ trên mũi kiếm trong một chiêu Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương này lập tức vọt vào trong bàn tay phải, tiếp dó ầm ầm bạo phát!
Ngàn vạn đạo kiếm khí, gần như là cùng lúc vọt vào trong thân thể Thiên ma!
Xâm lấn kinh mạch toàn thân Thiên ma!
A... Con mẹ nó! Điều này làm sao có thể, đây là kiếm gì! Đây rốt cuộc là kiếm gì??? Thiên ma điên cuồng gào thét, thật sự không thể nghĩ tới, kiếm của tiểu tử này không ngờ có thể sắc bén tới mức độ này.
Thiên ma khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ý đồ ngăn trở kiếm khí đối phương tàn phá cơ thể.
Nhưng Sở Dương thế tới một đi không quay đầu, mũi kiếm liên tục kiên định đâm vào trong lòng bàn tay Thiên ma.
Xuyên thấu bàn tay!
Đâm vào trong cổ tay!
Đâm vào trong cánh tay!
Đâm vào bả vai!
Xương cốt Thiên ma bị Cửu Kiếp kiếm phá nát vụn, thế như trẻ che, không gì cản nổi.
Sở Dương rống lớn một tiếng, Cửu Trọng Thiên kiếm khí ầm ầm bạo tạc!
Ma khí bống phương tám hướng cấp tốc hộ tụ, ý đồ ngăn trở.
Nhưng Sở Dương cùng Cửu Kiếp kiếm đã vọt vào trong thân thể Thiên ma, ầm một tiếng!
Toàn bộ cánh tay trái Thiên ma đã bị Sở Dương chấn nát bấy, huyết nhục bay loạn, hóa thành mưa đen đầy trời. Ừm, máu thịt của hắn đều là màu đen...
Thiên ma hét thảm một tiếng, nửa người đã hoàn toàn hóa thành hư vô!
Sở Dương không ngờ từ trong thân thể hắn... xông ra ngoài!
Mang theo một đám ma vụ ngập trời!
Phốc phốc phốc, từng đạo từng đạo kiếm khí từ trong thân thể Thiên ma bắn ra. Thân thể Thiên ma giờ khắc này giống như một cái sàng rò nước, để kiếm khí màu xanh gần như ngưng tụ thành thực chất thi nhau chui ra bên ngoài.
Lần này cũng không phải thân thể do Thiên ma khí biến ảo lúc trước , mà là thân thể Thiên ma thật sự bị hủy diệt! Thương thế Thiên ma nghiêm trọng đến mức nhìn thấy đã ghê người!
Chiến quả gọn gàng như vậy, chẳng những Thiên ma, ngay cả Đàm Đàm cũng cảm thấy không dám tin tưởng!
Kết quả này... thật sự quá mức khó tin đi!
Hai đại cường giả chúng ta đánh nhau sống chết ở chỗ này như vậy, thủy chung vẫn không làm gì được đối phương, tiểu tử này vừa tới, cứ như vậy thẳng thừng xuất thủ không chào hỏi một câu, nhưng trong nháy mắt đã phá vỡ khốn cục, càng đánh trọng thương Thiên ma!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Riêng lấy tu vi mà nói, hình như mười Sở Dương cộng lại cũng không phải là đối thủ Thiên ma hiện tại.
Nhưng Thiên ma vừa ròi thật quá sơ suất. Không ngờ dám dùng nhục chưởng ngạnh kháng kiếm của Sở Dương. Ừm, muốn đối phó giống như Cổ Nhất Cổ, một kích tiêu diệt Sở Dương!
Nhưng Thiên ma lại không biết, kiếm của Sở Dương không phải kiếm bình thường, mà là Cửu Kiếp kiếm trong truyền thuyết! Cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng tuyệt đối là tuyệt thế thần kiếm bài danh đệ nhất!
Thậm chí không chỉ Cửu Trọng Thiên Khuyết, nhìn khắp thiên địa nhân gian, vũ trụ hồng hoang, cũng khó thể nào tìm được thần kiếm nào mạnh hơn thanh Cửu Kiếp kiếm này!
Bởi vì người tạo ra thanh kiếm này, vốn là siêu cấp đại năng, gần như ngự trị tất cả thế gian này!
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như chỉ có Cửu Kiếp kiếm thì cho dù Thiên ma đại ý, cũng không chịu trọng thương như vậy. Kiếm khí nhập thể sẽ lập tức bị ma khí khu trừ, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút thương thế da thịt mà thôi. Vị tất đã có thể ảnh hưởng tới đại cục. Nhưng trừ Cửu Kiếp kiếm chủ ra, Sở Dương còn có Cửu Trọng Thiên thần công!
Thôi động Cửu Trọng Thiên thần công tới cực hạn, nháy mắt bạo phát thành kiếm khí, cho dù là Thiên ma thời kỳ toàn thịnh bị bạo tạc trong kinh mạch như vậy cũng chịu không thấu, huống chi tu vi hắn hiện tại mười không còn được một?
Đừng nói Thiên ma căn bản không biết Sở Dương là Cửu Kiếp kiếm chủ, cho dù biết, hắn vẫn phải chịu thua thiệt, bởi vì hắn căn bản không biết bốn chữ Cửu Kiếp kiếm chủ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Đàm Đàm không nhịn được dụi dụi mắt, lẩm bẩm bói: Ta không phải đang nằm mơ chứ, nhất định là đang nằm mơ, nếu không một thanh kiếm làm sao có thể cường đại, làm sao có thể khủng bố như thế...
A...! Thiên ma gào thét thê lương, cảm thụ thống khổ cực độ trên cơ thể mà không dám tin tưởng. Ánh mắt trợn trừng lên, kinh ngạc vạn phần, cuối cùng, tay phải hung hăng chộp về phía Sở Dương, gào thét: Tiểu tử, ngươi dám... Ngươi cũng không khá hơn được đâu...
Sở Dương vừa rồi đã bạo phát ra tất cả lực lượng toàn thân. Hiện giờ đến động một đầu ngón tay cũng khó khăn, chỉ có thể theo quán tính mà bay về phía trước, trơ mắt nhìn ma thủ phóng tới nhanh như chớp mà bất lực.
Đàm Đàm quát lớn một tiếng: Cẩn thận! Thân hình điên cuồng xông lên, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.
Sở Dương! Khóe mắt Đàm Đàm như muốn trợn rách, chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt.
Nếu không phải vì mình, Sở Dương làm sao lại bị như thế? Chỉ vì mình cầu cứu, Sở Dương từ ngoài ngàn dặm mà tới, thậm chí ngay cả một hơi cũng không thở dốc, trực tiếp xông vào chiến cuộc, vừa xuất thủ đã là liều mạng.
Hiện tại, tính mạng hắn đã nguy trong sớm tối.
Mình muốn cứu cũng không kịp. Huynh đệ tới cứu viện, thành công cứu mình ra rồi, nhưng lại ném chính hắn vào thay thế.
Giờ khắc này, Đàm Đàm gần như muốn tự sát: Thanh toán chính mình, giải thoát khỏi áy náy hối hận đang bao phủ thần trí.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc!
Trong thân thể Sở Dương đột nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh, một đạo thân ảnh đột nhiên từ trong cơ thể Sở Dương vọt ra!
Hai cánh tay khô gầy trực tiếp khóa cứng tay phải Thiên ma!
Bóng người dần dần ngưng thực, hiện ra một thân ảnh khô gầy diện mạo mơ hồ, hai mắt giống như lão nông đã trải qua tang thương, tràn đầy vẻ đục ngầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thiên ma, quát: Thiên ma! Đứng vội vàn rỡ! Còn có ta!
Đúng là kiếm linh!
Âm thanh vẫn còn đang vang vọng, kiếm linh đã hé miệng, phốc một tiếng, phun ra một ngọn lửa mãnh liệt dị thường.
Thiên ma phảng phất như nhìn thấy quỷ, hốt hoảng la toáng lên: A... Niết bàn chi hỏa! Chết tiệt chết tiệt....a a a ... chết tiệt!
Ngọn hỏa diễm này vừa xông tới, cánh tay phải bị kiềm chế của Thiên ma lập tức bốc cháy hừng hực. Nhưng cánh tay kia cũng đã mạnh mẽ va chạm tới song thủ của kiếm linh. Vô tận ma khí, cùng vô tận lực lượng mang tính phá hoại, đồng thời bạo phát.
Tu vi kiếm linh theo tu vi Cửu Kiếp kiếm chủ mà lớn dần. Tuy trước mắt đã không kém, nhưng bửoi vì bị tu vi Cửu Kiếp kiếm chủ hạn chế, cho nên kiếm linh hiện giờ cũng chỉ có lực lượng cao hơn cửu phẩm đỉnh phong một tầng mà thôi.
Đối diện với một kích liều mạng của Thiên ma, kiếm linh hiện tại vẫn không chịu nổi!
Thân hình kiếm linh run rẩy mãnh liệt, tiếp đó ho khan kịch liệt. Thân hình vốn dần dần ngưng thực lập tức trở nên mở ào, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhưng Thiên ma đã phải rên rỉ, kêu gào thảm thiết rồi.
Lúc trước hắn cường ngạnh thôi động tu vi, đến lúc này rốt cuộc chạm tới cực hạn rồi, bây giờ lại thân thụ trọng thương trí mệnh, tay trái bị Sở Dương hủy, tai phải cũng bị thằng khốn nào đó bỗng nhiên từ trong thân thể Sở Dương lao ra, đốt cháy.
Hơn nữa niết bàn chi hỏa của tên khốn kia lại còn phun thẳng vào vết thương vừa rồi, thương thế lại càng nặng hơn một phần, đúng là đã tuyết lại còn thêm sương!
Niết bàn chi hỏa chết tiệt kia bây giờ vẫn còn đang trên tay mình, không ngờ cứ ưu nhã thiêu đốt không ngừng. Ngọn lửa nhảy múa nhảy múa, chớp động chớp động... Thương mới thương cũ cùng nhau phát tác, Thiên ma lúc này thật sự đến ý niệm tự sát cũng có rồi.
Càng bởi vì hắn thật sự muốn chết!
Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!
Một kiếm, mang theo lửa giận hừng hực vô hạn, thôi động lực lượng tới cực hạn, hoàn toàn bất kể hậu quả gì, cứ như vậy vọt thẳng chiến trường giữa hai đại cao thủ!
Trừ kiếm chiêu, hắn thậm chí còn không thèm nói một lời dư thừa nào!
Lặn lội đường xa mà tới, còn chưa kịp chạm xuống đất đã phát động một kích tuyệt cường, một kích duy nhất!
Một kích đó, thậm chí là bất ngờ cực độ.
Bởi vì bất kể là Thiên ma hay là Đàm Đàm, đều cho rằng Sở Dương ít nhất cũng phải đáp xuống đất đổi một hơi. Nào ngờ tới con hàng này ngay cả một câu cũng không thèm nói, không ừ không hử trực tiếp công kích luôn
Hơn nữa còn là một kích liều mạng như thế. Một kích không thành công thì cũng thành nhân!
Đúng vào lúc này, Đàm Đàm bởi vì nhìn thấy Sở Dương mà thoáng phân tâm. Thiên ma tam quyền lưỡng cước cùng giáng lên người hắn. Đàm Đàm quát lớn một tiếng, thân hình bay ngược ra đằng sau, nhưng vẫn liều mạng ngoái đầu nhìn Sở Dương, thần sắc lo lắng.
Đừng tới...
Một kiếm sáng ngời. Sở Dương ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, chẳng quả tới Đàm Đàm vừa ngã xuống, cứ như vậy ngang nhiên xẹt qua người Đàm Đàm, thế như lôi định xông lên!
sư huynh đệ - hai đạo thân ảnh xẹt qua lẫn nhau!
Trong mắt Thiên ma chớp động ý cười lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, cả thù cũ hận mới đều dâng lên trong lòng. Lần trước thử thách thần hồn, bị tiểu tử này bất ngờ thôn phệ một phần kha khá năng lượng của mình, bằng không mình hiện tại đã sớm khôi phục hai thành tu vi, thậm chí còn nhiều hơn.
Nếu như mình khôi phục hai thành tu vi, vậy lúc này đối phó vô thượng ma thể này, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Làm gì đến nỗi tiến thoái lưỡng nan, trái phải đều khó như hiện tại?
Bây giờ, tiểu tử này không ngờ lại tự tìm tới cửa.
Đây chính là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào!
Gia hỏa này tuy có thần hồn cường đại dị thường, nhưng tu vi hắn thể hiện ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ như Cổ Nhất Cổ thôi, thậm chí còn có chút không bằng.
Một kiếm này tuy thoạt nhìn thanh thế lớn, kiếm chiêu lăng lệ, nhưng, tên béo Cổ Nhất Cổ chất dẫm kia mình có thể tiện tay đập chết, còn hắn... há có thể ngoại lệ?
Muốn chết! Thiên ma nhe răng cười, hai cánh tay một trước một sau, nghênh đón mũi kiếm Sở Dương hoàn toàn không tránh né.
Nhất định phải trong một kích, đánh nát kiếm của hắn, giết chết tên tiểu tử này, phải làm cho hắn thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục, xả cục tức trong lòng!
Tay của mình, cho dù là thần kiếm nổi danh Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng không thể thương tổn mảy may. Huống chi tên tiểu tử này chỉ là một con kiến của Cửu Trọng Thiên mà thôi.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Trước sau chỉ mới trôi qua một cái nháy mắt, Sở Dương cùng Cửu Kiếp kiếm đã đâm vào bàn tay Thiên ma!
Cẩn thận! Đàm Đàm hét lớn.
Nụ cười trên mặt Thiên ma đột nhiên cứng lại.
Ngay sau đó.
A! Thiên ma thống khổ kêu thảm một tiếng.
Bàn tay mà mình thiên chuy bách luyện, khi chống đỡ trường kiếm của đối phương, tuy cũng có cản trở được một chút! Nhưng tiếp đó không ngờ lại giống như đậu hũ gặp khoái đao, phập một tiếng đã xuyen qua.
Lúc này Thiên ma thậm chí còn đang tàn khốc nghĩ xem nên chà đạp đối phương như thế nào, còn chưa kịp phản ứng...
Sở Dương hét lớn một tiếng. Tất cả kiếm khí ngưng tụ trên mũi kiếm trong một chiêu Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương này lập tức vọt vào trong bàn tay phải, tiếp dó ầm ầm bạo phát!
Ngàn vạn đạo kiếm khí, gần như là cùng lúc vọt vào trong thân thể Thiên ma!
Xâm lấn kinh mạch toàn thân Thiên ma!
A... Con mẹ nó! Điều này làm sao có thể, đây là kiếm gì! Đây rốt cuộc là kiếm gì??? Thiên ma điên cuồng gào thét, thật sự không thể nghĩ tới, kiếm của tiểu tử này không ngờ có thể sắc bén tới mức độ này.
Thiên ma khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ý đồ ngăn trở kiếm khí đối phương tàn phá cơ thể.
Nhưng Sở Dương thế tới một đi không quay đầu, mũi kiếm liên tục kiên định đâm vào trong lòng bàn tay Thiên ma.
Xuyên thấu bàn tay!
Đâm vào trong cổ tay!
Đâm vào trong cánh tay!
Đâm vào bả vai!
Xương cốt Thiên ma bị Cửu Kiếp kiếm phá nát vụn, thế như trẻ che, không gì cản nổi.
Sở Dương rống lớn một tiếng, Cửu Trọng Thiên kiếm khí ầm ầm bạo tạc!
Ma khí bống phương tám hướng cấp tốc hộ tụ, ý đồ ngăn trở.
Nhưng Sở Dương cùng Cửu Kiếp kiếm đã vọt vào trong thân thể Thiên ma, ầm một tiếng!
Toàn bộ cánh tay trái Thiên ma đã bị Sở Dương chấn nát bấy, huyết nhục bay loạn, hóa thành mưa đen đầy trời. Ừm, máu thịt của hắn đều là màu đen...
Thiên ma hét thảm một tiếng, nửa người đã hoàn toàn hóa thành hư vô!
Sở Dương không ngờ từ trong thân thể hắn... xông ra ngoài!
Mang theo một đám ma vụ ngập trời!
Phốc phốc phốc, từng đạo từng đạo kiếm khí từ trong thân thể Thiên ma bắn ra. Thân thể Thiên ma giờ khắc này giống như một cái sàng rò nước, để kiếm khí màu xanh gần như ngưng tụ thành thực chất thi nhau chui ra bên ngoài.
Lần này cũng không phải thân thể do Thiên ma khí biến ảo lúc trước , mà là thân thể Thiên ma thật sự bị hủy diệt! Thương thế Thiên ma nghiêm trọng đến mức nhìn thấy đã ghê người!
Chiến quả gọn gàng như vậy, chẳng những Thiên ma, ngay cả Đàm Đàm cũng cảm thấy không dám tin tưởng!
Kết quả này... thật sự quá mức khó tin đi!
Hai đại cường giả chúng ta đánh nhau sống chết ở chỗ này như vậy, thủy chung vẫn không làm gì được đối phương, tiểu tử này vừa tới, cứ như vậy thẳng thừng xuất thủ không chào hỏi một câu, nhưng trong nháy mắt đã phá vỡ khốn cục, càng đánh trọng thương Thiên ma!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Riêng lấy tu vi mà nói, hình như mười Sở Dương cộng lại cũng không phải là đối thủ Thiên ma hiện tại.
Nhưng Thiên ma vừa ròi thật quá sơ suất. Không ngờ dám dùng nhục chưởng ngạnh kháng kiếm của Sở Dương. Ừm, muốn đối phó giống như Cổ Nhất Cổ, một kích tiêu diệt Sở Dương!
Nhưng Thiên ma lại không biết, kiếm của Sở Dương không phải kiếm bình thường, mà là Cửu Kiếp kiếm trong truyền thuyết! Cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng tuyệt đối là tuyệt thế thần kiếm bài danh đệ nhất!
Thậm chí không chỉ Cửu Trọng Thiên Khuyết, nhìn khắp thiên địa nhân gian, vũ trụ hồng hoang, cũng khó thể nào tìm được thần kiếm nào mạnh hơn thanh Cửu Kiếp kiếm này!
Bởi vì người tạo ra thanh kiếm này, vốn là siêu cấp đại năng, gần như ngự trị tất cả thế gian này!
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như chỉ có Cửu Kiếp kiếm thì cho dù Thiên ma đại ý, cũng không chịu trọng thương như vậy. Kiếm khí nhập thể sẽ lập tức bị ma khí khu trừ, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút thương thế da thịt mà thôi. Vị tất đã có thể ảnh hưởng tới đại cục. Nhưng trừ Cửu Kiếp kiếm chủ ra, Sở Dương còn có Cửu Trọng Thiên thần công!
Thôi động Cửu Trọng Thiên thần công tới cực hạn, nháy mắt bạo phát thành kiếm khí, cho dù là Thiên ma thời kỳ toàn thịnh bị bạo tạc trong kinh mạch như vậy cũng chịu không thấu, huống chi tu vi hắn hiện tại mười không còn được một?
Đừng nói Thiên ma căn bản không biết Sở Dương là Cửu Kiếp kiếm chủ, cho dù biết, hắn vẫn phải chịu thua thiệt, bởi vì hắn căn bản không biết bốn chữ Cửu Kiếp kiếm chủ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Đàm Đàm không nhịn được dụi dụi mắt, lẩm bẩm bói: Ta không phải đang nằm mơ chứ, nhất định là đang nằm mơ, nếu không một thanh kiếm làm sao có thể cường đại, làm sao có thể khủng bố như thế...
A...! Thiên ma gào thét thê lương, cảm thụ thống khổ cực độ trên cơ thể mà không dám tin tưởng. Ánh mắt trợn trừng lên, kinh ngạc vạn phần, cuối cùng, tay phải hung hăng chộp về phía Sở Dương, gào thét: Tiểu tử, ngươi dám... Ngươi cũng không khá hơn được đâu...
Sở Dương vừa rồi đã bạo phát ra tất cả lực lượng toàn thân. Hiện giờ đến động một đầu ngón tay cũng khó khăn, chỉ có thể theo quán tính mà bay về phía trước, trơ mắt nhìn ma thủ phóng tới nhanh như chớp mà bất lực.
Đàm Đàm quát lớn một tiếng: Cẩn thận! Thân hình điên cuồng xông lên, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.
Sở Dương! Khóe mắt Đàm Đàm như muốn trợn rách, chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt.
Nếu không phải vì mình, Sở Dương làm sao lại bị như thế? Chỉ vì mình cầu cứu, Sở Dương từ ngoài ngàn dặm mà tới, thậm chí ngay cả một hơi cũng không thở dốc, trực tiếp xông vào chiến cuộc, vừa xuất thủ đã là liều mạng.
Hiện tại, tính mạng hắn đã nguy trong sớm tối.
Mình muốn cứu cũng không kịp. Huynh đệ tới cứu viện, thành công cứu mình ra rồi, nhưng lại ném chính hắn vào thay thế.
Giờ khắc này, Đàm Đàm gần như muốn tự sát: Thanh toán chính mình, giải thoát khỏi áy náy hối hận đang bao phủ thần trí.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc!
Trong thân thể Sở Dương đột nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh, một đạo thân ảnh đột nhiên từ trong cơ thể Sở Dương vọt ra!
Hai cánh tay khô gầy trực tiếp khóa cứng tay phải Thiên ma!
Bóng người dần dần ngưng thực, hiện ra một thân ảnh khô gầy diện mạo mơ hồ, hai mắt giống như lão nông đã trải qua tang thương, tràn đầy vẻ đục ngầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thiên ma, quát: Thiên ma! Đứng vội vàn rỡ! Còn có ta!
Đúng là kiếm linh!
Âm thanh vẫn còn đang vang vọng, kiếm linh đã hé miệng, phốc một tiếng, phun ra một ngọn lửa mãnh liệt dị thường.
Thiên ma phảng phất như nhìn thấy quỷ, hốt hoảng la toáng lên: A... Niết bàn chi hỏa! Chết tiệt chết tiệt....a a a ... chết tiệt!
Ngọn hỏa diễm này vừa xông tới, cánh tay phải bị kiềm chế của Thiên ma lập tức bốc cháy hừng hực. Nhưng cánh tay kia cũng đã mạnh mẽ va chạm tới song thủ của kiếm linh. Vô tận ma khí, cùng vô tận lực lượng mang tính phá hoại, đồng thời bạo phát.
Tu vi kiếm linh theo tu vi Cửu Kiếp kiếm chủ mà lớn dần. Tuy trước mắt đã không kém, nhưng bửoi vì bị tu vi Cửu Kiếp kiếm chủ hạn chế, cho nên kiếm linh hiện giờ cũng chỉ có lực lượng cao hơn cửu phẩm đỉnh phong một tầng mà thôi.
Đối diện với một kích liều mạng của Thiên ma, kiếm linh hiện tại vẫn không chịu nổi!
Thân hình kiếm linh run rẩy mãnh liệt, tiếp đó ho khan kịch liệt. Thân hình vốn dần dần ngưng thực lập tức trở nên mở ào, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhưng Thiên ma đã phải rên rỉ, kêu gào thảm thiết rồi.
Lúc trước hắn cường ngạnh thôi động tu vi, đến lúc này rốt cuộc chạm tới cực hạn rồi, bây giờ lại thân thụ trọng thương trí mệnh, tay trái bị Sở Dương hủy, tai phải cũng bị thằng khốn nào đó bỗng nhiên từ trong thân thể Sở Dương lao ra, đốt cháy.
Hơn nữa niết bàn chi hỏa của tên khốn kia lại còn phun thẳng vào vết thương vừa rồi, thương thế lại càng nặng hơn một phần, đúng là đã tuyết lại còn thêm sương!
Niết bàn chi hỏa chết tiệt kia bây giờ vẫn còn đang trên tay mình, không ngờ cứ ưu nhã thiêu đốt không ngừng. Ngọn lửa nhảy múa nhảy múa, chớp động chớp động... Thương mới thương cũ cùng nhau phát tác, Thiên ma lúc này thật sự đến ý niệm tự sát cũng có rồi.
Càng bởi vì hắn thật sự muốn chết!
/2680
|