Sở Dương cười lạnh, nhìn mấy tên cao thủ Lăng gia trước mắt. Cửu Kiếp kiếm chủ đã chuẩn bị xuất động.
Chỉ cần mấy kẻ này thoáng vọng động, Sở Dương liền dám động thủ giết người.
Cho dù là Lăng gia, cho dù Lăng Mộ Dương ở đây thì sao?
Những kẻ này tới đây hôm nay, mục đích không ngoài thương lượng liên minh đối phó Pháp Tôn, Thiên ma, nếu không cũng không chỉ có Lăng gia tới, mà là cửu đại gia tộc đồng loạt xuất động rồi.
Nhưng nếu dùng phương thức liên minh cưỡng ép như vậy, Sở Dương nửa điểm cũng không cần! Ta thừa nhận ta coi trọng thiên hạ này, nhưng thiên hạ này còn không đáng để ta coi trọng tới mức bỏ qua tất cả nguyên tắc.
Ánh mắt Lăng Mộ Dương lạnh lẽo, thản nhiên nói: Thế nào.... Sở kiếm chủ muốn động thủ sao? Chẳng lẽ với thân phận của lão phu, giáo huấn một tên hoàn khố... cũng không được sao?
Sở Dương lạnh lùng nói: Hắn trừ là một hoàn khố, không may còn là bằng hữu của ta. Ức hiếp bằng hữu ta ngay trước mặt ta, cho dù là thiên vương lão tử cũng không được. Đừng nói là ngươi, cho dù là Pháp Tôn, cho dù là Thiên ma muốn động thủ, cũng phải cho ta một lời giải thích!
Bảy vị chí tôn Lăng gia đều tức giận hừ một tiếng, khí thế dị thường kịch liệt, không khí lập tức vô cùng căng thẳng.
Trên khuôn mặt Lăng Hàn Tuyết lộ ra vẻ lo lắng gấp gáp. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Sở Dương lại càn rỡ, không kiêng nể gì như thế.
Trước khi Lăng Mộ Dương tới đây, đã từng nói qua một câu: Thử gặp một chút, xem vị Cửu Kiếp kiếm chủ này là hạng người thế nào.
Hơn nữa, hắn quả thật cũng đang dùng phương thái của hắn để quan sát.
Nhưng cái tư thái từ trên cao nhìn xuống này, không thể nghi ngờ đã khiến Sở Dương phản cảm rồi, hơn nữa còn cực độ phản cảm.
Hoàng Hà Liễu sợ hãi vạn phần, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng run giọng nói: Sở đại ca, ta không cần vội. Không bằng ta lui xuống trước. Khụ khụ, các ngươi đều là đại nhân vật, đừng vì tên hoàn khố ta mà tổn thương hòa khí, không đáng...
Ngươi ngồi cho ta! Sở Dương bá đạo nói: Lúc ngươi cần đi, ta đương nhiên sẽ mời ngươi đi. Hơn nữa còn khách khách khí khí. Nhưng lúc bị khi dễ, không phải cứ tránh né là giải quyết được vấn đề! Cái tật thượng đội hạ đạp của ngươi đến khi nào mới sửa được. Ngươi không thể cốt khí hơn một chút sao? Làm sao không thể hiện uy phong lúc ngươi lấn nam bá nữ ra?
người trong giang hồ, cầu cái gì? Nói cho cùng cũng không ngoài thể diện. Lúc trước ngươi nhận lời đi cùng ta, ta hiện giờ đương nhiên phải bảo toàn mặt mũi cho ngươi! Không ai có thể khi dễ bằng hữu ta trước mặt ta!
Sở Dương nghiêm nghị nói: Trước khi chuyện này kết thúc, ngươi không thể đi.
Lăng Hàn Tuyết đứng một bên, có chút lo lắng nói: Sở kiếm chủ đại nhân, đại địch đang ở ngay trước mắt... Mọi người đừng vì một chút thể diện mà tranh đấu nữa được không?
Sở Dương bĩu môi, lạnh nhạt nói: Tranh chút thể diện? Đừng nói là cường địch trước mắt, cho dù có lập tức rơi đầu, bây giờ cũng phải giữ được thể diện rồi nói sau! Ta cứ muốn tranh chút thể diện này đó, không được sao?
Trong mắt Lăng Mộ Dương bắn ra tinh quang, thản nhiên nói: Hôm nay, nếu các hạ cứ kiên trì như vậy, một trận chiến khó tránh được.
Sở Dương cười lạnh: Ồ? Thật sao?
Lăng Mộ Dương ngưng thần, trầm giọng nói: Nếu hôm nay ta và ngươi khai chiến, vô luận ai thắng ai bại, tất đều dẫn động đại chiến giữa cửu kiếp và Lăng gia. Đến cuối cùng, hoặc là ngươi bại vong, hoặc là Lăng gia ta bị diệt, hay thậm chí là lưỡng bại câu thương. Vô luận là loại kết cục nào, nhân loại chưa đối chiến Thiên ma thì thực lực đã tổn hại, chiến cuộc tất bại vô nghi. Thiên hạ thương sinh, đều bởi vì trận chiến này mà luân hãm ma chưởng! Lúc đó ma nắm thương sinh, chúng sinh trầm luân! Sở kiếm chủ, ngươi xác định vẫn kiên trì sao?
Trên khóe miệng Sở Dương lộ ra một nụ cười lạnh lẽo như băng: Cho dù có như lời ngươi, thì đã làm sao?
Trong lòng Lăng Mộ Dương không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Thật sự không ngờ tới, vị Cửu Kiếp kiếm chủ này lại cường ngạnh như thế! Khi đối diện với mình, đối diện với lựa chọn thương sinh thiên hạ, không ngờ vẫn không chịu lùi nửa bước!
Thái độ của hắn rất rõ ràng.
Ngươi muốn chiến! vậy chiến đi!
Nói trắng ra chính là: Chết cùng lắm là chim chổng lên trời, ai sợ ai?
Gặp phải loại lưu manh như thế này, cho dù Lăng Mộ Dương có cả vạn năm tu dưỡng, cũng không nhịn được mà thấy vô cùng đau đầu.
Hắn vốn muốn tới thăm do tính tình Sở Dương. Hoàng Hà Liễu chỉ là một công cụ tiện tay mà thôi, nhưng không nghĩ tới, bởi vì một món công cụ này mà hắn khéo quá hóa vụng rồi.
Cửu kiếp kiếm chủ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lăng Mộ Dương trầm giọng hỏi.
Rất đơn giản, chỉ cần ngươi xin lỗi hắn! Sở Dương lạnh lùng nói: Phạm sai lầm thì phải chịu hậu quả. Có một số việc, không thể thỏa hiệp, cũng không thể thương lượng.
Trong một chớp mắt này, tất cả mọi người đều hoài nghi liệu có phải lỗ tai mình nghe lầm.
Sở Dương không ngờ bắt thủy tổ Lăng gia xin lỗi một tên tiểu tử hoàn khố!
Lăng Mộ Dương suýt chút nữa bị Sở Dương chọc cho nổi giận bỏ đi.
Không ngờ muốn mình xin lỗi Hoàng Hà Liễu?
Hỗn trướng, xin lỗi hắn? Hắn tính là thứ gì? Hắn xứng sao? Hắn nhận nổi sao? Một vị cao thủ Lăng gia bên cạnh không kìm nổi lửa giận, rốt cuộc há miệng mắng.
Sắc mặt Sở Dương lập tức trầm xuống, thân hình vốn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đột nhiên cử động, vô số đạo tàn ảnh xuất hiện, Lăng Mộ Dương nhíu mày, cũng không xuất thủ ngăn cản, chỉ ngưng thần quan sát động tác Sở Dương.
Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang! Sở Dương quát khẽ một tiếng, lấy chỉ làm kiếm, vạn điểm hàn tinh bay tán loạn. Sáu vị chí tôn còn lại của Lăng gia lập tức bị ngăn cách ra bên ngoài.
Chờ đến khi bọn hắn vội vàng xong tới, Sở Dương đã trầm thấp quát: Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!
Động tác tất cả mọi người lại một lần nữa cứng ngắc.
Vị chí tôn thất phẩm Lăng gia lên tiếng lúc trước không dám cựa quậy một điểm, hoảng sợ nhìn ngón tay Sở Dương trước mặt, mồ hôi lạnh trên đầu túa ra, chảy ròng ròng.
Yết hầu giật giật, lạnh lẽo như băng.
Hai ngón tay Sở Dương đã nhẹ nhàng đặt lên yết hầu hắn, kình lực súc mà chưa phát.
Tin tưởng chỉ cần bất luận kẻ nào thoáng dị động, Sở Dương lập tức có thể đâm nát yết hầu hắn, trong nháy mắt tiếp theo, kình khí mạnh mẽ có thể dễ dàng phá tan não bộ hắn.
Lúc này, bất luận kẻ nào cũng không cứu viện kịp, dùng thủ đoạn gì, kỹ xảo gì cũng không được.
Sở kiếm chủ! Lăng Mộ Dương trầm giọng nói.
Sở Dương hoàn toàn coi như không nghe thấy, hai ngón tay vẫn vững như bàn thạch, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vị chí tôn Lăng gia kia, chậm rãi nói: Ở trước mặt ta, ngươi cho rằng mình là thứ gì? Cũng dám hô to gọi nhỏ với ta?
Ánh mắt vị chí tôn Lăng gia này nhìn Sở Dương, đã xấu hổ giân dữ muốn chết, chỉ là lúc này tính mạng hắn đang nằm trong tay Sở Dương, hở ra một cái là mất mạng, đương nhiên không dám phản kháng.
Hắn vừa mắng Hoàng Hà Liễu tính là thứ gì... Nhanh như vậy đã bị người khác nắm yết hầu hỏi ngược lại, mình là thứ gì.
Hơn nữa tình cảnh so với Hoàng Hà Liễu còn khuất nhục hơn gấp bội.
Hoàng Hà Liễu ít nhất vẫn còn tự do, còn bây giờ lại bị người ta chế trụ.
Hắn gần như xấu hổ tới không muốn sống nữa, nhưng cũng không dám phí hoài bản thân mình. Bởi vì, nếu lúc này hắn đánh bạc tính mạng, kết thúc mọi chuyện, hắn chết thì cũng thôi nhưng hậu quả lại khiến cho Lăng gia và Cửu Kiếp kiếm chủ lập tức quyết liệt.
Mà thế cục trước mắt đã sớm rõ ràng - Cửu Kiếp kiếm chủ không quan tâm đối đầu, nhưng Lăng gia bọn họ lại không thể không quan tâm.
Sự tình liên quan thiên hạ thương sinh.
Lăng gia không chịu nổi trách nhiệm này.
Sở kiếm chủ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lăng Mộ Dương hít thật sâu một hơi, hỏi.
Sở Dương cũng không quay đầu lại, ngón tay vẫn phong tỏa yết hầu vị cao thủ Lăng gia này, thản nhiên nói: Lăng lão, một chiêu vừa rồi, chính là Cửu Kiếp kiếm pháp, tên của nó là Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!
Sở Dương cười quái dị, nói ra từng chữ: Một chiêu này, tin tưởng Lăng lão hẳn đã nghe nói qua chứ?
Lăng Mộ Dương chỉ cảm thấy lồng ngực bị đè nén. Sở Dương nói một câu này, ý tứ cũng không phải giải thích Cửu Kiếp kiếm chiêu gì, mà là muốn nhắc lại câu nói lúc trước với hắn Thiên hạ thương sinh? Thì đã làm sao?
Trong tay ta cầm Cửu Kiếp kiếm, giết sạch thiên hạ có làm sao?
Quả thật là hảo kiếm pháp! Lăng lệ uy mãnh, bá đạo vô cùng, khiến người ta không thể phòng bị! Lăng Mộ Dương trầm giọng nói.
Ha ha... Sở Dương chậm rãi buông tay, thản nhiên xoay người lại hỏi, ngồi trở lại chỗ của mình, cầm lấy bầu rượu, chậm rãi rót rượu, nói: Kỳ thật, ở trên đời này, ngươi có thể giết người, chỉ cần ngươi có năng lực đó. Nhưng không nên tùy tiện khinh người. Có một số việc, không thể làm. Có một số hậu quả, rất nghiêm trọng.
Hắn cầm chén rượu, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị cao thủ chí tôn Lăng gia kia, thản nhiên nói: Ngươi hiểu chưa?
Khuôn mặt vị chí tôn này đỏ bừng, cả giận nói: Ngươi!
Sở Dương lạnh lùng nói: Vẫn chưa rõ sao? Ta đang nói chuyện với lão tổ tông các ngươi... Lăng gia hẳn không đến mức mất gia giáo như vậy mới đúng. Hắn híp mắt, hờ hững nói: Ta thật sự hơi thất vọng rồi. Lăng gia trong truyền thuyết danh chẳng bằng thực.
Lăng Mộ Dương hít sâu một hơi, quay đầu quát: Các ngươi lui xuống trước đi.
Chậm đã. Sở Dương một bước cũng không nhường: Còn chưa kết thúc đâu. Lúc trước ngươi vũ nhục bằng hữu ta trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại lại muốn đuổi bọn hắn ra ngoài để xin lỗi sao?
Khuôn mặt Lăng Mộ Dương khẽ giật giật.
Thăm dò.
Được rồi, hiện giờ đã thăm dò dược tính cách vị Cửu Kiếp kiếm chủ này rồi, nhưng ai ngờ tới tiểu tử này tuổi còn trẻ lại cường thế như vậy? Cường ngạnh như thế? Lăng Mộ Dương lúc này thật sự không xuống đài được rồi...
Bảy vị cao thủ Lăng gia nghiến răng ken két, nhìn Lăng Mộ Dương. lúc này, chỉ cần lão tổ tông ra lệnh một tiếng, thất đại cao thủ lập tức sẽ xông lên liều mạng, quản ngươi Cửu Kiếp kiếm chủ, chí tôn cửu phẩm, kiếm trung chí tôn rắm chó gì, giết rồi nói sau!
Lăng Mộ Dương trầm ngâm một lúc, hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm nghị, ôn tồn nói với Hoàng Hà Liễu: Vừa rồi là lão phu không đúng, không nên dùng thần thức cường áp ngươi. Mong ngươi chớ trách.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mấy người Lăng gia đều đỏ lên, gần như muốn khóc.
Hoàng Hà Liễu sửng sốt ngây ngẩn giống như bị sét đánh.
Hoàn toàn choáng váng rồi.
/2680
|