Người đó sắc mặt vặn vẹo, lại vẫn sợ chẳng may chạm phải đại nhân vật, cắn răng nói: Các hạ là ai?
Ta là Hoàng Hạ Lưu, Hoàng y thiểu niên nước miếng văng khắp nơi, nói nói: Có từng nghe nói tới Hoàng công tử chưa? Hoàng Hạ Lưu chính là ta! Ta chính là Hoàng Hạ Lưu!
Hoàng Hạ Lưu là ai?
Mọi người xung quanh mắt đầu thấp giọng nghị luận, là mình quá mức cô lậu quả văn ư? Nhưng, có vẻ như thật sự chưa từng nghe qua cao nhân nào có tên này.
Người đó nghe vậy thì giận dữ nói: Ta kệ ngươi là thượng lưu hạ lưu gì, ngươi dám mắng ta à? Ngươi có biết lão tử là ai hay không?
Bên cạnh đã có người cười rộ lên. Thằng ôn này thật đúng là bựa thật, bằngvào đức hạnh của tiểu tử hoàn này, lại tự xưng họ Hoàng, khẳng định là đệ tử hậu bối của Đông Nam Hoàng gia rồi, nhất định đại công tử duy nhất của Hoàng gia.
Người này không ngờ ngay cả Hoàng gia uy chấn đông nam cũng không biết, chắc là từ xó xỉnh hẻo lánh nào đó chui ra, ngay cả nhãn lực tối thiểu cũng không có, hôm nay khẳng định là ăn đòn rồi.
Chỉ thấy Hoàng công tử giận không thể át hét lên: Được! Mẹ nó, không ngờ còn có người chưa nghe nói tới Hoàng Hạ Lưu ta! Cô lậu quả văn đến thế là cùng, lặn lộn trên giang hồ, không có bản sự thì cũng phải có kiến thức, không kiến thức thì cũng phải biết thưởng thức; quả thực là vũ nhục ta! Người đâu, bắt lấy tên hỗn đản không có mắt cậu, bản công tử muốn tự tay xử hắn. Phải trêu đùa hắn đủ chín ngàn sáu trăm kiểu khác nhau
Hai gã hoàng y nhân Bên cạnh dạ ran, thân hình trầm ổn, khí độ trang nghiêm, ánh mắt như điện, hiển nhiên là cao thủ nhất lưu.
Người đó gặp trận thế này thì lập tức hoảng lên, liên tục lui về phía sau: Ngươi ngươi ngươi... giữa ban ngày ban mặt, không ngờ dám động thủ đánh người?
Hoàng Hà Liễu cười quái dị: Xem ra nói ngươi cô lậu quả văn thì còn là nhẹ đấy, bản công tử giữa ban ngàn ban mặt cưỡng bức dân nữ còn chả sợ, nói gì tới đánh người? Đừng nói ngươi là nam, nữ mà trông không đẹp cũng đánh!
Những lời này thực sự là cực kỳ ngang ngược! Cấp bậc Hoàn khố hiển nhiên đã lên tới một trình độ khiến cho người ta phải thở dài.
Lúc nói chuyện, hai vị cao thủ thánh cấp sớm đã bắt lấy người đó, Hoàng Hà Liễu quát to một tiếng: Bắt lấy hắn! Trói chặt lại, không cho hắn động đậy, Bản công tử muốn đơn đả độc đấu công bình với hắn, tránh cho hắn nói bản công tử khi dễ hắn!
Nói xong liền tung người lên.
Những lời này khiến cho mọi người đang vây xem đồng thời im bặt.
Trước tiên bắt lấy người ta, trói chặt lại, sau đó thì đơn đả độc đấu công bình với người ta?
Đổng Vô Thương bình sinh ghét nhất là loại chuyện khi nam ép nữ này, vỗ bàn muốn đúng dậy.
Người ta vừa rồi chỉ chạy lướt qua đầu ngựa của hắn mà thôi, nói công bằng một chút thì cũng không đến nỗi đắc tội với ngươi, sao vừa mở miệng đã định thành tử tội?
Nhưng Đổng Vô Thương vừa định đứng lên thì nghe thấy một thanh âm điệu đàng: Ta nói này Hoàng công tử, tiểu tử ngươi hiện tại đúng là khệnh thật. Chậc chậc, chín ngàn sáu trăm kiểu khác nhau, ngươi chắc ngươi có thể chơi được chứ? Có muốn ta giúp ngươi không?
Lời vừa nói ra, người bên Hoàng gia lập tức trợn mắt nhìn.
Nhân số của Hoàng gia lần này tới không ít, hơn nữa trong đó có rất nhiều cao thủ, Không chỉ cao thủ thánh cấp, thậm chí ngay cả cao thủ chí tôn cũng có mấy người, Lúc này đồng loạt quay đầu nhìn lại, cỗ áp lực liên hợp đó quả thực khiến cho người ta kinh hãi.
Chỉ có Hoàng Hạ Lưu công tử, khi nghe thấy thanh âm điệu đà của người này thì lại sợ run, sau đó bỗng nhiên phát ra một tiếng quái khiếu: A Tâm, sao lại là ngươi? Ngươi sao lại ở đây?
Người vừa lên tiếng chính là Sở Dương.
Chúng huynh đệ chưa bao giờ nghe thấy Sở Dương dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện, ngây ra đó, trời ạ, Sở lão đại sao lại nói kiểu như vậy? Có phải ăn nhầm thuốc rồi không?
Sở Dương cười hắc hắc: Tiểu tử ngươi có thể ở đây thì ta sao lại không thể? Ta còn ngươi xem bệnh cho tiểu tử ngươi đây, tâm tình tốt thì thôi, nếu không tốt thì đánh cho ngươi về nguyên hình luôn.
Hoàng Hà Liễu nghe vậy thì hét lên sợ hãi, lập tức cuống cuồng lao về phía Sở Dương, dọc đường luôn miệng hô to gọi nhỏ: Đại gia! Đại gia của ta! A, thân đại gia của ta, lão nhân gia của ta.
Tất cả cao thủ của Hoàng gia tập thể ngây dại.
Người đội đấu lạp này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thân đại ca của gia chủ ư? Bằng không, công tử nhà mình vì sao nịnh nọt như vậy, vội vàng gọi hắn là Thân đại gia như vậy.
Nhưng động tĩnhcủa người này tuy rằng kỳ dị, nhưng vẫn có chút lão khí hoành thu, song nghe giọng nói thì đâu có già, hình như còn hơi trẻ con?
Chỉ nghe vị Thân đại gia kia, ngữ khí chuyển thành hòa ái dễ gần, còn như rất thân thiết: Dạo này thế nào? Vẫn khỏe chứ? Thuốc đó ăn có ngon không? Có muốn ăn thêm lần nữa, củng cố hiệu quả một chút không?
Hoàng Hà Liễu công tử vội vàng lắc đầu, giống như một con chó Nhật liều mạng vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, dùng một loại khẩu khí cực kỳ buồn nôn nói: Ôi, nhờ ơn trời, ta giờ khỏe rồi, không cần ăn cái đó nữa, thực sự không cần đâu, ta có thể cho ngươi xem chỗ đó của ta... ta rất khỏe, khỏe lắm rồi.
Nhớ tới cảm giác sống không bằng chết sau khi uống loại thuốc đó, Hoàng Hà Liễu không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Đó quả thực là những ngày tháng không dễ sống.
Sở Dương cười: Thật sự khỏe rồi có? Nhưng ta vừa rồi mới thấy ngươi khi dễ người ta, ta thấy tật xấu của ngươi không nhỏ đâu, nhất là can hỏa, rất là thịnh, đây là bệnh đó.
Không có! Ta và vị đại ca kia là đùa vui thôi.
Hoàng Hà Liễu giống như trên mông bị rút ra một khoái mã đao, vù một tiếng chạy về, vội vàng giải cứu vị nhân huynh đứng không cao bằng ngồi vừa bị trói, liên tiếp vái lậy: Anh hùng, huynh đệ, đại ca. Vừa rồi là tiểu đệ ta không đúng, đắc tội với ngươi, ta lúc này xin lỗi ngươi, van cầu ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, ngài tha thứ cho ta đi, ta cầu ngài, ngài đại phát từ bi, giơ cao đánh khẽ, coi như ta đánh rắm, ngươi bỏ qua đi.
Người đó không hiểu ra sao, ngây đơ ra đó, thế này là sao?
Có người nói ta khi dễ ngươi. Ài, quên đi, ngươi nếu thực sự chưa hết giận, hiện tại cứ khi dễ ta đi! Ngươi mau khi dễ ta đi, cứ ra sức mà khi dễ. Hoàng Hà Liễu rất nhiệt tâm nói: Tùy tiện khi dễ thế nào cũng được, bày ra cách gì cũng được, chín ngàn sáu trăm cách, ngươi không nghĩ ra được thì ta giúp ngươi nghĩ.
Người đó lập tức hôn mê.
Khi dễ ngươi? Ngươi cầu ta khi dễ ngươi?
Thế này rốt cuộc là sao?
Thấy người ta không nói gì, Hoàng Hà Liễu đích xác đã lo rồi, năn nỉ nói: Ta là vậy đó, thật sự xin ngài hãy khi dễ ta đi, nếu không ngươi mắng lại, đánh lại cũng được. Chỉ cần đừng đánh lão Nhị của ta thì tùy ngươi đánh thế nào cũng được. Chỉ cần ngươi tha thứ cho ta.
Người đó lắc đầu, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi thuộc hạ của đối phương mới động thủ, mình đã bị bắt sống, ngay cả cơ hội giãy dụa phản kháng cũng không có, làm sao lại không biết là đụng phải hàng cứng rồi? Sao còn dám lỗ mãng!
Nếu không phải Thân đại gia của đối phương đột nhiên xuất hiện, giáo huấn tên hoàn khố đó, mình lúc này thực sự là sosongs không bằng chết rồi. Đối phương chịu ta thì mình đã phải phải đi đốt hương trước phần mộ tổ tiên, lúc này làm sao còn dám tìm Hoàng Hà Liễu gây phiền toái? Hắn bèn nói: Quên đi, Việc này cũng tại ta, ta cũng có chỗ không đúng.
Hoàng Hà Liễu mừng rỡ, cảm kích tới rơi nước mắt: Anh hùng, hảo hán, đại ca! Ngươi là người tốt.
Khen tặng xong, Hoàng Hà Liễu lúc này mới lại vỗ mông, như một trận gió vọt tới trước mặt Sở Dương, hơi khom lưng, cổ rướn dài về phía trước, nói: Đại gia, người xem... giờ không sao rồi, ta nào có can hỏa.
Mọi người nhìn người nọ nháy mắt trước còn tự cao tự đại, vô pháp vô thiên, nhưng chỉ thoáng sau là biến thành bộ dạng cháu chắt, trước sau chuyển hoán rất nhanh, ngay cả một chút xung đột tâm lý cũng không có.
Chúng huynh đệ đều than thầm.
Nhân tài Chân chính, kẻ dở hơi như vậy, Kỉ Mặc há có thể sánh bằng! Người này hiển nhiên đã đưa sự vô sỉ lên tới một tầng cao mới.
Nhìn quanh đương kim thế gian, thật sự hiếm có người có thể so sánh, nói là vũ nội kì tài cũng không quá.
Mỗ, mặc cảm.
Ừ, làm không tồi, người lòng dạ rộng lớn, bách bệnh tự tiêu. Sở Dương gật đầu khích lệ.
Thật sự ư? Hoàng Hà Liễu nhảy cẫng lên, cười không khép miệng lại được: Hắc hắc hắc hắc..
Kỉ Mặc há hốc miệng ngây ngốc cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nói: Ê, tên hỗn đản, đúng là không biết xấu hổ, ngươi còn có mặt mũi không?
Hoàng Hà Liễu không ngẩng đầu, đắc ý dào dạt nói: Mặt mũi ư? Mặt mũi thì tính là gì? Hạnh phúc cả đời của lão tử đều nằm trong tay vị đại gia này, ở trước mặt hắn ta còn cần mặt mũi ư? Da đầu mà đại gia ta nói đây là mặt thì đó chính là mặt, đại gia ta nói đây là mông thì đó chính là mông!
Nói xong, cực độ a dua, trơ mặt ra nói với Sở Dương: Đại gia, ta nói đúng không? Không đúng cũng không sao, ngài nói như thế nào thì là như thế!
Sở Dương cười khổ, trừng mắt mắng: Lăn!
Hắc, ngài bảo ta lăn thì ta lăn, tuyệt đối không dám hàm hồ. Nói xong liền làm bộ cuộn mình xuống đất, lẩm bẩm: Đại gia bảo ta lăn, ta phải lăn cho tròn, ta không chỉ phải lăn, còn phải lăn thật tiêu sái, lăn thật đẹp, lặn thật hào hùng vạn trượng, lăn thật uy chấn thiên hạ.
Ta là Hoàng Hạ Lưu, Hoàng y thiểu niên nước miếng văng khắp nơi, nói nói: Có từng nghe nói tới Hoàng công tử chưa? Hoàng Hạ Lưu chính là ta! Ta chính là Hoàng Hạ Lưu!
Hoàng Hạ Lưu là ai?
Mọi người xung quanh mắt đầu thấp giọng nghị luận, là mình quá mức cô lậu quả văn ư? Nhưng, có vẻ như thật sự chưa từng nghe qua cao nhân nào có tên này.
Người đó nghe vậy thì giận dữ nói: Ta kệ ngươi là thượng lưu hạ lưu gì, ngươi dám mắng ta à? Ngươi có biết lão tử là ai hay không?
Bên cạnh đã có người cười rộ lên. Thằng ôn này thật đúng là bựa thật, bằngvào đức hạnh của tiểu tử hoàn này, lại tự xưng họ Hoàng, khẳng định là đệ tử hậu bối của Đông Nam Hoàng gia rồi, nhất định đại công tử duy nhất của Hoàng gia.
Người này không ngờ ngay cả Hoàng gia uy chấn đông nam cũng không biết, chắc là từ xó xỉnh hẻo lánh nào đó chui ra, ngay cả nhãn lực tối thiểu cũng không có, hôm nay khẳng định là ăn đòn rồi.
Chỉ thấy Hoàng công tử giận không thể át hét lên: Được! Mẹ nó, không ngờ còn có người chưa nghe nói tới Hoàng Hạ Lưu ta! Cô lậu quả văn đến thế là cùng, lặn lộn trên giang hồ, không có bản sự thì cũng phải có kiến thức, không kiến thức thì cũng phải biết thưởng thức; quả thực là vũ nhục ta! Người đâu, bắt lấy tên hỗn đản không có mắt cậu, bản công tử muốn tự tay xử hắn. Phải trêu đùa hắn đủ chín ngàn sáu trăm kiểu khác nhau
Hai gã hoàng y nhân Bên cạnh dạ ran, thân hình trầm ổn, khí độ trang nghiêm, ánh mắt như điện, hiển nhiên là cao thủ nhất lưu.
Người đó gặp trận thế này thì lập tức hoảng lên, liên tục lui về phía sau: Ngươi ngươi ngươi... giữa ban ngày ban mặt, không ngờ dám động thủ đánh người?
Hoàng Hà Liễu cười quái dị: Xem ra nói ngươi cô lậu quả văn thì còn là nhẹ đấy, bản công tử giữa ban ngàn ban mặt cưỡng bức dân nữ còn chả sợ, nói gì tới đánh người? Đừng nói ngươi là nam, nữ mà trông không đẹp cũng đánh!
Những lời này thực sự là cực kỳ ngang ngược! Cấp bậc Hoàn khố hiển nhiên đã lên tới một trình độ khiến cho người ta phải thở dài.
Lúc nói chuyện, hai vị cao thủ thánh cấp sớm đã bắt lấy người đó, Hoàng Hà Liễu quát to một tiếng: Bắt lấy hắn! Trói chặt lại, không cho hắn động đậy, Bản công tử muốn đơn đả độc đấu công bình với hắn, tránh cho hắn nói bản công tử khi dễ hắn!
Nói xong liền tung người lên.
Những lời này khiến cho mọi người đang vây xem đồng thời im bặt.
Trước tiên bắt lấy người ta, trói chặt lại, sau đó thì đơn đả độc đấu công bình với người ta?
Đổng Vô Thương bình sinh ghét nhất là loại chuyện khi nam ép nữ này, vỗ bàn muốn đúng dậy.
Người ta vừa rồi chỉ chạy lướt qua đầu ngựa của hắn mà thôi, nói công bằng một chút thì cũng không đến nỗi đắc tội với ngươi, sao vừa mở miệng đã định thành tử tội?
Nhưng Đổng Vô Thương vừa định đứng lên thì nghe thấy một thanh âm điệu đàng: Ta nói này Hoàng công tử, tiểu tử ngươi hiện tại đúng là khệnh thật. Chậc chậc, chín ngàn sáu trăm kiểu khác nhau, ngươi chắc ngươi có thể chơi được chứ? Có muốn ta giúp ngươi không?
Lời vừa nói ra, người bên Hoàng gia lập tức trợn mắt nhìn.
Nhân số của Hoàng gia lần này tới không ít, hơn nữa trong đó có rất nhiều cao thủ, Không chỉ cao thủ thánh cấp, thậm chí ngay cả cao thủ chí tôn cũng có mấy người, Lúc này đồng loạt quay đầu nhìn lại, cỗ áp lực liên hợp đó quả thực khiến cho người ta kinh hãi.
Chỉ có Hoàng Hạ Lưu công tử, khi nghe thấy thanh âm điệu đà của người này thì lại sợ run, sau đó bỗng nhiên phát ra một tiếng quái khiếu: A Tâm, sao lại là ngươi? Ngươi sao lại ở đây?
Người vừa lên tiếng chính là Sở Dương.
Chúng huynh đệ chưa bao giờ nghe thấy Sở Dương dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện, ngây ra đó, trời ạ, Sở lão đại sao lại nói kiểu như vậy? Có phải ăn nhầm thuốc rồi không?
Sở Dương cười hắc hắc: Tiểu tử ngươi có thể ở đây thì ta sao lại không thể? Ta còn ngươi xem bệnh cho tiểu tử ngươi đây, tâm tình tốt thì thôi, nếu không tốt thì đánh cho ngươi về nguyên hình luôn.
Hoàng Hà Liễu nghe vậy thì hét lên sợ hãi, lập tức cuống cuồng lao về phía Sở Dương, dọc đường luôn miệng hô to gọi nhỏ: Đại gia! Đại gia của ta! A, thân đại gia của ta, lão nhân gia của ta.
Tất cả cao thủ của Hoàng gia tập thể ngây dại.
Người đội đấu lạp này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thân đại ca của gia chủ ư? Bằng không, công tử nhà mình vì sao nịnh nọt như vậy, vội vàng gọi hắn là Thân đại gia như vậy.
Nhưng động tĩnhcủa người này tuy rằng kỳ dị, nhưng vẫn có chút lão khí hoành thu, song nghe giọng nói thì đâu có già, hình như còn hơi trẻ con?
Chỉ nghe vị Thân đại gia kia, ngữ khí chuyển thành hòa ái dễ gần, còn như rất thân thiết: Dạo này thế nào? Vẫn khỏe chứ? Thuốc đó ăn có ngon không? Có muốn ăn thêm lần nữa, củng cố hiệu quả một chút không?
Hoàng Hà Liễu công tử vội vàng lắc đầu, giống như một con chó Nhật liều mạng vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, dùng một loại khẩu khí cực kỳ buồn nôn nói: Ôi, nhờ ơn trời, ta giờ khỏe rồi, không cần ăn cái đó nữa, thực sự không cần đâu, ta có thể cho ngươi xem chỗ đó của ta... ta rất khỏe, khỏe lắm rồi.
Nhớ tới cảm giác sống không bằng chết sau khi uống loại thuốc đó, Hoàng Hà Liễu không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Đó quả thực là những ngày tháng không dễ sống.
Sở Dương cười: Thật sự khỏe rồi có? Nhưng ta vừa rồi mới thấy ngươi khi dễ người ta, ta thấy tật xấu của ngươi không nhỏ đâu, nhất là can hỏa, rất là thịnh, đây là bệnh đó.
Không có! Ta và vị đại ca kia là đùa vui thôi.
Hoàng Hà Liễu giống như trên mông bị rút ra một khoái mã đao, vù một tiếng chạy về, vội vàng giải cứu vị nhân huynh đứng không cao bằng ngồi vừa bị trói, liên tiếp vái lậy: Anh hùng, huynh đệ, đại ca. Vừa rồi là tiểu đệ ta không đúng, đắc tội với ngươi, ta lúc này xin lỗi ngươi, van cầu ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, ngài tha thứ cho ta đi, ta cầu ngài, ngài đại phát từ bi, giơ cao đánh khẽ, coi như ta đánh rắm, ngươi bỏ qua đi.
Người đó không hiểu ra sao, ngây đơ ra đó, thế này là sao?
Có người nói ta khi dễ ngươi. Ài, quên đi, ngươi nếu thực sự chưa hết giận, hiện tại cứ khi dễ ta đi! Ngươi mau khi dễ ta đi, cứ ra sức mà khi dễ. Hoàng Hà Liễu rất nhiệt tâm nói: Tùy tiện khi dễ thế nào cũng được, bày ra cách gì cũng được, chín ngàn sáu trăm cách, ngươi không nghĩ ra được thì ta giúp ngươi nghĩ.
Người đó lập tức hôn mê.
Khi dễ ngươi? Ngươi cầu ta khi dễ ngươi?
Thế này rốt cuộc là sao?
Thấy người ta không nói gì, Hoàng Hà Liễu đích xác đã lo rồi, năn nỉ nói: Ta là vậy đó, thật sự xin ngài hãy khi dễ ta đi, nếu không ngươi mắng lại, đánh lại cũng được. Chỉ cần đừng đánh lão Nhị của ta thì tùy ngươi đánh thế nào cũng được. Chỉ cần ngươi tha thứ cho ta.
Người đó lắc đầu, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi thuộc hạ của đối phương mới động thủ, mình đã bị bắt sống, ngay cả cơ hội giãy dụa phản kháng cũng không có, làm sao lại không biết là đụng phải hàng cứng rồi? Sao còn dám lỗ mãng!
Nếu không phải Thân đại gia của đối phương đột nhiên xuất hiện, giáo huấn tên hoàn khố đó, mình lúc này thực sự là sosongs không bằng chết rồi. Đối phương chịu ta thì mình đã phải phải đi đốt hương trước phần mộ tổ tiên, lúc này làm sao còn dám tìm Hoàng Hà Liễu gây phiền toái? Hắn bèn nói: Quên đi, Việc này cũng tại ta, ta cũng có chỗ không đúng.
Hoàng Hà Liễu mừng rỡ, cảm kích tới rơi nước mắt: Anh hùng, hảo hán, đại ca! Ngươi là người tốt.
Khen tặng xong, Hoàng Hà Liễu lúc này mới lại vỗ mông, như một trận gió vọt tới trước mặt Sở Dương, hơi khom lưng, cổ rướn dài về phía trước, nói: Đại gia, người xem... giờ không sao rồi, ta nào có can hỏa.
Mọi người nhìn người nọ nháy mắt trước còn tự cao tự đại, vô pháp vô thiên, nhưng chỉ thoáng sau là biến thành bộ dạng cháu chắt, trước sau chuyển hoán rất nhanh, ngay cả một chút xung đột tâm lý cũng không có.
Chúng huynh đệ đều than thầm.
Nhân tài Chân chính, kẻ dở hơi như vậy, Kỉ Mặc há có thể sánh bằng! Người này hiển nhiên đã đưa sự vô sỉ lên tới một tầng cao mới.
Nhìn quanh đương kim thế gian, thật sự hiếm có người có thể so sánh, nói là vũ nội kì tài cũng không quá.
Mỗ, mặc cảm.
Ừ, làm không tồi, người lòng dạ rộng lớn, bách bệnh tự tiêu. Sở Dương gật đầu khích lệ.
Thật sự ư? Hoàng Hà Liễu nhảy cẫng lên, cười không khép miệng lại được: Hắc hắc hắc hắc..
Kỉ Mặc há hốc miệng ngây ngốc cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nói: Ê, tên hỗn đản, đúng là không biết xấu hổ, ngươi còn có mặt mũi không?
Hoàng Hà Liễu không ngẩng đầu, đắc ý dào dạt nói: Mặt mũi ư? Mặt mũi thì tính là gì? Hạnh phúc cả đời của lão tử đều nằm trong tay vị đại gia này, ở trước mặt hắn ta còn cần mặt mũi ư? Da đầu mà đại gia ta nói đây là mặt thì đó chính là mặt, đại gia ta nói đây là mông thì đó chính là mông!
Nói xong, cực độ a dua, trơ mặt ra nói với Sở Dương: Đại gia, ta nói đúng không? Không đúng cũng không sao, ngài nói như thế nào thì là như thế!
Sở Dương cười khổ, trừng mắt mắng: Lăn!
Hắc, ngài bảo ta lăn thì ta lăn, tuyệt đối không dám hàm hồ. Nói xong liền làm bộ cuộn mình xuống đất, lẩm bẩm: Đại gia bảo ta lăn, ta phải lăn cho tròn, ta không chỉ phải lăn, còn phải lăn thật tiêu sái, lăn thật đẹp, lặn thật hào hùng vạn trượng, lăn thật uy chấn thiên hạ.
/2680
|