Mạc Thiên Cơ nghiêm túc nói xong, sau đó quay đầu về phía Sở Dương: Ngươi cảm thấy cần bổ sung điều gì không?
Sở Dương trầm tư một chút, phát hiện cơ bản không có sơ hở nào, nói: Chỉ thêm một điểm: Nếu như gặp được Thiên ma, cuối cùng không địch lại, vậy ta cùng Úy huynh, Độc Hành, Vô Thương, Bất Thông năm người sẽ hợp lực đoạn hậu phía sau. Những người còn lại phải nhanh chóng đào tẩu, không cho phép bất luận kẻ nào do dự, tuyệt đối không thể quay đầu trở lại! Vạn nhất lạc nhau, chúng ta sẽ gặp nhau tại tửu quán trong tiểu trấn lúc trước. Không gặp không về.
Không phụ trách đoạn hậu tuyệt đối cấm xuất thủ. Ai dám quay lại trì hoãn thời gian, chính là liên lụy các huynh đệ cùng chết! Điểm này phải nhớ kỹ!
Sở Dương gia tăng khẩu khí, ánh mắt nguy hiểm lướt qua khuôn mặt Kỷ Mặc và La Khắc Địch. người khác còn có thể cân nhắc một chút. Nhưng hai con hàng này, vọng động chính là muốn chết...
Kỷ Mặc mấp máy miệng, cũng phản đối: Nhớ rồi. Nhưng mọi người là một mạng. Ta sẽ chạy trốn trước, nếu phát hiện các ngươi đã chết, vậy ta sẽ đi theo các ngươi là được! Còn lo lắng Kỷ nhị gia ta không nghư chỉ huy sao?
La Khắc Địch gật đầu thật mạnh: La nhị gia cũng trốn trước tiên!
Sở Dương giận dữ: Đánh hắn! Ngươi dám xưng gia với ai?!
Lập tức quyền cước như mưa giáng xuống, đánh cho hai vị nhị gia lúc trước biến thành tôn tử...
Đám người Sở Dương giống như một cơn lốc, cấp tốc lao xuống núi, hướng về phía cánh rừng rậm, xâm nhập nhanh như chớp!
Đám người Sở Dương vẫn không biết, ở chỗ bọn họ vừa đứng, trên cao mấy trăm trượng, trong tầng mây mỏng manh, lại có hai người đứng ở nơi đó, lặng lẽ chăm chú quan sát đám người Sở Dương.
Bọn họ vẫn đứng ở đó, nhưng không một ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Bọn họ đã dung thành một thể với hư không, không có dấu tích!
Chủ thượng, làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không? Tuy thực lực Thiên ma này đã bị lão hủ xóa sạch chín thành chín rồi, nhưng Thiên ma vẫn là Thiên ma. Một lão giả vuốt chỏm râu dê màu hoa râm của mình, ánh mắt chăm chú nhìn phía dưới, thận trọng dị thường, nhìn đám người Sở Dương xông vào cánh rừng giống như một cơn lốc, ánh mắt có chút nghi hoặc, ẩn ước giống như nhìn một đám người đã chết.
Trong lòng không khỏi oán thầm. Một con Thiên ma như vậy, không ngờ cũng bắt lão phu đích thân xuất thủ, hơn nữa còn không cho đánh chết, chỉ được xóa bỏ chín thành chín thực lực của nó... Lão phu phí bao nhiêu sức lực, đánh chết mấy chục con mới căn ke được lực lượng chuẩn xác...
Sẽ không. Chủ thượng trong miệng người này, đúng là Tuyết Lệ Hàn đã lâu không gặp.
Giờ phút này, hắn vẫn mặc một bộ y phục văn sĩ, sắc mặt lạnh nhạt: Bọn họ cách phá toái hư không không còn xa nữa. Sớm biết một chút về tồn tại, thực lực, kỹ xảo của Thiên ma, vị tất đã không phải chuyện tốt.
Hắn dừng lại một chút, nói: Bằng không, làm sao ta phải hao hết tâm tư, ném một con Thiên ma nừa sống nửa chết xuống đây? Chơi vui lắm sao?
Dụng ý của chủ thượng, lão hủ đương nhiên rõ ràng. Nhưng... thực lực bọn họ bây giờ... vạn nhất... Lão giả vẫn tỏ vẻ lo lắng như trước.
Chính như lời Tuyết Lệ Hàn nói, muốn bắt Thiên ma từ vực ngoại chiến trường ngoài Cửu Trọng Thiên Khuyết tới nơi này, cho dù là với năng lực và thế lực của Tuyết Lệ Hàn, cũng phải hao phí sức lực một phen.
Vạn nhất? Làm sao có thể có vạn nhất? Có ta và ngươi áp trận ở nơi này, làm sao có thể có vạn nhất? Nếu như ngay cả cửa ải này bọn hắn cũng không qua được, cho dù lên Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, thì có thể đi tới đâu?
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: Thừa tướng, đám người Sở Dương sắp xông phá Cửu Trọng Thiên Khuyết.... Một khi lên đó, đã là bắt đầu chân chính rồi.
Mà ta, không thể cứ đi theo sau bọn họ. Cho nên, trước khi bọn họ xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, ta sẽ phải bắt đầu bế quan.
Tuyết Lệ Hàn híp mắt, trầm trọng nói: Sau khi ta bế quan, tất cả công việc đều do ngươi điều hành. Đường trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, tạm thời cứ để bọn họ lưu lạc xông pha đi... Các ngươi không cần can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Chỉ cần duy trì đại cục ổn định là được rồi.
Vâng, lão hủ minh bạch. Lão giả kia cung kính đáp lời.
Chỉ khi có xung đột với mấy vị quân chủ khác... ngươi mới tham dự vào. nếu không cứ mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Tuyết Lệ Hàn lại nói một câu.
Vâng. Trong mắt lão giả hiện ra một tia dị sắc khó hiểu, mấy tiểu tử kia, có tư cách xung đột với mấy vị quân chủ kia?
Đây chính là tuyệt thế bá chủ đứng ngang hàng với chủ thượng đó!
Bất quá... Xem ra chủ thượng đúng là nhọc lòng với mấy người này nha. Không tiếc vận dụng bao nhiêu nhân lực, vật lực như vậy, thậm chí nhân lực vật lực còn chưa tính là gì, nợ nhân tình mới là món nợ khó hoàn lại nhất.
Nhưng một câu đằng sau của Tuyết Lệ Hàn mới chính thức khiến hắn chấn động: Nếu như ta không bế quan, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà đích thân can dự vào... Như vậy sẽ ảnh hưởng tới lớn tới bọn hắn. Đối với đại cục tương lai không có lợi chút nào...
Lão giả râu dê trợn trừng hai mắt, gần như không nói ra lời.
Trong lòng đang nghĩ tới một khả năng vô hạn: Sở Dương này... liệu có phải con tư sinh của chủ thượng không?
Chẳng lẽ chủ thượng từng phong lưu một đêm ở đây... cái này... nghĩ tới, đây, ánh mắt không kìm được lại lộ ra một chút quái dị.
Ngươi đang nghĩ cái gì đấy? Làm sao xuất thần như thế? Nhìn ánh mắt ám muội của lão nhân, Tuyết Lệ Hàn lập tức giận dữ.
À, à.... Lão nhân xấu hổ quay đầu đi, thầm nghĩ, lần này đúng là thất lễ. Cả mấy chục vạn năm qua, lão phu cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Không được bỏ qua một điểm tình tiết nào của bọn hắn. Hơn nữa phải chú ý quá trình chiến đấu nữa. Tuyết Lệ Hàn nói: Ngươi có thể cẩn thận quan sát xem, có lẽ sẽ chấn động cũng không chừng.
Trong khẩu khí Tuyết Lệ Hàn, dường như có tin tưởng lớn lao.
Lão nhân len lén bĩu môi, thầm nghĩ: Có thể có cái gì hay chứ. Đối phó một con Thiên ma sắp chết, lão phu thổi một hơi cũng giết được, không ngờ còn phải chăm chú quan sát, bảo vệ nhi tử cũng không cần phải như thế thế chứ, lão phu đường đường...
Việc ở vị diện hạ cấp này, có thể phát sinh biến cố bất ngờ gì? Còn chấn động?
....
Trong rừng sâu, thương thế Thiên ma quái nhân có chút chuyển biến tốt đẹp, đang dẫn động một đám hắc khí so với loại mực đen nhất còn đen hơn, cao thấp quay cuồng không ngừng, ngưng luyện ma công, hòng nhanh chóng khôi phục.
Ở trước người hắn, có thêm một cái hầm ngầm. Trong hầm ngầm, Pháp Tôn lặng lẽ nằm đó, một đám hắc khí đen kịt cũng phiêu đãng trên người hắn, càng chuyển động càng nhanh, ẩn ước phát ra rung động u u, liên miên không ngừng.
Hiển nhiên đã tới lúc quan trọng rồi.
Thiên ma quái nhân thỉnh thoảng lại thò đầu vào quan sát tình huống bên trong, lẩm bẩm nói: Nhanh... lần này nhanh thật, đã sắp tỉnh lại rồi. Thật sự không nghĩ tới chuyện này lại phiền toái như vậy... mấy ngày nay...
Đúng vào lúc này, thần sắc hắn căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu: Có người tới?
Cảm ứng của Thiên ma quái nhân đương nhiên không sai, quả thật có người tới rồi, hơn nữa người tới còn có ý đồ bất thiện.
Vấn đề của Thiên ma quái nhân không được đáp lại, đáp lại hắn cũng chỉ có một cỗ khí thế cuồng mãnh bài sơn đảo hải mà đến.
Đó là một cỗ khí thế tràn ngập địch ý, tràn ngập sát cơ!
Uy thế trùng trùng, toàn bộ cánh rừng cũng vì vậy mà xao động cuồng bạo. Vô số đại thụ che trời đồng loạt bị gió thổi nghiêng về một bên.
Nhất định là địch nhân tới rồi! Chẳng lẽ là tiểu tử đào thoát lúc trước dẫn tới? Thần sắc Thiên ma quái nhân càng lúc càng trở nên tàn ngược: Không ngờ dám tìm ta kiếm chuyện? Muốn chết! Không, là muốn giúp ta khôi phục thương thế, cho nên mới dâng đồ ăn tới tận cửa. Hắc hắc hắc...
Phi thân mà ra, cả người hóa thành một đám khói đen, hướng về phía phát ra cỗ khí thế tuyệt cường kia mà dốc sức đuổi tới.
Úy công tử cùng Sở Dương hai người một tổ, tạo thành mũi nhọn, thần thái thoải mái, động tác thong dong, lướt vào rừng rậm.
Mấy mũi nhọn còn lại cùng hai người bảo trì khoảng cách nhất định, cùng tiến vào.
Nếu chỉ từ thần sắc mọi người mà phán đoán, bọn họ thoạt nhìn giống như thoải mái dị thường. Nhưng ai nấy đều biết rõ, bên dưới vẻ thoải mái đó, lại che giấu một lòng cảnh giác vô cùng, thần kinh tất cả bọn họ đều căng lên như dây đàn.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên chúng huynh đệ toàn lực xuất thủ, lần đầu tiên tất cả cùng tụ hợp một chỗ, dùng trận thế đã chuẩn bị từ trước, cùng đố phó một địch nhân! Một địch nhân cường đại dị thường!
Tát cả mọi người đều đề tụ công lực tới cực hạn, chuẩn bị toàn lực xuất kích bất cứ lúc nào.
Đối diện với địch nhân cường đại không thể đoán trước, ai dám có chút đại ý?
Một khi sơ sảy, không chỉ có mình gặp phải nguy cơ mất mạng, ngay cả tính mạng huynh đệ mình cũng bị ném vào chỗ này!
Trong im lặng tuyệt đối, đám người Sở Dương đã tiến vào sâu hai trăm dặm giữa cánh rừng.
Nhưng vẫn không hề phát hiện có chút dị thường nào, hoàn toàn không cảm ứng được khí tức, tung tích địch nhân.
Nhưng cỗ áp lực quỷ dị bí ẩn kia lại càng lúc càng trầm trọng. Chính bởi vì cỗ áp lực trầm trọng này, khiến lòng cảnh giác của mọi người không giảm mà còn tăng, càng thêm cẩn thận, không muốn để một chút sơ sảy nào xuất hiện.
Rừng rậm rộng lớn, giấu một người cũng như giấu kim giữa đại hải. Có cần đổi phương hướng không? Úy công tử trầm giọng truyền âm.
Không cần! Mạc Thiên Cơ đứng ở trong, che chắn phía sau Mạc Khinh Vũ, chậm rãi: Tồn tại như hắn, chỉ cần phát giác ra địch ý của chúng ta, hắn sẽ tự tìm tới, tuyệt đối không tránh né khiêu khích của một đám sâu kiến.
Mọi người chậm rãi gật đầu.
Lại ba mươi dặm đường trôi qua dưới chân, đột nhiên, không có bất cứ một dấu hiệu nào, ở phía trước mặt mọi người, phía Sở Dương và Úy công tử, đột nhiên dâng lên một đám hắc khí đen ngòm, một cỗ khí tức tà ác cường đại dị thường mạnh mẽ khuếch tán ra.
Hắc vụ tràn ngập, dùng một loại tốc độ kinh người, không thể tưởng tượng được, hướng về phía mọi người mà tràn tới. Ẩn ước có thể thấy ở bên trong đám hắc vụ, còn có một bóng đen nhàn nhạt ẩn hiện.
Khặc khặc khặc khặc..... Một tiếng cười quái dị âm trầm, liên tiếp vàn lên.
Thiên Sơn Vạn Thủy Tinh Linh Nguyệt! Úy công tử tu vi đứng đầu mọi người, lập tức xuất thủ đầu tiên. Trong cánh rừng hắc ám đột nhiên xuất hiện một đạo ánh trăng sáng ngời, thân ảnh của hắn lao ra, ánh trăng hóa thành một trường đao sắc bén, cuồng mãnh bổ tới.
Trong đám người Sở Dương, tu vi Úy công tử cao nhất, đã tới tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm. Thực lực địch nhân trước mắt mạnh đến nỗi khó có thể tính toán, vô luận thế nào, Úy công tử cũng phải xuất thủ trước chống đỡ, sáng tạo cơ hội, thời gian xuất thủ, phàn kích cho những người khác,
Không chịu kém mảy may, Sở Dương lặng lẽ không phát ra một thanh âm, Cửu Kiếp kiếm đọt nhiên xuất hiện trong tay, trong nháy mắt xuất hiện, đã bạo phát ra vạn đạo hào quang rực rỡ chói mắt, giống như sao băng huyễn lệ nhất, ngang trời xuất hiện.
Gắt gao bám sát theo phía sau Úy công tử!
Sở Dương trầm tư một chút, phát hiện cơ bản không có sơ hở nào, nói: Chỉ thêm một điểm: Nếu như gặp được Thiên ma, cuối cùng không địch lại, vậy ta cùng Úy huynh, Độc Hành, Vô Thương, Bất Thông năm người sẽ hợp lực đoạn hậu phía sau. Những người còn lại phải nhanh chóng đào tẩu, không cho phép bất luận kẻ nào do dự, tuyệt đối không thể quay đầu trở lại! Vạn nhất lạc nhau, chúng ta sẽ gặp nhau tại tửu quán trong tiểu trấn lúc trước. Không gặp không về.
Không phụ trách đoạn hậu tuyệt đối cấm xuất thủ. Ai dám quay lại trì hoãn thời gian, chính là liên lụy các huynh đệ cùng chết! Điểm này phải nhớ kỹ!
Sở Dương gia tăng khẩu khí, ánh mắt nguy hiểm lướt qua khuôn mặt Kỷ Mặc và La Khắc Địch. người khác còn có thể cân nhắc một chút. Nhưng hai con hàng này, vọng động chính là muốn chết...
Kỷ Mặc mấp máy miệng, cũng phản đối: Nhớ rồi. Nhưng mọi người là một mạng. Ta sẽ chạy trốn trước, nếu phát hiện các ngươi đã chết, vậy ta sẽ đi theo các ngươi là được! Còn lo lắng Kỷ nhị gia ta không nghư chỉ huy sao?
La Khắc Địch gật đầu thật mạnh: La nhị gia cũng trốn trước tiên!
Sở Dương giận dữ: Đánh hắn! Ngươi dám xưng gia với ai?!
Lập tức quyền cước như mưa giáng xuống, đánh cho hai vị nhị gia lúc trước biến thành tôn tử...
Đám người Sở Dương giống như một cơn lốc, cấp tốc lao xuống núi, hướng về phía cánh rừng rậm, xâm nhập nhanh như chớp!
Đám người Sở Dương vẫn không biết, ở chỗ bọn họ vừa đứng, trên cao mấy trăm trượng, trong tầng mây mỏng manh, lại có hai người đứng ở nơi đó, lặng lẽ chăm chú quan sát đám người Sở Dương.
Bọn họ vẫn đứng ở đó, nhưng không một ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Bọn họ đã dung thành một thể với hư không, không có dấu tích!
Chủ thượng, làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không? Tuy thực lực Thiên ma này đã bị lão hủ xóa sạch chín thành chín rồi, nhưng Thiên ma vẫn là Thiên ma. Một lão giả vuốt chỏm râu dê màu hoa râm của mình, ánh mắt chăm chú nhìn phía dưới, thận trọng dị thường, nhìn đám người Sở Dương xông vào cánh rừng giống như một cơn lốc, ánh mắt có chút nghi hoặc, ẩn ước giống như nhìn một đám người đã chết.
Trong lòng không khỏi oán thầm. Một con Thiên ma như vậy, không ngờ cũng bắt lão phu đích thân xuất thủ, hơn nữa còn không cho đánh chết, chỉ được xóa bỏ chín thành chín thực lực của nó... Lão phu phí bao nhiêu sức lực, đánh chết mấy chục con mới căn ke được lực lượng chuẩn xác...
Sẽ không. Chủ thượng trong miệng người này, đúng là Tuyết Lệ Hàn đã lâu không gặp.
Giờ phút này, hắn vẫn mặc một bộ y phục văn sĩ, sắc mặt lạnh nhạt: Bọn họ cách phá toái hư không không còn xa nữa. Sớm biết một chút về tồn tại, thực lực, kỹ xảo của Thiên ma, vị tất đã không phải chuyện tốt.
Hắn dừng lại một chút, nói: Bằng không, làm sao ta phải hao hết tâm tư, ném một con Thiên ma nừa sống nửa chết xuống đây? Chơi vui lắm sao?
Dụng ý của chủ thượng, lão hủ đương nhiên rõ ràng. Nhưng... thực lực bọn họ bây giờ... vạn nhất... Lão giả vẫn tỏ vẻ lo lắng như trước.
Chính như lời Tuyết Lệ Hàn nói, muốn bắt Thiên ma từ vực ngoại chiến trường ngoài Cửu Trọng Thiên Khuyết tới nơi này, cho dù là với năng lực và thế lực của Tuyết Lệ Hàn, cũng phải hao phí sức lực một phen.
Vạn nhất? Làm sao có thể có vạn nhất? Có ta và ngươi áp trận ở nơi này, làm sao có thể có vạn nhất? Nếu như ngay cả cửa ải này bọn hắn cũng không qua được, cho dù lên Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, thì có thể đi tới đâu?
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: Thừa tướng, đám người Sở Dương sắp xông phá Cửu Trọng Thiên Khuyết.... Một khi lên đó, đã là bắt đầu chân chính rồi.
Mà ta, không thể cứ đi theo sau bọn họ. Cho nên, trước khi bọn họ xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, ta sẽ phải bắt đầu bế quan.
Tuyết Lệ Hàn híp mắt, trầm trọng nói: Sau khi ta bế quan, tất cả công việc đều do ngươi điều hành. Đường trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, tạm thời cứ để bọn họ lưu lạc xông pha đi... Các ngươi không cần can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Chỉ cần duy trì đại cục ổn định là được rồi.
Vâng, lão hủ minh bạch. Lão giả kia cung kính đáp lời.
Chỉ khi có xung đột với mấy vị quân chủ khác... ngươi mới tham dự vào. nếu không cứ mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Tuyết Lệ Hàn lại nói một câu.
Vâng. Trong mắt lão giả hiện ra một tia dị sắc khó hiểu, mấy tiểu tử kia, có tư cách xung đột với mấy vị quân chủ kia?
Đây chính là tuyệt thế bá chủ đứng ngang hàng với chủ thượng đó!
Bất quá... Xem ra chủ thượng đúng là nhọc lòng với mấy người này nha. Không tiếc vận dụng bao nhiêu nhân lực, vật lực như vậy, thậm chí nhân lực vật lực còn chưa tính là gì, nợ nhân tình mới là món nợ khó hoàn lại nhất.
Nhưng một câu đằng sau của Tuyết Lệ Hàn mới chính thức khiến hắn chấn động: Nếu như ta không bế quan, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà đích thân can dự vào... Như vậy sẽ ảnh hưởng tới lớn tới bọn hắn. Đối với đại cục tương lai không có lợi chút nào...
Lão giả râu dê trợn trừng hai mắt, gần như không nói ra lời.
Trong lòng đang nghĩ tới một khả năng vô hạn: Sở Dương này... liệu có phải con tư sinh của chủ thượng không?
Chẳng lẽ chủ thượng từng phong lưu một đêm ở đây... cái này... nghĩ tới, đây, ánh mắt không kìm được lại lộ ra một chút quái dị.
Ngươi đang nghĩ cái gì đấy? Làm sao xuất thần như thế? Nhìn ánh mắt ám muội của lão nhân, Tuyết Lệ Hàn lập tức giận dữ.
À, à.... Lão nhân xấu hổ quay đầu đi, thầm nghĩ, lần này đúng là thất lễ. Cả mấy chục vạn năm qua, lão phu cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Không được bỏ qua một điểm tình tiết nào của bọn hắn. Hơn nữa phải chú ý quá trình chiến đấu nữa. Tuyết Lệ Hàn nói: Ngươi có thể cẩn thận quan sát xem, có lẽ sẽ chấn động cũng không chừng.
Trong khẩu khí Tuyết Lệ Hàn, dường như có tin tưởng lớn lao.
Lão nhân len lén bĩu môi, thầm nghĩ: Có thể có cái gì hay chứ. Đối phó một con Thiên ma sắp chết, lão phu thổi một hơi cũng giết được, không ngờ còn phải chăm chú quan sát, bảo vệ nhi tử cũng không cần phải như thế thế chứ, lão phu đường đường...
Việc ở vị diện hạ cấp này, có thể phát sinh biến cố bất ngờ gì? Còn chấn động?
....
Trong rừng sâu, thương thế Thiên ma quái nhân có chút chuyển biến tốt đẹp, đang dẫn động một đám hắc khí so với loại mực đen nhất còn đen hơn, cao thấp quay cuồng không ngừng, ngưng luyện ma công, hòng nhanh chóng khôi phục.
Ở trước người hắn, có thêm một cái hầm ngầm. Trong hầm ngầm, Pháp Tôn lặng lẽ nằm đó, một đám hắc khí đen kịt cũng phiêu đãng trên người hắn, càng chuyển động càng nhanh, ẩn ước phát ra rung động u u, liên miên không ngừng.
Hiển nhiên đã tới lúc quan trọng rồi.
Thiên ma quái nhân thỉnh thoảng lại thò đầu vào quan sát tình huống bên trong, lẩm bẩm nói: Nhanh... lần này nhanh thật, đã sắp tỉnh lại rồi. Thật sự không nghĩ tới chuyện này lại phiền toái như vậy... mấy ngày nay...
Đúng vào lúc này, thần sắc hắn căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu: Có người tới?
Cảm ứng của Thiên ma quái nhân đương nhiên không sai, quả thật có người tới rồi, hơn nữa người tới còn có ý đồ bất thiện.
Vấn đề của Thiên ma quái nhân không được đáp lại, đáp lại hắn cũng chỉ có một cỗ khí thế cuồng mãnh bài sơn đảo hải mà đến.
Đó là một cỗ khí thế tràn ngập địch ý, tràn ngập sát cơ!
Uy thế trùng trùng, toàn bộ cánh rừng cũng vì vậy mà xao động cuồng bạo. Vô số đại thụ che trời đồng loạt bị gió thổi nghiêng về một bên.
Nhất định là địch nhân tới rồi! Chẳng lẽ là tiểu tử đào thoát lúc trước dẫn tới? Thần sắc Thiên ma quái nhân càng lúc càng trở nên tàn ngược: Không ngờ dám tìm ta kiếm chuyện? Muốn chết! Không, là muốn giúp ta khôi phục thương thế, cho nên mới dâng đồ ăn tới tận cửa. Hắc hắc hắc...
Phi thân mà ra, cả người hóa thành một đám khói đen, hướng về phía phát ra cỗ khí thế tuyệt cường kia mà dốc sức đuổi tới.
Úy công tử cùng Sở Dương hai người một tổ, tạo thành mũi nhọn, thần thái thoải mái, động tác thong dong, lướt vào rừng rậm.
Mấy mũi nhọn còn lại cùng hai người bảo trì khoảng cách nhất định, cùng tiến vào.
Nếu chỉ từ thần sắc mọi người mà phán đoán, bọn họ thoạt nhìn giống như thoải mái dị thường. Nhưng ai nấy đều biết rõ, bên dưới vẻ thoải mái đó, lại che giấu một lòng cảnh giác vô cùng, thần kinh tất cả bọn họ đều căng lên như dây đàn.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên chúng huynh đệ toàn lực xuất thủ, lần đầu tiên tất cả cùng tụ hợp một chỗ, dùng trận thế đã chuẩn bị từ trước, cùng đố phó một địch nhân! Một địch nhân cường đại dị thường!
Tát cả mọi người đều đề tụ công lực tới cực hạn, chuẩn bị toàn lực xuất kích bất cứ lúc nào.
Đối diện với địch nhân cường đại không thể đoán trước, ai dám có chút đại ý?
Một khi sơ sảy, không chỉ có mình gặp phải nguy cơ mất mạng, ngay cả tính mạng huynh đệ mình cũng bị ném vào chỗ này!
Trong im lặng tuyệt đối, đám người Sở Dương đã tiến vào sâu hai trăm dặm giữa cánh rừng.
Nhưng vẫn không hề phát hiện có chút dị thường nào, hoàn toàn không cảm ứng được khí tức, tung tích địch nhân.
Nhưng cỗ áp lực quỷ dị bí ẩn kia lại càng lúc càng trầm trọng. Chính bởi vì cỗ áp lực trầm trọng này, khiến lòng cảnh giác của mọi người không giảm mà còn tăng, càng thêm cẩn thận, không muốn để một chút sơ sảy nào xuất hiện.
Rừng rậm rộng lớn, giấu một người cũng như giấu kim giữa đại hải. Có cần đổi phương hướng không? Úy công tử trầm giọng truyền âm.
Không cần! Mạc Thiên Cơ đứng ở trong, che chắn phía sau Mạc Khinh Vũ, chậm rãi: Tồn tại như hắn, chỉ cần phát giác ra địch ý của chúng ta, hắn sẽ tự tìm tới, tuyệt đối không tránh né khiêu khích của một đám sâu kiến.
Mọi người chậm rãi gật đầu.
Lại ba mươi dặm đường trôi qua dưới chân, đột nhiên, không có bất cứ một dấu hiệu nào, ở phía trước mặt mọi người, phía Sở Dương và Úy công tử, đột nhiên dâng lên một đám hắc khí đen ngòm, một cỗ khí tức tà ác cường đại dị thường mạnh mẽ khuếch tán ra.
Hắc vụ tràn ngập, dùng một loại tốc độ kinh người, không thể tưởng tượng được, hướng về phía mọi người mà tràn tới. Ẩn ước có thể thấy ở bên trong đám hắc vụ, còn có một bóng đen nhàn nhạt ẩn hiện.
Khặc khặc khặc khặc..... Một tiếng cười quái dị âm trầm, liên tiếp vàn lên.
Thiên Sơn Vạn Thủy Tinh Linh Nguyệt! Úy công tử tu vi đứng đầu mọi người, lập tức xuất thủ đầu tiên. Trong cánh rừng hắc ám đột nhiên xuất hiện một đạo ánh trăng sáng ngời, thân ảnh của hắn lao ra, ánh trăng hóa thành một trường đao sắc bén, cuồng mãnh bổ tới.
Trong đám người Sở Dương, tu vi Úy công tử cao nhất, đã tới tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm. Thực lực địch nhân trước mắt mạnh đến nỗi khó có thể tính toán, vô luận thế nào, Úy công tử cũng phải xuất thủ trước chống đỡ, sáng tạo cơ hội, thời gian xuất thủ, phàn kích cho những người khác,
Không chịu kém mảy may, Sở Dương lặng lẽ không phát ra một thanh âm, Cửu Kiếp kiếm đọt nhiên xuất hiện trong tay, trong nháy mắt xuất hiện, đã bạo phát ra vạn đạo hào quang rực rỡ chói mắt, giống như sao băng huyễn lệ nhất, ngang trời xuất hiện.
Gắt gao bám sát theo phía sau Úy công tử!
/2680
|