Cảm giác đau đớn gần như không ngừng nghỉ trong não hải khiến Pháp Tôn sinh ra một cảm giác sống không bằng chết, nhưng trí não hắn vẫn đang tỉnh táo vận chuyển, suy nghĩ, cân nhắc, đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Có thân thể cường hãn, mới có thể vô địch thiên hạ, có vô địch thiên hạ, mới có thể duy ngã độc tôn, sau khi duy ngã độc tôn, ta mới xem xét tới vấn đề trường sinh bất lão, đợi đến khi tất cả đều viên mãnh, mới có thể bận tâm tới gia tộc của ta, huynh đệ của ta! Nếu như ta chưa viên mãn, cân nhắc quá nhiều cũng chỉ là chuyện vô nghĩa mà thôi.
Nhưng gia tộc huynh đệ chẳng lẽ không cần thiết sao? Không, ta duy ngã độc tôn, vô địch thiên hạ, mục đích cuối cùng là vì cái gì? Vì cái gì? Bởi vì vậy mới nói, gia tộc huynh đệ là không thể vứt bỏ.
Mồ hôi Pháp Tôn tuôn ra như mưa, vẫn đang tranh đấu, do dự.
Thiên ma quái nhân bình tĩnh quan sát, hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi niềm tin tất thắng, chỉ đơn thuần vận chuyển ma trận. Con người của thế giới này, chẳng lẽ đều là kẻ điên sao?
Vừa rồi một sồ ma bé nhỏ như con kiến, lâm trận phản phệ đã là bất ngờ lớn rồi. Kẻ trước mắt này tu vi tương đối cao, chẳng lẽ hắn không có thần kinh đau đớn sao? Cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, hình như cũng không mấy người có thể kháng cự lại được đau đớn cỡ này. Đây rốt cuộc là dạng thế giới gì?!
Lý do duy nhất khiến Thiên ma quái nhân vẫn tiếp tục trò chơi, chính là vì Pháp Tôn đã là lừa chọn cuối cùng!
Bỏ, duy ngã độc tôn! Thần sắc trong mắt Pháp Tôn lạnh như băng, rốt cuộc hạ quyết định.
Thiên ma quái nhân thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiện tại thực sự sợ hãi, không dám nói nhảm, bắt đầu bước xóa bỏ điều thứ năm, trong lòng cảm thấy khổ sáp vô hạn, chẳng lẽ người của thế giới này và Cửu Trọng Thiên Khuyết kỳ thực là hai loại, chỉ thoạt nhìn tương đối giống nhau mà thôi? Điều đầu tiên hắn nên buông bỏ, lẽ ra nên là sinh tử huynh đệ....
Nói như vậy, chẳng lẽ ta phải thất bại?
Vậy ta...
Bỏ trường sinh bất lão.
...
Bỏ vô địch thiên hạ.
..
Trước mắt chỉ còn lại ba điều cuối cùng, thân thể cường hãn, phụ mẫu gia tộc, huynh đệ sinh tử.
Hơi thở vững vàng của Pháp Tôn bắt đầu trở nên trầm trọng.
Lựa chọn tới đây, đã sắp chạm tới cực hạn của hắn rồi.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: Bỏ... thân thể cường hãn, ta chỉ lưu lại, song thân gia tộc và huynh đệ sinh tử. Ta muốn giữ lại hai điều này! Không lựa chọn nữa.
Không được! Nhất định phải lựa chọn! Thiên ma quái nhân không hề buông lỏng, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng suy sụp và thất lạc. Giờ phút này, hắn chỉ muốn kết thúc trò chơi này thật nhanh, cái này do hắn chủ đạo, nhưng khả năng chi phối trò chơi không ngờ lần lượt thoát khỏi tầm tay hắn.
Bỏ... song thân gia tộc! Pháp Tôn nhắm hai mắt lại.
Từ khi mình tái nhập nhân thế, có thể nói vẫn không để thân nhân gia tộc vào trong lòng, vẫn cho rằng đây chỉ là một nét điểm xuyết trong nhân sinh của mình. Nhưng giờ phút này, khi bắt buộc phải từ bỏ, mới phát hiện, mình không ngờ lại giữ nó lại cuối cùng, so với thân thể, lực lượng, cảnh giới của bản thân còn quan trọng hơn...
Mà đến khi phải buông bỏ, chung quy lòng vẫn đau như đao cắt.
Trái tim tựa hồ đã vỡ tan thành từng mảnh trong phút chốc.
Nhưng hắn thủy chung vẫn không từ bỏ huynh đệ sinh tử....
Ta đã phản bội các ngươi một lần, ta đã vứt bỏ các ngươi một lần... Lần này, ta không thể buông bỏ các ngươi, vĩnh viễn không... Trước mắt Pháp Tôn, khuôn mặt chín vị huynh đệ tựa hồ đang hiển hiện, cho dù mấy vạn năm trôi qua, mỗi người, đều hiển hiện rõ ràng trong ký ức như thế.
Thực xin lỗi... Pháp Tôn ảm đạm cúi đầu: Thật xin lỗi... Các huynh đệ, năm đó ta thật có lỗi với các ngươi, là lỗi của ta... Nhưng lần này phải lựa chọn, ta rốt cuộc cũng lưu bọn họ lại cuối cùng, để các ngươi bồi tiếp ta, bồi tiếp ta vĩnh viễn.
Nếu sự tình có thể lặp lại một lần nữa, chúng ta nhất định có thể, đồng sinh cộng tử, nhất định có thể, sinh tử đồng quy.... Trong mắt Pháp Tôn tràn ra lệ nóng...
Chỉ tiếc, lựa chọn thì có thể, nhưng nhân sinh lại không thể lặp lại...
Cuối cùng, còn một lựa chọn cuối cùng! Thanh âm lạnh lẽo của Thiên ma quái nhân vang lên, hơn nữa còn mang theo sát khí dày đăc.
Nếu như lựa chọn cuối cùng của Pháp Tôn giống như lựa chọn của Dạ Túy, vậy Thiên ma quái nhân sẽ không chút do dự mà lựa chọn giết chết Pháp Tôn, cho dù không đủ lực lượng, vẫn phải toàn lực xuất thủ, cho dù cuối cùng đồng vu quy tận. Bởi vì hắn đã gần như vô vọng rồi.
Một khi đã vậy, dứt khoát kéo theo gia hỏa này làm đệm lưng!
Lựa chọn cuối cùng? Còn muốn lựa chọn cái gì nữa?! Pháp Tôn vẫn bình tĩnh đột nhiên nổi giận: Ta cũng chỉ còn lại huynh đệ sinh tử huynh đệ thôi! Lại vứt bỏ, ta có khác gì hai bàn tay trắng! Chỉ có một điều, lựa chọn thế nào? Có phải ngươi đang giỡn ta?!
Không! Làm sao ngươi lại trắng tay? Không phải ngươi vẫn còn tính mạng của ngươi sao? Thanh âm Thiên ma quái nhân lạnh như băng, tựa hồ không có bất cứ tia cảm tình nào, chậm rãi, tàn khốc nói: Lựa chọn cuối cùng, ngươi muốn mạng ngươi, hay là muốn mạng huynh đệ ngươi?!
Lựa chọn cuối cùng, phải đưa ra lựa chọn!
...
Trước mắt Pháp Tôn tối sầm, đột nhiên hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc đầu lựa chọn, hắn vẫn chọn dễ dàng. Cho dù từng có chút do dự, nhưng một khi lựa chọn, hắn vãn kiên định. Nhưng đến điều cuối cùng này, Pháp Tôn lại đột nhiên lại có một loại cảm giác Sinh mệnh trùng lặp, thời gian hổi chuyển chân chính!
Tựa hồ quay trở về tới trước Bổ Thiên động!
Chín huynh đệ sắp bị người nọ quăng vào, còn mình lại đang suy nghĩ, liệu có nên lừa gạt các huynh đệ, mượn lực lượng linh hồn bọn họ để cho mình sống sót? Hay là mọi người cùng sinh cùng tử? Hay là hi sinh lực lượng linh hồn ta, chia cho các huynh đệ, để bọn họ có thêm mấy phần cơ hội sống sót?
Mình vừa mới rồi còn vui mừng, lần này chung quy mình không có phản bội. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, ngay sau đó lại phải đưa ra lựa chọn tàn khốc nhất, gian gian nhất?
Nhớ tới vui mừng vừa rồi, đối diện với lựa chọn giờ phút này....
Pháp Tôn nở một nụ cười trào phúng.
Do dự sao? Cần do dự sao?
Không thể không nói, cái lựa chọn này xuất hiện thật đúng lúc... Con mẹ nó, thật đúng là châm chọc tuyệt diệu.
Lựa chọn đi! Đây là lựa chọn cuối cùng! Thanh âm Thiên ma quái nhân lạnh lùng cười: Chỉ cần lựa chọn xong, ngươi sẽ hoàn toàn tự do, cũng sẽ được giải thoát, sẽ không phải lựa chọn điều gì nữa...
Toàn thân Pháp Tôn đều run rẩy.
Cho tới nay, đối với hai chữ huynh đệ, hắn vẫn rất kiêng kỵ, vẫn tránh tiếp xúc, thậm chí là không muốn nhớ lại.
Chín điều lựa chọn lần này, khi nhìn thấy bốn chữ huynh đệ sinh tử, hắn gần như theo bản năng mà lựa chọn bài xích nó, không lựa chọn điều này.
Nhưng khi đến tối hậu, sau khi lựa chọn tám điều, hắn vẫn theo bản năng mà lựa chọn điều này. Lúc đó, hắn đã lén quan sát bốn phía một hồi lâu, cuối cùng len lén điểm lên bốn chữ đó.
Đó là một cảm giác vi diệu giống như làm kẻ trộm vậy.
Vô luận hữu tình hay vô ý, theo bản năng hay không theo bản năng, nhưng hắn đã lựa chọn. Chọn là chọn.
Ngày đó có thể buông bỏ, hiện tại chẳng lẽ lại không thể buông bỏ sao? Buồn cười!
Nhưng ai cũng không biết, lựa chọn huynh đệ sinh tử là bởi vì khí đó, trong lòng mình thật sự kích động, mong ước
Hiện giờ, không ngờ lại phải buông bỏ!
Vừa đối diện lại phải phản bội!
Vừa có được lại phải... vứt bỏ!
Pháp Tôn bắt dầu run rẩy kịch liệt, hai mắt có chút trợn trừng lên rồi.
Sau một hồi lâu, hắn đột nhiên đưa tay ôm mặt.
Hiện tại, hắn cảm thấy mình giống như đã trở lại thời điểm trước Bổ Thiên động, thật sự đã trở lại.
Các huynh đệ hiện giờ đều đang ở bên cạnh.
Đối diện với tử vong sắp hàng lâm.
Làm sao bây giờ?
Mình nên làm gì đây?
Hiện tại hắn không còn là Đông phương Bá Đạo, cũng không phải là Pháp Tôn, mà là Đệ Ngũ Trù Trướng, một trong cửu kiếp năm đó, cửu kiếp trí nang cùng chín vị huynh đệ đồng tâm hiệp lực dẹp yên thiên hạ.
Hắn từng trí quan quần hùng, nhưng giờ phút này toàn thân lại mất đi tu vi, bị nhốt ở nơi tuyệt địa này. Mà nhốt hắn, lại chính là đại ca mà chín huynh đệ tôn kính nhất. Thì ra hắn lại có mưu đồ khác!
Thì ra từ trước tới na, hắn vẫn lợi dụng các huynh đệ!
Tất cả mọi người đều phẫn nộ, đều uất hận, đều khó hiểu, đều tuyệt vọng...
Ánh mắt tràn đầy tin tưởng của các huynh đệ nhìn mình: Trù Trướng, ngươi lắm mưu nhiều kết nhất, ngươi thông minh nhất, hiện tại còn có biện pháp nào không? Chết, cũng chẳng sao? Nhưng chết uất ức như thế... công đạo ở đâu?
Biện pháp sao? Đệ Ngũ Trù Trướng thầm cười khổ trong lòng, đại ca hiểu rõ chúng ta cỡ nào? Nếu hắn đã làm chuyện này, làm sao lại không cân nhắc tới phản ứng của đám người chúng ta? PHàm là còn một chút hi vọng nhỏ bé, hắn sẽ không nhốt chúng ta ở chỗ này đâu.
Dám làm như vậy đã chứng tỏ, vô luận thế nào, đám người mình cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Tất chết không phải nghi ngờ!
Có lẽ, còn có một cơ hội, cũng chỉ có cơ hội này mới có thể đòi lại công lý. Nhưng ta không thể bảo chứng bất luận cái gì. Thanh âm Đệ Ngũ Trù Trướng run rẩy nói.
Cơ hội gì? Nói mau, nói mau! Chúng huynh đệ tinh thần đại chấn.
... Tên đó nói, khi chúng ta chết đi, lực lượng linh hồn sẽ bị hắn dùng để bổ thiên. Mà đến lúc đó, nhất định sẽ mỗi người tiến vào một cửa động. Mà cửa động có tổng cộng 9 cái... Ở chính giữa... là... là...
Đệ Ngũ Trù Trướng có chút do dự bất định thì thào...
Trong lòng hắn đang kiệt lực khắc chế: Không được lại phản bội! Không được lại vứt bỏ....!
Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc thống khổ tột đỉnh, không nhịn được lại dừng lại.
Nhưng các huynh đệ lại vội vàng thúc giục.
Mau lên, thời gian không còn nhiều nữa, hắn có thể trở về bất cứ lúc nào!
Đúng vậy, càng nhanh càng tốt...
Trù Trướng, nói may, chúng ta đều tin tưởng ngươi! Từ trước tới nay, ngươi vẫn là người thông minh nhất trong chúng ta!
Chúng ta phải đòi lại công lý, một cơ hội xa vời cũng tốt...
Toàn thân Đệ Ngũ Trù Trướng run rẩy, nội tâm tranh đấu kịch liệt: Công lý? Đi đâu để đòi công lý? Cơ hội kia không cần cũng được. Dứt khoát chết ở nơi này đi? cùng nhau chết đi! Như vậy không ai phải náy náy, không ai phải phản bội...
Nếu không, mình tự bạo thần hồn, đem năng lượng chia cho các huynh đệ đi? Vô luận bọn họ có thể sống sót thoát ra hay không, có cơ hội hay không, ta cũng coi như không làm thất vọng các huynh đệ, ít nhất cũng không cần đấu tranh nữa...
Nhưng ... nếu làm vậy, ta thật sự không còn gì nữa rồi.
Ta... cơ nghiệp của ta, vĩ nghiệp hùng đồ của ta, ta còn một kế hoạch vĩ đại, còn có vô số mục tiêu nhân sinh, ta có vô số trí tuệ, nhưng cái gì cũng không còn nữa rồi...
Ta có thể làm được chuyện mà bất cứ một ai trong bọn họ cũng không làm được... Nhưng nếu như ta chết đi....
Có thân thể cường hãn, mới có thể vô địch thiên hạ, có vô địch thiên hạ, mới có thể duy ngã độc tôn, sau khi duy ngã độc tôn, ta mới xem xét tới vấn đề trường sinh bất lão, đợi đến khi tất cả đều viên mãnh, mới có thể bận tâm tới gia tộc của ta, huynh đệ của ta! Nếu như ta chưa viên mãn, cân nhắc quá nhiều cũng chỉ là chuyện vô nghĩa mà thôi.
Nhưng gia tộc huynh đệ chẳng lẽ không cần thiết sao? Không, ta duy ngã độc tôn, vô địch thiên hạ, mục đích cuối cùng là vì cái gì? Vì cái gì? Bởi vì vậy mới nói, gia tộc huynh đệ là không thể vứt bỏ.
Mồ hôi Pháp Tôn tuôn ra như mưa, vẫn đang tranh đấu, do dự.
Thiên ma quái nhân bình tĩnh quan sát, hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi niềm tin tất thắng, chỉ đơn thuần vận chuyển ma trận. Con người của thế giới này, chẳng lẽ đều là kẻ điên sao?
Vừa rồi một sồ ma bé nhỏ như con kiến, lâm trận phản phệ đã là bất ngờ lớn rồi. Kẻ trước mắt này tu vi tương đối cao, chẳng lẽ hắn không có thần kinh đau đớn sao? Cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, hình như cũng không mấy người có thể kháng cự lại được đau đớn cỡ này. Đây rốt cuộc là dạng thế giới gì?!
Lý do duy nhất khiến Thiên ma quái nhân vẫn tiếp tục trò chơi, chính là vì Pháp Tôn đã là lừa chọn cuối cùng!
Bỏ, duy ngã độc tôn! Thần sắc trong mắt Pháp Tôn lạnh như băng, rốt cuộc hạ quyết định.
Thiên ma quái nhân thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiện tại thực sự sợ hãi, không dám nói nhảm, bắt đầu bước xóa bỏ điều thứ năm, trong lòng cảm thấy khổ sáp vô hạn, chẳng lẽ người của thế giới này và Cửu Trọng Thiên Khuyết kỳ thực là hai loại, chỉ thoạt nhìn tương đối giống nhau mà thôi? Điều đầu tiên hắn nên buông bỏ, lẽ ra nên là sinh tử huynh đệ....
Nói như vậy, chẳng lẽ ta phải thất bại?
Vậy ta...
Bỏ trường sinh bất lão.
...
Bỏ vô địch thiên hạ.
..
Trước mắt chỉ còn lại ba điều cuối cùng, thân thể cường hãn, phụ mẫu gia tộc, huynh đệ sinh tử.
Hơi thở vững vàng của Pháp Tôn bắt đầu trở nên trầm trọng.
Lựa chọn tới đây, đã sắp chạm tới cực hạn của hắn rồi.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: Bỏ... thân thể cường hãn, ta chỉ lưu lại, song thân gia tộc và huynh đệ sinh tử. Ta muốn giữ lại hai điều này! Không lựa chọn nữa.
Không được! Nhất định phải lựa chọn! Thiên ma quái nhân không hề buông lỏng, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng suy sụp và thất lạc. Giờ phút này, hắn chỉ muốn kết thúc trò chơi này thật nhanh, cái này do hắn chủ đạo, nhưng khả năng chi phối trò chơi không ngờ lần lượt thoát khỏi tầm tay hắn.
Bỏ... song thân gia tộc! Pháp Tôn nhắm hai mắt lại.
Từ khi mình tái nhập nhân thế, có thể nói vẫn không để thân nhân gia tộc vào trong lòng, vẫn cho rằng đây chỉ là một nét điểm xuyết trong nhân sinh của mình. Nhưng giờ phút này, khi bắt buộc phải từ bỏ, mới phát hiện, mình không ngờ lại giữ nó lại cuối cùng, so với thân thể, lực lượng, cảnh giới của bản thân còn quan trọng hơn...
Mà đến khi phải buông bỏ, chung quy lòng vẫn đau như đao cắt.
Trái tim tựa hồ đã vỡ tan thành từng mảnh trong phút chốc.
Nhưng hắn thủy chung vẫn không từ bỏ huynh đệ sinh tử....
Ta đã phản bội các ngươi một lần, ta đã vứt bỏ các ngươi một lần... Lần này, ta không thể buông bỏ các ngươi, vĩnh viễn không... Trước mắt Pháp Tôn, khuôn mặt chín vị huynh đệ tựa hồ đang hiển hiện, cho dù mấy vạn năm trôi qua, mỗi người, đều hiển hiện rõ ràng trong ký ức như thế.
Thực xin lỗi... Pháp Tôn ảm đạm cúi đầu: Thật xin lỗi... Các huynh đệ, năm đó ta thật có lỗi với các ngươi, là lỗi của ta... Nhưng lần này phải lựa chọn, ta rốt cuộc cũng lưu bọn họ lại cuối cùng, để các ngươi bồi tiếp ta, bồi tiếp ta vĩnh viễn.
Nếu sự tình có thể lặp lại một lần nữa, chúng ta nhất định có thể, đồng sinh cộng tử, nhất định có thể, sinh tử đồng quy.... Trong mắt Pháp Tôn tràn ra lệ nóng...
Chỉ tiếc, lựa chọn thì có thể, nhưng nhân sinh lại không thể lặp lại...
Cuối cùng, còn một lựa chọn cuối cùng! Thanh âm lạnh lẽo của Thiên ma quái nhân vang lên, hơn nữa còn mang theo sát khí dày đăc.
Nếu như lựa chọn cuối cùng của Pháp Tôn giống như lựa chọn của Dạ Túy, vậy Thiên ma quái nhân sẽ không chút do dự mà lựa chọn giết chết Pháp Tôn, cho dù không đủ lực lượng, vẫn phải toàn lực xuất thủ, cho dù cuối cùng đồng vu quy tận. Bởi vì hắn đã gần như vô vọng rồi.
Một khi đã vậy, dứt khoát kéo theo gia hỏa này làm đệm lưng!
Lựa chọn cuối cùng? Còn muốn lựa chọn cái gì nữa?! Pháp Tôn vẫn bình tĩnh đột nhiên nổi giận: Ta cũng chỉ còn lại huynh đệ sinh tử huynh đệ thôi! Lại vứt bỏ, ta có khác gì hai bàn tay trắng! Chỉ có một điều, lựa chọn thế nào? Có phải ngươi đang giỡn ta?!
Không! Làm sao ngươi lại trắng tay? Không phải ngươi vẫn còn tính mạng của ngươi sao? Thanh âm Thiên ma quái nhân lạnh như băng, tựa hồ không có bất cứ tia cảm tình nào, chậm rãi, tàn khốc nói: Lựa chọn cuối cùng, ngươi muốn mạng ngươi, hay là muốn mạng huynh đệ ngươi?!
Lựa chọn cuối cùng, phải đưa ra lựa chọn!
...
Trước mắt Pháp Tôn tối sầm, đột nhiên hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc đầu lựa chọn, hắn vẫn chọn dễ dàng. Cho dù từng có chút do dự, nhưng một khi lựa chọn, hắn vãn kiên định. Nhưng đến điều cuối cùng này, Pháp Tôn lại đột nhiên lại có một loại cảm giác Sinh mệnh trùng lặp, thời gian hổi chuyển chân chính!
Tựa hồ quay trở về tới trước Bổ Thiên động!
Chín huynh đệ sắp bị người nọ quăng vào, còn mình lại đang suy nghĩ, liệu có nên lừa gạt các huynh đệ, mượn lực lượng linh hồn bọn họ để cho mình sống sót? Hay là mọi người cùng sinh cùng tử? Hay là hi sinh lực lượng linh hồn ta, chia cho các huynh đệ, để bọn họ có thêm mấy phần cơ hội sống sót?
Mình vừa mới rồi còn vui mừng, lần này chung quy mình không có phản bội. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, ngay sau đó lại phải đưa ra lựa chọn tàn khốc nhất, gian gian nhất?
Nhớ tới vui mừng vừa rồi, đối diện với lựa chọn giờ phút này....
Pháp Tôn nở một nụ cười trào phúng.
Do dự sao? Cần do dự sao?
Không thể không nói, cái lựa chọn này xuất hiện thật đúng lúc... Con mẹ nó, thật đúng là châm chọc tuyệt diệu.
Lựa chọn đi! Đây là lựa chọn cuối cùng! Thanh âm Thiên ma quái nhân lạnh lùng cười: Chỉ cần lựa chọn xong, ngươi sẽ hoàn toàn tự do, cũng sẽ được giải thoát, sẽ không phải lựa chọn điều gì nữa...
Toàn thân Pháp Tôn đều run rẩy.
Cho tới nay, đối với hai chữ huynh đệ, hắn vẫn rất kiêng kỵ, vẫn tránh tiếp xúc, thậm chí là không muốn nhớ lại.
Chín điều lựa chọn lần này, khi nhìn thấy bốn chữ huynh đệ sinh tử, hắn gần như theo bản năng mà lựa chọn bài xích nó, không lựa chọn điều này.
Nhưng khi đến tối hậu, sau khi lựa chọn tám điều, hắn vẫn theo bản năng mà lựa chọn điều này. Lúc đó, hắn đã lén quan sát bốn phía một hồi lâu, cuối cùng len lén điểm lên bốn chữ đó.
Đó là một cảm giác vi diệu giống như làm kẻ trộm vậy.
Vô luận hữu tình hay vô ý, theo bản năng hay không theo bản năng, nhưng hắn đã lựa chọn. Chọn là chọn.
Ngày đó có thể buông bỏ, hiện tại chẳng lẽ lại không thể buông bỏ sao? Buồn cười!
Nhưng ai cũng không biết, lựa chọn huynh đệ sinh tử là bởi vì khí đó, trong lòng mình thật sự kích động, mong ước
Hiện giờ, không ngờ lại phải buông bỏ!
Vừa đối diện lại phải phản bội!
Vừa có được lại phải... vứt bỏ!
Pháp Tôn bắt dầu run rẩy kịch liệt, hai mắt có chút trợn trừng lên rồi.
Sau một hồi lâu, hắn đột nhiên đưa tay ôm mặt.
Hiện tại, hắn cảm thấy mình giống như đã trở lại thời điểm trước Bổ Thiên động, thật sự đã trở lại.
Các huynh đệ hiện giờ đều đang ở bên cạnh.
Đối diện với tử vong sắp hàng lâm.
Làm sao bây giờ?
Mình nên làm gì đây?
Hiện tại hắn không còn là Đông phương Bá Đạo, cũng không phải là Pháp Tôn, mà là Đệ Ngũ Trù Trướng, một trong cửu kiếp năm đó, cửu kiếp trí nang cùng chín vị huynh đệ đồng tâm hiệp lực dẹp yên thiên hạ.
Hắn từng trí quan quần hùng, nhưng giờ phút này toàn thân lại mất đi tu vi, bị nhốt ở nơi tuyệt địa này. Mà nhốt hắn, lại chính là đại ca mà chín huynh đệ tôn kính nhất. Thì ra hắn lại có mưu đồ khác!
Thì ra từ trước tới na, hắn vẫn lợi dụng các huynh đệ!
Tất cả mọi người đều phẫn nộ, đều uất hận, đều khó hiểu, đều tuyệt vọng...
Ánh mắt tràn đầy tin tưởng của các huynh đệ nhìn mình: Trù Trướng, ngươi lắm mưu nhiều kết nhất, ngươi thông minh nhất, hiện tại còn có biện pháp nào không? Chết, cũng chẳng sao? Nhưng chết uất ức như thế... công đạo ở đâu?
Biện pháp sao? Đệ Ngũ Trù Trướng thầm cười khổ trong lòng, đại ca hiểu rõ chúng ta cỡ nào? Nếu hắn đã làm chuyện này, làm sao lại không cân nhắc tới phản ứng của đám người chúng ta? PHàm là còn một chút hi vọng nhỏ bé, hắn sẽ không nhốt chúng ta ở chỗ này đâu.
Dám làm như vậy đã chứng tỏ, vô luận thế nào, đám người mình cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Tất chết không phải nghi ngờ!
Có lẽ, còn có một cơ hội, cũng chỉ có cơ hội này mới có thể đòi lại công lý. Nhưng ta không thể bảo chứng bất luận cái gì. Thanh âm Đệ Ngũ Trù Trướng run rẩy nói.
Cơ hội gì? Nói mau, nói mau! Chúng huynh đệ tinh thần đại chấn.
... Tên đó nói, khi chúng ta chết đi, lực lượng linh hồn sẽ bị hắn dùng để bổ thiên. Mà đến lúc đó, nhất định sẽ mỗi người tiến vào một cửa động. Mà cửa động có tổng cộng 9 cái... Ở chính giữa... là... là...
Đệ Ngũ Trù Trướng có chút do dự bất định thì thào...
Trong lòng hắn đang kiệt lực khắc chế: Không được lại phản bội! Không được lại vứt bỏ....!
Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc thống khổ tột đỉnh, không nhịn được lại dừng lại.
Nhưng các huynh đệ lại vội vàng thúc giục.
Mau lên, thời gian không còn nhiều nữa, hắn có thể trở về bất cứ lúc nào!
Đúng vậy, càng nhanh càng tốt...
Trù Trướng, nói may, chúng ta đều tin tưởng ngươi! Từ trước tới nay, ngươi vẫn là người thông minh nhất trong chúng ta!
Chúng ta phải đòi lại công lý, một cơ hội xa vời cũng tốt...
Toàn thân Đệ Ngũ Trù Trướng run rẩy, nội tâm tranh đấu kịch liệt: Công lý? Đi đâu để đòi công lý? Cơ hội kia không cần cũng được. Dứt khoát chết ở nơi này đi? cùng nhau chết đi! Như vậy không ai phải náy náy, không ai phải phản bội...
Nếu không, mình tự bạo thần hồn, đem năng lượng chia cho các huynh đệ đi? Vô luận bọn họ có thể sống sót thoát ra hay không, có cơ hội hay không, ta cũng coi như không làm thất vọng các huynh đệ, ít nhất cũng không cần đấu tranh nữa...
Nhưng ... nếu làm vậy, ta thật sự không còn gì nữa rồi.
Ta... cơ nghiệp của ta, vĩ nghiệp hùng đồ của ta, ta còn một kế hoạch vĩ đại, còn có vô số mục tiêu nhân sinh, ta có vô số trí tuệ, nhưng cái gì cũng không còn nữa rồi...
Ta có thể làm được chuyện mà bất cứ một ai trong bọn họ cũng không làm được... Nhưng nếu như ta chết đi....
/2680
|