Thân thể Lệ Hùng Đồ đột nhiên chấn động, đột nhiên lâm vào tĩnh lặng như chết.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, tựa hồ cả đầu nặng tới ngàn vạn cân, trong mắt bắn ra quang mang sắc bén tới cực điểm, chăm chú nhìn vào gương mặt Sở Dương, gằn từng chữ hỏi: Là ai giết hắn?! là ai?!
Tiêu Thần Vũ! Tiêu gia sơ đại gia chủ!
Tiêu Thần Vũ. Lệ Hùng Đồ chậm rãi gật đầu, giống như đã đem ba chữ kia khắc vào trong lòng mình, cười lớn một tiếng sầu thảm, nói: Ta sẽ báo thù! Ta sẽ báo thù cho lão tổ!
Đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, vận tất cả tu vi gầm lên từng chữ: Ta, nhất, định, sẽ, báo thù! Tiêu, Thần, Vũ!
Tiếng thét dài truyền đi rất xa, vang vọng không ngừng trong bầu trời Tây Bắc tĩnh lặng.
Tất cả người Lệ gia nghe được, trong lúc nhất thời đều dừng lại động tác trên tay, đứng trang nghiêm trong tuyết, lặng lẽ rơi lệ.
Sau đó Lệ Hùng Đồ vẫn duy trì tư thái đó, nhìn Sở Dương, chậm rãi nói: Phụ nữ hài tử Lệ gia đâu? Các nàng cũng chết rồi sao?
May mắn bảo toàn được! Sở Dương nói: Nhưng Tây Bắc này, đã không còn là của Lệ gia nữa!
Lệ gia gật đầu, nói: Ta hiểu được, đa tạ!
Lập tức nói: Hoan Hoan, chúng ta đi thôi!
Mộng Hoan Hoan nhu thuận đứng dậy, Lệ Hùng Đồ cất bước mà đi, không ngờ cứ như vậy đi ra ngoài. Tổng cộng mới chỉ đi ra 2 bước, thân hình đã đột nhiên rung động, miệng oa một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết.
Máu tươi như một mũi tên, không ngờ đục ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đất!
Lệ Hùng Đồ! Đổng Vô Thương quát lớn một tiếng.
Lệ Hùng Đồ cùng Mộng Hoan Hoan dừng lại trước của, nhưng không hề quay đầu lại.
Trên người Đổng Vô Thương toát ra một cỗ khí phách cuồng bạo, khí lưu rít gào xoay chuyển như điên, nhắm thẳng về phía Lệ Hùng Đồ mà ập tới. Đổng Vô Thương trầm giọng nói: Ngươi quá chậm rồi!
Lệ Hùng Đồ chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt cũng sắc bén bá đạo, đón nhận ánh mắt Đổng Vô Thương!
Trong mắt Đổng Vô Thương vẫn tràn ngập khiêu khích, cuồng ngạo!
Đa tạ nhắc nhở! Lệ Hùng Đồ trầm giọng nói: Ta sẽ đuổi theo ngươi! Sẽ không để ngươi đợi lâu đâu.
Nói xong quay đầu bước đi, cước bộ đã kiên định như sắt.
Sở Dương thở dài một tiếng, nói: Lệ Hùng Đồ, bây giờ từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại. Bất quá, trước khi chia tay, ta muốn tặng tôn phu nhân một món lễ vật. Nếu sau này có duyên tái kiến, ngươi lại hồi báo ta.
Vung tay lên, một chiếc bình tử ngọc chậm rãi bay ra. Lệ Hùng Đồ cũng không từ chối, vung tay bắt lấy, hồi đáp rất dứt khoát: Ngày sau nếu có thể lên Thiên Khuyết, nhất định sẽ hồi báo ân tình hôm nay!
Không nói thêm một lời, thân ảnh hùng tráng cùng Mộng Hoan Hoan, sải bước đi ra!
Rất hiển nhiên, hắn biết Sở Dương tặng mình cái gì. Lễ vật trân quý mà Cửu Kiếp kiếm chủ có thể tặng ra, cũng duy chỉ Cửu Kiếp kiếm chủ mới có - Cửu Trọng Thiên!
Đưa cho Mộng Hoan Hoan, mục đích cũng là gia tăng tư chất của nàng, khiến nàng có thể làm bạn với Lệ Hùng Đồ trên võ đạo chi lộ, tiến thẳng Cửu Trọng Thiên Khuyết! Nếu không, nếu Mộng Hoan Hoan không thể bầu bạn, Lệ Hùng Đồ bị tình nghiệt quấn thân, nhất định sẽ dậm chân tại chỗ, gián tiếp mất đi tư cách trùng kích đỉnh phong.
Cho nên, đây là ân tình lớn bằng trời!
Lệ Hùng Đồ cũng hiểu tâm ý Đổng Vô Thương. Nhưng hắn sẽ không lùi bước.
Thù của Lệ Xuân Ba nhất định phải báo!
Đổng Vô Thương khiêu chiến, phải tiếp!
Ân tình của Sở Dương, phải trả!
Từ đầu tới cuối, Lệ Hùng Đồ không hề liếc mắt nhìn Mạc Thiên Cơ một cái.
Nhìn Lệ Hùng Đồ đi ra ngoài, Mạc Thiên Cơ vuốt mũi cười khổ: hắn hận ta, chỉ sợ hận tới xương tủy rồi.
Làm sao lại không hận ngươi chứ! Sở Dương trợn trắng mắt: Ngươi biết trong lòng là được rồi.
Mạc Thiên Cơ lắc đầu bật cười: Haiz, những cái ta làm, vốn là khiến người hận mà sống. Mà Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi ngược lại lại đi lung lạc lòng. người tốt đã cho ngươi làm rồi, chẳng lẽ ta lại không làm người ác sao? Thế nào cũng không phải có kẻ ác chứ?
Mạc Khinh Vũ ôm tay Sở Dương, cười nói: Đúng vậy đúng vậy, Sở Dương, chúng ta sau này chỉ làm người tốt, dù sao người xấu cũng có nhị ca làm rồi. Hai người một mặt đỏ một mặt đến, đúng là tuyệt phối, không cho ngươi từ chối. Thành toàn tâm nguyện nhị ca ta.
Mạc Thiên Cơ hoàn toàn chán nản, thiếu chút nữa tức xì khói, trừng mắt nói: Nha đầu ngươi đó, ngươi thật không sợ gì cả. Không sợ sau này nhị ca bởi vì đắc tội với quá nhiều người mà bị đánh chết à?
Mạc Khinh Vũ hua hua nắm tay: Nhị ca ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Sở Dương cũng sẽ bảo vệ ngươi. Hắn sẽ nể mặt ta mà bảo vệ ngươi.
Mạc Thiên Cơ hoàn toàn không biết nói gì. Nha đầu này thật đúng là.... tức chết người không đền mạng....
Tất cả mọi người thu thập một chút, ngày mai chúng ta xuất phát, đi hỗ trợ Úy tọa. Sở Dương đứng lên, trực tiếp quyết định.
Mạc Thiên Cơ càng hết chỗ nói rồi. Hai phu phụ này thế nào lại kết hợp, đều là tuyệt đỉnh cao thủ nói xuông nói ngược nha!
....
Màn đêm buông xuống, Úy công tử nhắm mắt nằm trong phòng ngủ, hai tay gối sau gáy, tính toán sự tình.
Sở Dương vô thanh vô tức xuất hiện, dọa cho hắn sợ nhảy dựng lên.
Ta nói này, hạt giống Sinh Mệnh chi thụ đó, bây giờ ngươi còn không đưa cho ta còn đợi khi nào nữa? Ngươi rốt cuộc có thành ý không vậy? Sở ngự tọa làm ra bộ dáng chủ nợ, ghê tởm vô cùng.
Dựa vào cái gì? Ngươi nói muốn là lấy? Ta nợ ngươi à? Úy công tử giống như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức nhảy dựng lên, trong lòng xót của vạn phần.
Đúng vậy, ngươi nợ ta! Ngươi không biết Sinh Mệnh chi tuyền phải bồi dưỡng sao? Sở Dương vắt chéo hai chân, ung dung nói: Ngươi muốn tái hiện Tinh Linh chi thành, cần phải dùng Sinh Mệnh chi tuyền tưới... Bây giờ ngươi còn đưa cho ta, khiến nó sớm dung hợp, cho Sinh Mệnh chi tuyền sớm thành hình, chẳng lẽ còn phải đợi tới nơi rồi mới làm? Ta thì không sao cả, chỉ sợ ngươi không đợi được. Có đưa hay không thì nói toẹt ra đi, không đưa ta lập tức rời đi. Thế đạo hiện giờ thế đéo nào, hảo ý nghĩ cách giúp ngươi, còn hỏi dựa vào cái gì? Thế giới này, ngươi tốt thật khó làm mà.
Úy công tử trợn trừng mắt nhìn lại một hồi lâu, rốt cuộc không dám phản khác nữa, rốt cuộc mặt mày nhăn nhó thò tay vào trong ngực, nhưng đột nhiên lại khựng lại, hoài nghi hỏi: Ngươi xác định? Thật sự như vậy sao?
Sở Dương xoay người bỏ đi: Phi, ngươi coi ta là ai chứ. Ta thèm ăn nói bừa bãi sao? Coi như ta chưa nói, đến lúc ngươi hối hận, lão tử cũng mặc kệ.
Chậm đã! Ta sai rồi! Cho ngươi là được! Khuôn mặt Úy công tử méo xẹo: Cho ngươi là được chứ gì!
Theo thanh âm vang lên, một hạt giống ngũ quang thập sắc đột nhiên xuất hiện, một cỗ lực lượng sinh mệnh mênh mông dị thường, đột nhiên tràn ngập cả gian phòng, thậm chí còn đang mãnh liệt tràn ra ngoài.
Một cỗ lục ý khó nói nên lời, một cỗ khí tức tự nhiên, mãnh liệt xuất hiện.
Sở Dương hưởng thụ hít một hơi: Thật đúng là đồ tốt.
Úy công tử trừng mắt: Ngươi còn chờ cái gì nữa. Nhanh chóng nhận lấy đi. Đây chính là thứ ta vẫn dùng thần hồn bồi dưỡng đó... Nếu ngươi không thể cung cấp đủ Sinh Mệnh chi tuyền cho ta... ta đúng là xong đời rồi....
vội vàng nhận lấy, nhanh chóng nhét vào Cửu Kiếp không gian, Sở đại kiếm chủ khẳng định như đinh đóng cột: Yên tâm đi! ngươi còn chưa tin ta sao? Nhân phẩm của ta rất tốt...
Úy công tử trợn trắng mắt: Ta tin tưởng ngươi... có chút khó khăn...
Mặt Sở Dương nổi gân xanh, xoay người nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại Úy công tử trong lòng, than thở tiếng ngắn tiếng dài.
Thật sự là quỷ hút máu mà. Lúc trước ta làm sao lại không nhìn ra chứ? Lão thiên gia thật sự mù mắt rồi, làm sao lại để Thánh LInh chi tuyền rơi vào trong tay hắn, thật sự là không có thiên lý gì nữa..... Úy công tử than thở.
....
Sở Dương cũng không trở về phòng mình, mà trực tiếp đi chỗ Mạc Khinh Vũ. Một khi Sinh Mệnh chi tuyền hình thảnh, sẽ có vô số sinh mệnh chi khí khuếch tán ra ngoài. Đây chính là một chỗ tốt rất lớn. Mà chỗ tốt này phải yêu cầu hai người da thịt kề nhau, mới có thể đạt được công hiệu lớn nhất.
Sở Dương cũng chỉ có thể tiện nghi cho Mạc Khinh Vũ thôi.
Bởi vì Sở Dương thật sự không dám tưởng tượng, nếu như mình ôm lấy Mạc Thiên Cơ hay Cố Độc Hành... sẽ có cái cảnh tượng gì?
Cho dù nghĩ một chút thôi, Sở ngự tọa cũng thấy da đầu tê dại.
Cốc cốc cốc... Gõ cửa ba cái, Mạc Khinh Vũ bên trong còn chưa kịp đáp lợi thì cánh cửa bên cạnh đã két một cái mở ra rồi.
Mạc Thiên Cơ bước ra, vừa ra ngoài đã đưa tay đóng cánh cửa phía sau lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Dương, giống như một tên trộn thông thiên vạn ác bất xá: Đêm khuya như vậy, ngươi gõ cửa Khinh Vũ làm gì? Ngươi không biết kiêng kỵ một chút sao? ngươi không biết nghĩ cho Khinh Vũ à?
Sở Dương tức giận nói: “Kiêng kỵ cái chim gì? Ta cùng Khinh Vũ còn phải kiêng kỵ nữa sao? Ta đến đây chính là vì nghĩ cho Khinh Vũ. Còn ngươi thì sao, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, định làm trò gì? Còn không biến!
Ta chính là thân ca ca Khinh Vũ! Ta đang quan tâm muội muội ta! Mạc Thiên Cơ thấp giọng gầm lên: Tiểu tử ngươi nhanh trở về đi ngủ đi!
Cái bộ mặt lo lắng của ngươi thật khó coi, ngươi rốt cuộc đang lo lắng cái gì hả? Sở Dương nhíu mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ cứng họng, sau một lúc lâu vẫn sửng sốt không nói ra lời. Thần bàn quỷ tính ngày thường miệng lưỡi lưu loát thế nào lại biến thành câm điếc rồi.
Ta hiểu rồi, thật sự không nghĩ tới tư tưởng của ngươi lại xấu xa như thế, thật sự là hạ lưu! Sở ngự tọa khinh bỉ tới cực điểm, nói: Ta khinh ngươi! Không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Tiểu Vũ không bị ngươi làm hư thật đúng là đáng ăn mừng!
Mạc Thiên Cơ mặt mũi đỏ bừng: Khốn kiếp! Đối với loại người hỗn trướng như ngươi, không thể không đề phòng nghiêm ngặt! Tiểu Vũ gặp được ngươi đúng là bất hạnh!
Sở Dương hừ lạnh một tiếng: Lấy lòng tiểu nhân do lòng quân tử!
Mạc Thiên Cơ giận sôi lên, ngươi còn dám lấy hai chữ quân tử dán lên mặt mình. Ta nhổ vào, đang định triển khai hùng biện thao thao bất tuyệt, đại chiến với Sở Dương.
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng Mạc Khinh Vũ đã mở ra, Mạc Khinh Vũ mái tóc xõa tung thò đầu ra, lập tức vui vẻ: Sở Dương? Là ngươi, ngươi tìm ta có chuyện quan trọng gì? Mau vào đi. Nhị ca, làm sao ngươi còn chưa đi, bây giờ là lúc nào rồi, ngươi nhanh về ngủ đi.
Không được vào! Mạc Thiên Cơ giương nanh múa vuốt, hắn sắp điên rồi, vừa rồi mới bị Sở Dương sỉ vả một phen, hiện tại lại bị muội muội mình đuổi đi. Đây là chuyện gì, còn .... có thiên lý nữa không?
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng, đưa tay kéo Sở Dương vào bên trong, lúc này mới nói với nhị ca mình: Nhị ca, đã trễ thế này ngươi còn không ngủ. Người khác cũng phải ngủ chứ? Nhanh đi ngủ đi!
Phanh! một tiếng, đóng cửa lại.
Nhìn ánh mắt thắng lợi của Sở Dương biến mất sau cánh cửa, Mạc Thiên Cơ trán nổi gân xanh.
Tiểu muội, ta là vì muốn tốt cho ngươi.... ngàn vạn lần đứng tiện nghi cho tên hỗn đản đó...
Haiz....
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, tựa hồ cả đầu nặng tới ngàn vạn cân, trong mắt bắn ra quang mang sắc bén tới cực điểm, chăm chú nhìn vào gương mặt Sở Dương, gằn từng chữ hỏi: Là ai giết hắn?! là ai?!
Tiêu Thần Vũ! Tiêu gia sơ đại gia chủ!
Tiêu Thần Vũ. Lệ Hùng Đồ chậm rãi gật đầu, giống như đã đem ba chữ kia khắc vào trong lòng mình, cười lớn một tiếng sầu thảm, nói: Ta sẽ báo thù! Ta sẽ báo thù cho lão tổ!
Đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, vận tất cả tu vi gầm lên từng chữ: Ta, nhất, định, sẽ, báo thù! Tiêu, Thần, Vũ!
Tiếng thét dài truyền đi rất xa, vang vọng không ngừng trong bầu trời Tây Bắc tĩnh lặng.
Tất cả người Lệ gia nghe được, trong lúc nhất thời đều dừng lại động tác trên tay, đứng trang nghiêm trong tuyết, lặng lẽ rơi lệ.
Sau đó Lệ Hùng Đồ vẫn duy trì tư thái đó, nhìn Sở Dương, chậm rãi nói: Phụ nữ hài tử Lệ gia đâu? Các nàng cũng chết rồi sao?
May mắn bảo toàn được! Sở Dương nói: Nhưng Tây Bắc này, đã không còn là của Lệ gia nữa!
Lệ gia gật đầu, nói: Ta hiểu được, đa tạ!
Lập tức nói: Hoan Hoan, chúng ta đi thôi!
Mộng Hoan Hoan nhu thuận đứng dậy, Lệ Hùng Đồ cất bước mà đi, không ngờ cứ như vậy đi ra ngoài. Tổng cộng mới chỉ đi ra 2 bước, thân hình đã đột nhiên rung động, miệng oa một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết.
Máu tươi như một mũi tên, không ngờ đục ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đất!
Lệ Hùng Đồ! Đổng Vô Thương quát lớn một tiếng.
Lệ Hùng Đồ cùng Mộng Hoan Hoan dừng lại trước của, nhưng không hề quay đầu lại.
Trên người Đổng Vô Thương toát ra một cỗ khí phách cuồng bạo, khí lưu rít gào xoay chuyển như điên, nhắm thẳng về phía Lệ Hùng Đồ mà ập tới. Đổng Vô Thương trầm giọng nói: Ngươi quá chậm rồi!
Lệ Hùng Đồ chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt cũng sắc bén bá đạo, đón nhận ánh mắt Đổng Vô Thương!
Trong mắt Đổng Vô Thương vẫn tràn ngập khiêu khích, cuồng ngạo!
Đa tạ nhắc nhở! Lệ Hùng Đồ trầm giọng nói: Ta sẽ đuổi theo ngươi! Sẽ không để ngươi đợi lâu đâu.
Nói xong quay đầu bước đi, cước bộ đã kiên định như sắt.
Sở Dương thở dài một tiếng, nói: Lệ Hùng Đồ, bây giờ từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại. Bất quá, trước khi chia tay, ta muốn tặng tôn phu nhân một món lễ vật. Nếu sau này có duyên tái kiến, ngươi lại hồi báo ta.
Vung tay lên, một chiếc bình tử ngọc chậm rãi bay ra. Lệ Hùng Đồ cũng không từ chối, vung tay bắt lấy, hồi đáp rất dứt khoát: Ngày sau nếu có thể lên Thiên Khuyết, nhất định sẽ hồi báo ân tình hôm nay!
Không nói thêm một lời, thân ảnh hùng tráng cùng Mộng Hoan Hoan, sải bước đi ra!
Rất hiển nhiên, hắn biết Sở Dương tặng mình cái gì. Lễ vật trân quý mà Cửu Kiếp kiếm chủ có thể tặng ra, cũng duy chỉ Cửu Kiếp kiếm chủ mới có - Cửu Trọng Thiên!
Đưa cho Mộng Hoan Hoan, mục đích cũng là gia tăng tư chất của nàng, khiến nàng có thể làm bạn với Lệ Hùng Đồ trên võ đạo chi lộ, tiến thẳng Cửu Trọng Thiên Khuyết! Nếu không, nếu Mộng Hoan Hoan không thể bầu bạn, Lệ Hùng Đồ bị tình nghiệt quấn thân, nhất định sẽ dậm chân tại chỗ, gián tiếp mất đi tư cách trùng kích đỉnh phong.
Cho nên, đây là ân tình lớn bằng trời!
Lệ Hùng Đồ cũng hiểu tâm ý Đổng Vô Thương. Nhưng hắn sẽ không lùi bước.
Thù của Lệ Xuân Ba nhất định phải báo!
Đổng Vô Thương khiêu chiến, phải tiếp!
Ân tình của Sở Dương, phải trả!
Từ đầu tới cuối, Lệ Hùng Đồ không hề liếc mắt nhìn Mạc Thiên Cơ một cái.
Nhìn Lệ Hùng Đồ đi ra ngoài, Mạc Thiên Cơ vuốt mũi cười khổ: hắn hận ta, chỉ sợ hận tới xương tủy rồi.
Làm sao lại không hận ngươi chứ! Sở Dương trợn trắng mắt: Ngươi biết trong lòng là được rồi.
Mạc Thiên Cơ lắc đầu bật cười: Haiz, những cái ta làm, vốn là khiến người hận mà sống. Mà Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi ngược lại lại đi lung lạc lòng. người tốt đã cho ngươi làm rồi, chẳng lẽ ta lại không làm người ác sao? Thế nào cũng không phải có kẻ ác chứ?
Mạc Khinh Vũ ôm tay Sở Dương, cười nói: Đúng vậy đúng vậy, Sở Dương, chúng ta sau này chỉ làm người tốt, dù sao người xấu cũng có nhị ca làm rồi. Hai người một mặt đỏ một mặt đến, đúng là tuyệt phối, không cho ngươi từ chối. Thành toàn tâm nguyện nhị ca ta.
Mạc Thiên Cơ hoàn toàn chán nản, thiếu chút nữa tức xì khói, trừng mắt nói: Nha đầu ngươi đó, ngươi thật không sợ gì cả. Không sợ sau này nhị ca bởi vì đắc tội với quá nhiều người mà bị đánh chết à?
Mạc Khinh Vũ hua hua nắm tay: Nhị ca ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Sở Dương cũng sẽ bảo vệ ngươi. Hắn sẽ nể mặt ta mà bảo vệ ngươi.
Mạc Thiên Cơ hoàn toàn không biết nói gì. Nha đầu này thật đúng là.... tức chết người không đền mạng....
Tất cả mọi người thu thập một chút, ngày mai chúng ta xuất phát, đi hỗ trợ Úy tọa. Sở Dương đứng lên, trực tiếp quyết định.
Mạc Thiên Cơ càng hết chỗ nói rồi. Hai phu phụ này thế nào lại kết hợp, đều là tuyệt đỉnh cao thủ nói xuông nói ngược nha!
....
Màn đêm buông xuống, Úy công tử nhắm mắt nằm trong phòng ngủ, hai tay gối sau gáy, tính toán sự tình.
Sở Dương vô thanh vô tức xuất hiện, dọa cho hắn sợ nhảy dựng lên.
Ta nói này, hạt giống Sinh Mệnh chi thụ đó, bây giờ ngươi còn không đưa cho ta còn đợi khi nào nữa? Ngươi rốt cuộc có thành ý không vậy? Sở ngự tọa làm ra bộ dáng chủ nợ, ghê tởm vô cùng.
Dựa vào cái gì? Ngươi nói muốn là lấy? Ta nợ ngươi à? Úy công tử giống như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức nhảy dựng lên, trong lòng xót của vạn phần.
Đúng vậy, ngươi nợ ta! Ngươi không biết Sinh Mệnh chi tuyền phải bồi dưỡng sao? Sở Dương vắt chéo hai chân, ung dung nói: Ngươi muốn tái hiện Tinh Linh chi thành, cần phải dùng Sinh Mệnh chi tuyền tưới... Bây giờ ngươi còn đưa cho ta, khiến nó sớm dung hợp, cho Sinh Mệnh chi tuyền sớm thành hình, chẳng lẽ còn phải đợi tới nơi rồi mới làm? Ta thì không sao cả, chỉ sợ ngươi không đợi được. Có đưa hay không thì nói toẹt ra đi, không đưa ta lập tức rời đi. Thế đạo hiện giờ thế đéo nào, hảo ý nghĩ cách giúp ngươi, còn hỏi dựa vào cái gì? Thế giới này, ngươi tốt thật khó làm mà.
Úy công tử trợn trừng mắt nhìn lại một hồi lâu, rốt cuộc không dám phản khác nữa, rốt cuộc mặt mày nhăn nhó thò tay vào trong ngực, nhưng đột nhiên lại khựng lại, hoài nghi hỏi: Ngươi xác định? Thật sự như vậy sao?
Sở Dương xoay người bỏ đi: Phi, ngươi coi ta là ai chứ. Ta thèm ăn nói bừa bãi sao? Coi như ta chưa nói, đến lúc ngươi hối hận, lão tử cũng mặc kệ.
Chậm đã! Ta sai rồi! Cho ngươi là được! Khuôn mặt Úy công tử méo xẹo: Cho ngươi là được chứ gì!
Theo thanh âm vang lên, một hạt giống ngũ quang thập sắc đột nhiên xuất hiện, một cỗ lực lượng sinh mệnh mênh mông dị thường, đột nhiên tràn ngập cả gian phòng, thậm chí còn đang mãnh liệt tràn ra ngoài.
Một cỗ lục ý khó nói nên lời, một cỗ khí tức tự nhiên, mãnh liệt xuất hiện.
Sở Dương hưởng thụ hít một hơi: Thật đúng là đồ tốt.
Úy công tử trừng mắt: Ngươi còn chờ cái gì nữa. Nhanh chóng nhận lấy đi. Đây chính là thứ ta vẫn dùng thần hồn bồi dưỡng đó... Nếu ngươi không thể cung cấp đủ Sinh Mệnh chi tuyền cho ta... ta đúng là xong đời rồi....
vội vàng nhận lấy, nhanh chóng nhét vào Cửu Kiếp không gian, Sở đại kiếm chủ khẳng định như đinh đóng cột: Yên tâm đi! ngươi còn chưa tin ta sao? Nhân phẩm của ta rất tốt...
Úy công tử trợn trắng mắt: Ta tin tưởng ngươi... có chút khó khăn...
Mặt Sở Dương nổi gân xanh, xoay người nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại Úy công tử trong lòng, than thở tiếng ngắn tiếng dài.
Thật sự là quỷ hút máu mà. Lúc trước ta làm sao lại không nhìn ra chứ? Lão thiên gia thật sự mù mắt rồi, làm sao lại để Thánh LInh chi tuyền rơi vào trong tay hắn, thật sự là không có thiên lý gì nữa..... Úy công tử than thở.
....
Sở Dương cũng không trở về phòng mình, mà trực tiếp đi chỗ Mạc Khinh Vũ. Một khi Sinh Mệnh chi tuyền hình thảnh, sẽ có vô số sinh mệnh chi khí khuếch tán ra ngoài. Đây chính là một chỗ tốt rất lớn. Mà chỗ tốt này phải yêu cầu hai người da thịt kề nhau, mới có thể đạt được công hiệu lớn nhất.
Sở Dương cũng chỉ có thể tiện nghi cho Mạc Khinh Vũ thôi.
Bởi vì Sở Dương thật sự không dám tưởng tượng, nếu như mình ôm lấy Mạc Thiên Cơ hay Cố Độc Hành... sẽ có cái cảnh tượng gì?
Cho dù nghĩ một chút thôi, Sở ngự tọa cũng thấy da đầu tê dại.
Cốc cốc cốc... Gõ cửa ba cái, Mạc Khinh Vũ bên trong còn chưa kịp đáp lợi thì cánh cửa bên cạnh đã két một cái mở ra rồi.
Mạc Thiên Cơ bước ra, vừa ra ngoài đã đưa tay đóng cánh cửa phía sau lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Dương, giống như một tên trộn thông thiên vạn ác bất xá: Đêm khuya như vậy, ngươi gõ cửa Khinh Vũ làm gì? Ngươi không biết kiêng kỵ một chút sao? ngươi không biết nghĩ cho Khinh Vũ à?
Sở Dương tức giận nói: “Kiêng kỵ cái chim gì? Ta cùng Khinh Vũ còn phải kiêng kỵ nữa sao? Ta đến đây chính là vì nghĩ cho Khinh Vũ. Còn ngươi thì sao, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, định làm trò gì? Còn không biến!
Ta chính là thân ca ca Khinh Vũ! Ta đang quan tâm muội muội ta! Mạc Thiên Cơ thấp giọng gầm lên: Tiểu tử ngươi nhanh trở về đi ngủ đi!
Cái bộ mặt lo lắng của ngươi thật khó coi, ngươi rốt cuộc đang lo lắng cái gì hả? Sở Dương nhíu mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ cứng họng, sau một lúc lâu vẫn sửng sốt không nói ra lời. Thần bàn quỷ tính ngày thường miệng lưỡi lưu loát thế nào lại biến thành câm điếc rồi.
Ta hiểu rồi, thật sự không nghĩ tới tư tưởng của ngươi lại xấu xa như thế, thật sự là hạ lưu! Sở ngự tọa khinh bỉ tới cực điểm, nói: Ta khinh ngươi! Không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Tiểu Vũ không bị ngươi làm hư thật đúng là đáng ăn mừng!
Mạc Thiên Cơ mặt mũi đỏ bừng: Khốn kiếp! Đối với loại người hỗn trướng như ngươi, không thể không đề phòng nghiêm ngặt! Tiểu Vũ gặp được ngươi đúng là bất hạnh!
Sở Dương hừ lạnh một tiếng: Lấy lòng tiểu nhân do lòng quân tử!
Mạc Thiên Cơ giận sôi lên, ngươi còn dám lấy hai chữ quân tử dán lên mặt mình. Ta nhổ vào, đang định triển khai hùng biện thao thao bất tuyệt, đại chiến với Sở Dương.
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng Mạc Khinh Vũ đã mở ra, Mạc Khinh Vũ mái tóc xõa tung thò đầu ra, lập tức vui vẻ: Sở Dương? Là ngươi, ngươi tìm ta có chuyện quan trọng gì? Mau vào đi. Nhị ca, làm sao ngươi còn chưa đi, bây giờ là lúc nào rồi, ngươi nhanh về ngủ đi.
Không được vào! Mạc Thiên Cơ giương nanh múa vuốt, hắn sắp điên rồi, vừa rồi mới bị Sở Dương sỉ vả một phen, hiện tại lại bị muội muội mình đuổi đi. Đây là chuyện gì, còn .... có thiên lý nữa không?
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng, đưa tay kéo Sở Dương vào bên trong, lúc này mới nói với nhị ca mình: Nhị ca, đã trễ thế này ngươi còn không ngủ. Người khác cũng phải ngủ chứ? Nhanh đi ngủ đi!
Phanh! một tiếng, đóng cửa lại.
Nhìn ánh mắt thắng lợi của Sở Dương biến mất sau cánh cửa, Mạc Thiên Cơ trán nổi gân xanh.
Tiểu muội, ta là vì muốn tốt cho ngươi.... ngàn vạn lần đứng tiện nghi cho tên hỗn đản đó...
Haiz....
/2680
|