Cả đám không nhịn được trừng mắt , dỏng lỗ tai lên, muốn nghe một chút, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân trong truyền thuyết sẽ nói cái gì.
Chỉ nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt, siêu nhiên, hờ hững, lãnh đạm, chậm rãi nói: Tiêu Thần Vũ, người già nên tu tâm dưỡng tĩnh, bảo dưỡng tuổi già. Giống như ngươi, từng đấy tuổi rồi, nóng nảy cũng không hay lắm đâu. Không tốt cho tu dưỡng, không tốt cho tim, không tốt cho phổi, không tốt cho thận, không tốt cho gan...
Cho dù với định lực và tu dưỡng của Tiêu Thần Vũ, sau khi nghe xong một hồi, thân hình không ngờ không nhịn được thoáng lảo đảo trên không trung.
Các vị chí tôn đằng sau hắn, trước mắt đồng loạt tối sầm.
Đây, chính là Cửu Kiếp kiếm chủ nói sao?
Thật sự là lời Cửu Kiếp kiếm chủ nói ra sao?
Cái này... cái này thật quá chấn động rồi! Không phải là bị nội dung khiến cho chấn động sợ hãi, mà là... nhảm nhí tới mức khiến người ta rung động đó! Càng khiến người ta rung động là ở chỗ: Nói nhảm như vậy không ngờ còn ra vẻ trang nghiêm túc mục, hờ hững cao ngạo như thế, thanh âm lãnh đạm cô tuyệt như thế!
Cái này đúng là một loại cảnh giới rồi!
Ha ha... Mọi người rất muốn nhìn thấy ta sao? Được, ta đi ra.... Tiếng cười nhàn nhạt vang lên.
Mọi người ngừng hô hấp, chờ đợi truyền kỳ hiện thân.
Ha ha ha... Ta đi ra thật này.... Tiến cười nhàn nhạt lại vang lên.
Trên trán mọi người nổi lên gân xanh, truyền kỳ là như vậy sao....
Ha ha ha... Ta đi ra thật của thật này.... Thanh âm lại nghiêm túc nhàn nhạt vang lên...
Con mẹ nó, đây là truyền kỳ hay là lừa đảo?!
Phốc...
Mọi người ngừng một hơi thở chờ hắn xuất hiện, kết quả là con hàng này liên tục đi ra ba lần, người vẫn chẳng thấy đâu, mọi người chỉ cảm thấy một hơi nén trong ngực rốt cuộc không nhịn được nữa, đều thở mạnh ra.
Mọi người quay sang nhìn nhau, Cửu Kiếp kiếm chủ gần như được toàn bộ Cửu Trọng Thiên coi là thần linh, không ngờ, không ngờ lại... bựa như thế?
Thật sự bựa không chịu nổi.
Ngươi rốt cuộc có đi ra hay không! Tiêu Thần Vũ không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng.
Già rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như thế, tính cách nôn nóng như vậy... khó thành đại sự.... Thanh âm kia lộ vẻ oán giận nói.
Tiêu Thần Vũ gần như muốn máu.
Thiếu chút nữa muốn phất tay áo bỏ đi rồi.
Trong ánh mắt trợn trừng của mọi người, trong chờ mong của vạn chúng, chỉ thấy không gian phía trước chợt lay động. Một thiếu niên phong thần như ngọc, trên mặt treo một nụ cười khẽ nhẹ nhàng mà tao nhã, thực vân đạm phong khinh, thực hời hợt bước ra từ hư không.
Ngay trong một khắc hắn xuất hiện, vẫy tay, Cửu Kiếp kiếm trên không trung lập tức ngân lên một tiếng tràn đầy vui sướng, đột nhiên chậm rãi thu nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn.
Khi nằm trong bàn tay hắn, nó đã khôi phục kích thước một thanh trường kiếm bình thường rồi.
Người tới đương nhiên là Cửu Kiếp kiếm chủ, Sở Dương!
Nhưng khi đám người Tiêu Thần Vũ chân chính nhìn thấy hắn, cảm giác quái dị trong lòng lại gia tăng thêm mấy phần.
Con hàng này, rốt cuộc đến đây chiến đấu? Hay là du lịch? Ngắm cảnh? Chẳng lẽ hắn tới đây.... kỳ thực là để nói chuyện tuyết nguyệt sao?
Chỉ thấy vị Cửu Kiếp kiếm chủ này ngang trời xuất hiện, một thân bạch bào như tuyết, giống như ngọc thụ lâm phong, còn ở trong lòng hắn, không ngờ còn có một thiếu nữ mi mục như vẽ, thiên kiều bá mị.
Một thân hồng y, vẻ mặt thâm tình, một vẻ ôn nhu, tựa như một con chim nhỏ rúc vào trong lòng hắn.
Tựa như ở trên băng nguyên vĩnh cửu này, đột nhiên nở rộ một đóa tuyệt thế danh hoa!
Trong nháy mắt nhìn thấy thiếu nữ này, từ đáy lòng mọi người đột nhiên dâng lên một ý ôn nhu, thương tiếng, vô cùng khó hiểu.
Các hạ chính là Cửu Kiếp kiếm chủ? Dạ Tiêu Diêu tựa hồ có chút không dám tin, rốt cuộc lớn tiếng quát hỏi.
Ngươi nói nhỏ một chút! Sở Dương giương mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng: Chớ khiến mỹ nhân của ta sợ hãi.
Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng, mắt đẹp khẽ chuyển, ôn nhu nói: Người ta đâu phải mỹ nhân gì. Ta là cá sấu chúa thì đúng hơn.
Sở Dương nói: Nếu ngươi là cá sấu chúa , vậy ta đây chỉ ngắm một mình cá sấu chúa ngươi, được không....
Đối diện, mấy chục vị chí tôn tập thể tắt tiếng.
Mọi người thậm chi đều đã chuẩn bị kỹ càng, nghĩ sắp được nhìn thấy một vị anh hùng cái thế ngang trời xuất hiện. Nào nghĩ tới, trừng mắt lên chỉ thấy được một đôi bích nhân, trai tài gái sắc, đang tán tỉnh lẫn nhau.
Đây là truyền kỳ trong truyền thuyết? Cửu Kiếp kiếm chủ!?
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng, không tin tưởng nổi.
Ngươi thật là Cửu Kiếp kiếm chủ? Nhìn cảnh này, ngay cả Tiêu Thần Vũ cũng có cảm giống như nằm mơ, ngay cả xưng hô các hạ cũng trực tiếp bỏ qua rồi.
Sở Dương cầm Cửu Kiếp kiếm chủ trong tay, hua hua mấy cái, mỉm cười nói: Sao lại hỏi thế? Ta đương nhiên có thể gạt người, nhưng thanh kiếm này sẽ không gạt người chứ? Mấy lão gia hỏa các ngươi đều hỏi một vấn đề, ta thấy thật phiền phức! Chẳng lẽ cần ta nhắc lại nhiều lần sao? Chẳng lẽ trí nhớ của ngươi đã thoái hóa tới mức này?
Tiêu Thần Vũ hừ lạnh, quát lớn: Cửu Kiếp kiếm chủ, ngươi giết đệ đệ ta, ta không đội trời chung với ngươi!
Sở Dương thản nhiên nói: Ta giết đệ đệ ngươi, ngươi muốn tìm ta báo thù, cái này ta có thể hiểu. Bất quá, lão nhân gia ngươi một vạn năm qua giết bao nhiêu người rồi? Khống biết có bao nhiêu người tìm ngươi báo thù?
Tiêu Thần Vũ hắc hắc cười lạnh: Hạng con sâu cái kiến, giết có gì đáng tiếc?
Không hổ là gia chủ Tiêu gia. Ngài nói thật hay, vừa đúng điều ta muốn nói. Sở Dương chậm rãi ngẩng đầu, có chút mỉa mai nhìn hắn: Ngươi vừa rồi cũng nói, hạng con sâu cái kiến, giết có gì đáng tiếc? Còn muốn không đội trời chung với ta cái gì?
Ngươi! Trong mắt Tiêu Thần Vũ bắn ra thần quang mãnh liệt, đột nhiên đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: Cửu Kiếp kiếm chủ, ta và ngươi vốn là kẻ thù truyền kiếp! Không phải kiếm chủ ngươi chết, chính là thế gia ta vong! Cho dù ngươi lưỡi nở hoa sen thì có sao? Đến đây, dứt khoát gọi tất cả cửu kiếp huynh đệ của ngươi ra đi, hôm nay lão phu đại phát từ bi, cùng tiễn các ngươi lên đường một lượt! Gặp nhau dưới hoàng tuyền, không lại than vãn cô đơn.
Sở Dương khẽ cười: Huynh đệ của ta?
Đột nhiên có người lạnh lùng nói: Tiêu Thần Vũ, ngươi muốn gặp ta sao?
Thanh âm lạnh như băng, giống như đóng băng xương cốt người ta, bén nhọn, phảng phất như muốn đâm thủng trái tim người ta.
Một thân ảnh hắc y bỗng nhiên xuất hiện.
Cao ngất như kiếm!
Ánh mắt như kiếm, thân hình như kiếm, khuôn mặt như kiếm, khí thế như kiếm!
Vừa xuất hiện, một cỗ kiếm ý mênh mông lạnh lẽo thấu xương đã tràn ngập tứ phía, muốn xông lên tận trời.
Thương! Trừ Tiêu Thần Vũ cùng Sở Dương ra, chỉ cần là thắt lưng có kiếm, đều không có ngoại lệ, đồng loạt nhích ra khỏi vừa nửa xích, ngân vang không ngừng!
Thì ra một trong cửu kiếp lại là một vị kiếm trung chí tôn! Được lắm! Ánh mắt Tiêu Thần Vũ lộ ra vẻ ngưng trọng.
Phẩm cấp đối phương tuy không cao, chỉ là chí tôn lục phẩm đỉnh phong, nhưng kiếm trung chí tôn tu vi như thế, cũng có thể thương tổn được mình.
Chỉ có kiếm trung chí tôn sao? Một thanh âm cuồng mãnh vang lên.
Trong một khắc thanh âm này vang lên, tất cả cao thủ dùng đao đều cảm thấy vỏ đao bên hông chấn động, bội đạo đã tự động nhích khỏi vỏ nửa xích.
Mọi người lập tức quay đầu, lại thấy một thiếu niên hắc y, hoành đao mà đứng, dưới chân bất đinh bất bát, nguy nga bất động (Bất đinh bất bát: Không khép không dạng)
Mặc dù hắn hai chân đứng trên không, nhưng lại khiến mọi người có cảm giác giống như núi non trùng điệp, nửa điểm cũng không thể lay động! Vừa xuất hiện ở đó, một cỗ khí thế hùng tráng như thiên quân vạn mã đã phả vào mặt!
Đao trung chí tôn! Ngươi cũng là một trong cửu kiếp? Ánh mắt Tiêu Thần Vũ co rụt lại.
Đổng Vô Thương lạnh lùng nói: Thế nào? ngươi muốn lĩnh giáo một phen sao?
Tiêu Thần Vũ cười lạnh: Với độ tuổi của ngươi, có thành tựu như thế, có thể nói là cổ kim chưa từng có. Nhưng chỉ bằng mà một mình ngươi, vẫn không phải đối thủ của ta!
Một thanh âm thực nghiêm túc vang lên: Cẩu đại di! Ta fuk, lão hàng kia thật kiêu con mẹ nó ngạo. Chém gió mát vãi ra. Ta thật sự không nghe nổi nữa! Cũng thật không nhìn nổi nữa... Oa nha nha nha cẩu đại di! Cẩu đại di!
Một tràng chửi thề liên tọi, lưu manh tục tĩu, không có nửa điểm trang trọng, đột nhiên lại dùng một giọng điều cực kỳ nghiêm túc nói ra. Mọi người chỉ cảm thấy cực kỳ choáng váng, thật sự quá khó tiếp nhận rồi.
Chỉ thấy một thanh niên bạch bào vênh mặt hếch mũi, lại còn chắp hai tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo xuất hiện trên không trung. Bộ dáng quả thật giống như muốn nói Thiên lão đại, ta lão nhị , rất muốn ăn đòn.
Chỉ thấy hắn nhảy tới trước mặt Đổng Vô Thương, sau đó xoay người nhìn Tiêu Thần Vũ, tién lên trước một bước, đưa tay chỉ vào mũi mình, nói: Lão gia hỏa kia, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, lão tử tên Kỷ Mặc! Đệ đệ sâu kiến của ngươi chính là ta di chết! Ta còn lo lắng hắn ở dưới đó cô đơn, muốn mời ngươi đi bồi tiếp hắn, để huynh đệ các ngươi đoàn tụ dưới hoàn toàn, tránh khỏi cô đơn.
Sau khi Kỷ nhị gia thoát thai hoán cốt, niềm tin liền bạo tăng vô hạn. Giờ phút này đối diện với chí tôn cửu phẩm, không ngờ cũng dám giáp mặt khiêu chiến, càng đáng giạn ở chỗ, còn bắt chước bộ dáng Tiêu Thần Vũ vừa rồi, thật là kiêu ngạo tới cực điểm.
Sắc mặt Tiêu Thần Vũ lập tức tối sầm, còn chưa kịp đáp lời, đột nhiên một tiếng sói tru chấn động trời cao, vang vọng cửu thiên, uy vũ tuyệt luân!
Ngao ô... ngao ô....!
Theo tiếng sói tru, một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, lộn nhào mười bảy mười tám lần trên không, sao đó mới ôm lấy bả vai Kỷ Mặc, cười ha ha, cực kỳ đắc ý, bộ dáng rất muốn ăn đòn, cả người ưỡn ẹo, khiến cho người ta vừa thấy đã hận không thể đem thiết côn nung đỏ, nhét vào lỗ đít hắn.
Chỉ nghe hắn cười ha ha: Náo nhiệt thế này, làm sao có thể được La Khắc Địch La nhị gia ta! Đám người các ngươi, không nhanh tham kiến La nhị gia ta, còn đợi đến khi nào nữa?
Ngao..... Một tiếng long ngâm chấn động vang lên, một bạch y nhân từ hư không bước ra, người tỏa kim quang rất khí thế, cười nói: Ta là Ngạo Tà Vân!
Ở bên cạnh hắn, đi theo một người. Người này còm nhom, tựa hồ sợ hãi tới co rúm cả người lại. Người này rụt đầu rụt cổ, thật có chút sợ hãi nói: Ta là Nhuế Bất Thông... Ta, ta... chưa đánh nhau bao giờ...
Phanh một tiếng, một đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa trời cao, tinh khiết, đẹp không sao tả xiết. Ở chính giữa đóa hoa, có một thanh niên bạch y phong độ bình thản, tuấn dật tiêu sái, tựa giống như nữ tử, chậm rãi gật đầu, chỉ đơn giản nói: Tạ Đan Quỳnh!
Tiêu Thần Vũ trợn mắt nói: Còn thiếu hai người! Dứt khoát hiện thân cả đi. Để lão phu xem xem, đương đại cửu kiếp phong thái anh tư cỡ nào.
Một tiếng cười tao nhã vang lên: Tiêu lão quá lời, chúng ta hình như đã gặp từ trước.
Đúng là Mạc Thiên Cơ!
...
Chỉ nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt, siêu nhiên, hờ hững, lãnh đạm, chậm rãi nói: Tiêu Thần Vũ, người già nên tu tâm dưỡng tĩnh, bảo dưỡng tuổi già. Giống như ngươi, từng đấy tuổi rồi, nóng nảy cũng không hay lắm đâu. Không tốt cho tu dưỡng, không tốt cho tim, không tốt cho phổi, không tốt cho thận, không tốt cho gan...
Cho dù với định lực và tu dưỡng của Tiêu Thần Vũ, sau khi nghe xong một hồi, thân hình không ngờ không nhịn được thoáng lảo đảo trên không trung.
Các vị chí tôn đằng sau hắn, trước mắt đồng loạt tối sầm.
Đây, chính là Cửu Kiếp kiếm chủ nói sao?
Thật sự là lời Cửu Kiếp kiếm chủ nói ra sao?
Cái này... cái này thật quá chấn động rồi! Không phải là bị nội dung khiến cho chấn động sợ hãi, mà là... nhảm nhí tới mức khiến người ta rung động đó! Càng khiến người ta rung động là ở chỗ: Nói nhảm như vậy không ngờ còn ra vẻ trang nghiêm túc mục, hờ hững cao ngạo như thế, thanh âm lãnh đạm cô tuyệt như thế!
Cái này đúng là một loại cảnh giới rồi!
Ha ha... Mọi người rất muốn nhìn thấy ta sao? Được, ta đi ra.... Tiếng cười nhàn nhạt vang lên.
Mọi người ngừng hô hấp, chờ đợi truyền kỳ hiện thân.
Ha ha ha... Ta đi ra thật này.... Tiến cười nhàn nhạt lại vang lên.
Trên trán mọi người nổi lên gân xanh, truyền kỳ là như vậy sao....
Ha ha ha... Ta đi ra thật của thật này.... Thanh âm lại nghiêm túc nhàn nhạt vang lên...
Con mẹ nó, đây là truyền kỳ hay là lừa đảo?!
Phốc...
Mọi người ngừng một hơi thở chờ hắn xuất hiện, kết quả là con hàng này liên tục đi ra ba lần, người vẫn chẳng thấy đâu, mọi người chỉ cảm thấy một hơi nén trong ngực rốt cuộc không nhịn được nữa, đều thở mạnh ra.
Mọi người quay sang nhìn nhau, Cửu Kiếp kiếm chủ gần như được toàn bộ Cửu Trọng Thiên coi là thần linh, không ngờ, không ngờ lại... bựa như thế?
Thật sự bựa không chịu nổi.
Ngươi rốt cuộc có đi ra hay không! Tiêu Thần Vũ không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng.
Già rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như thế, tính cách nôn nóng như vậy... khó thành đại sự.... Thanh âm kia lộ vẻ oán giận nói.
Tiêu Thần Vũ gần như muốn máu.
Thiếu chút nữa muốn phất tay áo bỏ đi rồi.
Trong ánh mắt trợn trừng của mọi người, trong chờ mong của vạn chúng, chỉ thấy không gian phía trước chợt lay động. Một thiếu niên phong thần như ngọc, trên mặt treo một nụ cười khẽ nhẹ nhàng mà tao nhã, thực vân đạm phong khinh, thực hời hợt bước ra từ hư không.
Ngay trong một khắc hắn xuất hiện, vẫy tay, Cửu Kiếp kiếm trên không trung lập tức ngân lên một tiếng tràn đầy vui sướng, đột nhiên chậm rãi thu nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn.
Khi nằm trong bàn tay hắn, nó đã khôi phục kích thước một thanh trường kiếm bình thường rồi.
Người tới đương nhiên là Cửu Kiếp kiếm chủ, Sở Dương!
Nhưng khi đám người Tiêu Thần Vũ chân chính nhìn thấy hắn, cảm giác quái dị trong lòng lại gia tăng thêm mấy phần.
Con hàng này, rốt cuộc đến đây chiến đấu? Hay là du lịch? Ngắm cảnh? Chẳng lẽ hắn tới đây.... kỳ thực là để nói chuyện tuyết nguyệt sao?
Chỉ thấy vị Cửu Kiếp kiếm chủ này ngang trời xuất hiện, một thân bạch bào như tuyết, giống như ngọc thụ lâm phong, còn ở trong lòng hắn, không ngờ còn có một thiếu nữ mi mục như vẽ, thiên kiều bá mị.
Một thân hồng y, vẻ mặt thâm tình, một vẻ ôn nhu, tựa như một con chim nhỏ rúc vào trong lòng hắn.
Tựa như ở trên băng nguyên vĩnh cửu này, đột nhiên nở rộ một đóa tuyệt thế danh hoa!
Trong nháy mắt nhìn thấy thiếu nữ này, từ đáy lòng mọi người đột nhiên dâng lên một ý ôn nhu, thương tiếng, vô cùng khó hiểu.
Các hạ chính là Cửu Kiếp kiếm chủ? Dạ Tiêu Diêu tựa hồ có chút không dám tin, rốt cuộc lớn tiếng quát hỏi.
Ngươi nói nhỏ một chút! Sở Dương giương mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng: Chớ khiến mỹ nhân của ta sợ hãi.
Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng, mắt đẹp khẽ chuyển, ôn nhu nói: Người ta đâu phải mỹ nhân gì. Ta là cá sấu chúa thì đúng hơn.
Sở Dương nói: Nếu ngươi là cá sấu chúa , vậy ta đây chỉ ngắm một mình cá sấu chúa ngươi, được không....
Đối diện, mấy chục vị chí tôn tập thể tắt tiếng.
Mọi người thậm chi đều đã chuẩn bị kỹ càng, nghĩ sắp được nhìn thấy một vị anh hùng cái thế ngang trời xuất hiện. Nào nghĩ tới, trừng mắt lên chỉ thấy được một đôi bích nhân, trai tài gái sắc, đang tán tỉnh lẫn nhau.
Đây là truyền kỳ trong truyền thuyết? Cửu Kiếp kiếm chủ!?
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng, không tin tưởng nổi.
Ngươi thật là Cửu Kiếp kiếm chủ? Nhìn cảnh này, ngay cả Tiêu Thần Vũ cũng có cảm giống như nằm mơ, ngay cả xưng hô các hạ cũng trực tiếp bỏ qua rồi.
Sở Dương cầm Cửu Kiếp kiếm chủ trong tay, hua hua mấy cái, mỉm cười nói: Sao lại hỏi thế? Ta đương nhiên có thể gạt người, nhưng thanh kiếm này sẽ không gạt người chứ? Mấy lão gia hỏa các ngươi đều hỏi một vấn đề, ta thấy thật phiền phức! Chẳng lẽ cần ta nhắc lại nhiều lần sao? Chẳng lẽ trí nhớ của ngươi đã thoái hóa tới mức này?
Tiêu Thần Vũ hừ lạnh, quát lớn: Cửu Kiếp kiếm chủ, ngươi giết đệ đệ ta, ta không đội trời chung với ngươi!
Sở Dương thản nhiên nói: Ta giết đệ đệ ngươi, ngươi muốn tìm ta báo thù, cái này ta có thể hiểu. Bất quá, lão nhân gia ngươi một vạn năm qua giết bao nhiêu người rồi? Khống biết có bao nhiêu người tìm ngươi báo thù?
Tiêu Thần Vũ hắc hắc cười lạnh: Hạng con sâu cái kiến, giết có gì đáng tiếc?
Không hổ là gia chủ Tiêu gia. Ngài nói thật hay, vừa đúng điều ta muốn nói. Sở Dương chậm rãi ngẩng đầu, có chút mỉa mai nhìn hắn: Ngươi vừa rồi cũng nói, hạng con sâu cái kiến, giết có gì đáng tiếc? Còn muốn không đội trời chung với ta cái gì?
Ngươi! Trong mắt Tiêu Thần Vũ bắn ra thần quang mãnh liệt, đột nhiên đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: Cửu Kiếp kiếm chủ, ta và ngươi vốn là kẻ thù truyền kiếp! Không phải kiếm chủ ngươi chết, chính là thế gia ta vong! Cho dù ngươi lưỡi nở hoa sen thì có sao? Đến đây, dứt khoát gọi tất cả cửu kiếp huynh đệ của ngươi ra đi, hôm nay lão phu đại phát từ bi, cùng tiễn các ngươi lên đường một lượt! Gặp nhau dưới hoàng tuyền, không lại than vãn cô đơn.
Sở Dương khẽ cười: Huynh đệ của ta?
Đột nhiên có người lạnh lùng nói: Tiêu Thần Vũ, ngươi muốn gặp ta sao?
Thanh âm lạnh như băng, giống như đóng băng xương cốt người ta, bén nhọn, phảng phất như muốn đâm thủng trái tim người ta.
Một thân ảnh hắc y bỗng nhiên xuất hiện.
Cao ngất như kiếm!
Ánh mắt như kiếm, thân hình như kiếm, khuôn mặt như kiếm, khí thế như kiếm!
Vừa xuất hiện, một cỗ kiếm ý mênh mông lạnh lẽo thấu xương đã tràn ngập tứ phía, muốn xông lên tận trời.
Thương! Trừ Tiêu Thần Vũ cùng Sở Dương ra, chỉ cần là thắt lưng có kiếm, đều không có ngoại lệ, đồng loạt nhích ra khỏi vừa nửa xích, ngân vang không ngừng!
Thì ra một trong cửu kiếp lại là một vị kiếm trung chí tôn! Được lắm! Ánh mắt Tiêu Thần Vũ lộ ra vẻ ngưng trọng.
Phẩm cấp đối phương tuy không cao, chỉ là chí tôn lục phẩm đỉnh phong, nhưng kiếm trung chí tôn tu vi như thế, cũng có thể thương tổn được mình.
Chỉ có kiếm trung chí tôn sao? Một thanh âm cuồng mãnh vang lên.
Trong một khắc thanh âm này vang lên, tất cả cao thủ dùng đao đều cảm thấy vỏ đao bên hông chấn động, bội đạo đã tự động nhích khỏi vỏ nửa xích.
Mọi người lập tức quay đầu, lại thấy một thiếu niên hắc y, hoành đao mà đứng, dưới chân bất đinh bất bát, nguy nga bất động (Bất đinh bất bát: Không khép không dạng)
Mặc dù hắn hai chân đứng trên không, nhưng lại khiến mọi người có cảm giác giống như núi non trùng điệp, nửa điểm cũng không thể lay động! Vừa xuất hiện ở đó, một cỗ khí thế hùng tráng như thiên quân vạn mã đã phả vào mặt!
Đao trung chí tôn! Ngươi cũng là một trong cửu kiếp? Ánh mắt Tiêu Thần Vũ co rụt lại.
Đổng Vô Thương lạnh lùng nói: Thế nào? ngươi muốn lĩnh giáo một phen sao?
Tiêu Thần Vũ cười lạnh: Với độ tuổi của ngươi, có thành tựu như thế, có thể nói là cổ kim chưa từng có. Nhưng chỉ bằng mà một mình ngươi, vẫn không phải đối thủ của ta!
Một thanh âm thực nghiêm túc vang lên: Cẩu đại di! Ta fuk, lão hàng kia thật kiêu con mẹ nó ngạo. Chém gió mát vãi ra. Ta thật sự không nghe nổi nữa! Cũng thật không nhìn nổi nữa... Oa nha nha nha cẩu đại di! Cẩu đại di!
Một tràng chửi thề liên tọi, lưu manh tục tĩu, không có nửa điểm trang trọng, đột nhiên lại dùng một giọng điều cực kỳ nghiêm túc nói ra. Mọi người chỉ cảm thấy cực kỳ choáng váng, thật sự quá khó tiếp nhận rồi.
Chỉ thấy một thanh niên bạch bào vênh mặt hếch mũi, lại còn chắp hai tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo xuất hiện trên không trung. Bộ dáng quả thật giống như muốn nói Thiên lão đại, ta lão nhị , rất muốn ăn đòn.
Chỉ thấy hắn nhảy tới trước mặt Đổng Vô Thương, sau đó xoay người nhìn Tiêu Thần Vũ, tién lên trước một bước, đưa tay chỉ vào mũi mình, nói: Lão gia hỏa kia, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, lão tử tên Kỷ Mặc! Đệ đệ sâu kiến của ngươi chính là ta di chết! Ta còn lo lắng hắn ở dưới đó cô đơn, muốn mời ngươi đi bồi tiếp hắn, để huynh đệ các ngươi đoàn tụ dưới hoàn toàn, tránh khỏi cô đơn.
Sau khi Kỷ nhị gia thoát thai hoán cốt, niềm tin liền bạo tăng vô hạn. Giờ phút này đối diện với chí tôn cửu phẩm, không ngờ cũng dám giáp mặt khiêu chiến, càng đáng giạn ở chỗ, còn bắt chước bộ dáng Tiêu Thần Vũ vừa rồi, thật là kiêu ngạo tới cực điểm.
Sắc mặt Tiêu Thần Vũ lập tức tối sầm, còn chưa kịp đáp lời, đột nhiên một tiếng sói tru chấn động trời cao, vang vọng cửu thiên, uy vũ tuyệt luân!
Ngao ô... ngao ô....!
Theo tiếng sói tru, một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, lộn nhào mười bảy mười tám lần trên không, sao đó mới ôm lấy bả vai Kỷ Mặc, cười ha ha, cực kỳ đắc ý, bộ dáng rất muốn ăn đòn, cả người ưỡn ẹo, khiến cho người ta vừa thấy đã hận không thể đem thiết côn nung đỏ, nhét vào lỗ đít hắn.
Chỉ nghe hắn cười ha ha: Náo nhiệt thế này, làm sao có thể được La Khắc Địch La nhị gia ta! Đám người các ngươi, không nhanh tham kiến La nhị gia ta, còn đợi đến khi nào nữa?
Ngao..... Một tiếng long ngâm chấn động vang lên, một bạch y nhân từ hư không bước ra, người tỏa kim quang rất khí thế, cười nói: Ta là Ngạo Tà Vân!
Ở bên cạnh hắn, đi theo một người. Người này còm nhom, tựa hồ sợ hãi tới co rúm cả người lại. Người này rụt đầu rụt cổ, thật có chút sợ hãi nói: Ta là Nhuế Bất Thông... Ta, ta... chưa đánh nhau bao giờ...
Phanh một tiếng, một đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa trời cao, tinh khiết, đẹp không sao tả xiết. Ở chính giữa đóa hoa, có một thanh niên bạch y phong độ bình thản, tuấn dật tiêu sái, tựa giống như nữ tử, chậm rãi gật đầu, chỉ đơn giản nói: Tạ Đan Quỳnh!
Tiêu Thần Vũ trợn mắt nói: Còn thiếu hai người! Dứt khoát hiện thân cả đi. Để lão phu xem xem, đương đại cửu kiếp phong thái anh tư cỡ nào.
Một tiếng cười tao nhã vang lên: Tiêu lão quá lời, chúng ta hình như đã gặp từ trước.
Đúng là Mạc Thiên Cơ!
...
/2680
|