Cái này không phải lý do. Khó xử là khó xử. Đổng Vô Thương hừ một tiếng, nói: Cho dù Mạc Thiên Cơ một mình đối diện với tám mươi vạn chí tôn cửu phẩm... Thực lực chênh lệch lớn tới như vậy, khó xử vẫn là khó xử thôi.
Vũ Tuyệt Thành hừ lạnh tiếng, thật muốn lôi con hàng này ra đánh cho một trận.
Bà nó, tuy biết rõ tiểu tử ngươi nói là sự thật, nhưng mấy câu nói thật của ngươi cũng quá khó nghe đi.
Cục diện bế tắc này, chúng ta phải giúp hắn giải bỏ.
Sở Dương nói: Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng ta sợ... đám cao thủ của Lệ gia sẽ mất kiên nhẫn... Nếu như bọn hắn động, vậy tất cả đều hỏng rồi.
Càng huống chi tiến xa hơn về phía Bắc, chính là đại bản doanh Lệ gia.... Mặc dù trước khi quyết chiến chấm dứt, liên quân sẽ không đi đối phó phụ nữ hài tử ở đó, nhưng vạn nhất có kẻ mất kiên nhẫn chạy tới, đó cũng là chuyện vô cùng phiền toái.
Bên phe chúng ta có lo lắng, nhưng phe liên quân lại không có. Bọn họ có thể tiêu hao dần dần. Loại cục diện bế tắc này, bất kể là phương nào động trước, chính là tất bại vô nghi, thậm chí là tất chết không nghi ngờ.
Mặc Lệ Nhi nhíu đôi mi thanh tú lại: Ta vẫn một mực suy nghĩ vấn đề này, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện giằng co này đây?
Sở Dương chậm rãi phun ra một chữ: Dụ!
Chính như loại cục diện hiện giờ mà nói, Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Mạc Thiên Cơ hai người, trong lòng đều biết, lâm vào bế tắc rồi.
Mạc Thiên Cơ ố nhiên muốn phá vỡ cục diện bế tắc, Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên cũng muốn.
Hai người, ai cũng không cam lòng bế tắc như vậy. Hai trí giả tuyệt thế, khi cùng đối diện một chuyện, đều thi triển trí mưu tối cường của mình để tính kế đối phương, hậu quả của việc dốc hết sức tính kế nhau, đương nhiên chính là bế tắc rồi.
Bởi vì vào giờ khắc này, ai động trước thì kẻ đó sẽ phải chịu thua thiệt.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy trước sau phái ra sáu đội nhân mã, nhưng còn xa mới là toàn bộ nhân lực. Phe liên quân vẫn còn bảo lưu rất nhiều chiến lực đằng sau.
Ở đối diện, cũng còn một nửa nhân mã chưa động!
Mạc Thiên Cơ biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu đang chờ mình có động tác rồi mới ứng đối. Nhưng lại không biết hắn rốt cuộc còn bảo lưu bao nhiêu thực lực, lại chuẩn bị ứng đối hậu thủ như thế nào.
Cái này gọi là biết như vậy, nhưng không biết vì sao.
Chỉ cần Mạc Thiên Cơ vừa động, Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể đánh một kích phủ đầu bất cứ lúc nào, hậu quả không phải Mạc Thiên Cơ có thể thừa nhận nổi.
Trái lại, Đệ Ngũ Khinh Nhu bên này cũng vậy.
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết Mạc Thiên Cơ cho tất cả nhân viên Lệ gia ẩn nấp, chính là chờ mình phát động trước. Nhưng lại không biết Mạc Thiên Cơ rốt cuộc muốn hành động như thế nào. Vạn nhất mình động trước, đối phương lại khởi động bẫy rập từ trước... vậy mình phải chịu thiệt rồi.
Cho nên hay người đều không thể động trước, càng ko muốn động trước. Hiện giờ, cũng chỉ có thể rơi vào trạng thái giằng co.
Còn nữa, cả Mạc Thiên Cơ lẫn Đệ Ngũ Khinh Nhu đều rõ ràng một chuyện. Cục diện giằng co này, nếu không có ngoại lực phá vỡ, nó vẫn sẽ tiếp tục duy trì. Có thể là một ngày, cũng có thể là mười ngày, thậm chí là năm ba tháng cũng không chừng.
Nhưng cứ tiếp tục giằng co như vậy, hai người đều sốt ruột. So sánh mà nói, lo lắng của Mạc Thiên Cơ càng lớn hơn một chút. Nội tình phe Lệ gia còn xa mới bằng phe liên quân. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu không thèm đấu trí với mình nữa, mà phe liên quân cũng cam tâm chịu tổn thất nhất định, bọn hắn tuyệt đối có thể ồ ạt xông tới, dùng sức mạnh tuyệt đối phá tan phòng tuyến cuối cùng, tiến vào đại bản doanh Lệ thị gia tộc. Khi đó thì hoàn toàn xong rồi.
Cho nên, hiện tại hai người đều bức thiết chờ đợi ngoại lực tham gia.
Chỉ cần có ngoại lực tác động, cục diện bế tắc này có thể tan vỡ. Một khi cục diện bế tắc tan vỡ, đương nhiên sẽ có vô số chuyện diễn ra.
Mà Sở Dương chính là nhìn thấu điểm này, mới quyết định xuất thủ!
Hai trí giả kiềm chế lẫn nhau, lâm vào cục diện bế tắc, đương nhiên phải có kẻ thứ ba tác động, mới thay đổi được cục diện này.
Dụ? Mạc Khinh Vũ lo lắng nói: Nhưng phải dụ thế nào đây? Chúng ta ở đây cũng chẳng có bao nhiêu nhân thủ, tham gia thế nào đây...
Ha ha, trước mắt chỉ có dùng mình làm mồi dụ, mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc này! Chỉ có như thế mới có thể sáng tạo cơ hội cho Mạc Thiên Cơ.
Sở Dương hít thật sâu một hơi.
Dùng thân làm mồi nhử? Độc thân tiến vào chiến trường vạn quan?
Không được! Làm sao có thể? Mọi người đồng thanh phản đối.
Thật sự quá mạo hiểm rồi. Cho dù là Vũ Tuyệt Thành cũng không đồng ý. Chiến cuộc trước mắt, không phải chiến trận thế tục có thể so sánh, chính là cuộc chiến do vô số cường giả chí tôn tạo thành. Cho dù mạnh như Vũ Tuyệt Thành, nếu đơn độc tham gia, cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế, huống chi là Sở Dương - trước mắt mới chỉ là chí tôn lục phẩm. Tùy tiện tiến vào, nói là cửu tử nhất sinh cũng không đủ.
Ta biết hành động này nguy hiểm, nhưng, cứ tiếp tục giằng co như vậy, đối với kế hoạch của Thiên Cơ sẽ có bất lợi rất lớn! Một khi Đệ Ngũ Khinh Nhu mất kiên nhẫn, bỏ qua quyết đấu trí giả với Mạc Thiên Cơ, vậy chiến cuộc không còn khả năng xoay chuyển nữa rồi. Sở Dương nói.
Ngay khi Sở Dương đang cố thuyết phục mọi người, còn mọi người lại thi nhau khuyên can, dị biến đột nhiên phát sinh, đúng là có ngoại lực khác tham dự!
Chỉ là bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới, ngoại lực xuất hiện lại chính là người này!
Ngoại lực này có thể là Sở Dương, có thể là Đàm Đàm, thậm chí có thể là Vũ Tuyệt Thành, đương nhiên nếu Vũ Tuyệt Thành tham dự vào, vậy cũng hơi quá vô sỉ rồi. Chỉ là, khi người này xuất hiện, thật sự đều vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Ngay khi song phương đang giằng co, tiến không được lui không xong, một tiếng cười lớn hết sức càn rỡ, đột nhiên vang lên.
Tiếp đó, một thân ảnh thanh sắc, giống như một ngôi sao băng, xẹt qua bầu trời, mang tới một cơn thần phong tươi mát.
Đạo thân ảnh thanh sắc kia, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, đối diện với nhân mã phe Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Hơn nữa còn dùng một tư thái ngông cuồng, rất cuồng vọng, rất kiệt ngạo, đối diện với đại mã kim đao.
Đó là một bộ dáng buồn nôn, quả thực khiến người ta chỉ muốn đánh cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng!
Đồng tử Tiêu Thần Vũ co rụt lại: Là ngươi! Không ngờ là ngươi. Ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi cũng dám tự mò tới!
Người nọ ngửa mặt cười như điên, đứng đó giữa không trung, rất có phong thái mạnh vì gạo bạo vì tiền, ngâm nga nói: Bát hoang lục hợp quân vi tôn, vạn thủy thiên sơn ngã thị vương!
Sở Dương có thể nhìn ra, Úy công tử thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được. Cho nên hắn mới dứt khoát tự mình nhảy ra!
Chớ nói phe liên quân, bởi vì tên gia hỏa này bất ngờ xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện vô cùng ồn ào, cho dù là bên Sở Dương cũng rung động không thôi.
Không ngờ tên gia hỏa này tới rồi, còn tới tiêu sái như thế, nhưng mà tiêu sái hay là động kinh, vấn đề này thì tùy vào suy nghĩ mỗi người rồi!
Khuôn mặt Sở Dương giật giật, lộ vẻ quái dị.
Khuôn mặt Đổng Vô Thương cũng lập tức biến đổi không ngừng.
Vũ Tuyệt Thành là ai chú, lập tức phát hiện dị thường, cảm thấy rất hứng thú hỏi: Làm sao vậy? Cái tên gia hỏa ngu ngốc này là ai? Các ngươi quen sao?
Sở Dương cười khổ: Ta rất muốn nói ta không quen tên gia hỏa ngu ngốc kia. Đáng tiếc không thể. Không chỉ ta biết.. tên gia hỏa này Tiểu Vũ cũng biết. Tên hắn là Úy công tử.
Úy công tử sao.... Vũ Tuyệt Thành tặc lưỡi: Gia hỏa này xuất trận thôi cũng phô trương không nhỏ nha.
Khuôn mặt Sở Dương méo xẹo: Phô trương không nhỏ? Quả thật không nhỏ, ngài còn không biết, mỗi lần hắn xuất trận, há mồm ra đều nói hai câu này. Lần dầu ta nghe được hai câu này, cảm thấy hắn thật có phong thái, thật có khí thế, thật uy phong, thật phóng khoáng...
Lần thứ hai ta nghe được hai câu này, ta vẫn cảm thấy thật rung động.
Nhưng tới lần thú ba nghe được, ta lại cảm thấy rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả...
Càng về sau, lần nào gặp hắn cũng nói như vậy, lần nào cũng nói.... Tựa hồ không biết mệt mỏi, không thấy chán... Cái câu này, từ rất lâu rất lâu rồi, đã khiến ta triệt để chết lặng. Cho tới bây giờ, mỗi lần nghe được câu này, cả người ta đều nổi hết cả da gà. Nói tới xếp hạng chán ghét, hắn nhất định có vị trí trong ba hạng đầu!
Sở Dương thở dài một hơi: Quá khệnh khạng rồi! Thật sự là... không ra vẻ một chút là hắn chết vậy... Cũng giống như hiện tại, hắn một mình đối diện với cỗ lực lượng có thể đem hắn nghiền ra thành bột phấn mất trăm ngàn lần có dư, không ngờ vẫn ra vẻ, cố sống cố chết đọc ra hai câu kia... Ta cũng thật phục, liều mạng trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế này...
Vũ Tuyệt Thành nghe Sở Dương nói xong, nhìn Úy công tử tiêu sái xuất trần, phong thần tuấn lãng phong độ có thừa trên không trung, cảm thấy có chút cảm khái, lắc lắc dầu.
Con hàng này thật nên đánh. Kiêu ngạo cỡ này, chẳng phải còn hơn cả lão nhân gia ta sao. Đám liên quân kia cũng đúng là không chim mẹ rồi, tiểu tử kia huênh hoang tới tận mặt rồi, không ngờ vẫn như rù đen rụt đầu.
Hi vọng đừng bị đám gia hỏa liên quân kia thu thập mất. Tên hỗn đản đó còn nợ ta một trận đòn! Đổng Vô Thương hừ hừ nói: Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định phải đánh tiểu tử này thành đầu heo! hơn nữa còn phải đánh ngay trước mặt lão và với chị vợ hắn. Chỉ như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta!
Mọi người trố mắt mà nhìn
Đối với con hàng bưu hãn này cũng có chút bội phục. Ngươi mới chỉ là chí tôn lục phẩm, không ngờ dám khoác lác muốn đánh một vị chí tôn cửu phẩm.
Hơn nữa, ngươi còn là đao trung chí tôn, lại nói đánh hắn. Đánh thì dùng cái gì, hình như chỉ có thể dùng quyền cước thì phải... Đổng Vô Thương rốt cuộc lấy đâu ra nhiều niềm tin như thế? Còn nữa, có thể khiến Đổng Vô Thương thù tới bây giờ, uy lực Úy công tử có thể thấy được. Vũ Tuyệt Thành cũng từng chà đạp Đổng Vô Thương không ít, nhưng cũng không thấy con hàng này ghi hận trong lòng như vậy.
Không đề cập tới bên này thi nhau lên án nữa. Bên kia, Úy công tử bất ngờ xuất hiện, đã tạo ra hiệu quả phi thường tốt.
Phe liên quân đương nhiên có rất nhiều loại người...
Hai huynh đệ Miêu Chấn Đông lập tức nhảy ra, chửi ầm lên: Tên nghiệt súc đáng chết nhà ngươi! Không ngờ còn dám tới khiêu khích! Giờ chết của ngươi tới rồi!
Tiêu Thần Vũ lại từ trong đám đông bay lên: Thiên địa tinh quái, quả nhiên bất phàm, hôm đó chịu một kích của ta, không ngờ có thể khôi phục nhanh nhu vậy, quả nhiên khá lắm.
Vốn dĩ với thân phận Tiêu Thần Vũ mà nói, ngày đó hắn đánh Úy công tử một chưởng trọng thương, nhưng lại không thể đánh chết hoặc chế phục, có thẻ nói là một kích không trúng, không nên xuất thủ với Úy công tử nữa. Nhưng đối diện với thiên tài địa bảo nhu vậy, chút mặt mũi có tính là gì!?
Vũ Tuyệt Thành hừ lạnh tiếng, thật muốn lôi con hàng này ra đánh cho một trận.
Bà nó, tuy biết rõ tiểu tử ngươi nói là sự thật, nhưng mấy câu nói thật của ngươi cũng quá khó nghe đi.
Cục diện bế tắc này, chúng ta phải giúp hắn giải bỏ.
Sở Dương nói: Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng ta sợ... đám cao thủ của Lệ gia sẽ mất kiên nhẫn... Nếu như bọn hắn động, vậy tất cả đều hỏng rồi.
Càng huống chi tiến xa hơn về phía Bắc, chính là đại bản doanh Lệ gia.... Mặc dù trước khi quyết chiến chấm dứt, liên quân sẽ không đi đối phó phụ nữ hài tử ở đó, nhưng vạn nhất có kẻ mất kiên nhẫn chạy tới, đó cũng là chuyện vô cùng phiền toái.
Bên phe chúng ta có lo lắng, nhưng phe liên quân lại không có. Bọn họ có thể tiêu hao dần dần. Loại cục diện bế tắc này, bất kể là phương nào động trước, chính là tất bại vô nghi, thậm chí là tất chết không nghi ngờ.
Mặc Lệ Nhi nhíu đôi mi thanh tú lại: Ta vẫn một mực suy nghĩ vấn đề này, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện giằng co này đây?
Sở Dương chậm rãi phun ra một chữ: Dụ!
Chính như loại cục diện hiện giờ mà nói, Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Mạc Thiên Cơ hai người, trong lòng đều biết, lâm vào bế tắc rồi.
Mạc Thiên Cơ ố nhiên muốn phá vỡ cục diện bế tắc, Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên cũng muốn.
Hai người, ai cũng không cam lòng bế tắc như vậy. Hai trí giả tuyệt thế, khi cùng đối diện một chuyện, đều thi triển trí mưu tối cường của mình để tính kế đối phương, hậu quả của việc dốc hết sức tính kế nhau, đương nhiên chính là bế tắc rồi.
Bởi vì vào giờ khắc này, ai động trước thì kẻ đó sẽ phải chịu thua thiệt.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy trước sau phái ra sáu đội nhân mã, nhưng còn xa mới là toàn bộ nhân lực. Phe liên quân vẫn còn bảo lưu rất nhiều chiến lực đằng sau.
Ở đối diện, cũng còn một nửa nhân mã chưa động!
Mạc Thiên Cơ biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu đang chờ mình có động tác rồi mới ứng đối. Nhưng lại không biết hắn rốt cuộc còn bảo lưu bao nhiêu thực lực, lại chuẩn bị ứng đối hậu thủ như thế nào.
Cái này gọi là biết như vậy, nhưng không biết vì sao.
Chỉ cần Mạc Thiên Cơ vừa động, Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể đánh một kích phủ đầu bất cứ lúc nào, hậu quả không phải Mạc Thiên Cơ có thể thừa nhận nổi.
Trái lại, Đệ Ngũ Khinh Nhu bên này cũng vậy.
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết Mạc Thiên Cơ cho tất cả nhân viên Lệ gia ẩn nấp, chính là chờ mình phát động trước. Nhưng lại không biết Mạc Thiên Cơ rốt cuộc muốn hành động như thế nào. Vạn nhất mình động trước, đối phương lại khởi động bẫy rập từ trước... vậy mình phải chịu thiệt rồi.
Cho nên hay người đều không thể động trước, càng ko muốn động trước. Hiện giờ, cũng chỉ có thể rơi vào trạng thái giằng co.
Còn nữa, cả Mạc Thiên Cơ lẫn Đệ Ngũ Khinh Nhu đều rõ ràng một chuyện. Cục diện giằng co này, nếu không có ngoại lực phá vỡ, nó vẫn sẽ tiếp tục duy trì. Có thể là một ngày, cũng có thể là mười ngày, thậm chí là năm ba tháng cũng không chừng.
Nhưng cứ tiếp tục giằng co như vậy, hai người đều sốt ruột. So sánh mà nói, lo lắng của Mạc Thiên Cơ càng lớn hơn một chút. Nội tình phe Lệ gia còn xa mới bằng phe liên quân. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu không thèm đấu trí với mình nữa, mà phe liên quân cũng cam tâm chịu tổn thất nhất định, bọn hắn tuyệt đối có thể ồ ạt xông tới, dùng sức mạnh tuyệt đối phá tan phòng tuyến cuối cùng, tiến vào đại bản doanh Lệ thị gia tộc. Khi đó thì hoàn toàn xong rồi.
Cho nên, hiện tại hai người đều bức thiết chờ đợi ngoại lực tham gia.
Chỉ cần có ngoại lực tác động, cục diện bế tắc này có thể tan vỡ. Một khi cục diện bế tắc tan vỡ, đương nhiên sẽ có vô số chuyện diễn ra.
Mà Sở Dương chính là nhìn thấu điểm này, mới quyết định xuất thủ!
Hai trí giả kiềm chế lẫn nhau, lâm vào cục diện bế tắc, đương nhiên phải có kẻ thứ ba tác động, mới thay đổi được cục diện này.
Dụ? Mạc Khinh Vũ lo lắng nói: Nhưng phải dụ thế nào đây? Chúng ta ở đây cũng chẳng có bao nhiêu nhân thủ, tham gia thế nào đây...
Ha ha, trước mắt chỉ có dùng mình làm mồi dụ, mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc này! Chỉ có như thế mới có thể sáng tạo cơ hội cho Mạc Thiên Cơ.
Sở Dương hít thật sâu một hơi.
Dùng thân làm mồi nhử? Độc thân tiến vào chiến trường vạn quan?
Không được! Làm sao có thể? Mọi người đồng thanh phản đối.
Thật sự quá mạo hiểm rồi. Cho dù là Vũ Tuyệt Thành cũng không đồng ý. Chiến cuộc trước mắt, không phải chiến trận thế tục có thể so sánh, chính là cuộc chiến do vô số cường giả chí tôn tạo thành. Cho dù mạnh như Vũ Tuyệt Thành, nếu đơn độc tham gia, cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế, huống chi là Sở Dương - trước mắt mới chỉ là chí tôn lục phẩm. Tùy tiện tiến vào, nói là cửu tử nhất sinh cũng không đủ.
Ta biết hành động này nguy hiểm, nhưng, cứ tiếp tục giằng co như vậy, đối với kế hoạch của Thiên Cơ sẽ có bất lợi rất lớn! Một khi Đệ Ngũ Khinh Nhu mất kiên nhẫn, bỏ qua quyết đấu trí giả với Mạc Thiên Cơ, vậy chiến cuộc không còn khả năng xoay chuyển nữa rồi. Sở Dương nói.
Ngay khi Sở Dương đang cố thuyết phục mọi người, còn mọi người lại thi nhau khuyên can, dị biến đột nhiên phát sinh, đúng là có ngoại lực khác tham dự!
Chỉ là bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới, ngoại lực xuất hiện lại chính là người này!
Ngoại lực này có thể là Sở Dương, có thể là Đàm Đàm, thậm chí có thể là Vũ Tuyệt Thành, đương nhiên nếu Vũ Tuyệt Thành tham dự vào, vậy cũng hơi quá vô sỉ rồi. Chỉ là, khi người này xuất hiện, thật sự đều vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Ngay khi song phương đang giằng co, tiến không được lui không xong, một tiếng cười lớn hết sức càn rỡ, đột nhiên vang lên.
Tiếp đó, một thân ảnh thanh sắc, giống như một ngôi sao băng, xẹt qua bầu trời, mang tới một cơn thần phong tươi mát.
Đạo thân ảnh thanh sắc kia, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, đối diện với nhân mã phe Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Hơn nữa còn dùng một tư thái ngông cuồng, rất cuồng vọng, rất kiệt ngạo, đối diện với đại mã kim đao.
Đó là một bộ dáng buồn nôn, quả thực khiến người ta chỉ muốn đánh cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng!
Đồng tử Tiêu Thần Vũ co rụt lại: Là ngươi! Không ngờ là ngươi. Ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi cũng dám tự mò tới!
Người nọ ngửa mặt cười như điên, đứng đó giữa không trung, rất có phong thái mạnh vì gạo bạo vì tiền, ngâm nga nói: Bát hoang lục hợp quân vi tôn, vạn thủy thiên sơn ngã thị vương!
Sở Dương có thể nhìn ra, Úy công tử thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được. Cho nên hắn mới dứt khoát tự mình nhảy ra!
Chớ nói phe liên quân, bởi vì tên gia hỏa này bất ngờ xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện vô cùng ồn ào, cho dù là bên Sở Dương cũng rung động không thôi.
Không ngờ tên gia hỏa này tới rồi, còn tới tiêu sái như thế, nhưng mà tiêu sái hay là động kinh, vấn đề này thì tùy vào suy nghĩ mỗi người rồi!
Khuôn mặt Sở Dương giật giật, lộ vẻ quái dị.
Khuôn mặt Đổng Vô Thương cũng lập tức biến đổi không ngừng.
Vũ Tuyệt Thành là ai chú, lập tức phát hiện dị thường, cảm thấy rất hứng thú hỏi: Làm sao vậy? Cái tên gia hỏa ngu ngốc này là ai? Các ngươi quen sao?
Sở Dương cười khổ: Ta rất muốn nói ta không quen tên gia hỏa ngu ngốc kia. Đáng tiếc không thể. Không chỉ ta biết.. tên gia hỏa này Tiểu Vũ cũng biết. Tên hắn là Úy công tử.
Úy công tử sao.... Vũ Tuyệt Thành tặc lưỡi: Gia hỏa này xuất trận thôi cũng phô trương không nhỏ nha.
Khuôn mặt Sở Dương méo xẹo: Phô trương không nhỏ? Quả thật không nhỏ, ngài còn không biết, mỗi lần hắn xuất trận, há mồm ra đều nói hai câu này. Lần dầu ta nghe được hai câu này, cảm thấy hắn thật có phong thái, thật có khí thế, thật uy phong, thật phóng khoáng...
Lần thứ hai ta nghe được hai câu này, ta vẫn cảm thấy thật rung động.
Nhưng tới lần thú ba nghe được, ta lại cảm thấy rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả...
Càng về sau, lần nào gặp hắn cũng nói như vậy, lần nào cũng nói.... Tựa hồ không biết mệt mỏi, không thấy chán... Cái câu này, từ rất lâu rất lâu rồi, đã khiến ta triệt để chết lặng. Cho tới bây giờ, mỗi lần nghe được câu này, cả người ta đều nổi hết cả da gà. Nói tới xếp hạng chán ghét, hắn nhất định có vị trí trong ba hạng đầu!
Sở Dương thở dài một hơi: Quá khệnh khạng rồi! Thật sự là... không ra vẻ một chút là hắn chết vậy... Cũng giống như hiện tại, hắn một mình đối diện với cỗ lực lượng có thể đem hắn nghiền ra thành bột phấn mất trăm ngàn lần có dư, không ngờ vẫn ra vẻ, cố sống cố chết đọc ra hai câu kia... Ta cũng thật phục, liều mạng trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế này...
Vũ Tuyệt Thành nghe Sở Dương nói xong, nhìn Úy công tử tiêu sái xuất trần, phong thần tuấn lãng phong độ có thừa trên không trung, cảm thấy có chút cảm khái, lắc lắc dầu.
Con hàng này thật nên đánh. Kiêu ngạo cỡ này, chẳng phải còn hơn cả lão nhân gia ta sao. Đám liên quân kia cũng đúng là không chim mẹ rồi, tiểu tử kia huênh hoang tới tận mặt rồi, không ngờ vẫn như rù đen rụt đầu.
Hi vọng đừng bị đám gia hỏa liên quân kia thu thập mất. Tên hỗn đản đó còn nợ ta một trận đòn! Đổng Vô Thương hừ hừ nói: Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định phải đánh tiểu tử này thành đầu heo! hơn nữa còn phải đánh ngay trước mặt lão và với chị vợ hắn. Chỉ như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta!
Mọi người trố mắt mà nhìn
Đối với con hàng bưu hãn này cũng có chút bội phục. Ngươi mới chỉ là chí tôn lục phẩm, không ngờ dám khoác lác muốn đánh một vị chí tôn cửu phẩm.
Hơn nữa, ngươi còn là đao trung chí tôn, lại nói đánh hắn. Đánh thì dùng cái gì, hình như chỉ có thể dùng quyền cước thì phải... Đổng Vô Thương rốt cuộc lấy đâu ra nhiều niềm tin như thế? Còn nữa, có thể khiến Đổng Vô Thương thù tới bây giờ, uy lực Úy công tử có thể thấy được. Vũ Tuyệt Thành cũng từng chà đạp Đổng Vô Thương không ít, nhưng cũng không thấy con hàng này ghi hận trong lòng như vậy.
Không đề cập tới bên này thi nhau lên án nữa. Bên kia, Úy công tử bất ngờ xuất hiện, đã tạo ra hiệu quả phi thường tốt.
Phe liên quân đương nhiên có rất nhiều loại người...
Hai huynh đệ Miêu Chấn Đông lập tức nhảy ra, chửi ầm lên: Tên nghiệt súc đáng chết nhà ngươi! Không ngờ còn dám tới khiêu khích! Giờ chết của ngươi tới rồi!
Tiêu Thần Vũ lại từ trong đám đông bay lên: Thiên địa tinh quái, quả nhiên bất phàm, hôm đó chịu một kích của ta, không ngờ có thể khôi phục nhanh nhu vậy, quả nhiên khá lắm.
Vốn dĩ với thân phận Tiêu Thần Vũ mà nói, ngày đó hắn đánh Úy công tử một chưởng trọng thương, nhưng lại không thể đánh chết hoặc chế phục, có thẻ nói là một kích không trúng, không nên xuất thủ với Úy công tử nữa. Nhưng đối diện với thiên tài địa bảo nhu vậy, chút mặt mũi có tính là gì!?
/2680
|