Nghĩa bất dung từ. Sở Dương cười ha hả: Đương nhiên, nếu cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển tình thế, dứt khoát cùng đại lục này hủy diệt thì đã làm sao? Có gì không được?
Ta Cửu Kiếp kiếm chủ, điều này cũng là trách nhiệm của ta, ta có thể lùi bước?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ đỏ bừng, nhìn Sở Dương, trong mắt chỉ có tình yêu vô hạn.
Kiếp trước kiếp này, Mạc Khinh Vũ chưa từng cảm thấy bốn chữ Cửu Kiếp kiếm chủ này có gì đáng quý trọng. Nhưng hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ một số thứ.
Giờ khắc này, một tia khúc mắc cuối cùng trong nội tâm nàng, đột nhiên tiêu tán như gió, vô ảnh vô ngân.
Mặc Lệ Nhi cũng ngưng hô hấp. Đổng Vô Thương đột nhiên nhảy dựng lên, cười ha ha: Không sai, đây mới là lão đại của ta! Chết tính là gì? Thân là nam nhi, đương nhiên phải làm một số chuyện! Nếu như chỉ vì cố kỵ này nọ mà không dám làm. Vậy bất kể là lý do gì đi nữa, đó đều là hành vi của kẻ nhu nhược!
Đổng Vô Thương ta, đương nhiên phải bồi tiếp lão đại, đánh một trận long trời lở đất, chiến một lần oanh oanh liệt liệt!
Vũ Tuyệt Thành hít thật sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kính trọng, nói: Một khi đã vậy, lão phu thế nào lại là hạng người sợ phiền phức. Vừa vặn ở Cửu Trọng Thiên đại lục này... đánh với thiên ma một trận, xem như cuộc trạm chán nhỏ trước khi gặp lại các huynh đệ!
Sở Dương cười ha ha, nói: Cũng không cần quá bi quan, nói không chừng sự tình cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ. Một khi nói rõ lợi hại, mấy đại gia tộc lập tức phản chiến, đồng tâm hiệp lực nhất trí đối kháng Thiên ma, cũng không phải là chuyện không thể. Bởi như vậy, sau khi đồ diệt Thiên ma, trật tự Cửu Trọng Thiên lại một lần nữa thành lập, coi như thuận lý thành chương... giết chết Pháp Tôn, tiếp quản chấp pháp giả, càng thêm nước chảy thành sông, chẳng phải nhanh thay.
Mọi người đều chỉ biết cười khổ một tiếng.
Mọi người đều biết, Sở Dương nói như vậy, cũng chỉ là ra vẻ thoải mái mà thôi. Trong lòng hắn, tuyệt đối không hề nghĩ như vậy.
Nếu như sự tình trên đời này đều đơn giản như vậy, tất cả mọi người yêu ghét rõ ràng, lấy lợi ích chúng sinh làm đầu, vậy.... làm sao còn có cái gì không công bằng? Thế giới như vậy, không khỏi quá tuyệt vời, khiến cho nhân thần đều hướng tới.
Vũ Tuyệt Thành trầm mặc một chút, nói: Thiên ma, Thiên ma...
Trong mắt đột nhiên bạo phát tinh mang, lẩm bẩm nói: Tiễn huynh đệ ta, vực ngoại chiến Thiên ma. Hộ huynh đệ ta, thành bất tử kim thân... Thiên ma! Tất cả đều bởi vì Thiên ma!
Hắn nhớ tới đại ca hi sinh, nhớ tới lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ bi tráng, còn nghĩ tới lựa chọn của Sở Dương hiện giờ, không khỏi lầm bẩm nói: Cửu Kiếp kiếm chủ chiến Thiên ma!
....
Người của phe Lệ gia vẫn cấp tốc rút vào trong quần sơn giống như thủy triều.
Một đường thối lui....
Dưới sự chỉ huy của Mạc Thiên Cơ, vô số tử quang đột nhiên chớp động xuất hiện, toàn bộ không trung tựa hồ cũng bị tử quang liên tục chớp động chiếu rọi. Từng đạo từng đạo năng lượng, bỗng nhiên xông lên, trong nháy mắt đã nhập vào cửu tiêu. Tích lũy vạn năm của Lệ gia, hơn ba mươi ức tử tinh, quá nửa đều bị Mạc Thiên Cơ dùng ở nơi này rồi!
Lãng phí hay không lãng phí thì tạm không nói, dù sao hiện tại cũng dọa được địch nhân rồi!
Liên quân đang muốn truy kích, cũng bị đòn này khiến cho lóa mắt, chỉ sợ địch nhân có âm mưu quỷ kế gì, thế là đồng loạt giảm tốc độ xuống.
Chỉ nhìn thấy từng đạo từng đạo tử quang khổng lồ phóng vút lên cao, tiếp đó nhanh chóng biến mất, dung nhập vào trong rừng núi sừng sững mấy chục vạn năm.
Lúc trước, trường bạo tạc kinh thiên kia khiến cho liên quân hao tổn trầm trọng, lại bởi vì vụ bạo tạc quá mức tập trung, các địa phương khác bị ảnh hưởng đương nhiên nhỏ đi rất nhiều. Nhưng dù vậy, toàn bộ núi non trong phạm vi mấy ngàn dặm đều bị chấn động, ảnh hưởng.
Khu vực tử quang chớp động cách trung tâm vụ bạo tạc tương đối xa. Mặc dù vẫn có rất nhiều tuyết đọng trên núi bị chấn rơi xuống, cũng có một số khe nứt xuất hiện, nhưng tương đối mà nói, vẫn còn rất nông…
Bản thể đại sơn tuy bị chấn động lan tới, bất quá vẫn không có nguy cơ đổ sụp xuống.
Vô số đạo tử quang này, tác dụng không rõ, chỉ nhìn sơ qua, lại giống như là để ổn định đại sơn. Ngay trong sát na tử quang dung nhập vào những ngọn đại sơn, trên thân núi không hề xuất hiện một chút tro bụi nào rơi xuống nữa!
Đồ sồ, sừng sững!
Chẳng lẽ hao phi bao nhiêu tử tinh như thế, cũng chỉ là để ổn định đại sơn?
Cái này cũng quá xa xỉ đi? Quả thực là hành vi của bại gia tử!
Nhân thủ phe Lệ gia vừa tiến vào dãy núi, trong phút chốc đã tập thể biến mất không thấy đâu nữa, tung tích không còn.
Người của Đệ Ngũ Khinh Nhu bên này cũng lập tức tiến vào, nhưng cũng rất cẩn thận, không dám vọng động. Sau khi chiếm cứ được một ngọn đại sơn ngoài rài, đóng quân trên đỉnh núi, ndkn truyền hạ mệnh lệnh, toàn bộ đội ngũ ngừng di chuyển, không được vọng động.
Ở một số địa phương phía trước, vẫn như cũ có tử quang lần lượt chớp động, không ngừng xông lên, biến mất.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn về phía trước, trên mặt lộ một vẻ trầm trọng.
Thật sự là đại thủ bút. Lúc trước là một ức tử tinh. Lần này đối phương lại sử dụng ít nhất mười mấy ức tử tinh nữa! Tiêu Thần Vũ lẩm bẩm, nói: Chẳng lẽ lại là bày trận? Muốn cùng chúng ta đồng vu quy tận? nếu thật là thế, chỉ sợ uy thế còn lớn hơn cả lần trước...
Lần trước tự bạo, uy thế chưa từng có, cho dù là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong như hắn cũng phải thấy sợ.
Hiện giờ nhìn thanh thế tử tinh còn vượt xa cả lúc trước, trong lòng có chút lo lắng cũng không phải là lạ. Mười mấy ức tử tinh, con số này, cho dù là bất cứ nhà nào trong bát đại gia tộc, cũng không lấy ra được. Trừ phi là liên thủ xuất kho, mới miễn cưỡng lấy ra được mà thôi.
Nếu chỉ đơn thuần dùng tính toán để luận con số này, chất đống ra một trăm vị chí tôn cửu phẩm cũng dư dả. Nhưng không hiểu Lệ gia suy nghĩ thế nào, lại tích tụ nhiều tử tinh như thế...
Trong giao phong giữa hai trí giả ngang cấp, kỹ xảo bình thường sẽ không có hiệu lực lần thứ hai. Đạo lý này, ta hiểu,tin tưởng Mạc Thiên Cơ cũng hiểu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: ... Tác dụng của số tử tinh này, quả thực là dùng để bày trận, nhưng không phải là vì đồng vu quy tận. Mà là vì ổn định địa thế, khiến cho từng ngọn cây cọng cỏ trên những ngọn núi này vững chắc vô hạn, không dễ dàng lay động. Sau khi trận thế chân chính hoàn thành, cho dù là chí tôn cửu phẩm, cũng khó có thể lay động được một tảng đá.
Cái gì?! Ý ngươi là... Dạ Tiêu Diêu có chút không hiểu nói: Hao phí mười mấy ức tử tinh, chỉ đơn thuần là để ổn định cấu trúc quần sơn, không cho phá hư? Đây là chuyện gì, làm như vậ không phải là...
Dạ Tiêu Diêu còn chưa dứt lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được nửa câu sau mà hắn chưa nói.
Đây quả thực chính là hành vi của siêu cấp bại gia tử!
Mười mấy ức tử tinh, nói ném là ném. Tác dung duy nhất chỉ là khiến dãy núi không bị phá hư.
Đây quả thực là hành động khiến người ta không còn gì để nói.
Ném vào trong nước còn nghe thấy tiếng vang, nhưng ném vào chỗ này có khả năng sao?
Chư vị tiền bối, các ngươi nghĩ như vậy là mười phần sai rồi. Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị: Lúc trước ta có đề cập rồi. Nơi này chính là chiến trường mà Mạc Thiên Cơ lựa chọn! Nơi quyết chiến cuôi scungf của địch ta song phương! Nơi này núi liền núi, núi bọc núi núi che núi, dịa thế có thể nói là cực kỳ phức tạp! Chính bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù như vậy, mới khiến Mạc Thiên Cơ lựa chọn nơi này.
Mà hắn sử dụng chỗ tử tinh kia, cũng đang chứng thực điểm này.
Lệ gia sinh sống ở Tây Bắc nhiều năm, nơi này chính là đại bản doanh của bọn hắn. Tin tưởng người Lệ gia cho dù nhắm mắt đi lại, cũng không thể lạc đường trong vùng sơn mạch này. Nhưng chúng ta lại vừa mới tới, đối với địa thế còn không biết gì cả. Quyết chiến gồm ba yếu tố quan trọng. Thiên thời địch ta đều có. Nhân hòa bên ta chiếm hết ưu thế. Lệ gia muốn chống lại chúng ta, chỗ dựa duy nhất cũng chỉ có địa lợi mà thôi.
Nói thật, trong tính toán ban đầu của ta, một khi chiến đấu chính thức bắt đầu, ta liền tập trung cao thủ tối cường bên ta, phá hư địa hình nơi này, khiến cho đối phương không còn địa hình quen thuộc để lợi dụng. Nhưng một chiêu vừa rồi của Mạc Thiên Cơ, trực tiếp vung mười mấy ức tử tinh, nắm chặt hoàn toàn địa lợi vào tay!
Có địa lợi này, bọn họ sẽ có đầy đủ ưu thế lợi dụng, dùng lực lượng yếu nhược đối kháng với lực lượng cường đại của chúng ta, có thể tạo thành sát thương gấp mấy lần trở lên! Trận chiến này, tuy bên ta vẫn chiếm cứ ưu thế, nhưng muốn hóa ưu thế thành thắng thế trong thời gian ngắn, từ đó thu được thắng lợi, đã không còn khả năng nữa rồi!
Đây cũng là lực lượng của mười mấy ức tử tinh!
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng thật sâu.
Chí tôn có thể bài sơn đảo hải, có thể phá toái hư không. Cái năng lực này, có thể khiến chiến tranh xuất hiện vô hạn biến số. Đệ Ngũ Khinh Nhu quả thật tính toán vừa tới nơi này, lập tức phái chí tôn cao giai xuất thủ, phá tan tành địa thế của đối phương!
Chỉ cần tùy tiện hai vị chí tôn giao phong, mỗi một chiêu đều có thể tùy tiện phá tan một ngọn núi. Chỉ cần phá hủy đi bảy tám phần địa thế nơi này, Lệ gia không còn địa lợi, chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng. Vậy trận chiến này cũng không còn bị trì hoãn nữa, hơn nữa còn có thể chấm dứt trong thời gian ngắn....
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Mạc Thiên Cơ cũng nghĩ tới một bước này, có thể lập ra sách lược ứng biến cường đại như thế.
Dùng mười mấy ức tử tinh, giữ chặt địa lợi về phía mình!
Bút tích lớn như vậy, không chỉ đơn thuần dùng tử kinh người đề hình dung nữa rồi!
Một chiêu này, cho dù là Đệ Ngũ Khinh Nhu tự hỏi trong lòng, cũng chỉ có thể lắc đầu! Bởi vì, cho dù bát đại gia tộc liên thủ với chấp pháp giả, cũng tuyệt đối không thể cung cấp nhiều tử tinh như vậy cho hắn tiêu xài!
Dùng tài phú có thể đúc ra trăm vị chí tôn cửu phẩm trở lên, đánh ra chỗ dựa cho một cuộc chiến, thậm chí chỉ là đặt nền móng cho cuộc chiến này mà thôi!
Chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng, lại được Mạc Thiên Cơ thực hiện không có nửa điểm báo trước,
Một đại thủ bút chân chính!
Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn trấn định như thường, giống như đã có tính toán trong lòng, nhưng thực ra lại vô cùng sầu lo. Nếu như Mạc Thiên Cơ quyết định dìm nồi dập thuyền, vậy tức là có tin tưởng trăm phần trăm lợi dụng địa thế thu lấy chiến quả.
Mình lại một lần nữa lâm vào bị động!
Cùng một cuộc chiến, mình lại bị địch nhân tính kế hai lần, hơn nữa trong thời gian ngắn còn không thể phản kích lại, cái này...
Cảm giác như thế, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu có một cảm giác khó chịu dị thường. tựa hồ mình muốn làm cái gì, đối phương đều nghĩ tới trước một bước...
Tiếp tục nhu vậy không được. Nếu cứ tùy ý đối phương ra chiêu, mình bị động phản ứng, cho dù có thắng được trận chiến này, mình cũng sẽ có tâm ma. Phải nghĩ cách phản kích, nhưng phản kích ở điểm nào đây....
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tử quang bốc lên trước mặt, nhíu mày trầm tư.
Đây rốt cuộc là trận thế gì? Hiệu quả lại kinh người như vậy? Thực là dẫn động uy lực thiên địa, năng lực tự nhiên, dung nhập vào trong trận pháp. Thật đáng kinh ngạc, thật đáng sợ! Tiêu Thần Vũ hỏi.
Mọi người đều có cùng nghi vấn như vậy trong lòng.
Đây là... đây là Tam Quang đại trận!
Ta Cửu Kiếp kiếm chủ, điều này cũng là trách nhiệm của ta, ta có thể lùi bước?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ đỏ bừng, nhìn Sở Dương, trong mắt chỉ có tình yêu vô hạn.
Kiếp trước kiếp này, Mạc Khinh Vũ chưa từng cảm thấy bốn chữ Cửu Kiếp kiếm chủ này có gì đáng quý trọng. Nhưng hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ một số thứ.
Giờ khắc này, một tia khúc mắc cuối cùng trong nội tâm nàng, đột nhiên tiêu tán như gió, vô ảnh vô ngân.
Mặc Lệ Nhi cũng ngưng hô hấp. Đổng Vô Thương đột nhiên nhảy dựng lên, cười ha ha: Không sai, đây mới là lão đại của ta! Chết tính là gì? Thân là nam nhi, đương nhiên phải làm một số chuyện! Nếu như chỉ vì cố kỵ này nọ mà không dám làm. Vậy bất kể là lý do gì đi nữa, đó đều là hành vi của kẻ nhu nhược!
Đổng Vô Thương ta, đương nhiên phải bồi tiếp lão đại, đánh một trận long trời lở đất, chiến một lần oanh oanh liệt liệt!
Vũ Tuyệt Thành hít thật sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kính trọng, nói: Một khi đã vậy, lão phu thế nào lại là hạng người sợ phiền phức. Vừa vặn ở Cửu Trọng Thiên đại lục này... đánh với thiên ma một trận, xem như cuộc trạm chán nhỏ trước khi gặp lại các huynh đệ!
Sở Dương cười ha ha, nói: Cũng không cần quá bi quan, nói không chừng sự tình cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ. Một khi nói rõ lợi hại, mấy đại gia tộc lập tức phản chiến, đồng tâm hiệp lực nhất trí đối kháng Thiên ma, cũng không phải là chuyện không thể. Bởi như vậy, sau khi đồ diệt Thiên ma, trật tự Cửu Trọng Thiên lại một lần nữa thành lập, coi như thuận lý thành chương... giết chết Pháp Tôn, tiếp quản chấp pháp giả, càng thêm nước chảy thành sông, chẳng phải nhanh thay.
Mọi người đều chỉ biết cười khổ một tiếng.
Mọi người đều biết, Sở Dương nói như vậy, cũng chỉ là ra vẻ thoải mái mà thôi. Trong lòng hắn, tuyệt đối không hề nghĩ như vậy.
Nếu như sự tình trên đời này đều đơn giản như vậy, tất cả mọi người yêu ghét rõ ràng, lấy lợi ích chúng sinh làm đầu, vậy.... làm sao còn có cái gì không công bằng? Thế giới như vậy, không khỏi quá tuyệt vời, khiến cho nhân thần đều hướng tới.
Vũ Tuyệt Thành trầm mặc một chút, nói: Thiên ma, Thiên ma...
Trong mắt đột nhiên bạo phát tinh mang, lẩm bẩm nói: Tiễn huynh đệ ta, vực ngoại chiến Thiên ma. Hộ huynh đệ ta, thành bất tử kim thân... Thiên ma! Tất cả đều bởi vì Thiên ma!
Hắn nhớ tới đại ca hi sinh, nhớ tới lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ bi tráng, còn nghĩ tới lựa chọn của Sở Dương hiện giờ, không khỏi lầm bẩm nói: Cửu Kiếp kiếm chủ chiến Thiên ma!
....
Người của phe Lệ gia vẫn cấp tốc rút vào trong quần sơn giống như thủy triều.
Một đường thối lui....
Dưới sự chỉ huy của Mạc Thiên Cơ, vô số tử quang đột nhiên chớp động xuất hiện, toàn bộ không trung tựa hồ cũng bị tử quang liên tục chớp động chiếu rọi. Từng đạo từng đạo năng lượng, bỗng nhiên xông lên, trong nháy mắt đã nhập vào cửu tiêu. Tích lũy vạn năm của Lệ gia, hơn ba mươi ức tử tinh, quá nửa đều bị Mạc Thiên Cơ dùng ở nơi này rồi!
Lãng phí hay không lãng phí thì tạm không nói, dù sao hiện tại cũng dọa được địch nhân rồi!
Liên quân đang muốn truy kích, cũng bị đòn này khiến cho lóa mắt, chỉ sợ địch nhân có âm mưu quỷ kế gì, thế là đồng loạt giảm tốc độ xuống.
Chỉ nhìn thấy từng đạo từng đạo tử quang khổng lồ phóng vút lên cao, tiếp đó nhanh chóng biến mất, dung nhập vào trong rừng núi sừng sững mấy chục vạn năm.
Lúc trước, trường bạo tạc kinh thiên kia khiến cho liên quân hao tổn trầm trọng, lại bởi vì vụ bạo tạc quá mức tập trung, các địa phương khác bị ảnh hưởng đương nhiên nhỏ đi rất nhiều. Nhưng dù vậy, toàn bộ núi non trong phạm vi mấy ngàn dặm đều bị chấn động, ảnh hưởng.
Khu vực tử quang chớp động cách trung tâm vụ bạo tạc tương đối xa. Mặc dù vẫn có rất nhiều tuyết đọng trên núi bị chấn rơi xuống, cũng có một số khe nứt xuất hiện, nhưng tương đối mà nói, vẫn còn rất nông…
Bản thể đại sơn tuy bị chấn động lan tới, bất quá vẫn không có nguy cơ đổ sụp xuống.
Vô số đạo tử quang này, tác dụng không rõ, chỉ nhìn sơ qua, lại giống như là để ổn định đại sơn. Ngay trong sát na tử quang dung nhập vào những ngọn đại sơn, trên thân núi không hề xuất hiện một chút tro bụi nào rơi xuống nữa!
Đồ sồ, sừng sững!
Chẳng lẽ hao phi bao nhiêu tử tinh như thế, cũng chỉ là để ổn định đại sơn?
Cái này cũng quá xa xỉ đi? Quả thực là hành vi của bại gia tử!
Nhân thủ phe Lệ gia vừa tiến vào dãy núi, trong phút chốc đã tập thể biến mất không thấy đâu nữa, tung tích không còn.
Người của Đệ Ngũ Khinh Nhu bên này cũng lập tức tiến vào, nhưng cũng rất cẩn thận, không dám vọng động. Sau khi chiếm cứ được một ngọn đại sơn ngoài rài, đóng quân trên đỉnh núi, ndkn truyền hạ mệnh lệnh, toàn bộ đội ngũ ngừng di chuyển, không được vọng động.
Ở một số địa phương phía trước, vẫn như cũ có tử quang lần lượt chớp động, không ngừng xông lên, biến mất.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn về phía trước, trên mặt lộ một vẻ trầm trọng.
Thật sự là đại thủ bút. Lúc trước là một ức tử tinh. Lần này đối phương lại sử dụng ít nhất mười mấy ức tử tinh nữa! Tiêu Thần Vũ lẩm bẩm, nói: Chẳng lẽ lại là bày trận? Muốn cùng chúng ta đồng vu quy tận? nếu thật là thế, chỉ sợ uy thế còn lớn hơn cả lần trước...
Lần trước tự bạo, uy thế chưa từng có, cho dù là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong như hắn cũng phải thấy sợ.
Hiện giờ nhìn thanh thế tử tinh còn vượt xa cả lúc trước, trong lòng có chút lo lắng cũng không phải là lạ. Mười mấy ức tử tinh, con số này, cho dù là bất cứ nhà nào trong bát đại gia tộc, cũng không lấy ra được. Trừ phi là liên thủ xuất kho, mới miễn cưỡng lấy ra được mà thôi.
Nếu chỉ đơn thuần dùng tính toán để luận con số này, chất đống ra một trăm vị chí tôn cửu phẩm cũng dư dả. Nhưng không hiểu Lệ gia suy nghĩ thế nào, lại tích tụ nhiều tử tinh như thế...
Trong giao phong giữa hai trí giả ngang cấp, kỹ xảo bình thường sẽ không có hiệu lực lần thứ hai. Đạo lý này, ta hiểu,tin tưởng Mạc Thiên Cơ cũng hiểu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: ... Tác dụng của số tử tinh này, quả thực là dùng để bày trận, nhưng không phải là vì đồng vu quy tận. Mà là vì ổn định địa thế, khiến cho từng ngọn cây cọng cỏ trên những ngọn núi này vững chắc vô hạn, không dễ dàng lay động. Sau khi trận thế chân chính hoàn thành, cho dù là chí tôn cửu phẩm, cũng khó có thể lay động được một tảng đá.
Cái gì?! Ý ngươi là... Dạ Tiêu Diêu có chút không hiểu nói: Hao phí mười mấy ức tử tinh, chỉ đơn thuần là để ổn định cấu trúc quần sơn, không cho phá hư? Đây là chuyện gì, làm như vậ không phải là...
Dạ Tiêu Diêu còn chưa dứt lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được nửa câu sau mà hắn chưa nói.
Đây quả thực chính là hành vi của siêu cấp bại gia tử!
Mười mấy ức tử tinh, nói ném là ném. Tác dung duy nhất chỉ là khiến dãy núi không bị phá hư.
Đây quả thực là hành động khiến người ta không còn gì để nói.
Ném vào trong nước còn nghe thấy tiếng vang, nhưng ném vào chỗ này có khả năng sao?
Chư vị tiền bối, các ngươi nghĩ như vậy là mười phần sai rồi. Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị: Lúc trước ta có đề cập rồi. Nơi này chính là chiến trường mà Mạc Thiên Cơ lựa chọn! Nơi quyết chiến cuôi scungf của địch ta song phương! Nơi này núi liền núi, núi bọc núi núi che núi, dịa thế có thể nói là cực kỳ phức tạp! Chính bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù như vậy, mới khiến Mạc Thiên Cơ lựa chọn nơi này.
Mà hắn sử dụng chỗ tử tinh kia, cũng đang chứng thực điểm này.
Lệ gia sinh sống ở Tây Bắc nhiều năm, nơi này chính là đại bản doanh của bọn hắn. Tin tưởng người Lệ gia cho dù nhắm mắt đi lại, cũng không thể lạc đường trong vùng sơn mạch này. Nhưng chúng ta lại vừa mới tới, đối với địa thế còn không biết gì cả. Quyết chiến gồm ba yếu tố quan trọng. Thiên thời địch ta đều có. Nhân hòa bên ta chiếm hết ưu thế. Lệ gia muốn chống lại chúng ta, chỗ dựa duy nhất cũng chỉ có địa lợi mà thôi.
Nói thật, trong tính toán ban đầu của ta, một khi chiến đấu chính thức bắt đầu, ta liền tập trung cao thủ tối cường bên ta, phá hư địa hình nơi này, khiến cho đối phương không còn địa hình quen thuộc để lợi dụng. Nhưng một chiêu vừa rồi của Mạc Thiên Cơ, trực tiếp vung mười mấy ức tử tinh, nắm chặt hoàn toàn địa lợi vào tay!
Có địa lợi này, bọn họ sẽ có đầy đủ ưu thế lợi dụng, dùng lực lượng yếu nhược đối kháng với lực lượng cường đại của chúng ta, có thể tạo thành sát thương gấp mấy lần trở lên! Trận chiến này, tuy bên ta vẫn chiếm cứ ưu thế, nhưng muốn hóa ưu thế thành thắng thế trong thời gian ngắn, từ đó thu được thắng lợi, đã không còn khả năng nữa rồi!
Đây cũng là lực lượng của mười mấy ức tử tinh!
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng thật sâu.
Chí tôn có thể bài sơn đảo hải, có thể phá toái hư không. Cái năng lực này, có thể khiến chiến tranh xuất hiện vô hạn biến số. Đệ Ngũ Khinh Nhu quả thật tính toán vừa tới nơi này, lập tức phái chí tôn cao giai xuất thủ, phá tan tành địa thế của đối phương!
Chỉ cần tùy tiện hai vị chí tôn giao phong, mỗi một chiêu đều có thể tùy tiện phá tan một ngọn núi. Chỉ cần phá hủy đi bảy tám phần địa thế nơi này, Lệ gia không còn địa lợi, chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng. Vậy trận chiến này cũng không còn bị trì hoãn nữa, hơn nữa còn có thể chấm dứt trong thời gian ngắn....
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Mạc Thiên Cơ cũng nghĩ tới một bước này, có thể lập ra sách lược ứng biến cường đại như thế.
Dùng mười mấy ức tử tinh, giữ chặt địa lợi về phía mình!
Bút tích lớn như vậy, không chỉ đơn thuần dùng tử kinh người đề hình dung nữa rồi!
Một chiêu này, cho dù là Đệ Ngũ Khinh Nhu tự hỏi trong lòng, cũng chỉ có thể lắc đầu! Bởi vì, cho dù bát đại gia tộc liên thủ với chấp pháp giả, cũng tuyệt đối không thể cung cấp nhiều tử tinh như vậy cho hắn tiêu xài!
Dùng tài phú có thể đúc ra trăm vị chí tôn cửu phẩm trở lên, đánh ra chỗ dựa cho một cuộc chiến, thậm chí chỉ là đặt nền móng cho cuộc chiến này mà thôi!
Chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng, lại được Mạc Thiên Cơ thực hiện không có nửa điểm báo trước,
Một đại thủ bút chân chính!
Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn trấn định như thường, giống như đã có tính toán trong lòng, nhưng thực ra lại vô cùng sầu lo. Nếu như Mạc Thiên Cơ quyết định dìm nồi dập thuyền, vậy tức là có tin tưởng trăm phần trăm lợi dụng địa thế thu lấy chiến quả.
Mình lại một lần nữa lâm vào bị động!
Cùng một cuộc chiến, mình lại bị địch nhân tính kế hai lần, hơn nữa trong thời gian ngắn còn không thể phản kích lại, cái này...
Cảm giác như thế, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu có một cảm giác khó chịu dị thường. tựa hồ mình muốn làm cái gì, đối phương đều nghĩ tới trước một bước...
Tiếp tục nhu vậy không được. Nếu cứ tùy ý đối phương ra chiêu, mình bị động phản ứng, cho dù có thắng được trận chiến này, mình cũng sẽ có tâm ma. Phải nghĩ cách phản kích, nhưng phản kích ở điểm nào đây....
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tử quang bốc lên trước mặt, nhíu mày trầm tư.
Đây rốt cuộc là trận thế gì? Hiệu quả lại kinh người như vậy? Thực là dẫn động uy lực thiên địa, năng lực tự nhiên, dung nhập vào trong trận pháp. Thật đáng kinh ngạc, thật đáng sợ! Tiêu Thần Vũ hỏi.
Mọi người đều có cùng nghi vấn như vậy trong lòng.
Đây là... đây là Tam Quang đại trận!
/2680
|