Mạc Thiên Cơ vừa nói ra khỏi miệng đã biết không hay. Trong lòng thầm tự chửi mình: Mình bình thường vẫn luôn bình tĩnh, thế nào hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như thế?
Nhưng Sở Nhạc Nhi đã nổi cơn lôi đình mất rồi, bộ dáng giống như chỉ cần thêm một lời không hợp nữa là động thủ.
Mạc đại thần côn xưa nay trí kế siêu quần, lập tức luống cuống, vội vàng chữa lại, nói: Vừa rồi ta nói hơi cường điệu một chút. Kỳ thật Sở Dương cũng không phải như vậy... Haiz, mặc dù nói là ngươi tình ta nguyện, nhưng Sở Dương cũng thật bất đắc dĩ... Bị nhiều nữ nhân thích như vậy, ta cũng chỉ vì muội muội ta bị tổn thương mà bất bình thôi. Ai bảo ta là ca ca người ta chứ. Nhạc Nhi muội muội, ngươi phải hiểu nha, ngươi cũng là muội muội người ta mà... đúng không?
Nói xong thổn thức một tiếng, lại thở dài một hơi, ánh mắt len lén nhùn Sở Nhạc Nhi, thấy tiểu nha đầu vẫn còn chút giận chưa tan, cắn răng một cái, trái lương tâm nói: Kỳ thật cũng không trách được Sở Dương cầm thú, hắn thật ra là một nam nhân rất vĩ đại...
Nói xong câu này, Mạc đại thần côn thiếu chút nữa là lộn mửa, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều xoắn thành một cục. Đời này mình có qua giờ phải nói trái lương tâm như vậy? Hôm nay ta rốt cuộc là bị sao vậy?
Những lời này thật sự là.... quá buồn nôn đi!
Sở Nhạc Nhi chuyển giận thành vui, nói: Ta làm sao không rõ đạo lý: không chọc cũng bị kẻ tầm thường ghen ghét. Người ta ghen tỵ đại ca cũng là chuyện bình thường. Đại ca ta vĩ đại như vậy mà. Kỳ thật, đại ca ta vĩ đại đó là rõ như ban ngày... Nam nhân ưu tú như thế, nữ nhân nào mà chẳng thích? Thường nói mỹ nữ mến anh hùng.... Haiz, nếu như ta không phải muội muội đại ca, ta còn muốn gả cho hắn đấy. Hiện giờ lại để tiện nghi cho nữ nhân khác... hừ!
Tiểu tâm can của Mạc Thiên Cơ tức thì giống như bị thiên đao vạn quả, cũng thầm lôi tên Sở Dương kia ra thiên đao vạn quả. Thầm nghĩ, nếu ngươi thành tỷ muội của Khinh Vũ, vậy chẳng phải là muội muội ta rồi. Ta đây chẳng phải biến thành ca ngươi rồi, cứu mạng ... Trên mặt lại lộ ý cười ấm áp: Đúng vậy đúng vậy... Sở Dương quả thực vĩ đại đến mức khiến tất cả nam nhân đều phải ghen tỵ, nhưng càng có phần nhiều là bội phục, một người làm sao có thể ưu tú như vậy chứ. Làm bằng hữu của hắn cũng rất quang vinh rồi...
Sở Nhạc Nhi mặt mày hớn thở, thần thái hưng phấn, ra sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: Còn không phải sao. Có đôi khi ta cũng thấy kỳ quái. Đại ca ta chẳng lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng thế nào lại biết nhiều như vậy, bác học đa tài như thế? Còn nữa, trên thế gian này, giống như chẳng có gì là hắn không biết, chằng gì là hắn không làm được, chẳng có gì là hắn không biết làm. Hắn quả thực chính là vạn năng! Trên đời làm sao có người hoàn mỹ như vậy nhỉ!
Trên đời này, tuyệt đối không có chuyện gì mà đại ca ta không xử lý được!
Mạc Thiên Cơ liên tục gật đầu: Đúng vậy đúng vậy. Ta cũng bội phục sát đất năng lực của Sở Dương. Chúng ta thường xuyên ở cùng với nhau, cái đó gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, kỳ thật ta...
Sở Nhạc Nhi cười hi hi, có chút rụt rè nói: Đúng vậy, đại ca ta hay khiến người ta đố kỵ như vậy đấy...
Trong lòng Mạc Thiên Cơ thầm rơi lệ. Đại tỷ, ta muốn biểu đạt không phải ý đó, nhưng ngoài miệng lại nói: Đúng! Thật sự quá đúng rồi....
Mạc Thiên Cơ đột nhiên cảm thấy mình có thể nội thương bất cứu lúc nào...
Ta thật sự phục ta rồi, muội muội mình một mực khăng khăng với hắn. Muội muội của hắn không ngờ cũng khăng khăng một mực như vậy... Ta thế nào lại không nhìn ra, tên kia rốt cuộc tốt ở chỗ nào chứ?
Ta ở trước mặt muội muội ta, không dám nói xấu hắn nửa câu. Nếu không Khinh Vũ sẽ lập tức trở mặt với ta. Hiện giờ ở trước mặt muội muội hắn, không ngờ cũng không dám nói xấu hắn nửa câu. Bởi vì bị Tiểu đại tỷ này cũng lập tức trở mặt.
Hơn nữa vừa nói là trở mặt! Trở mặt so với muội muội ta còn nhanh, còn hung hãn hơn!
Chẳng lẽ bây giờ đều là la lỵ hung mãnh như vậy!
Trên đời này còn có chỗ nói lý lẽ sao? Còn có thiên lý sao?
Chẳng Mạc Thiên Cơ ta, đường đường Thần Bàn Quỷ Tính, cả đời này lại phải trái lương tâm, vỗ mông ngựa Sở Dương để sống qua ngày sao?
Đều là ca ca, chỉ là đãi ngộ làm sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Quá bi kịch rồi....
Mạc Thiên Cơ, hôm nay ngươi làm sao vậy, động kinh à? Trước kia không phải ngươi đều nói Sở Dương xấu xa, khốn kiếp à? Thanh âm âm dương quái khí của Ngạo Tà Vân truyền đến. Thì ra con hàng này đã tỉnh rượu, thấy có náo nhiệt như vậy, làm sao có thể không thò vào ngáng một cước.
Nói linh tinh. Mạc Thiên Cơ nghiêm nghị quở mắng: Tà Vân à, ngươi vừa nói đã lộ ra tâm tính không ổn! Sở Dương Sở lão đại chính là lão đại chung của chúng ta. Nếu ngay cả người một nhà cũng không ủng hộ hắn, sau này làm sao có thể cùng dựng lên nghiệp lớn? Ta vẫn sùng bái lão đại giống như nước sông chảy mãi, cuồn cuộn không dứt... Ngạo Tà Vân ngươi thế nào lại ba xạo, châm ngòi ly gián tình cảm chúng ta?
Sở Nhạc Nhi hai mắt híp lại, cười hi hi, trong lòng đại sướng, nói: Mạc đại ca nói quá đúng đi! Vẫn là đại ca của ta nói đúng. Ngạo Tà Vân này đúng là không có nhân phẩm tốt, không ngờ còn nói xấu sau lưng người ta. Đại ca ta hàm dưỡng vẫn thật tốt, nói ngươi nhân phẩm không tốt lắm, vậy căn bản chính là không ra gì rồi.
Mạc Thiên Cơ liên thanh phụ họa: Đúng đúng đúng! Tên Ngạo Tà Vân này nhân phẩm quả thật là quá xấu rồi! Quá cặn bã...
Ngạo Tà Vân trong phút chốc đã choáng váng.
Ta.... ta thế nào? Ta thế nào lại biến thành nhân phẩm không ra gì?
Vừa rồi chẳng qua ta chỉ nói một câu đúng sự thật mà thôi. Mạc Thiên Cơ ngươi rõ ràng không chỉ một lần mắng Sở Dương lừa gạt muội muội của ngươi, là cầm thú kia mà. Ta đây là còn kiềm chế, không nói hết ra đó...
HIện giờ thế nào ta lại biến thành người nhân phẩm không ra gì? Nhân phẩm của ta làm sao lại không ra gì?
Ta vừa nói một câu, thế nào lại thành châm ngòi ly gián... Ta châm ngòi ly gián ai?
Ta ta ta... ta thật sự quá oan uổng rồi...
Nháy mắt, trong lòng đã hỗn loạn tới cực điểm, hóa bi phẫn thành lực lượng, Ngạo đại công tử hung hăng đá hai cước lên người Nhuế Bất Thông: Heo! Dậy đê! Con heo ngươi uống chết rồi hả!
Nhuế Bất Thông ái ui một tiếng, nửa tỉnh nửa mê. Ngạo Tà Vân lại đá một cước lên người Lệ Hùng Đồ, phốc một tiếng, gầm lên: Bò dậy nhanh lên, ngươi cũng đứng lên cho ta.
Mạc Thiên Cơ thở dài nói: Ngươi xem kia, tức giận liền lấy huynh đệ mình ra xả giận... ra sức đá như vậy. Nếu chỉ làm trước mặt huynh đệ mình, mọi người còn ngại nói ra. Cũng coi như thôi. Không ngờ lại động thủ động cước ngay trước mặt người ngoài. Trước ki ta phải giúp ta hắn thu dọn bao nhiêu vụ lộn xộn rồi.
Sở Nhạc Nhi khinh bỉ nói: Cho nên mới nói nhân phẩm hắn không ra gì. Hôm nay xem như tận mắt nhìn thấy. Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng thấy đúng.
Vốn là một câu bao hàm ý khen ngợi, hiện tại giờ phút này lại biến thành....
Ngạo Tà Vân cứng đờ người ra, trong phút chốc đã bị đả kích cho thương tích đầy mình....
Ta dây đã là rất ôn hòa rồi đấy biết không? Không phải chỉ dùng chân đá nhẹ hai cước sao? Lần trước ta uống rượu, đám người các ngươi thậm chí còn trực tiếp ném ta vào trong lửa thiêu....
Nhuế Bất Thông bị đá, xoay người nhảy dựng lên, giận dữ nói: Ngươi đá ta làm gì? Có phải muốn ăn đòn phỏng?
Ngạo Tà Vân vẫn ngây ngẩn. Nhuế Bất Thông thấy đối phương vẫn chẳng thèm để ý tới mình, trong cơn nóng giận, nhào thẳng tới, trong phút chốc đã đánh nhau túi bụi.
Ngươi xem xem, chính là thô lỗ như vậy đấy.... Mạc Thiên Cơ lắc đầu thở dài: Giữa huynh đệ với nhau, có gì không thương lượng được chứ?
Sở Nhạc Nhi rất là đồng tình, nói: Đúng vậy, bất quá Bất Thông ca ca làm vậy cũng có chut không đúng. Giữa huynh đệ bất quá cũng chỉ là một lời bất hòa, về phần động thủ động cước sao…?
Mạc Thiên Cơ vừa được đồng tình, buồn bực trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ, cười dài nói: Hai người bọn họ là vậy đấy. Ngươi nhìn nhiều rồi, dần dần sẽ quen thôi. Ta lúc đầu cũng chẳng khác ngươi là mấy.
Sở Nhạc Nhi cười nói vui vẻ: Bao nhiêu người như vậy, vẫn là Mạc đại ca có phong độ.
Mạc Thiên Cơ cười ha hả, trong lòng nở hoa, khiêm tốn nói: Đâu có đâu có, điểm này ta vẫn phải học tập Sở Dương Sở lão đại... So với hắn mà hắn, nói còn kém quá xa...
Sở Nhạc Nhi thành thật gật đầu: Đúng vậy, ta cũng cho là như thế. Bất quá, tuy ngươi không bằng đại ca ta, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều. Tiếp tục cố gắng đi. Có lẽ ngươi có thể vượt qua ca ca ta đó...
Mạc Thiên Cơ nháy mắt đã nội thương, thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt. Nha đầu này, ta là khiêm tốn có biết không? Ngươi biết cái gì gọi là khiêm tốn không....
Sở Nhạc Nhi trong lòng lại đang nghĩ: Mạc Thiên Cơ này, thế nào cái gì cũng thuận theo ta nói... Chẳng lẽ?
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt như bạch ngọc chợt xẹt qua một áng ửng hồng.
Thầm nghĩ: Việc này, ta phải hỏi đại ca trước đã. Đại ca là người biết chuyện, hắn nhất định sẽ nói cho ta biết nên xử lý thế nào....
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ngày thứ hai.
Lệ Xuân Ba đích thân tới tìm Mạc Thiên Cơ.
Mạc quân sư, mấy thứ ngươi cần để bày trận, lão phu dốc hết lực lượng Lệ gia, cũng chỉ tìm được từng này, ngươi xem có đủ dùng không? Lệ Xuân Ba có chút thở dài.
Dốc toàn lực Lệ thị gia tộc, lại chỉ tìm được trên dưới ba thành tài liệu.
Trong đó, mấy thứ tử tinh thì vượt xa số lượng cần thiết, nhưng tử tinh chi hồn và mấy tài liệu kim loại khác, đại bộ phận đều không có.
Trong đó, có một số đương nhiên bởi vì quá quý hiếm, căn bản không tìm thấy bên ngoài. Nhưng cũng có một số thú, bởi vì quá mức rẻ mạt, Lệ gia bình thường chẳng thèm để vào mắt, đương nhiên cũng chẳng có dự trữ.
Giờ phút này muốn tìm, cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Vẫn còn quá ít! Sau khi Mạc Thiên Cơ xem xong, lại thở dài một tiếng: Hơn nữa còn thiếu thứ quan trọng nhất - Tử tinh chi hồn! Đây chính là thứ mấu chốt để bày trận.
Địa thế nơi này vốn không thích hợp để bố trí đại trận. Chỉ có dựa vào uy thế cường đại của tử tinh chi hồn, mạnh mẽ nghịch chuyển địa thế. Không có tử tinh chi hồn, quyết không thể thành trận!
Mạc Thiên Cơ nói: Lệ tiền bối, nếu chỉ có những thứ này, thứ cho ta bất lực.
Lệ Xuân Ba thất vọng thở dài.
Còn nữa, cho dù có tử tinh chi hồn, mấy thứ Lệ tiền bối kiếm được hiện tại cũng quá ít. Đừng nói che chở cho bảy mươi vạn người. Cho dù là bảy ngàn người cũng chưa chắc đã đủ được!
Mạc Thiên Cơ có chút vô lực, chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, nói: Lệ tiền bối, ta thật sự không hiểu, cũng không thể lý giải nổi... Lệ gia vạn năm nội tình, không ngờ ngay cả một nửa những thứ ta yêu cầu, cũng không lấy ra được? Ta thấy quả thực là khó tin!
Trong một vạn năm này, Lệ gia các ngươi rốt cuộc làm gì? Lượng tử tinh dự trữ ngược lại thực kinh người. Nhưng ta không hiểu, dự trữ nhiều tử tinh như vậy để làm gì? Mạc Thiên Cơ không nói gì, chỉ vào danh sách tử tinh: Tử tinh lại có tới hơn ba mươi ức năm ngàn sáu trăm bảy mươi vạn... Chẳng lẽ các ngươi chỉ đi kiếm cái này?
Nhưng Sở Nhạc Nhi đã nổi cơn lôi đình mất rồi, bộ dáng giống như chỉ cần thêm một lời không hợp nữa là động thủ.
Mạc đại thần côn xưa nay trí kế siêu quần, lập tức luống cuống, vội vàng chữa lại, nói: Vừa rồi ta nói hơi cường điệu một chút. Kỳ thật Sở Dương cũng không phải như vậy... Haiz, mặc dù nói là ngươi tình ta nguyện, nhưng Sở Dương cũng thật bất đắc dĩ... Bị nhiều nữ nhân thích như vậy, ta cũng chỉ vì muội muội ta bị tổn thương mà bất bình thôi. Ai bảo ta là ca ca người ta chứ. Nhạc Nhi muội muội, ngươi phải hiểu nha, ngươi cũng là muội muội người ta mà... đúng không?
Nói xong thổn thức một tiếng, lại thở dài một hơi, ánh mắt len lén nhùn Sở Nhạc Nhi, thấy tiểu nha đầu vẫn còn chút giận chưa tan, cắn răng một cái, trái lương tâm nói: Kỳ thật cũng không trách được Sở Dương cầm thú, hắn thật ra là một nam nhân rất vĩ đại...
Nói xong câu này, Mạc đại thần côn thiếu chút nữa là lộn mửa, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều xoắn thành một cục. Đời này mình có qua giờ phải nói trái lương tâm như vậy? Hôm nay ta rốt cuộc là bị sao vậy?
Những lời này thật sự là.... quá buồn nôn đi!
Sở Nhạc Nhi chuyển giận thành vui, nói: Ta làm sao không rõ đạo lý: không chọc cũng bị kẻ tầm thường ghen ghét. Người ta ghen tỵ đại ca cũng là chuyện bình thường. Đại ca ta vĩ đại như vậy mà. Kỳ thật, đại ca ta vĩ đại đó là rõ như ban ngày... Nam nhân ưu tú như thế, nữ nhân nào mà chẳng thích? Thường nói mỹ nữ mến anh hùng.... Haiz, nếu như ta không phải muội muội đại ca, ta còn muốn gả cho hắn đấy. Hiện giờ lại để tiện nghi cho nữ nhân khác... hừ!
Tiểu tâm can của Mạc Thiên Cơ tức thì giống như bị thiên đao vạn quả, cũng thầm lôi tên Sở Dương kia ra thiên đao vạn quả. Thầm nghĩ, nếu ngươi thành tỷ muội của Khinh Vũ, vậy chẳng phải là muội muội ta rồi. Ta đây chẳng phải biến thành ca ngươi rồi, cứu mạng ... Trên mặt lại lộ ý cười ấm áp: Đúng vậy đúng vậy... Sở Dương quả thực vĩ đại đến mức khiến tất cả nam nhân đều phải ghen tỵ, nhưng càng có phần nhiều là bội phục, một người làm sao có thể ưu tú như vậy chứ. Làm bằng hữu của hắn cũng rất quang vinh rồi...
Sở Nhạc Nhi mặt mày hớn thở, thần thái hưng phấn, ra sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: Còn không phải sao. Có đôi khi ta cũng thấy kỳ quái. Đại ca ta chẳng lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng thế nào lại biết nhiều như vậy, bác học đa tài như thế? Còn nữa, trên thế gian này, giống như chẳng có gì là hắn không biết, chằng gì là hắn không làm được, chẳng có gì là hắn không biết làm. Hắn quả thực chính là vạn năng! Trên đời làm sao có người hoàn mỹ như vậy nhỉ!
Trên đời này, tuyệt đối không có chuyện gì mà đại ca ta không xử lý được!
Mạc Thiên Cơ liên tục gật đầu: Đúng vậy đúng vậy. Ta cũng bội phục sát đất năng lực của Sở Dương. Chúng ta thường xuyên ở cùng với nhau, cái đó gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, kỳ thật ta...
Sở Nhạc Nhi cười hi hi, có chút rụt rè nói: Đúng vậy, đại ca ta hay khiến người ta đố kỵ như vậy đấy...
Trong lòng Mạc Thiên Cơ thầm rơi lệ. Đại tỷ, ta muốn biểu đạt không phải ý đó, nhưng ngoài miệng lại nói: Đúng! Thật sự quá đúng rồi....
Mạc Thiên Cơ đột nhiên cảm thấy mình có thể nội thương bất cứu lúc nào...
Ta thật sự phục ta rồi, muội muội mình một mực khăng khăng với hắn. Muội muội của hắn không ngờ cũng khăng khăng một mực như vậy... Ta thế nào lại không nhìn ra, tên kia rốt cuộc tốt ở chỗ nào chứ?
Ta ở trước mặt muội muội ta, không dám nói xấu hắn nửa câu. Nếu không Khinh Vũ sẽ lập tức trở mặt với ta. Hiện giờ ở trước mặt muội muội hắn, không ngờ cũng không dám nói xấu hắn nửa câu. Bởi vì bị Tiểu đại tỷ này cũng lập tức trở mặt.
Hơn nữa vừa nói là trở mặt! Trở mặt so với muội muội ta còn nhanh, còn hung hãn hơn!
Chẳng lẽ bây giờ đều là la lỵ hung mãnh như vậy!
Trên đời này còn có chỗ nói lý lẽ sao? Còn có thiên lý sao?
Chẳng Mạc Thiên Cơ ta, đường đường Thần Bàn Quỷ Tính, cả đời này lại phải trái lương tâm, vỗ mông ngựa Sở Dương để sống qua ngày sao?
Đều là ca ca, chỉ là đãi ngộ làm sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Quá bi kịch rồi....
Mạc Thiên Cơ, hôm nay ngươi làm sao vậy, động kinh à? Trước kia không phải ngươi đều nói Sở Dương xấu xa, khốn kiếp à? Thanh âm âm dương quái khí của Ngạo Tà Vân truyền đến. Thì ra con hàng này đã tỉnh rượu, thấy có náo nhiệt như vậy, làm sao có thể không thò vào ngáng một cước.
Nói linh tinh. Mạc Thiên Cơ nghiêm nghị quở mắng: Tà Vân à, ngươi vừa nói đã lộ ra tâm tính không ổn! Sở Dương Sở lão đại chính là lão đại chung của chúng ta. Nếu ngay cả người một nhà cũng không ủng hộ hắn, sau này làm sao có thể cùng dựng lên nghiệp lớn? Ta vẫn sùng bái lão đại giống như nước sông chảy mãi, cuồn cuộn không dứt... Ngạo Tà Vân ngươi thế nào lại ba xạo, châm ngòi ly gián tình cảm chúng ta?
Sở Nhạc Nhi hai mắt híp lại, cười hi hi, trong lòng đại sướng, nói: Mạc đại ca nói quá đúng đi! Vẫn là đại ca của ta nói đúng. Ngạo Tà Vân này đúng là không có nhân phẩm tốt, không ngờ còn nói xấu sau lưng người ta. Đại ca ta hàm dưỡng vẫn thật tốt, nói ngươi nhân phẩm không tốt lắm, vậy căn bản chính là không ra gì rồi.
Mạc Thiên Cơ liên thanh phụ họa: Đúng đúng đúng! Tên Ngạo Tà Vân này nhân phẩm quả thật là quá xấu rồi! Quá cặn bã...
Ngạo Tà Vân trong phút chốc đã choáng váng.
Ta.... ta thế nào? Ta thế nào lại biến thành nhân phẩm không ra gì?
Vừa rồi chẳng qua ta chỉ nói một câu đúng sự thật mà thôi. Mạc Thiên Cơ ngươi rõ ràng không chỉ một lần mắng Sở Dương lừa gạt muội muội của ngươi, là cầm thú kia mà. Ta đây là còn kiềm chế, không nói hết ra đó...
HIện giờ thế nào ta lại biến thành người nhân phẩm không ra gì? Nhân phẩm của ta làm sao lại không ra gì?
Ta vừa nói một câu, thế nào lại thành châm ngòi ly gián... Ta châm ngòi ly gián ai?
Ta ta ta... ta thật sự quá oan uổng rồi...
Nháy mắt, trong lòng đã hỗn loạn tới cực điểm, hóa bi phẫn thành lực lượng, Ngạo đại công tử hung hăng đá hai cước lên người Nhuế Bất Thông: Heo! Dậy đê! Con heo ngươi uống chết rồi hả!
Nhuế Bất Thông ái ui một tiếng, nửa tỉnh nửa mê. Ngạo Tà Vân lại đá một cước lên người Lệ Hùng Đồ, phốc một tiếng, gầm lên: Bò dậy nhanh lên, ngươi cũng đứng lên cho ta.
Mạc Thiên Cơ thở dài nói: Ngươi xem kia, tức giận liền lấy huynh đệ mình ra xả giận... ra sức đá như vậy. Nếu chỉ làm trước mặt huynh đệ mình, mọi người còn ngại nói ra. Cũng coi như thôi. Không ngờ lại động thủ động cước ngay trước mặt người ngoài. Trước ki ta phải giúp ta hắn thu dọn bao nhiêu vụ lộn xộn rồi.
Sở Nhạc Nhi khinh bỉ nói: Cho nên mới nói nhân phẩm hắn không ra gì. Hôm nay xem như tận mắt nhìn thấy. Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng thấy đúng.
Vốn là một câu bao hàm ý khen ngợi, hiện tại giờ phút này lại biến thành....
Ngạo Tà Vân cứng đờ người ra, trong phút chốc đã bị đả kích cho thương tích đầy mình....
Ta dây đã là rất ôn hòa rồi đấy biết không? Không phải chỉ dùng chân đá nhẹ hai cước sao? Lần trước ta uống rượu, đám người các ngươi thậm chí còn trực tiếp ném ta vào trong lửa thiêu....
Nhuế Bất Thông bị đá, xoay người nhảy dựng lên, giận dữ nói: Ngươi đá ta làm gì? Có phải muốn ăn đòn phỏng?
Ngạo Tà Vân vẫn ngây ngẩn. Nhuế Bất Thông thấy đối phương vẫn chẳng thèm để ý tới mình, trong cơn nóng giận, nhào thẳng tới, trong phút chốc đã đánh nhau túi bụi.
Ngươi xem xem, chính là thô lỗ như vậy đấy.... Mạc Thiên Cơ lắc đầu thở dài: Giữa huynh đệ với nhau, có gì không thương lượng được chứ?
Sở Nhạc Nhi rất là đồng tình, nói: Đúng vậy, bất quá Bất Thông ca ca làm vậy cũng có chut không đúng. Giữa huynh đệ bất quá cũng chỉ là một lời bất hòa, về phần động thủ động cước sao…?
Mạc Thiên Cơ vừa được đồng tình, buồn bực trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ, cười dài nói: Hai người bọn họ là vậy đấy. Ngươi nhìn nhiều rồi, dần dần sẽ quen thôi. Ta lúc đầu cũng chẳng khác ngươi là mấy.
Sở Nhạc Nhi cười nói vui vẻ: Bao nhiêu người như vậy, vẫn là Mạc đại ca có phong độ.
Mạc Thiên Cơ cười ha hả, trong lòng nở hoa, khiêm tốn nói: Đâu có đâu có, điểm này ta vẫn phải học tập Sở Dương Sở lão đại... So với hắn mà hắn, nói còn kém quá xa...
Sở Nhạc Nhi thành thật gật đầu: Đúng vậy, ta cũng cho là như thế. Bất quá, tuy ngươi không bằng đại ca ta, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều. Tiếp tục cố gắng đi. Có lẽ ngươi có thể vượt qua ca ca ta đó...
Mạc Thiên Cơ nháy mắt đã nội thương, thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt. Nha đầu này, ta là khiêm tốn có biết không? Ngươi biết cái gì gọi là khiêm tốn không....
Sở Nhạc Nhi trong lòng lại đang nghĩ: Mạc Thiên Cơ này, thế nào cái gì cũng thuận theo ta nói... Chẳng lẽ?
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt như bạch ngọc chợt xẹt qua một áng ửng hồng.
Thầm nghĩ: Việc này, ta phải hỏi đại ca trước đã. Đại ca là người biết chuyện, hắn nhất định sẽ nói cho ta biết nên xử lý thế nào....
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ngày thứ hai.
Lệ Xuân Ba đích thân tới tìm Mạc Thiên Cơ.
Mạc quân sư, mấy thứ ngươi cần để bày trận, lão phu dốc hết lực lượng Lệ gia, cũng chỉ tìm được từng này, ngươi xem có đủ dùng không? Lệ Xuân Ba có chút thở dài.
Dốc toàn lực Lệ thị gia tộc, lại chỉ tìm được trên dưới ba thành tài liệu.
Trong đó, mấy thứ tử tinh thì vượt xa số lượng cần thiết, nhưng tử tinh chi hồn và mấy tài liệu kim loại khác, đại bộ phận đều không có.
Trong đó, có một số đương nhiên bởi vì quá quý hiếm, căn bản không tìm thấy bên ngoài. Nhưng cũng có một số thú, bởi vì quá mức rẻ mạt, Lệ gia bình thường chẳng thèm để vào mắt, đương nhiên cũng chẳng có dự trữ.
Giờ phút này muốn tìm, cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Vẫn còn quá ít! Sau khi Mạc Thiên Cơ xem xong, lại thở dài một tiếng: Hơn nữa còn thiếu thứ quan trọng nhất - Tử tinh chi hồn! Đây chính là thứ mấu chốt để bày trận.
Địa thế nơi này vốn không thích hợp để bố trí đại trận. Chỉ có dựa vào uy thế cường đại của tử tinh chi hồn, mạnh mẽ nghịch chuyển địa thế. Không có tử tinh chi hồn, quyết không thể thành trận!
Mạc Thiên Cơ nói: Lệ tiền bối, nếu chỉ có những thứ này, thứ cho ta bất lực.
Lệ Xuân Ba thất vọng thở dài.
Còn nữa, cho dù có tử tinh chi hồn, mấy thứ Lệ tiền bối kiếm được hiện tại cũng quá ít. Đừng nói che chở cho bảy mươi vạn người. Cho dù là bảy ngàn người cũng chưa chắc đã đủ được!
Mạc Thiên Cơ có chút vô lực, chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, nói: Lệ tiền bối, ta thật sự không hiểu, cũng không thể lý giải nổi... Lệ gia vạn năm nội tình, không ngờ ngay cả một nửa những thứ ta yêu cầu, cũng không lấy ra được? Ta thấy quả thực là khó tin!
Trong một vạn năm này, Lệ gia các ngươi rốt cuộc làm gì? Lượng tử tinh dự trữ ngược lại thực kinh người. Nhưng ta không hiểu, dự trữ nhiều tử tinh như vậy để làm gì? Mạc Thiên Cơ không nói gì, chỉ vào danh sách tử tinh: Tử tinh lại có tới hơn ba mươi ức năm ngàn sáu trăm bảy mươi vạn... Chẳng lẽ các ngươi chỉ đi kiếm cái này?
/2680
|