Đổng Vô Thương bên cạnh cũng lộ vẻ khó hiểu. Đúng vậy, bộ dáng ra sao, trẻ trung hay già nua, cái này đối với nam nhân chúng ta mà nói, cần phải để ý như vậy sao? Đâu có phải là nữ nhân, chết cũng xinh dẹp...
Chỉ cần dưới háng còn một cục thịt... dù nói thế nào cũng là nam nhân... mà đã là nam nhân, thì đâu cần đi thi hoa hậu...
Vũ Tuyệt Thành mỉm cười ám áp, mang theo một ánh mắt hi vọng phát ra từ đáy lòng, chậm rãi nói: Nếu có một ngày gặp được bọn họ, ta sợ bọn họ không nhận ra ta...
Hắn hít vào một hơi: Bọn họ đã trải qua nhiều năm như vậy, khẳng định biến hóa không ít.. Ta thật sự không dám cam đoan, còn có thể liếc mắt một cái là có thẻ nhận ra bọn họ. Còn nữa, tu vi bọn họ hiện tại khẳng định đều cao hơn ta, ta vị tất đã có thể phát hiện ra bọn họ... Nếu không nắm chắc nhận ra bọn họ, đành phải để bọn họ phát hiện ra ta thôi...
Nếu như ngay cả giáp mặt cũng không nhận ra... cuối cùng bỏ lỡ.... Vũ Tuyệt Thành cười chua sót: Ta sợ ta sẽ sụp đổ mất.
Sở Dương Đổng Vô Thương chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác trầm trọng mơ hồ, cũng có một chút cảm giác ấm áp.
Thì ra là thế, thì ra lại lại là như thế.
Ta sợ bọn họ không nhận ra ta... Vũ Tuyệt Thành đã bắt dầu chuẩn bị từ bây giờ, chuẩn bị để gặp lại huynh đệ sau này...
Có thể thấy được hắn coi trọng cuộc gặp gỡ đó cỡ nào, để ý nhiều bao nhiêu!
Có lẽ đây đã trở thành nơi ký thác tinh thần của hắn ở nửa sau cuộc đời!
Nếu như ngay cả một điểm ký thác này cũng mất đi, vậy đúng như hắn nói, sẽ thật sự sụp đổ!
Trong lòng Sở Dương chua sót, cũng có mấy phần cảm động lây, nghiêm túc nói: Các ngươi nhất định có thể gặp lại. Điểm này, ta tin tưởng nhất định có thể!
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành thản nhiên, đưa mắt nhìn phía chân trời, tựa hồ ánh mắt hắn có thể xuyên thấu qua màn mưa tuyết mây mù đầy trời, chậm rãi nói: Đúng, chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Đối với điểm này, ta tin tưởng không nghi ngờ!
Trong mấy ngày này, nhớ kỹ phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tĩnh tưỡng, lấy sức. Phải cam đoan tu vi thể lực của mình đều ở trong trạng thái đỉnh phong. Như vậy thì khi gia nhập chiến cuộc mới có khả năng sinh tồn cao hơn! Nếu ngươi muốn gặp lại huynh đệ mình, muốn ở chung lâu dài, thì phải có kinh nghiệm chiến trận. Nếu không ở chỗ bọn họ bên kia, không chừng sẽ khiến vừa gặp mặt, đã có kết quả thảm đạm vĩnh viễn. Ngươi hiểu chú? Sở Dương nặng nề nói.
Ta hiểu. Ta sẽ sống thật tốt! Vũ Tuyệt Thành nói, hắn cười lạnh một tiếng: Vũ Tuyệt Thành ta, từ trước tới nay sẽ không trở thành trói buộc của huynh đệ!
....
Qua một hồi lâu, Vũ Tuyệt Thành mở miệng hỏi: Sở Dương, ta muốn nói với ngươi một chuyện. Chuyện này ta cân nhắc trong lòng đã lâu. Nhưng không biết rốt cuôc có nên làm hay không. Ta nghĩ vẫn nên trưng cầu ý kiến của ngươi một chút.
Sở Dương nói: Ồ? Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Vũ tiền bối ngươi cũng phải do dự như thế? Là chuyện có liên quan với ta sao?
Vũ Tuyệt Thành nhíu mày nói: Nói có liên quan có không hẳn. Kỳ thật hai ngày nay, ta luôn nghĩ, ta có thểm đi tìm Pháp Tôn, Đệ Ngũ Trù Trướng hay không.
Sở Dương lắp bắp kinh hãi: Hả? Ngươi tìm hắn làm gì? Ám sát hắn? hắn cũng không phải người dễ đối phó đâu?
Vũ Tuyệt Thành nói: Không phải. ngươi cũng biết, Pháp Tôn cũng từng là một trong cửu kiếp năm đó. Quan trọng là.. hắn cũng từng có hiểu lầm giống như huynh đệ chúng ta. Mặc dù ta không có hảo cảm gì với hắn, thậm chí còn có đại thù ám toán, đánh lén, lợi dụng, nhưng dù sao cũng từng là cửu kiếp, lão phu cảm thấy... thông báo cho hắn một chút, để hắn giải bỏ khúc mắc trong lòng hắn. Coi như là đạo nghĩa giữa cửu kiếp với nhau. Nếu hắn có thể tỉnh ngộ quay đầu, chút oán hận giữa ta và hắn có tính là gì?
Hắn cười cười, nói: Quan trọng là nếu cảm tình giữa hắn và các huynh đệ đến nay chưa đổi, vậy chỉ cần giải bỏ khúc mắt, ngươi cũng có thể đột nhiên giảm được một chướng ngại lớn... Có thể dùng cái giá nhỏ nhất, thống nhất Cửu Trọng Thiên. Ít nhất, toàn bộ thế cục chiến cuộc Tây Bắc, cũng lập tức biến đổi!
Sở Dương trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: Không thể.
Vũ Tuyệt Thành ngạc nhiên nói: Không thể? Theo Vũ Tuyệt Thành suy nghĩ, hành động này đối với đại cục mà nói, có trăm cái lợi mà không có một cái hại. Sở Dương có thể là sẽ do dự, lưỡng lự, đánh giá tính khả thi của hành động này. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Sở Dương lại quả quyết cự tuyệt như thế. Vì sao?
Đúng. Tuyệt đối không thể. Sở Dương hít một hơi lạnh, nói: May mà ngươi chưa đi, may mà đến hỏi ý kiến ta. Nếu quả thật ngươi đi rồi, với tâm cơ khó lường của Đệ Ngũ Trù Trướng, dùng đủ loại thủ đoạn, có lẽ ngươi đã chỉ có đi mà không có về! Khả năng chết trong tay hắn, là vạn phần trăm!
Vũ Tuyệt Thành cười lạnh một tiếng, nói: Ta nhổ, chỉ bằng hắn? Nếu hắn thật dám chơi lão tử, lão tử chơi hắn chết đi sống lại.
Sở Dương khẽ cười, nói: Tu vi bản thân không phải là toàn bộ thực lực. Ta nói ví dụ thế nào, nếu như ngươi tới rồi, nói từ đầu tới cuối cho hắn, Pháp Tôn quá chấn động, khóc rống lên, vô cùng hối hận vì những gì hắn làm trước kia, thậm chí còn có hành động tự sát đương đường, ngươi sẽ làm như thế nào...
Sau đó hắn thực cảm kích ngươi, cảm kích ngươi nói cho hắn biết chân tướng, thậm chí còn quỳ lạy ngươi. Giờ phút này, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?
Rồi sau đó, hắn lại cùng ngươi ôn lại chuyện cũ, kể lại những kỳ tích của các ngươi lúc trước...
Ngươi nói vậy là ý gì? Hắn đương nhiên sẽ vô cùng chấn động, có tự sát cũng không kỳ quái. Về phần cảm Kích lão phu, cũng là hợp tình hợp lý, ta nói ra chân tướng chuyện mà hắn dằn vặt cả đời, quỳ ta bái ta, lão phu cũng đáng nhận. Còn ôn lại chuyện cũ, đúng là việc lão phu cảm động nhất...
Chỉ như thế thôi, ngươi ít nhất cũng chết ba lượt rồi. Lần đầu tiên, hắn tự sát, ngươi ngăn cản, khi ngươi xuất lực vào khoảng không, hắn đã súc thế đầy đủ rồi. Vì thế, ngươi chết. Lần thứ hai, hắn quỳ bái ngươi, ngươi nhận đại lễ của hắn, tâm không phòng bị, trong chớp mắt dìu hắn đứng dậy, ngươi vẫn phải mất mạng. Lần thứ ba, các ngươi cùng ôn lại chuyện cửu kiếp lúc trước, đúng là lúc tâm thần ngươi xúc động, chỉ cần xuất thủ, liệu ngươi có sống sót được không?
Đừng hoài nghi lời ta nói, Pháp Tôn... Đệ Ngũ Trù Trướng tuyệt đối sẽ làm như vậy. Sở Dương than thở nói: May mà ngươi không đi! May mà ngươi tìm ta thương lượng trước, nếu không với tính cách của ngươi, thật sự chẳng thể quay về được...
Vũ Tuyệt Thành nghĩ nghĩ, cũng không khỏi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Dù sao cũng là lão quái vật trải qua bốn vạn năm, tâm trí mạnh hơn người thường gấp trăm lần, nháy mắt đã hiểu rõ nhân quả trước sau và tình thế có thể biến hóa.
Nếu như Pháp Tôn thật sự làm như lời Sở Dương vừa nói,, tỉnh ngộ, tự tuyệt, lại cảm tạ, quỳ lạy, sau đó ôn lại chuyện cũ, với tính cách của mình, nhất đính sẽ bị hắn khiến cho đồng cảm, phiền muộn vô cùng, nói chết ba lượt là còn ít.
Nếu là khi đó, mình cơ bản chẳng khác gì hoàn toàn không có cảnh giác, Pháp Tôn phát động đánh lén bất cứ lúc nào, cơ hội sống sót của mình, quả thực là gần như vô hạn bằng không!
Đệ Ngũ Trù Trướng, Pháp Tôn... hắn... thật sự sẽ làm như vậy? Hắn, dù sao cũng từng là một trong cửu kiếp mà. Dù sao cũng từng có tình cảm thâm hậu với huynh đệ của mình, dù sao cũng từng gặp phải hiểu lầm tim gan tan nát như vậy, thù hận khắc cốt ghi tâm như vậy. hắn thật sự sẽ...
Vũ Tuyệt Thành đau lòng nói: Hiểu lầm dằn vặt cả đời được cởi bỏ, không nên cao hứng thoải mái sao? Ta có thể làm được, vì sao hắn cũng là cửu kiếp, lại không thể làm được? Vì sao?
Hắn và ngươi khác nhau! Hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn là hai loại khái niệm. Sở Dương nói: Thứ nhất, ngươi là bởi vì cơ duyên của mình mà được cứu ra. Còn hắn, lại là lợi dụng thần hồn các huynh đệ, cường ngạnh lưu lại. Nếu như từ kết quả mà nói, hắn là hi sinh huynh đệ, thành toàn cho bản thân hắn!
Hắn có thể sống sót, hơn nữa có thể đi ra, nguyên nhân chủ yếu chính là thiêu đốt thần hồn các huynh đệ bảo hộ bản thân hắn, lừa chúng huynh đệ cứu một mình hắn. Từ điểm này mà nói, hành động lúc trước của hắn, cũng đã phản bội tất cả huynh đệ của hắn!
“Thứ hai, hiện giờ, trên người hắn ẩn phục khí tức thiên ma. Từ điểm này mà nói, đã không phải cùng một đường với các ngươi. Hay là nói, hắn căn bản đã không phải là người.
Thứ ba, hắn chưởng khống Cửu Trọng Thiên vạn năm.... Sở Dương thâm trầm nói: quyền lực sẽ khiến cho lòng người phát sinh biến hóa. Pháp Tôn hiện tại, án theo phong cách hành sự của hắn... tâm lý đã quá âm hiểm, âm hiểm tới mức khiến người giận sôi.
Hiện tại, cho dù các huynh đệ của hắn có nhận hắn, hắn cũng không dám, cũng không mặt mũi tiến vào quần thể đó nữa. Sở Dương nói một hơi xong, lại nói tiếp: Cho nên, ngươi không cần đi. Ngàn vạn lần đừng ôm ảo tưởng, ngàn ngàn vạn vạn lần!
Sở Dương thật may mắn, Vũ Tuyệt Thành - vị quý công tử bốn vạn năm trươc này, đến bây giờ vẫn không đổi tính nết, thật cho rằng mình nghĩ như vậy là người khác cũng nghĩ theo sao?
Những thứ khác ko noí, Pháp Tôn... đã liên tiếp thực hiện một loạt sự tình, hắn làm sao lại giống như Vũ Tuyệt Thành được?
Sở Dương vừa giải thích như vậy, Vũ Tuyệt Thành cũng đã toát mồ hôi hột, vội vàng đưa tay lau trán, nói: Thật nguy hiểm... Lúc trước ta còn thật muốn không cáo mà biệt, đi thông báo cho Pháp Tôn một chút.... hiện giờ xem ra suýt chút nữa ta đã đưa mình vào tử địa rồi...
Sở Dương không biết nói gì. Lão hàng này năm đó nếu không phải là một trong cửu kiếp, thì làm sao có thể sống sót chứ? Nếu không phải hậu nhân Thần Phong chí tôn, làm sao có thể thoát chết. nếu không phải gặp được mình, hắn làm sao có thể thoát độc thủ...
Khong thể không nói, Vũ Tuyệt Thành có thể sống đến bây giờ, thật sự quá may mắn rồi!
Cũng chỉ sống sót thôi, cũng đã nghịch thiên rồi... Bên kia, Sở Nhạc Nhi ở một nơi bí mật đang chờ sư phụ Vũ Tuyệt Thành trở về. Chỉ là chờ một lúc vẫn chưa về, chờ thêm lát nữa vẫn chưa, chờ trái chờ phải cũng chưa về. Cho dù tâm trí Sở Nhạc Nhi đã lớn, nhưng dù sao cũng chỉ mới hơn mười tuổi thôi, còn là một hài tử chưa lớn, trong lòng dần dần sốt ruột, chỉ sợ sư phụ gặp gì ngoài ý muốn...
Dần dần đứng ngồi không yên.
Dù sao trước khi đi, Vũ Tuyệt Thành cũng từng nói, lần này đi, là một trận đại chiến!
Nhạc Nhi không cần lo lắng cho Vũ tiền bối. Với tu vi Vũ tiền bối mà nói, đã không còn đối thủ ở Cửu Trọng Thiên này. Tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì bất ngờ. Có lẽ là bởi vì sự tình chậm trễ thời gian, đợi thêm một lát nữa là về thôi. Vạn Nhân Kiệt nhìn ra trong lòng Sở Nhạc Nhi nôn nóng, không khỏi an ủi.
Sở Nhạc Nhi nhíu mày, nói: Ta cũng biết tu vi sư phụ cao siêu, không thể gặp chuyện gì, nhưng ta sợ..
Không ngăn được lo lắng trùng trùng.
Chỉ cần dưới háng còn một cục thịt... dù nói thế nào cũng là nam nhân... mà đã là nam nhân, thì đâu cần đi thi hoa hậu...
Vũ Tuyệt Thành mỉm cười ám áp, mang theo một ánh mắt hi vọng phát ra từ đáy lòng, chậm rãi nói: Nếu có một ngày gặp được bọn họ, ta sợ bọn họ không nhận ra ta...
Hắn hít vào một hơi: Bọn họ đã trải qua nhiều năm như vậy, khẳng định biến hóa không ít.. Ta thật sự không dám cam đoan, còn có thể liếc mắt một cái là có thẻ nhận ra bọn họ. Còn nữa, tu vi bọn họ hiện tại khẳng định đều cao hơn ta, ta vị tất đã có thể phát hiện ra bọn họ... Nếu không nắm chắc nhận ra bọn họ, đành phải để bọn họ phát hiện ra ta thôi...
Nếu như ngay cả giáp mặt cũng không nhận ra... cuối cùng bỏ lỡ.... Vũ Tuyệt Thành cười chua sót: Ta sợ ta sẽ sụp đổ mất.
Sở Dương Đổng Vô Thương chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác trầm trọng mơ hồ, cũng có một chút cảm giác ấm áp.
Thì ra là thế, thì ra lại lại là như thế.
Ta sợ bọn họ không nhận ra ta... Vũ Tuyệt Thành đã bắt dầu chuẩn bị từ bây giờ, chuẩn bị để gặp lại huynh đệ sau này...
Có thể thấy được hắn coi trọng cuộc gặp gỡ đó cỡ nào, để ý nhiều bao nhiêu!
Có lẽ đây đã trở thành nơi ký thác tinh thần của hắn ở nửa sau cuộc đời!
Nếu như ngay cả một điểm ký thác này cũng mất đi, vậy đúng như hắn nói, sẽ thật sự sụp đổ!
Trong lòng Sở Dương chua sót, cũng có mấy phần cảm động lây, nghiêm túc nói: Các ngươi nhất định có thể gặp lại. Điểm này, ta tin tưởng nhất định có thể!
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành thản nhiên, đưa mắt nhìn phía chân trời, tựa hồ ánh mắt hắn có thể xuyên thấu qua màn mưa tuyết mây mù đầy trời, chậm rãi nói: Đúng, chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Đối với điểm này, ta tin tưởng không nghi ngờ!
Trong mấy ngày này, nhớ kỹ phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tĩnh tưỡng, lấy sức. Phải cam đoan tu vi thể lực của mình đều ở trong trạng thái đỉnh phong. Như vậy thì khi gia nhập chiến cuộc mới có khả năng sinh tồn cao hơn! Nếu ngươi muốn gặp lại huynh đệ mình, muốn ở chung lâu dài, thì phải có kinh nghiệm chiến trận. Nếu không ở chỗ bọn họ bên kia, không chừng sẽ khiến vừa gặp mặt, đã có kết quả thảm đạm vĩnh viễn. Ngươi hiểu chú? Sở Dương nặng nề nói.
Ta hiểu. Ta sẽ sống thật tốt! Vũ Tuyệt Thành nói, hắn cười lạnh một tiếng: Vũ Tuyệt Thành ta, từ trước tới nay sẽ không trở thành trói buộc của huynh đệ!
....
Qua một hồi lâu, Vũ Tuyệt Thành mở miệng hỏi: Sở Dương, ta muốn nói với ngươi một chuyện. Chuyện này ta cân nhắc trong lòng đã lâu. Nhưng không biết rốt cuôc có nên làm hay không. Ta nghĩ vẫn nên trưng cầu ý kiến của ngươi một chút.
Sở Dương nói: Ồ? Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Vũ tiền bối ngươi cũng phải do dự như thế? Là chuyện có liên quan với ta sao?
Vũ Tuyệt Thành nhíu mày nói: Nói có liên quan có không hẳn. Kỳ thật hai ngày nay, ta luôn nghĩ, ta có thểm đi tìm Pháp Tôn, Đệ Ngũ Trù Trướng hay không.
Sở Dương lắp bắp kinh hãi: Hả? Ngươi tìm hắn làm gì? Ám sát hắn? hắn cũng không phải người dễ đối phó đâu?
Vũ Tuyệt Thành nói: Không phải. ngươi cũng biết, Pháp Tôn cũng từng là một trong cửu kiếp năm đó. Quan trọng là.. hắn cũng từng có hiểu lầm giống như huynh đệ chúng ta. Mặc dù ta không có hảo cảm gì với hắn, thậm chí còn có đại thù ám toán, đánh lén, lợi dụng, nhưng dù sao cũng từng là cửu kiếp, lão phu cảm thấy... thông báo cho hắn một chút, để hắn giải bỏ khúc mắc trong lòng hắn. Coi như là đạo nghĩa giữa cửu kiếp với nhau. Nếu hắn có thể tỉnh ngộ quay đầu, chút oán hận giữa ta và hắn có tính là gì?
Hắn cười cười, nói: Quan trọng là nếu cảm tình giữa hắn và các huynh đệ đến nay chưa đổi, vậy chỉ cần giải bỏ khúc mắt, ngươi cũng có thể đột nhiên giảm được một chướng ngại lớn... Có thể dùng cái giá nhỏ nhất, thống nhất Cửu Trọng Thiên. Ít nhất, toàn bộ thế cục chiến cuộc Tây Bắc, cũng lập tức biến đổi!
Sở Dương trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: Không thể.
Vũ Tuyệt Thành ngạc nhiên nói: Không thể? Theo Vũ Tuyệt Thành suy nghĩ, hành động này đối với đại cục mà nói, có trăm cái lợi mà không có một cái hại. Sở Dương có thể là sẽ do dự, lưỡng lự, đánh giá tính khả thi của hành động này. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Sở Dương lại quả quyết cự tuyệt như thế. Vì sao?
Đúng. Tuyệt đối không thể. Sở Dương hít một hơi lạnh, nói: May mà ngươi chưa đi, may mà đến hỏi ý kiến ta. Nếu quả thật ngươi đi rồi, với tâm cơ khó lường của Đệ Ngũ Trù Trướng, dùng đủ loại thủ đoạn, có lẽ ngươi đã chỉ có đi mà không có về! Khả năng chết trong tay hắn, là vạn phần trăm!
Vũ Tuyệt Thành cười lạnh một tiếng, nói: Ta nhổ, chỉ bằng hắn? Nếu hắn thật dám chơi lão tử, lão tử chơi hắn chết đi sống lại.
Sở Dương khẽ cười, nói: Tu vi bản thân không phải là toàn bộ thực lực. Ta nói ví dụ thế nào, nếu như ngươi tới rồi, nói từ đầu tới cuối cho hắn, Pháp Tôn quá chấn động, khóc rống lên, vô cùng hối hận vì những gì hắn làm trước kia, thậm chí còn có hành động tự sát đương đường, ngươi sẽ làm như thế nào...
Sau đó hắn thực cảm kích ngươi, cảm kích ngươi nói cho hắn biết chân tướng, thậm chí còn quỳ lạy ngươi. Giờ phút này, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?
Rồi sau đó, hắn lại cùng ngươi ôn lại chuyện cũ, kể lại những kỳ tích của các ngươi lúc trước...
Ngươi nói vậy là ý gì? Hắn đương nhiên sẽ vô cùng chấn động, có tự sát cũng không kỳ quái. Về phần cảm Kích lão phu, cũng là hợp tình hợp lý, ta nói ra chân tướng chuyện mà hắn dằn vặt cả đời, quỳ ta bái ta, lão phu cũng đáng nhận. Còn ôn lại chuyện cũ, đúng là việc lão phu cảm động nhất...
Chỉ như thế thôi, ngươi ít nhất cũng chết ba lượt rồi. Lần đầu tiên, hắn tự sát, ngươi ngăn cản, khi ngươi xuất lực vào khoảng không, hắn đã súc thế đầy đủ rồi. Vì thế, ngươi chết. Lần thứ hai, hắn quỳ bái ngươi, ngươi nhận đại lễ của hắn, tâm không phòng bị, trong chớp mắt dìu hắn đứng dậy, ngươi vẫn phải mất mạng. Lần thứ ba, các ngươi cùng ôn lại chuyện cửu kiếp lúc trước, đúng là lúc tâm thần ngươi xúc động, chỉ cần xuất thủ, liệu ngươi có sống sót được không?
Đừng hoài nghi lời ta nói, Pháp Tôn... Đệ Ngũ Trù Trướng tuyệt đối sẽ làm như vậy. Sở Dương than thở nói: May mà ngươi không đi! May mà ngươi tìm ta thương lượng trước, nếu không với tính cách của ngươi, thật sự chẳng thể quay về được...
Vũ Tuyệt Thành nghĩ nghĩ, cũng không khỏi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Dù sao cũng là lão quái vật trải qua bốn vạn năm, tâm trí mạnh hơn người thường gấp trăm lần, nháy mắt đã hiểu rõ nhân quả trước sau và tình thế có thể biến hóa.
Nếu như Pháp Tôn thật sự làm như lời Sở Dương vừa nói,, tỉnh ngộ, tự tuyệt, lại cảm tạ, quỳ lạy, sau đó ôn lại chuyện cũ, với tính cách của mình, nhất đính sẽ bị hắn khiến cho đồng cảm, phiền muộn vô cùng, nói chết ba lượt là còn ít.
Nếu là khi đó, mình cơ bản chẳng khác gì hoàn toàn không có cảnh giác, Pháp Tôn phát động đánh lén bất cứ lúc nào, cơ hội sống sót của mình, quả thực là gần như vô hạn bằng không!
Đệ Ngũ Trù Trướng, Pháp Tôn... hắn... thật sự sẽ làm như vậy? Hắn, dù sao cũng từng là một trong cửu kiếp mà. Dù sao cũng từng có tình cảm thâm hậu với huynh đệ của mình, dù sao cũng từng gặp phải hiểu lầm tim gan tan nát như vậy, thù hận khắc cốt ghi tâm như vậy. hắn thật sự sẽ...
Vũ Tuyệt Thành đau lòng nói: Hiểu lầm dằn vặt cả đời được cởi bỏ, không nên cao hứng thoải mái sao? Ta có thể làm được, vì sao hắn cũng là cửu kiếp, lại không thể làm được? Vì sao?
Hắn và ngươi khác nhau! Hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn là hai loại khái niệm. Sở Dương nói: Thứ nhất, ngươi là bởi vì cơ duyên của mình mà được cứu ra. Còn hắn, lại là lợi dụng thần hồn các huynh đệ, cường ngạnh lưu lại. Nếu như từ kết quả mà nói, hắn là hi sinh huynh đệ, thành toàn cho bản thân hắn!
Hắn có thể sống sót, hơn nữa có thể đi ra, nguyên nhân chủ yếu chính là thiêu đốt thần hồn các huynh đệ bảo hộ bản thân hắn, lừa chúng huynh đệ cứu một mình hắn. Từ điểm này mà nói, hành động lúc trước của hắn, cũng đã phản bội tất cả huynh đệ của hắn!
“Thứ hai, hiện giờ, trên người hắn ẩn phục khí tức thiên ma. Từ điểm này mà nói, đã không phải cùng một đường với các ngươi. Hay là nói, hắn căn bản đã không phải là người.
Thứ ba, hắn chưởng khống Cửu Trọng Thiên vạn năm.... Sở Dương thâm trầm nói: quyền lực sẽ khiến cho lòng người phát sinh biến hóa. Pháp Tôn hiện tại, án theo phong cách hành sự của hắn... tâm lý đã quá âm hiểm, âm hiểm tới mức khiến người giận sôi.
Hiện tại, cho dù các huynh đệ của hắn có nhận hắn, hắn cũng không dám, cũng không mặt mũi tiến vào quần thể đó nữa. Sở Dương nói một hơi xong, lại nói tiếp: Cho nên, ngươi không cần đi. Ngàn vạn lần đừng ôm ảo tưởng, ngàn ngàn vạn vạn lần!
Sở Dương thật may mắn, Vũ Tuyệt Thành - vị quý công tử bốn vạn năm trươc này, đến bây giờ vẫn không đổi tính nết, thật cho rằng mình nghĩ như vậy là người khác cũng nghĩ theo sao?
Những thứ khác ko noí, Pháp Tôn... đã liên tiếp thực hiện một loạt sự tình, hắn làm sao lại giống như Vũ Tuyệt Thành được?
Sở Dương vừa giải thích như vậy, Vũ Tuyệt Thành cũng đã toát mồ hôi hột, vội vàng đưa tay lau trán, nói: Thật nguy hiểm... Lúc trước ta còn thật muốn không cáo mà biệt, đi thông báo cho Pháp Tôn một chút.... hiện giờ xem ra suýt chút nữa ta đã đưa mình vào tử địa rồi...
Sở Dương không biết nói gì. Lão hàng này năm đó nếu không phải là một trong cửu kiếp, thì làm sao có thể sống sót chứ? Nếu không phải hậu nhân Thần Phong chí tôn, làm sao có thể thoát chết. nếu không phải gặp được mình, hắn làm sao có thể thoát độc thủ...
Khong thể không nói, Vũ Tuyệt Thành có thể sống đến bây giờ, thật sự quá may mắn rồi!
Cũng chỉ sống sót thôi, cũng đã nghịch thiên rồi... Bên kia, Sở Nhạc Nhi ở một nơi bí mật đang chờ sư phụ Vũ Tuyệt Thành trở về. Chỉ là chờ một lúc vẫn chưa về, chờ thêm lát nữa vẫn chưa, chờ trái chờ phải cũng chưa về. Cho dù tâm trí Sở Nhạc Nhi đã lớn, nhưng dù sao cũng chỉ mới hơn mười tuổi thôi, còn là một hài tử chưa lớn, trong lòng dần dần sốt ruột, chỉ sợ sư phụ gặp gì ngoài ý muốn...
Dần dần đứng ngồi không yên.
Dù sao trước khi đi, Vũ Tuyệt Thành cũng từng nói, lần này đi, là một trận đại chiến!
Nhạc Nhi không cần lo lắng cho Vũ tiền bối. Với tu vi Vũ tiền bối mà nói, đã không còn đối thủ ở Cửu Trọng Thiên này. Tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì bất ngờ. Có lẽ là bởi vì sự tình chậm trễ thời gian, đợi thêm một lát nữa là về thôi. Vạn Nhân Kiệt nhìn ra trong lòng Sở Nhạc Nhi nôn nóng, không khỏi an ủi.
Sở Nhạc Nhi nhíu mày, nói: Ta cũng biết tu vi sư phụ cao siêu, không thể gặp chuyện gì, nhưng ta sợ..
Không ngăn được lo lắng trùng trùng.
/2680
|