Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Q.7 - Chương 770 - Nguyện Vọng Của Huynh, Cũng Là Nguyện Vọng Của Ta!
/2680
|
Nhớ tới năm đó lão đại từng nói như thế, giống như vẫn còn vang vọng bên tai. Mà gương mặt đó, vẫn như đang mỉm cười ấm áp trước mặt mình.
Trong lòng Vũ Tuyệt Thành đau đớn, nghẹn ngào không thể thành tiếng.
Xin lỗi lão đại, ta lại hiểu lầm ngươi bao nhiêu năm qua, ta đúng là hồ đồ!
Thực xin lỗi! Lão đại, là ta tuổi còn nhỏ, dễ xúc động, hi vọng ngươi đừng trách tội! Một ngày kia, tiểu đệ nhất định sẽ bồi tội với ngươi!
Trên trời dưới đất, giáp mặt bồi tội!
Vũ Tuyệt Thành ngửa mặt lên trời thét dài, đột nhiên tay phải vừa động, choang một tiếng vang lên, rút kiếm trong tay!
Sở Dương vốn thấy Vũ Tuyệt Thành đã dần dần bình tĩnh trở lại, còn cho rằng mình sai lầm. Giờ phút này vừa nhìn thấy liền cả kinh, vội vàng xông tới như quỷ mị, đưa tay đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn: Đừng!
Vũ Tuyệt Thành đưa một tay chặn Sở Dương lại, bình tĩnh nói: Tiểu tử ngươi cho rằng ta sẽ tự sát sao?
Sở Dương ngây người, ha ha nói: Chẳng lẽ... không phải sao? Vậy ngươi rút kiếm làm gì?
Vũ Tuyệt Thành ngửa mặt lên trời cười dài, ha ha cuồng tiếu. Chỉ một tiếng cười, gió nổi mây phun.
Vũ Tuyệt Thành trường kiếm chỉ thiên, mái tóc xõa tung, phong vân mênh mông cuốn theo đại tuyết vù vù bay qua thân hình hắn. Giờ khắc này, Vũ Tuyệt Thành tựa như đang muốn dẫn động phong vân, trùng kích thiên địa!
Hắn cười lớn, thanh âm như kim thạch, nói từng chữ: Như vậy sao có thể an ủi lão đại trên trời linh thiêng. Tính mạng ta có tính là gì, chỉ là tâm nguyện lão đại ra sao? Tâm nguyện lão đại chưa hoàn thành, Vũ Tuyệt Thành ta làm sao có thể chết đi! Muốn chết cũng phải hoàn thành tâm nguyện lão đại mới được chết!
Một câu nói đó, khiến Sở Dương có thể cảm nhận được rõ ràng, Vũ Tuyệt Thành đang dùng toàn bộ tâm huyết, toàn bộ tâm lực của hắn, ngưng tụ thành một câu, hay có thể nói là một lời thể! Một lời thể xuất phát từ linh hồn!
Tuy lão đại đã mất, nhưng tâm nguyện của hắn vẫn còn! Hắn vì huynh đệ mà nhận hết ủy khuất. Hắn hi sinh tất cả, gánh chịu tất cả, cũng là để cho các huynh đệ quyết chiến thiên ma! Nếu như Vũ Tuyệt Thành chỉ bởi vì hối hận, áy náy mà dễ dàng chấm dứt tính mạng mình, vậy ta chính là kẻ nhu nhược đệ nhất thiên hạ rồi. Làm sao không khiến lão đại thất vọng? Lão đại chết còn có ý nghĩa gì chứ?
Cho dù ta chết đi thật rồi, cũng chẳng có mặt mũi mà thỉnh tội với hắn!
Vũ Tuyệt Thành nhẹ giọng nói: Ta quyết định rồi, ta muốn lúc sinh thời, không tiếc bất cứ giá nào, xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, chém giết thiên ma! Không giết sạch thiên ma, quyết không quay đầu!
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại kiên quyết, không thể lay động!
Sở Dương rốt cuộc yên tâm, cảm động nói: Hảo chí khí!
Tâm nguyện lão đại, ta thay hắn hoàn thành!
Vũ Tuyệt Thành nói: Ngày thiên ma tận diệt, Vũ Tuyệt Thành sẽ tự mình tìm lão đại thỉnh tội! Trên trời dưới đất, giáp mặt bồi tội!
Trong con người đỏ bừng tràn ngập lửa nóng: Ta nhất định phải tìm được lão đại, nói cho lão đại, ba vạn chín ngàn năm qua, ta đã hận hắn cỡ nào! Ta nhất định phải nói cho hắn biết, ta đã sai rồi! Ta nhận sai, nhưng ta nhất định phải đánh hắn! Tên hỗn đản đó, che giấu chúng ta, lừa gạt chúng ta! Ta nhất định phải tìm hắn tính sổ!
Các huynh đệ đều cùng tới! Nhất định!
Chúng ta phải tìm hắn, giáp mặt bồi tội, cũng phải giáp mặt hỏi tội! Vũ Tuyệt Thành lạnh lùng hét lớn: lão đại! Ngươi nói chúng ta làm sao chịu nổi chuyện này? Mấy vạn năm qua, nỗi hận canh cánh trong lòng lại là hiểu lầm! Ngươi bảo huynh đệ chúng ta mắng ngươi ba vạn chín ngàn năm, liều còn mặt mũi sống trên đời? An hưởng vinh hoa tề thiên, phú quý vạn cổ?
Ngươi quên rồi sao? Chúng ta là huynh đệ!
Sở Dương ngập ngừng nói: Chỉ là hắn đã... hắn đã hồn phi phách tán... ngươi làm sao có thể tìm được?
Vũ Tuyệt Thành cười ha ha: hắn sẽ không bỏ chúng ta. Ta nhất định có thể tìm được! Trên trời dưới đất, vô luận nơi nào, cũng nhất định phải tìm được!
Sau khi đồ diệt thiên ma!
Hắn hồn phi phách tán thì sao? Lúc đó ta cũng hồn phi phách tán, là có thể đồng quy một nơi, chẳng lẽ còn sợ tìm không thấy?
hắn vung trường kiếm lên, tuyết đọng dưới chân đồng loạt theo kiếm bay lên, khiến mặt đất phạm vi trăm trượng xung quanh bỗng trống không, lộ ra đất đá dưới lớp tuyết đọng, sau đó lại là một kiếm chém xuống.
Một thạch bích dựng đứng, bóng loáng đột nhiên xuất hiện.
Trường kiếm lại huy vũ, tỏa ra một cỗ kiếm khí hùng hồn tới cực điểm. Trên thạch bích lập tức đá vụn tung bay.
Cước đạp thương khung, kiếm chỉ bạch vân đông!
Lão đại, A Thành sai rồi!
Vũ Tuyệt Thành!
Sau đó hắn khóc lớn một tiếng, trường kiếm kéo theo một dải quang mang sán lạnh, thương một tiếng nhập vỏ: Lão đại, ta phải đi tìm bọn họ đây! Mấy tên hỗn đản kia... Ta nhất định phải cho bọn hắn biết chân tướng... Thanh danh lão đại, không thể để bất luận kẻ nào khinh nhờn. Cho dù là huynh đệ nhà mình cũng không được! Nếu như đám gia hỏa kia còn dám chửi ngươi, ta sẽ liều mạng với bọn hắn!
Quân vị lăng, mộng trường ca, tây môn vạn lý... huynh đệ... các huynh đệ, ta đã biết được chân tướng. Ta đã tìm được câu trả lời. Chỉ là, chúng ta phải đối mặt với nó thế nào dây?
Vũ Tuyệt Thành đau đớn thì thào, nói: Chúng ta có thể diện đối mặt với nó sao?
Vũ Tuyệt Thành sửa sang lại quần áo một chút, nghiêm nghị hướng về phía thạch bích mà quỳ xuống, hướng về phía chín chữ Cước đạp thương khung, kiếm chỉ bạch vân đông mà dập đầu chín cái.
Lão đại, ngươi sẽ không tịch mịch quá lâu đâu! Lão đại, tấm lòng của ngươi, ta đã hiểu toàn bộ! lão đại, thực xin lỗi! Ta đại biểu các huynh đệ, xin lỗi lão đại.
Thực xin lỗi...
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, trán dán sát mặt đất, lệ tuôn như suối, thật lâu không đứng lên.
Tuyết sơn, đoạn nhai, thạch bích, chữ khắc, một người quỳ xuống, phong tuyết khẽ rơi...
Sở Dương xuất thần nhìn tất cả, trong lòng cảm khái vô hạn.
Sau một hồi lâu, Vũ Tuyệt Thành đứng lên.
Hướng về phía Sở Dương.
Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy, Vũ Tuyệt Thành giờ phút này, dường như đã hoàn toàn khác trước. Khác hoàn toàn. Nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào, nhất thời không thể nghĩ ra được.
Thân hình Vũ Tuyệt Thành thẳng tắp như kiếm sắc bén.
Phảng phất như thần kiếm xuất vỏ, bén không thể đỡ.
Sau đó hắn mới nhẹ giọng hỏi: Chỉ cần xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, ta có thể tìm được vực ngoại thiên ma?
Sở Dương gật đầu, nói: Đúng vậy. nhưng ngươi phải hiểu rằng, cho dù là với tu vi của ngươi, cho dù tìm tới Tử Tiêu Thiên rồi, cũng không chịu được một chiêu của vực ngoại thiên ma bình thường.
Vũ Tuyệt Thành gật đầu.
Sở dĩ lão đại lựa chọn như vậy, là bởi vì muốn sau khi các huynh đệ vượt qua, có thể tái tạo nhục thân, thành tựu bất tử kim thân. Thực lực đột tăng một khoảng lớn, trở thành cao thủ có thể chống lại thiên ma?
Sở Dương gật dầu nói: Chính là như thế.
Vũ Tuyệt Thành nói: Nhất định là như thế! bằng không, lão đại làm sao có thể yên tâm để các huynh đệ đi mạo hiểm? Hơn nữa còn là khi không có hắn suất lĩnh?
Sở Dương nói: Quả thật như thế... Thầm nghĩ, nếu đổi lai là mình, nếu không phải biết từ trước, mình cũng nhất định không để đám người Cố Độc Hành đi mạo hiểm, chịu chết.
Nếu không nắm chắc, tuyệt đối không bao giờ làm.
Như vậy... nếu chỉ theo con đường bình thường xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, thực lực nhất định còn xa mới cường đại như bọn họ vượt qua thông đạo. Trừ chịu chết ra, hoàn toàn không có ý nghĩa. Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành lóe lên quang mang, mắng: Mấy tên hỗn đản, tu vi hiện tại khẳng định cao hơn ta nhiều lắm rồi. Bây giờ ta phải tranh thủ tu luyện thôi.
Nếu không, ta thật khiến lão đại mất mặt rôiì!
Sở Dương gật gật đầu, nói: Không sai.
Vũ Tuyệt Thành cười cười, saud dó hắn liền xoay người, đứng trước thạch bích mà mình khắc chữ lên, bờ môi run run, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra tiếng nào.
vũ tiền bối. Sở Dương có chút khó xử nói.
Chuyện gì? Vũ Tuyệt Thành cũng không quay dầu lại, vẫn chăm chú nhìn thạch bích.
Chuyện ngày hôm nay, chuyện này... vẫn hi vọng ngươi giữ bí mật cho ta. Sở Dương nhẹ giọng nói.
Thân hình Vũ Tuyệt Thành chấn động, chậm rãi xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Dương: Đúng rồi, ngươi cũng là Cửu Kiếp kiếm chủ.... chẳng lẽ cũng phải như vậy?
Sở Dương thản nhiên nói: Hiện tại tất cả đều chưa xác định, chính ta cũng chưa xác định, ta có phải thật sự hoàn toàn phù hợp với yêu cầu lựa chọn của Cửu Kiếp kiếm chủ hay không. Nếu như đến lúc đó, ta còn chưa đạt tới tiêu chuẩn...
Trong mắt Vũ Tuyệt Thành toát ra một tia kính ý, chậm rãi gật đầu: Được! Ta đám ứng ngươi, việc hôm nay, tuyệt đối không có người thứ ba biết được.
Sở Dương mỉm cười: Đa tạ.
Vũ Tuyệt Thành ngửa mặt lên trời thở dài: Là ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Thế nhân đều biết cửu kiếp chi tình, kinh thiên động địa. Nhưng nào có ai biết, kiếm chủ chi tình, lại càng khóc quỷ kinh thần!
Chỉ riêng một thỉnh cầu vừa riồi của ngươi, ngươi đã không hổ là Cửu Kiếp kiếm chủ!
Sở Dương khẽ mỉm cười: Vũ tiền bối, nếu ngươi là kiếm chủ, chẳng lẽ ngươi không làm vậy?
Vũ Tuyệt Thành tự hỏi một hồi, cuối cùng ảm đạm nói: Đúng vậy! Ta cũng làm vậy!
Ánh mắt luyến tiếc nhìn thạch bích một cái, nhẹ giọng nói: Lão đại, ta trở về luyện công đây! Ta muốn nhanh chóng xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, đi tìm huynh đệ của chúng ta, giết sạch thiên ma....
Cuối cùng xoay người, sải bước mà đi.
Không ngờ không hề quay đầu lại.
Sở Dương mỉm cười, chậm rãi đi theo sau. Đột nhiên cảm thấy, thực lực mình và các huynh đệ, hẳn nên gia tăng một chút tốc độ rồi.
Dựa theo tiến độ trước mắt, ngày xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết thật sự không xa nữa rồi.
Đến lúc đó, áp lực có thể còn lớn hơn hiện tại gấp trăm lần.
Cứ đạt tới tiêu chuẩn là tốt nhất, tính mạng các huynh đệ cố nhiên quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ uca rmình cũng rất trọng yếu. Coi như mình không để ý tới cái mạng nhỏ này, nhưng mà những nữ nhân phía sau mình thì sao? Nếu như không thể trở về, các nàng sẽ ra sao?
Cho nên, cố gắng hết sức đạt tới tiêu chuẩn của Cửu Kiếp kiếm mới là chính đạo!
Một già một trẻ, một trước một sau, chậm bước trong gió tuyết. Bốn phía bên dưới, bão táp cuồng mãnh do tiếng thét dài vừa rồi của Vũ Tuyệt Thành kích khởi lên mới vừa vặn hạ xuống, tuyết bụi ngập trời.
Chân đạp tuyết động, phát ra thanh âm rất nhỏ, hai người lại cùng có một cảm giác thân thiết, thậm chí là cảm giác cổ quái giống như huyết nhục tương liên.
Một người là Cửu Kiếp kiếm chủ sau bốn vạn năm!
Một người là một trong cửu kiếp bốn vạn năm trước!
Nhưng giờ phút này, hai người đều cảm thấy, ý nghĩ trong lòng đối phương, nhất định cũng giống hệt ý nghĩa trong lòng mình. Giống như mình vẫn ở cùng các huynh đệ, cái loại an tâm và thoải mái từ đáy lòng.
Thần sắc trong con ngươi Vũ Tuyệt Thành càng thêm thâm thúy.
Hắn vừa đi vừa thấp giọng ngâm nga: nhớ năm đó, cùng nhau tung ca trường khiếu, cùng nhau thúc ngựa giang hồ, cùng nhau xuất sinh nhập tử, cùng nhau rừng đao biển lửa.. huynh có việc, đệ rút đao xông tới. Đệ gặp nạn, huynh cửu tử không quay về! Huynh đệ ở bên, ta là vô địch thiên hạ!
Trong lúc ngâm nga, khuôn mặt thân ảnh quen thuộc của các huynh đệ, lần lượt hiên lên trước mặt, quen thuộc rõ ràng như thế, giống như bốn vạn năm trước.
Vũ Tuyệt Thành lệ rơi đầy mặt, lại đột nhiên cười ha ha, trong tiếng cười, mang theo tang thương khó chịu không nói lên lời.
Sở Dương có thể phát hiện, trong tiếng cười, mái tóc đen như nhuộm mực mấy vạn năm của Vũ Tuyệt Thành, không ngờ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ, dần dần biến thành hoa râm.
“Lão đại... lão đại của ta.... Vũ Tuyệt Thành thở dài một tiếng trầm thấp, như khóc như nấc trong gió tuyết...
/2680
|