Hai lời đồn đãi này khiến đám cao thủ của cửu đại gia tộc có chút chấn động trong lòng.
Thiên hạ cao thủ, cố nhiên là bị cửu đại gia tộc lung lạc rồi, nhưng trong cửu đại gia tộc, cao thủ chân chính bổn tộc bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ chiếm cứ hơn một nửa mà thôi. Hơn nữa đây đã là tỉ lệ đáng sợ nhất rồi.
Mà lực lượng trung kiên của gia tộc, đại bộ phận đều là khác họ, hoặc là thiên tài của gia tộc phụ thuộc. Còn có một số người được coi trọng thiên phú, nên ban cho họ của gia tộc...
Nhưng những người này, ở trong mỗi một gia tộc, tuy địa vị không thấp, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều rõ ràng, cho dù ta có cố gắng hơn nữa, ta cũng chỉ là một thủ hạ cao cấp một chút mà thôi. Tương lai, nếu tử tôn ta không tranh khí, cũng chỉ có thể làm nô tài cho người ta mà thôi!
Vĩnh viễn không làm chủ nhân được.
Nhưng lời đòn đãi này lại đưa ra một cơ hội: Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu thật sự có thể tạo nên thống trị vạn cổ, mình ở dưới tay hắn, nói thế nào cũng có thể tọa trấn một phương chứ?
Đến lúc đó, mình chính là một phương chư hầu, hô phong hoán vũ rồi!
Mình cũng có thể giống như cửu đại gia tộc hiện giờ, tử tôn sinh sôi không ngừng!
Đúng vào lúc này, một câu nói ngang trời xuất thế.
Nam tử hán đại trượng phu, ai nguyện ý làm công cho người ta cả đời? Ai nguyện ý để tử tôn kiếp kiếp làm nô tài?! Vương hầu tướng quân đó, chúng ta thất phu chẳng lẽ không dám đánh cược một lần?! Những lời này vừa ra, trong lòng mỗii người đều giống như có cái gì đó mạnh mẽ nổ tung...
Lời đồn vừa mới bắt đầu, Đệ Ngũ Khinh Nhu tựa hồ đã lập tức phát giác , sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu vì việc này mà đặc biệt triệu tập tất cả nhân thủ, nghĩa chính từ nghiêm làm sáng tỏ lời đồn đãi này!
Hơn nữa, tuyệt đối phủ nhận!
Đây là quỷ kế của địch nhân! Đây chính là mưu kế phân hóa chúng ta của thống soái đối phương, không hơn! Đệ Ngũ Khinh Nhu ta sao có thể làm chuyện như vậy! Hi vọng mọi người chớ tin tưởng đồn đãi!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: Thanh giả tự thanh!
Tất cả mọi người nghe xong lại càng bội phục con người Đệ Ngũ Khinh Nhu hơn. Hơn nữa lại càng tin tưởng vô nghi nguồn gốc của lời đồn đãi này. Chính như lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: Trong thiên hạ, trừ thống soái đối phương mới có tâm như vậy, ai có thể một chiêu đánh trúng nhược điểm lớn nhất của chúng ta! Cho nên, một chiêu này thật độc, chỉ dùng lời đồn đãi bình thường nhất đã khiến cho lòng quân chúng ta bàng hoàng....
Đúng vậy,lòng người quả thực đã bàng hoàng!
Sau khi Đệ Ngũ Khinh Nhu làm sáng tỏ, lòng người lại càng thêm dao động rồi!
Đó là một loại kỳ vong lời đồn đãi này trở thành sự thật, hơn nữa còn là một loại càng thêm xác định!
Bởi vì, đây là thống soái đối phương nói ra!
Trong khoảng thời gian chiến đấu này, ai nấy đều biết thống soái đối phương lợi hại, quả thực là xuất thần nhập hóa, biến hóa đa đoan. Đối với kẻ đó, mọi người đều vừa chỉ hận không thể băm thây vạn đoạn, vừa bội phục không thôi!
Thực sự khó tưởng tượng được, bộ não một người lại có thể tinh tế tới mức độ như vậy!
Nhưng hiện giờ, lời đồn mà hắn truyền ra, thật sự chỉ là lời đồn sao?
Hắn há lại chẳng nhìn ra năng lực của Đệ Ngũ Khinh Nhu? Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu không khủng bố như vậy, hắn truyền ra lời đồn này thì có tác dụng gì?
Cho nên... Cho dù là vị quân sư quỷ thần khó lường của đối phương, cũng phải thừa nhận bổn sự của Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi.... chúng ta còn phải hoài nghi cái gì nữa?
Cho nên mọi người lại càng thêm động tâm. Nhưng bề ngoài, đương nhiên chẳng ai lại để lộ ra ngoài cả.
....
Nếu thiên hạ là một bàn cờ, ta muốn cùng người đó chơi cờ! Đệ Ngũ Khinh Nhu ở trong trướng bồng, mặc dù có hai ảnh vệ của Pháp Tôn ở đây, nhưng hắn vẫn nói tự nhiên như không: Lấy thương sinh làm quân cờ, một trận chiến thắng bại!
Hiện giờ, đối thủ của ta đã xuất hiện!
Hắn là đối thủ cường đại nhất bình sinh ta từng gặp! Đối thủ như vậy, cùng đánh cờ với ta, đúng là một chuyện vui nhất một đời! Lương tài gặp gỡ kỳ phùng địch thủ.... Mỗi một vị chiến tướng vô địch đều có thể bất phân thắng bại với địch nhân của mình trên sa trường! Hơn nữa loại chuyện này, các triều đại thay đổi đều có, chẳng có gì lạ!
Nhưng hai vị quân sư đỉnh phong chính diện tác chiến, mỗi một người đều là kỳ tài trước nay chưa từng có, hai người như vậy cùng xuất hiện, quả thực là chuyện tình chưa từng xuất hiện trong lịch sử toàn bộ Cửu Trọng Thiên này!
Đây là một việc trọng đại của nhân loại!
Cho dù toàn thiên hạ vì một trận chiến này mà biến mất, cũng đáng!
Đây mới là đỉnh phong chi chiến! Song phương đều có vũ lực đỉnh phong, đều có trí lực đỉnh phong! Một trận chiến này, chắc chắc chấn động Cửu Trọng Thiên!
Ta không thể lui! Ta không thể trốn! Ta phải thắng!
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, cửu kiếp trí nang, cũng không phải là bất bại! Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, mới là vạn cổ quân thần!
Cho nên ta muốn làm quân sư đầu tiên Cửu Trọng Thiên đánh bại cửu kiếp trí nang!
Chỉ cần cân sức ngang tài, sau trận chiến này, Đệ Ngũ gia tộc sẽ một mình một ngọn cờ, phong khởi vân dũng! Mà đây chỉ là kết quả của một trận chiến cân bằng... Nếu như ta thắng, vậy Đệ Ngũ gia tộc sẽ lập tức nhảy vọt lên, trở thành đệ nhất gia tộc Cửu Trọng Thiên, đệ nhất đại thế lực! Bước tiếp theo, chính là mưu đồ Cửu Trọng Thiên chân chính!
Ta chờ mong!
Khi toàn bộ Cửu Trọng Thiên đều thần phục dưới chân ta... Đó mới là đỉnh phong của ta!
Mục tiêu suốt đời ta theo đuổi!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tuyết trắng bên ngoài, lẩm bẩm tự nói.
Đối với hùng tâm tráng trí và kế hoạch khổng lồ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, ngay cả hai vị ảnh tử cửu phẩm chí tôn cũng phải chấn kinh.
....
Bên kia.
Mạc Thiên Cơ khoanh tay đứng trong tiểu viện của Lệ Hùng Đồ, nhìn băng đọng trên tường, xuất thần.
Lệ Tuyệt bị hắn đuổi ra ngoài rồi. Mà mọi người đều biết, trong khoảng thời gian này Mạc Thiên Cơ dốc lòng suy nghĩ, quả thực là mệt mỏi, phải nghi ngơi cho thật khỏe.
Cho nên khi không có chiến sự, Lệ gia lại tận lực không tới quấy rầy, để bọn hắn có thể nghỉ ngơi.
Nhưng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông lại có thể nhìn ra được.
Mạc Thiên Cơ hiện tại căn bản không mệt mỏi!
Không những ko mệt mỏi mà tinh thần còn hưng phấn trước nay chưa từng có! Áp lực khổng lồ của Đệ Ngũ Khinh Nhu đều đè lên người một mình Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Dưới áp lực khổng lồ như vậy, năng lực thần bàn quỷ tính của Mạc Thiên Cơ lại càng tiến thêm một bước thức tỉnh! Cái loại lực lượng nắm giữ thiên hạ trong tay mới được kíhc phát chân chính.
Trí tuệ của Mạc Thiên Cơ, tựa hồ mỗi ngày đều bị Đệ Ngũ Khinh Nhu áp bách, càng lúc càng tiến bộ, thẳng tiến đến những đỉnh cao mới, mà càng tiến lại càng không thấy chừng mực đâu!
Cái loại tài năng quân sự có một không hai thiên hạ này của Mạc Thiên Cơ, chính ngờ lần đại chiến này mà chính thức hiển lộ ra! Trưởng thành lên!
Hắn khoanh tay mà đứng! Vẻ mặt không màng danh lợi.
Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông lẳng lặng đứng sau hắn, miễn cưỡng đứng.
Nếu như trời cao chính là một bàn cờ, ta nguyện ý làm người đánh cờ! Dùng ngôi sao làm quân, dùng hưng vong làm tiền cược, lấy chúng sinh là hậu thuẫn, dùng huynh đệ để chống đỡ! Thành tựu mỹ danh muôn đời của cửu kiếp huynh đệ tạ, ngạo thế Cửu Trọng Thiên!
Mạc Thiên Cơ khẽ nói.
Chân chính khiến người cảm thấy ngực phát, da đầu phát tê dại chính là: thời điểm Mạc Thiên Cơ nói những lời này, gần như trùng khớp với Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Hơn nữa là cùng trong một thời gian, hai người ở hai nơi bất đồng, nói ra một câu gần như là giống nhau!
Đương nhiên, chỉ là gần giống nhau, dù sao vẫn có bất đồng.
Nhưng thế cũng đủ khiến người biết được, chấn động tới trong đầu trống rỗng rồi.
Mạc Thiên Cơ nói: Nếu như trời cao là bàn cờ, ngôi sao là quân cờ. Mạc Thiên Cơ ngươi là người đánh cờ, vị trí của ta và Bất thông, sẽ ở nơi nào?
Ở đằng sau người ta! Mạc Thiên Cơ lẳng lặng nói: Sau lưng ta có các ngươi, chính là hậu thuẫn! Cũng chỉ có các ngươi, mới cho ta sức mạnh vô hạn!
Nếu như thiên hạ này không có các ngươi, cho dù ta độc bá Cửu Trọng Thiên, chúa tể nhật nguyện tinh thần, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Ta cần các ngươi chia xẻ vinh quang cùng ta! Mạc Thiên Cơ nói tới đây, trước mặt tựa hồ hiện lên hình ảnh Sở Dương, tựa hồ nhìn thấy Sở Dương đang mỉm cười, đang nói: Không! Là chúng ta!
Khóe miệng Mạc Thiên Cơ lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, khẽ nói: Đúng. Là chúng ta! Là mỗi người chúng ta, đều có chung vinh quang! Ta không cần cô độc tuyệt thế, ta muốn cùng nhau chạm tới đỉnh phong.
Trong lòng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông dâng lên một cảm giác ấm áp khôn tả.
Sở Dương nói như vậy cũng chẳng có gì là lạ. Bởi vì Sở Dương vẫn trọng tình cảm, quý trọng các huynh đệ như bản thân mình.
Nhưng Mạc Thiên Cơ lại nổi danh tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt.
Mặt lạnh tim băng.
Hiện giờ, lời Mạc Thiên Cơ nói ra, càng khiến người ta xúc động hơn. Hai người nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương thoáng kích động đỏ lên.
Chưa bao giờ, cảm giác trái tim chín huynh đệ lại gần sát như khoảnh khắc này!
Chúng ta, chính là một thể!
Sở Dương, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân, Mạc Thiên Cơ, Nhuế Bất Thông, Tạ Đan Quỳnh!
Các ngươi có còn nhớ... lão đại từng nói.... Mạc Thiên Cơ khẽ cười, nói: Khi chúng ta ngạo thế Cửu Trọng Thiên... Tất cả mọi người phải ở bên cạnh nhau, như vậy mới có ý nghĩa!
Đúng vậy! Ta vẫn còn nhớ rõ! Hai người Ngạo Tà Vân cùng trả lời.
Hiện giờ, ta rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của lão đại. Mạc Thiên Cơ thực tôn kính nói: Lão đại dùng tình nghĩa của mình, trải ra con đường thông tới đỉnh phong cho chín vị huynh đệ!
Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đều có chút khó hiểu nhìn hắn.
Mạc Thiên Cơ cười một tiếng: Cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ hiểu ra! Loại sự tình này... các ngươi phải tự thể hội thôi!
Ngạo Tà Vân nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Trước kia ta rất lười. Tuy ta quen tính kế, quen phòng ngừa chu đáo, nhưng ta chưa từng thật sự toàn lực ứng phó làm một chuyện gì. Chưa từng lo lắng hết lòng, cố gắng đánh abị một người!
Bởi vì trên đời này, ta còn chưa gặp được người đáng để ta làm như vậy.
Nếu cứ như vậy mãi, trí kế của ta vĩnh viễn không thể nào đạt tới đỉnh phong. Nắm giữ thiên hạ năm đó, vì sao sớm chết đi rồi? Bởi vì hắn quá thông minh, không có đối thủ! Không có đối thủ sẽ không có áp lực! Không có áp lực sẽ không có động lực! Cho nên hắn đã chết!
Mà ta cũng thế!
Cho tới hôm nay!
Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu không xuất hiện, cả đời này ta chỉ có thể lấy Sở Dương làm đối thủ! Nhưng ta và Sở Dương lại vĩnh viễn không thể phân sinh tử chân chính, cho nên vẫn kém một bước.
Đệ Ngũ Khinh Nhu xuất hiện, cũng là chuyện vui lớn nhất đời này của ta!
Đối với ta mà nói. Ta là một thanh đao sắc bén. Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là một khối đá mài đao tuyệt hảo! Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, hắn là đao, ta là đá mài đao!
Cơ hội của ta cũng là cơ hội của hắn! Để xem ai lột xác thành thần binh, ai sa đọa biến thành sắt vụn!
Mạc Thiên Cơ chậm rãi nói.
Nhưng ánh mắt lại giống như xuyên qua tuyết trắng dày đặc, nhìn về phía năm, tựa như cảm giác được, ở nơi đó, có một ánh mắt cũng cơ trí, cũng bình tĩnh, đang phá không nhìn lại!....
Thiên hạ cao thủ, cố nhiên là bị cửu đại gia tộc lung lạc rồi, nhưng trong cửu đại gia tộc, cao thủ chân chính bổn tộc bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ chiếm cứ hơn một nửa mà thôi. Hơn nữa đây đã là tỉ lệ đáng sợ nhất rồi.
Mà lực lượng trung kiên của gia tộc, đại bộ phận đều là khác họ, hoặc là thiên tài của gia tộc phụ thuộc. Còn có một số người được coi trọng thiên phú, nên ban cho họ của gia tộc...
Nhưng những người này, ở trong mỗi một gia tộc, tuy địa vị không thấp, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều rõ ràng, cho dù ta có cố gắng hơn nữa, ta cũng chỉ là một thủ hạ cao cấp một chút mà thôi. Tương lai, nếu tử tôn ta không tranh khí, cũng chỉ có thể làm nô tài cho người ta mà thôi!
Vĩnh viễn không làm chủ nhân được.
Nhưng lời đòn đãi này lại đưa ra một cơ hội: Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu thật sự có thể tạo nên thống trị vạn cổ, mình ở dưới tay hắn, nói thế nào cũng có thể tọa trấn một phương chứ?
Đến lúc đó, mình chính là một phương chư hầu, hô phong hoán vũ rồi!
Mình cũng có thể giống như cửu đại gia tộc hiện giờ, tử tôn sinh sôi không ngừng!
Đúng vào lúc này, một câu nói ngang trời xuất thế.
Nam tử hán đại trượng phu, ai nguyện ý làm công cho người ta cả đời? Ai nguyện ý để tử tôn kiếp kiếp làm nô tài?! Vương hầu tướng quân đó, chúng ta thất phu chẳng lẽ không dám đánh cược một lần?! Những lời này vừa ra, trong lòng mỗii người đều giống như có cái gì đó mạnh mẽ nổ tung...
Lời đồn vừa mới bắt đầu, Đệ Ngũ Khinh Nhu tựa hồ đã lập tức phát giác , sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu vì việc này mà đặc biệt triệu tập tất cả nhân thủ, nghĩa chính từ nghiêm làm sáng tỏ lời đồn đãi này!
Hơn nữa, tuyệt đối phủ nhận!
Đây là quỷ kế của địch nhân! Đây chính là mưu kế phân hóa chúng ta của thống soái đối phương, không hơn! Đệ Ngũ Khinh Nhu ta sao có thể làm chuyện như vậy! Hi vọng mọi người chớ tin tưởng đồn đãi!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: Thanh giả tự thanh!
Tất cả mọi người nghe xong lại càng bội phục con người Đệ Ngũ Khinh Nhu hơn. Hơn nữa lại càng tin tưởng vô nghi nguồn gốc của lời đồn đãi này. Chính như lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: Trong thiên hạ, trừ thống soái đối phương mới có tâm như vậy, ai có thể một chiêu đánh trúng nhược điểm lớn nhất của chúng ta! Cho nên, một chiêu này thật độc, chỉ dùng lời đồn đãi bình thường nhất đã khiến cho lòng quân chúng ta bàng hoàng....
Đúng vậy,lòng người quả thực đã bàng hoàng!
Sau khi Đệ Ngũ Khinh Nhu làm sáng tỏ, lòng người lại càng thêm dao động rồi!
Đó là một loại kỳ vong lời đồn đãi này trở thành sự thật, hơn nữa còn là một loại càng thêm xác định!
Bởi vì, đây là thống soái đối phương nói ra!
Trong khoảng thời gian chiến đấu này, ai nấy đều biết thống soái đối phương lợi hại, quả thực là xuất thần nhập hóa, biến hóa đa đoan. Đối với kẻ đó, mọi người đều vừa chỉ hận không thể băm thây vạn đoạn, vừa bội phục không thôi!
Thực sự khó tưởng tượng được, bộ não một người lại có thể tinh tế tới mức độ như vậy!
Nhưng hiện giờ, lời đồn mà hắn truyền ra, thật sự chỉ là lời đồn sao?
Hắn há lại chẳng nhìn ra năng lực của Đệ Ngũ Khinh Nhu? Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu không khủng bố như vậy, hắn truyền ra lời đồn này thì có tác dụng gì?
Cho nên... Cho dù là vị quân sư quỷ thần khó lường của đối phương, cũng phải thừa nhận bổn sự của Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi.... chúng ta còn phải hoài nghi cái gì nữa?
Cho nên mọi người lại càng thêm động tâm. Nhưng bề ngoài, đương nhiên chẳng ai lại để lộ ra ngoài cả.
....
Nếu thiên hạ là một bàn cờ, ta muốn cùng người đó chơi cờ! Đệ Ngũ Khinh Nhu ở trong trướng bồng, mặc dù có hai ảnh vệ của Pháp Tôn ở đây, nhưng hắn vẫn nói tự nhiên như không: Lấy thương sinh làm quân cờ, một trận chiến thắng bại!
Hiện giờ, đối thủ của ta đã xuất hiện!
Hắn là đối thủ cường đại nhất bình sinh ta từng gặp! Đối thủ như vậy, cùng đánh cờ với ta, đúng là một chuyện vui nhất một đời! Lương tài gặp gỡ kỳ phùng địch thủ.... Mỗi một vị chiến tướng vô địch đều có thể bất phân thắng bại với địch nhân của mình trên sa trường! Hơn nữa loại chuyện này, các triều đại thay đổi đều có, chẳng có gì lạ!
Nhưng hai vị quân sư đỉnh phong chính diện tác chiến, mỗi một người đều là kỳ tài trước nay chưa từng có, hai người như vậy cùng xuất hiện, quả thực là chuyện tình chưa từng xuất hiện trong lịch sử toàn bộ Cửu Trọng Thiên này!
Đây là một việc trọng đại của nhân loại!
Cho dù toàn thiên hạ vì một trận chiến này mà biến mất, cũng đáng!
Đây mới là đỉnh phong chi chiến! Song phương đều có vũ lực đỉnh phong, đều có trí lực đỉnh phong! Một trận chiến này, chắc chắc chấn động Cửu Trọng Thiên!
Ta không thể lui! Ta không thể trốn! Ta phải thắng!
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, cửu kiếp trí nang, cũng không phải là bất bại! Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, mới là vạn cổ quân thần!
Cho nên ta muốn làm quân sư đầu tiên Cửu Trọng Thiên đánh bại cửu kiếp trí nang!
Chỉ cần cân sức ngang tài, sau trận chiến này, Đệ Ngũ gia tộc sẽ một mình một ngọn cờ, phong khởi vân dũng! Mà đây chỉ là kết quả của một trận chiến cân bằng... Nếu như ta thắng, vậy Đệ Ngũ gia tộc sẽ lập tức nhảy vọt lên, trở thành đệ nhất gia tộc Cửu Trọng Thiên, đệ nhất đại thế lực! Bước tiếp theo, chính là mưu đồ Cửu Trọng Thiên chân chính!
Ta chờ mong!
Khi toàn bộ Cửu Trọng Thiên đều thần phục dưới chân ta... Đó mới là đỉnh phong của ta!
Mục tiêu suốt đời ta theo đuổi!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tuyết trắng bên ngoài, lẩm bẩm tự nói.
Đối với hùng tâm tráng trí và kế hoạch khổng lồ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, ngay cả hai vị ảnh tử cửu phẩm chí tôn cũng phải chấn kinh.
....
Bên kia.
Mạc Thiên Cơ khoanh tay đứng trong tiểu viện của Lệ Hùng Đồ, nhìn băng đọng trên tường, xuất thần.
Lệ Tuyệt bị hắn đuổi ra ngoài rồi. Mà mọi người đều biết, trong khoảng thời gian này Mạc Thiên Cơ dốc lòng suy nghĩ, quả thực là mệt mỏi, phải nghi ngơi cho thật khỏe.
Cho nên khi không có chiến sự, Lệ gia lại tận lực không tới quấy rầy, để bọn hắn có thể nghỉ ngơi.
Nhưng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông lại có thể nhìn ra được.
Mạc Thiên Cơ hiện tại căn bản không mệt mỏi!
Không những ko mệt mỏi mà tinh thần còn hưng phấn trước nay chưa từng có! Áp lực khổng lồ của Đệ Ngũ Khinh Nhu đều đè lên người một mình Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Dưới áp lực khổng lồ như vậy, năng lực thần bàn quỷ tính của Mạc Thiên Cơ lại càng tiến thêm một bước thức tỉnh! Cái loại lực lượng nắm giữ thiên hạ trong tay mới được kíhc phát chân chính.
Trí tuệ của Mạc Thiên Cơ, tựa hồ mỗi ngày đều bị Đệ Ngũ Khinh Nhu áp bách, càng lúc càng tiến bộ, thẳng tiến đến những đỉnh cao mới, mà càng tiến lại càng không thấy chừng mực đâu!
Cái loại tài năng quân sự có một không hai thiên hạ này của Mạc Thiên Cơ, chính ngờ lần đại chiến này mà chính thức hiển lộ ra! Trưởng thành lên!
Hắn khoanh tay mà đứng! Vẻ mặt không màng danh lợi.
Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông lẳng lặng đứng sau hắn, miễn cưỡng đứng.
Nếu như trời cao chính là một bàn cờ, ta nguyện ý làm người đánh cờ! Dùng ngôi sao làm quân, dùng hưng vong làm tiền cược, lấy chúng sinh là hậu thuẫn, dùng huynh đệ để chống đỡ! Thành tựu mỹ danh muôn đời của cửu kiếp huynh đệ tạ, ngạo thế Cửu Trọng Thiên!
Mạc Thiên Cơ khẽ nói.
Chân chính khiến người cảm thấy ngực phát, da đầu phát tê dại chính là: thời điểm Mạc Thiên Cơ nói những lời này, gần như trùng khớp với Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Hơn nữa là cùng trong một thời gian, hai người ở hai nơi bất đồng, nói ra một câu gần như là giống nhau!
Đương nhiên, chỉ là gần giống nhau, dù sao vẫn có bất đồng.
Nhưng thế cũng đủ khiến người biết được, chấn động tới trong đầu trống rỗng rồi.
Mạc Thiên Cơ nói: Nếu như trời cao là bàn cờ, ngôi sao là quân cờ. Mạc Thiên Cơ ngươi là người đánh cờ, vị trí của ta và Bất thông, sẽ ở nơi nào?
Ở đằng sau người ta! Mạc Thiên Cơ lẳng lặng nói: Sau lưng ta có các ngươi, chính là hậu thuẫn! Cũng chỉ có các ngươi, mới cho ta sức mạnh vô hạn!
Nếu như thiên hạ này không có các ngươi, cho dù ta độc bá Cửu Trọng Thiên, chúa tể nhật nguyện tinh thần, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Ta cần các ngươi chia xẻ vinh quang cùng ta! Mạc Thiên Cơ nói tới đây, trước mặt tựa hồ hiện lên hình ảnh Sở Dương, tựa hồ nhìn thấy Sở Dương đang mỉm cười, đang nói: Không! Là chúng ta!
Khóe miệng Mạc Thiên Cơ lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, khẽ nói: Đúng. Là chúng ta! Là mỗi người chúng ta, đều có chung vinh quang! Ta không cần cô độc tuyệt thế, ta muốn cùng nhau chạm tới đỉnh phong.
Trong lòng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông dâng lên một cảm giác ấm áp khôn tả.
Sở Dương nói như vậy cũng chẳng có gì là lạ. Bởi vì Sở Dương vẫn trọng tình cảm, quý trọng các huynh đệ như bản thân mình.
Nhưng Mạc Thiên Cơ lại nổi danh tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt.
Mặt lạnh tim băng.
Hiện giờ, lời Mạc Thiên Cơ nói ra, càng khiến người ta xúc động hơn. Hai người nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương thoáng kích động đỏ lên.
Chưa bao giờ, cảm giác trái tim chín huynh đệ lại gần sát như khoảnh khắc này!
Chúng ta, chính là một thể!
Sở Dương, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân, Mạc Thiên Cơ, Nhuế Bất Thông, Tạ Đan Quỳnh!
Các ngươi có còn nhớ... lão đại từng nói.... Mạc Thiên Cơ khẽ cười, nói: Khi chúng ta ngạo thế Cửu Trọng Thiên... Tất cả mọi người phải ở bên cạnh nhau, như vậy mới có ý nghĩa!
Đúng vậy! Ta vẫn còn nhớ rõ! Hai người Ngạo Tà Vân cùng trả lời.
Hiện giờ, ta rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của lão đại. Mạc Thiên Cơ thực tôn kính nói: Lão đại dùng tình nghĩa của mình, trải ra con đường thông tới đỉnh phong cho chín vị huynh đệ!
Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đều có chút khó hiểu nhìn hắn.
Mạc Thiên Cơ cười một tiếng: Cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ hiểu ra! Loại sự tình này... các ngươi phải tự thể hội thôi!
Ngạo Tà Vân nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Trước kia ta rất lười. Tuy ta quen tính kế, quen phòng ngừa chu đáo, nhưng ta chưa từng thật sự toàn lực ứng phó làm một chuyện gì. Chưa từng lo lắng hết lòng, cố gắng đánh abị một người!
Bởi vì trên đời này, ta còn chưa gặp được người đáng để ta làm như vậy.
Nếu cứ như vậy mãi, trí kế của ta vĩnh viễn không thể nào đạt tới đỉnh phong. Nắm giữ thiên hạ năm đó, vì sao sớm chết đi rồi? Bởi vì hắn quá thông minh, không có đối thủ! Không có đối thủ sẽ không có áp lực! Không có áp lực sẽ không có động lực! Cho nên hắn đã chết!
Mà ta cũng thế!
Cho tới hôm nay!
Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu không xuất hiện, cả đời này ta chỉ có thể lấy Sở Dương làm đối thủ! Nhưng ta và Sở Dương lại vĩnh viễn không thể phân sinh tử chân chính, cho nên vẫn kém một bước.
Đệ Ngũ Khinh Nhu xuất hiện, cũng là chuyện vui lớn nhất đời này của ta!
Đối với ta mà nói. Ta là một thanh đao sắc bén. Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là một khối đá mài đao tuyệt hảo! Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, hắn là đao, ta là đá mài đao!
Cơ hội của ta cũng là cơ hội của hắn! Để xem ai lột xác thành thần binh, ai sa đọa biến thành sắt vụn!
Mạc Thiên Cơ chậm rãi nói.
Nhưng ánh mắt lại giống như xuyên qua tuyết trắng dày đặc, nhìn về phía năm, tựa như cảm giác được, ở nơi đó, có một ánh mắt cũng cơ trí, cũng bình tĩnh, đang phá không nhìn lại!....
/2680
|