Mạc Thiên Cơ tính toán, an bài, chẳng khác nào giúp Lệ gia đứng ở thế bất bại trong trận chiến này.
Mà Lệ Vô Ba khom người vái chào, lại càng thêm mấy phần bi tráng hào hùng.
Trong kế hoạch của Mạc Thiên Cơ chỉ có một lỗ hổng duy nhất. Đó chính là... Vạn nhất ba lộ nhân mã này vô ý để lộ ra hành tung, đối phương phát hiện ra, cho dù là phát giác muộn thì cũng phải ác chiến một hồi.
Cho dù song phương đều có hao tổn, nhưng điều này đối với Lệ gia mà nói, vẫn không phải chuyện tốt.
Nhưng Mạc Thiên Cơ cũng không đặc biệt nhắc nhở điểm này. Theo hắn xem, song phương đều là người chết mới là kết quả tốt nhất. Nhưng Lệ Vô Ba nói những lời này, tuy không nói rõ ràng, nhưng ba lộ nhân mã lại càng thêm chú ý vấn đề hành tung bí mật. Chuyện đã như vậy, Mạc Thiên Cơ cũng bổ sung một câu: Các vị phải chú ý, sau khi tiêu diệt Thạch gia, an bài lực lượng lưu thủ, tiếp đó lui lại, đồng thời ưu tiên bảo đảm truyền tin thông suốt.
Rõ! Nhìn 204 người cấp tốc lao đi giống như bốn tia thiểm điện bạch sắc, Mạc Thiên Cơ cùng Lệ Vô Ba đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lệ gia chủ đại tài! Mạc Thiên Cơ mỉm cười khen một câu.
Lệ Vô Ba hiện tại không dám coi thường Mạc Thiên Cơ chút nào, nghe vậy cười sang sảng: So với Mạc quân sư, Lệ mỗ có thúc ngựa cũng không kịp.
Mạc Thiên Cơ khẽ cười đáp lại.
Lệ Vô Ba quả thật có hùng tâm, cũng có quyết đoán.. Mạc Thiên Cơ nói chỉ cần sáu bảy mươi người là có thể xóa sạch Thạch gia vội vàng không kịp chuẩn bị. Nhưng Lệ Vô Ba lại mẫn cảm ý thức được sự hiếm có của trận chiến này.
Đúng như lời Mạc Thiên Cơ nói. Trận chiến này vô cùng có khả năng là trận chiến mà Đệ Ngũ Khinh Nhu không biết Mạc Thiên Cơ tồn tại. Cho nên trận chiến này quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nếu như đã muốn chiếm tiện nghi thì phải chiếm thật nhiều. Về sau có cơ hội như vậy hay không thì đó là tương lai rồi. Nhưng hiện tại miệng thịt béo bay tới miệng, thế nào cũng phải ăn cho thật no đã.
Cho nên Lệ Vô Ba lập tức phát động cả một nửa lực lượng gia tộc!
Mạc Thiên Cơ khen ngợi chính là cái quyết đoán này.
Mạc tiên sinh, hiện giờ tướng sĩ đã xuất phát, chiến đấu cũng không liên quan tới ta và ngươi nữa. Tả hữu vô sự, không bằng ta với ngươi làm một ván cờ đi? Lệ Tuyệt khẽ cười nói.
Phàm người giỏi về trù tính đều sẽ giỏi về kỳ dịch. Cái này luôn được thừa nhận. Lệ Tuyệt muốn lôi kéo làm quen Mạc Thiên Cơ, đương nhiên phải hợp ý.
Làm một ván cờ? Mạc Thiên Cơ nhíu mày. Trong lòng có chút không vui: Con mẹ ngươi, nhiều người đang đánh đánh giết giết vì Lệ gia các ngươi như vậy. không ngờ ngươi vẫn dám nói.... Không liên quan tới ta và ngươi? Không ngờ còn hào hứng muốn đánh cờ?
Tiếu ngạo tiên huyết? Tọa quan bạch cốt?
Đây là dạng bạc tình máu lạnh gì? Tâm tính lương bạc?
Lệ Vô Ba bên cạnh cười nói: Kỳ nghệ Tuyệt Nhi ở Lệ gia ta cũng coi như người nổi bật. Bất quá, so sánh với Mạc quân sự, vẫn không thể bằng được, cho nên muốn học hỏi Mạc quân sư một chút. Nếu Mạc quân sư có hứng thú, cứ chỉ điểm tiểu nhi một chút.
Mạc Thiên Cơ miệng mỉm cười thầm nghĩ: Đúng là thượng bất chính, dưới tất loạn. Lão tử vô tình đê tiện, thảo nào nhi tử vô sỉ lương bạc.. Nhưng miệng lại nói: Cũng được, ta cùng Lệ đại công tử luận bàn một phen.
Ván cờ bày ra.
Nhuế Bất Thông ở bên cạnh bĩu môi, nhìn trời ngắm đất.
Lệ Tuyệt? Đánh cờ với Mạc Thiên Cơ?
Buồn cười, ngay cả Sở Dương bây giờ cũng không chơi cờ với Mạc Thiên Cơ nữa rồi. Chỉ bằng Lệ Tuyệt ngươi? Muốn ăn hành cũng không cần tìm cả rổ chứ....
Các vị chí tôn ở đây đều chạy tới xem trò vui. Kỳ nghệ của Lệ Tuyệt, ở Lệ gia có thể nói là đệ nhất, Mạc Thiên Cơ này... Hắc hắc, cho dù trí tuệ ngươi có cao tới đâu, nhưng thuật nghiệp cũng chuyên có sơ, làm gì có chuyện cái gì cũng biết? Cái gì cũng tinh thông?
Ván cờ bắt đầu, Mạc Thiên Cơ cầm đen đi trước, vẻ mặt không màng danh lợi, động tác tùy tiện không để ý chút nào.
Lệ Tuyệt vẻ mặt trầm trọng, gắt gao hạ cờ.
Chẳng qua mấy chốc, trên bàn chờ đã chẳng chịt đen trắng. Sắc mặt Lệ Tuyệt cũng càng lúc càng khó coi.
Lúc mới đầu, Lệ Tuyệt còn xuất cờ tả xung hữu đột, nhìn không thấy nửa điểm thuận lời, nhưng cũng có hi vọng, có thể thắng được. Nhưng tới giờ khắc này đã trở nên rối rắm vô cùng rồi.
Quân cờ hai gười đan xen lại với nhau, vô cùng phức tạp, trong người có ta, trong ta có ngươi. Ván cờ như vậy đủ để khiến bất cứ cao thủ nào nhìn vào cũng phải hoa mày chóng mặt.
Mạc Thiên Cơ căn bản là đi cờ bậy, chẳng thèm quan tâm bản thân. Ngươi khó chịu chỗ nào, ta liền công ngươi chỗ đó. Ngươi sắp thuận lợi chỗ này, ta liền lập tức phá hư, ngươi để hở chỗ kia, ta liền lập tức đánh vào.
Ngươi tiếp ứng nơi này, ta lập tức nhảy ra chọc gậy bánh xa.
Nói ngắn gọn lại là một phá phôi chi vương ( chuyên phá ngang )
Lệ Tuyệt gần như muốn ôm đầu kêu đau.
Đánh tới trung cuộc, song phương đến một góc bàn cũng không sạch sẽ! Thế cờ như vậy thật sự là khiến người ta nhìn mà phải kinh thán, không hiểu ra làm sao cả.
Vẻ mặt Mạc Thiên Cơ vẫn duy trì ung ung thoải mái, tùy tiện ứng phó.
Cuối cờ.
Tới gần chung cuộc, Mạc Thiên Cơ hạ xuống một nước, vẻ mặt Lệ Tuyệt buông lỏng, cũng hạ xuống nước. Nhưng Mạc Thiên Cơ vừa hạ xuống nước thứ hai, sắc mặt Lệ Tuyệt đại biến.
Một nước này đã cắt toàn bộ thế cờ của hắn thành hai đoạn!
Lệ Tuyệt nhíu chặt lông mày, cố gắng suy nghĩ.
Nước thứ ba hạ xuống, sắc mặt Lệ Tuyệt xám ngoét.
Sau nửa thời gian uống cạn một chung trà, thanh âm rào rào vang lên, chính là tiếng Mạc Thiên Cơ ăn cờ. Toàn bộ một mảng bàn cờ đã biến thành một màu đen.
Lệ Tuyệt sắc mặt đờ đẫn.
Lại qua một hồi, thanh âm rào rào lại vang lên, Mạc Thiên Cơ lại ăn cờ.
Ánh mắt Lệ Tuyệt ngơ ngác.
Trong lòng thầm nghiến răng, ta không tin, đến một quân cờ cũng không sống được... Tiếp tục cố gắng hạ nước... ván cờ chấm dứt....
Tất cả mọi người đều giống như gặp quỷ.
Sắc mặt Lệ Tuyệt trắng nhợt.
Trên toàn bộ bàn cờ, chi chít quân cờ, nhưng không tìm thấy một quân nào màu trắng! Tất cả quân cờ của Lệ Tuyệt đều bị ăn sạch! Mạc Thiên Cơ chiếm cứ toàn bộ, không ngờ một góc cũng không lưu lại cho Lệ Tuyệt.
Ván cờ như vậy chỉ xuất khiên một cao thủ tuyệt đỉnh đánh với một con gà mới bập bẹ tậpchơi mà thôi. Lệ Tuyệt cho tới nay đã có thể nói là cao thủ kỳ đạo rồi, không ngờ vẫn bị đánh cho thua thảm bại như vậy!
Cái này có thể nói là rất không bình thường.
Quá không bình thường rồi! Nếu như dùng cái này tính toán, khả năng tính toán của Mạc Thiên Cơ, ít nhất cũng phải mạnh mẽ hơn Lệ Tuyệt gấp trăm lần mới được...
Chơi lại! Lệ Tuyệt rít gào một tiếng, không cam lòng nhận thảm bại như vậy.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười ôn hòa, lại đánh một ván cờ mới.
Sau một hồi lâu, trên bàn cờ lại là nhất thống giang sơn!
Chơi lại! Lần này ta cầm đen đi trước! Sắc mặt Lệ Tuyệt đã biến thành vàng như đất, cảm giác nhục nhã mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn. Đó chính là cuộc thăm dò, cũng là khảo nghiệm tư cách của hắn.
Thứ nhất chính là biểu lộ năng lực với Mạc Thiên Cơ, thứ hai, hắn cũng muốn xem xem mình có tư cách trở thành cửu kiếp hay không!
Nhưng Mạc Thiên Cơ là ai? Tư cách?
Tuy Mạc Thiên Cơ thoạt nhìn rất thoải mái tùy ý, nhưng trên thực tế hắn lại đang dốc lòng tính kế, không giết Lệ Tuyệt tới sạch bách không còn cọng lông, hắn cũng cảm thấy có lỗi với bản thân...
Ván cờ mới lại bắt đầu.
Sau một hồi lâu, trên bàn cờ lại biến thành một màu trắng, đúng là trắng tinh, một vệt đen cũng không có.
Lệ Tuyệt thất hồn lạc phách đứng lên, chỉ cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen! Vừa đứng lên lại phốc một tiếng, ngòi phệt xuống.
Không ngờ thua thảm nhu vậy!
Mọi người xung quanh cũng trợn mắt há hốc miệng.
Vị trí nang cửu kiếp này không ngờ lại nghịch thiên như thế!
Nhuế Bất Thông đứng bên cạnh xem mà ngáp ngắn ngáp dài. Tuy trình độ hắn không cao, nhưng ít nhiều cũng hiểu được một chút. Đánh cờ với Mạc Thiên Cơ, có thể khiến mọi người đã nghiền nhất, cũng chỉ có Sở Dương. Tuy rằng cũng thua nhiều thắng tí, nhưng ít nhiều cũng có thể cân tài cân sức một chút.
Loại như Lệ Tuyệt... Nhuế Bất Thông đến hứng thú nhìn cũng không có.
Đúng vào lúc này, tiền phương truyền tới tin tức: Binh lực đã tới Lê Hoa pha, mai phục sẵ! Còn địch nhân vẫn ở cách đó hơn ba trăm dặm!
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ chợt lóe lên, nói: Hành động theo kế hoạch! Không được làm loạn!
Tiếp đó cáo từ Lệ Vô Ba, quay về nghỉ ngơi.
Nếu như kế hoạch không có gì thay đổi ngoài ý muốn, trận chiến này đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, chẳng khác nào đã kết thúc cả rồi. Ở lại nơi này, trừ việc hành hạ Lệ Tuyệt ra thì chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Phía nam.
Sau khi Đệ Ngũ Khinh Nhu phái ra ba lộ nhân mã, vẫn luôn ngồi trong trướng bồng đọc sách. Khoảng thời gian này bách chiến bách thắng, khiến danh vọng Đệ Ngũ Khinh Nhu dâng cao tới cực điểm.
Tuyên bố mệnh lệnh, đều là chấp hành tuyệt đối. Lần hành động này, Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa nói ra xong cũng được lập tức thông qua toàn bộ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đang xem tình báo, trầm tư.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Lê Hoa pha khẳng định sẽ bị đánh hạ... Nếu như có ngoài ý muốn, cũng chỉ có bọn Sở Dương mới làm ra được. Bất quá, theo tin tức Tiêu gia truyền tới, đám người Sở Dương hơn mười ngày trước vẫn còn đang ở Đông Nam, nếu như muốn đuổi tới Tây Bắc, gần như là xuyên suốt toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục...
Cho dù bọn hắn muốn tới, hơn nữa đã lên đường... có tốc hết toàn lực thì bọn hắn cũng chỉ có thể đang trên đường! Đệ Ngũ Khinh Nhu nhớ tới lần gần nhất mình gặp Sở Dương, Sở Dương đã trở thành chí tôn tam phẩm.
không khỏi thở dài: Tiến cảnh nhanh thật! Bất quá, mấy tháng thời gian, cho dù ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ cũng chỉ có thể tăng lên một phẩm mà thôi đã là nghịch thiên rồi! Bởi vì đây chính là cảnh giới chí tôn.
Mà cước trình chí tôn tứ phẩm cũng tuyệt đối không thể đuổi tới trong thời gian ngắn như vậy... chứ đừng nói tới chí tôn tam phẩm! cho dù ngươi gặp được kỳ ngộ, một bước lên trời, cũng không thể nào khiến tất cả mọi người đều giống vậy!
Cho nên kế hoạch này mới có thể thành! Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, sau đó lại phát sầu: Chỉ là đánh hạ nơi này xong, bước tiếp theo nhất định phải phong tỏa, vậy Lệ gia lại biến thành cá trong chậu rồi. Phải làm thế nào mới có thể kéo dài thời gian đối kháng, gia tăng thực lực đây... Chẳng lẽ, còn phải dùng lực lượng của lão tổ tông?
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư tính toán.
Bất kể từ phương diện nào mà nói, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không hề tính sai! Cũng tuyệt đối không phạm sai lầm gì, hết thảy kế hoạch đều như thiên y vô phùng!
Duy chỉ có một điểm... hắn lại sai rồi.
Chính là tiến cảnh tu vi của đám người Sở Dương! Tam phẩm tứ phẩm chí tôn đều không thể chạy tời đông nam tới tây bắc trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lục phẩm chí tôn lại có thể!
Hơn nữa còn dư dật.
Hắn nghĩ những người này không thể nào đột phá chí tôn lục phẩm, nhưng những người này đều đột phá rồi.
Hắn tính tất cả không thể nào cùng thăng cấp, nhưng tình hình lại diễn ra như vậy. Loại tình huống thăng cấp tập thể này, trong lịch sử bất cứ thế giới nào cũng chưa từng xuất hiện!
So với thần thoại còn huyền ảo hơn!
Nhưng trên thực tế, lần này lại xuất hiện thần tích rồi! Chuyện không thể nào nhất, cứ như vậy biến thành sự thật!
/2680
|