Lệ Tuyệt hôm nay, một thân bạch y thắng tuyết, lại có vẻ mộc mạc, pha lẫn một chút tiêu sái phiêu nhiên xuất trần.
Khoanh tay đứng ngoài cửa tiểu viện, thân cao như thước ngọc.
Hơn nữa mày kiếm mắt sáng, miệng treo một nụ cười ấm áp, thật sự là tuấn tú lịch sự, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng hảo cảm.
Nhưng hiển nhiên, Mạc Thiên Cơ chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng giả tạo của Lệ Tuyệt chút nào. Buồn cười, nói tới mỹ nam tử, Mạc Thiên Cơ nhìn thấy nhiều lắm rồi. Mấy huynh đệ, có ai mà không phải là mỹ nam tử?
Đó là còn chưa nói tới một Tạ Đan Quỳnh có thể nói là mỹ nam tử bá tuyệt thiên hạ, phong hoa tuyệt đại.
Bộ dạng Lệ Tuyệt tuy không tầm thường, nhưng so với Tạ Đan Quỳnh thì không chỉ kém hơn một cấp bậc, thậm chí so với Cố Độc Hành cũng còn kém một khoảng.
Lại càng không nói tới trong đó còn có một người tự xưng anh tuấn tiêu sái đệ nhất thiên hạ Sở Dương!
Ở trong mắt Mạc Thiên Cơ, Lệ Tuyệt thậm chí còn không bằng Đàm Đàm.
Cho nên há miệng ra, câu đầu tiên đã lập tức hỏi tới Lệ Hùng Đồ.
Hiển nhiên Lệ Tuyệt đã sớm chuẩn bị vấn đề này: Mạc huynh, Hùng Đồ được gia tộc phái đi làm một chút chuyện, rất nhanh sẽ trở về thôi. Là tiểu đệ xung phong nhận việc, đến nghênh đón mấy người Mạc huynh tới đại sảnh.
Mạc Thiên Cơ à một tiếng, thản nhiên nói: Lệ đại công tử quá khách khí rồi. Chỉ là, không biết có việc khẩn cấp gì mà quấy rầy huynh đệ chúng ta hội hợp?
Lệ Tuyệt cười ha hả, đối đáp trôi chảy, hạ thấp giọng xuống, thậm chí còn nháy nháy mắt có chút thần bí, nói: Cái này, người khác cũng không giúp được hắn, là người nhà Hoan Hoan cô nương tới đây, Lệ Hùng Đồ đương nhiên phải đi nghênh đón rồi... ha ha... Hiểu chưa?
Mạc Thiên Cơ hiển nhiên chẳng thấy trò đùa này thú vị gì, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, nói: Nói như vậy, Hoan Hoan cô nương cũng đi rồi?
Lệ Tuyệt mỉm cười: Cũng không phải, dù sao hai người bọn họ cũng sắp thành hồn rồi. Thể chất Hoan Hoan cô nương không tốt, cho nên vẫn ở lại, chờ Hùng Đồ huynh đệ trở về, tặng nàng một kinh hỉ!
Hắn nháy mắt mấy cái: Mạch huynh, nữ hài tử thích nhất đều là kinh hỉ đó....
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, ha ha...
Lệ Hùng Đồ nói: Mạc huynh, mời, gia phủ đang kiễng chân trông ngóng. Nhất định phải cho tiểu đệ xem Mạc huynh lật tay thành mây, úp tay làm mưa, đại phá Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Mạc Thiên Cơ đi ra hai bước, nói: Ngạo Tà Vân, Hoan Hoan cô nương một mình ở đây, ta có chút không yên lòng, ngươi lưu lại làm bạn đi.
Trên mặt Lệ Tuyệt khẽ biến sắc, nói: Cái này... Không hay lắm. Dù sao nam nữ có khác biệt...
Ngạo Tà Vân cười lớn: Lệ thiếu chắc còn không biết cảm tình giữa mấy huynh đệ chúng ta. Đừng nói là ở cùng tiểu viện làm bạn với Hoan Hoan cô nương, cho dù là ở cùng một phòng thật, huynh đệ của ta cũng chẳng bao giờ hoài nghi cả!
Lệ Tuyệt cười khan một tiếng, có chút hâm mộ nói: Thật sự là hâm mộ cảm tình huynh đệ của các ngươi....
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nói: Chúng ta đi thôi.
Lệ Tuyệt có một cảm giác không biết nên nói gì cho phải, nhưng vẫn cố duy trì phong độ tao nhã, tiêu sái cười: Mạc đại ca, mời!
Mạc Thiên Cơ đột nhiên đứng lại, mỉm cười hỏi: Xin hỏi Lệ công tử năm nay bao nhiêu tuổi?
Sắc mặt Lệ Tuyệt thoáng chán nản, nói: Sống uổng ba mươi sáu năm rồi.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Ồ, ngươi 36, ta mới 22, nếu dựa theo tuổi mà tính, kỳ thật ta nên gọi ngươi là thúc thúc mới phải. hiện giờ nghe ngươi gọi ta là đại ca, trong lòng thật không quen.
Nhuế Bất Thông bên cạnh người khằng khặc không ngừng, gần như không thở nổi.
Trong con ngươi Lệ Tuyệt thoáng lóe lên một tia phẫn nộ mơ hồ, nói: Nhưng thành tựu của Mạc huynh, cho dù ta có mấy vạn tuổi cũng không theo kịp. Học không phân trước sau, người giỏi là lớn.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Cũng đúng.
Nhuế Bất Thông vừa cười ha ha vừa nói: Lệ công tử, một khi đã vậy, ngươi cho rằng Mạc Thiên Cơ cao hơn ngươi bao nhiêu? Chỉ có trình độ mấy năm sao?
Lệ Tuyệt cố áp chế hỏa khí trong lòng, nói: Trình độ vài năm chẳng phải là xem thường Mạc huynh sao? Trên trí mưu, Mạc huynh ít nhất cũng phải hơn ta vạn năm hỏa hầu. Mạc huynh thiên tài, thiên hạ đều biết, cần gì phải tranh luận nhiều?
Nhuế Bất Thông cười ha ha: Nếu như cao hơn ngươi cả vạn năm, vậy ngươi không nên gọi hắn là Mạc huynh, Ngươi phải gọi hắn là tổ tông mới đúng! Mạc tổ tông!
Lệ Tuyệt giận dữ thản nhiên nói: Xin hỏi Nhuế huynh so sánh với Mạc huynh, hơn kém bao nhiêu?
Nhuế Bất Thông cười hắc hắc: Mạc Thiên Cơ so ra còn kém ta, ít nhất cũng phải kém vài năm hỏa hậu!
Mạc Thiên Cơ gật đầu: Không sai, Bất Thông mạnh hơn ta nhiều. Nhưng mà Lệ huynh cũng quá đề cao ta một chút rồi.
Ngụ ý là: Đúng vậy, ta rất khiêm tốn, ta tuyết đối không hơn ngươi một vạn năm, nhưng hơn ngươi tám chín ngàn năm thì vẫn nắm chắc. Cho nên, ngươi gọi ta là lão tổ tông, có vẻ cũng là hợp lý thôi.
Lệ Tuyệt đương nhiên không phải kẻ ngu, đương nhiên nghe ra được ẩn ý của Mạc Thiên Cơ. Trong mắt lóe lên quang mang lạnh lẽo, trong lòng thầm chửi rủa: Mẹ kiếp, đừng tưởng ngươi là một trong cửu kiếp thì đã ngon... Chờ Lệ Hùng Đồ chết rồi, lão tử trở thành một trong cửu kiếp, xem lão tử chỉnh chết hai tên khốn kiếp các ngươi.
Ba người đều hòa nhã mỉm cười, đi về phía đại sảnh.
Nhuế Bất Thông lặng lẽ truyền âm cho Mạc Thiên Cơ : Ta còn tưởng ngươi lá mặt lá trái...
Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: Lệ Hùng Đồ là anh hùng. Tùy ta lợi dụng hắn, nhưng không hề để mất tôn kính. Hơn nữa, tâm nguyện của hắn, ta cũng muốn tranh thủ cho hắn một chút.
Hắn dừng lại một chút: Làm người, phải có giới hạn rõ ràng!
Nhuế Bất Thông cười lạnh: Nhưng hiện tại xem ra, ngươi tranh thủ cũng vô dụng.
Mạc Thiên Cơ thanh sắc bất động, truyền âm nói: Cho dù không tranh thủ được, cũng còn hơn là để một con ruồi cứ lởn vởn quanh người... Lệ Tuyệt dã tâm rất lớn... Đợi đến khi bên Lệ Hùng Đồ phát triển tới mức không thể vãn hồi, lại lá mặt lá trái cũng không muộn.
Nhuế Bất Thông kinh ngạc: Nhưng ngươi đã đắc tội Lệ Tuyệt rồi, đến lúc đó hắn làm sao....
Mạc Thiên Cơ cười lạnh: Lệ Tuyệt hiện tại chính là một con chó, chỉ cần trong tay ta có thịt, cho dù ta đạp hắn tám trăm cước, nhưng nếu hắn còn muốn ăn thịt, hắn vẫn phải phủ phục, vẫy đuôi dưới chân ta thôi. Huýt một cái là tới, chính là như thế.
Nhuế Bất Thông suýt cười ra thành tiếng.
Bên cạnh, Lệ Tuyệt kinh ngạc nhìn Nhuế Bất Thông đột nhiên hớn hở, không khỏi hỏi: Nhuế huynh nghĩ tới gì mà cao hứng như thế?
Nhuế Bất Thông nhịn cười, nói: Ta nhớ tới con chó ta nuôi trước đây, vô cùng nghe lời, chó ngoan nha.
Lệ Tuyệt gật đầu: Đúng vậy, có đối khi, chó còn đáng tin cậy hơn cả người.
Nhuế Bất Thông liên tục gật đầu: Đúng đúng.
Lập tức truyền âm Mạc Thiên Cơ : Ngươi đoán Lệ Hùng Đồ bị bọn hắn cho đi làm gì?
Mạc Thiên Cơ nói: Nhiệm vụ lần này hẳn không phải giả. Nhưng chỉ cần Lệ Hùng Đồ đi làm nhiệm vụ này, nhất định sẽ có vô tận hiểm nguy chờ đợi hắn... Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn bị Lệ gia hại chết... Cái này là nhất định. Nếu như hôm nay Lệ Tuyệt không tới, Lệ Hùng Đồ vô sự. Nhưng nếu Lệ Tuyệt tới đây, vậy chứng minh, Lệ gia đã muốn buông bỏ Lệ Hùng Đồ rồi!
Vì sao ngươi để Ngạo Tà Vân lưu lại? Nhuế Bất Thông không hiểu chút nào.
Muốn diệt vong thì nhất định phải điên cuồng trước. Mạc Thiên Cơ trầm mặt truyền âm: Mộng Hoan Hoan là điểm yếu của Lệ Hùng Đồ. Trong khoảng thời gian ngắn, Lệ Hùng Đồ chưa chắc đã có chuyện gì. Nhưng nếu Lệ gia muốn hạ thủ Mộng Hoan Hoan, thì đó lại dễ như trở bàn tay. Mộng Hoan Hoan vừa chết, Lệ Hùng Đồ nhất định sẽ phát điên... Đến lúc đó, chẳng cần ai hãm hại, hắn cũng tự mình chết trận thôi....
Nhuế Bất Thông à một tiếng, bừng tỉnh đại gnộ.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Bất quá, Lệ gia càng đê tiện vô sỉ, ta càng thích. Bởi vì như vậy, ta lợi dụng lại càng không có chút áp lực tâm lý nào!
Nhuế Bất Thông hung hăng nói: Để cho đám chó má này đi chết hết đi!
Mạc Thiên Cơ lạnh nhạt gật đầu: Đó là nhất định!
...
Lúc Ngạo Tà Vân đi vào, Mộng Hoan Hoan đang thêu một cái khăn tay, Ngạo Tà Vân đứng ở cách đó năm trước, ngắm nghía một chút, nói: Đệ muội thật là khéo tay.
Mộng Hoan Hoan a một tiếng, đứng dậy: Ngạo đại ca không cùng đi sao?
Ngạo Tà Vân mỉm cười: Ta mệt chết rồi. Muốn nghỉ ngơi một chút.
Mộng Hoan Hoan nói: Thì ra là thế, ta đi pha trà cho đại ca.
Ngạo Tà Vân nói: Không cần. Tiếp đó giống như nhớ ra cái gì đó, nói: Đệ muội rất văn nhã, vừa thấy đã biết là tiểu thư khuê các. Không biết trong nhà còn ai không?
Mộng Hoan Hoan nói: Ngạo đại ca nói giỡn rồi. Hoan Hoan chỉ là một nữ tử tầm thường, trong nhà còn có phụ mẫu. Nhị lão tuổi tác đã cao, hơn nữa không có tu vi cho nên tạm thời ở lại bên ngoài.
Ngạo Tà Vân có chút hứng thú, hỏi: Xem ra ngụ cách đây không xa?
Mộng Hoan Hoan thoáng mỉm cười: Ừm, không xa, bất quá cũng gần, hơn ba trăm dặm.
Ngạo Tà Vân ừ một tiếng, hỏi bóng hỏi gió, bộ dáng giống như vô tinh, nhưng Mộng Hoan Hoan nào có kinh nghiệm như Ngạo Tà Vân, chỉ với hai ba câu đã bị Ngạo Tà Vân biết hết tin tức rồi.
Tiếp đó Ngạo Tà Vân cáo từ, trở lại trong phòng, cẩn thận suy nghĩ, thần thức chí tôn bao phủ toàn bộ căn tiểu viện lại.
Ngạo Tà Vân rất rõ ràng nhiệm vụ của mình.
...
Ba lộ đại quân? Mạc Thiên Cơ nhìn bản đồ tình hình quân địch trước mặt, nhìn tình báo như tuyết bay, lần lượt mở từng cái một. Ba ba ba, mấy chiếc cương châm phóng ra, đính lên từng loại một.
Chỉ nhìn chiêu thức này, đám người Lệ gia Lệ Vô Ba cũng phải rùng mình trong lòng.
Quả nhiên bất phàm, Mạc Thiên Cơ chỉ phất tay một cái, thế cục khó bề phân biệt trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.
Thạch gia hướng này, Tiêu gia hướng này, còn có Trần gia ở nơi này.... Mạc Thiên Cơ nhíu mày nói: Trần gia chỉ một mình một lộ, nhưng tuyến lộ của Thạch gia với Tiêu gia lại chỉ cách nhau hai ngọn núi.
Mà ba vị trí, đều có người của Lệ gia trấn thủ. Xem tình huống và thanh thế này, Đệ Ngũ Khinh Nhu hẳn chỉ muốn tấn công một chỗ, tuyệt đối không có khả năng tấn công cả ba điểm!
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm nói.
Đúng vậy, chúng ta đang suy nghĩ, mục tiêu của đối phương hẳn là một chỗ trong đó. Lệ Vô Ba nói: Loại chiến thuật này, đối phương đã sử dụng quá nhiều lần rồi, nhưng chúng ta lần nào ứng đối cũng xuất hiện sai lầm, căn bản không gặp được chủ lực của đối phương, đợi đến khi ngộ ra thì đã quá muộn rồi.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Bọn họ vốn có thể tùy thời biến hóa.
Nói xong, ngón tay chậm rãi di động trên bản đồ, lập tức điểm vào một vị trí, nói: Nơi này!
Khoanh tay đứng ngoài cửa tiểu viện, thân cao như thước ngọc.
Hơn nữa mày kiếm mắt sáng, miệng treo một nụ cười ấm áp, thật sự là tuấn tú lịch sự, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng hảo cảm.
Nhưng hiển nhiên, Mạc Thiên Cơ chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng giả tạo của Lệ Tuyệt chút nào. Buồn cười, nói tới mỹ nam tử, Mạc Thiên Cơ nhìn thấy nhiều lắm rồi. Mấy huynh đệ, có ai mà không phải là mỹ nam tử?
Đó là còn chưa nói tới một Tạ Đan Quỳnh có thể nói là mỹ nam tử bá tuyệt thiên hạ, phong hoa tuyệt đại.
Bộ dạng Lệ Tuyệt tuy không tầm thường, nhưng so với Tạ Đan Quỳnh thì không chỉ kém hơn một cấp bậc, thậm chí so với Cố Độc Hành cũng còn kém một khoảng.
Lại càng không nói tới trong đó còn có một người tự xưng anh tuấn tiêu sái đệ nhất thiên hạ Sở Dương!
Ở trong mắt Mạc Thiên Cơ, Lệ Tuyệt thậm chí còn không bằng Đàm Đàm.
Cho nên há miệng ra, câu đầu tiên đã lập tức hỏi tới Lệ Hùng Đồ.
Hiển nhiên Lệ Tuyệt đã sớm chuẩn bị vấn đề này: Mạc huynh, Hùng Đồ được gia tộc phái đi làm một chút chuyện, rất nhanh sẽ trở về thôi. Là tiểu đệ xung phong nhận việc, đến nghênh đón mấy người Mạc huynh tới đại sảnh.
Mạc Thiên Cơ à một tiếng, thản nhiên nói: Lệ đại công tử quá khách khí rồi. Chỉ là, không biết có việc khẩn cấp gì mà quấy rầy huynh đệ chúng ta hội hợp?
Lệ Tuyệt cười ha hả, đối đáp trôi chảy, hạ thấp giọng xuống, thậm chí còn nháy nháy mắt có chút thần bí, nói: Cái này, người khác cũng không giúp được hắn, là người nhà Hoan Hoan cô nương tới đây, Lệ Hùng Đồ đương nhiên phải đi nghênh đón rồi... ha ha... Hiểu chưa?
Mạc Thiên Cơ hiển nhiên chẳng thấy trò đùa này thú vị gì, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, nói: Nói như vậy, Hoan Hoan cô nương cũng đi rồi?
Lệ Tuyệt mỉm cười: Cũng không phải, dù sao hai người bọn họ cũng sắp thành hồn rồi. Thể chất Hoan Hoan cô nương không tốt, cho nên vẫn ở lại, chờ Hùng Đồ huynh đệ trở về, tặng nàng một kinh hỉ!
Hắn nháy mắt mấy cái: Mạch huynh, nữ hài tử thích nhất đều là kinh hỉ đó....
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, ha ha...
Lệ Hùng Đồ nói: Mạc huynh, mời, gia phủ đang kiễng chân trông ngóng. Nhất định phải cho tiểu đệ xem Mạc huynh lật tay thành mây, úp tay làm mưa, đại phá Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Mạc Thiên Cơ đi ra hai bước, nói: Ngạo Tà Vân, Hoan Hoan cô nương một mình ở đây, ta có chút không yên lòng, ngươi lưu lại làm bạn đi.
Trên mặt Lệ Tuyệt khẽ biến sắc, nói: Cái này... Không hay lắm. Dù sao nam nữ có khác biệt...
Ngạo Tà Vân cười lớn: Lệ thiếu chắc còn không biết cảm tình giữa mấy huynh đệ chúng ta. Đừng nói là ở cùng tiểu viện làm bạn với Hoan Hoan cô nương, cho dù là ở cùng một phòng thật, huynh đệ của ta cũng chẳng bao giờ hoài nghi cả!
Lệ Tuyệt cười khan một tiếng, có chút hâm mộ nói: Thật sự là hâm mộ cảm tình huynh đệ của các ngươi....
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nói: Chúng ta đi thôi.
Lệ Tuyệt có một cảm giác không biết nên nói gì cho phải, nhưng vẫn cố duy trì phong độ tao nhã, tiêu sái cười: Mạc đại ca, mời!
Mạc Thiên Cơ đột nhiên đứng lại, mỉm cười hỏi: Xin hỏi Lệ công tử năm nay bao nhiêu tuổi?
Sắc mặt Lệ Tuyệt thoáng chán nản, nói: Sống uổng ba mươi sáu năm rồi.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Ồ, ngươi 36, ta mới 22, nếu dựa theo tuổi mà tính, kỳ thật ta nên gọi ngươi là thúc thúc mới phải. hiện giờ nghe ngươi gọi ta là đại ca, trong lòng thật không quen.
Nhuế Bất Thông bên cạnh người khằng khặc không ngừng, gần như không thở nổi.
Trong con ngươi Lệ Tuyệt thoáng lóe lên một tia phẫn nộ mơ hồ, nói: Nhưng thành tựu của Mạc huynh, cho dù ta có mấy vạn tuổi cũng không theo kịp. Học không phân trước sau, người giỏi là lớn.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Cũng đúng.
Nhuế Bất Thông vừa cười ha ha vừa nói: Lệ công tử, một khi đã vậy, ngươi cho rằng Mạc Thiên Cơ cao hơn ngươi bao nhiêu? Chỉ có trình độ mấy năm sao?
Lệ Tuyệt cố áp chế hỏa khí trong lòng, nói: Trình độ vài năm chẳng phải là xem thường Mạc huynh sao? Trên trí mưu, Mạc huynh ít nhất cũng phải hơn ta vạn năm hỏa hầu. Mạc huynh thiên tài, thiên hạ đều biết, cần gì phải tranh luận nhiều?
Nhuế Bất Thông cười ha ha: Nếu như cao hơn ngươi cả vạn năm, vậy ngươi không nên gọi hắn là Mạc huynh, Ngươi phải gọi hắn là tổ tông mới đúng! Mạc tổ tông!
Lệ Tuyệt giận dữ thản nhiên nói: Xin hỏi Nhuế huynh so sánh với Mạc huynh, hơn kém bao nhiêu?
Nhuế Bất Thông cười hắc hắc: Mạc Thiên Cơ so ra còn kém ta, ít nhất cũng phải kém vài năm hỏa hậu!
Mạc Thiên Cơ gật đầu: Không sai, Bất Thông mạnh hơn ta nhiều. Nhưng mà Lệ huynh cũng quá đề cao ta một chút rồi.
Ngụ ý là: Đúng vậy, ta rất khiêm tốn, ta tuyết đối không hơn ngươi một vạn năm, nhưng hơn ngươi tám chín ngàn năm thì vẫn nắm chắc. Cho nên, ngươi gọi ta là lão tổ tông, có vẻ cũng là hợp lý thôi.
Lệ Tuyệt đương nhiên không phải kẻ ngu, đương nhiên nghe ra được ẩn ý của Mạc Thiên Cơ. Trong mắt lóe lên quang mang lạnh lẽo, trong lòng thầm chửi rủa: Mẹ kiếp, đừng tưởng ngươi là một trong cửu kiếp thì đã ngon... Chờ Lệ Hùng Đồ chết rồi, lão tử trở thành một trong cửu kiếp, xem lão tử chỉnh chết hai tên khốn kiếp các ngươi.
Ba người đều hòa nhã mỉm cười, đi về phía đại sảnh.
Nhuế Bất Thông lặng lẽ truyền âm cho Mạc Thiên Cơ : Ta còn tưởng ngươi lá mặt lá trái...
Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: Lệ Hùng Đồ là anh hùng. Tùy ta lợi dụng hắn, nhưng không hề để mất tôn kính. Hơn nữa, tâm nguyện của hắn, ta cũng muốn tranh thủ cho hắn một chút.
Hắn dừng lại một chút: Làm người, phải có giới hạn rõ ràng!
Nhuế Bất Thông cười lạnh: Nhưng hiện tại xem ra, ngươi tranh thủ cũng vô dụng.
Mạc Thiên Cơ thanh sắc bất động, truyền âm nói: Cho dù không tranh thủ được, cũng còn hơn là để một con ruồi cứ lởn vởn quanh người... Lệ Tuyệt dã tâm rất lớn... Đợi đến khi bên Lệ Hùng Đồ phát triển tới mức không thể vãn hồi, lại lá mặt lá trái cũng không muộn.
Nhuế Bất Thông kinh ngạc: Nhưng ngươi đã đắc tội Lệ Tuyệt rồi, đến lúc đó hắn làm sao....
Mạc Thiên Cơ cười lạnh: Lệ Tuyệt hiện tại chính là một con chó, chỉ cần trong tay ta có thịt, cho dù ta đạp hắn tám trăm cước, nhưng nếu hắn còn muốn ăn thịt, hắn vẫn phải phủ phục, vẫy đuôi dưới chân ta thôi. Huýt một cái là tới, chính là như thế.
Nhuế Bất Thông suýt cười ra thành tiếng.
Bên cạnh, Lệ Tuyệt kinh ngạc nhìn Nhuế Bất Thông đột nhiên hớn hở, không khỏi hỏi: Nhuế huynh nghĩ tới gì mà cao hứng như thế?
Nhuế Bất Thông nhịn cười, nói: Ta nhớ tới con chó ta nuôi trước đây, vô cùng nghe lời, chó ngoan nha.
Lệ Tuyệt gật đầu: Đúng vậy, có đối khi, chó còn đáng tin cậy hơn cả người.
Nhuế Bất Thông liên tục gật đầu: Đúng đúng.
Lập tức truyền âm Mạc Thiên Cơ : Ngươi đoán Lệ Hùng Đồ bị bọn hắn cho đi làm gì?
Mạc Thiên Cơ nói: Nhiệm vụ lần này hẳn không phải giả. Nhưng chỉ cần Lệ Hùng Đồ đi làm nhiệm vụ này, nhất định sẽ có vô tận hiểm nguy chờ đợi hắn... Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn bị Lệ gia hại chết... Cái này là nhất định. Nếu như hôm nay Lệ Tuyệt không tới, Lệ Hùng Đồ vô sự. Nhưng nếu Lệ Tuyệt tới đây, vậy chứng minh, Lệ gia đã muốn buông bỏ Lệ Hùng Đồ rồi!
Vì sao ngươi để Ngạo Tà Vân lưu lại? Nhuế Bất Thông không hiểu chút nào.
Muốn diệt vong thì nhất định phải điên cuồng trước. Mạc Thiên Cơ trầm mặt truyền âm: Mộng Hoan Hoan là điểm yếu của Lệ Hùng Đồ. Trong khoảng thời gian ngắn, Lệ Hùng Đồ chưa chắc đã có chuyện gì. Nhưng nếu Lệ gia muốn hạ thủ Mộng Hoan Hoan, thì đó lại dễ như trở bàn tay. Mộng Hoan Hoan vừa chết, Lệ Hùng Đồ nhất định sẽ phát điên... Đến lúc đó, chẳng cần ai hãm hại, hắn cũng tự mình chết trận thôi....
Nhuế Bất Thông à một tiếng, bừng tỉnh đại gnộ.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Bất quá, Lệ gia càng đê tiện vô sỉ, ta càng thích. Bởi vì như vậy, ta lợi dụng lại càng không có chút áp lực tâm lý nào!
Nhuế Bất Thông hung hăng nói: Để cho đám chó má này đi chết hết đi!
Mạc Thiên Cơ lạnh nhạt gật đầu: Đó là nhất định!
...
Lúc Ngạo Tà Vân đi vào, Mộng Hoan Hoan đang thêu một cái khăn tay, Ngạo Tà Vân đứng ở cách đó năm trước, ngắm nghía một chút, nói: Đệ muội thật là khéo tay.
Mộng Hoan Hoan a một tiếng, đứng dậy: Ngạo đại ca không cùng đi sao?
Ngạo Tà Vân mỉm cười: Ta mệt chết rồi. Muốn nghỉ ngơi một chút.
Mộng Hoan Hoan nói: Thì ra là thế, ta đi pha trà cho đại ca.
Ngạo Tà Vân nói: Không cần. Tiếp đó giống như nhớ ra cái gì đó, nói: Đệ muội rất văn nhã, vừa thấy đã biết là tiểu thư khuê các. Không biết trong nhà còn ai không?
Mộng Hoan Hoan nói: Ngạo đại ca nói giỡn rồi. Hoan Hoan chỉ là một nữ tử tầm thường, trong nhà còn có phụ mẫu. Nhị lão tuổi tác đã cao, hơn nữa không có tu vi cho nên tạm thời ở lại bên ngoài.
Ngạo Tà Vân có chút hứng thú, hỏi: Xem ra ngụ cách đây không xa?
Mộng Hoan Hoan thoáng mỉm cười: Ừm, không xa, bất quá cũng gần, hơn ba trăm dặm.
Ngạo Tà Vân ừ một tiếng, hỏi bóng hỏi gió, bộ dáng giống như vô tinh, nhưng Mộng Hoan Hoan nào có kinh nghiệm như Ngạo Tà Vân, chỉ với hai ba câu đã bị Ngạo Tà Vân biết hết tin tức rồi.
Tiếp đó Ngạo Tà Vân cáo từ, trở lại trong phòng, cẩn thận suy nghĩ, thần thức chí tôn bao phủ toàn bộ căn tiểu viện lại.
Ngạo Tà Vân rất rõ ràng nhiệm vụ của mình.
...
Ba lộ đại quân? Mạc Thiên Cơ nhìn bản đồ tình hình quân địch trước mặt, nhìn tình báo như tuyết bay, lần lượt mở từng cái một. Ba ba ba, mấy chiếc cương châm phóng ra, đính lên từng loại một.
Chỉ nhìn chiêu thức này, đám người Lệ gia Lệ Vô Ba cũng phải rùng mình trong lòng.
Quả nhiên bất phàm, Mạc Thiên Cơ chỉ phất tay một cái, thế cục khó bề phân biệt trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.
Thạch gia hướng này, Tiêu gia hướng này, còn có Trần gia ở nơi này.... Mạc Thiên Cơ nhíu mày nói: Trần gia chỉ một mình một lộ, nhưng tuyến lộ của Thạch gia với Tiêu gia lại chỉ cách nhau hai ngọn núi.
Mà ba vị trí, đều có người của Lệ gia trấn thủ. Xem tình huống và thanh thế này, Đệ Ngũ Khinh Nhu hẳn chỉ muốn tấn công một chỗ, tuyệt đối không có khả năng tấn công cả ba điểm!
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm nói.
Đúng vậy, chúng ta đang suy nghĩ, mục tiêu của đối phương hẳn là một chỗ trong đó. Lệ Vô Ba nói: Loại chiến thuật này, đối phương đã sử dụng quá nhiều lần rồi, nhưng chúng ta lần nào ứng đối cũng xuất hiện sai lầm, căn bản không gặp được chủ lực của đối phương, đợi đến khi ngộ ra thì đã quá muộn rồi.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Bọn họ vốn có thể tùy thời biến hóa.
Nói xong, ngón tay chậm rãi di động trên bản đồ, lập tức điểm vào một vị trí, nói: Nơi này!
/2680
|