Sắc mặt Lệ Vô Ba có chút đỏ lên, cố gắng trán định, thấp giọng hỏi: Hùng Đồ, ba người này... Ngươi có quen?
Sắc mặt Lệ Hùng Đồ cũng có chút hưng phấn phát đỏ lên: Gia chủ, bọn họ chính là người có thể trợ giúp Lệ gia mà ta nói!
Trong lòng Lệ Vô Ba không còn nghi ngờ gì nữa.
Tất cả mọi người đều đánh giá ba người đang chậm rãi tiến vào. Trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc thưởng thức.
Chỉ là ba người, đối diện với hơn mười vị chí tôn cao giai, thong dong tiêu sát, chậm bước mà đến.
Lệ Hùng Đồ nhìn ba người này, cảm xúc ngổn ngang.
Hắn không nhịn được nhớ lại ngày đó dưới Trung Tam Thiên. Tuy thực lực còn thấp kém, nhưng lại là kẻ không biết trời cao đất rộng, tung hoành thiên hạ, quát tháo phong vân.
Khi đó, cũng có giao tình với ba người này.
Giai đoạn trước từng quan hệ rất bình thản. Sau đó dần dần nổi lòng hiếu thắng, đến cuối cùng, lại cùng những người này đại chiến ở Vong Mệnh hồ...
Nhớ tới trận chiến Vong Mệnh hồ đó, Lệ Hùng Đồ lại nghĩ tới Đổng Vô Thương!
Lập tức, chiến ý trong lòng hắn lại bốc lên, một cỗ khí tức hào hùng đột nhiên dâng lên, không nhịn được bước lên phía trước, lớn tiếng nói: Thì ra là các ngươi, Đổng Vô Thương đâu?
Thanh âm như sấm động.
Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông, Mạc Thiên Cơ đang đánh gía những người trước mặt.
Lệ Hùng Đồ vừa bước ra khỏi đám người kia, lập tức gống như trước mặt ba người chợt xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ, khí thế hùng hồn.
Giờ khắc này, ba người cùng có một loại cảm giác quen thuộc. Con hàng này, thế nào lại giống Đổng Vô Thương thế!
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nói: Hùng Đồ, đã lâu không gặp rồi. Chẳng lẽ ngươi chỉ nhớ Đổng Vô Thương thôi sao? Nhiều huynh đệ như vậy... Ngươi không nhận ra ai à?
Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng, nói: Ta đương nhiên nhận ra các ngươi!
Một câu Nhiều huynh đệ như vậy của Mạc Thiên Cơ khiến cho vẻ mặt vui mừng của đám người Lệ gia lại càng thêm nồng đậm.
Lúc này Mạc Thiên Cơ mới quay đầu, nhìn Lệ Vô Ba, mỉm cười nói: Vị tiền bối này uy quyền trọng áp, tay nắm phong vân, hẳn chính là gia chủ Lệ gia tại nhiệm?
Nếu Lệ Vô Ba đoán được đối phương có thể là cửu kiếp, nào dám thất lễ, vội vàng cười nói: Đúng là lão phu, xin hỏi ba vị...
Mạc Thiên Cơ nói: Ta tên Mạc Thiên Cơ, đây là Ngạo Tà Vân, đây là Nhuế Bất Thông. Khẽ mỉm cười nói: Bên ngoài phong tỏa nghiêm trọng, các huynh đệ khác vẫn đang đột phá tới. Lão đại sợ các ngươi chống đỡ không nổi, cho nên tập trung lực lượng đưa ba người chúng ta vào trước. Lệ Vô Ba kích động tới đỏ bừng cả khuôn mặt, nói: Vào được là tốt rồi, vào được là tốt rồi! Nói chuyện lại có chút lắp bắp rồi.
Trong lòng hắn hiểu rõ lão đại trong miệng Mạc Thiên Cơ hẳn chính là Cửu Kiếp kiếm chủ rồi.
Lệ Tuyệt đứng ở phía sau, nhìn ba người này có chút ghen tị, nói: Hiện tại đại quân Đệ Ngũ Khinh Nhu phong tỏa vây khốn, quỷ kế chồng chất... Chỉ sợ trong thiên hạ, cũng chỉ có một mình Sở diêm vương chống lại được. Ba vị... có nắm chắc kiềm chế được Đệ Ngũ Khinh Nhu?
Lệ Vô Ba liếc nhìn hắn một cái, ý bảo không nên nói lung tung.
Lệ Hùng Đồ rốt cuộc cũng phản ứng kịp, nói: Gia chủ đại nhân, vị này chính là người có thể chống lại Đệ Ngũ Khinh Nhu mà ta vừa nói tới. Vị Mạc Thiên Cơ này được xưng là Thần Bàn Quỷ Tính, luôn luôn thần cơ diệu toán, tính toán không sai sót, vận trù ngàn dặm, chưa từng chiến bại. Có hắn ở đây, vũ lực thực lực tạm không nói tới, nhưng ít ra trên mưu kế, chúng ta sẽ không thua thiệt nữa.
Lệ Hùng Đồ xổ ra một tràng.
Tất cả chí tôn Lệ gia đều thay đổi sắc mặt, trong lòng cùng xuất hiện bốn chữ: Cửu kiếp trí nang!
Tiếp đó chính là cảm xúc mừng rỡ như điên.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Vãn bối tới đây, đúng là vì thế. Bất quá... Rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu, còn phải xem thực lực võ đạo ở đây như thế nào... Dù sao nếu thực lực quá yếu, cho dù có trí mưu ngà vạn, cũng chẳng thể làm nên chuyện gì...
Lệ Vô Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: Cái này thì Mạc thế huynh yên tâm. Thực lực chúng ta tuy kém đối phương, nhưng cũng không chênh lệch quá xa đâu.
Lập tức đưa tay mời khác, nói: Mời, mời vào trong đại sảnh nói chuyện...
Mạc Thiên Cơ gật đầu, mỉm cười ôn hòa : Cung kính không bằng tuân mệnh.
Nụ cười của hắn, khiến cho người ta có một cảm giác giống như đang tắm gió xuân.
Mọi người cùng đi vào đại sảnh, phân chủ khách mà ngồi xuống vị trí của mình.
Nói chuyện xã giao một hồi rồi mới bắt đầu trở về chủ đề chính.
Xin hỏi Lệ gia chủ, thực lực của Lệ gia hiện tại, còn được mấy thành? Mạc Thiên Cơ chậm rãi hỏi: Tổn thất ra sao?
Lệ Vô Ba còn chưa kịp trả lời thì Mạc Thiên Cơ đã nói tiếp: Ta muốn một số liệu chuẩn xác, cái này liên quan tới chiến lược bố trí, sinh tử tồn vong.
Đây cũng là nói: Nếu muốn ta trợ giúp các ngươi, vậy các ngươi phải nói thật với ta.
Lệ Vô Ba gật đầu, nói: Thực lực của Lệ gia hiện tại còn bảy thành rưỡi... đã tổn thất hai thành rưỡi. Hơn nữa, gia tộc bên ngoài cũng bị càn quét toàn bộ. Nhưng chiến lực đỉnh cấp vẫn chưa bị tổn hại.
Mạc Thiên Cơ gật đầu, bảy thành rưỡi... Con số này cũng không khác với dự đoán của mình lắm. Tiếp theo thì phải xem nhân lực và chiến lực đỉnh cấp rồi.
Trong đó, bát phẩm chí tôn có sáu vị. Hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong, hai vị chí tôn bát phẩm trung cấp, hai vị sơ cấp. Thất phẩm chí tôn mười một vị. Trong đó đỉnh phong ai người, cao cấp một người, trung cấp ba người, còn lại là sơ cấp. Lục phẩm chí tôn...
Lệ Vô Ba thuộc như lòng bàn tay, nói thẳng lực lượng hiện có của Lệ gia ra: Tổng cộng, cao thủ giai vị chí tôn trở lên, tổng một 113 người. ngoài ra còn có hơn hai trăm vị cao thủ thánh cấp. Mặt khác, lúc trước sau khi Pháp Tôn truyền hạ mệnh lệnh, thành lập lực lượng bí mật, có hai đội. Tổng ba trăm người, trong đó có 93 vị cao thủ chí tôn, bất quá tu vi đều không cao lắm, cao nhất chỉ là chí tôn t ứ phẩm. Còn lại đều là thánh cấp, bất quá, đều là thánh cấp lục phẩm trở lên.
Nói tới đây, Mạc Thiên Cơ liền ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: Chí tôn cửu phẩm của Lệ gia đâu?
Lệ Vô Ba do dự một hồi, nói: Lệ gia chỉ có lão tổ tông cùng thị vệ thiếp thân của lão nhân gia, cũng chính là huynh đệ kết nghĩa, là chí tôn cửu phẩm. Lão tổ tông là chí tôn cửu phẩm trung cấp đỉnh phong. Vị hộ vệ đại nhân kia chính là cửu phẩm trung cấp. Bất quá.. Hai người bọn họ...
Mạc Thiên Cơ gật đầu: Không nhất định xuất thủ?
Lệ Vô Ba cười khổ: Có lẽ vào thời khắc sinh tử mấu chốt của gia tộc.. Hai vị lão tổ tông sẽ xuất thủ...
Mạc Thiên Cơ à một tiếng, cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Tất cả mọi người đều không dám quấy rầy.
Thật lâu sau, Mạc Thiên Cơ nói: Xin Lệ gia chủ an bài chỗ ở cho ba người chúng ta... Chúng ta đã lâu không gặp Hùng Đồ, cho nên ở cùng một chỗ được không?
Mọi người ngạc nhiên, mới hỏi rõ ràng mấy vấn đề mà ngươi đã muốn ngủ rồi sao?
Lệ Vô Ba nói: Mạc thế huynh... Khụ khụ, cái này, vấn đề đối sách....
Trong khoảng thời gian này, người của Lệ thị gia tộc đúng là bị dọa cho sợ hãi quá rồi. Đệ Ngũ Khinh Nhu tính kế xuất quỷ nhập thần, khiến bọn họ sợ đến tận xương tủy.
Về kế hoạch.... Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: Cái này, chư vị tạm thời còn chưa tin tưởng ta, nhưng Mạc mỗ cả gan muốn chỉ huy một lần, xem hiệu quả ra sao... ngoài ra, xin Lệ gia chủ phái người đem bản đồ Tây Bắc tới chỗ ở của ta.
Được! Lệ Vô Ba lập tức đáp ứng.
Trong lòng cảm thấy nhẹ bẫng đi như vừa uống liều thuốc an thần.
Có cửu kiếp trí nang ở đây, mặc kệ tương lai ai thắng ai bại, nhưng tạm thời mà nói, hắn chỉ cảm thấy áp lực trong lòng đã biến mất hơn nửa.
Lập tức thoải mái hơn không ít.
Đồng thời trong lòng cũng đột nhiên dâng lên một ý niệm: Nếu như... trong cửu kiếp có một người bất ngờ vẫn lạc trong tay bát đại gia tộc... vậy...
Hiện giờ bốn trong cửu kiếp đang ở Lệ gia, mà quan trọng nhất chính là, kiếm chủ đại nhân không ở đây...
Đây đúng là cơ hội trời ban.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong lòng hắn rồi biến mất.
Khi hắn nghĩ những điều này, Mạc Thiên Cơ vẫn đang chăm chú quan sát thần sắc hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, như gió xuân.
Lúc đưa ba người Mạc Thiên Cơ đi nghỉ ngơi, Lệ Vô Ba rốt cuộc vẫn không nhịn được, truyền âm hỏi một câu: Xin hỏi... Mạc thế huynh, kiếm chủ đại nhân người dặn dò gì?
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, cũng truyền âm nói: Kiếm chủ đại nhân... Không dặn gì cả.
Trong lòng Lệ Vô Ba trầm xuống, cười lớn nói: Làm phiền thế huynh rồi.
Mạc Thiên Cơ khẽ gật gật đầu.
Sau khi đám người Mạc Thiên Cơ ra ngoài, Lệ Vô Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói nhanh: Tam tổ, ngũ tổ, còn có Tuyệt Nhi, Bạt Thiên, chư vị trưởng lão, các ngươi theo ta một chút....
Mọi người ừ một tiếng, theo Lệ Vô Ba đi vào.
Tất cả những người còn lại đều biết, mấy vị nhân vật đầu não này có sự tình quan trọng hơn muốn thương lượng, vô cùng có khả năng chính là chuyện phối hợp với cửu kiếp thế nào. Vội vàng cáo từ.
Sao các ngươi lại giúp ta? Sau khi trở lại tiểu viện của Lệ Hùng Đồ, Lệ Hùng Đồ rốt cuộc cũng hỏi ra câu này, ánh mắt khó hiểu.
Vừa rồi trên đại sảnh, hắn ngượng ngùng, cũng có điều cố kỵ, không thể hỏi những lời này.
Đối phương là vì Lệ Hùng Đồ mà tới, nếu Lệ Hùng Đồ lại hỏi những lời này, chỉ sợ niềm tin của Lệ gia sẽ bị đả kích trầm trọng.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Giúp ngươi, chính là vì lịch lãm.
Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng, trong lòng không tin, Mạc Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, truyền âm nói: Lệ Hùng Đồ, mặc kệ vì sao mà giúp ngươi... nhưng... Bởi vì chúng ta tới mà Lệ gia các ngươi mới có một chút hi vọng. Ta hi vọng ngươi phối hợp với ta, trước tiên ổn định cục diện lại rồi nói... Nếu như ngươi vạch trần chuyện năm đó, vậy chúng ta sẽ quay đầu bỏ đi. Để xem Lệ gia các ngươi có thể chống đỡ bát đại gia tộc và chấp pháp giả vây công không!
Ánh mắt Lệ Hùng Đồ thoáng lạnh lẽo, hung hăng nhìn Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ hừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Lệ Hùng Đồ trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc đặt mông ngồi xuống, nặng nề hỏi: Đổng Vô Thương bây giờ có giai vị gì?
Nhuế Bất Thông cười hắc hắc: So với ngươi thì cao hơn một chút.
Trong mắt Lệ Hùng Đồ tỏa ra chiến ý cuồng nhiệt.
Một bạch y thiếu nữ bưng trà đi ra, trên mặt Lệ Hùng Đồ lộ ra vẻ ôn nhu, nói: Bảo hạ nhân làm là được, ngươi tự mình đi ra làm gì?
bạch y thiếu nữ nói: Là bằng hữu của ngươi, ta đương nhiên phải chiêu đãi mà.
Mỉm cười, cong eo hành lễ với ba người Mạc Thiên Cơ, nói: Chào các vị.
Ba người Mạc Thiên Cơ cùng đứng lên, mỉm cười: Chào đệ muội. Đệ muội quả nhiên quốc sắc thiên hương.
Lệ Hùng Đồ lập tức nổi giận: Các ngươi còn không lớn hơn ta đâu. Nếu muốn gọi thì cũng phải gọi tẩu tử.
Nhuế Bất Thông cười ha ha: Vẫn là đệ muội dễ nghe. Nói xong liền giương cái mặt dày tới: Đệ muội, ngươi xem ca ca ta còn lẻ loi một mình, ngươi có hảo tỷ tỷ muội muội gì thì... giới thiệu cho ta đi.
Sắc mặt Lệ Hùng Đồ cũng có chút hưng phấn phát đỏ lên: Gia chủ, bọn họ chính là người có thể trợ giúp Lệ gia mà ta nói!
Trong lòng Lệ Vô Ba không còn nghi ngờ gì nữa.
Tất cả mọi người đều đánh giá ba người đang chậm rãi tiến vào. Trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc thưởng thức.
Chỉ là ba người, đối diện với hơn mười vị chí tôn cao giai, thong dong tiêu sát, chậm bước mà đến.
Lệ Hùng Đồ nhìn ba người này, cảm xúc ngổn ngang.
Hắn không nhịn được nhớ lại ngày đó dưới Trung Tam Thiên. Tuy thực lực còn thấp kém, nhưng lại là kẻ không biết trời cao đất rộng, tung hoành thiên hạ, quát tháo phong vân.
Khi đó, cũng có giao tình với ba người này.
Giai đoạn trước từng quan hệ rất bình thản. Sau đó dần dần nổi lòng hiếu thắng, đến cuối cùng, lại cùng những người này đại chiến ở Vong Mệnh hồ...
Nhớ tới trận chiến Vong Mệnh hồ đó, Lệ Hùng Đồ lại nghĩ tới Đổng Vô Thương!
Lập tức, chiến ý trong lòng hắn lại bốc lên, một cỗ khí tức hào hùng đột nhiên dâng lên, không nhịn được bước lên phía trước, lớn tiếng nói: Thì ra là các ngươi, Đổng Vô Thương đâu?
Thanh âm như sấm động.
Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông, Mạc Thiên Cơ đang đánh gía những người trước mặt.
Lệ Hùng Đồ vừa bước ra khỏi đám người kia, lập tức gống như trước mặt ba người chợt xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ, khí thế hùng hồn.
Giờ khắc này, ba người cùng có một loại cảm giác quen thuộc. Con hàng này, thế nào lại giống Đổng Vô Thương thế!
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nói: Hùng Đồ, đã lâu không gặp rồi. Chẳng lẽ ngươi chỉ nhớ Đổng Vô Thương thôi sao? Nhiều huynh đệ như vậy... Ngươi không nhận ra ai à?
Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng, nói: Ta đương nhiên nhận ra các ngươi!
Một câu Nhiều huynh đệ như vậy của Mạc Thiên Cơ khiến cho vẻ mặt vui mừng của đám người Lệ gia lại càng thêm nồng đậm.
Lúc này Mạc Thiên Cơ mới quay đầu, nhìn Lệ Vô Ba, mỉm cười nói: Vị tiền bối này uy quyền trọng áp, tay nắm phong vân, hẳn chính là gia chủ Lệ gia tại nhiệm?
Nếu Lệ Vô Ba đoán được đối phương có thể là cửu kiếp, nào dám thất lễ, vội vàng cười nói: Đúng là lão phu, xin hỏi ba vị...
Mạc Thiên Cơ nói: Ta tên Mạc Thiên Cơ, đây là Ngạo Tà Vân, đây là Nhuế Bất Thông. Khẽ mỉm cười nói: Bên ngoài phong tỏa nghiêm trọng, các huynh đệ khác vẫn đang đột phá tới. Lão đại sợ các ngươi chống đỡ không nổi, cho nên tập trung lực lượng đưa ba người chúng ta vào trước. Lệ Vô Ba kích động tới đỏ bừng cả khuôn mặt, nói: Vào được là tốt rồi, vào được là tốt rồi! Nói chuyện lại có chút lắp bắp rồi.
Trong lòng hắn hiểu rõ lão đại trong miệng Mạc Thiên Cơ hẳn chính là Cửu Kiếp kiếm chủ rồi.
Lệ Tuyệt đứng ở phía sau, nhìn ba người này có chút ghen tị, nói: Hiện tại đại quân Đệ Ngũ Khinh Nhu phong tỏa vây khốn, quỷ kế chồng chất... Chỉ sợ trong thiên hạ, cũng chỉ có một mình Sở diêm vương chống lại được. Ba vị... có nắm chắc kiềm chế được Đệ Ngũ Khinh Nhu?
Lệ Vô Ba liếc nhìn hắn một cái, ý bảo không nên nói lung tung.
Lệ Hùng Đồ rốt cuộc cũng phản ứng kịp, nói: Gia chủ đại nhân, vị này chính là người có thể chống lại Đệ Ngũ Khinh Nhu mà ta vừa nói tới. Vị Mạc Thiên Cơ này được xưng là Thần Bàn Quỷ Tính, luôn luôn thần cơ diệu toán, tính toán không sai sót, vận trù ngàn dặm, chưa từng chiến bại. Có hắn ở đây, vũ lực thực lực tạm không nói tới, nhưng ít ra trên mưu kế, chúng ta sẽ không thua thiệt nữa.
Lệ Hùng Đồ xổ ra một tràng.
Tất cả chí tôn Lệ gia đều thay đổi sắc mặt, trong lòng cùng xuất hiện bốn chữ: Cửu kiếp trí nang!
Tiếp đó chính là cảm xúc mừng rỡ như điên.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Vãn bối tới đây, đúng là vì thế. Bất quá... Rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu, còn phải xem thực lực võ đạo ở đây như thế nào... Dù sao nếu thực lực quá yếu, cho dù có trí mưu ngà vạn, cũng chẳng thể làm nên chuyện gì...
Lệ Vô Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: Cái này thì Mạc thế huynh yên tâm. Thực lực chúng ta tuy kém đối phương, nhưng cũng không chênh lệch quá xa đâu.
Lập tức đưa tay mời khác, nói: Mời, mời vào trong đại sảnh nói chuyện...
Mạc Thiên Cơ gật đầu, mỉm cười ôn hòa : Cung kính không bằng tuân mệnh.
Nụ cười của hắn, khiến cho người ta có một cảm giác giống như đang tắm gió xuân.
Mọi người cùng đi vào đại sảnh, phân chủ khách mà ngồi xuống vị trí của mình.
Nói chuyện xã giao một hồi rồi mới bắt đầu trở về chủ đề chính.
Xin hỏi Lệ gia chủ, thực lực của Lệ gia hiện tại, còn được mấy thành? Mạc Thiên Cơ chậm rãi hỏi: Tổn thất ra sao?
Lệ Vô Ba còn chưa kịp trả lời thì Mạc Thiên Cơ đã nói tiếp: Ta muốn một số liệu chuẩn xác, cái này liên quan tới chiến lược bố trí, sinh tử tồn vong.
Đây cũng là nói: Nếu muốn ta trợ giúp các ngươi, vậy các ngươi phải nói thật với ta.
Lệ Vô Ba gật đầu, nói: Thực lực của Lệ gia hiện tại còn bảy thành rưỡi... đã tổn thất hai thành rưỡi. Hơn nữa, gia tộc bên ngoài cũng bị càn quét toàn bộ. Nhưng chiến lực đỉnh cấp vẫn chưa bị tổn hại.
Mạc Thiên Cơ gật đầu, bảy thành rưỡi... Con số này cũng không khác với dự đoán của mình lắm. Tiếp theo thì phải xem nhân lực và chiến lực đỉnh cấp rồi.
Trong đó, bát phẩm chí tôn có sáu vị. Hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong, hai vị chí tôn bát phẩm trung cấp, hai vị sơ cấp. Thất phẩm chí tôn mười một vị. Trong đó đỉnh phong ai người, cao cấp một người, trung cấp ba người, còn lại là sơ cấp. Lục phẩm chí tôn...
Lệ Vô Ba thuộc như lòng bàn tay, nói thẳng lực lượng hiện có của Lệ gia ra: Tổng cộng, cao thủ giai vị chí tôn trở lên, tổng một 113 người. ngoài ra còn có hơn hai trăm vị cao thủ thánh cấp. Mặt khác, lúc trước sau khi Pháp Tôn truyền hạ mệnh lệnh, thành lập lực lượng bí mật, có hai đội. Tổng ba trăm người, trong đó có 93 vị cao thủ chí tôn, bất quá tu vi đều không cao lắm, cao nhất chỉ là chí tôn t ứ phẩm. Còn lại đều là thánh cấp, bất quá, đều là thánh cấp lục phẩm trở lên.
Nói tới đây, Mạc Thiên Cơ liền ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: Chí tôn cửu phẩm của Lệ gia đâu?
Lệ Vô Ba do dự một hồi, nói: Lệ gia chỉ có lão tổ tông cùng thị vệ thiếp thân của lão nhân gia, cũng chính là huynh đệ kết nghĩa, là chí tôn cửu phẩm. Lão tổ tông là chí tôn cửu phẩm trung cấp đỉnh phong. Vị hộ vệ đại nhân kia chính là cửu phẩm trung cấp. Bất quá.. Hai người bọn họ...
Mạc Thiên Cơ gật đầu: Không nhất định xuất thủ?
Lệ Vô Ba cười khổ: Có lẽ vào thời khắc sinh tử mấu chốt của gia tộc.. Hai vị lão tổ tông sẽ xuất thủ...
Mạc Thiên Cơ à một tiếng, cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Tất cả mọi người đều không dám quấy rầy.
Thật lâu sau, Mạc Thiên Cơ nói: Xin Lệ gia chủ an bài chỗ ở cho ba người chúng ta... Chúng ta đã lâu không gặp Hùng Đồ, cho nên ở cùng một chỗ được không?
Mọi người ngạc nhiên, mới hỏi rõ ràng mấy vấn đề mà ngươi đã muốn ngủ rồi sao?
Lệ Vô Ba nói: Mạc thế huynh... Khụ khụ, cái này, vấn đề đối sách....
Trong khoảng thời gian này, người của Lệ thị gia tộc đúng là bị dọa cho sợ hãi quá rồi. Đệ Ngũ Khinh Nhu tính kế xuất quỷ nhập thần, khiến bọn họ sợ đến tận xương tủy.
Về kế hoạch.... Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: Cái này, chư vị tạm thời còn chưa tin tưởng ta, nhưng Mạc mỗ cả gan muốn chỉ huy một lần, xem hiệu quả ra sao... ngoài ra, xin Lệ gia chủ phái người đem bản đồ Tây Bắc tới chỗ ở của ta.
Được! Lệ Vô Ba lập tức đáp ứng.
Trong lòng cảm thấy nhẹ bẫng đi như vừa uống liều thuốc an thần.
Có cửu kiếp trí nang ở đây, mặc kệ tương lai ai thắng ai bại, nhưng tạm thời mà nói, hắn chỉ cảm thấy áp lực trong lòng đã biến mất hơn nửa.
Lập tức thoải mái hơn không ít.
Đồng thời trong lòng cũng đột nhiên dâng lên một ý niệm: Nếu như... trong cửu kiếp có một người bất ngờ vẫn lạc trong tay bát đại gia tộc... vậy...
Hiện giờ bốn trong cửu kiếp đang ở Lệ gia, mà quan trọng nhất chính là, kiếm chủ đại nhân không ở đây...
Đây đúng là cơ hội trời ban.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong lòng hắn rồi biến mất.
Khi hắn nghĩ những điều này, Mạc Thiên Cơ vẫn đang chăm chú quan sát thần sắc hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, như gió xuân.
Lúc đưa ba người Mạc Thiên Cơ đi nghỉ ngơi, Lệ Vô Ba rốt cuộc vẫn không nhịn được, truyền âm hỏi một câu: Xin hỏi... Mạc thế huynh, kiếm chủ đại nhân người dặn dò gì?
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, cũng truyền âm nói: Kiếm chủ đại nhân... Không dặn gì cả.
Trong lòng Lệ Vô Ba trầm xuống, cười lớn nói: Làm phiền thế huynh rồi.
Mạc Thiên Cơ khẽ gật gật đầu.
Sau khi đám người Mạc Thiên Cơ ra ngoài, Lệ Vô Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói nhanh: Tam tổ, ngũ tổ, còn có Tuyệt Nhi, Bạt Thiên, chư vị trưởng lão, các ngươi theo ta một chút....
Mọi người ừ một tiếng, theo Lệ Vô Ba đi vào.
Tất cả những người còn lại đều biết, mấy vị nhân vật đầu não này có sự tình quan trọng hơn muốn thương lượng, vô cùng có khả năng chính là chuyện phối hợp với cửu kiếp thế nào. Vội vàng cáo từ.
Sao các ngươi lại giúp ta? Sau khi trở lại tiểu viện của Lệ Hùng Đồ, Lệ Hùng Đồ rốt cuộc cũng hỏi ra câu này, ánh mắt khó hiểu.
Vừa rồi trên đại sảnh, hắn ngượng ngùng, cũng có điều cố kỵ, không thể hỏi những lời này.
Đối phương là vì Lệ Hùng Đồ mà tới, nếu Lệ Hùng Đồ lại hỏi những lời này, chỉ sợ niềm tin của Lệ gia sẽ bị đả kích trầm trọng.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Giúp ngươi, chính là vì lịch lãm.
Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng, trong lòng không tin, Mạc Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, truyền âm nói: Lệ Hùng Đồ, mặc kệ vì sao mà giúp ngươi... nhưng... Bởi vì chúng ta tới mà Lệ gia các ngươi mới có một chút hi vọng. Ta hi vọng ngươi phối hợp với ta, trước tiên ổn định cục diện lại rồi nói... Nếu như ngươi vạch trần chuyện năm đó, vậy chúng ta sẽ quay đầu bỏ đi. Để xem Lệ gia các ngươi có thể chống đỡ bát đại gia tộc và chấp pháp giả vây công không!
Ánh mắt Lệ Hùng Đồ thoáng lạnh lẽo, hung hăng nhìn Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ hừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Lệ Hùng Đồ trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc đặt mông ngồi xuống, nặng nề hỏi: Đổng Vô Thương bây giờ có giai vị gì?
Nhuế Bất Thông cười hắc hắc: So với ngươi thì cao hơn một chút.
Trong mắt Lệ Hùng Đồ tỏa ra chiến ý cuồng nhiệt.
Một bạch y thiếu nữ bưng trà đi ra, trên mặt Lệ Hùng Đồ lộ ra vẻ ôn nhu, nói: Bảo hạ nhân làm là được, ngươi tự mình đi ra làm gì?
bạch y thiếu nữ nói: Là bằng hữu của ngươi, ta đương nhiên phải chiêu đãi mà.
Mỉm cười, cong eo hành lễ với ba người Mạc Thiên Cơ, nói: Chào các vị.
Ba người Mạc Thiên Cơ cùng đứng lên, mỉm cười: Chào đệ muội. Đệ muội quả nhiên quốc sắc thiên hương.
Lệ Hùng Đồ lập tức nổi giận: Các ngươi còn không lớn hơn ta đâu. Nếu muốn gọi thì cũng phải gọi tẩu tử.
Nhuế Bất Thông cười ha ha: Vẫn là đệ muội dễ nghe. Nói xong liền giương cái mặt dày tới: Đệ muội, ngươi xem ca ca ta còn lẻ loi một mình, ngươi có hảo tỷ tỷ muội muội gì thì... giới thiệu cho ta đi.
/2680
|