dưới cái nhìn chăm chú của Cố Độc Hành, Kỉ Mặc buông kiếm, làm một động tác không ngờ là sờ vào mông của chính hắn, trên mặt lộ ra bộ dạng nôn mửa, sau đó thì không hề hóa trang, mặt hắn vốn chưa hoàn toàn sưng phồng, mà hiện giờ mắt cũng đã khóc tới sưng vù, kéo tóc loạn xà như tổ gà.
Sau đó thì hai người nhanh như chớp trèo xuống cây.
Một hồi sau thì đi về hướng ngược lại, đi ra xa hơn một trăm dặm được.
Sau đó thì giống như là không biết đường chạy tới, thanh thế như chỉ sợ không lớn, trên đường đi qua kình phong vù vù, toàn bộ trên không của Bạch Dương cốc tựa như đột nhiên nổi gió lốc.
Cao thủ của Tiêu gia bên trong Sơn cốc lập tức cảnh giác, lập tức ngẩng đầu nhìn.
Mà Kỉ Mặc thì chính là chờ giây phút này, hắn gầm lên một tiếng rồi ầm một cái hất một tảng đá lớn, hét lớn một tiếng: Ta liều mạng với ngươi. Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong.
Cố Độc Hành cũng gầm lên: Giao thứ đó ra! Ta cho ngươi chết toàn thây!
Kỉ Mặc cười thảm, nghe rất thê lương.
Trước mắt bao người, chỉ thấy nơi xa xa đột nhiên có một tòa núi bay ra, trong phút chốc toàn bộ đại địa đều rung chuyển.
Kỉ Mặc lập tức tung người lên, sau đó thì hung hăng đánh một chưởng vào ngực mình rồi dùng thanh âm vốn có hét lớn một tiếng: Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.
Phun ra một ngụm máu tươi rồi giống như diều đứt gió khoa chân múa tay bay về phía quặng mỏ.
Phía sau bụi đất đã sớm đã che trời lấp đất, thò tay không thấy được năm ngón.
Rất giống vô số viễn cổ thần ma đang đuổi giết hắn!
Cao thủ của Tiêu gia đã có không ít người nhao nhao tung mình dõi mắt nhìn về phía xa.
Nhưng bụi mù tăng tít, làm sao mà thấy được gì?
Chỉ nhìn thấy một đạo nhân ảnh tựa hồ là đã mất đi năng lực khống chế, ngã cắm dầu xuống đất, rơi nhanh như vậy nên khiến cao thủ của Tiêu gia đứng bên cạnh quặng mỏ căn bản không dám tiến lên đỡ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kỉ Mặc như thiên thạch rơi xuống mỏ, phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa.
Diễn trò trước mặt những cao thủ ở đây, phải cố mà diễn cho giống.
Thân thể của Kỉ nhị gia trong một tiếng nổ, bay xuyên vách núi mấy chục trượng rồi ngã vào bên trong quặng mỏ, một đường va chạm, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, xương cốt cả người chỉ sợ đã gẫy thành vô số mảnh.
Sau đó mới rên thảm một tiếng: Ta cho dù chết thì tử tinh thánh tinh chi hồn đó ngươi cũng không chiếm được đâu.
Hai mắt hắn trợn lên, lần này thì hôn mê bất tỉnh thực sự.
Tử tinh thánh tinh chi hồn?
Trong quặng mỏ, một cao thủ mặc áo tím của Tiêu gia lông mi trắng nhướn lên, vẻ mặt chấn động: Giữ hắn lại!
Vốn những cao thủ của Tiêu gia bị cả kinh vốn hận không thể nghiền Kỉ Mặc thành tro, nhưng vừa nghe thấy Tử tinh thánh tinh chi hồn thì lại lập tức sửng sốt.
Bên trong bụi mù, một đạo thân ảnh hắc y che mặt xuất hiện, trong hai mắt bắn bắn ra sát khí, quát một tiếng: Nếu đã vậy, thứ ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng hòng có!
Đột nhiên trường kiếm sáng ngời, đột nhiên vung lên trong trời cao rồi hung hăng bổ xuống.
Một đạo kiếm khí cơ hồ muốn chém rách thiên địa hạ xuống, kiếm khí sáng ngời, bổ đôi cả một tòa núi, hướng về phía Kỉ Mặc đang hôn mê.
Cản lại! Một tiếng quát chói tai vang lên
Phía dưới, hơn mười vị cao thủ của Tiêu gia bất kể cấp bậc cao thấp, đồng thời xuất thủ đón đánh.
Một kiếm này của Cố Độc Hành đã dồn hết chín phần lực, trước khi xuất thủ chỉ sợ đám hỗn đản của Tiêu gia không trúng kế, nên không dám dùng toàn lực.
Vừa thấy người của Tiêu gia xuất thủ, lập tức thở phào, yên tâm đẩy ra toàn bộ khí lực.
Rầm rầm, mười bảy Tiêu gia chí tôn và bốn vị tu vi thấp hơn vừa xuất thủ lập tức miệng phun máu tươi ngã văng ra ngoài, những người khác thì thân hình cũng loạng choạng. Ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện này thực lực không ngờ cường hãn như vậy.
mười mấy người bên mình liên thủ, tuy nói là có chút gấp gáp, không dùng toàn lực, nhưng cũng không phải là ngũ phẩm chí tôn bình thường có thể đỡ được; Về phần dưới ngũ phẩm thì ngay cả suy nghĩ cũng không cần.
Giữa không trung, Cố Độc Hành hét lên một tiếng đau đớn, giống như quả bóng bay lên, xoay tròn trên trời cao rồi đột nhiên ngửa đầu phun ra máu tươi!
Trong lòng chấn động.
Chỉ là những người vừa xuất thủ, thực lực đã kinh thế hãi tục rồi, thật không biết Tiêu gia còn bố trí bao nhiêu nhân thủở nơi này nữa.
Thanh âm vù vù vang lên, mấy thân ảnh bay lên cao, bức về phía Cố Độc Hành.
Cố Độc Hành soạt một cái bay ra ngoài mấy chục, lạnh lùng nói: Các ngươi là ai.
Một lão già Cầm đầu hỏi: Ngươi là ai? Đến địa bàn của Tiêu gia ta mà giương oai.
Cố Độc Hành ngẩn ra, hỏi: Tiêu gia? Là Thu ý kiếm khí.
Đột nhiên ngửa người, nhanh như tia chớp bay ra ngoài rồi quát: Nếu là người của Tiêu gia ở đây thì hôm nay mỗ gia lỗ mãng, ngày khác sẽ đăng môn bồi tội.
Vị cao thủ của Tiêu gia không ngờ đối phương vừa nói một câu đã bỏ chạy mất dạng.
Đuổi theo! Một người hét lớn một tiếng.
Vị lão già áo tím lạnh lùng nói: Không cần đuổi theo. Ngũ phẩm chí tôn một lòng muốn chạy thì ai có thể đuổi được, lui cả đi.
Phía dưới, trong quặng mỏ.
Kỉ Mặc cả người đầy máu nằm ở đó, hô hấp mỏng manh. Hiển nhiên chỉ còn lại có một hơi thở.
Phía trên là một cái lỗ, ánh sáng chiếu vào.
Ước chừng cao mấy chục trượng.
Chính là một cái 'thiên lộ' mà thân thể hắn đập ra.
Lão già áo tím đứng bên cạnh hắn, mắt lóe ra hàn quang, nhìn một phen từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói: Để hắn tỉnh lại trước đã! Lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
với nhãn lực của hắn, chỉ quan sát một thoáng đã nắm rõ từng sợi lông sợi tóc của Kỉ Mặc; cũng đã nhìn ra, người trước mặt đã là sinh tử không rõ. Hoặc có thể nói chỉ là một hoạt tử nhân.
Nếu là khổ nhục kế thì trình độ như vậy không khỏi có chút thái quá.
Lão tổ tông, việc hôm nay quái dị quá. Một người mặc áo vàng nói.
Lão già áo tím thản nhiên nói: Chỉ là hai người chém giết vì đoạt bảo mà thôi. Từ xưa tiền tài động lòng người, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nhưng đừng có thần hồn nát thần tính, thảo mộc giai binh.
Vâng! Các vị chí tôn ở phia sau cúi đầu.
Lão già áo tím nói: Gần đây có động tĩnh dị thường gì không? Thử xem nội tuyến có tin tức mới truyền về không? Mặt khác cũng tra thử động tĩnh của Sở gia; xác định xem người này có phải đang dùng khổ nhục kế hay không.
Mặt khác chờ hắn tỉnh lại thì tra rõ hắn.
Vâng! Lão tổ tông yên tâm.
Không cần tốn nhiều sức vì hắn, cứu tỉnh là được, hỏi ra nơi hạ lạc của thánh kinh rồi sau đó dưa hắn đi! Chỗ chúng ta không muốn đêm dài lắm mộng.
Vâng!
Lão già áo tím này chính là một trong hai vị lão tổ tông to nhất của Tiêu gia, thân đệ đệ của Tiêu Thần Vũ đã sáng lập ra gia tộc, Tiêu Thần Lôi!
Lần này, nơi long phượng trình tường không ngờ lại có thể xuất động hắn tự mình tới, đủ thấy Tiêu gia coi trọng long phượng trình tường thế nào.
Mà Tiêu Thần Lôi cũng chính là một trong ba vị cửu phẩm chí tôn mà Tiêu gia có.
Tuy rằng chỉ là cửu phẩm sơ cấp, nhưng ở Cửu Trùng Thiên đại lục, đã xuất hiện trong cửu phẩm chí tôn, bài danh cũng đủ để lọt vào hai mươi thứ hạng đầu.
Câu Tử tinh thánh tinh chi hồn mà Kỉ Mặc hô lên trước khi hôn mê uy lực quá lớn.
Tử tinh chi hồn đã là thứ trong truyền thuyết của Cửu Trùng Thiên đại lục rồi.
với tích lũy vạn năm của Tiêu gia, cũng chỉ có một khối tử tinh chi hồn mà thôi! Hơn nữa khối tử tinh chi hồn đó còn ở bên trong quặng tử tinh, chưa lấy ra.
Mọi người đều biết, quặng tử tinh sở dĩ tồn tại, là vì có tử tinh chi hồn; có tử tinh chi hồn không ngừng tẩm bổ thì tử tinh mới có thể không ngừng được sinh ra.
Cũng không biết tẩm bổ mấy chục vạn năm mới có thể xuất hiện một mỏ tử tinh. Nhưng nếu lấy tử tinh chi hồn ra thì toàn bộ quặng tử tinh sẽ lập tức trở thành nước không nguồn.
Cho nên, tầm quan trọng của tử tinh chi hồn quả thực là không gì sánh kịp!
Huống chi, cái Kỉ Mặc hô lên chính là tử tinh thánh tinh chi hồn? Rõ ràng lại cao hơn một cấp bậc.
Điều này đối với loại siêu cấp thế gia như Tiêu gia mà nói thì sức dụ hoặc quả thực không gì sánh kịp.
Cho dù là Kỉ Mặc kiến thức thiển cận, cái này gọi là tử tinh thánh tinh chi hồn kỳ thật chính là tử tinh chi hồn, Tiêu gia cũng sẽ sẽ giữ hắn, hơn nữa nếu sau khi có được thì cũng tuyệt không thất vọng.
Kỉ Mặc từ từ tỉnh lại, muốn ngồi dậy thì lại rên lên một tiếng rồi nằm xuống, lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ ta không chết?
Bên cạnh, một thanh âm lạnh lùng nói: Xương cốt cả người ngươi đã gãy rồi, tốt nhất không nên cử động.
Kỉ Mặc hỏi: Các ngươi là ai? Là các ngươi đã cứu ta ư?
Người nọ lạnh lùng nói: Không phải chúng ta ngươi thì chẳng lẽ còn có người khác ư?
Một khuôn mặt xuất hiện trên đỉnh đầu Kỉ Mặc, Kỉ Mặc nhìn, mặt dài như ngựa.
Mặt của người này nếu đặt lên đầu ngựa thì tuyệt đối không có ai sẽ cảm thấy xung đột có một chút nào, Thật sự là rất hình tượng, không chỉ là mặt, cái mũi này, cái mắt này, lông mi này, cái miệng này...
Kỉ nhị gia chấn kinh ngay tại liền: Á, ngọa tào. Một con ngựa đang nói chuyện với ta. Chẳng lẽ nơi này là địa ngục, ta đã chết rồi?
Người Mặt ngựa lập tức mặt tối sầm, chung quanh ồ lên tiếng cười.
Người Mặt ngựa tức giận phát ra tiếng thở phì phò, vung tay nói: Con mẹ nó, các ngươi đi mà hỏi hắn!
Trải qua một phen giải thích của mọi người, Kỉ Mặc Cuối cùng cũng tin mình đã được cứu, lập tức ngàn ân vạn tạ, giãy dụa muốn đứng lên bái tạ, nhưng vừa động thì cả người đau nhói, mắt trợn lên, lại đau tới hôn mê bất tỉnh.
Mọi người của Tiêu gia ngơ ngác nhìn nhau.
Thật lâu sau, Kỷ nhị gia cuối cùng cũng tỉnh lại; đau nói không nên lời; người của Tiêu gia bất lực, đành phải lại trị liệu cho hắn một phen.
Ta là một người mệnh khổ. Kỉ nhị gia bắt đầu kể lại cố sự.
Trong cố sự, hắn là truyền nhân của một thế gia lánh đời, họ Giang, tên là Giang Dã, thế gia lánh đời cực kỳ cường đại, nhưng lại có tài phú, vì thế dẫn tới nội gián, chính là người vừa rồi.
Sau đó biết được sở dĩ Giang gia phát tài hoàn toàn là nhờ một khối tử tinh thánh tinh chi hồn bên trên có bí mật thượng cổ; thế lực thần bí nào đó trong một đêm đã phá hủy Giang gia, hắn liều mạng chạy tới đây...
Sau đó thì hai người nhanh như chớp trèo xuống cây.
Một hồi sau thì đi về hướng ngược lại, đi ra xa hơn một trăm dặm được.
Sau đó thì giống như là không biết đường chạy tới, thanh thế như chỉ sợ không lớn, trên đường đi qua kình phong vù vù, toàn bộ trên không của Bạch Dương cốc tựa như đột nhiên nổi gió lốc.
Cao thủ của Tiêu gia bên trong Sơn cốc lập tức cảnh giác, lập tức ngẩng đầu nhìn.
Mà Kỉ Mặc thì chính là chờ giây phút này, hắn gầm lên một tiếng rồi ầm một cái hất một tảng đá lớn, hét lớn một tiếng: Ta liều mạng với ngươi. Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong.
Cố Độc Hành cũng gầm lên: Giao thứ đó ra! Ta cho ngươi chết toàn thây!
Kỉ Mặc cười thảm, nghe rất thê lương.
Trước mắt bao người, chỉ thấy nơi xa xa đột nhiên có một tòa núi bay ra, trong phút chốc toàn bộ đại địa đều rung chuyển.
Kỉ Mặc lập tức tung người lên, sau đó thì hung hăng đánh một chưởng vào ngực mình rồi dùng thanh âm vốn có hét lớn một tiếng: Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.
Phun ra một ngụm máu tươi rồi giống như diều đứt gió khoa chân múa tay bay về phía quặng mỏ.
Phía sau bụi đất đã sớm đã che trời lấp đất, thò tay không thấy được năm ngón.
Rất giống vô số viễn cổ thần ma đang đuổi giết hắn!
Cao thủ của Tiêu gia đã có không ít người nhao nhao tung mình dõi mắt nhìn về phía xa.
Nhưng bụi mù tăng tít, làm sao mà thấy được gì?
Chỉ nhìn thấy một đạo nhân ảnh tựa hồ là đã mất đi năng lực khống chế, ngã cắm dầu xuống đất, rơi nhanh như vậy nên khiến cao thủ của Tiêu gia đứng bên cạnh quặng mỏ căn bản không dám tiến lên đỡ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kỉ Mặc như thiên thạch rơi xuống mỏ, phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa.
Diễn trò trước mặt những cao thủ ở đây, phải cố mà diễn cho giống.
Thân thể của Kỉ nhị gia trong một tiếng nổ, bay xuyên vách núi mấy chục trượng rồi ngã vào bên trong quặng mỏ, một đường va chạm, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, xương cốt cả người chỉ sợ đã gẫy thành vô số mảnh.
Sau đó mới rên thảm một tiếng: Ta cho dù chết thì tử tinh thánh tinh chi hồn đó ngươi cũng không chiếm được đâu.
Hai mắt hắn trợn lên, lần này thì hôn mê bất tỉnh thực sự.
Tử tinh thánh tinh chi hồn?
Trong quặng mỏ, một cao thủ mặc áo tím của Tiêu gia lông mi trắng nhướn lên, vẻ mặt chấn động: Giữ hắn lại!
Vốn những cao thủ của Tiêu gia bị cả kinh vốn hận không thể nghiền Kỉ Mặc thành tro, nhưng vừa nghe thấy Tử tinh thánh tinh chi hồn thì lại lập tức sửng sốt.
Bên trong bụi mù, một đạo thân ảnh hắc y che mặt xuất hiện, trong hai mắt bắn bắn ra sát khí, quát một tiếng: Nếu đã vậy, thứ ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng hòng có!
Đột nhiên trường kiếm sáng ngời, đột nhiên vung lên trong trời cao rồi hung hăng bổ xuống.
Một đạo kiếm khí cơ hồ muốn chém rách thiên địa hạ xuống, kiếm khí sáng ngời, bổ đôi cả một tòa núi, hướng về phía Kỉ Mặc đang hôn mê.
Cản lại! Một tiếng quát chói tai vang lên
Phía dưới, hơn mười vị cao thủ của Tiêu gia bất kể cấp bậc cao thấp, đồng thời xuất thủ đón đánh.
Một kiếm này của Cố Độc Hành đã dồn hết chín phần lực, trước khi xuất thủ chỉ sợ đám hỗn đản của Tiêu gia không trúng kế, nên không dám dùng toàn lực.
Vừa thấy người của Tiêu gia xuất thủ, lập tức thở phào, yên tâm đẩy ra toàn bộ khí lực.
Rầm rầm, mười bảy Tiêu gia chí tôn và bốn vị tu vi thấp hơn vừa xuất thủ lập tức miệng phun máu tươi ngã văng ra ngoài, những người khác thì thân hình cũng loạng choạng. Ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện này thực lực không ngờ cường hãn như vậy.
mười mấy người bên mình liên thủ, tuy nói là có chút gấp gáp, không dùng toàn lực, nhưng cũng không phải là ngũ phẩm chí tôn bình thường có thể đỡ được; Về phần dưới ngũ phẩm thì ngay cả suy nghĩ cũng không cần.
Giữa không trung, Cố Độc Hành hét lên một tiếng đau đớn, giống như quả bóng bay lên, xoay tròn trên trời cao rồi đột nhiên ngửa đầu phun ra máu tươi!
Trong lòng chấn động.
Chỉ là những người vừa xuất thủ, thực lực đã kinh thế hãi tục rồi, thật không biết Tiêu gia còn bố trí bao nhiêu nhân thủở nơi này nữa.
Thanh âm vù vù vang lên, mấy thân ảnh bay lên cao, bức về phía Cố Độc Hành.
Cố Độc Hành soạt một cái bay ra ngoài mấy chục, lạnh lùng nói: Các ngươi là ai.
Một lão già Cầm đầu hỏi: Ngươi là ai? Đến địa bàn của Tiêu gia ta mà giương oai.
Cố Độc Hành ngẩn ra, hỏi: Tiêu gia? Là Thu ý kiếm khí.
Đột nhiên ngửa người, nhanh như tia chớp bay ra ngoài rồi quát: Nếu là người của Tiêu gia ở đây thì hôm nay mỗ gia lỗ mãng, ngày khác sẽ đăng môn bồi tội.
Vị cao thủ của Tiêu gia không ngờ đối phương vừa nói một câu đã bỏ chạy mất dạng.
Đuổi theo! Một người hét lớn một tiếng.
Vị lão già áo tím lạnh lùng nói: Không cần đuổi theo. Ngũ phẩm chí tôn một lòng muốn chạy thì ai có thể đuổi được, lui cả đi.
Phía dưới, trong quặng mỏ.
Kỉ Mặc cả người đầy máu nằm ở đó, hô hấp mỏng manh. Hiển nhiên chỉ còn lại có một hơi thở.
Phía trên là một cái lỗ, ánh sáng chiếu vào.
Ước chừng cao mấy chục trượng.
Chính là một cái 'thiên lộ' mà thân thể hắn đập ra.
Lão già áo tím đứng bên cạnh hắn, mắt lóe ra hàn quang, nhìn một phen từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói: Để hắn tỉnh lại trước đã! Lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
với nhãn lực của hắn, chỉ quan sát một thoáng đã nắm rõ từng sợi lông sợi tóc của Kỉ Mặc; cũng đã nhìn ra, người trước mặt đã là sinh tử không rõ. Hoặc có thể nói chỉ là một hoạt tử nhân.
Nếu là khổ nhục kế thì trình độ như vậy không khỏi có chút thái quá.
Lão tổ tông, việc hôm nay quái dị quá. Một người mặc áo vàng nói.
Lão già áo tím thản nhiên nói: Chỉ là hai người chém giết vì đoạt bảo mà thôi. Từ xưa tiền tài động lòng người, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nhưng đừng có thần hồn nát thần tính, thảo mộc giai binh.
Vâng! Các vị chí tôn ở phia sau cúi đầu.
Lão già áo tím nói: Gần đây có động tĩnh dị thường gì không? Thử xem nội tuyến có tin tức mới truyền về không? Mặt khác cũng tra thử động tĩnh của Sở gia; xác định xem người này có phải đang dùng khổ nhục kế hay không.
Mặt khác chờ hắn tỉnh lại thì tra rõ hắn.
Vâng! Lão tổ tông yên tâm.
Không cần tốn nhiều sức vì hắn, cứu tỉnh là được, hỏi ra nơi hạ lạc của thánh kinh rồi sau đó dưa hắn đi! Chỗ chúng ta không muốn đêm dài lắm mộng.
Vâng!
Lão già áo tím này chính là một trong hai vị lão tổ tông to nhất của Tiêu gia, thân đệ đệ của Tiêu Thần Vũ đã sáng lập ra gia tộc, Tiêu Thần Lôi!
Lần này, nơi long phượng trình tường không ngờ lại có thể xuất động hắn tự mình tới, đủ thấy Tiêu gia coi trọng long phượng trình tường thế nào.
Mà Tiêu Thần Lôi cũng chính là một trong ba vị cửu phẩm chí tôn mà Tiêu gia có.
Tuy rằng chỉ là cửu phẩm sơ cấp, nhưng ở Cửu Trùng Thiên đại lục, đã xuất hiện trong cửu phẩm chí tôn, bài danh cũng đủ để lọt vào hai mươi thứ hạng đầu.
Câu Tử tinh thánh tinh chi hồn mà Kỉ Mặc hô lên trước khi hôn mê uy lực quá lớn.
Tử tinh chi hồn đã là thứ trong truyền thuyết của Cửu Trùng Thiên đại lục rồi.
với tích lũy vạn năm của Tiêu gia, cũng chỉ có một khối tử tinh chi hồn mà thôi! Hơn nữa khối tử tinh chi hồn đó còn ở bên trong quặng tử tinh, chưa lấy ra.
Mọi người đều biết, quặng tử tinh sở dĩ tồn tại, là vì có tử tinh chi hồn; có tử tinh chi hồn không ngừng tẩm bổ thì tử tinh mới có thể không ngừng được sinh ra.
Cũng không biết tẩm bổ mấy chục vạn năm mới có thể xuất hiện một mỏ tử tinh. Nhưng nếu lấy tử tinh chi hồn ra thì toàn bộ quặng tử tinh sẽ lập tức trở thành nước không nguồn.
Cho nên, tầm quan trọng của tử tinh chi hồn quả thực là không gì sánh kịp!
Huống chi, cái Kỉ Mặc hô lên chính là tử tinh thánh tinh chi hồn? Rõ ràng lại cao hơn một cấp bậc.
Điều này đối với loại siêu cấp thế gia như Tiêu gia mà nói thì sức dụ hoặc quả thực không gì sánh kịp.
Cho dù là Kỉ Mặc kiến thức thiển cận, cái này gọi là tử tinh thánh tinh chi hồn kỳ thật chính là tử tinh chi hồn, Tiêu gia cũng sẽ sẽ giữ hắn, hơn nữa nếu sau khi có được thì cũng tuyệt không thất vọng.
Kỉ Mặc từ từ tỉnh lại, muốn ngồi dậy thì lại rên lên một tiếng rồi nằm xuống, lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ ta không chết?
Bên cạnh, một thanh âm lạnh lùng nói: Xương cốt cả người ngươi đã gãy rồi, tốt nhất không nên cử động.
Kỉ Mặc hỏi: Các ngươi là ai? Là các ngươi đã cứu ta ư?
Người nọ lạnh lùng nói: Không phải chúng ta ngươi thì chẳng lẽ còn có người khác ư?
Một khuôn mặt xuất hiện trên đỉnh đầu Kỉ Mặc, Kỉ Mặc nhìn, mặt dài như ngựa.
Mặt của người này nếu đặt lên đầu ngựa thì tuyệt đối không có ai sẽ cảm thấy xung đột có một chút nào, Thật sự là rất hình tượng, không chỉ là mặt, cái mũi này, cái mắt này, lông mi này, cái miệng này...
Kỉ nhị gia chấn kinh ngay tại liền: Á, ngọa tào. Một con ngựa đang nói chuyện với ta. Chẳng lẽ nơi này là địa ngục, ta đã chết rồi?
Người Mặt ngựa lập tức mặt tối sầm, chung quanh ồ lên tiếng cười.
Người Mặt ngựa tức giận phát ra tiếng thở phì phò, vung tay nói: Con mẹ nó, các ngươi đi mà hỏi hắn!
Trải qua một phen giải thích của mọi người, Kỉ Mặc Cuối cùng cũng tin mình đã được cứu, lập tức ngàn ân vạn tạ, giãy dụa muốn đứng lên bái tạ, nhưng vừa động thì cả người đau nhói, mắt trợn lên, lại đau tới hôn mê bất tỉnh.
Mọi người của Tiêu gia ngơ ngác nhìn nhau.
Thật lâu sau, Kỷ nhị gia cuối cùng cũng tỉnh lại; đau nói không nên lời; người của Tiêu gia bất lực, đành phải lại trị liệu cho hắn một phen.
Ta là một người mệnh khổ. Kỉ nhị gia bắt đầu kể lại cố sự.
Trong cố sự, hắn là truyền nhân của một thế gia lánh đời, họ Giang, tên là Giang Dã, thế gia lánh đời cực kỳ cường đại, nhưng lại có tài phú, vì thế dẫn tới nội gián, chính là người vừa rồi.
Sau đó biết được sở dĩ Giang gia phát tài hoàn toàn là nhờ một khối tử tinh thánh tinh chi hồn bên trên có bí mật thượng cổ; thế lực thần bí nào đó trong một đêm đã phá hủy Giang gia, hắn liều mạng chạy tới đây...
/2680
|