Lan gia một vạn năm, ngươi có hối hận?
Lan Bất Hối ngơ ngẩn!
Một vạn năm yên vân tuế nguyệt, cứ như vậy lần lượt hiện ra trước mắt. Trong lúc nhất thời không ngờ có chút ngơ ngẩn.
Thật lâu sau, Lan Bất Hối thở dài nói: Thế nhân, ai có thể vô hối?
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Lệnh tôn, không hề hối hận!
Lan Bất Hối lại ngơ ngẩn, chậm rãi gật đầu: Đúng, lão nhân gia vô hối, ta không bằng!
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Ta, cũng vô hối!
Tinh thần Lan Bất Hối chậm rãi rời khỏi hồi ức, nhìn Mạc Thiên Cơ, ánh mắt dần dần trở nên lăng lệ, khẽ nói: Ngươi một tay tạo ra vụ bạo tạc kinh thiên đó, năm sáu vạn người chết oan chết uổng! Ngươi, vô hối?
Mạc Thiên Cơ nở ra một nụ cười mỉa mai: Chẳng lẽ ngươi cho rằng không nên? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, người gia tộc ngươi không nên chết?
Sắc mặt Lan Bất Hối trầm xuống.
Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi, lấy ra một quyển sách thật dày, mở ra, chậm rãi đọc: Lan thị gia tộc, vạn năm làm ác, khi nhục thiên hạ, tai họa thế gian... tội trạng!
8900 năm trước, Lan gia muốn mở rộng gia tộc, nhị tổ Lan Mai Tiên hạ lệnh, nhổ tận gốc Tào gia ở bên cạnh mình. Đêm hôm đó, Tào gia trên dưới ba vạn nhân khẩu, chó gà không tha! Lan gia lập tức chiếm lấy nơi đó, xây dựng rầm rộ, đó chính là ngoại viện và hoa viên Lan gia.
7100 năm trước, Lan gia công tử cưỡng hôn bị nhà gái Đỗ gia đả thương. Đêm đó, Đỗ gia cả nhà trên dưới 5000 người chết oan chết uổng, nữ nhi Đỗ gia mất tích. Sau đó, trong phòng phòng Lan gia công tử tìm thấy một thi thể thị tiếp hạ tiện, nghi là gia nữ Đỗ gia Đỗ Mộc Phong.
...
3136 năm trước. Ôn dịch ngoài Thiên Lan Thành, mấy trăm người chết, Lan gia phái cao thủ, tàn sát sạch sẽ toàn bộ cả người lẫn vật trong vòng bán kính 3000 dặm ngoài Thiên Lan Thành. Trong Thiên Lan Thành cũng tận lực tàn sát. Hơn 130 vạn thi thể chết đống cùng đốt. hỏa quang thiêu tận trời!
Mạc Thiên Cơ đọc tới đây chợt khép sách lại, thản nhiên nói: Ôn dịch, từ xưa tới nay đều có. Nhưng vì mấy trăm người nhiễm phải ôn dịch mà tàn sát hơn 130 vạn người... Lan gia ngươi một mình làm, có thể biện hộ sao?
Lan Bất Hối hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.
...
“700 năm trước, đại hạn, dân chúng lầm than. Thân gia - gia tộc phụ thuộc Lan gia không đưa tơi thuế má đúng hạn. Kéo dài ba ngày, tới ngày thứ tư, Thân gia tám trăm nhân khẩu chết oan chết uổng. Võ sĩ hộ viện đêm đó chẳng biết đi đâu.
15 năm trước... Chín vạn người chết oan chết uổng!
Ba năm trước....
Thanh âm Mạc Thiên Cơ thật bình tĩnh, chỉ chậm rãi đọc, từ đầu tới cuối, thanh âm đều rất bình đạm, nhưng mỗi một sự kiện, đều đẫm máu tanh nồng.
Đều là tội lỗi chồng chất!
Theo từng chũ Mạc Thiên Cơ đọc ra, sắc mặt Lan Bất Hối chậm rãi thay đổi. Từ bình tĩnh thong dong chậm rãi ửng hồng, chậm rãi biến thành mặt vô biểu tình, sắc mặt như sắt.
Mạc Thiên Cơ khẽ vỗ vỗ lên cuốn sách trong tay mình, thản nhiên nói: Lan gia lão tổ tông đại nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng, việc này chưa từng phát sinh?
Hiện tại Lan gia tổng thể hơn mười vạn người, chiếm cứ 1/5 Thiên Lan Thành.... Mà Thiên Lan Thành cũng là đại thành có mấy trăm vạn nhân khẩu! Lan gia bá đạo, có thể tháy được.
Xung quanh Lan gia, đều là đại gia tộc tụ tập. Đương nhiên trở thành phòng tuyến thiên nhiên của Lan gia... tiện tay tru diệt, có gì không được?
Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: Cái này là.... thay trời hành đạo!
Ánh mắt Lan Bất Hối lộ ra quang mang giống như chim ưng: Những tài liệu này, ngươi từ đâu mà có được?
Mạc Thiên Cơ nói: Cửu Trọng Thiên có một nhóm người, gánh vác sứ mệnh trọng yếu, đó chính là đại sự ký Cửu Trọng Thiên! Bản ghi chép của bọn họ từ xưa tới nay đều trở thành lịch sử....
Mà những chuyện này, bất quá chỉ là một bộ phận những tội ác tày trời mà Lan gia làm thôi!
Lan Bất Hối chậm rãi gật đầu: Được!
Trong mắt Mạc Thiên Cơ lộ ra vẻ mỉa mai: Được?
Lan Bất Hối trầm mặc, nói: Đây là lý do ngươi đối phó Lan gia?
Mạc Thiên Cơ ưỡn ngực, lạnh lùng nói: Chẳng lẽ không đủ?
Lan Bất Hối hít sâu một hơi, lại nói không ra lời.
Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: Năm đó khi lệnh tôn hủy diệt cửu đại gia tộc... cũng dùng lý do như vậy!
Giọng Lan Bất Hối đã có chút khan khàn: Từng này lý do là đủ rồi. Nhưng ta vẫn muốn giết ngươi!
Mạc Thiên Cơ cười lạnh: Ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, món nợ máu này không liên quan gì tới ngươi hay sao? Nếu không phải ngươi dung túng, há có thể xay ra chuyện như thế? Thầm niệm chí tôn lục phẩm có thể bao trùm toàn bọ Thiên Lan Thành, ngươi thân là cửu phẩm chí tôn, trong thành phát sinh chuyện gì, ngươi không biết? Ngươi bận làm gì sao?
Sắcmặt Lan Bất Hối không đổi, thản nhiên nói: Ngươi không hiểu. Ngươi thật sự không hiểu. Trước khi ngươi trở thành cửu đại gia tộc, ngươi không thể hiểu.
Mạc Thiên Cơ hắc hắc cười lạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không chịu nhường.
Tuy Mạc Thiên Cơ rơi vào thế yếu tuyệt đối, nhưng giờ phút này ánh mắt vẫn bễ nghễ tung hoành, cao cao tại thượng, giống như quan tòa đang nhìn tội phạm.
Cho dù tội phạm có vũ lực thông thiên, đứng trước mặt quan tòa, cũng chỉ là tù tội chờ làm thịt!
Thật lâu sau, Lan Bất Hối mới nhàn nhàn dời ánh mắt đi, nói: Vừa rồi ngươi từng nói qua nhược điểm của cửu đại gia tộc. Hiện tại ta cho ngươi kéo dài hơi tàn, nói hết những lời ngươi muốn nói.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Thân thể ta rất mệt, bị thương, không có khí lực để nói.
Lan Bất Hối nói: Ngươi hẳn là minh bạch. Tính mạng ngươi hiện tại chỉ dựa vào một ý niệm của ta.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Đúng, nhưng ngươi cũng nên biết, lời ta nói hay không, cũng là một ý niệm của ta.
Lan Bất Hối mỉm cười: Ta có thể không nghe.
Mạc Thiên Cơ cũng mỉm cười, nói từng chữ: Ta cũng có thể chết!
Hai người nhìn nhau, cùng phát hiện ý cười trong mắt đối phương.
Lan Bất Hối thờ dài một tiếng, nói: Nhân tài! Đáng tiếc!...Giải thích với ngươi một chút... Lúc trước ta bế quan, bọn họ làm gì, tuy ta biết được, nhưng ... vẫn không ngăn trở. Một tướng công thành vạn cốt khô. Xây dựng một quốc gia, còn có ngàn vạn vong hồn. Huống chi là... đại gia tộc chúa tể Cửu Trọng Thiên?
Về phần hôm nay Lan gia bị diệt, chính như lời ngươi nói, ngươi đang thay trời hành đạo, ngươi không thẹn với lương tâm. Ta thừa nhận... Nhưng gia tộc như vậy, dựa theo cách nói thế tục, cũng tới lúc thanh tẩy rồi. Nhưng ta thân là tổ tông bọn hắn, lại phải báo thù cho bọn hắn!
Ngươi giết người, có lý. Ta báo thù, có tình.
Tình và lý, cổ kim không thể lưỡng toàn! Lan Bất Hối hít sâu một hơi: Hi vọng ngươi hiểu!
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nhướng mày lên, muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn thản nhiên nói: Ta hiểu!
Hắn thật sự hiểu.
Dù sao trên đời này, người có thể làm tới quân pháp bất vị thân, vẫn giống như lông phượng sừng lân, ít tới đếm trên đầu ngón tay. Người như vậy, không phải thánh nhân thì cũng là ngu ngốc.
Mà Mạc Thiên Cơ tự nhận, mình không phải thánh nhân, cũng không ngu ngốc. Đổi vị trí, nếu như mình ở vào hoàn cảnh của Lan Bất Hối hiện tại, cho dù biết được người nhà mình sai lầm, mình cũng sẽ báo thù.
Lan Bất Hối nói: Đa tạ đã hiểu.
Mạc Thiên Cơ quay đầu nhìn Cố Độc Hành: Thuốc lão đại đưa cho ngươi, ngươi có mang trên người không? Cho ta một viên, ta hồi phục chút nguyên khí.
Cố Độc Hành gật đầu: Ta chỉ còn lại một viên, còn lại đều đưa cho Kỷ Mặc và La Khắc Địch rồi.
Mạc Thiên Cơ ngạc nhiên: Của ta cũng cho bọn họ.....
Hai huynh đệ nhìn nhau cười khổ. Trong lòng cách huynh đệ, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch chính là hai kẻ bị thụ thương nhiều nhất. Động một cái là loạn tới huyết nhục mơ hồ...
Cố Độc Hành lấy ra đan dược, Mạc Thiên Cơ nhân lấy, nuốt xuống.
Toàn bộ quá trình, Lan Bất Hối không hề cản lại.
Ở trong mắt hắn, thực lực hai người trước mắt cho dù khôi phục toàn bộ cũng đến thế mà thôi. Mình tiện tay vỗ một cái là có thể tát chết, thương thế khôi phục hay không có liên quan gì?
Mặc dù Cố Độc Hành mang theo rất nhiều Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh bên người, nhưng không tới thời khắc nguy cấp, tuyệt đối không thể dễ dàng vận dụng.
Dù sao, một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh cũng chính là một mạng đó. Không đến thời khắc tối hậu, ai dám vận dụng? Một dùng rồi, tiếp đó lại gặp phải thời khắc sinh tử chân chính thì đúng là không còn cơ hội rồi.
Nuốt Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh xuống, sắc mặt Mạc Thiên Cơ bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khôi phục. Sau đó hắn liền bước xuống giường, đứng trên mặt đất, chậm rãi đi lại hai bước, mỉm cười nói: Thuốc của lão đại thật dễ dùng.
Sau đó nói với Lan Bất Hối: Lan tiền bối, nếu muốn nói chuyện thì mời ngồi!
Lan Bất Hối cười ha ha, ngồi xuống đối diện với hắn.
Mạc Thiên Cơ quay đầu nói với Cố Độc Hành: Cố lão nhị, lần này chính là cuộc chiến sinh tử. Ta không nắm chắc có thể thoát được. Ngươi cũng chỉ có một tia hi vọng xa vời. Cho nên... nếu ngươi có nắm chắc chạy trốn, vậy hãy nhanh chóng chạy đi! Không cần có bất cứ chút do dự nào!
Cố Độc Hành hít sâu một hơi, kiên quyết nói: Lần này do ta đại ý mà hại tới ngươi. chúng ta chết cùng một chỗ là được! Sinh là huynh đệ, chết cũng là huynh đệ! Chẳng lẽ Cố Độc Hành ta làm sai, lại để huynh đệ mình trả giá bằng tính mạng, còn mình thì cứ như vậy chạy trối chết?
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Thân phận chúng ta đã bị tiết lộ. Lão đại cùng các huynh đệ đều nguy hiểm. Nếu như ngươi trốn không thoát, sai lầm của ngươi vĩnh viễn không thể bù dắp.
nếu ngươi còn nhớ rõ lần này người đại ý khinh địch khiến cho Mạc Thiên Cơ ta chết, vậy sau này ngươi hãy cẩn thận, chớ khiến huynh đệ của ta và ngươi lại chết bởi vì lý do như vậy!
Mạc Thiên Cơ nói tới sinh tử của mình lại giống như nói tới ngoại nhân, trong khẩu khí, chỉ cóbình thản.
Cố Độc Hành cắn răng, trong mắt dâng lên hơi nước, trầm trọng nuốt một ngụm nước miếng.
Nước mắt hắn đã sắp chảy ra, lại mạnh mẽ vận công, khiến nước mắt cho bốc hơi lên.
Hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy mình yếu đuối, hơn nữa còn là cừu địch trước mắt.
Tính mạng lão đại cùng các huynh đệ.... phải xem ngươi có thể chạy thoát hay không! Mạc Thiên Cơ lại nói lại một lần: Nếu như ngươi chỉ muốn nghĩ tới nghĩa khí của ta và ngươi, chỉ nghĩ tới áy náy đối với ta mà chết ở nơi này, ta cũng không còn lời gì để nói.
Nói xong câu đó liền quay đầu, mỉm cười nói với Lan Bất Hối: Tiền bối chê cười rồi.
Lan Bất Hối bình hòa nói: Không sao cả. nếu ngươi có thể nói cho ta biết tệ đoan chân chính của cửu đại gia tộc, ta liền cho hai huynh đệ các ngươi chết thống khoái một chút.
Hắn khẽ cười nhàn nhạt: Tuy ngươi ngày từ ban đầu đã kéo dài thời gian, nhưng ta cũng không ngăn cản. Nếu như cửu kiếp đều như các ngươi, hơn nữa cùng tới đây hôm nay, lão hủ cũng nắm chắc tuyệt đối chôn vùi tất cả.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Nếu là như thế, vậy dùng sinh tử nói chuyện.
Lan Bất Hối ngơ ngẩn!
Một vạn năm yên vân tuế nguyệt, cứ như vậy lần lượt hiện ra trước mắt. Trong lúc nhất thời không ngờ có chút ngơ ngẩn.
Thật lâu sau, Lan Bất Hối thở dài nói: Thế nhân, ai có thể vô hối?
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Lệnh tôn, không hề hối hận!
Lan Bất Hối lại ngơ ngẩn, chậm rãi gật đầu: Đúng, lão nhân gia vô hối, ta không bằng!
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Ta, cũng vô hối!
Tinh thần Lan Bất Hối chậm rãi rời khỏi hồi ức, nhìn Mạc Thiên Cơ, ánh mắt dần dần trở nên lăng lệ, khẽ nói: Ngươi một tay tạo ra vụ bạo tạc kinh thiên đó, năm sáu vạn người chết oan chết uổng! Ngươi, vô hối?
Mạc Thiên Cơ nở ra một nụ cười mỉa mai: Chẳng lẽ ngươi cho rằng không nên? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, người gia tộc ngươi không nên chết?
Sắc mặt Lan Bất Hối trầm xuống.
Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi, lấy ra một quyển sách thật dày, mở ra, chậm rãi đọc: Lan thị gia tộc, vạn năm làm ác, khi nhục thiên hạ, tai họa thế gian... tội trạng!
8900 năm trước, Lan gia muốn mở rộng gia tộc, nhị tổ Lan Mai Tiên hạ lệnh, nhổ tận gốc Tào gia ở bên cạnh mình. Đêm hôm đó, Tào gia trên dưới ba vạn nhân khẩu, chó gà không tha! Lan gia lập tức chiếm lấy nơi đó, xây dựng rầm rộ, đó chính là ngoại viện và hoa viên Lan gia.
7100 năm trước, Lan gia công tử cưỡng hôn bị nhà gái Đỗ gia đả thương. Đêm đó, Đỗ gia cả nhà trên dưới 5000 người chết oan chết uổng, nữ nhi Đỗ gia mất tích. Sau đó, trong phòng phòng Lan gia công tử tìm thấy một thi thể thị tiếp hạ tiện, nghi là gia nữ Đỗ gia Đỗ Mộc Phong.
...
3136 năm trước. Ôn dịch ngoài Thiên Lan Thành, mấy trăm người chết, Lan gia phái cao thủ, tàn sát sạch sẽ toàn bộ cả người lẫn vật trong vòng bán kính 3000 dặm ngoài Thiên Lan Thành. Trong Thiên Lan Thành cũng tận lực tàn sát. Hơn 130 vạn thi thể chết đống cùng đốt. hỏa quang thiêu tận trời!
Mạc Thiên Cơ đọc tới đây chợt khép sách lại, thản nhiên nói: Ôn dịch, từ xưa tới nay đều có. Nhưng vì mấy trăm người nhiễm phải ôn dịch mà tàn sát hơn 130 vạn người... Lan gia ngươi một mình làm, có thể biện hộ sao?
Lan Bất Hối hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.
...
“700 năm trước, đại hạn, dân chúng lầm than. Thân gia - gia tộc phụ thuộc Lan gia không đưa tơi thuế má đúng hạn. Kéo dài ba ngày, tới ngày thứ tư, Thân gia tám trăm nhân khẩu chết oan chết uổng. Võ sĩ hộ viện đêm đó chẳng biết đi đâu.
15 năm trước... Chín vạn người chết oan chết uổng!
Ba năm trước....
Thanh âm Mạc Thiên Cơ thật bình tĩnh, chỉ chậm rãi đọc, từ đầu tới cuối, thanh âm đều rất bình đạm, nhưng mỗi một sự kiện, đều đẫm máu tanh nồng.
Đều là tội lỗi chồng chất!
Theo từng chũ Mạc Thiên Cơ đọc ra, sắc mặt Lan Bất Hối chậm rãi thay đổi. Từ bình tĩnh thong dong chậm rãi ửng hồng, chậm rãi biến thành mặt vô biểu tình, sắc mặt như sắt.
Mạc Thiên Cơ khẽ vỗ vỗ lên cuốn sách trong tay mình, thản nhiên nói: Lan gia lão tổ tông đại nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng, việc này chưa từng phát sinh?
Hiện tại Lan gia tổng thể hơn mười vạn người, chiếm cứ 1/5 Thiên Lan Thành.... Mà Thiên Lan Thành cũng là đại thành có mấy trăm vạn nhân khẩu! Lan gia bá đạo, có thể tháy được.
Xung quanh Lan gia, đều là đại gia tộc tụ tập. Đương nhiên trở thành phòng tuyến thiên nhiên của Lan gia... tiện tay tru diệt, có gì không được?
Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: Cái này là.... thay trời hành đạo!
Ánh mắt Lan Bất Hối lộ ra quang mang giống như chim ưng: Những tài liệu này, ngươi từ đâu mà có được?
Mạc Thiên Cơ nói: Cửu Trọng Thiên có một nhóm người, gánh vác sứ mệnh trọng yếu, đó chính là đại sự ký Cửu Trọng Thiên! Bản ghi chép của bọn họ từ xưa tới nay đều trở thành lịch sử....
Mà những chuyện này, bất quá chỉ là một bộ phận những tội ác tày trời mà Lan gia làm thôi!
Lan Bất Hối chậm rãi gật đầu: Được!
Trong mắt Mạc Thiên Cơ lộ ra vẻ mỉa mai: Được?
Lan Bất Hối trầm mặc, nói: Đây là lý do ngươi đối phó Lan gia?
Mạc Thiên Cơ ưỡn ngực, lạnh lùng nói: Chẳng lẽ không đủ?
Lan Bất Hối hít sâu một hơi, lại nói không ra lời.
Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: Năm đó khi lệnh tôn hủy diệt cửu đại gia tộc... cũng dùng lý do như vậy!
Giọng Lan Bất Hối đã có chút khan khàn: Từng này lý do là đủ rồi. Nhưng ta vẫn muốn giết ngươi!
Mạc Thiên Cơ cười lạnh: Ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, món nợ máu này không liên quan gì tới ngươi hay sao? Nếu không phải ngươi dung túng, há có thể xay ra chuyện như thế? Thầm niệm chí tôn lục phẩm có thể bao trùm toàn bọ Thiên Lan Thành, ngươi thân là cửu phẩm chí tôn, trong thành phát sinh chuyện gì, ngươi không biết? Ngươi bận làm gì sao?
Sắcmặt Lan Bất Hối không đổi, thản nhiên nói: Ngươi không hiểu. Ngươi thật sự không hiểu. Trước khi ngươi trở thành cửu đại gia tộc, ngươi không thể hiểu.
Mạc Thiên Cơ hắc hắc cười lạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không chịu nhường.
Tuy Mạc Thiên Cơ rơi vào thế yếu tuyệt đối, nhưng giờ phút này ánh mắt vẫn bễ nghễ tung hoành, cao cao tại thượng, giống như quan tòa đang nhìn tội phạm.
Cho dù tội phạm có vũ lực thông thiên, đứng trước mặt quan tòa, cũng chỉ là tù tội chờ làm thịt!
Thật lâu sau, Lan Bất Hối mới nhàn nhàn dời ánh mắt đi, nói: Vừa rồi ngươi từng nói qua nhược điểm của cửu đại gia tộc. Hiện tại ta cho ngươi kéo dài hơi tàn, nói hết những lời ngươi muốn nói.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Thân thể ta rất mệt, bị thương, không có khí lực để nói.
Lan Bất Hối nói: Ngươi hẳn là minh bạch. Tính mạng ngươi hiện tại chỉ dựa vào một ý niệm của ta.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Đúng, nhưng ngươi cũng nên biết, lời ta nói hay không, cũng là một ý niệm của ta.
Lan Bất Hối mỉm cười: Ta có thể không nghe.
Mạc Thiên Cơ cũng mỉm cười, nói từng chữ: Ta cũng có thể chết!
Hai người nhìn nhau, cùng phát hiện ý cười trong mắt đối phương.
Lan Bất Hối thờ dài một tiếng, nói: Nhân tài! Đáng tiếc!...Giải thích với ngươi một chút... Lúc trước ta bế quan, bọn họ làm gì, tuy ta biết được, nhưng ... vẫn không ngăn trở. Một tướng công thành vạn cốt khô. Xây dựng một quốc gia, còn có ngàn vạn vong hồn. Huống chi là... đại gia tộc chúa tể Cửu Trọng Thiên?
Về phần hôm nay Lan gia bị diệt, chính như lời ngươi nói, ngươi đang thay trời hành đạo, ngươi không thẹn với lương tâm. Ta thừa nhận... Nhưng gia tộc như vậy, dựa theo cách nói thế tục, cũng tới lúc thanh tẩy rồi. Nhưng ta thân là tổ tông bọn hắn, lại phải báo thù cho bọn hắn!
Ngươi giết người, có lý. Ta báo thù, có tình.
Tình và lý, cổ kim không thể lưỡng toàn! Lan Bất Hối hít sâu một hơi: Hi vọng ngươi hiểu!
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nhướng mày lên, muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn thản nhiên nói: Ta hiểu!
Hắn thật sự hiểu.
Dù sao trên đời này, người có thể làm tới quân pháp bất vị thân, vẫn giống như lông phượng sừng lân, ít tới đếm trên đầu ngón tay. Người như vậy, không phải thánh nhân thì cũng là ngu ngốc.
Mà Mạc Thiên Cơ tự nhận, mình không phải thánh nhân, cũng không ngu ngốc. Đổi vị trí, nếu như mình ở vào hoàn cảnh của Lan Bất Hối hiện tại, cho dù biết được người nhà mình sai lầm, mình cũng sẽ báo thù.
Lan Bất Hối nói: Đa tạ đã hiểu.
Mạc Thiên Cơ quay đầu nhìn Cố Độc Hành: Thuốc lão đại đưa cho ngươi, ngươi có mang trên người không? Cho ta một viên, ta hồi phục chút nguyên khí.
Cố Độc Hành gật đầu: Ta chỉ còn lại một viên, còn lại đều đưa cho Kỷ Mặc và La Khắc Địch rồi.
Mạc Thiên Cơ ngạc nhiên: Của ta cũng cho bọn họ.....
Hai huynh đệ nhìn nhau cười khổ. Trong lòng cách huynh đệ, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch chính là hai kẻ bị thụ thương nhiều nhất. Động một cái là loạn tới huyết nhục mơ hồ...
Cố Độc Hành lấy ra đan dược, Mạc Thiên Cơ nhân lấy, nuốt xuống.
Toàn bộ quá trình, Lan Bất Hối không hề cản lại.
Ở trong mắt hắn, thực lực hai người trước mắt cho dù khôi phục toàn bộ cũng đến thế mà thôi. Mình tiện tay vỗ một cái là có thể tát chết, thương thế khôi phục hay không có liên quan gì?
Mặc dù Cố Độc Hành mang theo rất nhiều Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh bên người, nhưng không tới thời khắc nguy cấp, tuyệt đối không thể dễ dàng vận dụng.
Dù sao, một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh cũng chính là một mạng đó. Không đến thời khắc tối hậu, ai dám vận dụng? Một dùng rồi, tiếp đó lại gặp phải thời khắc sinh tử chân chính thì đúng là không còn cơ hội rồi.
Nuốt Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh xuống, sắc mặt Mạc Thiên Cơ bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khôi phục. Sau đó hắn liền bước xuống giường, đứng trên mặt đất, chậm rãi đi lại hai bước, mỉm cười nói: Thuốc của lão đại thật dễ dùng.
Sau đó nói với Lan Bất Hối: Lan tiền bối, nếu muốn nói chuyện thì mời ngồi!
Lan Bất Hối cười ha ha, ngồi xuống đối diện với hắn.
Mạc Thiên Cơ quay đầu nói với Cố Độc Hành: Cố lão nhị, lần này chính là cuộc chiến sinh tử. Ta không nắm chắc có thể thoát được. Ngươi cũng chỉ có một tia hi vọng xa vời. Cho nên... nếu ngươi có nắm chắc chạy trốn, vậy hãy nhanh chóng chạy đi! Không cần có bất cứ chút do dự nào!
Cố Độc Hành hít sâu một hơi, kiên quyết nói: Lần này do ta đại ý mà hại tới ngươi. chúng ta chết cùng một chỗ là được! Sinh là huynh đệ, chết cũng là huynh đệ! Chẳng lẽ Cố Độc Hành ta làm sai, lại để huynh đệ mình trả giá bằng tính mạng, còn mình thì cứ như vậy chạy trối chết?
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: Thân phận chúng ta đã bị tiết lộ. Lão đại cùng các huynh đệ đều nguy hiểm. Nếu như ngươi trốn không thoát, sai lầm của ngươi vĩnh viễn không thể bù dắp.
nếu ngươi còn nhớ rõ lần này người đại ý khinh địch khiến cho Mạc Thiên Cơ ta chết, vậy sau này ngươi hãy cẩn thận, chớ khiến huynh đệ của ta và ngươi lại chết bởi vì lý do như vậy!
Mạc Thiên Cơ nói tới sinh tử của mình lại giống như nói tới ngoại nhân, trong khẩu khí, chỉ cóbình thản.
Cố Độc Hành cắn răng, trong mắt dâng lên hơi nước, trầm trọng nuốt một ngụm nước miếng.
Nước mắt hắn đã sắp chảy ra, lại mạnh mẽ vận công, khiến nước mắt cho bốc hơi lên.
Hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy mình yếu đuối, hơn nữa còn là cừu địch trước mắt.
Tính mạng lão đại cùng các huynh đệ.... phải xem ngươi có thể chạy thoát hay không! Mạc Thiên Cơ lại nói lại một lần: Nếu như ngươi chỉ muốn nghĩ tới nghĩa khí của ta và ngươi, chỉ nghĩ tới áy náy đối với ta mà chết ở nơi này, ta cũng không còn lời gì để nói.
Nói xong câu đó liền quay đầu, mỉm cười nói với Lan Bất Hối: Tiền bối chê cười rồi.
Lan Bất Hối bình hòa nói: Không sao cả. nếu ngươi có thể nói cho ta biết tệ đoan chân chính của cửu đại gia tộc, ta liền cho hai huynh đệ các ngươi chết thống khoái một chút.
Hắn khẽ cười nhàn nhạt: Tuy ngươi ngày từ ban đầu đã kéo dài thời gian, nhưng ta cũng không ngăn cản. Nếu như cửu kiếp đều như các ngươi, hơn nữa cùng tới đây hôm nay, lão hủ cũng nắm chắc tuyệt đối chôn vùi tất cả.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: Nếu là như thế, vậy dùng sinh tử nói chuyện.
/2680
|