Sau này, Thanh Nhi tỷ tỷ liền thường xuyên đến tìm nàng đi dạo hoặc là bình luận thơ ca, cuộc sống vốn trống vắng trong cung đình, cũng trở nên phong phú hẳn lên. Nhưng mà hoàng thượng, nhiều ngày đến nàng cũng không gặp được, dường như cách mấy ngày trước Thái hậu cũng miễn thỉnh an cho rồi. Lòng của nàng, cũng dần dần không còn chờ mong gì, chậm rãi lạnh bạc.
Nàng không biết ngày trước sau khi các nàng rời đi, Thái hậu bá mẫu cùng Lạc Hiên ca ca đã nói những gì, nhưng mà, nhất định là có liên quan đến nàng. Hoặc là Thái hậu bá mẫu cũng đề cập ý tứ của mình với hoàng thượng muốn hắn nạp nàng làm phi, mà giọng điệu lời nói Thái hậu định là mệnh lệnh, nhưng dù sao Lạc Hiên ca ca cũng không phải người thường, quý vi thiên tử, cho dù có hiếu thuận đến mấy, cũng sợ là không chấp nhận được người khác khoa tay múa chân đi!
Ngày hôm đó, tối bình lịch ba năm ngày hai mươi bảy tháng bảy, Thái hậu dùng xong bữa tối liền giữ lại đơn độc một mình nàng.
Uyển Nhi, ngươi biết, thời gian ai gia đã không còn nhiều lắm, Hoàng Thượng hắn lại suốt ngày bận việc quốc sự, ai gia muốn ở lâu với ngươi mấy ngày, ở trong cung này ai gia cũng có bạn nói chuyện, không biết ngươi ••• nàng kinh ngạc, vội gật đầu loạn xạ, ánh mắt của Thái hậu nhìn về phía nàng đúng là có mấy phần thỉnh cầu.
Ngươi biết ai gia có duyên như thế nào với thiên hậu không? thần sắc Thái hậu bỗng nhiên trịnh trọng hỏi.
Nàng lắc đầu, tiện đà gật gật đầu. Cuối cùng, vẫn mê mang lắc đầu. Nàng không hiểu, lại không nghĩ bản thân thật sự không biết, như thế lắc lư (mơ màng), tuy là bất kính, nhưng mà đáp án có lẽ cũng không cần thiết rõ ràng.
Đó là chuyện xưa nhiều năm trước rồi. Thái hậu buồn bã nói, ánh mắt càng thêm xa xăm, suy nghĩ lâm vào trong hồi ức có chút khổ sở, có chút bất đắc dĩ. Ước chừng hai mươi mấy năm trước, có một nữ tử nổi tiếng là mỹ nhân, lúc chưa quá 15, cửa lớn liền đã bị bà mối đạp phá nhiều không đếm xuể. Thực sự, mọi người đều biết ngào ngạt gia đại tiểu thư này tính tình lạnh nhạt, lại không biết nàng cũng chỉ là nha đầu mới vừa mười lăm tuổi, không rành thế sự, không hiểu nhân tình. Lúc đó có một thân hào nông thôn cũng nhìn trúng nàng, mượn lấy thế lực quan phủ muốn thu nàng làm thiếp thứ 17 của hắn•••••• nói đến đây Thái hậu bỗng nhiên dừng lại, nhìn nàng biểu cảm kinh ngạc đối với con số 17 kia, bà lơ đễnh cười cười, Uyển Nhi, ngươi đoán thân hào nông thôn này lúc đó được bao nhiêu tuổi?
Nàng lắc đầu. Hơi lăng. Thấy rõ Thái hậu ngồi ở đối diện bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, biết bà đang đợi đáp án, nàng liền dè dặt cẩn trọng nói: 50? Tổng không thể nói là bốn mươi đi! Không có khả năng, bình quân mỗi năm một người, này cũng quá ••••••
Không! Hắn chỉ hơn nàng mười tuổi, cũng…cũng coi là người phong lưu tuấn dật, chỉ là thanh danh không được tốt lắm, năm mới trên phố liền có nghe đồn, nói là hắn thường xuyên lưu luyến nơi phong nguyệt, thê thiếp trong nhà phần lớn đều là nữ tử thanh lâu. Mà tính tình nàng ta lại có chút cương liệt, vì thế thà chết không theo.
Cuối cùng ••• cửa nát nhà tan. Nàng cùng muội muội mới mười tuổi lẩn trốn rồi đào thoát. Từ đó về sau, không có chỗ ở, lang bạc giang hồ, tỷ muội không ngừng qua tay bọn buôn người. Người tỷ tỷ mệnh số tốt hơn, trước đó bán cho một gia đình giàu có làm nha đầu sai vặt, sau lại bị chủ nhân này sảng khoái tặng cho đại thần trong triều. Từ đây, một nha đầu vốn mười lăm tuổi, mệnh số của nàng mới có cơ hội chuyển biến.
“Người đại thần này coi trọng nàng đơn thuần tao nhã cùng dung mạo tuyệt đại có thể mang đến cho hắn tiền đồ vô cùng sáng lạng, vì thế an bày nhận nàng làm dưỡng nữ, dạy dỗ kỹ càng một năm, sau đó liền tham dự tuyển tú ba năm một lần.
Lê Uyển Tố sửng sốt, Thái hậu cách thật lâu cũng chưa kể tiếp, chỉ bình tĩnh xuất thần nhìn ánh đèn, liền nhỏ giọng hỏi: Chẳng lẽ người chính là cô nương năm đó •••?
Ừ! Chính là ai gia! Thái hậu bỗng nhiên đánh gãy lời nói của nàng, lạnh lùng nói: Ai gia chính là gà mái năm đó biến thành Phượng Hoàng_ đại tiểu thư Úc gia.
Lê Uyển Tố run lên bần bật, lãnh liệt kinh sợ, suýt nữa đánh đổ ấm trà ở trong tay vốn chuẩn bị châm trà cho Thái hậu. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thái hậu nghiêm khắc như vậy, trong mắt lại mơ hồ lộ ra chước nhân hận ý (ngọn lửa thù hận). Thái hậu trước sau như một hiền lành hòa ái, chẳng lẽ trong chuyện cũ còn rất nhiều ủy khuất không muốn người khác biết sao?
Đúng rồi, nàng bỗng nhiên nhớ lại, mẫu thân vốn cũng là nha đầu sai vặt bên người A Mã, chẳng sợ sau này thành mọi người trong miệng gà mái biến Phượng Hoàng, nhưng cũng là giống nhau bị người ta khinh bỉ, lăng nhục. Nghĩ đến đây, nàng cẩn thận khuyên giải an ủi: Bá mẫu, đã đều là chuyện của quá khứ, hơn nữa nhớ lại nó sẽ làm cho người không được vui, không bằng để cho nó qua đi!
Uyển Nhi! Thái hậu thở một hơi thật dài, thấm thía nói: Làm sao ngươi có thể biết được? Ai gia cố chấp như vậy chẳng phải vì chính mình, mà là vì mẫu thân ngươi.
Mẫu thân? Nàng kinh ngạc. Không muốn nhớ lại chuyện xưa, tuy vậy cũng không ngờ lại là một phen khúc mắc khác.
Ai gia biết nàng bị rất nhiều ủy khuất, ai gia đều biết, nhưng mà ai gia ••• dừng một chút, mới có vô hạn tiếc hận nói: Ai gia ••• bất lực.
Uyển Nhi, ngươi nghe cho rõ, mẫu thân ngươi là muội muội ruột của ai gia. Sau khi ai gia vào cung luôn luôn nhờ người tìm kiếm tung tích của nàng, sau này A Mã ngươi gặp chuyện không may, ta vốn là biết được, nhưng lại không thể nói ••• đúng là vì nguyên nhân này mới luôn áy náy với mẫu thân ngươi, ai gia mới đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi đã hiểu? Oán ta? Hận ta? ?
Uyển Nhi đã hiểu, di nương. Nàng quỳ xuống, nằm ở trên gối Thái hậu, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống, nghẹn ngào nói: Di nương, Uyển Nhi không hận ngài, cũng không oán ngài, Uyển Nhi chỉ cảm thấy hạnh phúc. Uyển Nhi còn có người thân, còn có người thân ruột thịt. Điều này so với cái gì cũng tốt hơn, di nương, thật sự, ta tin tưởng mẫu thân cũng sẽ không trách người, chúng ta đều sẽ hiểu được người nổi khổ của người, mẫu thân nhất định giống với Uyển Nhi thông cảm cho người.
Tốt lắm nha đầu, ngươi đứng lên. Nói xong liền có một ma ma chưởng sự được lưu trong phòng giúp đỡ nàng ngồi cạnh ghế tựa. Ngươi biết không, thân mình ai gia ngày càng sa sút, ai gia thực sự có chuyện muốn nhắc nhở ngươi, không biết ngươi?
“Người cứ nói. Nàng hơi hơi vuốt cằm giống như gánh một trách nhiệm nặng nề, ánh mắt cũng kiên định như đuốc, dì là người thân duy nhất của nàng, hơn nữa thời gian đã không còn nhiều lắm, vô luận dì có cái yêu cầu gì, nàng sẽ dốc hết toàn lực làm cho bằng được.
Ai gia muốn cho ngươi vào cung, một đời một kiếp cùng Hoàng Thượng.
Ta •••••• Ngươi không cần nói thêm gì nữa… Thái hậu đánh gãy lời nói của nàng, Ai gia biết ngươi thích hoàng thượng, ai gia nhìn ra được hoàng nhi cũng thích ngươi. Đương nhiên ai gia cũng biết, hoàng cung này quy củ rất nhiều, từ nhỏ ngươi đã quen được A Mã sủng nịch cưng chiều, ở trong cung này lâu, ngươi khó tránh khỏi có điều không thoải mái. Nhưng mà, Uyển Nhi, ngươi dù sao cũng không biết, làm Hoàng Thượng cô độc tịch mịch, ai gia chỉ hy vọng ngươi có thể ở trong cung này một đời một kiếp với Hiên nhi, bên cạnh người ngươi yêu. Ai gia hi vọng ngươi có được hạnh phúc, hi vọng Hiên nhi ngoài xử lý tốt quốc sự trong triều, còn được một chút hạnh phúc vui vẻ mà người bình thường nên có.
Ta ••• nàng sửng sốt hạ, bỗng nhiên nhớ lại chuyện vài ngày trước, vội mở lời: Nhưng mà Thanh Nhi tỷ tỷ không có đề cập qua •••
Uyển Nhi! Thái hậu lại Lệ Thanh đánh gãy nàng, mặt mày tuy là nhăn tít lại nhưng lại lộ ra một loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được, con ngươi trung nhu hòa vẫn duy trì. Ngươi có biết ngày ấy ai gia cùng hoàng thượng nói cái gì?
Nàng chỉ hơi hơi vùi đầu, lại không dám lên tiếng. Dáng vẻ nàng như là làm sai nói sai cái gì, đến nỗi Thái hậu tức giận như vậy, giống như giận nàng không có ý tranh giành.
“Nếu hắn cưới ngươi, ngươi nhất định phải làm mẫu nghi thiên hạ! Một chữ một chữ nói năng khí phách, tròn trịa lại phong phú, giọng nới không hề giống một người nhu nhược nhiều bệnh nên có. Thái hậu kiên định như vậy, nàng tâm hoảng ý loạn, giống như là một người bụng dạ khó lường bị người ta đoán trúng bí mật.
Ai cũng có những ảo tưởng tốt đẹp nhất, cả đời này, dù sinh tử chỉ đi theo một mình hắn. Nhưng có người nữ tử nào sẽ cam tâm làm một đóa hoa trong vạn bụi hoa này đâu? Ai cũng muốn người họ yêu không bị phân chia, có thể tâm tâm ý ý/toàn tâm toàn ý với một mình mình, nhưng còn nàng? Nàng tự ti cũng hiểu rất rõ sự thật. Nàng không có dã tâm, chẳng sợ ảo tưởng sẽ chẳng thành sự thật, chỉ cần có thể bồi hắn, bất cứ lúc nào, muốn nàng mỉm cười vào cửu tuyền nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nàng không biết ngày trước sau khi các nàng rời đi, Thái hậu bá mẫu cùng Lạc Hiên ca ca đã nói những gì, nhưng mà, nhất định là có liên quan đến nàng. Hoặc là Thái hậu bá mẫu cũng đề cập ý tứ của mình với hoàng thượng muốn hắn nạp nàng làm phi, mà giọng điệu lời nói Thái hậu định là mệnh lệnh, nhưng dù sao Lạc Hiên ca ca cũng không phải người thường, quý vi thiên tử, cho dù có hiếu thuận đến mấy, cũng sợ là không chấp nhận được người khác khoa tay múa chân đi!
Ngày hôm đó, tối bình lịch ba năm ngày hai mươi bảy tháng bảy, Thái hậu dùng xong bữa tối liền giữ lại đơn độc một mình nàng.
Uyển Nhi, ngươi biết, thời gian ai gia đã không còn nhiều lắm, Hoàng Thượng hắn lại suốt ngày bận việc quốc sự, ai gia muốn ở lâu với ngươi mấy ngày, ở trong cung này ai gia cũng có bạn nói chuyện, không biết ngươi ••• nàng kinh ngạc, vội gật đầu loạn xạ, ánh mắt của Thái hậu nhìn về phía nàng đúng là có mấy phần thỉnh cầu.
Ngươi biết ai gia có duyên như thế nào với thiên hậu không? thần sắc Thái hậu bỗng nhiên trịnh trọng hỏi.
Nàng lắc đầu, tiện đà gật gật đầu. Cuối cùng, vẫn mê mang lắc đầu. Nàng không hiểu, lại không nghĩ bản thân thật sự không biết, như thế lắc lư (mơ màng), tuy là bất kính, nhưng mà đáp án có lẽ cũng không cần thiết rõ ràng.
Đó là chuyện xưa nhiều năm trước rồi. Thái hậu buồn bã nói, ánh mắt càng thêm xa xăm, suy nghĩ lâm vào trong hồi ức có chút khổ sở, có chút bất đắc dĩ. Ước chừng hai mươi mấy năm trước, có một nữ tử nổi tiếng là mỹ nhân, lúc chưa quá 15, cửa lớn liền đã bị bà mối đạp phá nhiều không đếm xuể. Thực sự, mọi người đều biết ngào ngạt gia đại tiểu thư này tính tình lạnh nhạt, lại không biết nàng cũng chỉ là nha đầu mới vừa mười lăm tuổi, không rành thế sự, không hiểu nhân tình. Lúc đó có một thân hào nông thôn cũng nhìn trúng nàng, mượn lấy thế lực quan phủ muốn thu nàng làm thiếp thứ 17 của hắn•••••• nói đến đây Thái hậu bỗng nhiên dừng lại, nhìn nàng biểu cảm kinh ngạc đối với con số 17 kia, bà lơ đễnh cười cười, Uyển Nhi, ngươi đoán thân hào nông thôn này lúc đó được bao nhiêu tuổi?
Nàng lắc đầu. Hơi lăng. Thấy rõ Thái hậu ngồi ở đối diện bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, biết bà đang đợi đáp án, nàng liền dè dặt cẩn trọng nói: 50? Tổng không thể nói là bốn mươi đi! Không có khả năng, bình quân mỗi năm một người, này cũng quá ••••••
Không! Hắn chỉ hơn nàng mười tuổi, cũng…cũng coi là người phong lưu tuấn dật, chỉ là thanh danh không được tốt lắm, năm mới trên phố liền có nghe đồn, nói là hắn thường xuyên lưu luyến nơi phong nguyệt, thê thiếp trong nhà phần lớn đều là nữ tử thanh lâu. Mà tính tình nàng ta lại có chút cương liệt, vì thế thà chết không theo.
Cuối cùng ••• cửa nát nhà tan. Nàng cùng muội muội mới mười tuổi lẩn trốn rồi đào thoát. Từ đó về sau, không có chỗ ở, lang bạc giang hồ, tỷ muội không ngừng qua tay bọn buôn người. Người tỷ tỷ mệnh số tốt hơn, trước đó bán cho một gia đình giàu có làm nha đầu sai vặt, sau lại bị chủ nhân này sảng khoái tặng cho đại thần trong triều. Từ đây, một nha đầu vốn mười lăm tuổi, mệnh số của nàng mới có cơ hội chuyển biến.
“Người đại thần này coi trọng nàng đơn thuần tao nhã cùng dung mạo tuyệt đại có thể mang đến cho hắn tiền đồ vô cùng sáng lạng, vì thế an bày nhận nàng làm dưỡng nữ, dạy dỗ kỹ càng một năm, sau đó liền tham dự tuyển tú ba năm một lần.
Lê Uyển Tố sửng sốt, Thái hậu cách thật lâu cũng chưa kể tiếp, chỉ bình tĩnh xuất thần nhìn ánh đèn, liền nhỏ giọng hỏi: Chẳng lẽ người chính là cô nương năm đó •••?
Ừ! Chính là ai gia! Thái hậu bỗng nhiên đánh gãy lời nói của nàng, lạnh lùng nói: Ai gia chính là gà mái năm đó biến thành Phượng Hoàng_ đại tiểu thư Úc gia.
Lê Uyển Tố run lên bần bật, lãnh liệt kinh sợ, suýt nữa đánh đổ ấm trà ở trong tay vốn chuẩn bị châm trà cho Thái hậu. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thái hậu nghiêm khắc như vậy, trong mắt lại mơ hồ lộ ra chước nhân hận ý (ngọn lửa thù hận). Thái hậu trước sau như một hiền lành hòa ái, chẳng lẽ trong chuyện cũ còn rất nhiều ủy khuất không muốn người khác biết sao?
Đúng rồi, nàng bỗng nhiên nhớ lại, mẫu thân vốn cũng là nha đầu sai vặt bên người A Mã, chẳng sợ sau này thành mọi người trong miệng gà mái biến Phượng Hoàng, nhưng cũng là giống nhau bị người ta khinh bỉ, lăng nhục. Nghĩ đến đây, nàng cẩn thận khuyên giải an ủi: Bá mẫu, đã đều là chuyện của quá khứ, hơn nữa nhớ lại nó sẽ làm cho người không được vui, không bằng để cho nó qua đi!
Uyển Nhi! Thái hậu thở một hơi thật dài, thấm thía nói: Làm sao ngươi có thể biết được? Ai gia cố chấp như vậy chẳng phải vì chính mình, mà là vì mẫu thân ngươi.
Mẫu thân? Nàng kinh ngạc. Không muốn nhớ lại chuyện xưa, tuy vậy cũng không ngờ lại là một phen khúc mắc khác.
Ai gia biết nàng bị rất nhiều ủy khuất, ai gia đều biết, nhưng mà ai gia ••• dừng một chút, mới có vô hạn tiếc hận nói: Ai gia ••• bất lực.
Uyển Nhi, ngươi nghe cho rõ, mẫu thân ngươi là muội muội ruột của ai gia. Sau khi ai gia vào cung luôn luôn nhờ người tìm kiếm tung tích của nàng, sau này A Mã ngươi gặp chuyện không may, ta vốn là biết được, nhưng lại không thể nói ••• đúng là vì nguyên nhân này mới luôn áy náy với mẫu thân ngươi, ai gia mới đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi đã hiểu? Oán ta? Hận ta? ?
Uyển Nhi đã hiểu, di nương. Nàng quỳ xuống, nằm ở trên gối Thái hậu, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống, nghẹn ngào nói: Di nương, Uyển Nhi không hận ngài, cũng không oán ngài, Uyển Nhi chỉ cảm thấy hạnh phúc. Uyển Nhi còn có người thân, còn có người thân ruột thịt. Điều này so với cái gì cũng tốt hơn, di nương, thật sự, ta tin tưởng mẫu thân cũng sẽ không trách người, chúng ta đều sẽ hiểu được người nổi khổ của người, mẫu thân nhất định giống với Uyển Nhi thông cảm cho người.
Tốt lắm nha đầu, ngươi đứng lên. Nói xong liền có một ma ma chưởng sự được lưu trong phòng giúp đỡ nàng ngồi cạnh ghế tựa. Ngươi biết không, thân mình ai gia ngày càng sa sút, ai gia thực sự có chuyện muốn nhắc nhở ngươi, không biết ngươi?
“Người cứ nói. Nàng hơi hơi vuốt cằm giống như gánh một trách nhiệm nặng nề, ánh mắt cũng kiên định như đuốc, dì là người thân duy nhất của nàng, hơn nữa thời gian đã không còn nhiều lắm, vô luận dì có cái yêu cầu gì, nàng sẽ dốc hết toàn lực làm cho bằng được.
Ai gia muốn cho ngươi vào cung, một đời một kiếp cùng Hoàng Thượng.
Ta •••••• Ngươi không cần nói thêm gì nữa… Thái hậu đánh gãy lời nói của nàng, Ai gia biết ngươi thích hoàng thượng, ai gia nhìn ra được hoàng nhi cũng thích ngươi. Đương nhiên ai gia cũng biết, hoàng cung này quy củ rất nhiều, từ nhỏ ngươi đã quen được A Mã sủng nịch cưng chiều, ở trong cung này lâu, ngươi khó tránh khỏi có điều không thoải mái. Nhưng mà, Uyển Nhi, ngươi dù sao cũng không biết, làm Hoàng Thượng cô độc tịch mịch, ai gia chỉ hy vọng ngươi có thể ở trong cung này một đời một kiếp với Hiên nhi, bên cạnh người ngươi yêu. Ai gia hi vọng ngươi có được hạnh phúc, hi vọng Hiên nhi ngoài xử lý tốt quốc sự trong triều, còn được một chút hạnh phúc vui vẻ mà người bình thường nên có.
Ta ••• nàng sửng sốt hạ, bỗng nhiên nhớ lại chuyện vài ngày trước, vội mở lời: Nhưng mà Thanh Nhi tỷ tỷ không có đề cập qua •••
Uyển Nhi! Thái hậu lại Lệ Thanh đánh gãy nàng, mặt mày tuy là nhăn tít lại nhưng lại lộ ra một loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được, con ngươi trung nhu hòa vẫn duy trì. Ngươi có biết ngày ấy ai gia cùng hoàng thượng nói cái gì?
Nàng chỉ hơi hơi vùi đầu, lại không dám lên tiếng. Dáng vẻ nàng như là làm sai nói sai cái gì, đến nỗi Thái hậu tức giận như vậy, giống như giận nàng không có ý tranh giành.
“Nếu hắn cưới ngươi, ngươi nhất định phải làm mẫu nghi thiên hạ! Một chữ một chữ nói năng khí phách, tròn trịa lại phong phú, giọng nới không hề giống một người nhu nhược nhiều bệnh nên có. Thái hậu kiên định như vậy, nàng tâm hoảng ý loạn, giống như là một người bụng dạ khó lường bị người ta đoán trúng bí mật.
Ai cũng có những ảo tưởng tốt đẹp nhất, cả đời này, dù sinh tử chỉ đi theo một mình hắn. Nhưng có người nữ tử nào sẽ cam tâm làm một đóa hoa trong vạn bụi hoa này đâu? Ai cũng muốn người họ yêu không bị phân chia, có thể tâm tâm ý ý/toàn tâm toàn ý với một mình mình, nhưng còn nàng? Nàng tự ti cũng hiểu rất rõ sự thật. Nàng không có dã tâm, chẳng sợ ảo tưởng sẽ chẳng thành sự thật, chỉ cần có thể bồi hắn, bất cứ lúc nào, muốn nàng mỉm cười vào cửu tuyền nàng cũng cam tâm tình nguyện.
/21
|