Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 710: Đánh cuộc

/761



]

Tôn Lập, ngươi cho rằng ta nói nhiều như vậy chủ yếu là muốn biết được sự thật chuyện này thôi sao?

Trên mặt Lăng Tiêu vẫn mang theo một nụ cười rất bình tĩnh:

- Thật ra cái ta muốn chính là kéo dài thời gian thôi.

- Lăng Tiêu…Ngươi…Ngươi… ….

Tôn Lập đột nhiên trở nên giận dữ, lão dùng tay chỉ vào Lăng Tiêu rồi lại cao giọng cười lên ha hả:

- Ha ha ha, Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, ngươi thông minh một đời chẳng lẽ nghĩ rằng chỉ dựa vào vài vạn người của Thục Sơn ngươi mà có thể chống đỡ được mười mấy vạn đại quân tinh nhuệ của Liên Minh Phương Nam chúng ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi! Năm xưa vì sao chúng ta phải ẩn nấp, thật ra cũng không phải vì Thanh Hà sắp thức tỉnh, hắn tỉnh thì làm sao chứ? Giống như hiện nay hắn có thể làm khó ta được à? Thò tay ra bóp chết ta sao? Ngươi có cảm thấy bây giờ hắn có thể bóp chết được ngươi không? Nguyên nhân thật sự khiến chúng ta phải ẩn náu là phát hiện ra lực lượng con người dù hùng mạnh đến mức nào cũng không thể bằng sức mạnh tập thể được. Thanh Hà năm xưa dũng mãnh thế nào? Tuy hắn bị thương nhưng vẫn giết chết Kiếp Hậu Thần rất dễ dàng! Nhưng vì sao hắn lại bị trọng thương? Bởi vì có rất nhiều người không muốn sống mà tấn công hắn. Giống như một cây kim thì chẳng là gì đối với phàm nhân, hắn có thể lấy kim ra chơi đùa trên lòng bàn tay nhưng nếu không cẩn thận thì cây kim cũng có thể đâm hắn trọng thương! Nếu đâm đến những bộ phận yếu hại thì cũng là một đòn trí mạng.

Tôn Lập lắc đầu thở dài:

- Lăng Tiêu nếu trước đây không tìm hiểu rõ ràng về Thục Sơn phái các ngươi thì sao chúng ta dám đến tấn công? Mười vạn quân tinh nhuệ so sánh với Thục Sơn các ngươi thì giống như chim ưng hùng mạnh đùa giỡn một con thỏ nhỏ. Nếu ngươi dùng hết toàn lực thì ta cũng không dám xem thường bất kỳ đối thủ nào. Nhưng không ngờ ngươi lại kiêu ngạo như vậy, ngươi nghĩ xem Thục Sơn phái có thứ gì ra tay với chúng ta được?

- Tôn Lập, vậy ngươi có muốn đánh cuộc không?

Trên mặt Lăng Tiêu vẫn còn mang theo nụ cười, hắn không thèm để ý sự chế nhạo của Tôn Lập.

- Đánh cuộc cái gì?

Tôn Lập dùng ánh mắt tràn đầy châm biến nhìn Lăng Tiêu.

- Nếu ta thua, Thục Sơn phái quy thuận Liên Minh Phương Nam, Lăng Tiêu ta cam tâm tình nguyện để ngươi sử dụng, dù núi đao hay biển lửa cũng không chối từ.

Ý cười trong mắt Lăng Tiêu lại càng đậm:

- Nếu ta thắng, Tôn Lập, người khác ta không cần, ngươi có dám thề sẽ trở thành người hầu của Lăng Tiêu ta không?

Lăng Tiêu nói đến câu sau cùng thì đột nhiên trong miệng lại phát ra một tiếng hét to! Âm thanh này giống như hòa hợp thành một thể với không gian, giọng nói vang vọng khắp bốn phương tám hướng tạo thành một áp lực khổng lồ ép thẳng về phía Tôn Lập .

Vẻ mặt Tôn Lập đột nhiên biến đổi, lão híp mắt lại nhìn Lăng Tiêu nói:

- Tiểu tử, người dám khẳng định các ngươi có thể thắng sao? Hay là ngươi biết thuật bói toán!

Lăng Tiêu cười lên ha hả:

- Tôn Lập, thái độ làm người dù sao cũng phải có chút điềm tĩnh mới tốt, ngươi dám không?

Tôn Lập vỗn cũng không muốn cùng Lăng Tiêu đánh cuộc, nhưng lại bị những lời nói của Lăng Tiêu ép vào bước đường cùng, lui cũng không thể lui. Hơn nữa, trong lòng lão cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mười vạn quân tinh nhuệ lại thất bại trong tay đám quân ô hợp Thục Sơn phái.

Kiếm trận của Thục Sơn phái lão cũng đã từng được nghe qua, ba người có thực lực giống nhau có thể vây khốn một người cảnh giới cao hơn rất nhiều. Nhưng cho dù móc hết tất cả lực lượng của Thục Sơn và thêm vào tất cả đám người trong Vọng Thiên thành, cho dù tính cả hai vạn binh mã của tên Mạc Vong đang mai phục ở bên kia cũng căn bản không thể ngăn cản được khí thế tấn công của Liên Minh Phương Nam. Nếu hắn muốn sử dụng lực lượng này để đi tấn công Mạc Vong thì Đại Sở Quốc bỏ đi kia đã sớm bị diệt rồi. Sở dĩ lão phải giữ Mạc Vong lại chính là muốn tìm một điểm cân đối với Liên Minh Nam Châu. Dù sao thì lão già Tư Đồ Quang Huy của Tư Đồ gia trong Liên Minh Nam Châu cũng có thực lực mạnh mẽ như mình. Sau vài vạn năm ai biết được lão đó đã độ kiếp thành công và trở thành Kiếp Hậu Thần chưa?

Cho nên từ trong tiềm thức Tôn Lập cũng không muốn xách quân đi đánh lão già Tư Đồ gia xếp hạng tư trên Thiên Bảng kia.

- Lăng Tiêu, lão phu sẽ đánh cuộc với ngươi!

Tôn Lập cười lạnh nói:

- Nếu ngươi thua thì cũng phải phát thề trở thành người hầu của lão phu.

Lăng Tiêu gật đầu:

- Điều này là đương nhiên.

Tôn Lập thấy Lăng Tiêu đồng ý như vậy thì cảm thấy rùng mình, nhưng trong lòng vẫn thầm cười lạnh:

- Tiểu tử kia, ngươi muốn giở loại âm mưu quỷ kế này với ta sao? Hừ, người thắng cuộc chỉ có thể là ta, tuyệt đối không phải là ngươi.

Lăng Tiêu cũng không thèm để ý đến lão, thân thể hắn đang ở ngoài không gian đột nhiên phóng thẳng xuống bên dưới, Tôn Lập cũng theo sát phía sau. Một lát sau, hai người đã hạ xuống đến bầu trời trên Thục Sơn phái, trên bầu trời Thục Sơn phái lúc này chỉ có một người đó chính là Mạc Vong Đại Sở Quốc.

Mạc Vong vừa nhìn thấy Lăng Tiêu thì sửng sốt, sau đó lại thấy lão già theo phía sau Lăng Tiêu thì ánh mắt trở nên ngưng trọng. Lúc này Mạc Vong lập tức ôm quyền hướng về phía Lăng Tiêu nói:

- Lăng tông chủ, đã lâu không gặp! Thực lực Thục Sơn phái lại tiến xa thêm một bước nữa. Nếu Lăng tông chủ chỉ kiếm khắp thiên hạ thì Mạc Vong…Tình nguyện quy phục.

Ánh mắt Tôn Lập chuyên lên trên chiến trường máu tanh ngút trời bên dưới, trong đầu đột nhiên nổ ầm một tiếng rồi đứng đờ như tượng. Lúc này ngay cả Mạc Vong và Lăng Tiêu nói cái gì lão cũng không nghe thấy, nếu khoảnh khắc này Lăng Tiêu đánh lén thì sợ rằng xác xuất thành công sẽ là tám phần trở lên. Tôn Lập ngơ ngẩn nhìn những người đang bận rộn thu dọn trên chiến trường, thi thể chất đống lại như núi. Những núi thi thể đã bị người ta dùng lửa đốt, mùi vị tanh tưởi dần ngưng tụ vào trong những làn khói đen làm trái tim lão co bóp dữ dội. Lão lại nhìn thấy bên trong làn khói đen kia giống như có rất nhiều linh hồn đang gào thét không cam lòng, đang gầm rống lên!

Lăng Tiêu nheo mắt lại nhìn Mạc Vong, giống như có thể nhìn vẻ mặt người này mà đoán được những ý nghĩ trong lòng.

Mạc Vong cười khổ nói:

- Lăng tông chủ, ngươi đừng quên thành ý của Mạc Vong, thế lực của Đại Sở Quốc yếu đuối nên dù là Liên Minh Phương Nam hay Liên Minh Nam Châu đều có thể dễ dàng tiêu diệt chúng ta. Ta cũng tưởng rằng có thể chèn ép Thục Sơn phái của các ngươi, nhưng sau trận chiến ngày hôm nay ta mới phát hiện ra người thật sự có tiềm lực xưng hùng ở Nam Châu lại chính là Thục Sơn phái. Mạc Vong cũng không cần gì nhiều, chỉ hy vọng tương lai mình có một chỗ đứng có một địa vị nho nhỏ là được. Còn quân đội Đại Sở Quốc của Mạc Vong tất cả đều để cho tông chủ phân phó.

Trên mặt Lăng Tiêu đột nhiên lộ ra một nụ cười, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Mạc Vong này chính là một trang tuấn kiệt. Không ngờ trận chiến ngày hôm nay đã làm Mạc Vong phải khiếp sợ. Tên này cũng không cho rằng quân đội Đại Sở Quốc của hắn có thể chống cự được Liên Minh Phương Nam.

Lăng Tiêu đang định đồng ý thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên:

- Lăng Tiêu, nói cho ta biết vì sao ngươi làm được điều này?

- Đánh cuộc… ….

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status