Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ của Lam Hi cười nói :
- Ta thấy ngươi cũng rất có hi vọng đạt tới cảnh giới đó !
Lam Hi thở dài, nói :
- Khó lắm, những người đó đều là những nhân vật truyền thuyết ! Bởi vì cho dù là cao thủ của Nhân Bảng, cũng khó ai có thể hơn được ! Trừ Bạch Sơn thánh giả đứng đầu, bốn vị trí còn lại trong Nhân bảng do bốn huynh đệ song sinh nắm giữ ! Họ đến từ Thánh vực Bắc châu !
Bốn huynh đệ song sinh? Lăng Tiêu đối với chuyện rất có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Lam Hi nói :
- Đến từ Bắc châu ? Bắc châu có thực lực rất hùng mạnh nhỉ !
Lam Hi ra sức gật gật đầu , sau đó nói :
- Năm đó Bắc châu quả thực có xem như một châu mạnh nhất Thánh vực, Thiên bảng bài danh đệ nhất, đệ nhị, Địa bảng thứ năm, Nhân bảng hai ba bốn năm đều là ở Bắc châu ! Đáng tiếc là ánh hào quang của họ đến bây giờ chỉ sợ không còn bao nhiêu người thế hệ sau biết đến. Chỉ có các lão nhân mới có thể thường xuyên nhớ tới thời huy hoàng năm đó của đám cao thủ kia ! Sau khi vài cái truyền tống trận cuối cùng suy vong, những cao thủ này cũng mất tin tức. Tới bây giờ, không còn tin tức gì của bọn họ nữa .
Lam Hi nói xong, thổn thức vài tiếng, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói :
- Nói gì đi nữa, sau này ngươi phải cẩn thận tên Bạch Sơn thánh giả kia. Theo lời ngươi kể lại, xem ra hắn đến cũng chẳng có ý định tốt lành gì. Nếu biết ngươi lừa hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu !
Lăng Tiêu gật gật đầu , sau đó nói :
- Yên tâm đi, ta cũng không yếu ớt như vậy đâu !
Hiếm khi được cùng Lăng Tiêu ở cùng một chỗ, Lam Hi có cảm giác vô cùng thích ý. Nàng cũng không mong gì khác chỉ hi vọng có thể mãi mãi như vậy, cùng Lăng Tiêu duy trì quan hệ như bây giờ, so với tình bạn đơn thuần thì gần gũi hơn một ít.
Tình cảm này không quan hệ gì đến tình yêu nam nữ.
Lam Hi nhẹ giọng cười nói :
- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, hơn nữa ta tin tưởng, ngày sau ngươi mới là người chân chính đứng trên đỉnh Thánh vực!
Sau khi Lam Hi trở lại thế giới trong đỉnh tiến hành tu luyện, Lăng Tiêu ngồi ở quảng trường trước sơn môn Thục Sơn giảng giải các loại áo nghĩa của kiếm kĩ chúng các để tử cấp thấp. Những thứ vốn sâu sắc, huyền bí, tối nghĩa, từ miệng của Lăng Tiêu nói ra, trở lên thông tục, dễ hiểu. Chúng đệ tử nghe như say như mộng, gần như quên ngày quên đêm.
Lần này Lăng Tiêu giảng kinh ba ngày,toàn bộ Thục Sơn phái ngoại trừ những đệ tử đang tu luyện ở thế giới trong đỉnh và vài đệ tử thay phiên nhau thủ hộ sơn môn, còn thì gần như toàn bộ tập trung tại quảng trường trước thác nước thật lớn của Thục Sơn phái.
Rất nhiều năm trước kia, nơi này là một vùng rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt. Hiện giờ đã là quảng trường lớn nhất của Thục Sơn phái. Các đệ tử ngồi trên chiếu, kể cả đám binh lính của Binh Đoàn Tia Chớp từ nhân giới lên.
Lúc này đám binh lính đã hoàn toàn giũ bỏ thân phận trước kia. Giờ này khắc này, cho dù trở lại nhân giới, cũng đã thương hải tang điền ( biển cả thành ruộng dâu). Loại tâm tình này không phải người bình thường nào cũng có thể cảm ngộ.
Theo thời gian trôi qua, có vài binh lính của binh đoàn Tia Chớp tu luyện hơi yếu, không thể tránh khỏi bắt đầu già cả. Nhưng mà cho dù là đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt già nua, nhưng vẫn như cũ kiên trì đi vào quảng trường nghe thiếu gia truyền đạo, khuôn mặt bình tĩnh, khí độ trầm ồn, khiến rất nhiều Thục Sơn đệ tử ở Thánh vực tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều đều thầm bội phục.
- Kiếm là vua của trăm loại binh khí ! Khi nó thi triển ra, không phải sát khí linh hoạt, sắc bén, không phải khí phách như núi cao đè xuống , mà là một loại khí phách vương giả công chính, bình thản !
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi trên đài cao nhất giữa quảng trường, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu bình thản, mỗi chữ dường như đều mang theo ma lực, rót vào tai chúng đệ tử liền như hóa thành chất dinh dưỡng, nhanh chóng được hấp thụ. Cho dù khả năng lĩnh ngộ kém một chút, cũng có thể rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ trong câu nói của Lăng Tiêu.
- Nếu lấy kiếm là vũ khí, đầu tiên phải hiểu được kiếm trong tay mình. Mỗi thanh kiếm đều có tính nết, không giống nhau… Kiếm khác nhau do cùng một người sử dụng cùng một loại kiếm kỹ có hiệu quả không giống nhau ! Cho nên rất nhiều người luyện võ từ khi sinh ra đến khi chết đi đều chỉ dùng một thanh kiếm.
Dưới đài một số đệ tử trẻ tuổi, vừa chuyên tâm nghe những lời dạy dỗ mà hiếm hoi lắm mới được nghe tông chủ truyền thụ, vừa lén nhìn người trẻ tuổi anh tuấn đứng trên đài cao kia, thầm nghĩ : "Khi nào thì mình cũng có thể ngồi lên vị trí kia giảng kinh cho chúng đệ tử nhỉ ? Như thế thật là tốt biết bao ?"
Còn một vài nữ đệ tử trẻ tuổi, thì len lén nghĩ thầm: "Nếu tông chủ có liếc nhìn mình một cái , đó quả thực là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này ! "
Chỉ có điều tâm của Lăng Tiêu lúc này đã bình tĩnh như mặt nước, rất khó vì điều gì mà sinh ra gợn sóng .
Ba ngày sau , Lăng Tiêu giảng kinh xong, chúng đệ tử tuy trong lòng không muốn, nhưng cũng hiểu được, lần này tông chủ giảng giải tuy rằng dễ hiểu nhưng trên thực tế cũng đủ cho người thiên phú tốt nhất trong bọn họ lĩnh ngộ trong vòng mười năm ! Còn phải là bế quan lĩnh ngộ ! Thiên phú bình thường thì hai, ba mươi năm vị tất đã có thể hoàn toàn hiểu thấu đáo.
Bởi vì ngày cuối cùng Lăng Tiêu giảng giải như thiên mã hành không, hoàn toàn là nghĩ đến đâu giảng đến đó. Có vài điều sâu sắc, huyền bí, cho dù hiện tại hắn dùng lời nói đơn giản nhất để nói ra, đệ tử cảnh giới chưa đủ căn bản là không thể lĩnh hội tinh túy thực sự trong đó.
Sau khi Lăng Tiêu giảng giải xong, lại động viên chúng đệ tử một phen, sau đó trong ánh mắt đang nhìn mình như nhìn thần minh của hầu hết các đệ tử, Lăng Tiêu biến mất. Ngay sau đó , Lăng Tiêu xuất hiện ở thế giới trong đỉnh. Thời gian gần đây, năng lượng trong cơ thể Lăng Tiêu càng ngày càng xao động. Lăng Tiêu có dự cảm rằng thiên kiếp mà người tu chân sợ hãi nhất , chờ đợi nhất đã cách mình không xa !
Cũng không phải chỉ có người tu chân tu luyện đến Độ Kiếp kỳ đỉnh phong mới có thể đối mặt thiên kiếp. Thiên kiếp kì thật cũng không tuân theo quy luật nào cả. Bất quá khi nó muốn tới, người liên quan sẽ có dự cảm.
Lăng Tiêu cẩn thận sắp xếp lại các pháp bảo của mình một chút, để tránh khi thiên kiếp thực tới lại luống cuống chân tay. Trong số các pháp bảo, không gì quan trọng hơn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm ! Tiếp theo đó là Hàm Han bảo đỉnh ! Bảo vật đã bị Lăng Tiêu luyện hóa thành tiểu thế giới càng ngày càng hoàn thiện. Thiên địa pháp tắc trong tiểu thế giới cũng không còn thô sơ như ban đầu mà dần dần vững chắc hơn . Sau đó chính là Huyền Thiên lệnh bài. Huyền Thiên từ sau khi nhận chủ, tốc độ khôi phục thực lực so với trước đó nhanh hơn gấp đôi ! Điều này khiến chính Huyền Thiên cũng kinh ngạc vạn phần, nói nếu sớm biết rằng nhận chủ có chỗ tốt như thế này, hắn đã sớm nhận chủ ! Còn lại là Tinh thần kiếm và chiến giáp màu máu đoạt được từ Diệp Thiên. Hai kiện bảo vật này, Lăng Tiêu còn chưa hoàn toàn luyện hóa, kì thật cũng rất trọng yếu !
Nhất là chiến giáp màu máu, theo Lăng Tiêu suy đoán, nếu hoàn toàn luyện hóa thành bản mạng pháp bảo, hoàn toàn có thể ngăn cản một kích toàn lực của người tu chân cảnh giới Đại Thừa kỳ !
Tinh kiếm cũng không phải là thứ bình thường, nhất là người mang tinh kiếm kỹ như Lăng Tiêu, khi sử dụng kiếm này, cảm giác thanh kiếm này có thể hấp thu lực lượng của các vì sao ! Nếu là hoàn toàn luyện hóa, thậm chí có thể hoàn toàn thay đổi quỹ tích vận hành của một ngôi sao. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lăng Tiêu. Tuy nhiên hắn là một gã Thục Sơn phái kiếm tu, người tu chân, Độ Kiếp trung kỳ, suy đoán của Lăng Tiêu không có bất cứ kẻ nào dám coi thường.
Còn lại vài thứ, phần lớn sẽ phần phát cho môn hạ đệ tử. Còn một ít mảnh vỡ của Thánh bia năm đó tìm được ở nhân giới, Lăng Tiêu vẫn chưa dùng hết .
- Ta thấy ngươi cũng rất có hi vọng đạt tới cảnh giới đó !
Lam Hi thở dài, nói :
- Khó lắm, những người đó đều là những nhân vật truyền thuyết ! Bởi vì cho dù là cao thủ của Nhân Bảng, cũng khó ai có thể hơn được ! Trừ Bạch Sơn thánh giả đứng đầu, bốn vị trí còn lại trong Nhân bảng do bốn huynh đệ song sinh nắm giữ ! Họ đến từ Thánh vực Bắc châu !
Bốn huynh đệ song sinh? Lăng Tiêu đối với chuyện rất có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Lam Hi nói :
- Đến từ Bắc châu ? Bắc châu có thực lực rất hùng mạnh nhỉ !
Lam Hi ra sức gật gật đầu , sau đó nói :
- Năm đó Bắc châu quả thực có xem như một châu mạnh nhất Thánh vực, Thiên bảng bài danh đệ nhất, đệ nhị, Địa bảng thứ năm, Nhân bảng hai ba bốn năm đều là ở Bắc châu ! Đáng tiếc là ánh hào quang của họ đến bây giờ chỉ sợ không còn bao nhiêu người thế hệ sau biết đến. Chỉ có các lão nhân mới có thể thường xuyên nhớ tới thời huy hoàng năm đó của đám cao thủ kia ! Sau khi vài cái truyền tống trận cuối cùng suy vong, những cao thủ này cũng mất tin tức. Tới bây giờ, không còn tin tức gì của bọn họ nữa .
Lam Hi nói xong, thổn thức vài tiếng, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói :
- Nói gì đi nữa, sau này ngươi phải cẩn thận tên Bạch Sơn thánh giả kia. Theo lời ngươi kể lại, xem ra hắn đến cũng chẳng có ý định tốt lành gì. Nếu biết ngươi lừa hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu !
Lăng Tiêu gật gật đầu , sau đó nói :
- Yên tâm đi, ta cũng không yếu ớt như vậy đâu !
Hiếm khi được cùng Lăng Tiêu ở cùng một chỗ, Lam Hi có cảm giác vô cùng thích ý. Nàng cũng không mong gì khác chỉ hi vọng có thể mãi mãi như vậy, cùng Lăng Tiêu duy trì quan hệ như bây giờ, so với tình bạn đơn thuần thì gần gũi hơn một ít.
Tình cảm này không quan hệ gì đến tình yêu nam nữ.
Lam Hi nhẹ giọng cười nói :
- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, hơn nữa ta tin tưởng, ngày sau ngươi mới là người chân chính đứng trên đỉnh Thánh vực!
Sau khi Lam Hi trở lại thế giới trong đỉnh tiến hành tu luyện, Lăng Tiêu ngồi ở quảng trường trước sơn môn Thục Sơn giảng giải các loại áo nghĩa của kiếm kĩ chúng các để tử cấp thấp. Những thứ vốn sâu sắc, huyền bí, tối nghĩa, từ miệng của Lăng Tiêu nói ra, trở lên thông tục, dễ hiểu. Chúng đệ tử nghe như say như mộng, gần như quên ngày quên đêm.
Lần này Lăng Tiêu giảng kinh ba ngày,toàn bộ Thục Sơn phái ngoại trừ những đệ tử đang tu luyện ở thế giới trong đỉnh và vài đệ tử thay phiên nhau thủ hộ sơn môn, còn thì gần như toàn bộ tập trung tại quảng trường trước thác nước thật lớn của Thục Sơn phái.
Rất nhiều năm trước kia, nơi này là một vùng rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt. Hiện giờ đã là quảng trường lớn nhất của Thục Sơn phái. Các đệ tử ngồi trên chiếu, kể cả đám binh lính của Binh Đoàn Tia Chớp từ nhân giới lên.
Lúc này đám binh lính đã hoàn toàn giũ bỏ thân phận trước kia. Giờ này khắc này, cho dù trở lại nhân giới, cũng đã thương hải tang điền ( biển cả thành ruộng dâu). Loại tâm tình này không phải người bình thường nào cũng có thể cảm ngộ.
Theo thời gian trôi qua, có vài binh lính của binh đoàn Tia Chớp tu luyện hơi yếu, không thể tránh khỏi bắt đầu già cả. Nhưng mà cho dù là đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt già nua, nhưng vẫn như cũ kiên trì đi vào quảng trường nghe thiếu gia truyền đạo, khuôn mặt bình tĩnh, khí độ trầm ồn, khiến rất nhiều Thục Sơn đệ tử ở Thánh vực tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều đều thầm bội phục.
- Kiếm là vua của trăm loại binh khí ! Khi nó thi triển ra, không phải sát khí linh hoạt, sắc bén, không phải khí phách như núi cao đè xuống , mà là một loại khí phách vương giả công chính, bình thản !
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi trên đài cao nhất giữa quảng trường, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu bình thản, mỗi chữ dường như đều mang theo ma lực, rót vào tai chúng đệ tử liền như hóa thành chất dinh dưỡng, nhanh chóng được hấp thụ. Cho dù khả năng lĩnh ngộ kém một chút, cũng có thể rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ trong câu nói của Lăng Tiêu.
- Nếu lấy kiếm là vũ khí, đầu tiên phải hiểu được kiếm trong tay mình. Mỗi thanh kiếm đều có tính nết, không giống nhau… Kiếm khác nhau do cùng một người sử dụng cùng một loại kiếm kỹ có hiệu quả không giống nhau ! Cho nên rất nhiều người luyện võ từ khi sinh ra đến khi chết đi đều chỉ dùng một thanh kiếm.
Dưới đài một số đệ tử trẻ tuổi, vừa chuyên tâm nghe những lời dạy dỗ mà hiếm hoi lắm mới được nghe tông chủ truyền thụ, vừa lén nhìn người trẻ tuổi anh tuấn đứng trên đài cao kia, thầm nghĩ : "Khi nào thì mình cũng có thể ngồi lên vị trí kia giảng kinh cho chúng đệ tử nhỉ ? Như thế thật là tốt biết bao ?"
Còn một vài nữ đệ tử trẻ tuổi, thì len lén nghĩ thầm: "Nếu tông chủ có liếc nhìn mình một cái , đó quả thực là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này ! "
Chỉ có điều tâm của Lăng Tiêu lúc này đã bình tĩnh như mặt nước, rất khó vì điều gì mà sinh ra gợn sóng .
Ba ngày sau , Lăng Tiêu giảng kinh xong, chúng đệ tử tuy trong lòng không muốn, nhưng cũng hiểu được, lần này tông chủ giảng giải tuy rằng dễ hiểu nhưng trên thực tế cũng đủ cho người thiên phú tốt nhất trong bọn họ lĩnh ngộ trong vòng mười năm ! Còn phải là bế quan lĩnh ngộ ! Thiên phú bình thường thì hai, ba mươi năm vị tất đã có thể hoàn toàn hiểu thấu đáo.
Bởi vì ngày cuối cùng Lăng Tiêu giảng giải như thiên mã hành không, hoàn toàn là nghĩ đến đâu giảng đến đó. Có vài điều sâu sắc, huyền bí, cho dù hiện tại hắn dùng lời nói đơn giản nhất để nói ra, đệ tử cảnh giới chưa đủ căn bản là không thể lĩnh hội tinh túy thực sự trong đó.
Sau khi Lăng Tiêu giảng giải xong, lại động viên chúng đệ tử một phen, sau đó trong ánh mắt đang nhìn mình như nhìn thần minh của hầu hết các đệ tử, Lăng Tiêu biến mất. Ngay sau đó , Lăng Tiêu xuất hiện ở thế giới trong đỉnh. Thời gian gần đây, năng lượng trong cơ thể Lăng Tiêu càng ngày càng xao động. Lăng Tiêu có dự cảm rằng thiên kiếp mà người tu chân sợ hãi nhất , chờ đợi nhất đã cách mình không xa !
Cũng không phải chỉ có người tu chân tu luyện đến Độ Kiếp kỳ đỉnh phong mới có thể đối mặt thiên kiếp. Thiên kiếp kì thật cũng không tuân theo quy luật nào cả. Bất quá khi nó muốn tới, người liên quan sẽ có dự cảm.
Lăng Tiêu cẩn thận sắp xếp lại các pháp bảo của mình một chút, để tránh khi thiên kiếp thực tới lại luống cuống chân tay. Trong số các pháp bảo, không gì quan trọng hơn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm ! Tiếp theo đó là Hàm Han bảo đỉnh ! Bảo vật đã bị Lăng Tiêu luyện hóa thành tiểu thế giới càng ngày càng hoàn thiện. Thiên địa pháp tắc trong tiểu thế giới cũng không còn thô sơ như ban đầu mà dần dần vững chắc hơn . Sau đó chính là Huyền Thiên lệnh bài. Huyền Thiên từ sau khi nhận chủ, tốc độ khôi phục thực lực so với trước đó nhanh hơn gấp đôi ! Điều này khiến chính Huyền Thiên cũng kinh ngạc vạn phần, nói nếu sớm biết rằng nhận chủ có chỗ tốt như thế này, hắn đã sớm nhận chủ ! Còn lại là Tinh thần kiếm và chiến giáp màu máu đoạt được từ Diệp Thiên. Hai kiện bảo vật này, Lăng Tiêu còn chưa hoàn toàn luyện hóa, kì thật cũng rất trọng yếu !
Nhất là chiến giáp màu máu, theo Lăng Tiêu suy đoán, nếu hoàn toàn luyện hóa thành bản mạng pháp bảo, hoàn toàn có thể ngăn cản một kích toàn lực của người tu chân cảnh giới Đại Thừa kỳ !
Tinh kiếm cũng không phải là thứ bình thường, nhất là người mang tinh kiếm kỹ như Lăng Tiêu, khi sử dụng kiếm này, cảm giác thanh kiếm này có thể hấp thu lực lượng của các vì sao ! Nếu là hoàn toàn luyện hóa, thậm chí có thể hoàn toàn thay đổi quỹ tích vận hành của một ngôi sao. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lăng Tiêu. Tuy nhiên hắn là một gã Thục Sơn phái kiếm tu, người tu chân, Độ Kiếp trung kỳ, suy đoán của Lăng Tiêu không có bất cứ kẻ nào dám coi thường.
Còn lại vài thứ, phần lớn sẽ phần phát cho môn hạ đệ tử. Còn một ít mảnh vỡ của Thánh bia năm đó tìm được ở nhân giới, Lăng Tiêu vẫn chưa dùng hết .
/761
|