- Gương này không phải là vật của Thần giới
Sau khi Lăng Tiêu dùng một đạo kiếm khí giết chết cái tên luyện võ không có cốt cách, Huyền THiên có chút khinh thường nói:
- Loại người như hắn làm sao biết được lai lịch cái gương này? Đừng nói là hắn ,cho dù là chủ nhân của hắn, chỉ sợ cũng không biết gương này đến từ địa phương nào.
Nghe Huyền Thiên nói, dường như hắn biết rất rõ về chiếc gương này, lăng Tiêu trong lòng hơi có chút nghi hoặc. Trên thực tế, Lăng Tiêu vẫn luôn cảm thấy tò mò về chủ nhân đời trước của Huyền Thiên. Hơn nữa Huyền THiên và Nã Đa Khắc không ngờ là cùng một chủ nhân, điều này càng làm cho lăng Tiêu tò mò với lai lịch chúng nó.
Còn có tiểu yêu, thanh bảo kiếm này là năm xưa Lăng Tiêu ở nhân giới, khi chưa thực sự nổi lên thu được. Cho tới hôm nay, lai lịch của nó vẫn phủ một bức màn huyền bí. Chính tiểu yêu cũng không rõ lắm rằng mình đến tột cùng là đến từ nơi nào. Chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên mới nhớ được một chút gì đó. Nhưng tiểu yêu vốn trầm mặc ít lời đa phần là sẽ đếm tất cả giấu trong lòng.
- Huyền THiên, có phải ngươi hiểu rất rõ lai lịch chiếc gương này không?
Lăng Tiêu nói xong, nhìn tòa đại trận chu vi cả ngàn dặm vì mình phá vỡ mặt gương mà hiện ra giữa không trung, trong lòng không khỏi tán thưởng, đến tột cùng là ai có bản lĩnh cường đại như vậy. Bày ra một tòa đại trận như vậy, hơn nữa không biết tồn tại qua bao nhiêu năm tháng. là ai, đem đại trận giấu vào trong bảo gương làm gì?
Huyền THiên từ trong nhẫn của Lăng Tiêu đi ra. toàn bộ Huyền Thiên lệnh bài hóa thành một người trung niên phong độ vững vàng, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ ngạo khí. Mấy năm nay, do thực lực khôi phục càng lúc càng nhiều, thủ đoạn biến hóa thành hình người của Huyền THiên so với trước không biết cao minh hơn bao nhiêu lần. Ít nhất, trừ Lăng Tiêu, gần như không ai có thể nhìn ra Huyền THiên không phải là nhân loại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/761
|