- Không thể được. Con dù sao cũng không gả!
Ngô Tú Nhi cụp mắt xuống, không lau đi nước mắt trên khóe mắt, toàn thân lộ ra hương vị quật cường. Miệng ấm trà còn cách chén trà của Ngô Anh một khoảng xa, Ngô Tú Nhi không thèm nhìn, khoát tay một cái, một dòng nước trà nóng bỏng từ trong ấm bay ra, dọa cho Ngô Anh sợ tới mức tay cầm chén trà vội co rụt lại, sau đó trơ mắt nhìn một dòng nước trà thơm nồng rót vào chén, tỏa ra khí nóng nghi ngút. Dòng nước trong chén trà dạo quanh một vòng, như một cái lốc xoáy nhỏ.
Mười phần hoàn mỹ, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Nếu không phải giờ phút này Ngô Anh tâm tình không tốt, nhất định ông ta sẽ tán thưởng thủ pháp của con gái, thế nhưng, vào thời điểm này chỉ có thể xem hành động của nữ nhi là một loại khiêu khích. Ngô Anh không nhịn được ngẩng đầu lên, có phần tức giận nhìn con gái đã trưởng thành, không còn nghe lời như trước nữa.
Ngô Tú Nhi yếu ớt nói:
- Phụ thân, người xem, nước trà dù có bắn tới, bằng thực lực của người, cho dù rơi trên tay của người thực ra cũng không thương tổn được người, nhưng người lại phải co rụt tay lại, đây là vì sao?
Ngô Tú Nhi không ngẩng đầu nhìn sắc mặt có phần xấu hổ của phụ thân, lại thản nhiên nói:
- Bởi vì, tránh né tai họa là bản năng của người! Người gả con gái cho Tư Đồ gia, đúng là với cả Ngô gia thì là việc vui, là trèo cao! Nhưng với con gái mà nói… không hơn không kém một cái hố lửa thật lớn! Người chẳng lẽ thật sự muốn con phải nhảy vào giữa cái hố lửa đó hay sao?
Ngô Anh nhíu mày, không vui nói:
- Hố lửa? Sao lại là hố lửa? Con nói hố lửa thì là hố lửa sao? Đại công tử Tư Đồ gia có gì không tốt? Có điểm nào không xứng với con? Năm đó con nói muốn vào Thục Sơn bế quan tu luyện cha cũng biết con muống tránh né hắn, không muốn gả cho hắn, cha đã tạo áp lực lên các mặt của gia tộc, đáp ứng thỉnh cầu của con, tùy ý cho con tu luyện ở Thục Sơn nhiều năm như vậy! Nhưng Đại công tử Tư Đồ gia những năm gần đây vẫn chờ đợi con, cuồng dại không thay đổi! Không vì chênh lệch giữa hai gia tộc mà khinh thị với ta! Luận tu vi, người ta đã trở thành chí cường giả cảnh giới Đại viên mãn! Luận nhân phẩm, trưởng môn nhân của Tư Đồ gia sao có thể kém được? Bằng vào cái loại lãng tử hoang đường một lần cưới tám thê thiếp như Lăng tiêu có thể so được sao?
Ngô Tú Nhi nghe phụ thân dõng dạc nói, trên mặt không chút biểu tình, sau trong ánh mắt lóe lên sự thất vọng. Lúc nàng xuống núi, Lam Hi từng nói với nàng, lần này xuống núi quá nửa không phải chuyện tốt, nhưng Ngô Tú Nhi vẫn lựa chọn, tin tưởng phụ thân không hại mình! Mình từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, từ trước đến nay nói một không hai! Thấu tình đạt lý chưa từng trách móc nặng nề. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/761
|