Lăng Tiêu vẫy tay, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm lại trở về trong tay hắn. Khi người phụ nữ kia chuẩn bị đâm ra một kiếm thì Lăng Tiêu trầm giọng quát một tiếng.
Khi Lăng Tiêu đối mặt với người phụ nữ này thì đột nhiên sinh ra cảm giác giống như đang đối diện với Diệp Thiên.
Điều này hoàn toàn căn cứ vào thần thức hùng mạnh và trực giác của một người tu chân, ngoài ra cũng không còn bất kỳ căn cứ nào khác. Nhưng người phụ nữ trước mặt quả thật trẻ đến mức kinh người. Loại tuổi trẻ này cũng không phải là những người phụ nữ sống trên một hai nghìn năm nhưng vẫn duy trì vẻ mặt thời thanh niên.
Cô gái này xem ra cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng nõn, hơn nữa lại còn múp míp giống như những đứa bé, thậm chí còn làm người ta sinh ra loại cảm giác muốn đi lên bóp vào hai má nàng.
Cặp mắt xanh lam kia tuy vẫn lạnh lùng như băng nhưng Lăng Tiêu lại thấy trong đó một cái nhìn đơn giản. Nàng có mái tóc vàng óng ả và rất dài, tóc cũng hơi uốn cong được một sợi tơ nhỏ buộc chặt lại, làn da nhìn từ bên ngoài có thể thấy được cực kỳ mịn màng và trẳng trẻo.
Nếu không phải cô gái này đang cầm kiếm đứng trên bầu trời, cả người lại bùng ra luồng sát khí lạnh như băng, mà mặc một váy công chúa rồi cầm theo một con rối vải lớn đi trên đường thì nhất định sẽ trở thành hình tượng mà tất cả mọi người đều thích.
- Ta là ai không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi dám giết người trong Bắc Hải thành thì điều này lại sỉ nhục đến gia tộc Catherine của chúng ta! Cho nên…Ngươi phải chết! Trừ khi…Ngươi đồng ý bó tay chịu trói!
Giọng nói của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia cực kỳ trong trẻo và dễ nghe, nhưng nội dung bên trong lời nói lại làm cho người ta không rét mà run, không người nào dám nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của nàng.
Trong Bắc Hải thành thì gia tộc Catherine có quyền thế nhất, mà nàng lại chính là một thiên tài xuất sắc nhất của gia tộc Catherine từ trước đến nay. Nàng là thiên tài, mà lại là một thiếu nữ. Nhưng cho dù là nam hay nữ thì toàn bộ gia tộc Catherine cũng không tìm ra được bất kỳ người nào hơn được Julie.
Cũng may mà Julie lại không ham muốn quyền thế, nếu không thì thiếu chủ của gia tộc Catherine sẽ ngủ không yên được.
Lăng Tiêu lắc đầu một cách bất đắc dĩ, vốn hắn cũng cảm nhận được khí tức trên người cô gái này giống như Diệp Thiên. Hơn nữa cô gái trẻ này lại có được thực lực hùng mạnh như vậy nên Lăng Tiêu cũng nghi ngờ cô gái này rất có thể là một vị thần trên Thần giới chuyển thế. Nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương căn bản không muốn chừa lại cho mình một con đường sống, Lăng Tiêu tất nhiên cũng không cần phải lãng phí thời gian với nàng.
Đối với Lăng Tiêu thì Thần giới cũng được mà Ma giới cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn thì sẽ chẳng thèm để ý. Nhưng nếu thật sự có người chĩa mũi dùi vào mình thì Lăng Tiêu sẽ tuyệt đối không ngại cho những người này cảm nhận sự dũng mãnh cũa người tu chân Độ Kiếp Kỳ là như thế nào.
Nhưng khi trong đầu Lăng Tiêu đột nhiên lóe lên một tia linh quang, hắn lại có cảm giác dở khóc dở cười
- Khi mình sắp đột phá thì liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Chẳng lẽ những chuyện ngoài ý muốn này lại có thể mở ra linh trí cho mình sao?
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.
Khi Julie vung thanh kiếm trong tay lên chuẩn bị hung phát động tấn công đối với Lăng Tiêu một lần nữa, nàng đang chuẩn bị sử dụng tuyệt kỹ trước nay chưa bao giờ dùng tới thì đột nhiên lại nghe thấy Lăng Tiêu hô lên:
- Ta đầu hàng…Đừng ra tay, ta bó tay chịu trói.
Khi Julie đang còn một nửa chiêu thức chưa kịp phát ra thì nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu và thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ thì nàng sẽ tuyệt đối không muốn sử dụng một chiêu tuyệt kỹ này trước mặt mọi người. Nàng biết một khi thi triển ra chiêu thức này nhất định sẽ gây thương vong cho người vô tội, hơn nữa thương vong này cũng không phải là một con số nhỏ. Julie là một người ngoài lạnh trong nóng nên không muốn nhìn thấy tình cảnh này xảy ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/761
|