Sau khi Hàm Hàn Bảo Đỉnh trở thành pháp bảo bản mệnh của Lăng Tiêu thì dù là bản thể Lăng Tiêu hay phân thân cũng đều có thể triệu hồi nó ra. Nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn tạo ra những động tĩnh lớn ở bên trong Mạnh gia. Hàm Hàn Bảo Đỉnh sợ rằng đã được rất nhiều người trong Thánh Vực biết rõ, thậm chí còn trở thành một cái tiêu chí của hắn. Lần này hắn đến đây lại là lén lút trộm cắp, thần không biết quỷ không hay mới hợp đạo lý. Nếu Lăng Tiêu không bị những gì ở phía sau cánh cửa ngầm này hấp dẫn thì bây giờ phân thân của hắn không có khả năng ở lại địa phương này.
Nhưng nguyên nhân chính là vì có bản mệnh pháp bảo tồn tại, nên bản tôn của Lăng Tiêu có thể tùy ý từ bất kì chỗ nào cũng có thể từ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh đi ra, sau đó cùng phân thân kết hợp lại thành một thể. Đồng thời phân thân cũng có thể tiến vào trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, đến khi xuất hiện thì có thể rời xa bầu trời Mạnh gia.
Những cường giả Mạnh gia cho dù vắt nát óc cũng không ngờ trong thiên hạ lại có bảo vật thần kỳ như vậy. Dù là Đại tiểu thư hay Tam trưởng lão sẽ lại càng không ngờ bọn họ hao tổn rất nhiều tâm sức, đã dùng tất cả mưu kế, nhưng khi tranh đấu với nhau lại xuất hiện một sai lầm lớn như vậy.
Hiện tại cho dù là Tam trưởng lão hay Đại tiểu thư cũng căn bản không thể lấy lại những vật đã mất được. Khi nghe thấy một tiếng gầm giận dữ của "Tiêu Phong", lúc đó Đại tiểu thư còn cười khẩy trong lòng vài tiếng, thầm nghĩ:
- Đúng là một tên ngu dốt, nếu ngươi không đuổi theo thì sẽ chẳng dễ dàng hắt được nước bẩn lên người của ngươi!
Mà Tam trưỡng lão lại càng không quan tâm đến những chuyện này, thầm nghĩ:
- Mặc kệ hai bên cái ngươi đấu nhau thế nào, bảo vật cũng sẽ không rời khỏi tay người của Mạnh gia.
Xét cho cùng thì hai bên đều quá coi thường thực lực của tên Tiêu Phong vừa mới đến. Mọi người có nằm mơ cũng không ngờ tên Tiêu Phong này chính là Lăng Tiêu người đã khuấy động lên tình cảnh mưa máu gió tanh ở Nam Châu.
… ….
Con quái thú khổng lồ này vừa nhìn thấy Kim Hổ thì đột nhiên lại nổi giận. Nó liên tục gầm rống, trong nháy mắt nó nhào cơ thể về phía trước, những sợi xích sắt đột nhiên căng cứng phát ra những âm thanh "keng keng", sau đó lại là những tiếng ma sát do lực lượng tạo thành. Mức độ căng cứng của dây sắc lúc này làm cho người ta cảm giác trái tim mình đang treo trên cổ. Chỉ sợ sau vài giây nữa sợi xích tưởng như rất to, nhưng đối với con quái thú này lại quá nhỏ bé sẽ không chịu nổi lực lượng khổng lồ này mà đứt tan ra.
- Phù! Phù! Phù!
Cái đầu khổng lồ và xấu xí của con quái thú lại mở rộng miệng máu ra, nó hướng về phía tên tiểu tử Kim Hổ mà phun ra vài quả cầu băng khổng lồ. Những quả cầu này bùng ra luồng hào quang kim sắc, dùng tốc độ cực nhanh đánh thẳng từ trên xuống.
Nếu Kim Hổ bị những quả cầu băng kia đánh trúng thì năm xưa Lăng Tiêu cũng sẽ không dốc hết sức để thu phục nó.
Chỉ thấy hai chân sau vô cùng mạnh mẽ của Kim Hổ giậm mạnh xuống, cơ thể hắn giống như một tia chớp màu đen rồi đột nhiên phóng thẳng lên cổ được che đầy những tảng vảy của con quái thú.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đệ nhị nguyên thần của Lăng Tiêu lóe người lên tránh sang bên cạnh. Những quả cầu băng lập tức đập lên mặt đất tạo ra vài cái hố sâu khổng lồ trên mặt đất vô cùng cứng rắn.
Mà không gian chỗ này chỉ có một phương pháp liên kết duy nhất với bên ngoài chính là thông qua khối đá bằng móng tay kia. Cho nên dù chỗ này bị đánh đến long trời lở đất thì bên ngoài cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Giống như Lăng Tiêu trước đó có thể cảm ứng được trong đây có gì đó không đúng vì tinh thần lực quá hùng mạnh, đã sắp tiếp cận đến Thần giới rồi.
Lăng Tiêu tập trung tinh thần quan sát cuộc chiến giữa Kim Hổ và con quái vật khủng bố kia, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Người Mạnh gia hoàn toàn không quan tâm đến những bảo vật mất trộm trong bảo khố, nhưng lại vô cùng khẩn trương đối với không gian này. Mà cái thùng không gian này ngoại trừ con quái thú khủng bố thì không còn bất cứ thứ gì có giá trị. Như vậy cái làm bọn họ khẩn trương chính là con quái thú này.
Mà con ma thú này…Lăng Tiêu híp mắt, ánh mắt hắn lấp lánh, trong lòng hắn đột nhiên lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
- Con quái thú này cũng không phải là những con thần thú hộ sơn hùng mạnh trong tu chân giới. Làm gì có con Thần thú hộ sơn của môn phái nào lại cần phải dùng nhiều xích sắt như vậy để khóa chặt lại chứ? Hơn nữa chỗ này là một không gian độc lập, cũng không phải nuôi nó trưởng thành để giết lấy tinh thạch, càng không phải người Mạnh gia nhàn rỗi không việc gì làm mà nuôi nó để lấy thịt. Nếu tất cả đều không đúng thì một con cự thú hung hãn và nóng nảy xuất hiện ở chỗ này có chút kỳ quái.
Lúc này Lăng Tiêu cũng mặc kệ Kim Hổ và con quái thú đang đánh nhau long trời lở đất ở phía trên. Dù sao con quái thú kia cũng đang bị những sợi xích sắt khóa chặt nên nó muốn đánh một Kim Hổ linh hoạt bị thương là rất khó. Lăng Tiêu coi như cho Kim Hổ một cơ hội luyện tập, những năm gần đây Kim Hổ rất ít khi được chiến đấu với người khác.
Lăng Tiêu đi vòng quanh cái hồ khổng lồ bên dưới. Khi đi đến bờ đối diện bên kia, ánh mắt Lăng Tiêu đột nhiên chuyển lên một con suối nhỏ rộng chừng một thước bên dưới.
Dòng suối nhỏ này trong vắt có thể nhìn thấy đáy, đồng thời còn tản ra một mùi hương thơm mát. Dòng suối này lại từ trong hồ chảy ra. Lăng Tiêu cũng không biết làn sương mù đang bao phủ khắp mặt hồ dày bao nhiêu, nó ngăn cản tầm mắt của mọi người đồng thời cũng ngăn cản nước trong hồ bốc hơi ra ngoài.
Vậy nên ngay cả Lăng Tiêu cũng không nghĩ ra, suốt ngày ngâm con cự thú khủng bố ở bên trong cái hồ này thì có gì quý giá. Nhưng khi Lăng Tiêu nhìn thấy dòng suối nhỏ, trong lòng hắn hình như cũng hiểu ra được điều gì đó.
/761
|