Ngoài Hoàng Tuyền còn có không ít người kinh hô. Bọn họ căn bản không ngờ tới mọi chuyện lại như vậy. Tiểu Trận ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chuyện này, chuyện này chả phải quá trùng hợp sao? Hai người này ngay cả mặt mũi đều chưa nhìn thấy nhau, làm sao lại nói là hắn cứu chúng ta? Ta còn cảm thấy kẻ kia là một kẻ điên, đi đoạt cột đá mà ta khổ sở lắm mới vác về được, hừ!
Lão giả không nhịn được thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ: Đây đúng là cái hại của việc sống cách biệt đây! Nếu là đệ tử thế gia thì sợ là đã sớm nhìn ra người trẻ tuổi vừa sợ hãi mà chạy mất kia thực lực rất cường đại.
- Các ngươi hả. Ôi, bắt đầu từ hôm này mọi người trong Hoàng gia thôn ....được tự do đi.
Lão giả lại ho dữ dội vài tiếng, sau đó nhắm mắt, thở dài một tiếng.
- Cha, người, ý người là sao?
Hoàng Tuyền là một người con có hiếu, mặc dù có chút ngạo khí, có chút quật cường nhưng đối với cha mẹ vẫn ngàn vạn hiếu thuận, hiện giờ nghe giọng nói của phụ thân hết sức chán chường, trong lòng cũng rất khó chịu.
- Đúng vậy trưởng thôn. Là chúng ta sai rồi, chúng ta nên xin lỗi ân nhân!
Tiểu Trận ở một bên cũng tỏ vẻ khẩn trương.
Hoàng lão chẳng những là trưởng thôn của bọn họ mà còn là lãnh tụ tinh thần của thôn này! Từ hai mươi mấy năm trước Hoàng lão mang mọi người tới một thôn trang hoang phế không người ở này. Tất cả mọi người đã đều coi Hoàng là là lãnh tụ cả đời này của bọn họ
- Ân nhân, chúng ta sai rồi, xin ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với chúng ta. Hoàng Hi xin lỗi ngài!
- Hoàng Văn cũng xin ngài thứ lỗi cho!
......
Một đám người đột nhiên vây quanh Lăng Tiêu, lần lượt nhận lỗi với hắn. Đến cuối cùng ngay cả Hoàng Tuyền cũng đi tới bên cạnh Lăng Tiêu thấp giọng nói:
- Xin lỗi. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|