Nhưng hôm nay nơi đây lại chào đón một người không có chút sức mạnh nào, hoàn toàn là một người bình thường.
Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, sau lưng hắn có một cái gùi rất lớn, chiếc mũ rơm khổng lồ đội trên đầu có tác dụng che chắn ánh mặt trời gay gắt. Người này đang leo lên một vách núi cao chót vót, từng giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, dưới người hắn là vách núi cao vạn trượng. Thỉnh thoảng có vài viên đá lớn nhỏ bị hắn đạp rơi xuống, nhưng vẻ mặt người thanh niên này lại không hoảng hốt. Hắn leo lên vách núi cao chót vót mà quanh thân thể không có bất cứ thứ gì bảo vệ, giống như một con thạch sùng đang bám chặt vào bên trên.
Hắn tên là Triệu Dũng, chỉ là đứa con bình thường của một gia đình phàm nhân. Giống như bao phàm nhân khác ở Thánh Vực, trong cuộc sống hắn đã từng nhìn thấy nhiều cường giả có thể bay lượn trên trời. Nhưng những người phổ thông như bọn hắn và những người của các môn phái thế gia khác hoàn toàn là của hai thế giới khác biệt, sẽ không sinh ra bất kỳ sự giao tiếp nào.
Từ nhỏ Triệu Dũng đã được cha mẹ dạy không được trêu chọc đến đám người hùng mạnh đó, nghe nói tổ tiên của hắn năm xưa cũng từng có thực lực không tệ, nhưng cũng không phải mỗi người hậu nhân đều có triển vọng giống như vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Gia cũng dần trở thành một gia đình phàm nhân bình thường.
Bây giờ Triệu Dũng cũng chỉ có thể từ sự cảm khái của cha mẹ trong những buổi tiệc rượu để tưởng tượng ra những uy phong năm xưa của tổ tiên.
Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sợ rằng Triệu Dũng cũng sẽ mãi mãi không đi đến Đoạt Hồn Cương. Đoạn đường tám trăm dặm đối với những cao nhân thì chẳng là gì cả, nhưng đối với hắn thì phải mất hai ngày hay đêm. Trên đường Triệu Dũng cũng phải đi qua rất nhiều núi rừng thường có những dã thú hùng mạnh lui tới, nếu không có dũng khí lớn thì căn bản một người bình thường sẽ không thể đi đến những loại địa phương như thế này.
Nguyên nhân Triệu Dũng đi đến đây cũng rất đơn giản, mẫu thân của hắn ngã bệnh mà bệnh tình lại rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời điều trị thì tính mệnh chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm.
Thật ra ngã bệnh cũng không phải vấn đề gì lớn trong Thánh Vực. Chỉ cần có tiền thì những dược điếm của các đại thế lực sẽ đưa ra cả đống đan dược hảo hạng, chỉ cần một viên là bệnh tình của mẹ hắn sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Đáng tiếc là Triệu Dũng lại không có số tiền lớn như vậy.
Có lẽ tấm lòng hiếu thảo của Triệu Dũng đã làm một lão y sư trong dược điếm cảm động. Vị này đã lặng lẽ nói cho hắn biết có một loài thảo dược tên là Lan Thảo. Nhưng tông chủ Thục Sơn Phái người có y thuật cao siêu nhất Nam Châu, bậc thầy cả đời luyện đan Lăng Tiêu cũng được xưng là Hồng Hoan Lan Thảo Tử, cho nên loại Lan Thảo này cũng có một cái tên mới. Nghe nói cuộc so tài ở đại hội Nam Châu trăm năm trước chính là lần tông chủ Lăng Tiêu rạng danh, lúc đó cái tên Hồng Hoan Lan Thảo Tử cũng được loan truyền rộng ra bên ngoài.
Lão y sư kia là một người có thực lực Kiếm Thánh cho nên đã đặt chân đến rất nhiều địa phương. Đoạt Hồn Cương lão cũng đã từng đi qua, đồng thời cũng đã từng thấy qua Hồng Hoang Lan Thảo Tử. Nhưng năm xưa lão y sư cũng không nhận ra sự kỳ diệu của loài thảo dược này, cho nên lão cũng không lưu tâm.
Sau này khi Hồng Hoang Lan Thảo Tử trở nên rạng danh, lão y sư cũng đi qua Đoạt Hồn Cương vài lần nhưng lại không còn được nhìn thấy loại thảo dược thần kỳ kia nữa. Chưa nói đến chuyện tìm kiếm khó khăn, ở Đoạt Hồn Cương còn có rất nhiều dã thú cường đại bảo vệ những dược liệu này. Thậm chí còn có những dã thú thực lực mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ cảnh giới Kiếm Thánh như lão, vì vậy lão y sư cũng quyết định vứt bỏ giấc mộng phát tài.
Lão thấy Triệu Dũng đáng thương nên nói cho hắn biết trong Đoạt Hồn Cương có một loại dược liệu thần kỳ, chỉ cần dùng một cây thì có thể cải tử hoàn sinh. Đồng thời lão y sư cũng cảnh cáo Triệu Dũng không nên có tâm tư đi vào chỗ đó, chẳng những tìm không được thảo dược mà mất đi cả tính mệnh. Lòng hiếu thảo của Triệu Dũng đối với lão y sư thì rất đáng quý, nhưng nếu vì nó mà mất đi cả tính mạng thì cũng không đáng. Lão nói nếu mẫu thân Triệu Dũng biết được chuyện này thì cũng không muốn con trai vì mình mà phải mạo hiểm tính mạng.
Triệu Dũng lại không nghĩ như vậy, trong lòng hắn trên đời này không có ai quan trọng hơn mẫu thân. Vốn hắn muốn đem bảo vật tổ truyền trong nhà đi bán để chữa bệnh cho mẫu thân, tiếc rằng mẫu thân lại cực lực phản đối. Bà nói rằng thứ này là vật tổ truyền đời đời kiếp kiếp của Triệu Gia, không thể vì bệnh tình của bà mà bán bảo vật này đi được.
Thật ra bảo vật đó rốt cuộc là thứ gì thì ngay cả phụ mẫu của Triệu Dũng cũng không biết, hắn lại càng không biết. Hắn chỉ thấy nó thoạt nhìn giống như một cây sắt, nhưng nếu dùng thanh đoản kiếm sắc bén hắn đang buộc trên đùi cũng không thể chặt đứt cây sắt kia được.
Khi Triệu Dũng còn nhỏ cũng đã từng nghĩ đem cây sắt kia rèn thành một thanh bảo kiếm. Hắn cho rằng nó nhất định sẽ là một thanh bảo kiếm sắc bén nhất thế gian.
Nhưng vì cái ý nghĩ kia mà Triệu Dũng bị cha mẹ đánh cho mông đít nở hoa rồi tan thành mây khói, thậm chí bây giờ vẫn còn ám ảnh trong lòng. Hắn vì muốn cứu mẫu thân, chỉ còn cách liều mạng đi đến chỗ này thử một lần.
Nhưng những gì hiện ra trước mắt lúc này làm cho hy vọng của Triệu Dũng càng trở nên xa vời. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vách đá chỉ còn lại vài trăm thước, đây… Đã là vách núi thứ tám hắn phải leo lên rồi.
Triệu Dũng đã đến đây hai ngày trước, ngoại trừ ban đêm cứ tùy tiện tìm một chỗ ngủ thì ban ngày hắn phải tìm kiếm.
Nhưng nếu Triệu Dũng có thể tìm thấy Hồng Hoan Lan Thảo Tử một cách dễ dàng thì thứ này sẽ không phải là vật thần kỳ nữa rồi.
… ….
Trên đỉnh một ngọn núi cao nhất của dãy Đoạt Hồn Sơn, Lăng Tiêu đang ngồi trên một tảng đá, những hành động của Triệu Dũng hiện ra trước mắt hắn rất rõ ràng. Lăng Tiêu cũng tưởng rằng đó là một người đến đây hái thuốc nên cũng không thèm để ý nhiều, người tu chân rất ít khi cùng phàm nhân phát sinh bất kỳ mối giao tiếp nào.
Sinh mệnh của phàm nhân quá ngắn đối với người tu chân, đời người thường có sinh ly tử biệt có vui buồn li hợp có rất nhiều đau khổ, mà những thứ đó chẳng ai muốn đối mặt bao giờ.
Cho nên những cô gái phàm nhân có xinh đẹp thế nào cũng không được người tu chân cưới về làm vợ. Sau trăm năm, hồng nhan trở thành xương trắng, chẳng ai muốn mình phải lâm vào tình cảnh đau đớn đó.
Cho dù Lăng Tiêu tu luyện chính là đạo hữu tình, cho dù hắn thỉnh thoảng cũng phải nhập vào nhân gian để tu hành, nhưng hắn cũng không muốn đối diện với những thứ này. Cho nên ngay từ đầu hắn đã không muốn sinh ra bất kỳ mối liên hệ nào với người thanh niên kia.
Lăng Tiêu tính được sau năm ngày nữa thì Đoạt Hồn Cương này sẽ có một luồng linh khí phóng thẳng lên trời, lúc đó nơi đây chắc chắn sẽ có bảo vật xuất hiện. Lần này hắn xuất ngoại, mục đích tu hành và tìm kiếm bảo vật có vị trí ngang bằng nhau.
Thời gian đối với Lăng Tiêu cũng không quan trọng, cho nên hắn cũng không quan tâm đến chuyện mình phải chờ đợi ở đây vài ngày.
/761
|