Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 575: Tái chiến Lam Hi

/761


Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt cùng với các nàng Tống Minh Nguyệt, Thượng Quan Vũ Đồng, Phong Linh ở một bên cười trộm, Lăng Vận Nhi trợn to mắt nhìn Lăng Tiêu, có vẻ kinh ngạc hỏi:
- Tam ca còn bị người đánh bại à?

Lăng Tiêu sờ sờ cái mũi, lộ ra một tia biểu tình xấu hổ nhân tính hóa cực kỳ hiếm thấy, nói:
- Ái chà! Năm đó, Lam gia tiền bối thực lực cao siêu, ca ca của ngươi không phải đối thủ của nàng ta, hơi bị... thiệt một chút. Đúng! Hơi bị thiệt một chút!

Lam Hi "chậc chậc" trong miệng hai tiếng, sự thật chứng minh, tính cách cũng không theo tuổi tăng trưởng lên mà thay đổi bao nhiêu. Tính tình của Lam Hi người này thích vui đùa đến điên lên được, dù là ai cũng không thể ngăn cản nàng ta. Hơn nữa nàng ta ở Thục Sơn phái cũng thế, ở Lam gia cũng thế, cũng căn bản chưa từng biểu hiện mình là lão tổ tông, nàng ta thường dùng câu nói là: "Ta cảm thấy ta còn là thiếu nữ... hai tám tuổi."

Hoàn toàn chính xác, là một thiếu nữ... một vạn hai tám tuổi.

- Ý của ngươi là hiện tại ngươi chính là đối thủ của ta? Tiểu tử! Ta phát hiện một trăm năm nay, bản lĩnh của ngươi tăng cao nhiều ít ta không nhìn ra được. Nhưng công phu khoác lác này, ngược lại tăng lên không ít đó!

- Ha ha! Vậy đánh cuộc thử xem!
Lăng Tiêu nói xong, thân mình nhoáng lên một cái, giống như băng tuyết thoáng cái tan ra, biến mất ở trước mắt mọi người.

Lam Hi trong lòng cả kinh, với thực lực của nàng, không ngờ không nhìn ra được Lăng Tiêu đã biến mất như thế nào! Thế nhưng ngoài miệng cũng không thể chịu thua thiệt, nàng cười lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ!
Nói xong thân mình nhoáng lên một cái, cũng biến mất trong không khí.

Với cảnh giới của hai người hiện tại nếu đối chiến với nhau, khoảng cách phía dưới quá thấp nhất định sẽ ảnh hưởng tới các kiến trúc phía dưới. Cho nên, hai người đều không hẹn mà cùng lựa chọn bay lên giữa bầu trời cao, các nàng Diệp Tử và một ít người thực lực hùng mạnh, thân mình cũng nhoáng lên theo, đều xuất hiện trên không trung, làm khán giả từ rất xa xem nhiệt náo.

Đại bộ phận những người khác đều lựa chọn lưu lại trên mặt đất, cũng không phải là không muốn xem náo nhiệt, thật ra có bay đến không trung cũng nhìn không tới, nếu như khoảng cách quá gần, cái loại năng lượng khổng lồ từ trên người hai người phát ra, cũng đủ để những người này bị thương. Cho nên, trận đối chiến của hạng người cảnh giới như Lăng Tiêu bọn họ, nếu muốn nhìn xem, không có thực lực nhất định nào đó thì không làm được.

Lam Hải nhìn thoáng qua trên mặt tổ nãi nãi nhà mình này, không có lộ ra một chút uy nghiêm nào của thân phận lão tổ tông, lão cười khổ, sau đó thân mình nhoáng động, xuất hiện đứng trên một đám mây, ở cách hai người khoảng hơn một trăm đặm. Loại cảnh giới cao này đối chiến, nếu như người xem có thể hiểu được, như vậy đối với việc tăng cao thực lực của mình có thật nhiều chỗ tốt.

Lam Hi thản nhiên nở nụ cười tươi xinh nhìn Lăng Tiêu, trên gương mặt lộ ra một nét tinh quái, cười hì hì nói:
- Tiểu tử! Chúng ta luận võ lần này, tăng thêm đánh cuộc một phen, ngươi thấy thế nào?

Lăng Tiêu đã theo trong mắt Lam Hi kia, không quá giỏi về ẩn giấu ý đồ, nhìn ra nàng ta có điều yêu cầu mình. Lam Hi giúp đỡ mình người thủ hộ Thục Sơn phái nhiều năm như vậy, phạm vi Thục Sơn phái phát triển thành tựu vượt qua thời kỳ bày bố trận năm đó. Nếu như không có cường giả như Lam Hi, Lam Hải trấn thủ, thực rất dễ dàng rơi vào cảnh người khác rình mò. Bởi vậy, cho dù Lam Hi không đề cập tới, Lăng Tiêu cũng sẽ giúp nàng, chỉ cần điều kiện không đặc biệt quá mức, Lăng Tiêu đều sẽ đáp ứng. Lăng Tiêu cũng tin tưởng, Lam Hi tuy rằng nhìn như bướng bỉnh, nhưng đó là tâm tính trẻ con không già lão, cũng không phải là rất ngốc rất khờ dại, yêu cầu nào có thể đề cập tới, yêu cầu nào không thể, khẳng định nàng ta hiểu rõ điều đó.

Lăng Tiêu cười gật gật đầu, nói:
- Được! Ngài nói xem, ngài muốn đánh cuộc thế nào đây?

Lam Hi mừng thầm trong lòng, tiểu tử này quả nhiên là lão luyện, vừa nói ra liền hiểu ngay! Hắn còn không phải đối thủ của ta! Lam Hi trong lòng thầm nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, làm bộ suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên làm mặt nghiêm nói:
- Lăng Tiêu! Ngươi truyền cho ta công pháp này, ta có thể truyền cho một người khác hay không? Ngươi yên tâm, ta chỉ truyền cho người này, khẳng định sẽ không truyền công pháp của ngươi ra ngoài? Chỉ là ta không muốn nhìn hắn ngã xuống như vậy! Sau khi tu luyện loại công pháp này, tìm hiểu càng nhiều, lại càng cảm nhận được mình thật nhỏ bé, đồng thời, cũng tràn đầy niềm tin vào tương lai! Hoá ra, cảnh giới Đại viên mãn, quả nhiên không phải điểm cuối của con người! Từ sau khi Thần chiến hơn mười lăm vạn năm nay, có lẽ bắt đầu từ chúng ta, sẽ thay đổi loại cục diện không ai phi thăng Thần Giới này!

Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Tiền bối nói rất đúng! Không biết tiền bối muốn đưa công pháp này cho người nào vậy?
Phải biết rằng, ở Thánh Vực này Lăng Tiêu cũng có vài kẻ đối đầu. Chỉ cần ngài không truyền cho gia tộc đối đầu của ta là được.

Lăng Tiêu cười tủm tỉm nói, song trên thực tế trong lòng hắn sao lại không biết, người có vị trí nhất trong lòng Lam Hi, đó nhất định là ca ca của nàng ta.

Lam Hi xua tay nói:
- Sao có thể như thế! Ngươi yên tâm được rồi! Ta định tặng công pháp này cho ca ca ta. Hơn nữa ta sẽ không cho ông ấy truyền cho đám vãn bối không nên thân kia, bọn chúng căn bản không có năng lực hiểu được loại công pháp cao cấp này!

Lăng Tiêu cười gật gật đầu:
- Không thành vấn đề! Ta đáp ứng rồi...

- Tốt lắm! Chúng ta động thủ đi!

Lam Hi rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, khẩn cấp nói, đối mặt với Lăng Tiêu đã bế quan hơn trăm năm nay. Ngoài miệng tuy rằng nàng ta nói cứng như thế, bởi vì đối với các cường giả chân chính chí cao như nàng ta mà nói, thời gian trăm năm cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, cho dù có thể tinh tiến, thì có thể tinh tiến bao nhiêu chứ? Nhưng trong lòng nàng ta thật cũng có nhiều chờ mong, bởi vì đồng thời nàng cũng hiểu được một điều, gã thanh niên này, không thể đánh giá theo các võ giả khác ở Thánh Vực được. Cũng giống như thằng nhỏ ở Diệp gia kia, mới qua một ngàn tám trăm năm, chỉ sợ lúc này cũng đã mạnh hơn so với thực lực của mình? Nghĩ vậy, trong lòng Lam Hi dâng lên một cơn tức giận, trong nháy mắt cơn phẫn nộ này đã dung nhập vào trên khí thế của bản thân nàng ta!

Vù!

Chỉ trong giây lát trên người Lam Hi bộc phát ra một cỗ khí thế hùng mạnh, càng là đạt tới cảnh giới tối cao, khí thế trên người võ giả cũng càng khiến cho người ta có một loại cảm giác huyền diệu như không thấy dấu tích nhưng có thể truy tìm được. Lam Hi hướng về phía Lăng Tiêu quát lớn:
- Ra chiêu!

Lăng Tiêu bị cổ khí thế trên người Lam Hi đè ép, trên người hắn tự nhiên sinh ra một lực lượng nhu hòa chống lại, đối với khí thế của Lam Hi mà nói, cổ khí thế trên người Lăng Tiêu này giống như một khối bông thật to! Khiến Lam Hi có cảm giác như đánh thế nào cũng không chạm đến đáy được. Càng làm cho Lam Hi khó chịu là, Lăng Tiêu vẫn như xem thường khí thế hùng mạnh của nàng ta, hắn thản nhiên cười nói:
- Ta còn chưa nói xong mà! Chúng ta vừa mới nói, là điều kiện ngài thắng. Nhưng, nếu ngài bị đánh bại thì sao?

- Không có khả năng!

Lam Hi quát to một tiếng lanh lãnh:
- Ra tay đi!
Theo thanh âm của Lam Hi, từ trong cơ thể nàng ta bộc phát ra khí thế càng thêm hùng mạnh.

Lăng Tiêu cũng không khỏi có chút bội phục Lam Hi, cái gọi là chộp lấy cơ hội hẳn là như thế này! Sử dụng hết thảy cơ hội gì đó có thể lợi dụng, dựa vào đó tăng cao khí thế của chính mình, thuận tiện đè ép khí thế của người khác! Lam Hi liên tục yêu cầu Lăng Tiêu ra tay, nếu Lăng Tiêu không động thủ, khí thế này nhất định sẽ yếu đi!

"Tuy rằng Lam Hi rất thông minh, cũng rất lợi hại, tuy nhiên sử dụng những thứ đó với ta cũng chỉ là trò trẻ con!" Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, khí thế trên người kia càng nhu hòa hơn, hắn cười nói
- Nếu lỡ ngài bị đánh bại thì sao?

Khí thế của Lam Hi lúc này đã tăng lên tới đỉnh điểm, đột nhiên Lam Hi dịu dàng cười, sau đó nói:
- Ta đây sẽ... vĩnh viễn ở lại Thục Sơn!

Nụ cười dịu dàng này vô cùng quyến rũ!

Cũng vì trong lòng Lam Hi tức giận Lăng Tiêu dài dòng, nên dung nhập đạo pháp mị công của mình vào khí thế thi triển ra. Với cảnh giới Đại viên mãn của Lam Hi, ít nhiều gì cũng có thể tiếp xúc với pháp tắc thiên địa, mà Lam Hi lại tìm hiểu công pháp của Lăng Tiêu tặng cho nàng, đối với công pháp mị công của nàng tu luyện, lại có thêm hiểu biết hoàn toàn mới, đó là nụ cười khuynh quốc khuynh thành này!

Khiến Lăng Tiêu cũng không kìm được thoáng bị khựng lại, ngay trong khoảnh khắc này Lam Hi ra tay!

Thân thể của Lam Hi giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của trọng lực, nhân kiếm hợp nhất tạo thành một đường cong quỷ dị, đâm thẳng vào Lăng Tiêu!

Lam Hi vốn đang căm tức trong lòng, nàng muốn giáo huấn cho tên tiểu tử dài dòng kia một chút, để cho hắn biết được một đạo lý: "Đánh cuộc với ngươi, chỉ có ta thắng, không có ta bại! Nếu muốn thắng ta, để qua một vạn năm nữa rồi nói sau!"

Hai người vốn cách nhau rất gần, chỉ không đến một trăm mét. Chút khoảng cách ấy, đối với cường giả chí cao cảnh giới Đại viên mãn này mà nói, quả thực giống như không có khoảng cách!

Thân mình Lam Hi trong nháy mắt đã tới sát bên Lăng Tiêu, một kiếm này mang theo hào quang như dãi tơ, đâm thẳng vào vai trái Lăng Tiêu, đồng thời kiếm ý và kiếm thế lại bao phủ toàn thân Lăng Tiêu vào trong đó!

Nói cách khác, mặc kệ Lăng Tiêu né tránh như thế nào, cũng hoàn toàn không tránh thoát một kiếm của Lam Hi này!

Lúc này, trên mặt Lăng Tiêu lại lộ ra một nụ cười có pha chút kỳ bí, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay rời tay bay ra, hóa thành một luồng sáng màu đỏ tươi tiếp đón Lam Hi, "ầm" một tiếng!

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!

Lam Hi thoáng hoa mắt một cái, dường như thấy một thiếu nữ xinh đẹp cầm trong tay một thanh bảo kiếm màu đỏ tươi, hung hăng va vào thanh bảo kiếm của mình!

Ầm!

Một luồng lực lượng cực kỳ to lớn truyền đến, khiến Lam Hi đột nhiên có cảm giác như tới ngày tận thế. Thân thể của nàng ta bị luồng lực lượng này đánh trúng bắn rất nhanh về phía sau hơn một vạn thước!

Lam Hải núp mình ở trên tầng mây quan sát, cùng đám người Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt tất cả đều trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng Lăng Tiêu nói Lam Hi không phải đối thủ của hắn! Nhưng... nhưng cũng không thể khoa trương như vậy chứ? Lúc này mới có một chiêu nha! Phải biết rằng, trong các võ giả Thánh Vực, có thể nói Lam Hi đã đạt tới cảnh giới đỉnh điểm!

Nói Đại viên mãn có cảnh giới đỉnh cao, nhưng Đại viên mãn cao cấp cũng đúng, đỉnh điểm cũng đúng, đều đủ để đại biểu là một võ giả có khả năng đạt được thành tựu cao nhất!

Về phần nói phi thăng Thần giới... vậy thì rất xa xôi! Sự việc hơn mười lăm vạn năm trước, tuy rằng mọi người đều biết đó không phải là truyền thuyết, không phải là thần thoại, nhưng qua thời gian mười mấy vạn năm nay, hạng người kinh thế hãi tục gì đó không có xuất hiện!? Cũng không một người nào có thể phi thăng Thần giới, mọi người trên cơ bản đều đã nhận định rằng: Thần giới... đã mai một rồi!

Hay nói cách khác Thánh Vực cũng chính là điểm cuối của nhân loại! Cho nên, đạt tới cảnh giới Đại viên mãn này, trên cơ bản cũng như tuyên cáo điểm cuối cùng của một vũ giả nhân loại.

Trận chiến giữa hai người chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí còn chưa kịp dẫn tới hiện tượng dị biến của thiên địa. Cho đến lúc thân mình Lam Hi bị đánh bay lui ra ngoài, trên bầu trời, mới đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng vặn vẹo, giống như là không gian bị xé rách, vô số mây đen cuồn cuộn tụ tập tới bên này. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status