Nhìn hai nàng có chút chần chừ. Lăng tiêu cười hỏi:
- Không phải là tên Diệp Thiên kia lại đến khiêu khích chứ? Người này tuy rằng cuồng ngạo, nhưng ta cảm thấy hắn không phải là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu!!!
- Không đúng không đúng.
Diệp Tử khoát tay, lắc đầu nói:
- Mây năm nay tuy rằng chúng ta đều biết huynh còn sống. Nhưng người bên ngoài lại đoán huynh đã cùng Diệp Thiên đồng quy vu tận.
Diệp tử nói xong, cười tủm tỉm nói:
- Tin đồn như thế thật ra có rất nhiều. Tuy nhiên chắc chắn hầu hết mọi người sẽ khôgn tin thế. Đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn rồi thì sao có thể chết dễ dàng như vậy chứ!
Hoàng Phủ Nguyệt lúc này cũng nhẹ giọng cười nói:
- Nha đầu Thanh Thanh kia, mấy năm trước từng đi ra ngoài lịch lãm. Bởi vì thực lực của nàng tăng quá nhanh khiến chúng ta lo lắng tâm cảnh của nàng không vững vàng đành để nàng ra ngoài tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài. Thực ra cho dù là lúc xưa ở nhân giới , nha đầu này cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm sống. Mà tính tình của nàng lại hơi hấp tấp. Điều này chắc là huynh cũng nhìn ra. Ở bên ngoài Thục Sơn phái, tự nhiên không thể mong tất cả mọi người đều tôn kính huynh. Nha đầu này nghe được mấy người chửi bới huynh thì không chịu nổi. cho nên đi ra ngoài lịch lãm sáu năm, đánh nhau với người ta hơn mười trận. Về cơ bản toàn bộ đều là bởi vì có người nói huynh đã chết, hoặc là có chút nghi ngờ thực lực của Thục Sơn chúng ta. tuy nhiên nói chung thì nha đầu này thua ít thắng nhiều, cũng không làm suy giảm danh vọng Thục Sơn chúng ta.
Lúc này, Diệp Tử đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Nha đầu này không biết trúng độc gì của huynh, sùng bái huynh đến tận xương tủy.
Hoàng Phủ Nguyệt lại nói tiếp:
- Muội nghe nói năm đó lúc người nào đó giáng lâm nhân giới từng thành toàn cho một đệ tử.
Diệp Tử mở to hai mắt nhìn nói:
- Không phải nha đầu Thanh Thanh kia chứ?
Biểu tình thì thoạt nhìn tựa như hoàn toàn không biét có chuyện này. Trên thực tế, có gì nàng không biết đâu? Lăng Tiêu bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười trừ với hai nàng.
- Không phải là tên Diệp Thiên kia lại đến khiêu khích chứ? Người này tuy rằng cuồng ngạo, nhưng ta cảm thấy hắn không phải là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu!!!
- Không đúng không đúng.
Diệp Tử khoát tay, lắc đầu nói:
- Mây năm nay tuy rằng chúng ta đều biết huynh còn sống. Nhưng người bên ngoài lại đoán huynh đã cùng Diệp Thiên đồng quy vu tận.
Diệp tử nói xong, cười tủm tỉm nói:
- Tin đồn như thế thật ra có rất nhiều. Tuy nhiên chắc chắn hầu hết mọi người sẽ khôgn tin thế. Đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn rồi thì sao có thể chết dễ dàng như vậy chứ!
Hoàng Phủ Nguyệt lúc này cũng nhẹ giọng cười nói:
- Nha đầu Thanh Thanh kia, mấy năm trước từng đi ra ngoài lịch lãm. Bởi vì thực lực của nàng tăng quá nhanh khiến chúng ta lo lắng tâm cảnh của nàng không vững vàng đành để nàng ra ngoài tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài. Thực ra cho dù là lúc xưa ở nhân giới , nha đầu này cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm sống. Mà tính tình của nàng lại hơi hấp tấp. Điều này chắc là huynh cũng nhìn ra. Ở bên ngoài Thục Sơn phái, tự nhiên không thể mong tất cả mọi người đều tôn kính huynh. Nha đầu này nghe được mấy người chửi bới huynh thì không chịu nổi. cho nên đi ra ngoài lịch lãm sáu năm, đánh nhau với người ta hơn mười trận. Về cơ bản toàn bộ đều là bởi vì có người nói huynh đã chết, hoặc là có chút nghi ngờ thực lực của Thục Sơn chúng ta. tuy nhiên nói chung thì nha đầu này thua ít thắng nhiều, cũng không làm suy giảm danh vọng Thục Sơn chúng ta.
Lúc này, Diệp Tử đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Nha đầu này không biết trúng độc gì của huynh, sùng bái huynh đến tận xương tủy.
Hoàng Phủ Nguyệt lại nói tiếp:
- Muội nghe nói năm đó lúc người nào đó giáng lâm nhân giới từng thành toàn cho một đệ tử.
Diệp Tử mở to hai mắt nhìn nói:
- Không phải nha đầu Thanh Thanh kia chứ?
Biểu tình thì thoạt nhìn tựa như hoàn toàn không biét có chuyện này. Trên thực tế, có gì nàng không biết đâu? Lăng Tiêu bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười trừ với hai nàng.
/761
|