Trong Thánh Vực, tác dụng của truyền tống trận cũng không lớn như trong tưởng tượng, bởi vì loại truyền tống trận này chỉ có thể đơn hướng, hút người từ nhân giới lên, cường nhân của Thánh Vực không thể thông qua truyền tống trận để tiến vào lãnh thổ nhân giới. Nghe nói trước thời Cổ Thần chiến, chỉ cần lưu lại tọa độ là các truyền tống trận có thể truyền tống lẫn nhau. Nhưng sau Cổ Thần chiến, cũng không biết vì sao mà truyền tống trận lại mất đi công hiệu nguyên bản.
Tuy rằng trong rất nhiều gia tộc hoặc thế lực đều có truyền tống trận nhưng gần như không ai đi hao phí rất nhiều tinh thạch để khởi động nó. Gần năm trăm năm qua, cũng chỉ có Âu Dương gia mở ra truyền tống trận hai lần, trong đó một lần còn liên quan tới Lăng Tiêu và bị Lăng Tiêu dùng một kiếm chém nát cánh cửa Thánh Vực. Cũng bởi vậy mà Âu Dương gia là một gia tộc trung cấp trở nên mặt xám mày tro, vô cùng mất mặt.
Cho nên, bên trong Thánh Vực cũng không nhiều người nghiên cứu về truyền tống trận, muốn thành lập một truyền tống trận, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Tuy nhiên cho dù khó khăn hơn nữa cũng không dao động lòng tin của Lăng Tiêu. Thoạt nhìn thì thời gian trong Thánh Vực và nhân giới là tương đồng. Một ngày ở Thánh Vực cũng tương đương một ngày ở nhân giới.
Mình phi thăng lên Thánh Vực đã hơn mười năm, tuy rằng không tới mức biển cả thành ruộng dâu nhưng đời người có bao nhiêu lần mười năm chứ? Cho dù những người đó đều là người luyện võ có thực lực mạnh mẽ, cho dù bọn họ đều có thể sống lâu mấy trăm năm, nhưng tu luyện trong Thánh Vực chung quy vẫn phải nhanh hơn hẳn so với ở nhân giới chứ.
Cho dù ở nhân giới Thục Sơn phái có một linh mạch lớn vô cùng cũng không thể so với Thánh Vực được.
Đạo của Lăng Tiêu, tu chính là tình, tu chính là nghĩa!
Vô tình vô nghĩa, không nhìn chúng sinh, không nhìn hết thảy ... ... không phải là bản tâm của Lăng Tiêu!
Có lẽ có một ngày, hắn sẽ đứng trên một đỉnh cao nhất nào đó, cho dù tới lúc đó, trong lòng Lăng Tiêu cũng sẽ không quên đi thân nhân của mình, sẽ không quên đi bạn bè của mình, sẽ không quên đi hồng nhan tri kỷ của mình, không quên đi người mình yêu!
Không quan tâm tới người bên cạnh mình, vốn là biểu hiện cực kỳ ích kỷ, lại còn cố gắng tìm vô số lý do chứng minh rằng sự ích kỷ đó là đúng... đối với Lăng Tiêu, người như vậy cho dù có thăng thành tiên, cho dù thăng thành thần, cũng căn bản chỉ là kẻ vô nghĩa.
- Lăng tông chủ, nếu muốn thành lập loại truyền tống trận này, đầu tiên, cần phải có rất nhiều bí ngân, huyền thiết, tinh kim và các loại tài liệu luyện khí thượng đẳng, sau đó còn phải có năng lực khống chế tinh thần siêu cường! Cần khắc ma pháp trận đồ lên truyền tống trận, sau đó còn cần có rất nhiều tinh thạch để mở nó ra, mà những thứ tự nhiên không tính là vấn đề gì đối với Lăng tông chủ, nhưng còn có một vấn đề ... ... Một lão già tóc trắng xoá, thoạt nhìn bộ dáng yếu đuối, trên thực tế, năm nay y cũng chỉ có hơn ba trăm tuổi, chớ nói Kiếm Thánh, cho dù là trong mắt Kiếm Tôn bậc cao, tuổi như vậy cũng không tính cái gì. Nhưng lão già này lại chỉ có được thực lực Kiếm Hoàng.
Tuy rằng trong rất nhiều gia tộc hoặc thế lực đều có truyền tống trận nhưng gần như không ai đi hao phí rất nhiều tinh thạch để khởi động nó. Gần năm trăm năm qua, cũng chỉ có Âu Dương gia mở ra truyền tống trận hai lần, trong đó một lần còn liên quan tới Lăng Tiêu và bị Lăng Tiêu dùng một kiếm chém nát cánh cửa Thánh Vực. Cũng bởi vậy mà Âu Dương gia là một gia tộc trung cấp trở nên mặt xám mày tro, vô cùng mất mặt.
Cho nên, bên trong Thánh Vực cũng không nhiều người nghiên cứu về truyền tống trận, muốn thành lập một truyền tống trận, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Tuy nhiên cho dù khó khăn hơn nữa cũng không dao động lòng tin của Lăng Tiêu. Thoạt nhìn thì thời gian trong Thánh Vực và nhân giới là tương đồng. Một ngày ở Thánh Vực cũng tương đương một ngày ở nhân giới.
Mình phi thăng lên Thánh Vực đã hơn mười năm, tuy rằng không tới mức biển cả thành ruộng dâu nhưng đời người có bao nhiêu lần mười năm chứ? Cho dù những người đó đều là người luyện võ có thực lực mạnh mẽ, cho dù bọn họ đều có thể sống lâu mấy trăm năm, nhưng tu luyện trong Thánh Vực chung quy vẫn phải nhanh hơn hẳn so với ở nhân giới chứ.
Cho dù ở nhân giới Thục Sơn phái có một linh mạch lớn vô cùng cũng không thể so với Thánh Vực được.
Đạo của Lăng Tiêu, tu chính là tình, tu chính là nghĩa!
Vô tình vô nghĩa, không nhìn chúng sinh, không nhìn hết thảy ... ... không phải là bản tâm của Lăng Tiêu!
Có lẽ có một ngày, hắn sẽ đứng trên một đỉnh cao nhất nào đó, cho dù tới lúc đó, trong lòng Lăng Tiêu cũng sẽ không quên đi thân nhân của mình, sẽ không quên đi bạn bè của mình, sẽ không quên đi hồng nhan tri kỷ của mình, không quên đi người mình yêu!
Không quan tâm tới người bên cạnh mình, vốn là biểu hiện cực kỳ ích kỷ, lại còn cố gắng tìm vô số lý do chứng minh rằng sự ích kỷ đó là đúng... đối với Lăng Tiêu, người như vậy cho dù có thăng thành tiên, cho dù thăng thành thần, cũng căn bản chỉ là kẻ vô nghĩa.
- Lăng tông chủ, nếu muốn thành lập loại truyền tống trận này, đầu tiên, cần phải có rất nhiều bí ngân, huyền thiết, tinh kim và các loại tài liệu luyện khí thượng đẳng, sau đó còn phải có năng lực khống chế tinh thần siêu cường! Cần khắc ma pháp trận đồ lên truyền tống trận, sau đó còn cần có rất nhiều tinh thạch để mở nó ra, mà những thứ tự nhiên không tính là vấn đề gì đối với Lăng tông chủ, nhưng còn có một vấn đề ... ... Một lão già tóc trắng xoá, thoạt nhìn bộ dáng yếu đuối, trên thực tế, năm nay y cũng chỉ có hơn ba trăm tuổi, chớ nói Kiếm Thánh, cho dù là trong mắt Kiếm Tôn bậc cao, tuổi như vậy cũng không tính cái gì. Nhưng lão già này lại chỉ có được thực lực Kiếm Hoàng.
/761
|