Trong câu: 螳螂捕蝉, 在后黄雀 - đường lang bộ thiền. tại hậu hoàng tước.
Bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau. Ý nói người ngu dự dịnh làm chuyện gì, bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Huyền Thiên ngưng một chút nói tiếp:
- Địa hỏa chi linh này bị bản tôn nuốt gọn, lại hút khô tinh hoa hỏa hệ ở nơi này! Rốt cục khôi phục lại được một phần trăm năng lượng! Tiểu tử! Để báo đáp công ngươi, ta đáp ứng lấy loại trạng thái hiện tại này, xuất chiến ba lần cho ngươi! Những Người tu luyện ngươi nói đó, từ cao đến thấp, với thực lực của bản tôn hiện tại thật dễ dàng giết sạch!
Huyền Thiên nói xong, đột nhiên nói tiếp:
- Phía trên có mấy người đang mai phục, muốn cho bọn chúng kinh hoàng một trận hay không?
Lăng Tiêu nhếch miệng, sau đó nói:
- Không tính trong ba lần đó chứ!
Huyền Thiên bĩu môi:
- Một đám trẻ con nhảy nhót, bản tôn cũng muốn chơi đùa một chút!
Nói xong, một luồng hào quang màu vàng đất từ trên lệnh bài Huyền Thiên chợt lóe lên trong nháy mắt bắn vọt lên trên hang động!
Lăng Tiêu cầm lệnh bài Huyền Thiên, sau đó hướng lên cửa động rất nhanh bay đi!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau khi Tương Chu bị thương, ra tới bên ngoài, những người đó cũng không có nhân cơ hội công kích hắn. Một là không oán không cừu, hai là bảo vật kia cũng không ở trong tay hắn. Cho nên để Tương Chu ung dung rời đi.
Rồi sau đó Lam Thiên Mai chạy ra tới thiếu chút nữa lọt vào ổ công kích. Khi Lam Thiên Mai còn cách cửa động khoảng chừng một trăm mét liền lớn tiếng kêu lên bản thân mình cũng chưa lấy được cái gì.
Tuy nhiên mặc dù thế, bốn người kia tuy không có công kích nàng, nhưng khi Lam Thiên Mai đi ra liền đồng loạt ra tay giữ nàng lại chỗ này. Sau một phen giải thích, mới buông tha cho Lam Thiên Mai rời đi.
Bởi vì bọn họ cũng đều biết, trừ bọn họ ra quả thật còn có một cường giả ở bên trong, hơn nữa vẫn chưa ra ngoài.
Lam Thiên Mai nói cho bọn họ biết, thực lực của cường giả đó mạnh hơn bọn họ không ít, vậy nếu bảo vật hiện ra thì nhất định ở trong tay hắn. Nói xong nàng liền bay đuổi theo hướng Tương Chu rời đi.
Vì thế lúc này rốt cục đợi trước cửa động sáng choang, bốn người đều mở cờ trong bụng, đồng thời đều tự cảnh giác đối phương tập kích, dốc toàn lực chú ý phóng tới nơi cửa động đó!
Ngay tại trong nháy mắt thân mình Lăng Tiêu vừa ra tới, đột nhiên bốn đạo kiếm khí mãnh liệt chém tới thân thể Lăng Tiêu. Nếu không biết trước, cho dù là cường giả cảnh giới Đại viên mãn gặp thế này chỉ sợ cũng phải chịu thiệt!
Đối phương tung ra chiêu thức ấy, mỗi người đều dốc hết toàn lực, khẳng định là không có ý lưu lại người sống.
Trong bốn đạo kiếm khí ẩn chứa đầy sát ý hủy diệt đúng thực có thể hủy diệt tâm mạch người ta, càng đừng nói lực lượng vô cùng khủng khiếp và cực kỳ sắc bén trên kiếm khí kia!
Lăng Tiêu tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng thấy lòng lang dạ sói của bốn người này, trong lòng hắn vẫn không kìm được nỗi phẫn nộ, lệnh bài Huyền Thiên trong tay hướng tới một lão già gầy ốm trong số đó, ngay lập tức bắn ra một luồng kiếm khí, lão già kinh hãi không thôi liên tục lùi về phía sau, nhưng hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát đạo kiếm khí.
Kiếm khí xuyên qua cánh tay phải lão già gầy ốm, nguyên cánh tay lão kể cả thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa trong tay rơi vào bụi bậm. Lão già gào lên một tiếng thảm thiết, không chút do dự, thân mình lão như tia chớp bay nhanh về hướng ngược lại, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại, liền chật vật chạy trốn!
Lăng Tiêu cầm trong tay thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, liên tiếp vung lên hai cái, hai đạo kiếm khí vọt tới hai huynh đệ song đôi kia, đồng thời thân mình Lăng Tiêu rất nhanh né tránh bốn đạo kiếm khí của bốn người trong đường tơ kẻ tóc. "Ầm" một tiếng bốn đạo kiếm khí đào một hố sâu cực kỳ rộng lớn trên mặt đất, bắn ra vô số đất đá mù mịt!
Thân thể Lăng Tiêu thì đột nhiên phóng vọt tới người trung niên thân hình cao lớn, sau đó nhích qua bên trái, tay nắm lại thành quyền, mạnh mẽ đập vào hông người trung niên đó!
Người trung niên thấy thế không kìm nổi hét lên một tiếng điên cuồng, cả người cũng bùng lên một khí thế kinh người, tung lên nắm tay thật lớn của hắn hung hăng đấm vào nắm tay của Lăng Tiêu.
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc nắm tay của hai người va chạm nhau, Lăng Tiêu thậm chí có thể nhìn ra một tia hào quang chê cười từ trong mắt người trung niên đồ sộ này.
- Đi chết đi! Tiểu tử!
Người trung niên hét to một tiếng!
Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình thản, hai mắt sâu lắng không dao động nhìn gã trung niên khổng lồ, trong nháy mắt khi nắm tay tiếp xúc với nắm tay người trung niên, hắn mới chợt nắm thật chặt, đồng thời từ nắm tay của Lăng Tiêu một kình lực cực kỳ mãnh liệt tuôn ra.
Trong nháy mắt trong mắt người trung niên dáng người đồ sộ kia hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ chê cười còn sót lại ở khóe mắt, thậm chí theo cái miệng há hốc cũng chưa kịp thu hồi lại!
Một tiếng "Bốp" vô cùng nặng nề vang lên, từ trên nắm tay hắn truyền đến một tràng tiếng "rắc rắc" của xương nứt vỡ ra! Gã trung niên phát ra một tiếng thét thảm thiết long trời lở đất, cả cánh tay lập tức buông thỏng xuống như một con cá chích bị rút xương làm gỏi (hì hì...Hà Tiên đấy! ), đồng thời lắc lư cùng với thân thể hắn bị bắn tung ra ngoài.
Hai huynh đệ sinh đôi vốn hoàn toàn không ngờ người đi ra sau cùng này lại lợi hại đến thế, bốn người vây đánh một, chẳng những không làm gì được đối phương, ngược lại bị người ta ung dung nhẹ nhàng đánh cho tan tác như thế.
- Nguy hiểm!
Hai huynh đệ sinh đôi kinh hô một tiếng, sau đó vận toàn lực vào một kiếm đón nhận đạo kiếm khí kia.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng nổ vang lên, gần như cùng một lúc với tiếng kêu thảm thiết của gã trung niên thân hình cao lớn, thân mình hai huynh đệ sinh đôi này giống như hai chiếc lá bị cơn gió lốc cuốn lên cao bay tít ra xa, phun mạnh máu tươi đầy trời.
Lúc này thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu bùng lên vầng hào quang, thừa dịp khoảnh khắc gã cự hán thét lên thảm thiết, đâm thẳng một kiếm vào ngay ngực gã cự hán. Vòng cương khí hộ thể bao quanh thân thể gã cự hán, liền giống như giấy dán cửa sổ, bị Yêu Huyết kiếm đâm thủng qua một cách dễ dàng.
Phù phù!
Một kiếm này đâm xuyên qua thân thể gã cự hán.
Trong hai mắt Lăng Tiêu vẫn bình thản, nếu vừa rồi bốn người không có chủ ý đánh lén định đưa hắn vào chỗ chết, thì hắn đâu cần phải ra tay nặng như thế?
Muốn giết ta thì phải gánh chịu hậu quả bị ta giết!
Huyền Thiên sau khi tung một kích chặt đứt một cánh tay lão già gầy ốm, thấy lão chạy trốn, Huyền Thiên giận tím mặt, lệnh bài chợt lóe hào quang liền đuổi theo. Đuổi tới phía sau lão già, trên lệnh bài bắn ra một đạo hào quang trắng toát, lướt tới thân mình lão.
Nếu Lam Thiên Mai còn ở chỗ này, nhất định sẽ rất quen thuộc với hào quang trắng xóa đó.
Còn lão già gầy ốm tuy rằng bị chặt đứt một cánh tay, nhưng trên thực tế cảm giác cũng không có vì thế mà giảm xuống bao nhiêu, làm sao lại không cảm nhận được phía sau truyền tới một luồng sát ý thuần túy, trong hai mắt lão lóe ra vẻ kinh hoàng, cuống quýt kêu lên:
- Đừng giết ta... Ái....
Tiếng kêu giống như một con gà bị bóp chẹt cổ.
Bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau. Ý nói người ngu dự dịnh làm chuyện gì, bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Huyền Thiên ngưng một chút nói tiếp:
- Địa hỏa chi linh này bị bản tôn nuốt gọn, lại hút khô tinh hoa hỏa hệ ở nơi này! Rốt cục khôi phục lại được một phần trăm năng lượng! Tiểu tử! Để báo đáp công ngươi, ta đáp ứng lấy loại trạng thái hiện tại này, xuất chiến ba lần cho ngươi! Những Người tu luyện ngươi nói đó, từ cao đến thấp, với thực lực của bản tôn hiện tại thật dễ dàng giết sạch!
Huyền Thiên nói xong, đột nhiên nói tiếp:
- Phía trên có mấy người đang mai phục, muốn cho bọn chúng kinh hoàng một trận hay không?
Lăng Tiêu nhếch miệng, sau đó nói:
- Không tính trong ba lần đó chứ!
Huyền Thiên bĩu môi:
- Một đám trẻ con nhảy nhót, bản tôn cũng muốn chơi đùa một chút!
Nói xong, một luồng hào quang màu vàng đất từ trên lệnh bài Huyền Thiên chợt lóe lên trong nháy mắt bắn vọt lên trên hang động!
Lăng Tiêu cầm lệnh bài Huyền Thiên, sau đó hướng lên cửa động rất nhanh bay đi!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau khi Tương Chu bị thương, ra tới bên ngoài, những người đó cũng không có nhân cơ hội công kích hắn. Một là không oán không cừu, hai là bảo vật kia cũng không ở trong tay hắn. Cho nên để Tương Chu ung dung rời đi.
Rồi sau đó Lam Thiên Mai chạy ra tới thiếu chút nữa lọt vào ổ công kích. Khi Lam Thiên Mai còn cách cửa động khoảng chừng một trăm mét liền lớn tiếng kêu lên bản thân mình cũng chưa lấy được cái gì.
Tuy nhiên mặc dù thế, bốn người kia tuy không có công kích nàng, nhưng khi Lam Thiên Mai đi ra liền đồng loạt ra tay giữ nàng lại chỗ này. Sau một phen giải thích, mới buông tha cho Lam Thiên Mai rời đi.
Bởi vì bọn họ cũng đều biết, trừ bọn họ ra quả thật còn có một cường giả ở bên trong, hơn nữa vẫn chưa ra ngoài.
Lam Thiên Mai nói cho bọn họ biết, thực lực của cường giả đó mạnh hơn bọn họ không ít, vậy nếu bảo vật hiện ra thì nhất định ở trong tay hắn. Nói xong nàng liền bay đuổi theo hướng Tương Chu rời đi.
Vì thế lúc này rốt cục đợi trước cửa động sáng choang, bốn người đều mở cờ trong bụng, đồng thời đều tự cảnh giác đối phương tập kích, dốc toàn lực chú ý phóng tới nơi cửa động đó!
Ngay tại trong nháy mắt thân mình Lăng Tiêu vừa ra tới, đột nhiên bốn đạo kiếm khí mãnh liệt chém tới thân thể Lăng Tiêu. Nếu không biết trước, cho dù là cường giả cảnh giới Đại viên mãn gặp thế này chỉ sợ cũng phải chịu thiệt!
Đối phương tung ra chiêu thức ấy, mỗi người đều dốc hết toàn lực, khẳng định là không có ý lưu lại người sống.
Trong bốn đạo kiếm khí ẩn chứa đầy sát ý hủy diệt đúng thực có thể hủy diệt tâm mạch người ta, càng đừng nói lực lượng vô cùng khủng khiếp và cực kỳ sắc bén trên kiếm khí kia!
Lăng Tiêu tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng thấy lòng lang dạ sói của bốn người này, trong lòng hắn vẫn không kìm được nỗi phẫn nộ, lệnh bài Huyền Thiên trong tay hướng tới một lão già gầy ốm trong số đó, ngay lập tức bắn ra một luồng kiếm khí, lão già kinh hãi không thôi liên tục lùi về phía sau, nhưng hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát đạo kiếm khí.
Kiếm khí xuyên qua cánh tay phải lão già gầy ốm, nguyên cánh tay lão kể cả thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa trong tay rơi vào bụi bậm. Lão già gào lên một tiếng thảm thiết, không chút do dự, thân mình lão như tia chớp bay nhanh về hướng ngược lại, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại, liền chật vật chạy trốn!
Lăng Tiêu cầm trong tay thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, liên tiếp vung lên hai cái, hai đạo kiếm khí vọt tới hai huynh đệ song đôi kia, đồng thời thân mình Lăng Tiêu rất nhanh né tránh bốn đạo kiếm khí của bốn người trong đường tơ kẻ tóc. "Ầm" một tiếng bốn đạo kiếm khí đào một hố sâu cực kỳ rộng lớn trên mặt đất, bắn ra vô số đất đá mù mịt!
Thân thể Lăng Tiêu thì đột nhiên phóng vọt tới người trung niên thân hình cao lớn, sau đó nhích qua bên trái, tay nắm lại thành quyền, mạnh mẽ đập vào hông người trung niên đó!
Người trung niên thấy thế không kìm nổi hét lên một tiếng điên cuồng, cả người cũng bùng lên một khí thế kinh người, tung lên nắm tay thật lớn của hắn hung hăng đấm vào nắm tay của Lăng Tiêu.
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc nắm tay của hai người va chạm nhau, Lăng Tiêu thậm chí có thể nhìn ra một tia hào quang chê cười từ trong mắt người trung niên đồ sộ này.
- Đi chết đi! Tiểu tử!
Người trung niên hét to một tiếng!
Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình thản, hai mắt sâu lắng không dao động nhìn gã trung niên khổng lồ, trong nháy mắt khi nắm tay tiếp xúc với nắm tay người trung niên, hắn mới chợt nắm thật chặt, đồng thời từ nắm tay của Lăng Tiêu một kình lực cực kỳ mãnh liệt tuôn ra.
Trong nháy mắt trong mắt người trung niên dáng người đồ sộ kia hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ chê cười còn sót lại ở khóe mắt, thậm chí theo cái miệng há hốc cũng chưa kịp thu hồi lại!
Một tiếng "Bốp" vô cùng nặng nề vang lên, từ trên nắm tay hắn truyền đến một tràng tiếng "rắc rắc" của xương nứt vỡ ra! Gã trung niên phát ra một tiếng thét thảm thiết long trời lở đất, cả cánh tay lập tức buông thỏng xuống như một con cá chích bị rút xương làm gỏi (hì hì...Hà Tiên đấy! ), đồng thời lắc lư cùng với thân thể hắn bị bắn tung ra ngoài.
Hai huynh đệ sinh đôi vốn hoàn toàn không ngờ người đi ra sau cùng này lại lợi hại đến thế, bốn người vây đánh một, chẳng những không làm gì được đối phương, ngược lại bị người ta ung dung nhẹ nhàng đánh cho tan tác như thế.
- Nguy hiểm!
Hai huynh đệ sinh đôi kinh hô một tiếng, sau đó vận toàn lực vào một kiếm đón nhận đạo kiếm khí kia.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng nổ vang lên, gần như cùng một lúc với tiếng kêu thảm thiết của gã trung niên thân hình cao lớn, thân mình hai huynh đệ sinh đôi này giống như hai chiếc lá bị cơn gió lốc cuốn lên cao bay tít ra xa, phun mạnh máu tươi đầy trời.
Lúc này thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu bùng lên vầng hào quang, thừa dịp khoảnh khắc gã cự hán thét lên thảm thiết, đâm thẳng một kiếm vào ngay ngực gã cự hán. Vòng cương khí hộ thể bao quanh thân thể gã cự hán, liền giống như giấy dán cửa sổ, bị Yêu Huyết kiếm đâm thủng qua một cách dễ dàng.
Phù phù!
Một kiếm này đâm xuyên qua thân thể gã cự hán.
Trong hai mắt Lăng Tiêu vẫn bình thản, nếu vừa rồi bốn người không có chủ ý đánh lén định đưa hắn vào chỗ chết, thì hắn đâu cần phải ra tay nặng như thế?
Muốn giết ta thì phải gánh chịu hậu quả bị ta giết!
Huyền Thiên sau khi tung một kích chặt đứt một cánh tay lão già gầy ốm, thấy lão chạy trốn, Huyền Thiên giận tím mặt, lệnh bài chợt lóe hào quang liền đuổi theo. Đuổi tới phía sau lão già, trên lệnh bài bắn ra một đạo hào quang trắng toát, lướt tới thân mình lão.
Nếu Lam Thiên Mai còn ở chỗ này, nhất định sẽ rất quen thuộc với hào quang trắng xóa đó.
Còn lão già gầy ốm tuy rằng bị chặt đứt một cánh tay, nhưng trên thực tế cảm giác cũng không có vì thế mà giảm xuống bao nhiêu, làm sao lại không cảm nhận được phía sau truyền tới một luồng sát ý thuần túy, trong hai mắt lão lóe ra vẻ kinh hoàng, cuống quýt kêu lên:
- Đừng giết ta... Ái....
Tiếng kêu giống như một con gà bị bóp chẹt cổ.
/761
|