Phương Văn Sơn cẩn thận dè dặt hướng tới, tuy nhiên lần này đội hình của bọn họ cực kỳ xa hoa, dùng để đối phó với một thế lực mới phát triển thậm chí có cảm giác như dùng dao mổ trâu để giết gà.
Cho dù gã Lăng Tiêu kia có trận pháp thần kỳ thì Phương Văn Sơn cũng không quá đặt trong lòng. Lão không tin, trước mặt tám gã cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả, một Thục Sơn phái nhỏ bé còn có thể chịu nổi!
Phàm là cường giả, đều có tự tin!
Bình thường mà nói, một người không có tự tin, sẽ không thể thành cường giả tuyệt thế. Tuy nhiên, giữa tự tin và tự phụ, thông thường chỉ cách một đường ranh giới.
Không thể nói Phương Văn Sơn không đủ cẩn thận. Dù sao hai người Thắng Thiên và Tử Lộ cũng biến mất vô tung, còn những người luyện võ tinh anh có cảnh giới Tiên Thiên của Phương gia cũng không có tin tức, nhưng trong lòng Phương Văn Sơn lại không tin, Thục Sơn phái có được thực lực tiêu diệt Thắng Thiên.
Trên thực tế, lão đoán không sai chút nào, chỉ có một chỗ sai là, lão và mọi người đều quá xem nhẹ uy lực trận pháp của Lăng Tiêu!
Nói cũng khó trách, bọn họ vốn xem thường Nhân giới, người trong Nhân giới. Ở trong mắt rất nhiều cường giả trong Thánh Vực, họ căn bản là một đám kiến! Cho nên, cho dù Nhân giới ngẫu nhiên có mấy người luyện võ có thực lực mạnh mẽ, đó chẳng qua chỉ là mấy con kiến biến dị thôi, căn bản không được đám người này đặt trong lòng.
Giống như bây giờ, phái ra những lão già hơn mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm còn chưa xuất thế, nói là coi trọng Lăng Tiêu, còn không bằng nói bọn họ coi trọng mạch khoáng tinh thạch!
Lăng Tiêu chờ sau khi mọi người quay lại môn phái. Hai người Lăng Tiêu và Lục Hải đứng bên đài cao, đây đã ở bên ngoài kết giới, tiếng thác nước vang lên không ngừng rơi vào trong tai, hơi nước ẩm ướt làm cho người ta có một loại cảm giác sau cơn mưa núi biến mới.
Cho dù gã Lăng Tiêu kia có trận pháp thần kỳ thì Phương Văn Sơn cũng không quá đặt trong lòng. Lão không tin, trước mặt tám gã cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả, một Thục Sơn phái nhỏ bé còn có thể chịu nổi!
Phàm là cường giả, đều có tự tin!
Bình thường mà nói, một người không có tự tin, sẽ không thể thành cường giả tuyệt thế. Tuy nhiên, giữa tự tin và tự phụ, thông thường chỉ cách một đường ranh giới.
Không thể nói Phương Văn Sơn không đủ cẩn thận. Dù sao hai người Thắng Thiên và Tử Lộ cũng biến mất vô tung, còn những người luyện võ tinh anh có cảnh giới Tiên Thiên của Phương gia cũng không có tin tức, nhưng trong lòng Phương Văn Sơn lại không tin, Thục Sơn phái có được thực lực tiêu diệt Thắng Thiên.
Trên thực tế, lão đoán không sai chút nào, chỉ có một chỗ sai là, lão và mọi người đều quá xem nhẹ uy lực trận pháp của Lăng Tiêu!
Nói cũng khó trách, bọn họ vốn xem thường Nhân giới, người trong Nhân giới. Ở trong mắt rất nhiều cường giả trong Thánh Vực, họ căn bản là một đám kiến! Cho nên, cho dù Nhân giới ngẫu nhiên có mấy người luyện võ có thực lực mạnh mẽ, đó chẳng qua chỉ là mấy con kiến biến dị thôi, căn bản không được đám người này đặt trong lòng.
Giống như bây giờ, phái ra những lão già hơn mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm còn chưa xuất thế, nói là coi trọng Lăng Tiêu, còn không bằng nói bọn họ coi trọng mạch khoáng tinh thạch!
Lăng Tiêu chờ sau khi mọi người quay lại môn phái. Hai người Lăng Tiêu và Lục Hải đứng bên đài cao, đây đã ở bên ngoài kết giới, tiếng thác nước vang lên không ngừng rơi vào trong tai, hơi nước ẩm ướt làm cho người ta có một loại cảm giác sau cơn mưa núi biến mới.
/761
|