Lăng Tiêu cười thản nhiên :
- Đây là địa bàn của ta, ngươi tới nơi này, nói với ta những lời khó hiểu, còn hỏi ta khiêu khích ngươi hay sao? Xin hỏi , chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề không chứ?
Ngô Anh vừa thấy chuyện không tốt, cứ thế càng ngày càng đi xuống, hai bên không thể không đánh nhau rồi!
Hai người thanh niên đều là tuấn kiệt một thời, về mặt tình cảm đương nhiên ông nguyện ý đứng về phía Lăng Tiêu, nhưng lý trí lại nói với Ngô Anh, Tư Đồ Bằng Phi tuyệt đối là người không thể chọc vào!
Ngô Anh nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhanh chóng đến đó nói :
- Hai vị, hai vị hãy nghe ta nói một lời!
Bên kia khuôn mặt Tư Đồ Bằng Phi biến thành tái nhợt, mà lão già sáu mươi tuổi ở phía sau Tư Đồ Bằng Phi trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, chỉ chờ một câu của thiếu chủ, lập tức xông tới làm thịt người thanh niên làm càn này.
Tuy nhiên, lúc này Tư Đồ Bằng Phi lại bộc lộ một chút phong độ của đại thiếu gia công tử, một bàn tay nâng lên, đưa về phía sau lắc lắc, sau đó thản nhiên nói :
- Trái lại ta muốn nhìn xem, Ngô gia chủ lão có thể trả lời cho ta như thế nào?
Lời này vô cùng bình tĩnh, khi nói chuyện, tuy rằng sắc mặt Tư Đồ Bằng Phi còn có chút tái xanh, nhưng cũng đã khôi phục lại thần sắc bình thường.
Tuy rằng hắn nói đơn giản, nhưng dụng ý trong giọng nói rất rõ ràng. Ngô gia chủ lão không phải có can đảm ôm chuyện này vào người sao? Được lắm, nếu lão không cho ta một câu trả lời thỏa mãn, như vậy, ngay cả lão … Ta cũng hận giống như vậy!
Trong lòng Ngô Anh dâng lên một trận khí huyết. Nếu như bình thường, ông tuyệt đối sẽ không hành động làm lão hòa giải này. Nhưng Lăng Tiêu thì bất đồng, Ngô Anh ký thác hi vọng vào người thanh niên này rất nhiều. Ông cho rằng chỉ cần cho hắn một cơ hội lớn, nhất định hắn sẽ nhanh chóng phát triển! Về chuyện tư tình nhi nữ giữa con gái và Lăng Tiêu, trái lại chuyện đó không trọng yếu.
Ngẫm nghĩ một chút, trong lòng Ngô Anh thầm tự quyết định, hôm nay … Cho dù liều mạng đắc tội với công tử minh chủ, cũng muốn bảo lãnh cho Lăng Tiêu!
Đây là Vọng Thiên Thành!
Cùng lắm thì lão tử sẽ rời khỏi liên minh Nam châu, không chơi với các ngươi nữa! Thánh Vực lớn như vậy, ngươi còn có thể vì chuyện này liền đánh tới cửa ta hay sao?
Ngô Anh mỉm cười, nói :
- Tư Đồ công tử tiến đến đây, tự nhiên là có chuyện quan trọng tìm Tiêu Phong tiểu hữu … …
- Ngô gia chủ đã bị lừa rồi, hắn là Lăng Tiêu! Chính là người luyện võ cuồng vọng từ Nhân giới dám hai lần đánh nát cánh cửa Thánh Vực!
Lão già sáu mươi tuổi ở phía sau Tư Đồ Bằng Phi trực tiếp cắt ngang lời nói của Ngô Anh, nói với vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt Ngô Anh không thay đổi, nói tiếp :
- Hai vị tuấn kiệt một thời, làm gì vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, mọi người hãy ngồi xuống tâm bình khí hòa mà nói chuyện, chẳng phải quá tốt sao? Tuy rằng Vọng Thiên Thành là một địa phương nhỏ nhưng chúng ta không hi vọng Tư Đồ công tử đi rồi, lại truyền ra tin tức Vọng Thiên Thành chúng ta đãi khách không chu toàn.
Nhãn thần Tư Đồ Bằng Phi chợt ngưng, nhìn Ngô Anh, sau đó lại nhìn Vương Thành và Lý Thắng, giọng điệu vô tình, càng trở nên có chút lạnh lùng :
- Ngô gia chủ, lời này của lão … Là ý của ngươi, hay là đại biểu cho Vọng Thiên Thành lão?
Tư Đồ Bằng Phi lạnh lùng, cao ngạo, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, từ trong lời nói của Ngô Anh tự nhiên hắn nghe ra một chút hương vị khác.
Tiểu tử, đừng mục hạ vô nhân, tuy rằng ngươi xuất thân cao quý, không thèm đặt Vọng Thiên Thành vào trong mắt, nhưng Vọng Thiên Thành này tuyệt đối không phải nơi cho ngươi hoành hành!
Lão già sáu mươi tuổi phía sau Tư Đồ Bằng Phi thì giận tím mặt. Một gia chủ của thế lực bậc trung quá nhỏ như Ngô Anh lại dám không coi sự tồn tại của mình? Tuy nhiên khuôn mặt Tư Đồ Bằng Phi, thiếu chủ không nói gì, trong đôi mắt lão chỉ có thể bắn ra ánh mắt thù hận, lạnh lùng nhìn Ngô Anh.
Ngô Anh thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Vương Thành và Lý Thắng một cái, mỉm cười :
- Tư Đồ công tử xuất thân cao quý, đối với nơi nhỏ như chỗ chúng ta tự nhiên sẽ không quá chú ý. Những gia tộc trong Vọng Thiên Thành cùng tác phong, tuy hai mà một!
Những lời nói này như đinh đóng cột, nói năng có khí phách!
- Được, Được!
Tư Đồ Bằng Phi liên tục nói hai chữ "Được", mặc dù thấy sắc mặt Vương Thành và Lý Thắng có chút không tốt nhưng cũng không nói phủ nhận, trong lòng hiểu rằng, cảm tình, trong mắt người ta, con trai của minh chủ liên minh Nam châu cũng thường thôi!
Trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ cười ấm áp, nói :
- Vọng Thiên Thành đoàn kết một lòng, quả nhiên tốt! Nếu như toàn bộ liên minh Nam châu cũng có thể như thế, Nam châu của ta đây sẽ xưng hùng trong Thánh Vực!
Ngô Anh coi như không nghe thấy vẻ trào phúng của Tư Đồ Bằng Phi, chỉ cười thản nhiên, chỉ có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Vương Thành và Lý Thắng, anh mắt hai vị kia trở về an ủi. Tuy nhiên không có gì là không thoải mái, nhưng đạo lý quan hệ mật thiết thì ai cũng hiểu được. Hơn nữa, Tư Đồ Bằng Phi lộ ra bộ dáng không coi ai ra gì, xem thường. Không chỉ có một mình Lăng Tiêu! Ba tay đầu sỏ lớn nhất trong Vọng Thiên Thành cũng không lọt vào pháp nhãn của người ta!
Cho nên, mặc dù Ngô Anh tùy tiện đắc tội với Tư Đồ Bằng Phi khiến trong lòng hai người có chút hơi hơi bất mãn. Nhưng nếu ông nói như vậy, hai người này tuyệt đối không có khả năng đi hủy Ngô Anh!
Đây là thời điểm nhất trí đối ngoại! Hơn nữa, Tư Đồ Bằng Phi lợi hại hơn nữa, cũng không phải minh chủ Nam châu, nếu phụ thân Tư Đồ Dũng phái đứa con tự mình đến đây gặp Tiêu Phong. À không, là Lăng Tiêu, đó đã nói lên, rất coi trọng Lăng Tiêu!
Chỗ giống nhau này, hai người Vương Thành và Lý Thắng cũng duy trì trầm mặc. Nếu như gã Lăng Tiêu này được Tư Đồ Dũng nhìn trúng, có lẽ sau này bọn họ còn có thể có được một phần nhân tình chứ.
- Một khi đã như vậy, vậy thủ lĩnh Tiêu Phong cho người của ngươi an bài xuống, chiêu đãi tốt cho Tư Đồ công tử!
Ngô Anh căn bản không thèm nghe bọn họ kêu thân phận thật của Lăng Tiêu, luôn mồm, nói Tiêu Phong, hiển nhiên chẳng khác nào hắn cũng không tiếp nhận lời nói của đám người Tư Đồ Bằng Phi, thậm chí nói … Hắn sớm biết rằng Tiêu Phong chính là Lăng Tiêu, mà chỉ cố ý giả ngu thôi.
- Không cần!
Tư Đồ Bằng Phi nói một câu cứng rắn. Hắn không phát tác, vậy cũng là cưỡng chế, bởi vì cuối cùng hắn nhớ tới lời dặn dò của phụ thân, trực tiếp nói :
- Lăng Tiêu, ta tới đây là muốn đại biểu cho liên minh Nam châu, chính thức tiếp nhận thế lực của các ngươi tiến vào liên minh Nam châu. Đây là một phần khế ước, ngươi hãy xem, nếu không có vấn đề thì hãy ký đi.
Nói xong, đưa tới một phần khế ước từ trong tay, đẩy tới trước mặt Lăng Tiêu.
Ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng nhìn Lăng Tiêu có chút hâm mộ. Một thế lực nhỏ vừa mới phát triển, không ngờ lại tạo ra sự chú ý của minh chủ Nam châu, không thể không nói đây là vinh hạnh của Lăng Tiêu!
Nếu như bình thường, cho dù thế lực bậc trung, cũng khó lọt vào tầm mắt người ta, muốn gia nhập liên minh Nam châu, thậm chí phải có một chút hối lộ cho quản sự cao cấp trong liên minh. Một số năm gần đây, sau khi thế lực của liên minh Nam châu hùng mạnh hơn thì loại tình huống này càng ngày càng rõ ràng.
Lăng Tiêu có thể có được phần quang vinh này, ít nhất trong lòng của đám người Ngô Anh, chỉ như một nhà!
Cho nên, cho dù thái độ Tư Đồ Bằng Phi có chút kém, nhưng từ góc độ chỗ tốt thu hoạch từ chuyện gia nhập vào liên minh Nam châu, vậy thì không đáng kể chút nào.
Ngô Anh chuyển giao ánh mắt về Lăng Tiêu, ra hiệu hắn hãy nhanh ký, chờ có thời gian giải thích cho hắn chỗ tốt của việc gia nhập liên minh Nam châu.
- Đây là địa bàn của ta, ngươi tới nơi này, nói với ta những lời khó hiểu, còn hỏi ta khiêu khích ngươi hay sao? Xin hỏi , chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề không chứ?
Ngô Anh vừa thấy chuyện không tốt, cứ thế càng ngày càng đi xuống, hai bên không thể không đánh nhau rồi!
Hai người thanh niên đều là tuấn kiệt một thời, về mặt tình cảm đương nhiên ông nguyện ý đứng về phía Lăng Tiêu, nhưng lý trí lại nói với Ngô Anh, Tư Đồ Bằng Phi tuyệt đối là người không thể chọc vào!
Ngô Anh nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhanh chóng đến đó nói :
- Hai vị, hai vị hãy nghe ta nói một lời!
Bên kia khuôn mặt Tư Đồ Bằng Phi biến thành tái nhợt, mà lão già sáu mươi tuổi ở phía sau Tư Đồ Bằng Phi trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, chỉ chờ một câu của thiếu chủ, lập tức xông tới làm thịt người thanh niên làm càn này.
Tuy nhiên, lúc này Tư Đồ Bằng Phi lại bộc lộ một chút phong độ của đại thiếu gia công tử, một bàn tay nâng lên, đưa về phía sau lắc lắc, sau đó thản nhiên nói :
- Trái lại ta muốn nhìn xem, Ngô gia chủ lão có thể trả lời cho ta như thế nào?
Lời này vô cùng bình tĩnh, khi nói chuyện, tuy rằng sắc mặt Tư Đồ Bằng Phi còn có chút tái xanh, nhưng cũng đã khôi phục lại thần sắc bình thường.
Tuy rằng hắn nói đơn giản, nhưng dụng ý trong giọng nói rất rõ ràng. Ngô gia chủ lão không phải có can đảm ôm chuyện này vào người sao? Được lắm, nếu lão không cho ta một câu trả lời thỏa mãn, như vậy, ngay cả lão … Ta cũng hận giống như vậy!
Trong lòng Ngô Anh dâng lên một trận khí huyết. Nếu như bình thường, ông tuyệt đối sẽ không hành động làm lão hòa giải này. Nhưng Lăng Tiêu thì bất đồng, Ngô Anh ký thác hi vọng vào người thanh niên này rất nhiều. Ông cho rằng chỉ cần cho hắn một cơ hội lớn, nhất định hắn sẽ nhanh chóng phát triển! Về chuyện tư tình nhi nữ giữa con gái và Lăng Tiêu, trái lại chuyện đó không trọng yếu.
Ngẫm nghĩ một chút, trong lòng Ngô Anh thầm tự quyết định, hôm nay … Cho dù liều mạng đắc tội với công tử minh chủ, cũng muốn bảo lãnh cho Lăng Tiêu!
Đây là Vọng Thiên Thành!
Cùng lắm thì lão tử sẽ rời khỏi liên minh Nam châu, không chơi với các ngươi nữa! Thánh Vực lớn như vậy, ngươi còn có thể vì chuyện này liền đánh tới cửa ta hay sao?
Ngô Anh mỉm cười, nói :
- Tư Đồ công tử tiến đến đây, tự nhiên là có chuyện quan trọng tìm Tiêu Phong tiểu hữu … …
- Ngô gia chủ đã bị lừa rồi, hắn là Lăng Tiêu! Chính là người luyện võ cuồng vọng từ Nhân giới dám hai lần đánh nát cánh cửa Thánh Vực!
Lão già sáu mươi tuổi ở phía sau Tư Đồ Bằng Phi trực tiếp cắt ngang lời nói của Ngô Anh, nói với vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt Ngô Anh không thay đổi, nói tiếp :
- Hai vị tuấn kiệt một thời, làm gì vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, mọi người hãy ngồi xuống tâm bình khí hòa mà nói chuyện, chẳng phải quá tốt sao? Tuy rằng Vọng Thiên Thành là một địa phương nhỏ nhưng chúng ta không hi vọng Tư Đồ công tử đi rồi, lại truyền ra tin tức Vọng Thiên Thành chúng ta đãi khách không chu toàn.
Nhãn thần Tư Đồ Bằng Phi chợt ngưng, nhìn Ngô Anh, sau đó lại nhìn Vương Thành và Lý Thắng, giọng điệu vô tình, càng trở nên có chút lạnh lùng :
- Ngô gia chủ, lời này của lão … Là ý của ngươi, hay là đại biểu cho Vọng Thiên Thành lão?
Tư Đồ Bằng Phi lạnh lùng, cao ngạo, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, từ trong lời nói của Ngô Anh tự nhiên hắn nghe ra một chút hương vị khác.
Tiểu tử, đừng mục hạ vô nhân, tuy rằng ngươi xuất thân cao quý, không thèm đặt Vọng Thiên Thành vào trong mắt, nhưng Vọng Thiên Thành này tuyệt đối không phải nơi cho ngươi hoành hành!
Lão già sáu mươi tuổi phía sau Tư Đồ Bằng Phi thì giận tím mặt. Một gia chủ của thế lực bậc trung quá nhỏ như Ngô Anh lại dám không coi sự tồn tại của mình? Tuy nhiên khuôn mặt Tư Đồ Bằng Phi, thiếu chủ không nói gì, trong đôi mắt lão chỉ có thể bắn ra ánh mắt thù hận, lạnh lùng nhìn Ngô Anh.
Ngô Anh thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Vương Thành và Lý Thắng một cái, mỉm cười :
- Tư Đồ công tử xuất thân cao quý, đối với nơi nhỏ như chỗ chúng ta tự nhiên sẽ không quá chú ý. Những gia tộc trong Vọng Thiên Thành cùng tác phong, tuy hai mà một!
Những lời nói này như đinh đóng cột, nói năng có khí phách!
- Được, Được!
Tư Đồ Bằng Phi liên tục nói hai chữ "Được", mặc dù thấy sắc mặt Vương Thành và Lý Thắng có chút không tốt nhưng cũng không nói phủ nhận, trong lòng hiểu rằng, cảm tình, trong mắt người ta, con trai của minh chủ liên minh Nam châu cũng thường thôi!
Trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ cười ấm áp, nói :
- Vọng Thiên Thành đoàn kết một lòng, quả nhiên tốt! Nếu như toàn bộ liên minh Nam châu cũng có thể như thế, Nam châu của ta đây sẽ xưng hùng trong Thánh Vực!
Ngô Anh coi như không nghe thấy vẻ trào phúng của Tư Đồ Bằng Phi, chỉ cười thản nhiên, chỉ có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Vương Thành và Lý Thắng, anh mắt hai vị kia trở về an ủi. Tuy nhiên không có gì là không thoải mái, nhưng đạo lý quan hệ mật thiết thì ai cũng hiểu được. Hơn nữa, Tư Đồ Bằng Phi lộ ra bộ dáng không coi ai ra gì, xem thường. Không chỉ có một mình Lăng Tiêu! Ba tay đầu sỏ lớn nhất trong Vọng Thiên Thành cũng không lọt vào pháp nhãn của người ta!
Cho nên, mặc dù Ngô Anh tùy tiện đắc tội với Tư Đồ Bằng Phi khiến trong lòng hai người có chút hơi hơi bất mãn. Nhưng nếu ông nói như vậy, hai người này tuyệt đối không có khả năng đi hủy Ngô Anh!
Đây là thời điểm nhất trí đối ngoại! Hơn nữa, Tư Đồ Bằng Phi lợi hại hơn nữa, cũng không phải minh chủ Nam châu, nếu phụ thân Tư Đồ Dũng phái đứa con tự mình đến đây gặp Tiêu Phong. À không, là Lăng Tiêu, đó đã nói lên, rất coi trọng Lăng Tiêu!
Chỗ giống nhau này, hai người Vương Thành và Lý Thắng cũng duy trì trầm mặc. Nếu như gã Lăng Tiêu này được Tư Đồ Dũng nhìn trúng, có lẽ sau này bọn họ còn có thể có được một phần nhân tình chứ.
- Một khi đã như vậy, vậy thủ lĩnh Tiêu Phong cho người của ngươi an bài xuống, chiêu đãi tốt cho Tư Đồ công tử!
Ngô Anh căn bản không thèm nghe bọn họ kêu thân phận thật của Lăng Tiêu, luôn mồm, nói Tiêu Phong, hiển nhiên chẳng khác nào hắn cũng không tiếp nhận lời nói của đám người Tư Đồ Bằng Phi, thậm chí nói … Hắn sớm biết rằng Tiêu Phong chính là Lăng Tiêu, mà chỉ cố ý giả ngu thôi.
- Không cần!
Tư Đồ Bằng Phi nói một câu cứng rắn. Hắn không phát tác, vậy cũng là cưỡng chế, bởi vì cuối cùng hắn nhớ tới lời dặn dò của phụ thân, trực tiếp nói :
- Lăng Tiêu, ta tới đây là muốn đại biểu cho liên minh Nam châu, chính thức tiếp nhận thế lực của các ngươi tiến vào liên minh Nam châu. Đây là một phần khế ước, ngươi hãy xem, nếu không có vấn đề thì hãy ký đi.
Nói xong, đưa tới một phần khế ước từ trong tay, đẩy tới trước mặt Lăng Tiêu.
Ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng nhìn Lăng Tiêu có chút hâm mộ. Một thế lực nhỏ vừa mới phát triển, không ngờ lại tạo ra sự chú ý của minh chủ Nam châu, không thể không nói đây là vinh hạnh của Lăng Tiêu!
Nếu như bình thường, cho dù thế lực bậc trung, cũng khó lọt vào tầm mắt người ta, muốn gia nhập liên minh Nam châu, thậm chí phải có một chút hối lộ cho quản sự cao cấp trong liên minh. Một số năm gần đây, sau khi thế lực của liên minh Nam châu hùng mạnh hơn thì loại tình huống này càng ngày càng rõ ràng.
Lăng Tiêu có thể có được phần quang vinh này, ít nhất trong lòng của đám người Ngô Anh, chỉ như một nhà!
Cho nên, cho dù thái độ Tư Đồ Bằng Phi có chút kém, nhưng từ góc độ chỗ tốt thu hoạch từ chuyện gia nhập vào liên minh Nam châu, vậy thì không đáng kể chút nào.
Ngô Anh chuyển giao ánh mắt về Lăng Tiêu, ra hiệu hắn hãy nhanh ký, chờ có thời gian giải thích cho hắn chỗ tốt của việc gia nhập liên minh Nam châu.
/761
|