“Một đóa hoa đẹp đón xuân, mọi người đều yêu nó…” – Cố Phi đẩy xe mua hàng, hát theo nhạc trong siêu thị – “Một đóa hoa đẹp đón xuân, khắp nơi tỏa sáng, một đóa hoa đẹp đón xuân, hoa nở khắp mọi nhà…”
“Mọi người có lẽ còn nhớ người đang hát, ngôi sao lần trước tỏa sáng ở hoạt động não tàn xưởng thép” – Tưởng Thừa đi phía sau cậu, trong tay cầm điện thoại ghi hình – “Hôm nay chúng ta xem thử hành trình đi chợ của cậu ta… Nói thật thì ngôi sao tỏa sáng hát tiếng Quảng Đông, người ngoài nghề như chúng ta nghe qua cũng khá được đấy, có thể phân tài cao thấp với Phan Trí…”
“Cắm hoa đón xuân hương thơm truyền khắp mọi nhà, cắm hoa đón xuân mọi người hạnh phúc bên nhau…” – Cố Phi vừa hát vừa quay đầu lại thoáng nhìn qua cậu, nhạc nền lúc này thay đổi, cậu ta lập tức không hề do dự ngâng vang giọng hát – “Thần tài tới gõ cửa nhà tôi, thần tài tới gõ cửa nhà tôi, thần tài tới gõ cửa nhà tôi, búp bê thắp đèn…”
“Đệt!” – Tưởng Thừa cười lên – “Đừng nói với tôi mấy bài này cậu đều biết hát nhá.”
“Đều biết hết, hơn nữa còn không sai lời” – Cố Phi nói – “Mấy bài đón tết này, lúc trước tôi còn mua đĩa, tết đến tiệm nhà tôi đều bật.”
“Sao giờ không thấy cậu bật nữa?” – Tưởng Thừa để điện thoại đối diện Cố Phi.
“Máy hư rồi, hư mấy năm luôn rồi” – Cố Phi nói, lại tiếp tục ngân giọng – “Chúc mọi người năm mới cung hỉ cung hỉ phát tài, chúc mọi người năm mới cung hỉ cung hỉ phát tài…”
Sau khi bài hát kết thúc là quảng cáo BBK, không có lời, Cố Phi cuối cùng cũng ngưng hát: “Cậu muốn ăn vặt gì không? Tôi muốn mua một chút cho Cố Miểu.”
“Không biết, đi xem thử.” – Tưởng Thừa cất điện thoại vào.
Người trong siêu thị vô cùng đông, không ít người mới nghỉ tết hôm nay đang tranh nhau mua hàng lần cuối cùng, không ít kệ hàng trong siêu thị đều đã trống trơn, hàng hóa cũng không thêm vô kịp.
Cũng may hai cậu cũng không còn gì cần mua, chỉ là muốn cảm nhận thử hoạt động mua sắm tết lần đầu tiên của hai người.
“Ăn óc chó không?” – Cố Phi lấy một hộp lên nhìn – “Bổ não.”
“Không ăn.” – Tưởng Thừa trả lời rất ngắn gọn, cậu không đặc biệt thích ăn những món này, thịt heo khô cũng bổ não y vậy.
“Bổ não đó.” – Cố Phi lặp lại lần nữa.
“Não tôi đã vô cùng xuất chúng, nếp nhăn nhiều hơn óc chó nhiều.” – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi không nói tiếp, trực tiếp bỏ hộp óc chó vào trong xe hàng, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
“Không phải” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua giá tiền – “Cái này mắc quá, ra chợ mua mới không tốn bao nhiêu, cũng là óc chó giấy.”
“Chợ đóng cửa rồi” – Cố Phi nói – “Mua cho cậu ăn chơi mấy ngày này.”
“Tôi muốn thịt heo khô” – Tưởng Thừa nói – “Khô bò, cá khô cay, còn có…”
“Không phải cậu nói ngán ăn thịt rồi sao?” – Cố Phi cắt ngang cậu.
“Còn có đậu Hà Lan sấy.” – Tưởng Thừa nhanh chóng đem “cánh gà hấp muối” đang định nói ép xuống, đổi thành đậu Hà Lan.
“Lấy đi” – Cố Phi cười cười – “Lấy hết đi.”
“Lấy đại mấy bịch là được rồi” – Sau khi Tưởng Thừa cầm một bịch khô bò cây thượng hạng nhìn giá tiền xong, bị dọa tới trực tiếp ném xuống, đổi lại một bịch khô bò bình thường kế bên – “Thật mẹ nó mắc quá.”
“Lấy đi, không sao” – Cố Phi lấy một bịch khô bò cây thượng hạng bỏ lại vào xe hàng – “Tôi có thẻ mua sắm, năm trăm đồng.” (1,714,785 VND)
“Hả?” – Tưởng Thừa ngơ ra.
“Lý Viêm đưa đó” – Cố Phi nói – “Năm ngoái nhiều hơn, năm nay cậu ta không phải đấu tranh với mẹ sao, còn chưa đấu xong nữa, mẹ cậu ta chỉ đưa có một tấm.”
“Vậy đấu tranh cũng không kịch kiệt lắm ha, còn cho năm trăm nữa?” – Tưởng Thừa cười.
“Dù sao cũng là con trai bảo bối mà.” – Cố Phi lại lấy thêm một bịch thạch rau câu.
“Thạch rau câu tiệm nhà cậu không phải có sao? Mua mấy thứ không có đi.” – Tưởng Thừa nói.
“Nhị Miểu không ăn đồ trong tiệm” – Cố Phi nói – “Lúc trước có nói với nó, đồ trong tiệm là để bán, không thể tùy tiện ăn, từ lúc đó trở đi căn bản không ăn nữa, phải ăn đồ mua về.”
“Ồ” – Tưởng Thừa đáp – “Logic này, thật nghiêm khắc.”
“Với lại trong tiệm cũng không có mấy thứ cao cấp này” – Cố Phi nói – “Ăn tết mà, ăn mắc chút.”
Mua đồ xong xuôi, hai cậu đi đến quầy tính tiền, Tưởng Thừa từ xa nhìn thấy liền ngẩn người, sau đó lập tức chạy thẳng tới phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Tôi đệt, tôi qua đó xếp hàng trước.”
Đội ngũ đã xếp hàng từ quầy tính tiền tới giá hàng bên này, còn quẹo một vòng, mỗi người xếp hàng đều đẩy theo một xe chở đầy hàng hóa, Tưởng Thừa tới xếp hàng trước một chút như vậy cũng hoàn toàn vô dụng.
Lúc Cố Phi đi tới, phía sau đã có thêm bốn năm người tới xếp hàng, nhưng những người ở phía trước cậu cũng không đủ dũng khí để đếm xem rốt cuộc là bao nhiêu.
“Tôi thấy hai chúng ta tới trưa cũng chưa chắc ra ngoài được.” – Tưởng Thừa nói.
“Đừng sợ” – Cố Phi chỉ qua khu ẩm thực bên kia – “Tôi thấy, bên đó có thể ăn được.”
“Cậu thật bình tĩnh nha?” – Tưởng Thừa cười.
“Chắc chắn rồi” – Cố Phi chống lên xe – “Nếu chỉ một mình tôi, bây giờ mấy thứ đồ này tôi cũng không muốn nữa, trực tiếp đi luôn, nhưng nếu có cậu bên cạnh, nên không thấy vậy nữa… Nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng thời gian ôn tập của cậu đó.”
“Sẽ không” – Tưởng Thừa nhướng mày, đưa tay ra túi quần sau mông lấy một tờ giấy dày được gấp lại – “Không ở đâu là không ôn tập được.”
“Tôi đệt.” – Cố Phi ngẩn người, Tưởng Thừa lấy ra là một tờ ôn tập tiếng Anh.
“Tôi cũng không nghĩ lại náo nhiệt như vậy” – Tưởng Thừa lại từ một túi khác móc ra một cây bút – “Quan trọng mà, kỳ nghỉ chỉ có mấy ngày này, giấy ôn tập phát ra bình quân phải làm mỗi ngày hai tờ.”
Cố Phi cười hồi lâu, xách lên một thùng sữa chua bỏ vào trên ghế ngồi cho trẻ em trên xe đẩy hàng: “Để lên đây viết?”
“Ừm” – Tưởng Thừa cong lưng thử – “Kê thêm chút nữa.”
Cố Phi lại để lên một thùng nước cam: “Như vậy?”
“Được rồi.” – Tưởng Thừa để giấy ôn tập lên, cuối đầu bắt đầu làm.
Cảm giác này cũng thật kỳ diệu, một tay Cố Phi đỡ xe đẩy hàng, nhìn mặt nghiêng của Tưởng Thừa, người này chỉ dùng chưa đến một phút đã tiến nhập vào trạng thái, trước mắt bên tai như không còn có đoàn người nhốn nháo ở xung quanh, chỉ có chữ viết xấu… không còn quá xấu của cậu ta ở dưới bút.
Đoàn người dịch chuyển về phía trước nửa mét, Cố Phi không động đậy, chút khoảng cách này căn bản không có ý nghĩa, hơn nữa bạn trai cậu đang xào xạc viết bản chữ thoái hóa như gà bới, cậu không thể di chuyển.
Đằng sau có một bác gái không kiên nhẫn, đẩy xe lên đụng thẳng vô mông Tưởng Thừa: “Đẩy lên đi kìa!”
Bút trong tay Tưởng Thừa không dừng lại, dường như không hề có cảm giác.
Cố Phi nhìn thoáng qua bác gái, đi tới đứng trước xe đẩy hàng, lấp vào khoảng trống nửa mét đó, nhìn bác gái: “Đẩy tới đâu?”
Bác gái lườm cậu, nghiêng đầu bắt đầu chữi thầm.
Qua ít phút sau, Tưởng Thừa dừng bút, đẩy xe tới phía trước: “Tránh ra đi.”
“Tôi tưởng cậu không biết chứ?” – Cố Phi tránh ra, đẩy xe tới mấy bước nhỏ.
“Nghe thấy rồi, nhưng lúc đó não đang trong một tuyến trình, xử lý không được, lúc giải đề thế giới này không có tôi” – Tưởng Thừa vừa nhìn đề vừa nhỏ giọng nói – “Nhưng cậu vừa mở miệng, thế giới này liền có tôi, nghe cậu nói chuyện tôi mới hoàn hồn lại.”
“Thần kỳ như vậy.” – Cố Phi cười.
“Thừa ca dẫn bạn xem thế giới, tập một, học bá thần kỳ” – Tưởng Thừa xoay xoay bút – “Phụ đề… giải đề, vẫn là nhập định?”
Tưởng Thừa làm xong một mặt giấy, những người ở phía trước như tới siêu thị dọn nhà cuối cùng cũng tính tiền xong, hai cậu di chuyển đến bên quầy thu ngân.
Cố Phi tiện tay lấy một cái hộp nhỏ ở cạnh quầy thu ngân ném vào trong xe đẩy.
Tưởng Thừa vừa gấp giấy ôn tập, vừa nhìn thoáng qua hộp nhỏ.
Siêu mỏng.
Cảm giác như không đeo.
Những chữ này khiến cậu nhất thời đè thấp giọng: “Cậu lấy cái này?”
“Sao vậy?” – Cố Phi nhìn cậu, cũng đè thấp giọng: “Hết rồi đó.”
“… Cậu không thể tới tiệm thuốc mua sao?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Đây không phải tiện hơn sao, còn có thẻ mua sắm.” – Cố Phi nói.
“Ở đây cả đống người đang nhìn, ngài không thấy xấu hổ chút nào sao?” – Tưởng Thừa dùng ngón tay khều hộp nhỏ vào khe hở giữa đống đồ.
“Không có” – Cố Phi cười lên – “Cậu ngại thì đừng dùng nha.”
“Sớm muộn cũng bị cậu làm cho hư” – Tưởng Thừa thở dài – “Sớm muộn.”
Sau khi hoạt động mua sắm kết thúc, hai cậu đem đồ về tiệm, tiện thể ăn chút đồ ăn, Cố Phi liền tiễn Tưởng Thừa trở về.
“Hôm nay tôi phải dọn dẹp nhà cửa, quét dọn vệ sinh này nọ” – Cố Phi nói – “Tối nay còn phải tới chỗ cậu dọn dẹp.”
“Chỗ của tôi rất sạch đó, cũng không có cái gì.” – Tưởng Thừa nhìn nhìn chung quanh.
“Lau bụi một thút thôi, cậu không cần để ý” – Cố Phi hôn cậu – “Đi xem sách của cậu đi.”
“Buổi tối phải có chút thịt đó, không thể vì ngày mai có tiệc mà hôm nay cắt xén thịt của tôi, có rau, cũng phải có thịt nữa” – Tưởng Thừa nhắc nhở – “Không cần cách làm quá cao cấp, thịt ba chỉ cắt miếng xào cải thảo là được.”
“Biết rồi” – Cố Phi cười hồi lâu – “Sao tham lam thành như vậy.”
Sau khi Cố Phi rời khỏi, Tưởng Thừa ngồi tới bên bàn học, dựa vào ghế duỗi lưng một cái, lắng nghe gió bắc thổi thật gắt ở bên ngoài, vừa tới trưa, trời liền trở nên âm u, một trận tuyết lại sắp đến.
Cảm giác bên ngoài tiết trời lạnh lẽo, trong phòng ấm áp, trên người ấm áp, có một loại an tâm trong tịch mịch.
Sao tham lam thành như vậy.
Đúng, đại khái bởi vì cảm giác kỳ quái này đi, cho dù ngoài kia là trời lạnh thấu xương, nhưng vẫn có một người sẽ hoàn thành đủ loại mong ước nhỏ của cậu, cậu có thể hống hách một chút, có thể không nói lý một chút, có thể không cần phải đè nén tất cả mọi chuyện trong lòng.
Tôi muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, tôi muốn thế này, tôi muốn thế kia.
Sẽ không lại vì ý nghĩ của bản thân bị phủ định mà im lặng không nói.
“A…” – Tưởng Thừa kéo dài âm thanh, lại vươn vai một cái thật dài, thật hoàn mỹ.
Cố Phi ở rất nhiều phương diện đều khiến Tưởng Thừa kinh hỉ, nhưng về phương diện dọn dẹp nhà cửa, không có kinh hỉ gì cả, dù sao cũng là một học sinh cá biệt, lúc dọn dẹp nhà cửa không còn gì để nói.
So sánh với Tưởng Thừa từ nhỏ đến lớn đều bị yêu cầu dọn phòng sạch sẽ ngăn nắp thì Cố Phi dọn nhà chính là dồn một đồng đồ lại một chỗ, sau đó nhét vào một nơi không thể nhìn thấy, ví dụ như tủ đồ, học tủ giống vậy, coi như là xong chuyện.
Chỗ Tưởng Thừa nếu nói có gì cần dọn dẹp, thì chính là sách và tài liệu bày ra ở khắp nơi.
Cố Phi dồn lại một đống đồ xong thì có chút mờ mịt: “Làm sao đây? Mấy thứ này cũng không còn nơi để giấu.”
“Tôi hay dùng đó, cậu giấu làm cái gì.” – Tưởng Thừa thở dài.
“Vậy bỏ đi” – Cố Phi ngã xuống nền nhà – “Này, tôi phát hiện trong nhà cậu thật sự không có gì để dọn dẹp cả, ở cũng lâu rồi, không bừa bộn tí nào.”
“Tôi bình thường cũng thuận tay dọn dẹp, lấy cái gì liền để lại chỗ cũ” – Tưởng Thừa nói – “Tôi không thích dọn dẹp, nên luôn cố không làm loạn lên, mắc công lại tốn sức thu dọn.”
“Tôi còn lười để lại chỗ cũ.” – Cố Phi cười cười.
“Vậy phải thu dọn đó, đặt lại chỗ cũ một giây, làm loạn lên dồn lại thu dọn phải mất mấy tiếng, cái nào biết tính toán hơn?” – Tưởng Thừa liếc cậu ta – “Chẳng trách là một học sinh cá biệt biệt biệt biệt…”
“Tôi không có thời gian, có đi nữa cũng không muốn động.” – Cố Phi thở dài.
Tưởng Thừa không nói tiếp, cũng phải, dù sao trong lòng Cố Phi có nhiều chuyện, mỗi ngày nhọc lòng, những tiểu tiết này cũng lười để duy trì.
Tới lúc nào mới không lại mệt mỏi như vậy đây.
Tưởng Thừa nhìn chăm chú vào tờ ôn tập, sắp đến kỳ thi đại học rồi sao?
Sắp phải đi rồi sao?
Sắp phải rời xa rồi sao?
“Sau này” mà hai cậu vẫn chưa tìm ra đáp án, sắp đến rồi sao?
Sáng sớm 30 tết Tưởng Thừa bị dây pháo nổ làm tỉnh dậy, thật ra vào tháng chạp, mỗi ngày đều nghe tiếng pháo nổ, ở xưởng thép không cấm đốt pháo, mỗi nhà từ sáng tới tối đều đốt pháo, thức dậy đốt một lần, ăn sáng đốt một lần, ăn trưa đốt một lần, ăn tốt cũng đốt một lần, rảnh rổi không có gì làm lại càng phải đốt.
Có điều hôm nay là pháo đốt từ tầng trên lấy cọc tre kéo ra ngoài cửa sổ, ngay ở ngoài cửa sổ phòng khách của cậu, tiếng nổ khiến Tưởng Thừa cảm giác đều sắp chấn động từ trên giường xuống dưới đất, thêm một giây nữa thôi tòa nhà này liền sụp đỗ.
“Haizz!” – Tưởng Thừa bất lực trở mình.
Cố Phi ngồi dậy, đơ ra một hồi thì xuống giường: “Thừa ca.”
“Hả…” – Tưởng Thừa chùm trong chăn đáp một tiếng.
“Tôi tới tiệm trước đây, chắc Nhị Miểu cũng tới rồi” – Cậu vừa mặc đồ vừa nói – “Tôi phải tới chuẩn bị làm đồ ăn, cậu dậy thì cứ qua ăn điểm tâm.”
“Ừm” – Tưởng Thừa xoay đầu qua – “Lát nữa tôi giúp cậu gói sủi cảo.”
“Cậu làm chung với Nhị Miểu đi” – Cố Phi nói – “Dạo này cậu không chơi với nó gì hết, hôm qua nó còn hỏi tôi nữa.”
“Hỏi cậu cái gì?” – Tưởng Thừa lại trở mình qua nhìn Cố Phi.
“Thì hỏi, Thừa ca.” – Cố Phi kéo kéo quần.
“… Hết rồi hả?” – Tưởng Thừa đơ ra.
“Hết rồi, có thể nói là rất tốt rồi.” – Cố Phi nói.
“Nó chỉ nói chuyện với cậu thôi phải không?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Ừm” – Cố Phi gật đầu – “Nói chuyện với tôi cũng ít, thỉnh thoảng thôi, nó vừa biết nói không bao lâu thì… Tôi còn tưởng nó không học nói được nữa, thế này cũng rất tốt rồi.”
“Đúng đó.” – Tưởng Thừa thở dài.
“Cậu chợp mắt thêm chút nữa đi, bây giờ mới tám giờ” – Cố Phi nhảy lại lên giường hôn lên trán cậu – “Lúc qua nhớ mang theo sách, học bá.”
Lúc học bá đạp xe mang theo sách chạy tới cửa tiệm nhà Cố Phi, đúng lúc gặp phải một tiệm ở kế bên đang định đốt pháo, cậu vừa xuống xe, đằng sau liền nổ, phút chốc liền thấy mình bị dấn thân vào trong hỗn độn.
Tiếp đến liền thấy trong ngõ nhỏ giữa tiệm nhà Cố Phi và bệnh viện xã khu phóng ra một bóng dáng màu đỏ tươi, kèm theo một tiếng huýt sáo vang dội xông ra lửa khói bùng cháy phía sau cậu.
“Nhị Miểu!” – Tưởng Thừa hô lên.
Hôm nay Cố Miểu ăn mặc rất vui tươi, áo khoác phao nhỏ màu đỏ, quần ôm sát chân màu xanh lá, giày cao cổ cũng là màu đỏ, quấn khăn quàng cổ dài dài màu trắng.
Sau khi lao đầu vào trong đám khói, Tưởng Thừa không còn nhìn thấy rõ Cố Miểu, chỉ thấy được bóng dáng màu đỏ lờ mờ đang chuyển động, qua mấy giây, Cố Miểu lại một mặt hưng phấn từ trong đám khói xông ra.
“Nhị Miểu!” – Tưởng Thừa giơ tay ra ngăn trước mặt em ấy.
Cố Miểu thắng gấp, đầu ván trượt xoay qua một bên, nghiêng người dừng ở trước mặt cậu, cười rồi nâng tay lên, búng ngón tay ra tiếng, lại giơ lên ngón cái.
“Năm mới vui vẻ.” – Tưởng Thừa cũng búng ngón tay rồi giơ ngón cái cho em ấy.
Cố Miểu nhảy xuống ván trượt, dùng đầu ngón chân móc lên, bắt lấy ván trượt, kéo cậu vào trong tiệm.
Màn của cửa tiệm căn bản không thể ngăn được khói pháo, cả một phòng đều là mùi thuốc pháo, ngửi thấy nơi nơi đều là mùi của năm mới.
Cố Phi đang bưng một cái thao từ sân sau đi vào, trong tay toàn là bột mỳ.
“Muốn gói sủi cảo sao?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Không, mới nhào xong” – Cố Phi xoắn một miếng từ cục bột đưa tới Cố Miểu cả mặt đầy mong đợi, chỉ vào tủ mát – “Cậu ăn chút bánh bao đi? Còn có sữa và đậu nành.”
“Được” – Tưởng Thừa gật gật đầu, mở tủ mát, lấy ra hai cái bao – “Sao hôm nay còn làm cái này, không có người tới mua à?”
“Tôi chuẩn bị cho cậu đó, không có thời gian làm cái khác” – Cố Phi cười cười – “Sữa tươi và đậu nành cậu tự chọn đi, có cái còn nóng nữa.”
“Mẹ cậu lúc nào trở lại?” – Tưởng Thừa hỏi.
"Hồi nữa" – Cố Phi nhìn đồng hồ trên tường – “Buổi chiều Lý Viêm và Lưu Phàm tới.”
"Buổi chiều tới?" – Tưởng Thừa ngây ra – "Không ở nhà ăn sủi cảo sao?"
"Nhà hai cậu ta đều đông người, ăn Tết loạn thành một đống, bọn trẻ đều nghịch ngợm.” – Cố Phi nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên ngây người, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Tưởng Thừa nhanh chóng nhìn qua theo, tấm rèm bị vén lên, mẹ Cố Phi đang ở ngoài cửa, bên cạnh... là người đàn ông tóc đuôi ngựa ngày hôm đó nhìn thấy.
Người đàn ông đó hôm nay vẫn là tóc đuôi ngựa, còn đeo một cặp mắt kính đen.
Hôm nay trời vẫn âm u, vẫn thường hay có bông tuyết tung bay, ngoài đường tràn ngập khói mịt mù, đeo trên mặt kính râm màu sắc đậm như vậy, Tưởng Thừa cũng muốn đi qua đưa cho người này một cây gậy dò đường.
“Vào trong đi” – Mẹ Cố Phi nói – “Đây là con trai em, anh vẫn chưa thấy qua đúng không? Kia là con gái em, Cố Miểu, còn có bạn học của nó, Tưởng Thừa.”
“Chúc cô năm mới vui vẻ” – Tưởng Thừa chào hỏi bà, gật gật đầu với người đàn ông tóc đuôi ngựa kia, “chú” cậu nói ra không được, người này tuổi tác không lớn, nhưng nói là “anh” thì nghe hơi sai sai, nên chỉ có thể giữ im lặng.
“Đây là ý gì?” – Cố Phi vỗ vỗ cục bột trên tay hỏi một câu.
Tưởng Thừa chăm chú nhìn vào cậu ta, tùy thời chuẩn bị lúc cậu ta muốn động thủ thì tới cản lại, nói thế nào đi nữa bây giờ cũng đang đón tết, mẹ Cố Phi và người đàn ông tóc đuôi ngựa này ăn mặc đều rất đẹp đẽ, vừa nhìn qua liền biết đã trau chuốt chuẩn bị, có lẽ để gặp con trai, có lẽ là để hẹn hò, nói tóm lại lúc này đánh người không thích hợp.
“Cùng nhau ăn bữa cơm” – Bà nắm lấy tay Cố Phi, kéo cậu ta tới hướng sân sau, nhỏ giọng nói – “Con đừng tỏ thái độ.”
"Lần trước là hắn đánh mẹ sao?” – Cố Phi hỏi rất lớn tiếng, đã rất rõ ràng lần này không để lại mặt mũi cho ai nữa.
“Không phải…” – Mẹ Cố Phi vẫn nhỏ giọng nói.
Nội dung cuộc nói chuyện sau khi ra sân sâu Tưởng Thừa không nghe được nữa.
Bầu không khí lúc này trở nên có chút lúng túng.
Người đàn ông tóc đuôi ngựa bước vào trong mấy bước, Tưởng Thừa và Cố Miểu đứng ở trước quầy thu ngân, Cố Miểu bởi vì hoàn toàn không hiểu rõ hoàn cảnh nên một tay ôm ván trượt, một tay nặn cục bột, dùng ánh mắt cực ngầu của em ấy nhìn chằm chằm vào nhúm tóc đuôi ngựa không rời mắt.
Tưởng Thừa bởi vì dạo gần đây dùng não quá độ, giờ phút này ngoại trừ có thể khiến bản thân không nhìn chằm chằm vào người ta như Cố Miểu ra, thì ngay cả một câu nên nói cũng tìm không thấy.
“Tôi không có đánh cô ấy” – Người đàn ông tóc đuôi ngựa nói – “Là bạn trai cũ của cô ấy, tôi đã thay cô ấy tìm lại công lý rồi."
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, vẫn không có lời nào để nói.
Người đàn ông tóc đuôi ngựa cũng không lại nói tiếp, đứng thẳng tắp, vênh nửa mặt lên.
Tưởng Thừa dựa bên quầy thu ngân, trong lòng hát cho người này một bài Tôi và sự bướng bỉnh cuối cùng của tôi.
Tôi và sự bướng bỉnh cuối cùng của tôi, giữ chặt hai tay tuyệt đối không buông, trạm kế tiếp có là thiên đường hay không, cho dù thất vọng cũng không thể tuyệt vọng…
Hát được một nửa cậu đột nhiên cảm thấy bài này cũng có thể hát được cho Cố Phi.
Cố Phi và mẹ cậu ta cuối cùng cũng từ sân sau trở ra, Cố Phi trầm mặc, mẹ Cố Phi vẫy tay: “Lại đây, nhanh làm việc thôi.”
Người đàn ông tóc đuôi ngựa gật gật đầu, theo bà đi vô sân sau.
“Muốn làm cái gì?” – Tưởng Thừa sửng sốt.
“Nấn ăn, mẹ tôi dẫn về một đầu bếp nấu ăn” – Cố Phi nói xong đột nhiên cười lên – “Tôi cũng giận không nổi.”
“Người đó là đầu bếp?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Ừm” – Cố Phi vừa cười vừa thở dài – “Nấu ăn thì nấu ăn đi, không quản nữa.”
“Rất tốt đó” – Tưởng Thừa xoa xoa tay Cố Phi – “Ít ra tốt hơn cậu vừa xem điện thoại vừa nấu ăn.”
“Đúng đó” – Cố Phi gật gật đầu – “Tôi thật sự cũng lười để quản, tùy ý đi.”
“Đón tết nhiều người một chút cũng náo nhiệt” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Hay là chúng ta đi đốt pháo đi.”
“Được” – Cố Phi vỗ vỗ tay – “Nhị Miểu!”
Cố Miểu xoay đầu lại, Cố Phi cong lưng xuống: “Chúng ta đi đốt pháo?”
Cố Miểu ra sức gật đầu.
Mấy ngày trước Cố Phi mua không ít dây pháo và pháo hoa, có hai thùng, đều để ở dưới quầy thu ngân, hai cậu bỏ vào một cái túi, xách ra ngoài, dẫn theo Cố Miểu đi ra phố.
Lúc này không ít nhà đều đã bắt đầu ăn bữa cơm tất niên, trên phố dây pháo nổ tới ngay cả nói chuyện cũng nghe không rõ.
Hai cậu vốn nghĩ muốn tìm một nơi khói ít để đốt pháo, sau khi đi hết một con đường mới biết là bây giờ không tồn tại một nơi như vậy, Tưởng Thừa đặt túi xuống đất: “Ở đây đi!”
Lúc Cố Phi bày pháo hoa xuống đất, Cố Miểu bắt đầu phấn khích đạp ván trượt vòng quanh hai người.
Khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ nở rộ, Cố Miểu thổi sáo một cái.
“Đẹp không!” – Cố Phi sát đến bên tai Tưởng Thừa hô lớn lên.
“Đẹp!” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – “Sao cậu phải la lên, chúng ta đốt pháo hoa, cũng không phải là đốt pháo dây!”
Lúc này chung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, Cố Phi hô lên như vậy đặc biệt vang dội.
“Không biết nữa!” – Cố Phi tiếp tục la lên – “Tôi chính là muốn la lên!”
“Vậy la đi!” – Tưởng Thừa ngẩng đầu lên – “A——“
“A——” – Cố Phi cũng ngẩng đầu lên theo.
“Mọi người có lẽ còn nhớ người đang hát, ngôi sao lần trước tỏa sáng ở hoạt động não tàn xưởng thép” – Tưởng Thừa đi phía sau cậu, trong tay cầm điện thoại ghi hình – “Hôm nay chúng ta xem thử hành trình đi chợ của cậu ta… Nói thật thì ngôi sao tỏa sáng hát tiếng Quảng Đông, người ngoài nghề như chúng ta nghe qua cũng khá được đấy, có thể phân tài cao thấp với Phan Trí…”
“Cắm hoa đón xuân hương thơm truyền khắp mọi nhà, cắm hoa đón xuân mọi người hạnh phúc bên nhau…” – Cố Phi vừa hát vừa quay đầu lại thoáng nhìn qua cậu, nhạc nền lúc này thay đổi, cậu ta lập tức không hề do dự ngâng vang giọng hát – “Thần tài tới gõ cửa nhà tôi, thần tài tới gõ cửa nhà tôi, thần tài tới gõ cửa nhà tôi, búp bê thắp đèn…”
“Đệt!” – Tưởng Thừa cười lên – “Đừng nói với tôi mấy bài này cậu đều biết hát nhá.”
“Đều biết hết, hơn nữa còn không sai lời” – Cố Phi nói – “Mấy bài đón tết này, lúc trước tôi còn mua đĩa, tết đến tiệm nhà tôi đều bật.”
“Sao giờ không thấy cậu bật nữa?” – Tưởng Thừa để điện thoại đối diện Cố Phi.
“Máy hư rồi, hư mấy năm luôn rồi” – Cố Phi nói, lại tiếp tục ngân giọng – “Chúc mọi người năm mới cung hỉ cung hỉ phát tài, chúc mọi người năm mới cung hỉ cung hỉ phát tài…”
Sau khi bài hát kết thúc là quảng cáo BBK, không có lời, Cố Phi cuối cùng cũng ngưng hát: “Cậu muốn ăn vặt gì không? Tôi muốn mua một chút cho Cố Miểu.”
“Không biết, đi xem thử.” – Tưởng Thừa cất điện thoại vào.
Người trong siêu thị vô cùng đông, không ít người mới nghỉ tết hôm nay đang tranh nhau mua hàng lần cuối cùng, không ít kệ hàng trong siêu thị đều đã trống trơn, hàng hóa cũng không thêm vô kịp.
Cũng may hai cậu cũng không còn gì cần mua, chỉ là muốn cảm nhận thử hoạt động mua sắm tết lần đầu tiên của hai người.
“Ăn óc chó không?” – Cố Phi lấy một hộp lên nhìn – “Bổ não.”
“Không ăn.” – Tưởng Thừa trả lời rất ngắn gọn, cậu không đặc biệt thích ăn những món này, thịt heo khô cũng bổ não y vậy.
“Bổ não đó.” – Cố Phi lặp lại lần nữa.
“Não tôi đã vô cùng xuất chúng, nếp nhăn nhiều hơn óc chó nhiều.” – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi không nói tiếp, trực tiếp bỏ hộp óc chó vào trong xe hàng, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
“Không phải” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua giá tiền – “Cái này mắc quá, ra chợ mua mới không tốn bao nhiêu, cũng là óc chó giấy.”
“Chợ đóng cửa rồi” – Cố Phi nói – “Mua cho cậu ăn chơi mấy ngày này.”
“Tôi muốn thịt heo khô” – Tưởng Thừa nói – “Khô bò, cá khô cay, còn có…”
“Không phải cậu nói ngán ăn thịt rồi sao?” – Cố Phi cắt ngang cậu.
“Còn có đậu Hà Lan sấy.” – Tưởng Thừa nhanh chóng đem “cánh gà hấp muối” đang định nói ép xuống, đổi thành đậu Hà Lan.
“Lấy đi” – Cố Phi cười cười – “Lấy hết đi.”
“Lấy đại mấy bịch là được rồi” – Sau khi Tưởng Thừa cầm một bịch khô bò cây thượng hạng nhìn giá tiền xong, bị dọa tới trực tiếp ném xuống, đổi lại một bịch khô bò bình thường kế bên – “Thật mẹ nó mắc quá.”
“Lấy đi, không sao” – Cố Phi lấy một bịch khô bò cây thượng hạng bỏ lại vào xe hàng – “Tôi có thẻ mua sắm, năm trăm đồng.” (1,714,785 VND)
“Hả?” – Tưởng Thừa ngơ ra.
“Lý Viêm đưa đó” – Cố Phi nói – “Năm ngoái nhiều hơn, năm nay cậu ta không phải đấu tranh với mẹ sao, còn chưa đấu xong nữa, mẹ cậu ta chỉ đưa có một tấm.”
“Vậy đấu tranh cũng không kịch kiệt lắm ha, còn cho năm trăm nữa?” – Tưởng Thừa cười.
“Dù sao cũng là con trai bảo bối mà.” – Cố Phi lại lấy thêm một bịch thạch rau câu.
“Thạch rau câu tiệm nhà cậu không phải có sao? Mua mấy thứ không có đi.” – Tưởng Thừa nói.
“Nhị Miểu không ăn đồ trong tiệm” – Cố Phi nói – “Lúc trước có nói với nó, đồ trong tiệm là để bán, không thể tùy tiện ăn, từ lúc đó trở đi căn bản không ăn nữa, phải ăn đồ mua về.”
“Ồ” – Tưởng Thừa đáp – “Logic này, thật nghiêm khắc.”
“Với lại trong tiệm cũng không có mấy thứ cao cấp này” – Cố Phi nói – “Ăn tết mà, ăn mắc chút.”
Mua đồ xong xuôi, hai cậu đi đến quầy tính tiền, Tưởng Thừa từ xa nhìn thấy liền ngẩn người, sau đó lập tức chạy thẳng tới phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Tôi đệt, tôi qua đó xếp hàng trước.”
Đội ngũ đã xếp hàng từ quầy tính tiền tới giá hàng bên này, còn quẹo một vòng, mỗi người xếp hàng đều đẩy theo một xe chở đầy hàng hóa, Tưởng Thừa tới xếp hàng trước một chút như vậy cũng hoàn toàn vô dụng.
Lúc Cố Phi đi tới, phía sau đã có thêm bốn năm người tới xếp hàng, nhưng những người ở phía trước cậu cũng không đủ dũng khí để đếm xem rốt cuộc là bao nhiêu.
“Tôi thấy hai chúng ta tới trưa cũng chưa chắc ra ngoài được.” – Tưởng Thừa nói.
“Đừng sợ” – Cố Phi chỉ qua khu ẩm thực bên kia – “Tôi thấy, bên đó có thể ăn được.”
“Cậu thật bình tĩnh nha?” – Tưởng Thừa cười.
“Chắc chắn rồi” – Cố Phi chống lên xe – “Nếu chỉ một mình tôi, bây giờ mấy thứ đồ này tôi cũng không muốn nữa, trực tiếp đi luôn, nhưng nếu có cậu bên cạnh, nên không thấy vậy nữa… Nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng thời gian ôn tập của cậu đó.”
“Sẽ không” – Tưởng Thừa nhướng mày, đưa tay ra túi quần sau mông lấy một tờ giấy dày được gấp lại – “Không ở đâu là không ôn tập được.”
“Tôi đệt.” – Cố Phi ngẩn người, Tưởng Thừa lấy ra là một tờ ôn tập tiếng Anh.
“Tôi cũng không nghĩ lại náo nhiệt như vậy” – Tưởng Thừa lại từ một túi khác móc ra một cây bút – “Quan trọng mà, kỳ nghỉ chỉ có mấy ngày này, giấy ôn tập phát ra bình quân phải làm mỗi ngày hai tờ.”
Cố Phi cười hồi lâu, xách lên một thùng sữa chua bỏ vào trên ghế ngồi cho trẻ em trên xe đẩy hàng: “Để lên đây viết?”
“Ừm” – Tưởng Thừa cong lưng thử – “Kê thêm chút nữa.”
Cố Phi lại để lên một thùng nước cam: “Như vậy?”
“Được rồi.” – Tưởng Thừa để giấy ôn tập lên, cuối đầu bắt đầu làm.
Cảm giác này cũng thật kỳ diệu, một tay Cố Phi đỡ xe đẩy hàng, nhìn mặt nghiêng của Tưởng Thừa, người này chỉ dùng chưa đến một phút đã tiến nhập vào trạng thái, trước mắt bên tai như không còn có đoàn người nhốn nháo ở xung quanh, chỉ có chữ viết xấu… không còn quá xấu của cậu ta ở dưới bút.
Đoàn người dịch chuyển về phía trước nửa mét, Cố Phi không động đậy, chút khoảng cách này căn bản không có ý nghĩa, hơn nữa bạn trai cậu đang xào xạc viết bản chữ thoái hóa như gà bới, cậu không thể di chuyển.
Đằng sau có một bác gái không kiên nhẫn, đẩy xe lên đụng thẳng vô mông Tưởng Thừa: “Đẩy lên đi kìa!”
Bút trong tay Tưởng Thừa không dừng lại, dường như không hề có cảm giác.
Cố Phi nhìn thoáng qua bác gái, đi tới đứng trước xe đẩy hàng, lấp vào khoảng trống nửa mét đó, nhìn bác gái: “Đẩy tới đâu?”
Bác gái lườm cậu, nghiêng đầu bắt đầu chữi thầm.
Qua ít phút sau, Tưởng Thừa dừng bút, đẩy xe tới phía trước: “Tránh ra đi.”
“Tôi tưởng cậu không biết chứ?” – Cố Phi tránh ra, đẩy xe tới mấy bước nhỏ.
“Nghe thấy rồi, nhưng lúc đó não đang trong một tuyến trình, xử lý không được, lúc giải đề thế giới này không có tôi” – Tưởng Thừa vừa nhìn đề vừa nhỏ giọng nói – “Nhưng cậu vừa mở miệng, thế giới này liền có tôi, nghe cậu nói chuyện tôi mới hoàn hồn lại.”
“Thần kỳ như vậy.” – Cố Phi cười.
“Thừa ca dẫn bạn xem thế giới, tập một, học bá thần kỳ” – Tưởng Thừa xoay xoay bút – “Phụ đề… giải đề, vẫn là nhập định?”
Tưởng Thừa làm xong một mặt giấy, những người ở phía trước như tới siêu thị dọn nhà cuối cùng cũng tính tiền xong, hai cậu di chuyển đến bên quầy thu ngân.
Cố Phi tiện tay lấy một cái hộp nhỏ ở cạnh quầy thu ngân ném vào trong xe đẩy.
Tưởng Thừa vừa gấp giấy ôn tập, vừa nhìn thoáng qua hộp nhỏ.
Siêu mỏng.
Cảm giác như không đeo.
Những chữ này khiến cậu nhất thời đè thấp giọng: “Cậu lấy cái này?”
“Sao vậy?” – Cố Phi nhìn cậu, cũng đè thấp giọng: “Hết rồi đó.”
“… Cậu không thể tới tiệm thuốc mua sao?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Đây không phải tiện hơn sao, còn có thẻ mua sắm.” – Cố Phi nói.
“Ở đây cả đống người đang nhìn, ngài không thấy xấu hổ chút nào sao?” – Tưởng Thừa dùng ngón tay khều hộp nhỏ vào khe hở giữa đống đồ.
“Không có” – Cố Phi cười lên – “Cậu ngại thì đừng dùng nha.”
“Sớm muộn cũng bị cậu làm cho hư” – Tưởng Thừa thở dài – “Sớm muộn.”
Sau khi hoạt động mua sắm kết thúc, hai cậu đem đồ về tiệm, tiện thể ăn chút đồ ăn, Cố Phi liền tiễn Tưởng Thừa trở về.
“Hôm nay tôi phải dọn dẹp nhà cửa, quét dọn vệ sinh này nọ” – Cố Phi nói – “Tối nay còn phải tới chỗ cậu dọn dẹp.”
“Chỗ của tôi rất sạch đó, cũng không có cái gì.” – Tưởng Thừa nhìn nhìn chung quanh.
“Lau bụi một thút thôi, cậu không cần để ý” – Cố Phi hôn cậu – “Đi xem sách của cậu đi.”
“Buổi tối phải có chút thịt đó, không thể vì ngày mai có tiệc mà hôm nay cắt xén thịt của tôi, có rau, cũng phải có thịt nữa” – Tưởng Thừa nhắc nhở – “Không cần cách làm quá cao cấp, thịt ba chỉ cắt miếng xào cải thảo là được.”
“Biết rồi” – Cố Phi cười hồi lâu – “Sao tham lam thành như vậy.”
Sau khi Cố Phi rời khỏi, Tưởng Thừa ngồi tới bên bàn học, dựa vào ghế duỗi lưng một cái, lắng nghe gió bắc thổi thật gắt ở bên ngoài, vừa tới trưa, trời liền trở nên âm u, một trận tuyết lại sắp đến.
Cảm giác bên ngoài tiết trời lạnh lẽo, trong phòng ấm áp, trên người ấm áp, có một loại an tâm trong tịch mịch.
Sao tham lam thành như vậy.
Đúng, đại khái bởi vì cảm giác kỳ quái này đi, cho dù ngoài kia là trời lạnh thấu xương, nhưng vẫn có một người sẽ hoàn thành đủ loại mong ước nhỏ của cậu, cậu có thể hống hách một chút, có thể không nói lý một chút, có thể không cần phải đè nén tất cả mọi chuyện trong lòng.
Tôi muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, tôi muốn thế này, tôi muốn thế kia.
Sẽ không lại vì ý nghĩ của bản thân bị phủ định mà im lặng không nói.
“A…” – Tưởng Thừa kéo dài âm thanh, lại vươn vai một cái thật dài, thật hoàn mỹ.
Cố Phi ở rất nhiều phương diện đều khiến Tưởng Thừa kinh hỉ, nhưng về phương diện dọn dẹp nhà cửa, không có kinh hỉ gì cả, dù sao cũng là một học sinh cá biệt, lúc dọn dẹp nhà cửa không còn gì để nói.
So sánh với Tưởng Thừa từ nhỏ đến lớn đều bị yêu cầu dọn phòng sạch sẽ ngăn nắp thì Cố Phi dọn nhà chính là dồn một đồng đồ lại một chỗ, sau đó nhét vào một nơi không thể nhìn thấy, ví dụ như tủ đồ, học tủ giống vậy, coi như là xong chuyện.
Chỗ Tưởng Thừa nếu nói có gì cần dọn dẹp, thì chính là sách và tài liệu bày ra ở khắp nơi.
Cố Phi dồn lại một đống đồ xong thì có chút mờ mịt: “Làm sao đây? Mấy thứ này cũng không còn nơi để giấu.”
“Tôi hay dùng đó, cậu giấu làm cái gì.” – Tưởng Thừa thở dài.
“Vậy bỏ đi” – Cố Phi ngã xuống nền nhà – “Này, tôi phát hiện trong nhà cậu thật sự không có gì để dọn dẹp cả, ở cũng lâu rồi, không bừa bộn tí nào.”
“Tôi bình thường cũng thuận tay dọn dẹp, lấy cái gì liền để lại chỗ cũ” – Tưởng Thừa nói – “Tôi không thích dọn dẹp, nên luôn cố không làm loạn lên, mắc công lại tốn sức thu dọn.”
“Tôi còn lười để lại chỗ cũ.” – Cố Phi cười cười.
“Vậy phải thu dọn đó, đặt lại chỗ cũ một giây, làm loạn lên dồn lại thu dọn phải mất mấy tiếng, cái nào biết tính toán hơn?” – Tưởng Thừa liếc cậu ta – “Chẳng trách là một học sinh cá biệt biệt biệt biệt…”
“Tôi không có thời gian, có đi nữa cũng không muốn động.” – Cố Phi thở dài.
Tưởng Thừa không nói tiếp, cũng phải, dù sao trong lòng Cố Phi có nhiều chuyện, mỗi ngày nhọc lòng, những tiểu tiết này cũng lười để duy trì.
Tới lúc nào mới không lại mệt mỏi như vậy đây.
Tưởng Thừa nhìn chăm chú vào tờ ôn tập, sắp đến kỳ thi đại học rồi sao?
Sắp phải đi rồi sao?
Sắp phải rời xa rồi sao?
“Sau này” mà hai cậu vẫn chưa tìm ra đáp án, sắp đến rồi sao?
Sáng sớm 30 tết Tưởng Thừa bị dây pháo nổ làm tỉnh dậy, thật ra vào tháng chạp, mỗi ngày đều nghe tiếng pháo nổ, ở xưởng thép không cấm đốt pháo, mỗi nhà từ sáng tới tối đều đốt pháo, thức dậy đốt một lần, ăn sáng đốt một lần, ăn trưa đốt một lần, ăn tốt cũng đốt một lần, rảnh rổi không có gì làm lại càng phải đốt.
Có điều hôm nay là pháo đốt từ tầng trên lấy cọc tre kéo ra ngoài cửa sổ, ngay ở ngoài cửa sổ phòng khách của cậu, tiếng nổ khiến Tưởng Thừa cảm giác đều sắp chấn động từ trên giường xuống dưới đất, thêm một giây nữa thôi tòa nhà này liền sụp đỗ.
“Haizz!” – Tưởng Thừa bất lực trở mình.
Cố Phi ngồi dậy, đơ ra một hồi thì xuống giường: “Thừa ca.”
“Hả…” – Tưởng Thừa chùm trong chăn đáp một tiếng.
“Tôi tới tiệm trước đây, chắc Nhị Miểu cũng tới rồi” – Cậu vừa mặc đồ vừa nói – “Tôi phải tới chuẩn bị làm đồ ăn, cậu dậy thì cứ qua ăn điểm tâm.”
“Ừm” – Tưởng Thừa xoay đầu qua – “Lát nữa tôi giúp cậu gói sủi cảo.”
“Cậu làm chung với Nhị Miểu đi” – Cố Phi nói – “Dạo này cậu không chơi với nó gì hết, hôm qua nó còn hỏi tôi nữa.”
“Hỏi cậu cái gì?” – Tưởng Thừa lại trở mình qua nhìn Cố Phi.
“Thì hỏi, Thừa ca.” – Cố Phi kéo kéo quần.
“… Hết rồi hả?” – Tưởng Thừa đơ ra.
“Hết rồi, có thể nói là rất tốt rồi.” – Cố Phi nói.
“Nó chỉ nói chuyện với cậu thôi phải không?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Ừm” – Cố Phi gật đầu – “Nói chuyện với tôi cũng ít, thỉnh thoảng thôi, nó vừa biết nói không bao lâu thì… Tôi còn tưởng nó không học nói được nữa, thế này cũng rất tốt rồi.”
“Đúng đó.” – Tưởng Thừa thở dài.
“Cậu chợp mắt thêm chút nữa đi, bây giờ mới tám giờ” – Cố Phi nhảy lại lên giường hôn lên trán cậu – “Lúc qua nhớ mang theo sách, học bá.”
Lúc học bá đạp xe mang theo sách chạy tới cửa tiệm nhà Cố Phi, đúng lúc gặp phải một tiệm ở kế bên đang định đốt pháo, cậu vừa xuống xe, đằng sau liền nổ, phút chốc liền thấy mình bị dấn thân vào trong hỗn độn.
Tiếp đến liền thấy trong ngõ nhỏ giữa tiệm nhà Cố Phi và bệnh viện xã khu phóng ra một bóng dáng màu đỏ tươi, kèm theo một tiếng huýt sáo vang dội xông ra lửa khói bùng cháy phía sau cậu.
“Nhị Miểu!” – Tưởng Thừa hô lên.
Hôm nay Cố Miểu ăn mặc rất vui tươi, áo khoác phao nhỏ màu đỏ, quần ôm sát chân màu xanh lá, giày cao cổ cũng là màu đỏ, quấn khăn quàng cổ dài dài màu trắng.
Sau khi lao đầu vào trong đám khói, Tưởng Thừa không còn nhìn thấy rõ Cố Miểu, chỉ thấy được bóng dáng màu đỏ lờ mờ đang chuyển động, qua mấy giây, Cố Miểu lại một mặt hưng phấn từ trong đám khói xông ra.
“Nhị Miểu!” – Tưởng Thừa giơ tay ra ngăn trước mặt em ấy.
Cố Miểu thắng gấp, đầu ván trượt xoay qua một bên, nghiêng người dừng ở trước mặt cậu, cười rồi nâng tay lên, búng ngón tay ra tiếng, lại giơ lên ngón cái.
“Năm mới vui vẻ.” – Tưởng Thừa cũng búng ngón tay rồi giơ ngón cái cho em ấy.
Cố Miểu nhảy xuống ván trượt, dùng đầu ngón chân móc lên, bắt lấy ván trượt, kéo cậu vào trong tiệm.
Màn của cửa tiệm căn bản không thể ngăn được khói pháo, cả một phòng đều là mùi thuốc pháo, ngửi thấy nơi nơi đều là mùi của năm mới.
Cố Phi đang bưng một cái thao từ sân sau đi vào, trong tay toàn là bột mỳ.
“Muốn gói sủi cảo sao?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Không, mới nhào xong” – Cố Phi xoắn một miếng từ cục bột đưa tới Cố Miểu cả mặt đầy mong đợi, chỉ vào tủ mát – “Cậu ăn chút bánh bao đi? Còn có sữa và đậu nành.”
“Được” – Tưởng Thừa gật gật đầu, mở tủ mát, lấy ra hai cái bao – “Sao hôm nay còn làm cái này, không có người tới mua à?”
“Tôi chuẩn bị cho cậu đó, không có thời gian làm cái khác” – Cố Phi cười cười – “Sữa tươi và đậu nành cậu tự chọn đi, có cái còn nóng nữa.”
“Mẹ cậu lúc nào trở lại?” – Tưởng Thừa hỏi.
"Hồi nữa" – Cố Phi nhìn đồng hồ trên tường – “Buổi chiều Lý Viêm và Lưu Phàm tới.”
"Buổi chiều tới?" – Tưởng Thừa ngây ra – "Không ở nhà ăn sủi cảo sao?"
"Nhà hai cậu ta đều đông người, ăn Tết loạn thành một đống, bọn trẻ đều nghịch ngợm.” – Cố Phi nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên ngây người, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Tưởng Thừa nhanh chóng nhìn qua theo, tấm rèm bị vén lên, mẹ Cố Phi đang ở ngoài cửa, bên cạnh... là người đàn ông tóc đuôi ngựa ngày hôm đó nhìn thấy.
Người đàn ông đó hôm nay vẫn là tóc đuôi ngựa, còn đeo một cặp mắt kính đen.
Hôm nay trời vẫn âm u, vẫn thường hay có bông tuyết tung bay, ngoài đường tràn ngập khói mịt mù, đeo trên mặt kính râm màu sắc đậm như vậy, Tưởng Thừa cũng muốn đi qua đưa cho người này một cây gậy dò đường.
“Vào trong đi” – Mẹ Cố Phi nói – “Đây là con trai em, anh vẫn chưa thấy qua đúng không? Kia là con gái em, Cố Miểu, còn có bạn học của nó, Tưởng Thừa.”
“Chúc cô năm mới vui vẻ” – Tưởng Thừa chào hỏi bà, gật gật đầu với người đàn ông tóc đuôi ngựa kia, “chú” cậu nói ra không được, người này tuổi tác không lớn, nhưng nói là “anh” thì nghe hơi sai sai, nên chỉ có thể giữ im lặng.
“Đây là ý gì?” – Cố Phi vỗ vỗ cục bột trên tay hỏi một câu.
Tưởng Thừa chăm chú nhìn vào cậu ta, tùy thời chuẩn bị lúc cậu ta muốn động thủ thì tới cản lại, nói thế nào đi nữa bây giờ cũng đang đón tết, mẹ Cố Phi và người đàn ông tóc đuôi ngựa này ăn mặc đều rất đẹp đẽ, vừa nhìn qua liền biết đã trau chuốt chuẩn bị, có lẽ để gặp con trai, có lẽ là để hẹn hò, nói tóm lại lúc này đánh người không thích hợp.
“Cùng nhau ăn bữa cơm” – Bà nắm lấy tay Cố Phi, kéo cậu ta tới hướng sân sau, nhỏ giọng nói – “Con đừng tỏ thái độ.”
"Lần trước là hắn đánh mẹ sao?” – Cố Phi hỏi rất lớn tiếng, đã rất rõ ràng lần này không để lại mặt mũi cho ai nữa.
“Không phải…” – Mẹ Cố Phi vẫn nhỏ giọng nói.
Nội dung cuộc nói chuyện sau khi ra sân sâu Tưởng Thừa không nghe được nữa.
Bầu không khí lúc này trở nên có chút lúng túng.
Người đàn ông tóc đuôi ngựa bước vào trong mấy bước, Tưởng Thừa và Cố Miểu đứng ở trước quầy thu ngân, Cố Miểu bởi vì hoàn toàn không hiểu rõ hoàn cảnh nên một tay ôm ván trượt, một tay nặn cục bột, dùng ánh mắt cực ngầu của em ấy nhìn chằm chằm vào nhúm tóc đuôi ngựa không rời mắt.
Tưởng Thừa bởi vì dạo gần đây dùng não quá độ, giờ phút này ngoại trừ có thể khiến bản thân không nhìn chằm chằm vào người ta như Cố Miểu ra, thì ngay cả một câu nên nói cũng tìm không thấy.
“Tôi không có đánh cô ấy” – Người đàn ông tóc đuôi ngựa nói – “Là bạn trai cũ của cô ấy, tôi đã thay cô ấy tìm lại công lý rồi."
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, vẫn không có lời nào để nói.
Người đàn ông tóc đuôi ngựa cũng không lại nói tiếp, đứng thẳng tắp, vênh nửa mặt lên.
Tưởng Thừa dựa bên quầy thu ngân, trong lòng hát cho người này một bài Tôi và sự bướng bỉnh cuối cùng của tôi.
Tôi và sự bướng bỉnh cuối cùng của tôi, giữ chặt hai tay tuyệt đối không buông, trạm kế tiếp có là thiên đường hay không, cho dù thất vọng cũng không thể tuyệt vọng…
Hát được một nửa cậu đột nhiên cảm thấy bài này cũng có thể hát được cho Cố Phi.
Cố Phi và mẹ cậu ta cuối cùng cũng từ sân sau trở ra, Cố Phi trầm mặc, mẹ Cố Phi vẫy tay: “Lại đây, nhanh làm việc thôi.”
Người đàn ông tóc đuôi ngựa gật gật đầu, theo bà đi vô sân sau.
“Muốn làm cái gì?” – Tưởng Thừa sửng sốt.
“Nấn ăn, mẹ tôi dẫn về một đầu bếp nấu ăn” – Cố Phi nói xong đột nhiên cười lên – “Tôi cũng giận không nổi.”
“Người đó là đầu bếp?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Ừm” – Cố Phi vừa cười vừa thở dài – “Nấu ăn thì nấu ăn đi, không quản nữa.”
“Rất tốt đó” – Tưởng Thừa xoa xoa tay Cố Phi – “Ít ra tốt hơn cậu vừa xem điện thoại vừa nấu ăn.”
“Đúng đó” – Cố Phi gật gật đầu – “Tôi thật sự cũng lười để quản, tùy ý đi.”
“Đón tết nhiều người một chút cũng náo nhiệt” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Hay là chúng ta đi đốt pháo đi.”
“Được” – Cố Phi vỗ vỗ tay – “Nhị Miểu!”
Cố Miểu xoay đầu lại, Cố Phi cong lưng xuống: “Chúng ta đi đốt pháo?”
Cố Miểu ra sức gật đầu.
Mấy ngày trước Cố Phi mua không ít dây pháo và pháo hoa, có hai thùng, đều để ở dưới quầy thu ngân, hai cậu bỏ vào một cái túi, xách ra ngoài, dẫn theo Cố Miểu đi ra phố.
Lúc này không ít nhà đều đã bắt đầu ăn bữa cơm tất niên, trên phố dây pháo nổ tới ngay cả nói chuyện cũng nghe không rõ.
Hai cậu vốn nghĩ muốn tìm một nơi khói ít để đốt pháo, sau khi đi hết một con đường mới biết là bây giờ không tồn tại một nơi như vậy, Tưởng Thừa đặt túi xuống đất: “Ở đây đi!”
Lúc Cố Phi bày pháo hoa xuống đất, Cố Miểu bắt đầu phấn khích đạp ván trượt vòng quanh hai người.
Khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ nở rộ, Cố Miểu thổi sáo một cái.
“Đẹp không!” – Cố Phi sát đến bên tai Tưởng Thừa hô lớn lên.
“Đẹp!” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – “Sao cậu phải la lên, chúng ta đốt pháo hoa, cũng không phải là đốt pháo dây!”
Lúc này chung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, Cố Phi hô lên như vậy đặc biệt vang dội.
“Không biết nữa!” – Cố Phi tiếp tục la lên – “Tôi chính là muốn la lên!”
“Vậy la đi!” – Tưởng Thừa ngẩng đầu lên – “A——“
“A——” – Cố Phi cũng ngẩng đầu lên theo.
/150
|