"Tưởng Thừa" – Ny Ny vỗ tay một cái – "Tới cậu rồi, tranh thủ thời gian!"
Tưởng Thừa đặt nước xuống đất, đứng lên, Cố Phi đã không còn nhìn chằm chằm vào bên này nữa, đang cúi đầu nhìn hình ảnh chụp xong trong camera, sườn mặt không nhìn rõ biểu tình, thần sắc giống với lúc bình thường hí hoáy camera.
Như trong nháy mắt Tưởng Thừa tưởng là vẻ mặt mây đen mưa bão giăng ra mà mình nhìn thấy trước đó là ảo giác của chính mình.
"Lát nữa tán gẫu tiếp." – Đàm Lâm ở phía sau cậu còn bồi thêm một câu.
Tưởng Thừa dừng một chút, không quay đầu lại, đi thẳng ra.
Tán gẫu tiếp?
Tán gẫu cái rắm á!
Hơn nữa vừa nãy cái đó cũng coi là nói chuyện tự nhiên sao!
Lúc đi tới bên cạnh Cố Phi, cậu mới phát hiện vẻ mặt mây đen mưa bão không phải ảo giác, bởi vì mây ở trên mặt Cố Phi vẫn còn chưa tan, nhìn chính diện tương đối rõ ràng, ngay cả trên lông mi cũng gợn lên mây đen.
Cố Phi không chờ cậu mở miệng nói chuyện, đang cầm ống kính vặn một cái, ‘cạch’ một tiếng: "Ít nói chuyện với anh ta."
Âm thanh không cao, nhưng lạnh đến mức dọa người.
Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, cậu vốn dĩ chính là bị Đàm Lâm một câu nối tiếp một câu mà hỏi đến bực bội, thái độ không sẵn lòng nói nhiều của Cố Phi cũng khiến cậu phiền muộn, lại thêm nữa, cậu vừa rồi căn bản cũng không nói cái gì với Đàm Lâm... Một điểm quan trọng nhất chính là! Tại sao trên mặt Cố Phi vẫn còn đậm đặc màu đen!
"Chỉ ‘ừ’ ba lần" – Tưởng Thừa nhìn chòng chọc vào cậu ta – "Cái này nếu như coi là nói chuyện, sau này tôi cứ như vậy nói chuyện với cậu."
Cố Phi giương mắt nhìn nhìn cậu.
"Sao?" – Tưởng Thừa đối diện với Cố Phi.
"Làm việc trước đã." – Cố Phi nói.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng, quay người đi tới khu vực chụp ảnh.
Bây giờ chính là phần cậu với Tiểu Trân cùng nhau chụp ảnh, trang phục tình nhân, lúc Tiểu Trân thay y phục trở lại đứng tới bên cạnh Tưởng Thừa, nhân viên nghiệp vụ của thương hiệu bên cạnh rất hài lòng gật gật đầu: ""Hai người rất thích hợp, có cảm giác CP.""
"Đúng không?" – Tiểu Trân cười lên, nhìn Tưởng Thừa một chút – "CP như vậy cho tôi mười người tám người đi, tôi tuyệt đối không chê nhiều."
"Bắt đầu." – Cố Phi giơ camera lên.
Camera che mất mặt của Cố Phi, Tưởng Thừa không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, trái lại áp suất thấp thì có thể cảm giác được, lúc thường chụp ảnh cho cậu, Cố Phi sẽ rất tỉ mỉ mà nhắc nhở đủ kiểu, tay đến độ cao nào nhìn đẹp mắt, mặt nghiêng tới mức độ nào, hiệu quả ánh sáng tốt nhất...
Lúc này lại trầm mặc toàn bộ quá trình, chỉ là cầm camera răng rắc liên hồi, mở miệng duy nhất chính là bảo Ny Ny làm điều chỉnh góc độ của ánh sáng.
Nói thật Tưởng Thừa rất không quen, cậu không phải người mẫu chuyên nghiệp, kinh nghiệm cũng ít, thông thường đều sẽ dựa vào gợi ý của Cố Phi mà làm, nhưng ngày hôm nay tên l** này không nói một lời, cậu chỉ có thể tự do phát huy.
Cũng may Tiểu Trân làm việc này đã rất nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tính cách cũng rộng rãi, liền lôi kéo Tưởng Thừa, nói với cậu nên biểu hiện thế nào để chụp.
"Thân mật một chút nữa, cảm giác hiện tại giống như tình chị em, không giống tình nhân nhỉ." – Nhân viên nghiệp vụ thương hiệu đứng ở bên cạnh nói một câu.
Tình chị em cái trứng gà đen mi á!
Tưởng Thừa quả là buồn bực nói không ra được, nếu như đặt vào chuyện khác thế này, cậu đã rời đi rồi, nhưng mà hiện tại việc này là kiếm tiền, mặc dù trước mắt cậu vẫn còn không thiếu tiền...
Cậu chỉ có thể cùng Tiểu Trân thân mật khắng khít một hồi, thực ra cậu không giống Cố Phi, mặc dù không bằng lòng bị người đụng chạm, nhưng dưới tình huống có chuẩn bị, với nữ sinh tiếp xúc thân mật một chút cũng sẽ không khiến cậu khó chịu.
Không như một vài người nào đó, bởi vì sợ nữ sinh sẽ ngồi lên chỗ ngồi phía sau cậu ta, liền cưỡi xe một trận cuồng phong, giống với bị truy sát vậy, dường như chạy từ từ liền có lẽ bị người "pằng pằng" bắn chết tại chỗ.
Nghĩ tới đây Tưởng Thừa có chút buồn cười, nhưng mà trong khóe mắt, lúc quét tới vòng mây đen kia, tức khắc cảm giác cười đều không còn.
Đây có lẽ là mấy tiếng đồng hồ khó chịu nhất của Tưởng Thừa từ lúc bắt đầu chụp hình tới nay, lúc giữa chừng ra toilet thay y phục, cậu thậm chí mấy lần chuyển ánh mắt cho Cố Phi, ra hiệu bây giờ ông đây có thời gian, cậu muốn nói cái gì, tôi có mấy phút đồng hồ thế đó, có thể nghe thử.
Mà Cố Phi vẫn cứ luôn không nhận lấy ánh mắt của cậu.
Đàm Lâm thì ngược lại, hai lần rất hữu nghị mỉm cười với cậu, Tưởng Thừa thậm chí muốn đi qua nói với Đàm Lâm – "Mịa nó, anh còn có cái gì muốn nói thì nói ra một lần luôn đi".
Mãi cho đến khi chụp ảnh xong, Cố Phi mới đi đến bên cạnh cậu nói một câu: "Đi thôi, tôi chờ cậu thay quần áo."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
Lúc thay quần áo xong đi ra, Cố Phi đã thu dọn xong đồ đạc ở trên hành lang chờ cậu, trong phòng đổi người mẫu khác đang chụp, Đàm Lâm đứng ở bên cạnh, lúc nhìn thấy cậu thì cười cười: "Đi rồi?"
Tưởng Thừa gật gật đầu, vuốt nước trên mặt xuống một phát, đi ra ngoài.
Lúc theo phía sau Cố Phi đi tới thang máy, Tưởng Thừa quả thực có chút nhịn không được: "Cố Phi."
"Hả?" – Cố Phi quay đầu lại.
"Muốn nói cái gì thì nói" – Tưởng Thừa nói – "Mặt cậu mịa nó đều kéo đến tâm trái đất rồi đó."
"Tôi chỉ là nói cậu cách Đàm Lâm xa chút." – Lúc Cố Phi vươn tay ấn ấn nút thang máy bị Tưởng Thừa hất một cái đẩy ra, cậu xoay mặt nhìn Tưởng Thừa.
"Tôi không biết đối với cậu mà nói, Đàm Lâm ấy là người thế nào" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Thế nhưng đối với tôi mà nói, anh ta chỉ là người xa lạ, hơn nữa còn là người xa lạ có quan hệ không giống với những gì bản thân cậu nói."
Cố Phi không lên tiếng, chỉ nhíu mày, hơn nữa miễn cưỡng không bỏ mà lại vươn tay qua rất nhanh ấn nút thang máy một cái, Tưởng Thừa hất hụt một phát.
"Anh ta muốn nói chuyện với tôi, tôi có thể làm gì? Tôi chỉ ‘ừ’ ba tiếng, đã đủ xa rồi" – Tưởng Thừa nói – "Cậu đối với tôi kéo mặt thối cái gì."
Cửa thang máy mở ra, Cố Phi đi vào, Tưởng Thừa đứng không động đậy.
"Đi thôi" – Cố Phi nói – "Tôi chỉ là bảo cậu cách anh ta xa chút, không có ý gì khác."
"Không có ý gì khác, mặt cậu có thể mịa nó kéo ra dài tám thước? Vậy độ cao của nhà lầu cũng không ngăn cản được cậu" – Tưởng Thừa quả thực buồn bực, thực ra Cố Phi bày mặt thối, cậu cũng không cảm thấy sao cả, cậu biết rằng Cố Phi nhìn thấy Đàm Lâm, tâm tình sẽ không tốt, nhưng lúc này uất ức trong lòng cậu đối với mối quan hệ của hai người hỏi không nói, quả là không thể chịu đựng nổi – ""Ngài chi bằng nói một chút với anh ta, cách xa tôi một chút được không? Ngẩng đầu không gặp, cúi đầu thấy, sau này lại gặp nữa, tôi lại nhìn cái mặt cậu đây mấy tiếng đồng hồ, tôi thà rằng đi trên phố phát tờ rơi.""
Cố Phi giơ tay một cái ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, sau đó đi ra, đem túi camera gì gì đó trong tay ném xuống đất một phát, rồi đi tới phía bên kia.
"Đi làm gì đó!" – Tưởng Thừa hỏi một câu.
"Tôi đi nói với anh ta, cách xa cậu chút." – Cố Phi cũng không quay đầu lại mà nói.
Tưởng Thừa ngẩn người tại chỗ, giương mắt nhìn Cố Phi đi vào trong cửa, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Há hốc miệng ở cửa thang máy có gần mười giây, cậu mới giật mình bừng tỉnh đi theo hướng trở lại, xông lên hai bước lại nghĩ ra dụng cụ của Cố Phi vẫn còn thả ở trên mặt đất, những đồ này đều có giá trị, mất một cái thì muốn mua lại giống vậy không dễ dàng.
Cậu đành phải quay lại cầm mấy cái túi trên đất xách lên.
Lúc trở lại phòng chụp ảnh, trong phòng không thấy Cố Phi, Tưởng Thừa xoay quanh nhìn một lượt, cũng không thấy Đàm Lâm.
"Cậu tại sao quay lại?" – Tiểu Trân mới vừa tẩy trang xong đi ra, ngồi ở đó cầm cái gương nhỏ có lẽ là chuẩn bị trang điểm lần nữa, mặt mộc khiến Tưởng Thừa suýt chút không nhận ra được cô ấy là ai.
"Bạn có thấy Cố Phi không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Tôi tưởng là cậu quay lại tìm tôi xin phương thức liên hệ cơ" – Tiểu Trân thở dài, chỉ chỉ một cái cửa bên cạnh – "Cùng Lâm ca ở bên trong đấy, có lẽ nói chuyện thì phải."
Cái cửa kia là phòng để đồ linh tinh, chất đống các loại phông màn và trang phục, Tưởng Thừa đi qua vặn vặn khóa cửa, không vặn ra.
Lại kề sát ở trên cửa lắng nghe, trong phòng bên ngoài đang phát nhạc, cậu cũng nghe không rõ bên trong rốt cuộc có động tĩnh hay không.
Cố Phi nếu như chỉ là cùng Đàm Lâm nói vài câu cũng coi như xong, nhỡ động thủ... Cậu mặc dù là không sợ chuyện như vậy, chỉ là đánh một trận mà thôi, nhưng cậu quả là không hy vọng Cố Phi tại đây đánh người ta.
Hoàn cảnh này, không phải xưởng thép, cũng không phải trường hợp "Học sinh đánh nhau", thật sự động thủ, tình cảnh sẽ rất khó coi.
Tưởng Thừa lui lại hai bước, cầm điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Cố Phi.
Màn hình vừa mới sờ sáng lên, còn chưa chạm mở lịch sử cuộc gọi, cánh cửa đó đã mở, Cố Phi từ bên trong đi ra.
Tưởng Thừa đem điện thoại di động thả lại trong túi, đầu tiên là liếc trên mặt Cố Phi lướt qua thật nhanh, đẹp trai sạch sẽ gọn gàng, thế là cậu lập tức nhìn phía sau Cố Phi.
Đàm Lâm ở bên trong, cũng đang đi ra ngoài, nhìn qua cũng là chỉnh tề, nhưng anh ta giơ tay chùi miệng một chút đồng thời nhìn nhìn tay của mình, động tác này quá rõ ràng, Tưởng Thừa liếc mắt một cái có thể nhìn ra, Cố Phi đánh Đàm Lâm.
Nhưng mà lúc Đàm Lâm đi ra cả mặt bình tĩnh, còn gật gật đầu hỏi thăm với cậu một chút.
"Đi." – Cố Phi đi qua lấy túi, đi ra ngoài.
Tưởng Thừa đi theo phía sau cậu, còn dán mắt xem quần áo của cậu một chút, không nhìn ra vết tích ẩu đả, vậy nhất định là Đàm Lâm ngoan ngoãn chịu đựng một đấm của Cố Phi.
Cái này có chút khiến Tưởng Thừa bất ngờ, Đàm Lâm mặt ngoài nhìn vẫn xem như là hào hoa phong nhã, nhưng cảm giác được không phải tính cách ngoan ngoãn bị đánh, lại có thể bình tĩnh như vậy.
Lúc này lại đứng ở cửa thang máy, Tưởng Thừa không ngăn cản Cố Phi nhấn nút thang máy nữa, chỉ là sau khi vào thang máy cũng không biết nên nói chút gì mới tốt.
Chỉ có thể dọc đường im lặng, lúc xuống xe dưới lầu phòng thuê của cậu, Cố Phi nói chuyện với cậu, cậu cũng không có tâm trạng đáp lại.
"Ăn chút đồ ăn?" – Cố Phi hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Đi chỗ nào ăn?" – Cố Phi lại hỏi.
Tưởng Thừa không lên tiếng, không có gì muốn ăn, đi chỗ nào ăn cũng không muốn.
"Chuyện này muốn nói đầy đủ rất dài" – Cố Phi nhìn cậu – "Cậu muốn nghe..."
"Cậu không muốn nói thì đừng nói" – Tưởng Thừa ngắt lời cậu – "Tôi không phải nhất thiết đào sâu chuyện cậu không muốn nói, nhưng mà chuyện này bản thân cậu không muốn nói, vậy thì cậu cứ giữ kín, có tức giận đừng nhắm tới tôi, tôi cái gì cũng không biết, tôi không biết một bước nào có thể giẫm phải mìn của cậu, tôi cũng không muốn dè dặt mà trốn tránh như vậy, tôi lại không thiếu nợ cậu! Ai mịa nó còn không phải đều là tiểu công chứ!""
Cố Phi ngẩn người, qua một lát ngửa đầu ra cười lên.
"Tôi không ăn, cậu tự mình ăn đi, tôi lát nữa còn muốn đi ngủ, buổi chiều còn phải đi đón Phan Trí." – Tưởng Thừa quay người đi vào trong hành lang.
Cậu cảm thấy bản thân cũng rất mâu thuẫn, lúc Cố Phi không chịu nhiều lời, cậu một mặt cảm thấy Cố Phi nếu như không chịu nói, mình cũng không nên hỏi, ai cũng có không gian của mình, một mặt lại cảm thấy cái đồ khốn kiếp này quá không thẳng thắn thành thật, cái gì cũng không nói, hiện tại Cố Phi sẵn lòng nói, cậu lại vừa cân nhắc bản thân có phải là quá không biết điều hay không, người ta không nói thì không nói thôi, làm gì nhất định phải khó chịu trên chuyện này, rất mất mặt, lại vừa cảm thấy "Nè nếu cậu muốn nói thì bản tiểu công lại không muốn nghe, cho tức chết cậu".
Cho đến khi tới cửa, lúc móc chìa khóa ra, cậu mới thở dài, con người chính là như vậy nhỉ, người trẻ tuổi yêu đương cũng không ổn trọng một chút nào, dường như không thêm chút trò đùa không coi là đủ, e rằng chính là bởi vì từng trải quá ít, mới lúc nào cũng quá hồi hộp hoặc quá khích...
Khi chìa khóa đâm vào bên trong lỗ khóa, Tưởng Thừa đột nhiên cảm giác mình nghe thấy được hơi thở quen thuộc.
Mùi hương trên người Cố Phi đặc biệt dễ chịu.
Tiếp đó trong khóe mắt liền thấy một bóng người lướt qua.
Tuy rằng trong đầu cậu đã đồng thời phán đoán ra được người này chính là Cố Phi, nhưng vẫn không kiềm chế được mà giật nảy mình, xém chút nữa đem chiếc chìa khóa bẻ gãy ở trong lỗ khóa.
"Cậu có bệnh thì phải!" – Tưởng Thừa trừng Cố Phi, đè giọng – "Nhanh lên, cậu gọi điện thoại qua hỏi thử người theo dõi bắt tiểu tam dán trên cái cột điện dưới lầu có nhận tội bám đuôi hay không!"
"Tôi chỉ lên lầu bình thường, cũng không phải lặng lẽ." – Cố Phi nói.
"Vậy ngài gọi tôi một tiếng có được hay không?" –Tưởng Thừa kéo hơn mấy cái mới đem chìa khóa từ trong ổ khóa lôi ra được, liếc một cái, quả thật đã có chút cong rồi.
"Không dám gọi" – Cố Phi nói – "Tôi sợ bị cậu phát hiện không đồng ý cho tôi đi theo lên."
"Bây giờ phát hiện cũng như nhau, sẽ bảo cậu đi." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi không lên tiếng, nhưng mà rất nhanh giơ tay đẩy cửa ra, thuận tiện lấn cậu qua một bên, mang theo mấy cái túi vào trong nhà.
Tưởng Thừa có chút cạn lời nhìn động tác của cậu ta nước chảy mây trôi liền một mạch, vào nhà đóng cửa lại.
"Ở chỗ cậu có mì sợi đúng không?" – Cố Phi đi tới hướng nhà bếp – "Luộc chút mì sợi?"
"Không còn" – Tưởng Thừa ngồi vào trên ghế sô-pha – "Có mì cũng vô dụng, mọi thứ nấu với đồ ăn đều không có, ngay cả dầu muối tương cũng không có, chỉ có dấm chua."
Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, tiến vào nhà bếp, có lẽ là kiểm tra tủ lạnh một chút gì gì đó, sau đó đi ra trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chậc.
Tưởng Thừa nằm vật xuống ở trên ghế sô-pha, chỉ nói một câu đã chạy đi rồi.
Chỉ có điều Cố Phi không đóng cửa, cậu cũng lười đi đóng, một lát nữa xuống lầu phát hiện thiết bị của mình chưa cầm lấy, lại đi lên thôi.
Nhưng cậu nằm trên ghế sô-pha cũng không nghe tiếng của Cố Phi xuống lầu, đang cảm thấy kỳ lạ, nghe thấy có người gõ cửa nhà bên cạnh, tiếp đó liền nghe giọng của Cố Phi: "Dì hai, con ở nhà bên cạnh."
Tưởng Thừa một mực kinh ngạc nghe thấy Cố Phi đầu tiên là mượn dầu muối, tiếp theo mượn hành gừng, sau đó là mượn mì sợi, cuối cùng còn mượn bốn cái trứng gà cùng hai trái cà chua.
Lúc Cố Phi cầm đồ đầy tay tiến vào, Tưởng Thừa ngồi dậy, quả là không có cách nào hình dung cảm giác của mình, cậu thậm chí nghe được dì hai sát vách nói không cần trả lại, không đủ còn có.
"Tôi luộc mì nhé" – Cố Phi nói – "Hay là mì xào, tôi thích mì xào."
"Không đúng" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Cậu quen biết hàng xóm?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Về sau thì biết rồi... Cậu không biết sao?"
"Phí lời, tôi đương nhiên không biết, tôi ngay cả sát vách có người ở hay không cũng không biết." – Tưởng Thừa nói.
"Vậy sau này thấy người nhớ chào hỏi" – Cố Phi đi vào phòng bếp – "Rất dễ nhận biết, dì hai này có nốt ruồi ở giữa hai lông mày."
"Hà" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, sửng sốt một chốc liền đứng lên đi vào phòng bếp – "Ai cho phép cậu ăn ở đây? Tôi còn chưa hết bực bội đâu!"
"Đàm Lâm trước đây lúc chưa làm studio" – Cố Phi đặt một nồi nước lên bếp đun, vừa đem trứng gà đánh vào trong bát vừa nói – "Cũng chơi ban nhạc, là giọng hát chính của ban nhạc Tâm tỷ bọn họ trước đây."
Cố Phi cứ như vậy đột nhiên mở đầu, Tưởng Thừa sửng sốt đến hơn mấy giây mới phản ứng lại cậu ta đang nói cái gì: "Hả."
Bộ dáng đó của Đàm Lâm cũng thật không nhìn ra được là giọng ca chính.
"Lúc tôi đi theo cùng nhau chơi, anh ta đã không còn ở ban nhạc, nhưng mà thường xuyên tới" – Cố Phi đánh trứng gà – "Cứ lẫn lộn đến mức... rất quen thuộc."
"Cậu không phải nói không coi là bạn sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Qua ngày hôm nay, tôi vẫn sẽ nói như vậy" – Cố Phi cúi đầu nhìn chằm chằm trứng gà, tay đánh trứng không ngừng lại – "Bây giờ đích thực cũng không có lui tới."
"Ồ." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Cậu còn nhớ được mình là khi nào phát hiện bản thân thích đàn ông không?" – Cố Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.
"... Không rõ lắm." – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày.
"Tôi cũng nhớ không rõ, có điều là lúc đó tôi đã biết việc mình cong thế nào rồi" – Cố Phi đem trứng đánh xong để ở một bên, cầm cà chua qua rửa rửa – "Thế nhưng tôi rất sợ hãi, ngoại trừ Đinh Trúc Tâm, tôi cũng không nói với bất kỳ ai, cũng không dự định nói."
Trong lòng Tưởng Thừa bỗng chốc chua xót, thành phần của vị chua này còn không phải chỉ một, một nửa là ghen, một nửa là đau lòng.
"Cậu cũng sẽ sợ hãi à" – Tưởng Thừa thở dài – "Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu đao thương bất nhập."
"Sợ nhiều thứ mới có thể đao thương bất nhập" – Cố Phi cong cong khóe miệng – "Tôi sợ hãi rất nhiều thứ, bây giờ cũng giống vậy... Khi đó tôi không chỉ sợ hãi, tôi còn cảm thấy rất cô đơn."
Tưởng Thừa không lên tiếng.
"Đàm Lâm đại khái lớn hơn tôi mười tuổi đi, anh ta rất công khai, tối đa hai tháng đổi một người bạn trai, mang theo ra ngoài chơi, cái gì cũng không quan trọng" – Cố Phi quay người nhìn một chút nước ở trong nồi, vừa gọt cà chua vừa nói tiếp – "Tôi có lúc sẽ cảm thấy anh ta thân thiết, bởi vì cảm giác đồng loại đó."
Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng, song ‘chậc’ xong cậu lại không biết mình tại sao muốn ‘chậc’.
"Anh ta chắc là... rất thích tôi" – Tay Cố Phi cầm dao dừng một chút – "Có điều là không nói rõ."
"Đệt." – Tưởng Thừa nghiến răng nghiến lợi, chữ "đệt" này trái lại cậu biết bản thân vì cái gì muốn "đệt".
"Keyboard của ban nhạc, gọi là Tiểu Băng" – Cố Phi tiếp tục cắt cà chua – "Chắc lớn xấp xỉ với tôi, hoặc là lớn hơn tôi hai ba tuổi, nhớ không rõ, chỉ nhớ anh ta là tên ngu ngốc."
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, ngữ khí của Cố Phi rất bình tĩnh, cứ giống như là đang nói một vụ việc cũ lâu năm của người khác, nhưng mà cái kiểu vừa làm việc vừa nói chuyện này, hơn nữa tình trạng từ đầu tới đuôi không đối diện với cậu, chỉ đưa lưng hướng về, khiến cậu cảm giác được loại nỗi buồn nào đó của Cố Phi.
Trong lòng đoán chừng không thể nào bình tĩnh giống như cậu ta biểu hiện ra như vậy.
"Anh ta cùng Đàm Lâm quan hệ rất tốt, thường thường cùng nhau đi ra ngoài, có cái gì hay không tôi không biết, ngược lại..." – Cố Phi buông dao xuống, đem cà chua cắt xong bỏ vào trong đĩa – "Mì sốt cà chua trứng gà, được không?"
Tưởng Thừa sửng sốt một chặp mới phản ứng được: "Được."
"Có một ngày chúng tôi đi quán bar, rất nhiều người, mấy người của ban nhạc, còn có bạn bè, uống không ít" – Cố Phi không tiếp tục làm đồ ăn nữa, tay chống vào bàn dài, nhìn cửa sổ – "Đàm Lâm gọi tôi ra ngoài, nói có việc nói với tôi."
"Chắc bày tỏ nhỉ?" – Tưởng Thừa cho rằng bản thân cũng có thể ngửi thấy vị chua trên người mình rồi, cậu thò tay đem bình dấm ở bên cạnh bỏ vào trong tủ lạnh.
"Anh ta uống nhiều rồi, nói một đống lung tung lộn xộn, phỏng chừng chính mình cũng không biết mình nói cái gì, dù sao cũng nghe xuất phát từ nội tâm, tôi lúc đó cũng uống không ít, còn cảm thấy được thật cảm động" – Cố Phi đột nhiên cười lên, cười một lát mới tiếp tục nói tiếp – "Cuối cùng anh ta liền hỏi tôi sẽ phản cảm anh ta hay không."
Cố Phi nói đến đây dừng lại, Tưởng Thừa chờ rất lâu, cậu ta cũng không có mở miệng nữa, Tưởng Thừa cũng không cách nào thúc giục cậu ta, chỉ có thể dựa vào tường, nhìn bóng lưng cậu ta chờ.
Qua mấy phút, Cố Phi mới lại mở miệng: "Tôi nói sẽ không phản cảm, tôi cũng vậy, thế nhưng tôi... đối với anh ta không có cảm giác gì."
Nói câu này xong, Cố Phi lại trầm mặc.
Tưởng Thừa hắng giọng một cái: "Chỉ như vậy?"
Cố Phi không lên tiếng.
"Vậy cũng không có gì chứ, anh ta thích cậu, cậu cự tuyệt..." – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút, "Đệt, anh ta có phải là nói ra ngoài hay không?"
"Không có" – Cố Phi quay người sang, nhìn cậu – "Nhưng mà Tiểu Băng quay lại."
Đôi mắt Tưởng Thừa bỗng nhiên trợn to một chốc: "Có ý gì?"
"Từ bắt đầu đến kết thúc" – Cố Phi rất chậm chạp nói – "Hắn quay lại tất cả, lúc đó mỗi người có mặt, đều thấy được."
"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa cảm thấy giọng của mình thậm chí có chút chuyển gấp, hô hấp cũng không quá lưu loát.
"Lúc tôi trở lại phòng bao, mỗi người đều đang cười" – Cố Phi nói tới có chút khó khăn – "Tôi cứ đứng ở nơi đó, như là bị người ta một đao mổ xẻ ra, mỗi người đều đang cười, cứ giống như cả đời đều chưa từng cười qua."
Tưởng Thừa nói không ra lời, loại tình cảnh này, cậu không dám tưởng tượng, cậu chỉ có ở trong mơ mới mơ tới, loại kinh hãi kia ở trong mơ đều làm cho người ta không cách nào chịu đựng được.
"Là... Đàm Lâm cùng Tiểu Băng cấu kết... sao?" – Cậu hỏi.
"Đàm Lâm không biết, ý Tiểu Băng chính là muốn dùng anh ta thử xem tôi có phải hay không, nói là đùa giỡn thôi" – Cố Phi từ trong túi mò ra điếu thuốc ngậm vào – "Chỉ có điều tôi nhìn thấy Đàm Lâm liền nhớ lại chuyện ngày đó, với lại anh ta vẫn còn không dứt, cho nên tôi cũng phiền anh ta."
Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Nói xong rồi" – Cố Phi cầm thuốc lá từ trên miệng lấy xuống – "Thừa ca ôm một cái."
Tưởng Thừa ngẩn người, vội vàng nhào qua một phát ôm chặt cậu: "Tôi không nên hỏi, đệt, tôi kỳ thực, không phải loại người không đào ra chuyện trước kia của cậu thì không được, tôi chỉ là... ui, tôi chỉ là..."
"Cậu chỉ là ăn dấm chua." – Cố Phi nghiêng đầu gối lên trên vai cậu.
"... Phải." – Tưởng Thừa thở dài.
"Tôi cũng không phải là không thể nói, chỉ là có lúc, tôi không muốn cho cậu loại cảm giác đó" – Cố Phi sờ vào eo của cậu – "Cảm thấy đau lòng tôi hay loại gì đó."
"Không đau lòng không đau lòng" – Tưởng Thừa xoa xoa sau lưng cậu – "Tôi một chút cũng không đau lòng cậu, thật đó."
"Cậu thật biết an ủi người." – Cố Phi nở nụ cười.
"Chỉ có điều có chuyện này tôi vẫn phải nói một chút" – Tưởng Thừa nói – "Cậu sau này đừng cho tôi cái mặt ngu ngốc kéo dài tám thước, cậu tức giận cũng được khó chịu cũng được, lại đây đánh một trận còn hơn cố chấp im lặng như vậy, tôi nhé... đặc biệt sợ bị người ta lạnh nhạt không để ý như vậy đó, trước đây ở nhà, lúc bọn họ không muốn nói chuyện với tôi liền mặt lạnh, ai cũng không đếm xỉa đến tôi, loại cảm giác đó, vô cùng... ngột ngạt."
"Tôi biết rồi." – Cố Phi gật gật đầu.
Tưởng Thừa đặt nước xuống đất, đứng lên, Cố Phi đã không còn nhìn chằm chằm vào bên này nữa, đang cúi đầu nhìn hình ảnh chụp xong trong camera, sườn mặt không nhìn rõ biểu tình, thần sắc giống với lúc bình thường hí hoáy camera.
Như trong nháy mắt Tưởng Thừa tưởng là vẻ mặt mây đen mưa bão giăng ra mà mình nhìn thấy trước đó là ảo giác của chính mình.
"Lát nữa tán gẫu tiếp." – Đàm Lâm ở phía sau cậu còn bồi thêm một câu.
Tưởng Thừa dừng một chút, không quay đầu lại, đi thẳng ra.
Tán gẫu tiếp?
Tán gẫu cái rắm á!
Hơn nữa vừa nãy cái đó cũng coi là nói chuyện tự nhiên sao!
Lúc đi tới bên cạnh Cố Phi, cậu mới phát hiện vẻ mặt mây đen mưa bão không phải ảo giác, bởi vì mây ở trên mặt Cố Phi vẫn còn chưa tan, nhìn chính diện tương đối rõ ràng, ngay cả trên lông mi cũng gợn lên mây đen.
Cố Phi không chờ cậu mở miệng nói chuyện, đang cầm ống kính vặn một cái, ‘cạch’ một tiếng: "Ít nói chuyện với anh ta."
Âm thanh không cao, nhưng lạnh đến mức dọa người.
Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, cậu vốn dĩ chính là bị Đàm Lâm một câu nối tiếp một câu mà hỏi đến bực bội, thái độ không sẵn lòng nói nhiều của Cố Phi cũng khiến cậu phiền muộn, lại thêm nữa, cậu vừa rồi căn bản cũng không nói cái gì với Đàm Lâm... Một điểm quan trọng nhất chính là! Tại sao trên mặt Cố Phi vẫn còn đậm đặc màu đen!
"Chỉ ‘ừ’ ba lần" – Tưởng Thừa nhìn chòng chọc vào cậu ta – "Cái này nếu như coi là nói chuyện, sau này tôi cứ như vậy nói chuyện với cậu."
Cố Phi giương mắt nhìn nhìn cậu.
"Sao?" – Tưởng Thừa đối diện với Cố Phi.
"Làm việc trước đã." – Cố Phi nói.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng, quay người đi tới khu vực chụp ảnh.
Bây giờ chính là phần cậu với Tiểu Trân cùng nhau chụp ảnh, trang phục tình nhân, lúc Tiểu Trân thay y phục trở lại đứng tới bên cạnh Tưởng Thừa, nhân viên nghiệp vụ của thương hiệu bên cạnh rất hài lòng gật gật đầu: ""Hai người rất thích hợp, có cảm giác CP.""
"Đúng không?" – Tiểu Trân cười lên, nhìn Tưởng Thừa một chút – "CP như vậy cho tôi mười người tám người đi, tôi tuyệt đối không chê nhiều."
"Bắt đầu." – Cố Phi giơ camera lên.
Camera che mất mặt của Cố Phi, Tưởng Thừa không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, trái lại áp suất thấp thì có thể cảm giác được, lúc thường chụp ảnh cho cậu, Cố Phi sẽ rất tỉ mỉ mà nhắc nhở đủ kiểu, tay đến độ cao nào nhìn đẹp mắt, mặt nghiêng tới mức độ nào, hiệu quả ánh sáng tốt nhất...
Lúc này lại trầm mặc toàn bộ quá trình, chỉ là cầm camera răng rắc liên hồi, mở miệng duy nhất chính là bảo Ny Ny làm điều chỉnh góc độ của ánh sáng.
Nói thật Tưởng Thừa rất không quen, cậu không phải người mẫu chuyên nghiệp, kinh nghiệm cũng ít, thông thường đều sẽ dựa vào gợi ý của Cố Phi mà làm, nhưng ngày hôm nay tên l** này không nói một lời, cậu chỉ có thể tự do phát huy.
Cũng may Tiểu Trân làm việc này đã rất nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tính cách cũng rộng rãi, liền lôi kéo Tưởng Thừa, nói với cậu nên biểu hiện thế nào để chụp.
"Thân mật một chút nữa, cảm giác hiện tại giống như tình chị em, không giống tình nhân nhỉ." – Nhân viên nghiệp vụ thương hiệu đứng ở bên cạnh nói một câu.
Tình chị em cái trứng gà đen mi á!
Tưởng Thừa quả là buồn bực nói không ra được, nếu như đặt vào chuyện khác thế này, cậu đã rời đi rồi, nhưng mà hiện tại việc này là kiếm tiền, mặc dù trước mắt cậu vẫn còn không thiếu tiền...
Cậu chỉ có thể cùng Tiểu Trân thân mật khắng khít một hồi, thực ra cậu không giống Cố Phi, mặc dù không bằng lòng bị người đụng chạm, nhưng dưới tình huống có chuẩn bị, với nữ sinh tiếp xúc thân mật một chút cũng sẽ không khiến cậu khó chịu.
Không như một vài người nào đó, bởi vì sợ nữ sinh sẽ ngồi lên chỗ ngồi phía sau cậu ta, liền cưỡi xe một trận cuồng phong, giống với bị truy sát vậy, dường như chạy từ từ liền có lẽ bị người "pằng pằng" bắn chết tại chỗ.
Nghĩ tới đây Tưởng Thừa có chút buồn cười, nhưng mà trong khóe mắt, lúc quét tới vòng mây đen kia, tức khắc cảm giác cười đều không còn.
Đây có lẽ là mấy tiếng đồng hồ khó chịu nhất của Tưởng Thừa từ lúc bắt đầu chụp hình tới nay, lúc giữa chừng ra toilet thay y phục, cậu thậm chí mấy lần chuyển ánh mắt cho Cố Phi, ra hiệu bây giờ ông đây có thời gian, cậu muốn nói cái gì, tôi có mấy phút đồng hồ thế đó, có thể nghe thử.
Mà Cố Phi vẫn cứ luôn không nhận lấy ánh mắt của cậu.
Đàm Lâm thì ngược lại, hai lần rất hữu nghị mỉm cười với cậu, Tưởng Thừa thậm chí muốn đi qua nói với Đàm Lâm – "Mịa nó, anh còn có cái gì muốn nói thì nói ra một lần luôn đi".
Mãi cho đến khi chụp ảnh xong, Cố Phi mới đi đến bên cạnh cậu nói một câu: "Đi thôi, tôi chờ cậu thay quần áo."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
Lúc thay quần áo xong đi ra, Cố Phi đã thu dọn xong đồ đạc ở trên hành lang chờ cậu, trong phòng đổi người mẫu khác đang chụp, Đàm Lâm đứng ở bên cạnh, lúc nhìn thấy cậu thì cười cười: "Đi rồi?"
Tưởng Thừa gật gật đầu, vuốt nước trên mặt xuống một phát, đi ra ngoài.
Lúc theo phía sau Cố Phi đi tới thang máy, Tưởng Thừa quả thực có chút nhịn không được: "Cố Phi."
"Hả?" – Cố Phi quay đầu lại.
"Muốn nói cái gì thì nói" – Tưởng Thừa nói – "Mặt cậu mịa nó đều kéo đến tâm trái đất rồi đó."
"Tôi chỉ là nói cậu cách Đàm Lâm xa chút." – Lúc Cố Phi vươn tay ấn ấn nút thang máy bị Tưởng Thừa hất một cái đẩy ra, cậu xoay mặt nhìn Tưởng Thừa.
"Tôi không biết đối với cậu mà nói, Đàm Lâm ấy là người thế nào" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Thế nhưng đối với tôi mà nói, anh ta chỉ là người xa lạ, hơn nữa còn là người xa lạ có quan hệ không giống với những gì bản thân cậu nói."
Cố Phi không lên tiếng, chỉ nhíu mày, hơn nữa miễn cưỡng không bỏ mà lại vươn tay qua rất nhanh ấn nút thang máy một cái, Tưởng Thừa hất hụt một phát.
"Anh ta muốn nói chuyện với tôi, tôi có thể làm gì? Tôi chỉ ‘ừ’ ba tiếng, đã đủ xa rồi" – Tưởng Thừa nói – "Cậu đối với tôi kéo mặt thối cái gì."
Cửa thang máy mở ra, Cố Phi đi vào, Tưởng Thừa đứng không động đậy.
"Đi thôi" – Cố Phi nói – "Tôi chỉ là bảo cậu cách anh ta xa chút, không có ý gì khác."
"Không có ý gì khác, mặt cậu có thể mịa nó kéo ra dài tám thước? Vậy độ cao của nhà lầu cũng không ngăn cản được cậu" – Tưởng Thừa quả thực buồn bực, thực ra Cố Phi bày mặt thối, cậu cũng không cảm thấy sao cả, cậu biết rằng Cố Phi nhìn thấy Đàm Lâm, tâm tình sẽ không tốt, nhưng lúc này uất ức trong lòng cậu đối với mối quan hệ của hai người hỏi không nói, quả là không thể chịu đựng nổi – ""Ngài chi bằng nói một chút với anh ta, cách xa tôi một chút được không? Ngẩng đầu không gặp, cúi đầu thấy, sau này lại gặp nữa, tôi lại nhìn cái mặt cậu đây mấy tiếng đồng hồ, tôi thà rằng đi trên phố phát tờ rơi.""
Cố Phi giơ tay một cái ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, sau đó đi ra, đem túi camera gì gì đó trong tay ném xuống đất một phát, rồi đi tới phía bên kia.
"Đi làm gì đó!" – Tưởng Thừa hỏi một câu.
"Tôi đi nói với anh ta, cách xa cậu chút." – Cố Phi cũng không quay đầu lại mà nói.
Tưởng Thừa ngẩn người tại chỗ, giương mắt nhìn Cố Phi đi vào trong cửa, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Há hốc miệng ở cửa thang máy có gần mười giây, cậu mới giật mình bừng tỉnh đi theo hướng trở lại, xông lên hai bước lại nghĩ ra dụng cụ của Cố Phi vẫn còn thả ở trên mặt đất, những đồ này đều có giá trị, mất một cái thì muốn mua lại giống vậy không dễ dàng.
Cậu đành phải quay lại cầm mấy cái túi trên đất xách lên.
Lúc trở lại phòng chụp ảnh, trong phòng không thấy Cố Phi, Tưởng Thừa xoay quanh nhìn một lượt, cũng không thấy Đàm Lâm.
"Cậu tại sao quay lại?" – Tiểu Trân mới vừa tẩy trang xong đi ra, ngồi ở đó cầm cái gương nhỏ có lẽ là chuẩn bị trang điểm lần nữa, mặt mộc khiến Tưởng Thừa suýt chút không nhận ra được cô ấy là ai.
"Bạn có thấy Cố Phi không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Tôi tưởng là cậu quay lại tìm tôi xin phương thức liên hệ cơ" – Tiểu Trân thở dài, chỉ chỉ một cái cửa bên cạnh – "Cùng Lâm ca ở bên trong đấy, có lẽ nói chuyện thì phải."
Cái cửa kia là phòng để đồ linh tinh, chất đống các loại phông màn và trang phục, Tưởng Thừa đi qua vặn vặn khóa cửa, không vặn ra.
Lại kề sát ở trên cửa lắng nghe, trong phòng bên ngoài đang phát nhạc, cậu cũng nghe không rõ bên trong rốt cuộc có động tĩnh hay không.
Cố Phi nếu như chỉ là cùng Đàm Lâm nói vài câu cũng coi như xong, nhỡ động thủ... Cậu mặc dù là không sợ chuyện như vậy, chỉ là đánh một trận mà thôi, nhưng cậu quả là không hy vọng Cố Phi tại đây đánh người ta.
Hoàn cảnh này, không phải xưởng thép, cũng không phải trường hợp "Học sinh đánh nhau", thật sự động thủ, tình cảnh sẽ rất khó coi.
Tưởng Thừa lui lại hai bước, cầm điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Cố Phi.
Màn hình vừa mới sờ sáng lên, còn chưa chạm mở lịch sử cuộc gọi, cánh cửa đó đã mở, Cố Phi từ bên trong đi ra.
Tưởng Thừa đem điện thoại di động thả lại trong túi, đầu tiên là liếc trên mặt Cố Phi lướt qua thật nhanh, đẹp trai sạch sẽ gọn gàng, thế là cậu lập tức nhìn phía sau Cố Phi.
Đàm Lâm ở bên trong, cũng đang đi ra ngoài, nhìn qua cũng là chỉnh tề, nhưng anh ta giơ tay chùi miệng một chút đồng thời nhìn nhìn tay của mình, động tác này quá rõ ràng, Tưởng Thừa liếc mắt một cái có thể nhìn ra, Cố Phi đánh Đàm Lâm.
Nhưng mà lúc Đàm Lâm đi ra cả mặt bình tĩnh, còn gật gật đầu hỏi thăm với cậu một chút.
"Đi." – Cố Phi đi qua lấy túi, đi ra ngoài.
Tưởng Thừa đi theo phía sau cậu, còn dán mắt xem quần áo của cậu một chút, không nhìn ra vết tích ẩu đả, vậy nhất định là Đàm Lâm ngoan ngoãn chịu đựng một đấm của Cố Phi.
Cái này có chút khiến Tưởng Thừa bất ngờ, Đàm Lâm mặt ngoài nhìn vẫn xem như là hào hoa phong nhã, nhưng cảm giác được không phải tính cách ngoan ngoãn bị đánh, lại có thể bình tĩnh như vậy.
Lúc này lại đứng ở cửa thang máy, Tưởng Thừa không ngăn cản Cố Phi nhấn nút thang máy nữa, chỉ là sau khi vào thang máy cũng không biết nên nói chút gì mới tốt.
Chỉ có thể dọc đường im lặng, lúc xuống xe dưới lầu phòng thuê của cậu, Cố Phi nói chuyện với cậu, cậu cũng không có tâm trạng đáp lại.
"Ăn chút đồ ăn?" – Cố Phi hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Đi chỗ nào ăn?" – Cố Phi lại hỏi.
Tưởng Thừa không lên tiếng, không có gì muốn ăn, đi chỗ nào ăn cũng không muốn.
"Chuyện này muốn nói đầy đủ rất dài" – Cố Phi nhìn cậu – "Cậu muốn nghe..."
"Cậu không muốn nói thì đừng nói" – Tưởng Thừa ngắt lời cậu – "Tôi không phải nhất thiết đào sâu chuyện cậu không muốn nói, nhưng mà chuyện này bản thân cậu không muốn nói, vậy thì cậu cứ giữ kín, có tức giận đừng nhắm tới tôi, tôi cái gì cũng không biết, tôi không biết một bước nào có thể giẫm phải mìn của cậu, tôi cũng không muốn dè dặt mà trốn tránh như vậy, tôi lại không thiếu nợ cậu! Ai mịa nó còn không phải đều là tiểu công chứ!""
Cố Phi ngẩn người, qua một lát ngửa đầu ra cười lên.
"Tôi không ăn, cậu tự mình ăn đi, tôi lát nữa còn muốn đi ngủ, buổi chiều còn phải đi đón Phan Trí." – Tưởng Thừa quay người đi vào trong hành lang.
Cậu cảm thấy bản thân cũng rất mâu thuẫn, lúc Cố Phi không chịu nhiều lời, cậu một mặt cảm thấy Cố Phi nếu như không chịu nói, mình cũng không nên hỏi, ai cũng có không gian của mình, một mặt lại cảm thấy cái đồ khốn kiếp này quá không thẳng thắn thành thật, cái gì cũng không nói, hiện tại Cố Phi sẵn lòng nói, cậu lại vừa cân nhắc bản thân có phải là quá không biết điều hay không, người ta không nói thì không nói thôi, làm gì nhất định phải khó chịu trên chuyện này, rất mất mặt, lại vừa cảm thấy "Nè nếu cậu muốn nói thì bản tiểu công lại không muốn nghe, cho tức chết cậu".
Cho đến khi tới cửa, lúc móc chìa khóa ra, cậu mới thở dài, con người chính là như vậy nhỉ, người trẻ tuổi yêu đương cũng không ổn trọng một chút nào, dường như không thêm chút trò đùa không coi là đủ, e rằng chính là bởi vì từng trải quá ít, mới lúc nào cũng quá hồi hộp hoặc quá khích...
Khi chìa khóa đâm vào bên trong lỗ khóa, Tưởng Thừa đột nhiên cảm giác mình nghe thấy được hơi thở quen thuộc.
Mùi hương trên người Cố Phi đặc biệt dễ chịu.
Tiếp đó trong khóe mắt liền thấy một bóng người lướt qua.
Tuy rằng trong đầu cậu đã đồng thời phán đoán ra được người này chính là Cố Phi, nhưng vẫn không kiềm chế được mà giật nảy mình, xém chút nữa đem chiếc chìa khóa bẻ gãy ở trong lỗ khóa.
"Cậu có bệnh thì phải!" – Tưởng Thừa trừng Cố Phi, đè giọng – "Nhanh lên, cậu gọi điện thoại qua hỏi thử người theo dõi bắt tiểu tam dán trên cái cột điện dưới lầu có nhận tội bám đuôi hay không!"
"Tôi chỉ lên lầu bình thường, cũng không phải lặng lẽ." – Cố Phi nói.
"Vậy ngài gọi tôi một tiếng có được hay không?" –Tưởng Thừa kéo hơn mấy cái mới đem chìa khóa từ trong ổ khóa lôi ra được, liếc một cái, quả thật đã có chút cong rồi.
"Không dám gọi" – Cố Phi nói – "Tôi sợ bị cậu phát hiện không đồng ý cho tôi đi theo lên."
"Bây giờ phát hiện cũng như nhau, sẽ bảo cậu đi." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi không lên tiếng, nhưng mà rất nhanh giơ tay đẩy cửa ra, thuận tiện lấn cậu qua một bên, mang theo mấy cái túi vào trong nhà.
Tưởng Thừa có chút cạn lời nhìn động tác của cậu ta nước chảy mây trôi liền một mạch, vào nhà đóng cửa lại.
"Ở chỗ cậu có mì sợi đúng không?" – Cố Phi đi tới hướng nhà bếp – "Luộc chút mì sợi?"
"Không còn" – Tưởng Thừa ngồi vào trên ghế sô-pha – "Có mì cũng vô dụng, mọi thứ nấu với đồ ăn đều không có, ngay cả dầu muối tương cũng không có, chỉ có dấm chua."
Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, tiến vào nhà bếp, có lẽ là kiểm tra tủ lạnh một chút gì gì đó, sau đó đi ra trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chậc.
Tưởng Thừa nằm vật xuống ở trên ghế sô-pha, chỉ nói một câu đã chạy đi rồi.
Chỉ có điều Cố Phi không đóng cửa, cậu cũng lười đi đóng, một lát nữa xuống lầu phát hiện thiết bị của mình chưa cầm lấy, lại đi lên thôi.
Nhưng cậu nằm trên ghế sô-pha cũng không nghe tiếng của Cố Phi xuống lầu, đang cảm thấy kỳ lạ, nghe thấy có người gõ cửa nhà bên cạnh, tiếp đó liền nghe giọng của Cố Phi: "Dì hai, con ở nhà bên cạnh."
Tưởng Thừa một mực kinh ngạc nghe thấy Cố Phi đầu tiên là mượn dầu muối, tiếp theo mượn hành gừng, sau đó là mượn mì sợi, cuối cùng còn mượn bốn cái trứng gà cùng hai trái cà chua.
Lúc Cố Phi cầm đồ đầy tay tiến vào, Tưởng Thừa ngồi dậy, quả là không có cách nào hình dung cảm giác của mình, cậu thậm chí nghe được dì hai sát vách nói không cần trả lại, không đủ còn có.
"Tôi luộc mì nhé" – Cố Phi nói – "Hay là mì xào, tôi thích mì xào."
"Không đúng" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Cậu quen biết hàng xóm?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Về sau thì biết rồi... Cậu không biết sao?"
"Phí lời, tôi đương nhiên không biết, tôi ngay cả sát vách có người ở hay không cũng không biết." – Tưởng Thừa nói.
"Vậy sau này thấy người nhớ chào hỏi" – Cố Phi đi vào phòng bếp – "Rất dễ nhận biết, dì hai này có nốt ruồi ở giữa hai lông mày."
"Hà" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, sửng sốt một chốc liền đứng lên đi vào phòng bếp – "Ai cho phép cậu ăn ở đây? Tôi còn chưa hết bực bội đâu!"
"Đàm Lâm trước đây lúc chưa làm studio" – Cố Phi đặt một nồi nước lên bếp đun, vừa đem trứng gà đánh vào trong bát vừa nói – "Cũng chơi ban nhạc, là giọng hát chính của ban nhạc Tâm tỷ bọn họ trước đây."
Cố Phi cứ như vậy đột nhiên mở đầu, Tưởng Thừa sửng sốt đến hơn mấy giây mới phản ứng lại cậu ta đang nói cái gì: "Hả."
Bộ dáng đó của Đàm Lâm cũng thật không nhìn ra được là giọng ca chính.
"Lúc tôi đi theo cùng nhau chơi, anh ta đã không còn ở ban nhạc, nhưng mà thường xuyên tới" – Cố Phi đánh trứng gà – "Cứ lẫn lộn đến mức... rất quen thuộc."
"Cậu không phải nói không coi là bạn sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Qua ngày hôm nay, tôi vẫn sẽ nói như vậy" – Cố Phi cúi đầu nhìn chằm chằm trứng gà, tay đánh trứng không ngừng lại – "Bây giờ đích thực cũng không có lui tới."
"Ồ." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Cậu còn nhớ được mình là khi nào phát hiện bản thân thích đàn ông không?" – Cố Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.
"... Không rõ lắm." – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày.
"Tôi cũng nhớ không rõ, có điều là lúc đó tôi đã biết việc mình cong thế nào rồi" – Cố Phi đem trứng đánh xong để ở một bên, cầm cà chua qua rửa rửa – "Thế nhưng tôi rất sợ hãi, ngoại trừ Đinh Trúc Tâm, tôi cũng không nói với bất kỳ ai, cũng không dự định nói."
Trong lòng Tưởng Thừa bỗng chốc chua xót, thành phần của vị chua này còn không phải chỉ một, một nửa là ghen, một nửa là đau lòng.
"Cậu cũng sẽ sợ hãi à" – Tưởng Thừa thở dài – "Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu đao thương bất nhập."
"Sợ nhiều thứ mới có thể đao thương bất nhập" – Cố Phi cong cong khóe miệng – "Tôi sợ hãi rất nhiều thứ, bây giờ cũng giống vậy... Khi đó tôi không chỉ sợ hãi, tôi còn cảm thấy rất cô đơn."
Tưởng Thừa không lên tiếng.
"Đàm Lâm đại khái lớn hơn tôi mười tuổi đi, anh ta rất công khai, tối đa hai tháng đổi một người bạn trai, mang theo ra ngoài chơi, cái gì cũng không quan trọng" – Cố Phi quay người nhìn một chút nước ở trong nồi, vừa gọt cà chua vừa nói tiếp – "Tôi có lúc sẽ cảm thấy anh ta thân thiết, bởi vì cảm giác đồng loại đó."
Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng, song ‘chậc’ xong cậu lại không biết mình tại sao muốn ‘chậc’.
"Anh ta chắc là... rất thích tôi" – Tay Cố Phi cầm dao dừng một chút – "Có điều là không nói rõ."
"Đệt." – Tưởng Thừa nghiến răng nghiến lợi, chữ "đệt" này trái lại cậu biết bản thân vì cái gì muốn "đệt".
"Keyboard của ban nhạc, gọi là Tiểu Băng" – Cố Phi tiếp tục cắt cà chua – "Chắc lớn xấp xỉ với tôi, hoặc là lớn hơn tôi hai ba tuổi, nhớ không rõ, chỉ nhớ anh ta là tên ngu ngốc."
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, ngữ khí của Cố Phi rất bình tĩnh, cứ giống như là đang nói một vụ việc cũ lâu năm của người khác, nhưng mà cái kiểu vừa làm việc vừa nói chuyện này, hơn nữa tình trạng từ đầu tới đuôi không đối diện với cậu, chỉ đưa lưng hướng về, khiến cậu cảm giác được loại nỗi buồn nào đó của Cố Phi.
Trong lòng đoán chừng không thể nào bình tĩnh giống như cậu ta biểu hiện ra như vậy.
"Anh ta cùng Đàm Lâm quan hệ rất tốt, thường thường cùng nhau đi ra ngoài, có cái gì hay không tôi không biết, ngược lại..." – Cố Phi buông dao xuống, đem cà chua cắt xong bỏ vào trong đĩa – "Mì sốt cà chua trứng gà, được không?"
Tưởng Thừa sửng sốt một chặp mới phản ứng được: "Được."
"Có một ngày chúng tôi đi quán bar, rất nhiều người, mấy người của ban nhạc, còn có bạn bè, uống không ít" – Cố Phi không tiếp tục làm đồ ăn nữa, tay chống vào bàn dài, nhìn cửa sổ – "Đàm Lâm gọi tôi ra ngoài, nói có việc nói với tôi."
"Chắc bày tỏ nhỉ?" – Tưởng Thừa cho rằng bản thân cũng có thể ngửi thấy vị chua trên người mình rồi, cậu thò tay đem bình dấm ở bên cạnh bỏ vào trong tủ lạnh.
"Anh ta uống nhiều rồi, nói một đống lung tung lộn xộn, phỏng chừng chính mình cũng không biết mình nói cái gì, dù sao cũng nghe xuất phát từ nội tâm, tôi lúc đó cũng uống không ít, còn cảm thấy được thật cảm động" – Cố Phi đột nhiên cười lên, cười một lát mới tiếp tục nói tiếp – "Cuối cùng anh ta liền hỏi tôi sẽ phản cảm anh ta hay không."
Cố Phi nói đến đây dừng lại, Tưởng Thừa chờ rất lâu, cậu ta cũng không có mở miệng nữa, Tưởng Thừa cũng không cách nào thúc giục cậu ta, chỉ có thể dựa vào tường, nhìn bóng lưng cậu ta chờ.
Qua mấy phút, Cố Phi mới lại mở miệng: "Tôi nói sẽ không phản cảm, tôi cũng vậy, thế nhưng tôi... đối với anh ta không có cảm giác gì."
Nói câu này xong, Cố Phi lại trầm mặc.
Tưởng Thừa hắng giọng một cái: "Chỉ như vậy?"
Cố Phi không lên tiếng.
"Vậy cũng không có gì chứ, anh ta thích cậu, cậu cự tuyệt..." – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút, "Đệt, anh ta có phải là nói ra ngoài hay không?"
"Không có" – Cố Phi quay người sang, nhìn cậu – "Nhưng mà Tiểu Băng quay lại."
Đôi mắt Tưởng Thừa bỗng nhiên trợn to một chốc: "Có ý gì?"
"Từ bắt đầu đến kết thúc" – Cố Phi rất chậm chạp nói – "Hắn quay lại tất cả, lúc đó mỗi người có mặt, đều thấy được."
"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa cảm thấy giọng của mình thậm chí có chút chuyển gấp, hô hấp cũng không quá lưu loát.
"Lúc tôi trở lại phòng bao, mỗi người đều đang cười" – Cố Phi nói tới có chút khó khăn – "Tôi cứ đứng ở nơi đó, như là bị người ta một đao mổ xẻ ra, mỗi người đều đang cười, cứ giống như cả đời đều chưa từng cười qua."
Tưởng Thừa nói không ra lời, loại tình cảnh này, cậu không dám tưởng tượng, cậu chỉ có ở trong mơ mới mơ tới, loại kinh hãi kia ở trong mơ đều làm cho người ta không cách nào chịu đựng được.
"Là... Đàm Lâm cùng Tiểu Băng cấu kết... sao?" – Cậu hỏi.
"Đàm Lâm không biết, ý Tiểu Băng chính là muốn dùng anh ta thử xem tôi có phải hay không, nói là đùa giỡn thôi" – Cố Phi từ trong túi mò ra điếu thuốc ngậm vào – "Chỉ có điều tôi nhìn thấy Đàm Lâm liền nhớ lại chuyện ngày đó, với lại anh ta vẫn còn không dứt, cho nên tôi cũng phiền anh ta."
Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Nói xong rồi" – Cố Phi cầm thuốc lá từ trên miệng lấy xuống – "Thừa ca ôm một cái."
Tưởng Thừa ngẩn người, vội vàng nhào qua một phát ôm chặt cậu: "Tôi không nên hỏi, đệt, tôi kỳ thực, không phải loại người không đào ra chuyện trước kia của cậu thì không được, tôi chỉ là... ui, tôi chỉ là..."
"Cậu chỉ là ăn dấm chua." – Cố Phi nghiêng đầu gối lên trên vai cậu.
"... Phải." – Tưởng Thừa thở dài.
"Tôi cũng không phải là không thể nói, chỉ là có lúc, tôi không muốn cho cậu loại cảm giác đó" – Cố Phi sờ vào eo của cậu – "Cảm thấy đau lòng tôi hay loại gì đó."
"Không đau lòng không đau lòng" – Tưởng Thừa xoa xoa sau lưng cậu – "Tôi một chút cũng không đau lòng cậu, thật đó."
"Cậu thật biết an ủi người." – Cố Phi nở nụ cười.
"Chỉ có điều có chuyện này tôi vẫn phải nói một chút" – Tưởng Thừa nói – "Cậu sau này đừng cho tôi cái mặt ngu ngốc kéo dài tám thước, cậu tức giận cũng được khó chịu cũng được, lại đây đánh một trận còn hơn cố chấp im lặng như vậy, tôi nhé... đặc biệt sợ bị người ta lạnh nhạt không để ý như vậy đó, trước đây ở nhà, lúc bọn họ không muốn nói chuyện với tôi liền mặt lạnh, ai cũng không đếm xỉa đến tôi, loại cảm giác đó, vô cùng... ngột ngạt."
"Tôi biết rồi." – Cố Phi gật gật đầu.
/150
|