Anh nhìn cái gì? vân Khê khó chịu liếc hắn một cái, ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, cô không chịu được!
Nhìn em! Tần Khiêm rất nhanh đáp.
Vân Khê tối sầm mặt. Thôi kệ! Chắc dạo này hắn lo vụ Huyết bang cho nên không có ai để phát dục, bởi thế mới không nhịn được mà làm ra ba cái hành động này. Nhìn cô xem, giống nữ nhân bình thường sao? Vậy mà hắn cũng động vào được, đúng là động vật sống bằng nửa thân dưới!
Sao nhìn em giống như đang mắng tôi thế? Tần Khiêm nhíu mày không vui nhìn vẻ mặt ranh ma của cô, thật muốn đè !
Anh đáng để tôi mắng sao?
....
-----------------------------
Tại sao tôi phải ở đây? Vân Khê nhìn bao quát căn phòng tối màu này, quá âm u đi, nhưng không sao, vẫn còn đỡ hơn mấy cái dạng bánh bèo trong phòng em cô!
Để bảo vệ an toàn cho em, cũng là trừng phạt việc em không nghe lời tôi! Tần Khiêm dựa người vào thành cửa sổ,, đêm nay có trăng, lại có gió, Tần Khiêm với vẻ ngoài lạnh lùng lại cao ngạo, cứ như vị thần bóng đêm thống trị toàn thành phố này.
Vân Khê thở hắt ra một hơi, trong đầu đang suy nghĩ nên nói với hắn cái gì để hắn hiểu tiếng người, mà không làm bộc lộ sự giận dữ trong cô. Thế nhưng chưa kịp nói, Tần Khiêm lại tiếp:
Em động vào Huyết bang, Huyết Vũ sẽ không tha cho em, dù em có tài giỏi và giàu có cỡ nào cũng thế thôi! Chỉ có ở cạnh tôi, trở thành người của tôi, hắn mới kiêng nể mà bỏ qua!
Không cần phải như thế! Làm vậy hắn sẽ cho là anh cố ý đối đầu với hắn, sai tôi đi giết hắn! Vân Khê đương nhiên không phải lo lắng cho hắn, mà vì cô không thích nợ người khác! Một lần đó là đủ rồi...
Em không sống trong hắc đạo nên sẽ không biết cách hành động của bọn tôi! Huyết Vũ dư sức tra ra ngọn ngành tất cả, biết em vì sao muốn giết hắn, biết tôi làm muốn bảo hộ em! Lại nói sai em đi làm gì? Em đủ sức?
Tại sao anh lại bảo hộ tôi? Vân Khê nắm chặt hai tay của mình, khuôn mặt không còn giữ nổi bình tĩnh.
Em biết mà... Đừng bác bỏ nguyên do đó! Tần Khiêm tiến sát đến người cô, cơ hồ muốn dồn cô vào góc tường, ánh mắt hắn sáng rực, có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cô tránh ánh mắt hắn, thú thật cô biết hắn muốn gì. Hắn muốn cô! Nhưng điều đó thật khó tin, cô không giống phụ nữ bình thường, sau này có thể sẽ không yêu ai cả. Còn hắn là trùm hắc đạo, muốn người nào mà chẳng có, tại sao phải là cô? Mà nếu thật muốn cô đi chăng nữa, cũng không cần vì cô mà đối đầu với người khác!
Tần Khiêm giữ chặt cái cằm thon gọn của cô, nâng nó lên để cô đối mặt với hắn, đôi mắt cô thật đẹp, thật cuốn hút, cứ như chứa cả vũ trụ huyền bí trong dó vậy, hắn lại nhịn không được mà cúi người thấp xuống muốn áp môi mình vào môi cô, cắn mút một lát.
Nào ngờ Vân Khê lại nhanh chóng đưa cả hai tay lên che miệng hắn lại, ngăn không cho hắn thân mật với mình:
Anh đừng hòng! Tôi không chấp nhận cái yêu cầu đó! tuyệt đối không!
Tần Khiêm siết chặt eo cô, nhẹ nhàng nâng cả người cô lên, trong khi Vân Khê còn chưa hiểu chuyện gì, Tần Khiêm đã đặt cô lên giường, đè cả người hắn lên thân thể đang căng cứng của cô.
Anh...Ưm..
Tần Khiêm bá đạo chiếm giữ môi cô, bàn tay còn nâng nhẹ cổ cô lên để cô bắt kịp nhịp của mình.
Lưỡi hắn đưa sâu vào trong miệng cô, cái lưỡi không xương cứ quấn lấy lưỡi cô, lưu luyến không muốn rời.
Vân Khê tưởng chừng như ngạt thở, toàn bộ khoang miệng đều bị hắn khuấy đảo, nước bọt cứ thế mà chảy ra ngoài...
Cô hoàn toàn bị giữ chặt trong người hắn, thật không thể tin khí lực hắn lớn đến thế, cô đã dùng toàn bộ sức lực của mình hòng đẩy hắn ra nhưng vẫn không thoát khỏi. Hắn quá cường hãn!
Tần Khiêm đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng, đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng mãnh liệt với một người như thế! Nhưng lúc này không thể... Hắn phải cố nhịn!
Rốt cuộc Tần Khiêm cũng đã kiềm chế được, chậm rãi rời khỏi đôi môi mà hắn khao khát. Nhưng vẫn lưu luyến, mút mát cái cổ của cô.
Tần Khiêm! Vân Khê tức giận gầm lên.
Tần Khiêm nhếch miệng cười, chống hai tay lên giường, nhìn thẳng vào cô:
Dù muốn hay không, em vẫn phải đồng ý!
Chuyện gì cũng được! Trừ chuyện này! Chịu thôi! Cô thỏa hiệp!
Vân Khê đương nhiên biết mình cần sự giúp đỡ của hắn. Cô có ra sao không quan trọng, quan trọng là gia đình của cô! Cô không thể làm liên lụy đến bọn họ được.
Vân Nghê mặc dù có Cố Hạo Khương nhưng hắn vẫn chỉ là một người ở ngoài sáng, đối phó với Huyết Vũ phải cần một người như Tần Khiêm!
Nhưng mà cô không thể cùng hắn làm cái loại chuyện kia! Tuyệt đối không!
Tần Khiêm nhìn dáng vẻ kiên định của cô mà có chút đau đầu. Cũng dùng thái độ kiên định để đáp trả cô:
Chắc chắn phải là loại chuyện này! Không phải chỉ dừng ở đó thôi, tôi là muốn em cả đời!
Nhìn em! Tần Khiêm rất nhanh đáp.
Vân Khê tối sầm mặt. Thôi kệ! Chắc dạo này hắn lo vụ Huyết bang cho nên không có ai để phát dục, bởi thế mới không nhịn được mà làm ra ba cái hành động này. Nhìn cô xem, giống nữ nhân bình thường sao? Vậy mà hắn cũng động vào được, đúng là động vật sống bằng nửa thân dưới!
Sao nhìn em giống như đang mắng tôi thế? Tần Khiêm nhíu mày không vui nhìn vẻ mặt ranh ma của cô, thật muốn đè !
Anh đáng để tôi mắng sao?
....
-----------------------------
Tại sao tôi phải ở đây? Vân Khê nhìn bao quát căn phòng tối màu này, quá âm u đi, nhưng không sao, vẫn còn đỡ hơn mấy cái dạng bánh bèo trong phòng em cô!
Để bảo vệ an toàn cho em, cũng là trừng phạt việc em không nghe lời tôi! Tần Khiêm dựa người vào thành cửa sổ,, đêm nay có trăng, lại có gió, Tần Khiêm với vẻ ngoài lạnh lùng lại cao ngạo, cứ như vị thần bóng đêm thống trị toàn thành phố này.
Vân Khê thở hắt ra một hơi, trong đầu đang suy nghĩ nên nói với hắn cái gì để hắn hiểu tiếng người, mà không làm bộc lộ sự giận dữ trong cô. Thế nhưng chưa kịp nói, Tần Khiêm lại tiếp:
Em động vào Huyết bang, Huyết Vũ sẽ không tha cho em, dù em có tài giỏi và giàu có cỡ nào cũng thế thôi! Chỉ có ở cạnh tôi, trở thành người của tôi, hắn mới kiêng nể mà bỏ qua!
Không cần phải như thế! Làm vậy hắn sẽ cho là anh cố ý đối đầu với hắn, sai tôi đi giết hắn! Vân Khê đương nhiên không phải lo lắng cho hắn, mà vì cô không thích nợ người khác! Một lần đó là đủ rồi...
Em không sống trong hắc đạo nên sẽ không biết cách hành động của bọn tôi! Huyết Vũ dư sức tra ra ngọn ngành tất cả, biết em vì sao muốn giết hắn, biết tôi làm muốn bảo hộ em! Lại nói sai em đi làm gì? Em đủ sức?
Tại sao anh lại bảo hộ tôi? Vân Khê nắm chặt hai tay của mình, khuôn mặt không còn giữ nổi bình tĩnh.
Em biết mà... Đừng bác bỏ nguyên do đó! Tần Khiêm tiến sát đến người cô, cơ hồ muốn dồn cô vào góc tường, ánh mắt hắn sáng rực, có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cô tránh ánh mắt hắn, thú thật cô biết hắn muốn gì. Hắn muốn cô! Nhưng điều đó thật khó tin, cô không giống phụ nữ bình thường, sau này có thể sẽ không yêu ai cả. Còn hắn là trùm hắc đạo, muốn người nào mà chẳng có, tại sao phải là cô? Mà nếu thật muốn cô đi chăng nữa, cũng không cần vì cô mà đối đầu với người khác!
Tần Khiêm giữ chặt cái cằm thon gọn của cô, nâng nó lên để cô đối mặt với hắn, đôi mắt cô thật đẹp, thật cuốn hút, cứ như chứa cả vũ trụ huyền bí trong dó vậy, hắn lại nhịn không được mà cúi người thấp xuống muốn áp môi mình vào môi cô, cắn mút một lát.
Nào ngờ Vân Khê lại nhanh chóng đưa cả hai tay lên che miệng hắn lại, ngăn không cho hắn thân mật với mình:
Anh đừng hòng! Tôi không chấp nhận cái yêu cầu đó! tuyệt đối không!
Tần Khiêm siết chặt eo cô, nhẹ nhàng nâng cả người cô lên, trong khi Vân Khê còn chưa hiểu chuyện gì, Tần Khiêm đã đặt cô lên giường, đè cả người hắn lên thân thể đang căng cứng của cô.
Anh...Ưm..
Tần Khiêm bá đạo chiếm giữ môi cô, bàn tay còn nâng nhẹ cổ cô lên để cô bắt kịp nhịp của mình.
Lưỡi hắn đưa sâu vào trong miệng cô, cái lưỡi không xương cứ quấn lấy lưỡi cô, lưu luyến không muốn rời.
Vân Khê tưởng chừng như ngạt thở, toàn bộ khoang miệng đều bị hắn khuấy đảo, nước bọt cứ thế mà chảy ra ngoài...
Cô hoàn toàn bị giữ chặt trong người hắn, thật không thể tin khí lực hắn lớn đến thế, cô đã dùng toàn bộ sức lực của mình hòng đẩy hắn ra nhưng vẫn không thoát khỏi. Hắn quá cường hãn!
Tần Khiêm đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng, đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng mãnh liệt với một người như thế! Nhưng lúc này không thể... Hắn phải cố nhịn!
Rốt cuộc Tần Khiêm cũng đã kiềm chế được, chậm rãi rời khỏi đôi môi mà hắn khao khát. Nhưng vẫn lưu luyến, mút mát cái cổ của cô.
Tần Khiêm! Vân Khê tức giận gầm lên.
Tần Khiêm nhếch miệng cười, chống hai tay lên giường, nhìn thẳng vào cô:
Dù muốn hay không, em vẫn phải đồng ý!
Chuyện gì cũng được! Trừ chuyện này! Chịu thôi! Cô thỏa hiệp!
Vân Khê đương nhiên biết mình cần sự giúp đỡ của hắn. Cô có ra sao không quan trọng, quan trọng là gia đình của cô! Cô không thể làm liên lụy đến bọn họ được.
Vân Nghê mặc dù có Cố Hạo Khương nhưng hắn vẫn chỉ là một người ở ngoài sáng, đối phó với Huyết Vũ phải cần một người như Tần Khiêm!
Nhưng mà cô không thể cùng hắn làm cái loại chuyện kia! Tuyệt đối không!
Tần Khiêm nhìn dáng vẻ kiên định của cô mà có chút đau đầu. Cũng dùng thái độ kiên định để đáp trả cô:
Chắc chắn phải là loại chuyện này! Không phải chỉ dừng ở đó thôi, tôi là muốn em cả đời!
/37
|