Tôi mong chọn được màu đôi giày em yêu thích. Tôi mong lúc tôi gọi cho em cũng là lúc em nhớ tôi. Tôi mong được nói câu chào buổi sáng khi em vừa thức giấc. Tôi mong cuốn sách tôi viết có câu chuyện em say mê. Tôi mong lúc tôi tắt đèn là khi em buồn ngủ. Tôi mong hoa quả tôi mua em đều thấy rất ngọt. Tôi mong bài hát tôi chọn vừa hay là ca khúc em muốn hát.
Hồi còn đi học, thầy cô thường phàn nàn vốn từ của học trò thực là ít ỏi. Thành ra bọn chúng tôi cứ phải đua nhau vắt óc nghĩ từ mới. Tôi nhớ mình đã sáng tác một câu thế này: “Như khi người ta nhảy dù, cơ thể đã rơi xuống tuốt bên dưới mà tâm hồn vẫn còn lơ lửng trên mây. Thực lòng mà nói, tôi không rõ cảm giác đó thế nào.”
Càng ngày tôi càng nhận thấy, những câu chữ miêu tả chuẩn xác nhất vốn tồn tại từ lâu và chúng ta đã vận dụng nát cả ra rồi.
Ví dụ những câu như: Tim tôi như chùng xuống. Lòng rộn ràng như hoa nở. Thanh âm ù ù bên tai. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Lời nó đã đến đầu lưỡi lại nuốt ngược vào trong. Tôi không nghe rõ mình đang nói gì. Bỗng nhiên cảm thấy người ngồi phía đối diện thật xa lạ. Tim tôi đau nhói. Trái tim như bị người ta cầm búa nện không thương tiếc. Câu nói hệt như một lưỡi dao xuyên vào ngực tôi. Hai chân mềm nhũn. Đôi chân không còn chịu sự điều khiển của tôi. Nước mắt lưng tròng. Giận đến mức hai tay run lên bần bật. Lửa giận bốc cao, thiêu đốt cả lý trí. Tôi ân hận, tự đấm vào ngực mình. Ước gì tự tay tôi có thể giết hắn. Đờ đẫn như khúc gỗ. Trái đất như đang quay quay. Bị dội một gáo nước lạnh...
Lần đầu tiên tôi thấy tim mình chùng xuống, khi đó ngoài câu mô tả này, tôi nghĩ không còn lựa chọn nào chính xác hơn. Về sau, khi đã “chùng xuống” rất nhiều lần, tôi mới biết, thực ra có thể chia thành “cả con tim chùng xuống” và “toàn thân chùng xuống”.
Có đủ các thể loại “chùng xuống”, chìm xuống. Chìm xuống giữa đầm lầy đặc quánh. Chìm xuống trong bóng đêm vô tận. Chìm xuống dưới biển sâu không đáy. Chìm xuống giữa ánh nắng giá lạnh. Chìm xuống giữa sa mạc mênh mông. Chìm xuống giữa đám bọt khí yếu ớt.
Sau đó, tôi lại thấy rằng, việc mô tả phải dựa vào trải nghiệm của mỗi người. Trong rất nhiều trường hợp, chúng ta có thể sử dụng phương thức diễn đạt giống nhau, sự khác biệt cực kỳ nhỏ bé. Nhưng nếu chúng ta chưa từng trải qua, thì ta không thể thuật lại sự khác biệt vi diệu đó.
Nhìn thấy đám choai choai, phá cách chớ bảo đồ lập dị. Xem phải mấy đoạn phim ngớ ngẩn chớ mắng đồ não ngắn. Gặp đám nghệ sỹ chớ chê đồ giả tạo. Đọc thơ đừng nói máy móc là không đau ốm mà cũng rên rỉ. Nghiên cứu các tác phẩm “dòng ý thức” cũng đừng chửi lũ đần độn.
Mỗi người đều có cách diễn đạt của riêng mình. Nếu anh không thích thì điều đó chỉ có nghĩa nó không được chuẩn bị để dành cho anh.
Anh có quyền không tiếp nhận, đó là tự do của anh. Nhưng nếu anh tỏ ra khinh thường và châm chọc thì xét từ một thế giới quan khác, anh đang thể hiện sự vô tri và võ đoán của mình đó.
Mọi người cần phải tôn trọng phương thức biểu đạt của mỗi người về “cuộc sống đầy màu sắc” của họ.
Tất nhiên, ngay cả bản thân tôi, đôi lúc cũng không làm được như vậy, vì quả thực tôi viết rất kém.
Tôi mong khi tôi đứng lên sẽ có em giúp tôi phủi sạch những hạt bụi li ti giấu trong nếp áo. Tôi mong khi tôi viết lách, tách trà bên cạnh luôn còn ấm nóng ở nhiệt độ mà tôi yêu thích. Tôi mong khi tôi châm thuốc, sẽ có em cảnh báo tôi hôm nay còn được hút mấy điếu. Tôi mong khi tôi im lặng sẽ có em ngồi yên bên tôi, và hai ta không hề cảm thấy gượng gạo.
Tôi mong chọn được màu đôi giày em yêu thích. Tôi mong lúc tôi gọi cho em cũng là lúc em nhớ tôi. Tôi mong được nói câu chào buổi sáng khi em vừa thức giấc. Tôi mong cuốn sách tôi viết có câu chuyện em say mê. Tôi mong lúc tôi tắt đèn là khi em buồn ngủ. Tôi mong hoa quả tôi mua em đều thấy rất ngọt. Tôi mong bài hát tôi chọn vừa hay là ca khúc em muốn hát.
Bao nhiêu là mong ước nhỏ bé, vặt vãnh, chẳng cái nào giống cái nào.
Nhưng nó xảy ra thật tự nhiên, bạn không có cách nào đánh dấu quá trình phát triển của nó.
Giống như khi ta trộn một cốc nước với một cốc cát. Lỡ như có làm đổ thì cát vẫn và nước vẫn lẫn giữa vô số hạt nhỏ xíu.
Tình yêu thẩm thấu trong đời sống chúng ta, lặng như dòng máu chảy trong cơ thể ta vậy. Dù bạn không cảm giác về sự sự chảy trôi của nó, nhưng bạn biết chắc chắn nó đang chảy trôi trong cơ thể bạn.
Ăn to nói lớn, đánh trống khua chiêng, chắc chắn là những điều chẳng lành.
Điều này cũng giống việc, người ta vốn dĩ là một lát bánh mỳ, vậy mà anh đem cắt đôi ra, nhồi trứng gà, giăm bông vào, biến người ta thành cái bánh sandwich.
Kết cục thường sẽ là tiếng gào thét: ta đây đang ngon lành là thế, tự dưng ngươi rút mất một lát bánh mì, làm cho trứng gà, giăm bông của ta rơi đầy đất, biết không hả?
Mọi người không thích làm bánh sandwich, vì vậy họ đem đổ cốc nước của mình vào cát.
Đừng hỏi tôi nếu đổ nhầm cốc thì thế nào, bởi vì tôi đích thị là một cái bánh sandwich.
Hồi còn đi học, thầy cô thường phàn nàn vốn từ của học trò thực là ít ỏi. Thành ra bọn chúng tôi cứ phải đua nhau vắt óc nghĩ từ mới. Tôi nhớ mình đã sáng tác một câu thế này: “Như khi người ta nhảy dù, cơ thể đã rơi xuống tuốt bên dưới mà tâm hồn vẫn còn lơ lửng trên mây. Thực lòng mà nói, tôi không rõ cảm giác đó thế nào.”
Càng ngày tôi càng nhận thấy, những câu chữ miêu tả chuẩn xác nhất vốn tồn tại từ lâu và chúng ta đã vận dụng nát cả ra rồi.
Ví dụ những câu như: Tim tôi như chùng xuống. Lòng rộn ràng như hoa nở. Thanh âm ù ù bên tai. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Lời nó đã đến đầu lưỡi lại nuốt ngược vào trong. Tôi không nghe rõ mình đang nói gì. Bỗng nhiên cảm thấy người ngồi phía đối diện thật xa lạ. Tim tôi đau nhói. Trái tim như bị người ta cầm búa nện không thương tiếc. Câu nói hệt như một lưỡi dao xuyên vào ngực tôi. Hai chân mềm nhũn. Đôi chân không còn chịu sự điều khiển của tôi. Nước mắt lưng tròng. Giận đến mức hai tay run lên bần bật. Lửa giận bốc cao, thiêu đốt cả lý trí. Tôi ân hận, tự đấm vào ngực mình. Ước gì tự tay tôi có thể giết hắn. Đờ đẫn như khúc gỗ. Trái đất như đang quay quay. Bị dội một gáo nước lạnh...
Lần đầu tiên tôi thấy tim mình chùng xuống, khi đó ngoài câu mô tả này, tôi nghĩ không còn lựa chọn nào chính xác hơn. Về sau, khi đã “chùng xuống” rất nhiều lần, tôi mới biết, thực ra có thể chia thành “cả con tim chùng xuống” và “toàn thân chùng xuống”.
Có đủ các thể loại “chùng xuống”, chìm xuống. Chìm xuống giữa đầm lầy đặc quánh. Chìm xuống trong bóng đêm vô tận. Chìm xuống dưới biển sâu không đáy. Chìm xuống giữa ánh nắng giá lạnh. Chìm xuống giữa sa mạc mênh mông. Chìm xuống giữa đám bọt khí yếu ớt.
Sau đó, tôi lại thấy rằng, việc mô tả phải dựa vào trải nghiệm của mỗi người. Trong rất nhiều trường hợp, chúng ta có thể sử dụng phương thức diễn đạt giống nhau, sự khác biệt cực kỳ nhỏ bé. Nhưng nếu chúng ta chưa từng trải qua, thì ta không thể thuật lại sự khác biệt vi diệu đó.
Nhìn thấy đám choai choai, phá cách chớ bảo đồ lập dị. Xem phải mấy đoạn phim ngớ ngẩn chớ mắng đồ não ngắn. Gặp đám nghệ sỹ chớ chê đồ giả tạo. Đọc thơ đừng nói máy móc là không đau ốm mà cũng rên rỉ. Nghiên cứu các tác phẩm “dòng ý thức” cũng đừng chửi lũ đần độn.
Mỗi người đều có cách diễn đạt của riêng mình. Nếu anh không thích thì điều đó chỉ có nghĩa nó không được chuẩn bị để dành cho anh.
Anh có quyền không tiếp nhận, đó là tự do của anh. Nhưng nếu anh tỏ ra khinh thường và châm chọc thì xét từ một thế giới quan khác, anh đang thể hiện sự vô tri và võ đoán của mình đó.
Mọi người cần phải tôn trọng phương thức biểu đạt của mỗi người về “cuộc sống đầy màu sắc” của họ.
Tất nhiên, ngay cả bản thân tôi, đôi lúc cũng không làm được như vậy, vì quả thực tôi viết rất kém.
Tôi mong khi tôi đứng lên sẽ có em giúp tôi phủi sạch những hạt bụi li ti giấu trong nếp áo. Tôi mong khi tôi viết lách, tách trà bên cạnh luôn còn ấm nóng ở nhiệt độ mà tôi yêu thích. Tôi mong khi tôi châm thuốc, sẽ có em cảnh báo tôi hôm nay còn được hút mấy điếu. Tôi mong khi tôi im lặng sẽ có em ngồi yên bên tôi, và hai ta không hề cảm thấy gượng gạo.
Tôi mong chọn được màu đôi giày em yêu thích. Tôi mong lúc tôi gọi cho em cũng là lúc em nhớ tôi. Tôi mong được nói câu chào buổi sáng khi em vừa thức giấc. Tôi mong cuốn sách tôi viết có câu chuyện em say mê. Tôi mong lúc tôi tắt đèn là khi em buồn ngủ. Tôi mong hoa quả tôi mua em đều thấy rất ngọt. Tôi mong bài hát tôi chọn vừa hay là ca khúc em muốn hát.
Bao nhiêu là mong ước nhỏ bé, vặt vãnh, chẳng cái nào giống cái nào.
Nhưng nó xảy ra thật tự nhiên, bạn không có cách nào đánh dấu quá trình phát triển của nó.
Giống như khi ta trộn một cốc nước với một cốc cát. Lỡ như có làm đổ thì cát vẫn và nước vẫn lẫn giữa vô số hạt nhỏ xíu.
Tình yêu thẩm thấu trong đời sống chúng ta, lặng như dòng máu chảy trong cơ thể ta vậy. Dù bạn không cảm giác về sự sự chảy trôi của nó, nhưng bạn biết chắc chắn nó đang chảy trôi trong cơ thể bạn.
Ăn to nói lớn, đánh trống khua chiêng, chắc chắn là những điều chẳng lành.
Điều này cũng giống việc, người ta vốn dĩ là một lát bánh mỳ, vậy mà anh đem cắt đôi ra, nhồi trứng gà, giăm bông vào, biến người ta thành cái bánh sandwich.
Kết cục thường sẽ là tiếng gào thét: ta đây đang ngon lành là thế, tự dưng ngươi rút mất một lát bánh mì, làm cho trứng gà, giăm bông của ta rơi đầy đất, biết không hả?
Mọi người không thích làm bánh sandwich, vì vậy họ đem đổ cốc nước của mình vào cát.
Đừng hỏi tôi nếu đổ nhầm cốc thì thế nào, bởi vì tôi đích thị là một cái bánh sandwich.
/36
|