“Ừ, A Định.”
Hàn Dụ Lâm cúp điện thoại, giải thích, “Bọn họ gọi chúc tết ba.”
Hàn Định Dương bước tới, lấy một hộp cờ tướng từ trên kệ sách ra đặt lên bàn sách: “Lâu rồi chưa chơi cờ với ba.”
“A Định, giờ cũng muộn rồi. Ngày mai ba nghỉ rồi chúng ta chơi một ván nhé, được không?”
Hàn Định Dương xếp cờ ra, nghe vậy thì ngước mắt nhìn Hàn Dụ Lâm: “Một ván thôi ạ.”
Hàn Dụ Lâm không đọ nổi sự cố chấp của anh, chỉ có thể cùng chơi một ván.
Chỉ là rất nhanh ông đã thua.
Vốn ông chơi cờ cũng chẳng để tâm, chỉ muốn ván cờ nhanh chóng kết thúc.
“Ba thua rồi.”
Hàn Dụ Lâm nhìn quân cờ của mình bị Hàn Định Dương ăn mất, nhưng ông lại nhẹ nhàng thở ra rồi cười: “Lâu rồi không chơi, A Định chơi cờ tiến bộ thật. Ba già rồi.”
“Ba, ba chưa già đâu.”
Hàn Định Dương cất từng quân cờ vào hộp: “Ba còn rất trẻ.”
Hàn Dụ Lâm hiểu con trai mình, anh chưa bao giờ nói mấy câu vô nghĩa, những lời này chắc chắn có ẩn ý.
“Các con lớn rồi thì ba già đi thôi.”
Hàn Dụ Lâm chuyển đề tài, “Đúng rồi, con và Nhu Nhu định khi nào kết hôn?”
“Đọi tốt nghiệp xong hẵng nói, giờ con muốn kiếm tiền trước, cũng không thể lấy nhà thuê làm phòng tân hôn được.”
“Chuyện nhỏ mà.”
Hàn Dụ Lâm nói, “Một căn nhà thôi mà.”
Hàn Định Dương ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dụ Lâm: “Sao thế, ba còn có cả bất động sản à?”
“Dù là người bình thường, con trai mình kết hôn thì sao có thể không chuẩn bị nhà ở được?”
Hàn Dụ Lâm nói, “Vậy nên con không cần lo chuyện này.”
Hàn Định Dương im lặng một lát rồi nói: “Ba, con còn nhớ, lúc nhỏ ba đã dạy con và A Trì cái gì gọi là đạo quân tử, ba còn nhớ không?”
Bàn tay đang châm thuốc của Hàn Dụ Lâm dừng lại, “Sao lại nói đến chuyện này?”
“Ba cứ nói đi, ba còn nhớ không?”
Hàn Dụ Lâm không nói gì, sắc mặt trầm xuống.
Hàn Định Dương gằn từng chữ một, vô cùng khí phách: “Quân tử chi đạo, dù là ở chốn quan trường hay nơi dân dã thì đều vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì vua hiến kế hay, vì thái bình muôn thuở.”
Sắc mặt Hàn Dụ Lâm bình tĩnh: “Không ngờ con còn nhớ.”
“Con một khắc cũng không dám quên.”
Ánh mắt Hàn Định Dương nhìn Hàn Dụ Lâm gắt gao tựa như đao kiếm.
“Chỉ là hình như ba đã quên hết những lời này.”
Ánh đèn lấp lóe đột nhiên tắt đi, trong phòng chìm vào bóng tối.
Trái tim Hàn Dụ Lâm dần dần rơi vào vực sâu vô tận.
Ông đứng lên: “Có lẽ cầu chì cháy hư rồi.”
Trong bóng đêm, Hàn Định Dương giữ chặt tay Hàn Dụ Lâm lại, nói: “Con nói chưa xong, ba cứ ngồi xuống đi.”
Lòng Hàn Dụ Lâm lo lắng, lúc ngồi xuống suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
“Ba, nhiều năm rồi mà ba vẫn không thẹn với lương tâm chút nào sao?”
Không khí trong nháy mắt căng thẳng lên, có lẽ chẳng sự nghi ngờ nào khiến ông hoảng sợ hơn là sự chất vấn đến từ chính đứa con trai một tay ông dạy dỗ.
“A Định, con còn trẻ, sau này con sẽ hiểu câu thân bất do kỷ.”
Thân bất do kỷ.
Hàn Định Dương cười lạnh, không đáp lại.
Bởi vì bóng đêm đen kịt nên hai cha con không nhìn rõ được biểu cảm của nhau.
Bóng đêm, thích hợp với sự thẳng thắn trung thực.
“Ba biết con đang hoài nghi điều gì, nhưng con cũng nên nhớ ba con là người có nguyên tắc. Chuyện không nên làm ba sẽ không làm, không nên động ba sẽ không nhúng tay.”
Hàn Dụ Lâm nói: “Chuyện chuẩn bị nhà cho con ba vừa nói là dùng tiền ba để dành nhiều năm, chứ không phải như con nghĩ…”
Hàn Định Dương ngắt lời Hàn Dụ Lâm, hỏi thẳng: “Chuyện Hồ A Xuân cũng là ba thân bất do kỷ sao?”
Chén trà trong tay Hàn Dụ Lâm rơi xuống đất, vỡ nát.
“Con… Dám điều tra ba?”
Ông cao giọng.
Hàn Định Dương không chút sợ hãi: “Câu “Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm”, câu này chắc ba hiểu hơn con.”
Hàn Dụ Lâm trầm mặc vài giây, rốt cuộc cất tiếng: “Chuyện này cho qua đi, cứ xem như ba già nên hồ đồ, sau này sẽ không lặp lại nữa.”
Hàn Định Dương thất vọng lắc đầu: “Ba thật sự già đến hồ đồ rồi sao?”
“Cái gì?”
“Cô gái đó là bạn học, cũng là bạn thân nhất của con dâu tương lai của ba đó.”
Vận mệnh luôn thích chơi đùa con người như vậy.
Lời Hàn Định Dương tựa như một lưỡi dao bén nhọn đâm vào Hàn Dụ Lâm: “Con… Nói cái gì!”
Hàn Định Dương chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa, cuối cùng quay đầu nhìn ông, mệt mỏi nói: “Ba, việc này muốn cho qua cũng không dễ đâu.”
Vài ngày sau, lúc Tưởng Thừa Tinh và Dương Tu tụ tập chơi game với nhau, Mục Thâm chạy vội vào nhà: “Biết gì chưa, có người viết thư nặc danh tố giác Hàn Dụ Lâm có hành vi sai trái, đang bị cách ly điều tra rồi.”
“Vãi chưởng, không phải chứ!”
“Ai tố giác? Là Đặng Tề sao?”
“Mặc kệ, mau gọi điện thoại cho A Định đi!”
Tưởng Thừa Tinh cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng quyết định gọi cho Tạ Nhu trước… Hàn Định Dương là người trong cuộc, chắc chắn trong lòng không dễ chịu.
“Không nghe điện thoại!”
Dương Tu nói: “Hay là… Chị dâu vẫn chưa biết chuyện Hồ A Xuân?”
Mục Thâm gật đầu: “A Định có lẽ sẽ không nói cho cô ấy.”
Tưởng Thừa Tinh suy nghĩ: “Vậy tôi vẫn nên gọi cho A Định.”
Điện thoại reo nửa phút Hàn Định Dương mới nhận.
“A Định, tôi vừa mới nghe ba tôi nói, cậu… Cậu không sao chứ?”
Tưởng Thừa Tinh thấp thỏm.
“Ừ.”
Dưới ô che mưa trong công viên trò chơi, Hàn Định Dương nhìn Hàn Trì đang chơi tàu đệm khí cách đó không xa, bên cạnh cậu là Dương Triệu.
Anh tháo kính râm ra, không chút để ý nói: “Kết quả sao rồi?”
“Vãi, sao cậu bình tĩnh thế? Ba cậu bị tố giác đấy! Bây giờ Uỷ ban đang kiểm tra…”
“Tôi biết.”
Tưởng Thừa Tinh đột nhiên trừng mắt, khó tin hỏi: “Người gửi thư tố giác nặc danh không phải là cậu…”
“Ừ.”
Hàn Định Dương rũ mắt, trầm giọng: “Là tôi.”
Tưởng Thừa Tinh không biết nên nói gì, tay run đến mức không cầm được điện thoại.
Hàn Định Dương là đang… Đại nghĩa diệt thân sao! Một hồi lâu sau hắn với khó khăn nói ra mấy chữ: “Đời này, tôi chỉ phục mình Hàn Định Dương cậu.”
Dương Tu lắc đầu, nói: “Lúc trước cậu ấy bỏ vụ kiện tụng chuyện phần mềm quản lý AI, tôi còn tưởng cậu ấy vì giấu chuyện ba mình nữa chứ.”
Tưởng Thừa Tinh than một tiếng: “A Định là người nào cậu còn không biết sao, mặc dù trước đó có hơi do dự, nhưng cậu ấy vẫn sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Nam nhi trong đời, ngẩng đầu không rầy rà, cúi đầu không xấu hổ. Anh là Hàn Định Dương, vô cùng chính trực.
Hàn Định Dương cúp điện thoại, xách túi đựng đồ uống đi đến cạnh đồ bơi.
Tàu đệm khí chậm rãi cập bờ, anh ôm Hàn Trì ra khỏi tàu rồi đặt cậu vào xe lăn, sau đó thì đỡ Dương Triệu lên.
“Chơi vui không?”
Anh ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy dịu dàng lau đi bọt nước trên mặt Hàn Trì.
“Vui lắm ạ!”
Hàn Trì cực kỳ vui vẻ, kéo tay Hàn Định Dương, “Anh, em muốn chơi trò khác!”
“Được, chúng ta chơi trò khác, hôm nay cho em chơi chán thì thôi.”
“Tuyệt quá!”
Hàn Định Dương đẩy xe lăn. Dương Triệu đứng bên cạnh kéo tay anh, anh có thể cảm nhận được tay bà đang run rẩy.
Lúc Hàn Trì cùng bảo mẫu đi chơi trò khác, Hàn Định Dương vẫn luôn ở bên Dương Triệu.
Dương Triệu đội mũ che nắng và mang kính râm, giấu đi hốc mắt ửng đỏ của bà.
“Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao?”
Bà nói.
“Mẹ… Xin lỗi.”
“A Định, không cần nói lời này.”
Dương Triệu cắt lời Hàn Định Dương, “Dù không phải con, sau này cũng sẽ có người khác làm, giấy không gói được lửa mà. Chỉ là may mắn còn có con, con là niềm an ủi lớn nhất trong đời mẹ, cũng là niềm kiêu ngạo của mẹ.”
“Vâng, ngày mai công ty chuyển nhà sẽ đến, chỗ ở có lẽ sẽ hơi nhỏ, mẹ ở tạm chút nhé.”
Dương Triệu tháo kính râm xuống rồi nhìn Hàn Định Dương, nói: “Dù tương lai xảy ra chuyện gì, con, A Trì, và cả Nhu Nhu nữa, có cả nhà cùng bên nhau đối mặt, mẹ chẳng sợ gì nữa.”
Bàn tay ấm áp của Hàn Định Dương nắm lấy tay bà.
“Đúng rồi, Nhu Nhu biết chuyện này chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con bé nói thế nào?”
Hàn Định Dương nhấp miệng, nhìn Hàn Trì đang chơi bắn bóng bay phía xa rồi nói: “Cho dù con làm gì, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh con.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dương Triệu yên tâm gật đầu, “Trước kia dì con bé muốn kết Tạ Hòa Hi với con, mẹ không đồng ý, thật ra là vì vừa ý Tạ Nhu hơn. Mẹ nghĩ đứa nhỏ Nhu Nhu này rất thành thật, tính tình tốt, con lại nhiều tâm tư, hai đứa rất hợp nhau.”
Hàn Định Dương cười một tiếng: “Đúng là rất thành thật.”
Dương Triệu nói: “Con phải nhường con bé một chút, đừng bắt nạt người ta.”
“Mẹ đừng nói oan con.”
“Mẹ còn không biết sao?”
Dương Triệu dí đầu Hàn Định Dương, “Con ấy, nhìn thì nghe lời nhưng cũng gian manh lắm.”
Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dương Triệu ngồi bên bồn hoa phơi nắng, trò chuyện với Hàn Định Dương câu được câu không, tâm trạng cũng dần tốt lên.
“Chỉ là từ nhỏ đến lên, đối với người khác con còn nhân nhượng, vậy mà lại lợi dụng tính mềm lòng của Tạ Nhu mà bắt nạt nó. Mẹ nhớ có rất nhiều lần, con bé cứ khóc sướt mướt chạy về nhà mách tội mẹ đấy.:
Nhớ tới chuyện hồi nhỏ, khóe miệng Hàn Định Dương cũng không khỏi cong lên: “Cô ấy còn mách mẹ à?”
“Chứ sao nữa?”
Dương Triệu cười nói, “Khóc to lắm.”
“Con cũng đâu cố ý.”
Hàn Định Dương ngồi bên cạnh Dương Triệu, nói: “Khi đó cứ nghĩ cô ấy là con trai mà cứ dính con, con mới muốn đối tốt với cô ấy một chút, như anh em vậy, có lúc sẽ nói đùa quá trớn. Nhưng đổi thành người khác thì lại không được.”
“Đúng đúng đúng, con lúc nào cũng có lý, bắt nạt người ta còn đưa ra lý do thoái thác.”
Hàn Định Dương giả vờ ghen tị khiến bà vui vẻ: “Địa vị Nhu Nhu trong lòng mẹ xem ra cao hơn cả con rồi.”
“Chứ sao, Nhu Nhu là tâm can của mẹ, nếu con không trân trọng nó, xem mẹ xử lý con thế nào.”
“Chuyện đó là không thể.”
Hàn Định Dương bảo đảm với Dương Triệu, “Một người là mẹ ruột con, người còn lại là vợ con, đời này con sẽ yêu cả hai đến chết luôn.”
“Nhóc thối, miệng lưỡi trơn tru quá nhỉ.”
* * *
Buổi tối, lúc Hàn Định Dương về đến nhà, Tạ Nhu mặc đồ ngủ nhung đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, chân trái hất lên lộ ra cổ chân trắng nõn.
Hàn Định Dương không khỏi đi đến bóp nhẹ ngón chân cái của cô, cúi đầu định hôn lên thì bị Tạ Nhu đá vào mặt, nói: “A Định, anh càng ngày càng đáng khinh!”
Hàn Định Dương ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục bóp ngón chân cô, hỏi: “Hồ A Xuân hẹn gặp em phải không, sao về sớm thế?”
Tạ Nhu đọc tạp chí, không chút để ý: “Chẳng có gì nói với cô ấy, tuyệt giao rồi.”
Hàn Định Dương khựng tay lại.
Tạ Nhu hỏi: “Đói bụng không? Cho anh ăn nhé.”
“Đói.”
Hàn Định Dương giả vờ muốn cởi quần áo cô, Tạ Nhu phản ứng lại, nhanh chóng thoát khỏi anh, “Đồ lưu manh!”
“Chính miệng em nói mà.”
“Lưu manh lưu manh! Hàn lưu manh!”
Hàn Định Dương ôm cô, để cô ngồi trên đầu gối mình rồi hỏi, “Cứ tuyệt giao vậy sao?”
Tạ Nhu quay lưng về phía anh, “ừ” một tiếng.
“Thật ra đã sớm tuyệt giao rồi, dù cô ấy không phải cùng… Không phải cùng với chú mà là cùng người đàn ông đã kết hôn khác, đã làm ra chuyện không có nguyên tắc giới hạn như vậy, em cũng không muốn làm bạn với cô ấy nữa.”
Cô nói ra rất nhẹ nhàng, dáng vẻ cũng rất bình thản, nhưng Hàn Định Dương biết trong lòng cô chắc chắn không thoải mái như thế.
Tạ Nhu không có nhiều bạn nhưng luôn đối xử rất nhiệt tình.
Hồ A Xuân là bạn tri kỷ nhiều năm của cô. Tạ Nhu đối với cô ta luôn chân thành trước sau như một, không hề có chút tư tâm giấu diếm nào.
Tình bạn nhiều năm như vậy, bây giờ cứ thế kết thúc, sao cô có thể thoải mái được?
Chỉ vì không muốn anh có gánh nặng tâm lý nên mới làm ra vẻ như vậy.
Thật là… Cô có ngốc đâu, đôi khi thật sự hiểu chuyện đến đau lòng.
“Kể anh nghe chuyện hai người nói chiều nay đi.”
“Không nói gì để kể cả.”
Hàn Dụ Lâm cúp điện thoại, giải thích, “Bọn họ gọi chúc tết ba.”
Hàn Định Dương bước tới, lấy một hộp cờ tướng từ trên kệ sách ra đặt lên bàn sách: “Lâu rồi chưa chơi cờ với ba.”
“A Định, giờ cũng muộn rồi. Ngày mai ba nghỉ rồi chúng ta chơi một ván nhé, được không?”
Hàn Định Dương xếp cờ ra, nghe vậy thì ngước mắt nhìn Hàn Dụ Lâm: “Một ván thôi ạ.”
Hàn Dụ Lâm không đọ nổi sự cố chấp của anh, chỉ có thể cùng chơi một ván.
Chỉ là rất nhanh ông đã thua.
Vốn ông chơi cờ cũng chẳng để tâm, chỉ muốn ván cờ nhanh chóng kết thúc.
“Ba thua rồi.”
Hàn Dụ Lâm nhìn quân cờ của mình bị Hàn Định Dương ăn mất, nhưng ông lại nhẹ nhàng thở ra rồi cười: “Lâu rồi không chơi, A Định chơi cờ tiến bộ thật. Ba già rồi.”
“Ba, ba chưa già đâu.”
Hàn Định Dương cất từng quân cờ vào hộp: “Ba còn rất trẻ.”
Hàn Dụ Lâm hiểu con trai mình, anh chưa bao giờ nói mấy câu vô nghĩa, những lời này chắc chắn có ẩn ý.
“Các con lớn rồi thì ba già đi thôi.”
Hàn Dụ Lâm chuyển đề tài, “Đúng rồi, con và Nhu Nhu định khi nào kết hôn?”
“Đọi tốt nghiệp xong hẵng nói, giờ con muốn kiếm tiền trước, cũng không thể lấy nhà thuê làm phòng tân hôn được.”
“Chuyện nhỏ mà.”
Hàn Dụ Lâm nói, “Một căn nhà thôi mà.”
Hàn Định Dương ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dụ Lâm: “Sao thế, ba còn có cả bất động sản à?”
“Dù là người bình thường, con trai mình kết hôn thì sao có thể không chuẩn bị nhà ở được?”
Hàn Dụ Lâm nói, “Vậy nên con không cần lo chuyện này.”
Hàn Định Dương im lặng một lát rồi nói: “Ba, con còn nhớ, lúc nhỏ ba đã dạy con và A Trì cái gì gọi là đạo quân tử, ba còn nhớ không?”
Bàn tay đang châm thuốc của Hàn Dụ Lâm dừng lại, “Sao lại nói đến chuyện này?”
“Ba cứ nói đi, ba còn nhớ không?”
Hàn Dụ Lâm không nói gì, sắc mặt trầm xuống.
Hàn Định Dương gằn từng chữ một, vô cùng khí phách: “Quân tử chi đạo, dù là ở chốn quan trường hay nơi dân dã thì đều vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì vua hiến kế hay, vì thái bình muôn thuở.”
Sắc mặt Hàn Dụ Lâm bình tĩnh: “Không ngờ con còn nhớ.”
“Con một khắc cũng không dám quên.”
Ánh mắt Hàn Định Dương nhìn Hàn Dụ Lâm gắt gao tựa như đao kiếm.
“Chỉ là hình như ba đã quên hết những lời này.”
Ánh đèn lấp lóe đột nhiên tắt đi, trong phòng chìm vào bóng tối.
Trái tim Hàn Dụ Lâm dần dần rơi vào vực sâu vô tận.
Ông đứng lên: “Có lẽ cầu chì cháy hư rồi.”
Trong bóng đêm, Hàn Định Dương giữ chặt tay Hàn Dụ Lâm lại, nói: “Con nói chưa xong, ba cứ ngồi xuống đi.”
Lòng Hàn Dụ Lâm lo lắng, lúc ngồi xuống suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
“Ba, nhiều năm rồi mà ba vẫn không thẹn với lương tâm chút nào sao?”
Không khí trong nháy mắt căng thẳng lên, có lẽ chẳng sự nghi ngờ nào khiến ông hoảng sợ hơn là sự chất vấn đến từ chính đứa con trai một tay ông dạy dỗ.
“A Định, con còn trẻ, sau này con sẽ hiểu câu thân bất do kỷ.”
Thân bất do kỷ.
Hàn Định Dương cười lạnh, không đáp lại.
Bởi vì bóng đêm đen kịt nên hai cha con không nhìn rõ được biểu cảm của nhau.
Bóng đêm, thích hợp với sự thẳng thắn trung thực.
“Ba biết con đang hoài nghi điều gì, nhưng con cũng nên nhớ ba con là người có nguyên tắc. Chuyện không nên làm ba sẽ không làm, không nên động ba sẽ không nhúng tay.”
Hàn Dụ Lâm nói: “Chuyện chuẩn bị nhà cho con ba vừa nói là dùng tiền ba để dành nhiều năm, chứ không phải như con nghĩ…”
Hàn Định Dương ngắt lời Hàn Dụ Lâm, hỏi thẳng: “Chuyện Hồ A Xuân cũng là ba thân bất do kỷ sao?”
Chén trà trong tay Hàn Dụ Lâm rơi xuống đất, vỡ nát.
“Con… Dám điều tra ba?”
Ông cao giọng.
Hàn Định Dương không chút sợ hãi: “Câu “Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm”, câu này chắc ba hiểu hơn con.”
Hàn Dụ Lâm trầm mặc vài giây, rốt cuộc cất tiếng: “Chuyện này cho qua đi, cứ xem như ba già nên hồ đồ, sau này sẽ không lặp lại nữa.”
Hàn Định Dương thất vọng lắc đầu: “Ba thật sự già đến hồ đồ rồi sao?”
“Cái gì?”
“Cô gái đó là bạn học, cũng là bạn thân nhất của con dâu tương lai của ba đó.”
Vận mệnh luôn thích chơi đùa con người như vậy.
Lời Hàn Định Dương tựa như một lưỡi dao bén nhọn đâm vào Hàn Dụ Lâm: “Con… Nói cái gì!”
Hàn Định Dương chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa, cuối cùng quay đầu nhìn ông, mệt mỏi nói: “Ba, việc này muốn cho qua cũng không dễ đâu.”
Vài ngày sau, lúc Tưởng Thừa Tinh và Dương Tu tụ tập chơi game với nhau, Mục Thâm chạy vội vào nhà: “Biết gì chưa, có người viết thư nặc danh tố giác Hàn Dụ Lâm có hành vi sai trái, đang bị cách ly điều tra rồi.”
“Vãi chưởng, không phải chứ!”
“Ai tố giác? Là Đặng Tề sao?”
“Mặc kệ, mau gọi điện thoại cho A Định đi!”
Tưởng Thừa Tinh cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng quyết định gọi cho Tạ Nhu trước… Hàn Định Dương là người trong cuộc, chắc chắn trong lòng không dễ chịu.
“Không nghe điện thoại!”
Dương Tu nói: “Hay là… Chị dâu vẫn chưa biết chuyện Hồ A Xuân?”
Mục Thâm gật đầu: “A Định có lẽ sẽ không nói cho cô ấy.”
Tưởng Thừa Tinh suy nghĩ: “Vậy tôi vẫn nên gọi cho A Định.”
Điện thoại reo nửa phút Hàn Định Dương mới nhận.
“A Định, tôi vừa mới nghe ba tôi nói, cậu… Cậu không sao chứ?”
Tưởng Thừa Tinh thấp thỏm.
“Ừ.”
Dưới ô che mưa trong công viên trò chơi, Hàn Định Dương nhìn Hàn Trì đang chơi tàu đệm khí cách đó không xa, bên cạnh cậu là Dương Triệu.
Anh tháo kính râm ra, không chút để ý nói: “Kết quả sao rồi?”
“Vãi, sao cậu bình tĩnh thế? Ba cậu bị tố giác đấy! Bây giờ Uỷ ban đang kiểm tra…”
“Tôi biết.”
Tưởng Thừa Tinh đột nhiên trừng mắt, khó tin hỏi: “Người gửi thư tố giác nặc danh không phải là cậu…”
“Ừ.”
Hàn Định Dương rũ mắt, trầm giọng: “Là tôi.”
Tưởng Thừa Tinh không biết nên nói gì, tay run đến mức không cầm được điện thoại.
Hàn Định Dương là đang… Đại nghĩa diệt thân sao! Một hồi lâu sau hắn với khó khăn nói ra mấy chữ: “Đời này, tôi chỉ phục mình Hàn Định Dương cậu.”
Dương Tu lắc đầu, nói: “Lúc trước cậu ấy bỏ vụ kiện tụng chuyện phần mềm quản lý AI, tôi còn tưởng cậu ấy vì giấu chuyện ba mình nữa chứ.”
Tưởng Thừa Tinh than một tiếng: “A Định là người nào cậu còn không biết sao, mặc dù trước đó có hơi do dự, nhưng cậu ấy vẫn sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Nam nhi trong đời, ngẩng đầu không rầy rà, cúi đầu không xấu hổ. Anh là Hàn Định Dương, vô cùng chính trực.
Hàn Định Dương cúp điện thoại, xách túi đựng đồ uống đi đến cạnh đồ bơi.
Tàu đệm khí chậm rãi cập bờ, anh ôm Hàn Trì ra khỏi tàu rồi đặt cậu vào xe lăn, sau đó thì đỡ Dương Triệu lên.
“Chơi vui không?”
Anh ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy dịu dàng lau đi bọt nước trên mặt Hàn Trì.
“Vui lắm ạ!”
Hàn Trì cực kỳ vui vẻ, kéo tay Hàn Định Dương, “Anh, em muốn chơi trò khác!”
“Được, chúng ta chơi trò khác, hôm nay cho em chơi chán thì thôi.”
“Tuyệt quá!”
Hàn Định Dương đẩy xe lăn. Dương Triệu đứng bên cạnh kéo tay anh, anh có thể cảm nhận được tay bà đang run rẩy.
Lúc Hàn Trì cùng bảo mẫu đi chơi trò khác, Hàn Định Dương vẫn luôn ở bên Dương Triệu.
Dương Triệu đội mũ che nắng và mang kính râm, giấu đi hốc mắt ửng đỏ của bà.
“Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao?”
Bà nói.
“Mẹ… Xin lỗi.”
“A Định, không cần nói lời này.”
Dương Triệu cắt lời Hàn Định Dương, “Dù không phải con, sau này cũng sẽ có người khác làm, giấy không gói được lửa mà. Chỉ là may mắn còn có con, con là niềm an ủi lớn nhất trong đời mẹ, cũng là niềm kiêu ngạo của mẹ.”
“Vâng, ngày mai công ty chuyển nhà sẽ đến, chỗ ở có lẽ sẽ hơi nhỏ, mẹ ở tạm chút nhé.”
Dương Triệu tháo kính râm xuống rồi nhìn Hàn Định Dương, nói: “Dù tương lai xảy ra chuyện gì, con, A Trì, và cả Nhu Nhu nữa, có cả nhà cùng bên nhau đối mặt, mẹ chẳng sợ gì nữa.”
Bàn tay ấm áp của Hàn Định Dương nắm lấy tay bà.
“Đúng rồi, Nhu Nhu biết chuyện này chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con bé nói thế nào?”
Hàn Định Dương nhấp miệng, nhìn Hàn Trì đang chơi bắn bóng bay phía xa rồi nói: “Cho dù con làm gì, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh con.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dương Triệu yên tâm gật đầu, “Trước kia dì con bé muốn kết Tạ Hòa Hi với con, mẹ không đồng ý, thật ra là vì vừa ý Tạ Nhu hơn. Mẹ nghĩ đứa nhỏ Nhu Nhu này rất thành thật, tính tình tốt, con lại nhiều tâm tư, hai đứa rất hợp nhau.”
Hàn Định Dương cười một tiếng: “Đúng là rất thành thật.”
Dương Triệu nói: “Con phải nhường con bé một chút, đừng bắt nạt người ta.”
“Mẹ đừng nói oan con.”
“Mẹ còn không biết sao?”
Dương Triệu dí đầu Hàn Định Dương, “Con ấy, nhìn thì nghe lời nhưng cũng gian manh lắm.”
Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dương Triệu ngồi bên bồn hoa phơi nắng, trò chuyện với Hàn Định Dương câu được câu không, tâm trạng cũng dần tốt lên.
“Chỉ là từ nhỏ đến lên, đối với người khác con còn nhân nhượng, vậy mà lại lợi dụng tính mềm lòng của Tạ Nhu mà bắt nạt nó. Mẹ nhớ có rất nhiều lần, con bé cứ khóc sướt mướt chạy về nhà mách tội mẹ đấy.:
Nhớ tới chuyện hồi nhỏ, khóe miệng Hàn Định Dương cũng không khỏi cong lên: “Cô ấy còn mách mẹ à?”
“Chứ sao nữa?”
Dương Triệu cười nói, “Khóc to lắm.”
“Con cũng đâu cố ý.”
Hàn Định Dương ngồi bên cạnh Dương Triệu, nói: “Khi đó cứ nghĩ cô ấy là con trai mà cứ dính con, con mới muốn đối tốt với cô ấy một chút, như anh em vậy, có lúc sẽ nói đùa quá trớn. Nhưng đổi thành người khác thì lại không được.”
“Đúng đúng đúng, con lúc nào cũng có lý, bắt nạt người ta còn đưa ra lý do thoái thác.”
Hàn Định Dương giả vờ ghen tị khiến bà vui vẻ: “Địa vị Nhu Nhu trong lòng mẹ xem ra cao hơn cả con rồi.”
“Chứ sao, Nhu Nhu là tâm can của mẹ, nếu con không trân trọng nó, xem mẹ xử lý con thế nào.”
“Chuyện đó là không thể.”
Hàn Định Dương bảo đảm với Dương Triệu, “Một người là mẹ ruột con, người còn lại là vợ con, đời này con sẽ yêu cả hai đến chết luôn.”
“Nhóc thối, miệng lưỡi trơn tru quá nhỉ.”
* * *
Buổi tối, lúc Hàn Định Dương về đến nhà, Tạ Nhu mặc đồ ngủ nhung đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, chân trái hất lên lộ ra cổ chân trắng nõn.
Hàn Định Dương không khỏi đi đến bóp nhẹ ngón chân cái của cô, cúi đầu định hôn lên thì bị Tạ Nhu đá vào mặt, nói: “A Định, anh càng ngày càng đáng khinh!”
Hàn Định Dương ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục bóp ngón chân cô, hỏi: “Hồ A Xuân hẹn gặp em phải không, sao về sớm thế?”
Tạ Nhu đọc tạp chí, không chút để ý: “Chẳng có gì nói với cô ấy, tuyệt giao rồi.”
Hàn Định Dương khựng tay lại.
Tạ Nhu hỏi: “Đói bụng không? Cho anh ăn nhé.”
“Đói.”
Hàn Định Dương giả vờ muốn cởi quần áo cô, Tạ Nhu phản ứng lại, nhanh chóng thoát khỏi anh, “Đồ lưu manh!”
“Chính miệng em nói mà.”
“Lưu manh lưu manh! Hàn lưu manh!”
Hàn Định Dương ôm cô, để cô ngồi trên đầu gối mình rồi hỏi, “Cứ tuyệt giao vậy sao?”
Tạ Nhu quay lưng về phía anh, “ừ” một tiếng.
“Thật ra đã sớm tuyệt giao rồi, dù cô ấy không phải cùng… Không phải cùng với chú mà là cùng người đàn ông đã kết hôn khác, đã làm ra chuyện không có nguyên tắc giới hạn như vậy, em cũng không muốn làm bạn với cô ấy nữa.”
Cô nói ra rất nhẹ nhàng, dáng vẻ cũng rất bình thản, nhưng Hàn Định Dương biết trong lòng cô chắc chắn không thoải mái như thế.
Tạ Nhu không có nhiều bạn nhưng luôn đối xử rất nhiệt tình.
Hồ A Xuân là bạn tri kỷ nhiều năm của cô. Tạ Nhu đối với cô ta luôn chân thành trước sau như một, không hề có chút tư tâm giấu diếm nào.
Tình bạn nhiều năm như vậy, bây giờ cứ thế kết thúc, sao cô có thể thoải mái được?
Chỉ vì không muốn anh có gánh nặng tâm lý nên mới làm ra vẻ như vậy.
Thật là… Cô có ngốc đâu, đôi khi thật sự hiểu chuyện đến đau lòng.
“Kể anh nghe chuyện hai người nói chiều nay đi.”
“Không nói gì để kể cả.”
/55
|