“Chu Bình Lượng còn phụ trách cả các hạng mục khác, tiếp xúc với người ngoài trường là việc bình thường. Chị cũng biết em là người chủ chốt, toàn tổ có sáu người, anh ấy có thể giấu được hết sao?”
Tưởng Diệc Sơ ngại ngùng: “Chỉ là chị hơi nghi ngờ. Nhưng nếu em tin tưởng anh ta như vậy, xem như chị là người xấu đi. Dù sao trong mắt bạn gái nhỏ của em chị cũng không phải là người tốt.”
Nhắc đến Tạ Nhu, ánh mắt Hàn Định Dương dần trở nên dịu dàng, cười nói: “Nhu Nhu đắc tội chị à? Nhỏ ngốc đó không hiểu chuyện, em thay cô ấy xin lỗi chị nhé.”
Nhìn nhu tình mật ý ngập tràn trong mắt Hàn Định Dương, Tưởng Diệc Sơ có chút chua xót trong lòng.
Cô gái được anh dịu dàng ngắm nhìn như vậy sẽ hạnh phúc biết chừng nào.
Tưởng Diệc Sơ quay đầu lại thì thấy Tạ nhu đang đứng một mình cạnh cửa, khép ô lại, đang do dự chưa tiến vào.
Cô ta cầm túi mình lên, đi về phía cửa.
“Chào chị.”
Lúc đi ngang qua, Tạ Nhu cất tiếng chào hỏi.
Tưởng Diệc Sơ đánh giá Tạ Nhu. So với hai năm trước thì cô đã thay đổi rất nhiều, không còn cô nhóc cực kỳ bình thường không có gì nổi bật khi lần đầu gặp nữa.
Hôm nay cô mặc một cái áo gió màu đen, tuy vẫn mái tóc ngắn như cũ, nhưng kiểu tóc lại được cắt tỉa cẩn thận, tóc mái mềm mại nhẹ nhàng.
Khuôn mặt cô trang điểm tinh xảo. Cô đứng ở đó, dù chẳng làm gì nhưng khí chất vẫn rất nổi bật.
“Sao lại đến đây?”
Hàn Định Dương đứng dậy đón Tạ Nhu.
Tạ Nhu thuận tay đặt dù xuống cạnh cửa, sửa lại cổ áo gió màu đen, cất tiếng khàn khàn: “Trời mưa to quá, em đến đón anh về.”
Trái tim Hàn Định Dương mềm nhũn. Anh ôm cô vào lòng, dùng cằm cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể cô: “Marc Jacobs?”
“Mũi chó của anh có thể so với Hắc Bối rồi đấy.”
Qua nửa năm ở chung, nước hoa của cô bày hết trên bàn trang điểm, anh chỉ cần ngửi một chút là biết ngay mùi nào.
Hàn Định Dương nói: “Gần đây Hắc Bối ăn uống không tốt lắm, chắc là nhớ em đấy. Đầu xuân sau dành chút thời gian về đại viện thăm nó đi.”
“Đợi xong đợt này rồi em sẽ về thăm nó. Cứ để nó ở nhà anh mãi cũng ngại, đợi em có cơ hội rồi đưa nó về.”
“Nhà mà em và anh trai đang ở kia chỉ vừa hai người thôi, thêm một con chó thì ầm ĩ lắm. Để nuôi ở nhà anh, đại viện sân vườn rộng lớn. Em hỏi chính nó xem, có đồng ý đi theo em không.”
“Chê em hả!”
Tạ Nhu nói đùa, “Chờ em kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua biệt thự lớn! Loại còn to hơn nhà anh ấy.”
“Được.”
Hàn Định Dương nói, “Đến lúc đó anh và Hắc Bối sẽ đến nhà em ở vậy.”
Tạ Nhu không nói đùa với anh nữa, nghiêm túc hỏi: “Bác trai bác gái khỏe không?”
“Bác trai bác gái cái gì!”
Tạ Nhu đặt tay trước ngực anh, ngẩng đầu cười: “Là ba mẹ chúng ta.”
Hàn Định Dương vừa lòng: “Gần đây có rất nhiều công trình, khiến ba khá mệt mỏi. Mẹ anh cũng khá bận, rất vất vả. Có lẽ chúng ta nên về thăm nhiều chút, để bà đỡ cô đơn tịch mịch.”
“Nào có ai nói mẹ mình vậy chứ?”
Tạ Nhu liếc anh một cái, “Gì mà cô đơn tịch mịch!”
“Cái đầu nhỏ của em có thể thuần khiết chút không?”
Hàn Định Dương cắn ngược lại cô, “Thiếu đòn đúng không?”
“A Định, anh làm xong chưa? Em muốn về nhà.”
“Còn chút nữa, mới bị đàn chị cắt ngang.”
“Em chờ anh xong việc vậy.”
Tạ Nhu ngoan ngoan ngồi xuống cạnh bàn anh, tùy ý rút một quyển sách trong túi ra xem.
Hàn Định Dương xoay ghế lại, tiếp tục viết mã.
Đột nhiên Tạ Nhu nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Đàn chị tìm anh nói gì thế?”
Hàn Định Dương vốn định trả lời, Tạ Nhu lại vội vàng nói: “Thôi, không nên quấy rầy anh, anh cứ viết đi.”
Hàn Định Dương thấy dáng vẻ rối rắm của cô thì cười lên: “Lâu vậy rồi vẫn còn ghen chị ấy à?”
“Ai ghen! Người thích anh đếm từ năm nhất đến năm ba còn có thể xếp ba vòng sân thể dục, em có thể ghen từng người sao?”
Tạ Nhu rầu rĩ nói xong, lại vội bảo: “Không nói, mau viết đi, em không làm phiền anh nữa.”
Hàn Định Dương cũng gặp chút khó khăn, làm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Anh nhìn Tạ Nhu đang chăm chú đọc sách bên cạnh, dứt khoát đẩy bàn phím ra duỗi người: “Thôi, không viết nữa, về nhà.”
Hàn Định Dương mặc áo khoác vào, Tạ Nhu lại giúp anh sửa cổ áo: “Anh vẫn nên làm xong chuyện hôm nay đi, đừng để dồn lại qua ngày khác.”
“Không viết.”
Hàn Định Dương cố chấp nói.
Lúc ra khỏi tòa nhà Turing, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều.
Đường phố còn ướt nước phản xạ lại ánh đèn đường. Một cơn gió thoảng qua hơi lạnh.
Hàn Định Dương lấy áo mình khoác cho Tạ Nhu, che chung ô với cô.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hàn Định Dương vào mua chút đồ.
Tạ Nhu đứng cạnh cửa chờ anh, đợi anh trở ra thì hỏi: “Mua gì thế?”
Hàn Định Dương đưa một thanh chocolate cho cô: “Tâm trạng không tốt thì ăn chút đồ ngọt đi.”
“Sao anh lại…”
Lại biết được.
Hàn Định Dương cười nói: “Em đấy, vui hay không vui đều hiện hết trên mặt, còn muốn giấu ai?”
Tạ Nhu liếm bờ môi khô khốc, “Thật ra…”
“Về nhà nói sau.”
Hàn Định Dương ôm bả vai cô, “Về nhà rồi từ từ nói với anh.”
“Được.”
Tạ Nhu và Hàn Định Dương ở chung từ đầu năm ba. Bọn họ thuê một căn hộ cách trường học không xa, cũng khá gần nội thành.
Tuy rằng Tạ Nhu đã hết chương trình học, nhưng ngày nào Hàn Định Dương cũng phải về trường.
Tạ Nhu vẫn chưa dọn đồ trong ký túc xá. Cô không dám nói với Tạ Cẩn Ngôn là đã dọn ra ở chung với bạn trai.
Với tình tình của Tạ Cẩn Ngôn, chắc chắn sẽ chạy qua đánh Hàn Định Dương một trận.
Vậy nên lúc nào anh trai đến kiểm tra, Tạ Nhu vẫn phải giả vờ về ký túc xá. Cuối tuần rảnh rỗi thì về nhà anh ở hai ngày.
Căn hộ thuê được bài trí trang hoàng rất sạch sẽ, chỉ là Hàn Định Dương vẫn thu dọn lại toàn bộ đồ dùng một lần, nhìn qua khá trang nhã.
Sau nửa năm ở chung, Tạ Nhu mới dần phát hiện ra, Hàn Định Dương mà cô biết trước kia chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Bỏ qua sự sùng bái và ngưỡng mộ, những gì cô nhìn thấy trong cuộc sống chính là Hàn Định Dương chân thực và sống động nhất.
Lúc anh vui vẻ sẽ ngâm nga một ca khúc gì đó, Tạ Nhu cũng chẳng biết đó là bài gì.
Ở bên ngoài, Hàn Định Dương là đàn ông đích thực, là hán tử thành phố B.
Chỉ là có đôi khi anh cũng sẽ mệt mỏi, lúc về nhà thì nằm trườn ra ghế sô pha, có chết cũng chẳng nhúc nhích. Tận cho đến khi Tạ Nhu đưa đồ ăn đến bên miệng thì anh mới chớp mắt, làm nũng đòi Tạ Nhu đút ăn.
Nhưng tình huống này không xảy ra nhiều lắm, bởi bình thường công việc Tạ Nhu rất bận, phần lớn thời gian đều là Hàn Định Dương đảm đương việc nhà.
Ở trong lòng Hàn Định Dương, có vẻ rất coi trọng gia đình.
Anh luôn nói rằng, dù cho có bận thế nào cũng phải về nhà ăn cơm, bởi vì đó là gia đình.
Cho nên lúc Tạ Nhu bận, anh sẽ về nhà nấu cơm.
Có đôi lúc Tạ Nhu thật sự không về ăn cơm được, anh sẽ đưa cơm đến cho cô.
Hàn Định Dương cũng không phải hoàn hảo. Anh sẽ nóng nảy, có đôi khi quá mệt mỏi hoặc gặp vấn đề mãi chưa giải quyết được, anh sẽ không kiên nhẫn, thậm chí phát hỏa.
Lúc đầu Ta Nhu còn cãi nhau với anh mấy câu, chỉ là sau khi biết được tính chó của anh, cô cũng thông minh hơn, không cứng đối cứng nữa mà tỏ vẻ tủi thân với anh.
Chỉ cần cô tủi thân, không quan tâm ai đúng ai sai, người sai đều là Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương rất giỏi dỗ vợ, Tạ Nhu nghiện đến không cứu nổi.
Trong phòng chỉ có ánh đèn tường màu vàng nhạt ảm đạm.
Hàn Định Dương tìm thấy Tạ Nhu bên ban công.
Cô mặc một cái áo sơ mi dài đơn bạc, ống quần dài đến bắp đùi.
Dáng người cô chưa bao giờ đầy đặn, mấy năm nay vì kiểm soát chế độ ăn uống nên càng thêm mảnh khảnh.
Không khí âm u, thỉnh thoảng có mưa nhẹ rơi vào ban công, dính vào làn da lạnh lẽo như băng. Nơi xa xa, ánh đèn mờ ảo càng khiến bóng lưng cô trở nên ảm đạm.
Từ phía sau, cánh tay rắn chắc vươn lên ôm lấy cô vào lồng ngực ấm áp.
Tạ Nhu quay đầu lại, ngửi được hương sữa tắm thơm mát cùng hơi thở nam tính trên người Hàn Định Dương.
Tạ Nhu rầu rĩ nói: “Hôm nay em cãi nhau với A Xuân.”
“Tình chị em plastic cuối cùng cũng gãy rồi?”
Khuỷu tay Tạ Nhu tức giận chọc anh: “Anh vui khi người khác gặp họa hả!”
Hàn Định Dương lại ôm cô thật chặt: “Sao thế?”
“Trong khoảng thời gian này sự nghiệp cô ấy không tốt lắm, trách em không kéo cô ấy lên rồi nói mấy câu kì lạ, giống như em mắc lỗi với cô ấy vậy.”
Hàn Định Dương trầm mặc một lúc rồi nói: “Đừng suy nghĩ nữa. Lúc người ta tâm trạng không tốt, khó tránh sẽ nói ra mấy câu mất kiểm soát. Đợi mọi việc qua đi, có lẽ cô ấy sẽ hối hận rồi xin lỗi em thôi.”
“Em không phải vì những lời này của A Xuân, mà là…” Cô xoay người, ngẩng đầu nhìn Hàn Định Dương, “Là bởi vì…”
“Hả?”
Tạ Nhu chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện A Xuân đã kể cho cô nghe.
Cô cầm tay Hàn Định Dương đặt lên ngực mình, “A Định, anh đối với em thật tốt, em sẽ ghi tạc trong lòng.”
Hàn Định Dương im lặng một lát rồi khóe miệng hiện lên ý cười, thuận thế ôm cô thật chặt.
Anh cúi đầu sát cô, nhẹ ngửi rồi nói: “Lại đổi mùi khác rồi à?”
Tạ Nhu duỗi tay ôm cổ anh, nhón chân ghé sát tai anh, giọng nói mang chút quyến rũ: “Dior táo đỏ.”
Đoạn thời gian này, mối quan hệ của Tạ Nhu và A Xuân rơi vào cục diện giằng co xưa nay chưa từng có.
Nhiều lần chạm mặt ở trường học, A Xuân đều vội vàng cúi đầu đi qua, giống hệt như hai người xa lạ.
Ngày ấy rời phòng tự học, A Xuân hiếm lắm mới gặp được Hàn Định Dương.
Anh đứng cạnh bồn hoa dưới tầng một tòa nhà Shaw, mặc một cái áo hoodie sẫm màu. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngô đồng cao chót vót, chiếu lên mái tóc anh, toát lên sự tươi mát năng động.
Mấy năm nay, anh ngày càng điển trai, so với lần đầu gặp càng thêm vài phần thành thục.
Anh đang nói chuyện với bạn bè, vừa ngẩng đầu thì thấy A Xuân.
Sau khi tạm biệt bạn bè, Hàn Định Dương liền đi về phía A Xuân.
A Xuân vốn định rời đi, nhưng Hàn Định Dương đã đến trước mặt, cứ như vậy rời đi có vẻ không ổn lắm nên đành chuẩn bị mấy câu đối phó với anh.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, câu mở miệng của Hàn Định Dương lại là: “Chuyện lần trước ở khách sạn là cậu nói cho Tạ Nhu biết.”
Tim A Xuân lỡ nhịp. Ngày đó vì quá tuyệt vọng nên mới nói chuyện này ra, giờ cô cũng cực kỳ hối hận.
“Là tôi nói.”
Hàn Định Dương có vẻ chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu rồi định rời đi.
A Xuân có hơi nghi ngờ, chuyện Hàn Định Dương giấu diếm lâu như vậy đột nhiên bị cô nói toạc ra. Lấy tính cách của anh, vì sao một chút tức giận cũng không có, cứ như vậy thản nhiên bỏ qua?
“Này, cậu có ý gì?”
A Xuân đuổi theo, “Chuyện kia là tôi nói, vậy thì sao?”
Hàn Định Dương quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cũng không định làm gì cậu, chỉ nhắc nhở cậu chút mà thôi.”
“Cậu nhắc nhở tôi cái gì?”
“Nhất định bắt tôi phải nói rõ ra à?”
Thái độ của Hàn Định Dương có chút chọc giận A Xuân. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này tâm tình của cô đã không tốt, vì sao Tạ Nhu bắt nạt cô, giờ Hàn Định Dương còn đến khoe nhan sắc với cô à!
“Cậu nói rõ xem nào! Hồ A Xuân tôi thì thế nào!”
Hàn Định Dương nhìn bốn phía, có không ít bạn học đang vây xem. Anh không muốn làm loạn chuyện lên nên vẫn đi về phía trước.
A Xuân đi theo anh, hai người đi đến gốc cây đa trong hoa viên.
“Trong khoảng thời gian này trạng thái cậu không tốt, Tạ Nhu đã nói với tôi rồi. Cô ấy vì lo lắng cho cậu, nhưng ngày đó mấy lời cậu nói với cô ấy có câu nào rõ ràng không?”
Hàn Định Dương kìm nén cơn giận trong lòng.
“Cậu cho rằng tôi ghen ghét Tạ Nhu, bây giờ cô ấy nổi tiếng nên tôi ghen tị?”
Cô chỉ vào Hàn Định Dương, giọng nói cũng gằn lên, “Hồ A Xuân tôi dù hèn mọn như bùn đất, cũng không cần Hàn Định Dương cậu đến khoa tay múa chân!”.
Tưởng Diệc Sơ ngại ngùng: “Chỉ là chị hơi nghi ngờ. Nhưng nếu em tin tưởng anh ta như vậy, xem như chị là người xấu đi. Dù sao trong mắt bạn gái nhỏ của em chị cũng không phải là người tốt.”
Nhắc đến Tạ Nhu, ánh mắt Hàn Định Dương dần trở nên dịu dàng, cười nói: “Nhu Nhu đắc tội chị à? Nhỏ ngốc đó không hiểu chuyện, em thay cô ấy xin lỗi chị nhé.”
Nhìn nhu tình mật ý ngập tràn trong mắt Hàn Định Dương, Tưởng Diệc Sơ có chút chua xót trong lòng.
Cô gái được anh dịu dàng ngắm nhìn như vậy sẽ hạnh phúc biết chừng nào.
Tưởng Diệc Sơ quay đầu lại thì thấy Tạ nhu đang đứng một mình cạnh cửa, khép ô lại, đang do dự chưa tiến vào.
Cô ta cầm túi mình lên, đi về phía cửa.
“Chào chị.”
Lúc đi ngang qua, Tạ Nhu cất tiếng chào hỏi.
Tưởng Diệc Sơ đánh giá Tạ Nhu. So với hai năm trước thì cô đã thay đổi rất nhiều, không còn cô nhóc cực kỳ bình thường không có gì nổi bật khi lần đầu gặp nữa.
Hôm nay cô mặc một cái áo gió màu đen, tuy vẫn mái tóc ngắn như cũ, nhưng kiểu tóc lại được cắt tỉa cẩn thận, tóc mái mềm mại nhẹ nhàng.
Khuôn mặt cô trang điểm tinh xảo. Cô đứng ở đó, dù chẳng làm gì nhưng khí chất vẫn rất nổi bật.
“Sao lại đến đây?”
Hàn Định Dương đứng dậy đón Tạ Nhu.
Tạ Nhu thuận tay đặt dù xuống cạnh cửa, sửa lại cổ áo gió màu đen, cất tiếng khàn khàn: “Trời mưa to quá, em đến đón anh về.”
Trái tim Hàn Định Dương mềm nhũn. Anh ôm cô vào lòng, dùng cằm cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể cô: “Marc Jacobs?”
“Mũi chó của anh có thể so với Hắc Bối rồi đấy.”
Qua nửa năm ở chung, nước hoa của cô bày hết trên bàn trang điểm, anh chỉ cần ngửi một chút là biết ngay mùi nào.
Hàn Định Dương nói: “Gần đây Hắc Bối ăn uống không tốt lắm, chắc là nhớ em đấy. Đầu xuân sau dành chút thời gian về đại viện thăm nó đi.”
“Đợi xong đợt này rồi em sẽ về thăm nó. Cứ để nó ở nhà anh mãi cũng ngại, đợi em có cơ hội rồi đưa nó về.”
“Nhà mà em và anh trai đang ở kia chỉ vừa hai người thôi, thêm một con chó thì ầm ĩ lắm. Để nuôi ở nhà anh, đại viện sân vườn rộng lớn. Em hỏi chính nó xem, có đồng ý đi theo em không.”
“Chê em hả!”
Tạ Nhu nói đùa, “Chờ em kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua biệt thự lớn! Loại còn to hơn nhà anh ấy.”
“Được.”
Hàn Định Dương nói, “Đến lúc đó anh và Hắc Bối sẽ đến nhà em ở vậy.”
Tạ Nhu không nói đùa với anh nữa, nghiêm túc hỏi: “Bác trai bác gái khỏe không?”
“Bác trai bác gái cái gì!”
Tạ Nhu đặt tay trước ngực anh, ngẩng đầu cười: “Là ba mẹ chúng ta.”
Hàn Định Dương vừa lòng: “Gần đây có rất nhiều công trình, khiến ba khá mệt mỏi. Mẹ anh cũng khá bận, rất vất vả. Có lẽ chúng ta nên về thăm nhiều chút, để bà đỡ cô đơn tịch mịch.”
“Nào có ai nói mẹ mình vậy chứ?”
Tạ Nhu liếc anh một cái, “Gì mà cô đơn tịch mịch!”
“Cái đầu nhỏ của em có thể thuần khiết chút không?”
Hàn Định Dương cắn ngược lại cô, “Thiếu đòn đúng không?”
“A Định, anh làm xong chưa? Em muốn về nhà.”
“Còn chút nữa, mới bị đàn chị cắt ngang.”
“Em chờ anh xong việc vậy.”
Tạ Nhu ngoan ngoan ngồi xuống cạnh bàn anh, tùy ý rút một quyển sách trong túi ra xem.
Hàn Định Dương xoay ghế lại, tiếp tục viết mã.
Đột nhiên Tạ Nhu nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Đàn chị tìm anh nói gì thế?”
Hàn Định Dương vốn định trả lời, Tạ Nhu lại vội vàng nói: “Thôi, không nên quấy rầy anh, anh cứ viết đi.”
Hàn Định Dương thấy dáng vẻ rối rắm của cô thì cười lên: “Lâu vậy rồi vẫn còn ghen chị ấy à?”
“Ai ghen! Người thích anh đếm từ năm nhất đến năm ba còn có thể xếp ba vòng sân thể dục, em có thể ghen từng người sao?”
Tạ Nhu rầu rĩ nói xong, lại vội bảo: “Không nói, mau viết đi, em không làm phiền anh nữa.”
Hàn Định Dương cũng gặp chút khó khăn, làm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Anh nhìn Tạ Nhu đang chăm chú đọc sách bên cạnh, dứt khoát đẩy bàn phím ra duỗi người: “Thôi, không viết nữa, về nhà.”
Hàn Định Dương mặc áo khoác vào, Tạ Nhu lại giúp anh sửa cổ áo: “Anh vẫn nên làm xong chuyện hôm nay đi, đừng để dồn lại qua ngày khác.”
“Không viết.”
Hàn Định Dương cố chấp nói.
Lúc ra khỏi tòa nhà Turing, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều.
Đường phố còn ướt nước phản xạ lại ánh đèn đường. Một cơn gió thoảng qua hơi lạnh.
Hàn Định Dương lấy áo mình khoác cho Tạ Nhu, che chung ô với cô.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hàn Định Dương vào mua chút đồ.
Tạ Nhu đứng cạnh cửa chờ anh, đợi anh trở ra thì hỏi: “Mua gì thế?”
Hàn Định Dương đưa một thanh chocolate cho cô: “Tâm trạng không tốt thì ăn chút đồ ngọt đi.”
“Sao anh lại…”
Lại biết được.
Hàn Định Dương cười nói: “Em đấy, vui hay không vui đều hiện hết trên mặt, còn muốn giấu ai?”
Tạ Nhu liếm bờ môi khô khốc, “Thật ra…”
“Về nhà nói sau.”
Hàn Định Dương ôm bả vai cô, “Về nhà rồi từ từ nói với anh.”
“Được.”
Tạ Nhu và Hàn Định Dương ở chung từ đầu năm ba. Bọn họ thuê một căn hộ cách trường học không xa, cũng khá gần nội thành.
Tuy rằng Tạ Nhu đã hết chương trình học, nhưng ngày nào Hàn Định Dương cũng phải về trường.
Tạ Nhu vẫn chưa dọn đồ trong ký túc xá. Cô không dám nói với Tạ Cẩn Ngôn là đã dọn ra ở chung với bạn trai.
Với tình tình của Tạ Cẩn Ngôn, chắc chắn sẽ chạy qua đánh Hàn Định Dương một trận.
Vậy nên lúc nào anh trai đến kiểm tra, Tạ Nhu vẫn phải giả vờ về ký túc xá. Cuối tuần rảnh rỗi thì về nhà anh ở hai ngày.
Căn hộ thuê được bài trí trang hoàng rất sạch sẽ, chỉ là Hàn Định Dương vẫn thu dọn lại toàn bộ đồ dùng một lần, nhìn qua khá trang nhã.
Sau nửa năm ở chung, Tạ Nhu mới dần phát hiện ra, Hàn Định Dương mà cô biết trước kia chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Bỏ qua sự sùng bái và ngưỡng mộ, những gì cô nhìn thấy trong cuộc sống chính là Hàn Định Dương chân thực và sống động nhất.
Lúc anh vui vẻ sẽ ngâm nga một ca khúc gì đó, Tạ Nhu cũng chẳng biết đó là bài gì.
Ở bên ngoài, Hàn Định Dương là đàn ông đích thực, là hán tử thành phố B.
Chỉ là có đôi khi anh cũng sẽ mệt mỏi, lúc về nhà thì nằm trườn ra ghế sô pha, có chết cũng chẳng nhúc nhích. Tận cho đến khi Tạ Nhu đưa đồ ăn đến bên miệng thì anh mới chớp mắt, làm nũng đòi Tạ Nhu đút ăn.
Nhưng tình huống này không xảy ra nhiều lắm, bởi bình thường công việc Tạ Nhu rất bận, phần lớn thời gian đều là Hàn Định Dương đảm đương việc nhà.
Ở trong lòng Hàn Định Dương, có vẻ rất coi trọng gia đình.
Anh luôn nói rằng, dù cho có bận thế nào cũng phải về nhà ăn cơm, bởi vì đó là gia đình.
Cho nên lúc Tạ Nhu bận, anh sẽ về nhà nấu cơm.
Có đôi lúc Tạ Nhu thật sự không về ăn cơm được, anh sẽ đưa cơm đến cho cô.
Hàn Định Dương cũng không phải hoàn hảo. Anh sẽ nóng nảy, có đôi khi quá mệt mỏi hoặc gặp vấn đề mãi chưa giải quyết được, anh sẽ không kiên nhẫn, thậm chí phát hỏa.
Lúc đầu Ta Nhu còn cãi nhau với anh mấy câu, chỉ là sau khi biết được tính chó của anh, cô cũng thông minh hơn, không cứng đối cứng nữa mà tỏ vẻ tủi thân với anh.
Chỉ cần cô tủi thân, không quan tâm ai đúng ai sai, người sai đều là Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương rất giỏi dỗ vợ, Tạ Nhu nghiện đến không cứu nổi.
Trong phòng chỉ có ánh đèn tường màu vàng nhạt ảm đạm.
Hàn Định Dương tìm thấy Tạ Nhu bên ban công.
Cô mặc một cái áo sơ mi dài đơn bạc, ống quần dài đến bắp đùi.
Dáng người cô chưa bao giờ đầy đặn, mấy năm nay vì kiểm soát chế độ ăn uống nên càng thêm mảnh khảnh.
Không khí âm u, thỉnh thoảng có mưa nhẹ rơi vào ban công, dính vào làn da lạnh lẽo như băng. Nơi xa xa, ánh đèn mờ ảo càng khiến bóng lưng cô trở nên ảm đạm.
Từ phía sau, cánh tay rắn chắc vươn lên ôm lấy cô vào lồng ngực ấm áp.
Tạ Nhu quay đầu lại, ngửi được hương sữa tắm thơm mát cùng hơi thở nam tính trên người Hàn Định Dương.
Tạ Nhu rầu rĩ nói: “Hôm nay em cãi nhau với A Xuân.”
“Tình chị em plastic cuối cùng cũng gãy rồi?”
Khuỷu tay Tạ Nhu tức giận chọc anh: “Anh vui khi người khác gặp họa hả!”
Hàn Định Dương lại ôm cô thật chặt: “Sao thế?”
“Trong khoảng thời gian này sự nghiệp cô ấy không tốt lắm, trách em không kéo cô ấy lên rồi nói mấy câu kì lạ, giống như em mắc lỗi với cô ấy vậy.”
Hàn Định Dương trầm mặc một lúc rồi nói: “Đừng suy nghĩ nữa. Lúc người ta tâm trạng không tốt, khó tránh sẽ nói ra mấy câu mất kiểm soát. Đợi mọi việc qua đi, có lẽ cô ấy sẽ hối hận rồi xin lỗi em thôi.”
“Em không phải vì những lời này của A Xuân, mà là…” Cô xoay người, ngẩng đầu nhìn Hàn Định Dương, “Là bởi vì…”
“Hả?”
Tạ Nhu chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện A Xuân đã kể cho cô nghe.
Cô cầm tay Hàn Định Dương đặt lên ngực mình, “A Định, anh đối với em thật tốt, em sẽ ghi tạc trong lòng.”
Hàn Định Dương im lặng một lát rồi khóe miệng hiện lên ý cười, thuận thế ôm cô thật chặt.
Anh cúi đầu sát cô, nhẹ ngửi rồi nói: “Lại đổi mùi khác rồi à?”
Tạ Nhu duỗi tay ôm cổ anh, nhón chân ghé sát tai anh, giọng nói mang chút quyến rũ: “Dior táo đỏ.”
Đoạn thời gian này, mối quan hệ của Tạ Nhu và A Xuân rơi vào cục diện giằng co xưa nay chưa từng có.
Nhiều lần chạm mặt ở trường học, A Xuân đều vội vàng cúi đầu đi qua, giống hệt như hai người xa lạ.
Ngày ấy rời phòng tự học, A Xuân hiếm lắm mới gặp được Hàn Định Dương.
Anh đứng cạnh bồn hoa dưới tầng một tòa nhà Shaw, mặc một cái áo hoodie sẫm màu. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngô đồng cao chót vót, chiếu lên mái tóc anh, toát lên sự tươi mát năng động.
Mấy năm nay, anh ngày càng điển trai, so với lần đầu gặp càng thêm vài phần thành thục.
Anh đang nói chuyện với bạn bè, vừa ngẩng đầu thì thấy A Xuân.
Sau khi tạm biệt bạn bè, Hàn Định Dương liền đi về phía A Xuân.
A Xuân vốn định rời đi, nhưng Hàn Định Dương đã đến trước mặt, cứ như vậy rời đi có vẻ không ổn lắm nên đành chuẩn bị mấy câu đối phó với anh.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, câu mở miệng của Hàn Định Dương lại là: “Chuyện lần trước ở khách sạn là cậu nói cho Tạ Nhu biết.”
Tim A Xuân lỡ nhịp. Ngày đó vì quá tuyệt vọng nên mới nói chuyện này ra, giờ cô cũng cực kỳ hối hận.
“Là tôi nói.”
Hàn Định Dương có vẻ chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu rồi định rời đi.
A Xuân có hơi nghi ngờ, chuyện Hàn Định Dương giấu diếm lâu như vậy đột nhiên bị cô nói toạc ra. Lấy tính cách của anh, vì sao một chút tức giận cũng không có, cứ như vậy thản nhiên bỏ qua?
“Này, cậu có ý gì?”
A Xuân đuổi theo, “Chuyện kia là tôi nói, vậy thì sao?”
Hàn Định Dương quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cũng không định làm gì cậu, chỉ nhắc nhở cậu chút mà thôi.”
“Cậu nhắc nhở tôi cái gì?”
“Nhất định bắt tôi phải nói rõ ra à?”
Thái độ của Hàn Định Dương có chút chọc giận A Xuân. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này tâm tình của cô đã không tốt, vì sao Tạ Nhu bắt nạt cô, giờ Hàn Định Dương còn đến khoe nhan sắc với cô à!
“Cậu nói rõ xem nào! Hồ A Xuân tôi thì thế nào!”
Hàn Định Dương nhìn bốn phía, có không ít bạn học đang vây xem. Anh không muốn làm loạn chuyện lên nên vẫn đi về phía trước.
A Xuân đi theo anh, hai người đi đến gốc cây đa trong hoa viên.
“Trong khoảng thời gian này trạng thái cậu không tốt, Tạ Nhu đã nói với tôi rồi. Cô ấy vì lo lắng cho cậu, nhưng ngày đó mấy lời cậu nói với cô ấy có câu nào rõ ràng không?”
Hàn Định Dương kìm nén cơn giận trong lòng.
“Cậu cho rằng tôi ghen ghét Tạ Nhu, bây giờ cô ấy nổi tiếng nên tôi ghen tị?”
Cô chỉ vào Hàn Định Dương, giọng nói cũng gằn lên, “Hồ A Xuân tôi dù hèn mọn như bùn đất, cũng không cần Hàn Định Dương cậu đến khoa tay múa chân!”.
/55
|