“Ha, cậu cũng nghĩ thoáng thật.”
Tạ Nhu thích diễn xuất, nên diễn gì cũng chẳng sao. Dù sao cô cũng không đi theo con đường thần tượng, cũng không quá kén chọn nhân vật, được diễn là tốt rồi.
Còn A Xuân chỉ ở bên cạnh nghe bạn cùng phòng tám chuyện mà không nói gì, yên lặng đảo cơm trong bát.
Vẻ mặt cô hơi thay đổi, con ngươi gợn sóng.
Tạ Nhu đóng vai Chu Bình, tình cờ lại là người mà Phồn Y – nhân vật cô đóng, yêu mà không được.
Hắn là người mà nàng trao cả tình yêu và linh hồn, nhưng lại đi yêu người khác, cô phụ nàng.
Mấy ngôi sao thưa thớt điểm xuyết trên màn trời xanh thẫm. Ban đêm lặng gió, cực kỳ yên tĩnh.
Trên sân thượng ký túc xá, hai trụ ánh sáng trắng của đèn pin lúc ẩn lúc hiện.
Một giọng nữ khàn khàn vang lên, đó là Phồn Y: “Bình ạ, tôi ước gì lòng Bình ngày nay cũng vẫn thành thực như ngày trước. Không nên tập thói thường ăn xổi ở thì của bọn thanh niên ngày nay… Bình cũng biết: vắng mặt Bình là tôi khổ lắm cơ!”
Giọng Tạ Nhu trầm hơn trước, cô học theo giọng Chu Bình: “Ấy cũng vì thế mà tôi phải bỏ nhà ra đi, để cho chúng ta đừng luôn luôn giáp mặt nhau, và đừng luôn luôn nhắc lại cùng nhau những sự tình đang làm cho chúng ta phải ăn năn.”
A Xuân nhắm mắt lại, cảm nhận sự bất lực là kiên quyết của người phụ nữ đó.
Cô mở mắt ra, kiên định nói: “Tôi không ăn năn, tôi đã làm việc gì thì tôi không hề ăn năn bao giờ!”
“Chu Bình” bất đắc dĩ nói: “Thế mà tôi vẫn nghĩ rằng ý nghĩ của tôi hiện giờ thế nào mà mợ chả hiểu?… Mấy ngày nay, tôi không muốn gặp mặt, thì tưởng lòng tôi mợ cũng đã rõ.”
“Hiểu lắm chứ.”
“Phồn Y” cười lạnh, “Chính đối với tôi đây này, Bình lại tệ hơn đối với ai hết. Là vì chính Bình đã dỗ dành dì ghẻ của Bình.”
Cuối cùng, “Chu Bình” mới có chút sợ hãi, nhìn “Phồn Y” hô to: “Mợ điên rồi.”
A Xuân đã nhập vào nhân vật Phồn Y. Cô lắc đầu, nói với Tạ Nhu: “Bao nhiêu duyên nợ giữa chúng mình, thì Bình cũng phải nhận là Bình có trách nhiệm đối với tôi chứ. Lẽ nào ngày nay khi Bình nhìn thấy một cuộc đời mới, là Bình nỡ lòng bỏ tôi mà đi lấy một mình!”
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trên bục cao của sân thượng. Tạ Nhu tự nhiên chọc ngón chân vào đôi giày thể thao màu đen của A Xuân.
Tâm A Xuân bị cô lay động, chỉ là vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như cũ.
“Diễn với cậu thật là thích.”
Tạ Nhu nói, “Cậu thật sự rất lợi hại, làm Phồn Y sống dậy rồi.”
Phồn Y thích Chu Bình, mà A Xuân lại muốn vĩnh viễn bên cạnh Tạ Nhu. Nên lúc A Xuân nhập vào nhân vật này, bi thương của Phồn Y đã biến thành bi thương của cô.
“Nhu Nhu, cậu thấy Chu Bình thế nào?”
A Xuân nhìn Tạ Nhu, “Cậu thấy hắn cặn bã không?”
“A, chuyện này…” Tạ Nhu suy nghĩ, nói, “Ngay từ đầu đúng là Phồn Y vì cô đơn rồi dụ dỗ hắn, nhưng loại chuyện này, một cây làm chẳng nên non. Dùng ngôn ngữ hiện đại để miêu tả hành vi của hắn, gọi là rút điếu vô tình*.”
* Ý bảo xong chuyện, kéo quần rồi là trở mặt không quen nữa.
A Xuân che miệng cười: “Này, đừng nói thế chứ, cậu là con gái đấy.”
Tạ Nhu cũng cười, ngồi xích gần A Xuân một chút, dựa vào cô rồi ngẩng đầu ngắm sao trời, lẩm bẩm nói: “Nhưng người Chu Bình thích lại là Tứ Phượng.”
A Xuân không nói gì.
Người Chu Bình thích là Tư Phượng, còn Tạ Nhu thích Hàn Định Dương. Bọn cô sớm muộn cũng sẽ bị con trai tách ra.
Trong vở kịch, ngay cả Lỗ Thị Bình cũng được Chu Phác Viên nhung nhớ trong nhiều năm… Bị bỏ lại một chỗ chỉ có Phồn Y, cô đơn cũng là Hồ A Xuân.
12 giờ, hai người về ký túc xá.
Tạ Nhu nhảy trên bục cao xuống, vươn tay với A Xuân: “Nào, tớ đỡ cậu.”
“Không cần đâu.”
A Xuân cười nói, “Cũng chẳng phải em bé.”
Tạ Nhu cười: “Vậy cậu nhảy đi.”
A Xuân cứ thế nhảy xuống, Tạ Nhu vẫn tiến lên đỡ cô rồi nói: “Được à, Hồ A Xuân yểu điệu trước kia đâu rồi.”
A Xuân nói: “Cơ thể là vốn cách mạng, không có cơ thể tốt, làm sao trở thành đại minh tinh được!”
“Nói rất đúng!”
Tạ Nhu liên tục gật đầu, “Vậy mỗi buổi sáng cậu đến sân tập thể dục với tớ nhé?”
“Không cần đâu!”
“Hừ.”
Lúc về ký túc xá, vì để không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, hai người nhanh chóng chui vào trong chăn.
Nhưng vài phút sau, trong chăn của Tạ Nhu căng lên như cái lều trại nhỏ, ánh đèn pin sáng lên nhàn nhạt.
Bởi vì trong bóng đêm, A Xuân từ giường đối diện từ trong chăn đưa sang một đồ vật cứng cứng.
Tạ Nhu bật đèn pin lên liền nhìn thấy một hộp quà hình chữ nhật rất tinh xảo, bên trên còn có một tấm giấy ghi chép hình trái tim.
Tạ Nhu, 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ.
— Cậu mãi là bạn tốt của A Xuân.
Tạ Nhu chui đầu từ trong chăn ra, kinh ngạc nhìn về phía giường A Xuân đối diện. A Xuân lại trốn trong chăn không chịu ra.
Tạ Nhu vội chui lại vào chăn, mở hộp quà nhỏ kia ra. Bên trong là một sợi dây chuyền Tiffany.
Tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn pin, mỗi một viên pha lê đều lấp lánh, tựa như sao trời lộng lẫy.
Tạ Nhu không kiềm chế được cảm xúc kích động, một chân đá A Xuân trong chăn.
“Trời ạ!”
A Xuân bị cô đá trúng, kêu “Á” một tiếng.
“Cậu vẫn nhớ à, tớ cảm động sắp khóc rồi.”
Tạ Nhu vui vẻ hạ giọng, “Tớ chưa nói với ai, thế mà cậu vẫn nhớ.”
A Xuân khó chịu nói: “Làm ơn đi, năm nào tớ cũng nhớ đấy.”
“Cái này đẹp quá, bao nhiêu tiền thế?”
“Một ngàn thôi, không đắt đâu.”
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Làm thêm trước nghỉ hè đấy.”
“A a a, cục cưng của tớ, mau đến đây hôn cái nào!”
Tạ Nhu nhảy lên giường A Xuân rồi ôm lấy cô, định hôn thì A Xuân đẩy mặt cô ra, ngại ngùng nói: “Cậu bình tĩnh đi.”
Kiều Tây Thần và Hoắc Thải Phù nghe thấy tiếng động cũng nói chúc mừng sinh nhật Tạ Nhu.
Tạ Nhu vô cùng vui vẻ đi ngủ, phòng ký túc lại lần nữa tĩnh lặng.
A Xuân lại mất ngủ. Khoảng một lúc sao, cô phát hiện điện thoại trong chăn Tạ Nhu sáng lên.
“Vẫn chưa ngủ sao?”
Cô thấp giọng hỏi.
“Ừm.”
“Nói chuyện với Hàn Định Dương à?”
Trong chăn, Tạ Nhu nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, cười ngây ngô: “A Định chúc tớ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, còn bảo tớ mai đến tìm anh ấy. Cũng lâu rồi bọn tớ chưa gặp nhau.”
Vì vậy là cô vui vẻ không thôi.
A Xuân kéo chăn lên cằm, không nói gì nữa.
Một câu chúc đơn giản, so với món quà quý giá của cô lại làm cô ấy vui vẻ hơn nhiều.
Cũng đúng, hẳn là như vậy, dù sao cũng là người cô ấy thích mà.
Buổi trưa sau giờ học, Tạ Nhu nhận được điện thoại chúc mừng của người nhà, có anh trai, có cả ông bà ngoại, ông nội và chú cô.
Ngay cả em họ Tạ Hòa Hi học đại học xa tại Thượng Hải cũng đã gửi tin nhắn chúc mừng cô.
Tạ Nhu trả lời từng câu một, trong lòng rất dễ chịu và ấm áp.
Lúc tan học đã là hoàng hôn, Tạ Nhu ôm sách ra khỏi phòng học.
A Xuân hẹn cô ra ngoài ăn đồ ngon, Tạ Nhu lại nhẹ nhàng từ chối.
Cô biết Tạ Nhu muốn đi tìm Hàn Định Dương, cũng chẳng bắt ép gì, nói: “Vậy tớ đi học thoại trước, có chuyện gì thì tới thư viện tìm tớ.”
“Ừm.”
Tạ Nhu vươn tay, “Ôm cái nào.”
A Xuân cười, nhẹ ôm cô: “Chơi với A Định vui vẻ nhé.”
“Ừm.”
Không lâu sau khi A Xuân rời đi, Tạ Nhu liền mang cặp sách đi đến tòa nhà Turing của khoa điện tử.
Trước kia Hàn Định Dương đã đưa cô đến vài lần. Phòng nghiên cứu của thầy anh ở tầng 4, Tạ Nhu đoán chắc là ở đây.
Quả nhiên, đi đến cửa phòng nghiên cứu, xuyên qua khe cửa, cô liếc mắt là có thể thấy bóng dáng Hàn Định Dương.
Anh mang bao tay cầm dụng cụ gì đấy, cúi người chăm chú điều chỉnh một bảng mạch điện tử phức tạp.
Một thời gian dài không nhìn thấy anh, bóng lưng anh gầy đi rất nhiều, có thể là do học tập vất vả.
Tạ Nhu còn chưa kịp đau lòng, ngay sau đó đã thấy có một nữ sinh tóc dài mặc quần áo thí nghiệm cầm sách đến bên cạnh Hàn Định Dương, cúi người hỏi anh cái gì đó.
Lúc nói chuyện Hàn Định Dương cũng không ngẩng đầu, chỉ là Tạ Nhu chú ý tới ánh mắt của nữ sinh kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt Hàn Định Dương không nhúc nhích.
Theo lý thuyết, muốn hỏi gì thì phải nhìn sách chứ, nhìn chằm chằm mặt người ta làm gì?
Tạ Nhu nhớ lại trước kia Hàn Định Dương dạy kèm cho cô, ánh mắt cô cũng không kìm được mà chuyển từ sách giáo khoa lên mặt anh, thật đẹp.
Hàn Định Dương làm chưa xong, không tiện quấy rầy anh, Tạ Nhu đành dựa lưng vào vách tường lấy điện thoại ra chơi.
Lúc này, một nam sinh đeo kính đi đến, nhìn Tạ Nhu hỏi: “Bạn học, em tìm ai hả?”
Tạ Nhu ngẩng đầu, nhìn Hàn Định Dương vẫn còn bận rộn trong phòng nghiên cứu.
“Em… Không tìm ai cả.”
Nam sinh đeo kính nhìn cô lần nữa, nói: “Nếu em không có việc gì thì đừng đi dạo ở đây, tòa nhà Turing lạnh lẽo ẩm ướt, gió lùa vào lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
“À, vâng, cảm ơn học trưởng.”
Tạ Nhu xoay người bước hai bước, rồi quay lại nhìn cẩn thận, xác định nam sinh đeo kính đã đi vào rồi cô mới dừng lại.
Chu Bình Lượng vào phòng nghiên cứu, ngồi xuống cạnh Hàn Định Dương: “Đàn em, bài tập thầy giao làm xong chưa?”
“Gần xong rồi.”
Hàn Định Dương cầm cuốn sổ, giải thích, “Có chút khó khăn trong thuật toán máy tính, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.”
Tưởng Diệc Sơ đi đến, bổ sung lời Hàn Định Dương: “Em cho rằng có thể tiến hành thống kê kiểm phiếu kết quả của từng bộ phận phân loại, lấy cái được nhiều phiếu nhất làm kết quả cuối cùng. Như vậy, chẳng những có thể xác định đầu ra mà còn có thể xác định được lỗi.”
Chu Bình Lượng nâng giọng tán thưởng: “Hai ngày nay hai người đều bận rộn, nếu thầy biết các em hoàn thành bài nhanh đến vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”
Hàn Định Dương vẫn cau mày nhìn màn hình máy tính, lắc đầu nói: “Còn một số chi tiết cần suy nghĩ…”
“Định Dương, hiện tại em có thể làm đến trình độ này đã rất giỏi rồi.”
Tưởng Diệc Sơ an ủi nói, “Lúc chị mới vào học, cửa cũng chưa chạm đến đâu.”
Chu Bình Lượng nói: “Lúc anh thi đậu nghiên cứu sinh mới bắt đầu học cái này. Các em một người nam nhất, một người năm ba, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Tưởng Diệc Sơ tán thưởng nhìn Hàn Định Dương: “Vẫn là đàn em lợi hại.”
“Trước khi em tới, tòa nhà Turing hầu như không có nữ sinh nào.”
Chu Bình Lượng nói, “Không nha, lúc nãy bên ngoài anh thấy một cô gái, hỏi tìm ai cũng không nói, hơn phân nửa là đến đây tìm Định Dương.”
Tưởng Diệc Sơ hơi khó chịu: “Mấy cô gái hoa si đó, bình thường không phải học tập sao?”
Trước lời nói của bọn họ, Hàn Định Dương vẫn làm ngơ, tay gõ bàn phím lạch cạch.
Tưởng Diệc Sơ ngó ra ngoài cửa. Cô gái đó vẫn chưa đi, trong lòng cô ta càng khó chịu: “Em đuổi cô ấy đi nhé, phòng thí nghiệm chúng ta cũng đâu phải chỗ tham quan, nếu chạm vào thứ gì, cô ấy bồi thưởng nổi sao?”
Chu Bình Lường cười nói: “Đi đi, nhưng thái độ tốt chút, nữ sinh kia có lẽ là đàn em chúng ta đấy.”
“Bạn học, em tìm ai?”
“Em?”
Tạ Nhu chỉ chỉ chính mình rồi nhìn xung quanh, xác định Tưởng Diệc Sơ đang nói chuyện với mình.
“Đúng vậy, là em đó, em tìm Hàn Định Dương à?”
“A.”
Tạ Nhu còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Diệc Sơ đã ra vẻ đàn chị, nói: “Em qua CET-4* chưa?”
* Kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học.
“À, vừa mới đăng ký ạ.”
“Nghe lời, về học thuộc từ vựng đi, đừng đứng đây ngốc nghếch nữa. Định Dương học đệ thường ngày học tập nghiên cứu rất bận rộn, không rảnh đối phó với mấy em đâu.”
“Định Dương… Học đệ?”
Tạ Nhu nổi da gà, định bảo bọn em thường gọi anh ấy là A Định.
Trong phòng nghiên cứu, Chu Bình Lượng kéo ghế ngồi xuống, lấy một quyển sách thật dày rồi nói: “Em gái ngoài kia lớn lên thật đẹp trai, tí nữa là anh tưởng con trai rồi.”
Hàn Định Dương đột nhiên ngẩng đầu: “Anh nói gì cơ?”
Vừa rồi bọn họ nói gì Hàn Định Dương đều mắt điếc tai ngơ, lúc này lại phản ứng mạnh như vậy khiến Chu Bình Lượng hoảng sợ.
Hắn xoa xoa đầu: “Chỉ là có cô gái đứng chờ bên ngoài, cũng hơn nửa tiếng rồi, chắc là đến gặp em đấy.”
Không đợi hắn nói xong, Hàn Định Dương đã lao ra ngoài, làm bổ cả bàn ghế.
Chu Bình Lượng trợn tròn mắt. Hắn chưa bao giờ thấy Hàn Định Dương vốn trầm ổn lại thất thố như lúc này.
Trên hành lang, Tưởng Diệc Sơ và Tạ Nhu đang giằng co.
“Đi nhanh đi, đừng chờ nữa. Thiết bị ở đây rất đắt, nếu chạm vào em bồi thường không nổi đâu.”
* Lời editor: Mấy lời thoại kịch trong chương này lấy từ bản dịch “Lôi vũ” của Đặng Thai Mai nha mọi người.
Tạ Nhu thích diễn xuất, nên diễn gì cũng chẳng sao. Dù sao cô cũng không đi theo con đường thần tượng, cũng không quá kén chọn nhân vật, được diễn là tốt rồi.
Còn A Xuân chỉ ở bên cạnh nghe bạn cùng phòng tám chuyện mà không nói gì, yên lặng đảo cơm trong bát.
Vẻ mặt cô hơi thay đổi, con ngươi gợn sóng.
Tạ Nhu đóng vai Chu Bình, tình cờ lại là người mà Phồn Y – nhân vật cô đóng, yêu mà không được.
Hắn là người mà nàng trao cả tình yêu và linh hồn, nhưng lại đi yêu người khác, cô phụ nàng.
Mấy ngôi sao thưa thớt điểm xuyết trên màn trời xanh thẫm. Ban đêm lặng gió, cực kỳ yên tĩnh.
Trên sân thượng ký túc xá, hai trụ ánh sáng trắng của đèn pin lúc ẩn lúc hiện.
Một giọng nữ khàn khàn vang lên, đó là Phồn Y: “Bình ạ, tôi ước gì lòng Bình ngày nay cũng vẫn thành thực như ngày trước. Không nên tập thói thường ăn xổi ở thì của bọn thanh niên ngày nay… Bình cũng biết: vắng mặt Bình là tôi khổ lắm cơ!”
Giọng Tạ Nhu trầm hơn trước, cô học theo giọng Chu Bình: “Ấy cũng vì thế mà tôi phải bỏ nhà ra đi, để cho chúng ta đừng luôn luôn giáp mặt nhau, và đừng luôn luôn nhắc lại cùng nhau những sự tình đang làm cho chúng ta phải ăn năn.”
A Xuân nhắm mắt lại, cảm nhận sự bất lực là kiên quyết của người phụ nữ đó.
Cô mở mắt ra, kiên định nói: “Tôi không ăn năn, tôi đã làm việc gì thì tôi không hề ăn năn bao giờ!”
“Chu Bình” bất đắc dĩ nói: “Thế mà tôi vẫn nghĩ rằng ý nghĩ của tôi hiện giờ thế nào mà mợ chả hiểu?… Mấy ngày nay, tôi không muốn gặp mặt, thì tưởng lòng tôi mợ cũng đã rõ.”
“Hiểu lắm chứ.”
“Phồn Y” cười lạnh, “Chính đối với tôi đây này, Bình lại tệ hơn đối với ai hết. Là vì chính Bình đã dỗ dành dì ghẻ của Bình.”
Cuối cùng, “Chu Bình” mới có chút sợ hãi, nhìn “Phồn Y” hô to: “Mợ điên rồi.”
A Xuân đã nhập vào nhân vật Phồn Y. Cô lắc đầu, nói với Tạ Nhu: “Bao nhiêu duyên nợ giữa chúng mình, thì Bình cũng phải nhận là Bình có trách nhiệm đối với tôi chứ. Lẽ nào ngày nay khi Bình nhìn thấy một cuộc đời mới, là Bình nỡ lòng bỏ tôi mà đi lấy một mình!”
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trên bục cao của sân thượng. Tạ Nhu tự nhiên chọc ngón chân vào đôi giày thể thao màu đen của A Xuân.
Tâm A Xuân bị cô lay động, chỉ là vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như cũ.
“Diễn với cậu thật là thích.”
Tạ Nhu nói, “Cậu thật sự rất lợi hại, làm Phồn Y sống dậy rồi.”
Phồn Y thích Chu Bình, mà A Xuân lại muốn vĩnh viễn bên cạnh Tạ Nhu. Nên lúc A Xuân nhập vào nhân vật này, bi thương của Phồn Y đã biến thành bi thương của cô.
“Nhu Nhu, cậu thấy Chu Bình thế nào?”
A Xuân nhìn Tạ Nhu, “Cậu thấy hắn cặn bã không?”
“A, chuyện này…” Tạ Nhu suy nghĩ, nói, “Ngay từ đầu đúng là Phồn Y vì cô đơn rồi dụ dỗ hắn, nhưng loại chuyện này, một cây làm chẳng nên non. Dùng ngôn ngữ hiện đại để miêu tả hành vi của hắn, gọi là rút điếu vô tình*.”
* Ý bảo xong chuyện, kéo quần rồi là trở mặt không quen nữa.
A Xuân che miệng cười: “Này, đừng nói thế chứ, cậu là con gái đấy.”
Tạ Nhu cũng cười, ngồi xích gần A Xuân một chút, dựa vào cô rồi ngẩng đầu ngắm sao trời, lẩm bẩm nói: “Nhưng người Chu Bình thích lại là Tứ Phượng.”
A Xuân không nói gì.
Người Chu Bình thích là Tư Phượng, còn Tạ Nhu thích Hàn Định Dương. Bọn cô sớm muộn cũng sẽ bị con trai tách ra.
Trong vở kịch, ngay cả Lỗ Thị Bình cũng được Chu Phác Viên nhung nhớ trong nhiều năm… Bị bỏ lại một chỗ chỉ có Phồn Y, cô đơn cũng là Hồ A Xuân.
12 giờ, hai người về ký túc xá.
Tạ Nhu nhảy trên bục cao xuống, vươn tay với A Xuân: “Nào, tớ đỡ cậu.”
“Không cần đâu.”
A Xuân cười nói, “Cũng chẳng phải em bé.”
Tạ Nhu cười: “Vậy cậu nhảy đi.”
A Xuân cứ thế nhảy xuống, Tạ Nhu vẫn tiến lên đỡ cô rồi nói: “Được à, Hồ A Xuân yểu điệu trước kia đâu rồi.”
A Xuân nói: “Cơ thể là vốn cách mạng, không có cơ thể tốt, làm sao trở thành đại minh tinh được!”
“Nói rất đúng!”
Tạ Nhu liên tục gật đầu, “Vậy mỗi buổi sáng cậu đến sân tập thể dục với tớ nhé?”
“Không cần đâu!”
“Hừ.”
Lúc về ký túc xá, vì để không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, hai người nhanh chóng chui vào trong chăn.
Nhưng vài phút sau, trong chăn của Tạ Nhu căng lên như cái lều trại nhỏ, ánh đèn pin sáng lên nhàn nhạt.
Bởi vì trong bóng đêm, A Xuân từ giường đối diện từ trong chăn đưa sang một đồ vật cứng cứng.
Tạ Nhu bật đèn pin lên liền nhìn thấy một hộp quà hình chữ nhật rất tinh xảo, bên trên còn có một tấm giấy ghi chép hình trái tim.
Tạ Nhu, 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ.
— Cậu mãi là bạn tốt của A Xuân.
Tạ Nhu chui đầu từ trong chăn ra, kinh ngạc nhìn về phía giường A Xuân đối diện. A Xuân lại trốn trong chăn không chịu ra.
Tạ Nhu vội chui lại vào chăn, mở hộp quà nhỏ kia ra. Bên trong là một sợi dây chuyền Tiffany.
Tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn pin, mỗi một viên pha lê đều lấp lánh, tựa như sao trời lộng lẫy.
Tạ Nhu không kiềm chế được cảm xúc kích động, một chân đá A Xuân trong chăn.
“Trời ạ!”
A Xuân bị cô đá trúng, kêu “Á” một tiếng.
“Cậu vẫn nhớ à, tớ cảm động sắp khóc rồi.”
Tạ Nhu vui vẻ hạ giọng, “Tớ chưa nói với ai, thế mà cậu vẫn nhớ.”
A Xuân khó chịu nói: “Làm ơn đi, năm nào tớ cũng nhớ đấy.”
“Cái này đẹp quá, bao nhiêu tiền thế?”
“Một ngàn thôi, không đắt đâu.”
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Làm thêm trước nghỉ hè đấy.”
“A a a, cục cưng của tớ, mau đến đây hôn cái nào!”
Tạ Nhu nhảy lên giường A Xuân rồi ôm lấy cô, định hôn thì A Xuân đẩy mặt cô ra, ngại ngùng nói: “Cậu bình tĩnh đi.”
Kiều Tây Thần và Hoắc Thải Phù nghe thấy tiếng động cũng nói chúc mừng sinh nhật Tạ Nhu.
Tạ Nhu vô cùng vui vẻ đi ngủ, phòng ký túc lại lần nữa tĩnh lặng.
A Xuân lại mất ngủ. Khoảng một lúc sao, cô phát hiện điện thoại trong chăn Tạ Nhu sáng lên.
“Vẫn chưa ngủ sao?”
Cô thấp giọng hỏi.
“Ừm.”
“Nói chuyện với Hàn Định Dương à?”
Trong chăn, Tạ Nhu nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, cười ngây ngô: “A Định chúc tớ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, còn bảo tớ mai đến tìm anh ấy. Cũng lâu rồi bọn tớ chưa gặp nhau.”
Vì vậy là cô vui vẻ không thôi.
A Xuân kéo chăn lên cằm, không nói gì nữa.
Một câu chúc đơn giản, so với món quà quý giá của cô lại làm cô ấy vui vẻ hơn nhiều.
Cũng đúng, hẳn là như vậy, dù sao cũng là người cô ấy thích mà.
Buổi trưa sau giờ học, Tạ Nhu nhận được điện thoại chúc mừng của người nhà, có anh trai, có cả ông bà ngoại, ông nội và chú cô.
Ngay cả em họ Tạ Hòa Hi học đại học xa tại Thượng Hải cũng đã gửi tin nhắn chúc mừng cô.
Tạ Nhu trả lời từng câu một, trong lòng rất dễ chịu và ấm áp.
Lúc tan học đã là hoàng hôn, Tạ Nhu ôm sách ra khỏi phòng học.
A Xuân hẹn cô ra ngoài ăn đồ ngon, Tạ Nhu lại nhẹ nhàng từ chối.
Cô biết Tạ Nhu muốn đi tìm Hàn Định Dương, cũng chẳng bắt ép gì, nói: “Vậy tớ đi học thoại trước, có chuyện gì thì tới thư viện tìm tớ.”
“Ừm.”
Tạ Nhu vươn tay, “Ôm cái nào.”
A Xuân cười, nhẹ ôm cô: “Chơi với A Định vui vẻ nhé.”
“Ừm.”
Không lâu sau khi A Xuân rời đi, Tạ Nhu liền mang cặp sách đi đến tòa nhà Turing của khoa điện tử.
Trước kia Hàn Định Dương đã đưa cô đến vài lần. Phòng nghiên cứu của thầy anh ở tầng 4, Tạ Nhu đoán chắc là ở đây.
Quả nhiên, đi đến cửa phòng nghiên cứu, xuyên qua khe cửa, cô liếc mắt là có thể thấy bóng dáng Hàn Định Dương.
Anh mang bao tay cầm dụng cụ gì đấy, cúi người chăm chú điều chỉnh một bảng mạch điện tử phức tạp.
Một thời gian dài không nhìn thấy anh, bóng lưng anh gầy đi rất nhiều, có thể là do học tập vất vả.
Tạ Nhu còn chưa kịp đau lòng, ngay sau đó đã thấy có một nữ sinh tóc dài mặc quần áo thí nghiệm cầm sách đến bên cạnh Hàn Định Dương, cúi người hỏi anh cái gì đó.
Lúc nói chuyện Hàn Định Dương cũng không ngẩng đầu, chỉ là Tạ Nhu chú ý tới ánh mắt của nữ sinh kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt Hàn Định Dương không nhúc nhích.
Theo lý thuyết, muốn hỏi gì thì phải nhìn sách chứ, nhìn chằm chằm mặt người ta làm gì?
Tạ Nhu nhớ lại trước kia Hàn Định Dương dạy kèm cho cô, ánh mắt cô cũng không kìm được mà chuyển từ sách giáo khoa lên mặt anh, thật đẹp.
Hàn Định Dương làm chưa xong, không tiện quấy rầy anh, Tạ Nhu đành dựa lưng vào vách tường lấy điện thoại ra chơi.
Lúc này, một nam sinh đeo kính đi đến, nhìn Tạ Nhu hỏi: “Bạn học, em tìm ai hả?”
Tạ Nhu ngẩng đầu, nhìn Hàn Định Dương vẫn còn bận rộn trong phòng nghiên cứu.
“Em… Không tìm ai cả.”
Nam sinh đeo kính nhìn cô lần nữa, nói: “Nếu em không có việc gì thì đừng đi dạo ở đây, tòa nhà Turing lạnh lẽo ẩm ướt, gió lùa vào lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
“À, vâng, cảm ơn học trưởng.”
Tạ Nhu xoay người bước hai bước, rồi quay lại nhìn cẩn thận, xác định nam sinh đeo kính đã đi vào rồi cô mới dừng lại.
Chu Bình Lượng vào phòng nghiên cứu, ngồi xuống cạnh Hàn Định Dương: “Đàn em, bài tập thầy giao làm xong chưa?”
“Gần xong rồi.”
Hàn Định Dương cầm cuốn sổ, giải thích, “Có chút khó khăn trong thuật toán máy tính, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.”
Tưởng Diệc Sơ đi đến, bổ sung lời Hàn Định Dương: “Em cho rằng có thể tiến hành thống kê kiểm phiếu kết quả của từng bộ phận phân loại, lấy cái được nhiều phiếu nhất làm kết quả cuối cùng. Như vậy, chẳng những có thể xác định đầu ra mà còn có thể xác định được lỗi.”
Chu Bình Lượng nâng giọng tán thưởng: “Hai ngày nay hai người đều bận rộn, nếu thầy biết các em hoàn thành bài nhanh đến vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”
Hàn Định Dương vẫn cau mày nhìn màn hình máy tính, lắc đầu nói: “Còn một số chi tiết cần suy nghĩ…”
“Định Dương, hiện tại em có thể làm đến trình độ này đã rất giỏi rồi.”
Tưởng Diệc Sơ an ủi nói, “Lúc chị mới vào học, cửa cũng chưa chạm đến đâu.”
Chu Bình Lượng nói: “Lúc anh thi đậu nghiên cứu sinh mới bắt đầu học cái này. Các em một người nam nhất, một người năm ba, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Tưởng Diệc Sơ tán thưởng nhìn Hàn Định Dương: “Vẫn là đàn em lợi hại.”
“Trước khi em tới, tòa nhà Turing hầu như không có nữ sinh nào.”
Chu Bình Lượng nói, “Không nha, lúc nãy bên ngoài anh thấy một cô gái, hỏi tìm ai cũng không nói, hơn phân nửa là đến đây tìm Định Dương.”
Tưởng Diệc Sơ hơi khó chịu: “Mấy cô gái hoa si đó, bình thường không phải học tập sao?”
Trước lời nói của bọn họ, Hàn Định Dương vẫn làm ngơ, tay gõ bàn phím lạch cạch.
Tưởng Diệc Sơ ngó ra ngoài cửa. Cô gái đó vẫn chưa đi, trong lòng cô ta càng khó chịu: “Em đuổi cô ấy đi nhé, phòng thí nghiệm chúng ta cũng đâu phải chỗ tham quan, nếu chạm vào thứ gì, cô ấy bồi thưởng nổi sao?”
Chu Bình Lường cười nói: “Đi đi, nhưng thái độ tốt chút, nữ sinh kia có lẽ là đàn em chúng ta đấy.”
“Bạn học, em tìm ai?”
“Em?”
Tạ Nhu chỉ chỉ chính mình rồi nhìn xung quanh, xác định Tưởng Diệc Sơ đang nói chuyện với mình.
“Đúng vậy, là em đó, em tìm Hàn Định Dương à?”
“A.”
Tạ Nhu còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Diệc Sơ đã ra vẻ đàn chị, nói: “Em qua CET-4* chưa?”
* Kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học.
“À, vừa mới đăng ký ạ.”
“Nghe lời, về học thuộc từ vựng đi, đừng đứng đây ngốc nghếch nữa. Định Dương học đệ thường ngày học tập nghiên cứu rất bận rộn, không rảnh đối phó với mấy em đâu.”
“Định Dương… Học đệ?”
Tạ Nhu nổi da gà, định bảo bọn em thường gọi anh ấy là A Định.
Trong phòng nghiên cứu, Chu Bình Lượng kéo ghế ngồi xuống, lấy một quyển sách thật dày rồi nói: “Em gái ngoài kia lớn lên thật đẹp trai, tí nữa là anh tưởng con trai rồi.”
Hàn Định Dương đột nhiên ngẩng đầu: “Anh nói gì cơ?”
Vừa rồi bọn họ nói gì Hàn Định Dương đều mắt điếc tai ngơ, lúc này lại phản ứng mạnh như vậy khiến Chu Bình Lượng hoảng sợ.
Hắn xoa xoa đầu: “Chỉ là có cô gái đứng chờ bên ngoài, cũng hơn nửa tiếng rồi, chắc là đến gặp em đấy.”
Không đợi hắn nói xong, Hàn Định Dương đã lao ra ngoài, làm bổ cả bàn ghế.
Chu Bình Lượng trợn tròn mắt. Hắn chưa bao giờ thấy Hàn Định Dương vốn trầm ổn lại thất thố như lúc này.
Trên hành lang, Tưởng Diệc Sơ và Tạ Nhu đang giằng co.
“Đi nhanh đi, đừng chờ nữa. Thiết bị ở đây rất đắt, nếu chạm vào em bồi thường không nổi đâu.”
* Lời editor: Mấy lời thoại kịch trong chương này lấy từ bản dịch “Lôi vũ” của Đặng Thai Mai nha mọi người.
/55
|