"Hừ! Nếu không phải đang ở trong lớp, lão tử đã giết mày!" Dương Minh hừ lạnh một tiếng rồi buông cổ Trần A Phúc ra.
Còn Trần A Phúc thì không nói nên lời, hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy!
Trương Tân đã giúp Dương Minh lật bàn lên, rồi thu nhặt mọi thứ.
Có phải là từ sau thời trung học mình đã quá an phận không? Dương Minh nghĩ thầm, nếu đổi lại là trước kia, đừng nói là bàn của hắn, ngay cả mấy món đồ của hắn nằm trên mặt đất, người khác cũng phải cẩn thận tránh đi, lỡ trong lòng Dương Minh đang bực bội, thì khó mà trách khỏi bị đòn!
Vốn dĩ việc đã qua, nhưng không biết như thế nào lại đến tai Kim Cương! Hắn vẫn âm thầm quan sát Dương Minh, và đang chờ cơ hội!
Còn tưởng rằng mày tốt đẹp lắm, hắc hắc, rốt cục cũng lộ ra nhược điểm! Kim Cương đắc ý đi tìm chú của hắn là chủ nhiệm khối trong trường.
"Kim Cương, vào đi, tìm chú có việc gì?" Chú của Kim Cương là chủ nhiệm khối, Kim Hỉ Sâm.
"Chú, hôm nay lớp 37 có hai học sinh đánh nhau trong lớp, chú có biết không?" Kim Cương hỏi.
"Đánh nhau trong lớp? Việc nhỏ như vậy làm sao chú biết?" Kim Hỉ Sâm đáp: Con xem, chú bận nhiều việc như vậy, còn phải thống kê nhiều số liệu, việc nhỏ như vậy đừng làm phiền chú!"
"Chú, học sinh đánh nhau trong lớp có thể đuổi học được không?" Kim Cương lại hỏi.
"Con hỏi chuyện này làm gì, mà cũng không thể vì việc này mà đuổi học được!" Kim Hỉ Sâm nói: "Nếu cứ như vậy mà đuổi, trường học sẽ chẳng còn ai!"
"Chú, chú nói có thể đuổi được không?" Kim Cương vẫn không từ bỏ ý định.
"Ai nha!" Kim Hỉ Sâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Có thể, không có gì là không thể, nhưng đuổi xong chúng ta phải biết ăn nói như thế nào! Nhất là học sinh năm cuối, muốn đuổi cũng rất khó!"
"Vậy có biện pháp nào để đuổi thằng học sinh này không?" Kim Cương do dự rồi lại hỏi.
"Học sinh nào? Vì sao phải đuổi?" Kim Hỉ Sâm buồn bực liếc nhìn Kim Cương.
"Chính là học sinh đánh nhau trong lớp hôm nay!" Kim Cương nói.
"Đuổi cả hai? Tại sao phải đuổi?" Kim Hỉ Sâm lại hỏi: "Cấp ba, đánh nhau là chuyện bình thường, không cần phải đuổi!"
"Không phải hai người, chỉ là một học sinh tên Dương Minh!"
"Dương Minh? Vì sao phải đuổi nó? Nó có thù oán gì với con?" Kim Hỉ Sâm hỏi.
"Có thù oán? Cháu của chú xém chút nữa bị nó đùa chết!" Kim Cương phẫn hận đáp: "Bởi vì thằng nhóc này mà ngay cả Triệu Oánh cũng không theo đuổi được!"
"Rốt cuộc là như thế nào? Nói cho chú nghe" Kim Hỉ Sâm nhìn vẻ mặt bi phẫn của Kim Cương, vội vàng hỏi chuyện. Vì Kim Cương là con trai độc nhất của dòng họ Kim, cho nên Kim Hỉ Sâm cũng rất yêu thương người cháu trai này, nghe hắn có chuyện, vội vàng thăm hỏi.
Kim Cương liền đem chuyện kết thù với Dương Minh nói cho Kim Hỉ Sâm nghe. Còn ông ta nghe cháu mình bị lừa năm vạn thì đột nhiên tức giận.
"Cháu yên tâm, chú sẽ giúp cháu! Không phải chỉ là một học sinh thôi sao! Có dũng khí đùa giỡn với con, tốt xấu gì chú cũng là chủ nhiệm khối của trường học, cho nên trong trường cũng có phân lượng! Để chú nghĩ xem nên cho hắn tội danh gì!" Vốn dĩ Kim Hỉ Sâm là một người rất có nguyên tắc, nhưng bởi vì việc của cháu mình mà đã làm cho mất lý trí.
"Cảm ơn chú!" Kim Cương vội vàng cảm ơn, trong lòng cao hứng, Dương Minh, lần này tao cho mày chết, có dũng khí hãm hại lão tử, lão tử cho mày hết đường vào đại học!
Tiết thứ hai, Dương Minh và Trần A Phúc được gọi vào phòng chủ nhiệm khối để Kim Hỉ sâm hỏi rõ chuyện tình, mặc kệ là Dương Minh giải thích như thế nào đi nữa, Kim Hỉ Sâm cũng bắt lấy cái đuôi hắn động thủ đánh người không tha, rồi muốn trừng phạt Dương Minh!
Trần A Phúc còn tưởng rằng Vương Chí Đào đã nói giúp mình vào lời trong trường, trong lòng đắc ý, hướng về Dương Minh cười lạnh, hơn nữa thừa dịp Kim Hỉ Sâm cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hừ, không phải mày có năng lực sao? Mày đánh tao?"
Dương Minh bị người khác châm chọc vào cục lửa, vốn đã tức giận, còn thấy bộ dạng này của tên A Phúc, còn muốn phạt tao sao, được, phạt nhiều một chút cũng éo chết thằng nào! Rồi trực tiếp đạp một đạp vào bụng Trần A Phúc, làm thằng nhãi này lui về sau vài bước ngồi chồm hổm trên mặt đất!
"Mày … đá tao!" Trần A Phúc đau đến nhíu mày.
Còn Kim Hỉ Sâm nhìn thấy Dương Minh dám động thủ trong phòng này, sửng sốt một chút,, sau đó trong lòng như muốn nở hoa! Đã tìm được cái lý do rồi!
Đánh nhau bình thường rồi bị đuổi học, hiệu trưởng chưa chắc đã đồng ý, nhưng ẩu đả trong phòng chủ nhiệm khối thì khác! Trước mặt giáo viên mà còn dám động thủ, quả thật là coi thường lãnh đạo, coi thường trường học!
Nếu không đuổi tên học sinh này, quả thật là một nổi sỉ nhục cho trường!
"Dương Minh, xảy ra chuyện gì! Đến đây rồi mà không chịu yên phận!" Kim Hỉ Sâm quát lớn: "Em có biết suy nghĩ không?"
"Hắn bức ta!" Dương Minh đáp.
"Nó bức em? Nó bức em như thế nào? Nó cầm dao cho em đá?" Kim Hỉ Sâm mở trừng hai mắt: "Vì sao nó không bức tôi? Vì sao lại bức em?"
"Hắn dùng lời lẽ xỉ nhục em!" Trong lòng Dương Minh đã đem Kim Hỉ Sâm ra mắng mười tám lần! Cái tên chủ nhiệm khối này ăn no rồi dư hơi quá không việc gì làm à? Học sinh đánh nhau, việc nhỏ như vậy cũng muốn xen vào!
"Dùng lời lẽ xỉ nhục em? Vậy nó kêu em giết người, em có giết không?" Kim Hỉ Sâm hỏi ngược lại: "Tôi quyết định rồi, em là một học sinh không có kỷ luật, tôi nhất định phải đuổi học em! Tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng ngay lập tức! Nếu loại học sinh như em mà không bị đuổi, tôi sẽ không làm cái chức chủ nhiệm này nữa!"
Đuổi học? Dương Minh sửng sốt, vốn nghĩ rằng lão chủ nhiệm khối này chỉ muốn hù dọa mình, xem ra bây giờ lão muốn chơi thật! Thật là khó hiểu, mỗi ngày đều có học sinh đánh nhau, sao chẳng thấy lão đuổi học bọn họ
Chờ một chút, chủ nhiệm Kim … nhớ đến lần đầu tiên vào phòng làm việc của Triệu Oánh, Triệu Oánh có nói thế này: "Cái này … khó mà nói, việc này đừng có hỏi tôi!"
Đúng vậy, lúc ấy mình chỉ nghĩ đến trong trường chỉ có lão chủ nhiệm họ Kim … quả nhiên! Kim Cương ơi là Kim Cương, tao tưởng mày an phận rồi chứ, không ngờ mày lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó tao!
"Kim Cương nhờ ông làm như vậy phải không?" Dương Minh đã nghĩ thông suốt tình hình, thản nhiên hỏi thăm.
"Kim Cương? Em đang nói cái gì! Đừng ngắt lời!" Kim Hỉ Sâm sửng sốt, tên học sinh này đã đoán ra mục đích của mình! Bất quá việc đánh người trong phòng chủ nhiệm là người thật việc thật, không sợ không đuổi được nó!
"Ông và Kim Cương là người thân đúng không? Hắn nhờ ông tìm phiền toái đến cho tôi đúng không?" Dương Minh cười lạnh: "Vậy thì cứ việc, ông cứ nguyện ý mà đuổi đi! Chỉ sợ hiệu trưởng không phê chuẩn!"
Dương Minh nói xong những lời này, không để ý đến Kim Hỉ Sâm nữa, đẩy cửa phòng đi ra ngoài! Để lại Kim Hỉ Sâm và Trần A Phúc đang há hốc mồm!
"Dương Minh, em cứ chờ đi! Bây giờ tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng, loại học sinh như vậy, Kim Hỉ Sâm tôi không đuổi học ra ngoài được, tôi sẽ không mang họ Kim!" Kim Hỉ Sâm tức giận nói.
"Vậy … chủ nhiệm Kim … em …" Trần A Phúc thấy Dương Minh đã đi, không biết nên làm thế nào.
"Em trở về đi! Lát nữa hiệu trưởng sẽ tìm em, em phải làm nhân chứng!" Kim Hỉ Sâm áp chế sự tức giận nói.
"Tốt, không thành vấn đề, chủ nhiệm Kim! Em đi đây!" Trần A Phúc rời phòng, trong lòng thầm than, Dương Minh không hổ là Dương Minh, bất quá hắn bị đuổi học rồi, sẽ không quay về tìm mình báo thù chứ?
Trần A Phúc thuộc cái loại côn trùng làm việc không tính đến hậu quả, trên đường quay trở lại phòng học, Trần A Phúc đã bình tĩnh đi rất nhiều, bản thân chỉ là người hầu của Vương Chí Đào, nếu quả thật Dương Minh muốn trả thù, vậy thì cũng không khó khăn lắm!
Huống chi, nếu hắn quả thật bị đuổi, vậy thì chuyện quay về trả thù, sẽ chẳng phải kiêng nể gì nữa! Trần A Phúc sớm nghe Dương Minh quen biết rất nhiều lưu manh xã hội đen, đến lúc đó bản thân không thể ứng phó nổi!
Nghĩ đến đây, Trần A Phúc hận không thể tán cho mình một bạt tai, thật sự là rất xúc động, vội vàng đắc tội với Dương Minh!
Còn Dương Minh, giờ phút này đang trên đường trở về, đuổi học mình sao Nếu đổi lại là cảnh cáo trước toàn trường thì còn có thể, hiệu trưởng sẽ đồng ý để mình bị đuổi học sao?
Kim Hỉ Sâm tức giận tiến vào văn phòng của hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Lý, hôm nay thật sự là tức chết tôi!"
"Lão Kim, sao vậy, có việc gì cứ từ từ ngồi xuống!" Hiệu trưởng Lý nhìn Kim Hỉ Sâm một cái, gật đầu nói. Bản thân ông là hiệu trưởng, luôn có vài cấp dưới vì một số chuyện mà đến đây cáo trạng, hiệu trưởng Lý tưởng rằng Kim Hỉ sâm phát sinh xung đột với một giáo viên nào đó!
Còn Trần A Phúc thì không nói nên lời, hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy!
Trương Tân đã giúp Dương Minh lật bàn lên, rồi thu nhặt mọi thứ.
Có phải là từ sau thời trung học mình đã quá an phận không? Dương Minh nghĩ thầm, nếu đổi lại là trước kia, đừng nói là bàn của hắn, ngay cả mấy món đồ của hắn nằm trên mặt đất, người khác cũng phải cẩn thận tránh đi, lỡ trong lòng Dương Minh đang bực bội, thì khó mà trách khỏi bị đòn!
Vốn dĩ việc đã qua, nhưng không biết như thế nào lại đến tai Kim Cương! Hắn vẫn âm thầm quan sát Dương Minh, và đang chờ cơ hội!
Còn tưởng rằng mày tốt đẹp lắm, hắc hắc, rốt cục cũng lộ ra nhược điểm! Kim Cương đắc ý đi tìm chú của hắn là chủ nhiệm khối trong trường.
"Kim Cương, vào đi, tìm chú có việc gì?" Chú của Kim Cương là chủ nhiệm khối, Kim Hỉ Sâm.
"Chú, hôm nay lớp 37 có hai học sinh đánh nhau trong lớp, chú có biết không?" Kim Cương hỏi.
"Đánh nhau trong lớp? Việc nhỏ như vậy làm sao chú biết?" Kim Hỉ Sâm đáp: Con xem, chú bận nhiều việc như vậy, còn phải thống kê nhiều số liệu, việc nhỏ như vậy đừng làm phiền chú!"
"Chú, học sinh đánh nhau trong lớp có thể đuổi học được không?" Kim Cương lại hỏi.
"Con hỏi chuyện này làm gì, mà cũng không thể vì việc này mà đuổi học được!" Kim Hỉ Sâm nói: "Nếu cứ như vậy mà đuổi, trường học sẽ chẳng còn ai!"
"Chú, chú nói có thể đuổi được không?" Kim Cương vẫn không từ bỏ ý định.
"Ai nha!" Kim Hỉ Sâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Có thể, không có gì là không thể, nhưng đuổi xong chúng ta phải biết ăn nói như thế nào! Nhất là học sinh năm cuối, muốn đuổi cũng rất khó!"
"Vậy có biện pháp nào để đuổi thằng học sinh này không?" Kim Cương do dự rồi lại hỏi.
"Học sinh nào? Vì sao phải đuổi?" Kim Hỉ Sâm buồn bực liếc nhìn Kim Cương.
"Chính là học sinh đánh nhau trong lớp hôm nay!" Kim Cương nói.
"Đuổi cả hai? Tại sao phải đuổi?" Kim Hỉ Sâm lại hỏi: "Cấp ba, đánh nhau là chuyện bình thường, không cần phải đuổi!"
"Không phải hai người, chỉ là một học sinh tên Dương Minh!"
"Dương Minh? Vì sao phải đuổi nó? Nó có thù oán gì với con?" Kim Hỉ Sâm hỏi.
"Có thù oán? Cháu của chú xém chút nữa bị nó đùa chết!" Kim Cương phẫn hận đáp: "Bởi vì thằng nhóc này mà ngay cả Triệu Oánh cũng không theo đuổi được!"
"Rốt cuộc là như thế nào? Nói cho chú nghe" Kim Hỉ Sâm nhìn vẻ mặt bi phẫn của Kim Cương, vội vàng hỏi chuyện. Vì Kim Cương là con trai độc nhất của dòng họ Kim, cho nên Kim Hỉ Sâm cũng rất yêu thương người cháu trai này, nghe hắn có chuyện, vội vàng thăm hỏi.
Kim Cương liền đem chuyện kết thù với Dương Minh nói cho Kim Hỉ Sâm nghe. Còn ông ta nghe cháu mình bị lừa năm vạn thì đột nhiên tức giận.
"Cháu yên tâm, chú sẽ giúp cháu! Không phải chỉ là một học sinh thôi sao! Có dũng khí đùa giỡn với con, tốt xấu gì chú cũng là chủ nhiệm khối của trường học, cho nên trong trường cũng có phân lượng! Để chú nghĩ xem nên cho hắn tội danh gì!" Vốn dĩ Kim Hỉ Sâm là một người rất có nguyên tắc, nhưng bởi vì việc của cháu mình mà đã làm cho mất lý trí.
"Cảm ơn chú!" Kim Cương vội vàng cảm ơn, trong lòng cao hứng, Dương Minh, lần này tao cho mày chết, có dũng khí hãm hại lão tử, lão tử cho mày hết đường vào đại học!
Tiết thứ hai, Dương Minh và Trần A Phúc được gọi vào phòng chủ nhiệm khối để Kim Hỉ sâm hỏi rõ chuyện tình, mặc kệ là Dương Minh giải thích như thế nào đi nữa, Kim Hỉ Sâm cũng bắt lấy cái đuôi hắn động thủ đánh người không tha, rồi muốn trừng phạt Dương Minh!
Trần A Phúc còn tưởng rằng Vương Chí Đào đã nói giúp mình vào lời trong trường, trong lòng đắc ý, hướng về Dương Minh cười lạnh, hơn nữa thừa dịp Kim Hỉ Sâm cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hừ, không phải mày có năng lực sao? Mày đánh tao?"
Dương Minh bị người khác châm chọc vào cục lửa, vốn đã tức giận, còn thấy bộ dạng này của tên A Phúc, còn muốn phạt tao sao, được, phạt nhiều một chút cũng éo chết thằng nào! Rồi trực tiếp đạp một đạp vào bụng Trần A Phúc, làm thằng nhãi này lui về sau vài bước ngồi chồm hổm trên mặt đất!
"Mày … đá tao!" Trần A Phúc đau đến nhíu mày.
Còn Kim Hỉ Sâm nhìn thấy Dương Minh dám động thủ trong phòng này, sửng sốt một chút,, sau đó trong lòng như muốn nở hoa! Đã tìm được cái lý do rồi!
Đánh nhau bình thường rồi bị đuổi học, hiệu trưởng chưa chắc đã đồng ý, nhưng ẩu đả trong phòng chủ nhiệm khối thì khác! Trước mặt giáo viên mà còn dám động thủ, quả thật là coi thường lãnh đạo, coi thường trường học!
Nếu không đuổi tên học sinh này, quả thật là một nổi sỉ nhục cho trường!
"Dương Minh, xảy ra chuyện gì! Đến đây rồi mà không chịu yên phận!" Kim Hỉ Sâm quát lớn: "Em có biết suy nghĩ không?"
"Hắn bức ta!" Dương Minh đáp.
"Nó bức em? Nó bức em như thế nào? Nó cầm dao cho em đá?" Kim Hỉ Sâm mở trừng hai mắt: "Vì sao nó không bức tôi? Vì sao lại bức em?"
"Hắn dùng lời lẽ xỉ nhục em!" Trong lòng Dương Minh đã đem Kim Hỉ Sâm ra mắng mười tám lần! Cái tên chủ nhiệm khối này ăn no rồi dư hơi quá không việc gì làm à? Học sinh đánh nhau, việc nhỏ như vậy cũng muốn xen vào!
"Dùng lời lẽ xỉ nhục em? Vậy nó kêu em giết người, em có giết không?" Kim Hỉ Sâm hỏi ngược lại: "Tôi quyết định rồi, em là một học sinh không có kỷ luật, tôi nhất định phải đuổi học em! Tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng ngay lập tức! Nếu loại học sinh như em mà không bị đuổi, tôi sẽ không làm cái chức chủ nhiệm này nữa!"
Đuổi học? Dương Minh sửng sốt, vốn nghĩ rằng lão chủ nhiệm khối này chỉ muốn hù dọa mình, xem ra bây giờ lão muốn chơi thật! Thật là khó hiểu, mỗi ngày đều có học sinh đánh nhau, sao chẳng thấy lão đuổi học bọn họ
Chờ một chút, chủ nhiệm Kim … nhớ đến lần đầu tiên vào phòng làm việc của Triệu Oánh, Triệu Oánh có nói thế này: "Cái này … khó mà nói, việc này đừng có hỏi tôi!"
Đúng vậy, lúc ấy mình chỉ nghĩ đến trong trường chỉ có lão chủ nhiệm họ Kim … quả nhiên! Kim Cương ơi là Kim Cương, tao tưởng mày an phận rồi chứ, không ngờ mày lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó tao!
"Kim Cương nhờ ông làm như vậy phải không?" Dương Minh đã nghĩ thông suốt tình hình, thản nhiên hỏi thăm.
"Kim Cương? Em đang nói cái gì! Đừng ngắt lời!" Kim Hỉ Sâm sửng sốt, tên học sinh này đã đoán ra mục đích của mình! Bất quá việc đánh người trong phòng chủ nhiệm là người thật việc thật, không sợ không đuổi được nó!
"Ông và Kim Cương là người thân đúng không? Hắn nhờ ông tìm phiền toái đến cho tôi đúng không?" Dương Minh cười lạnh: "Vậy thì cứ việc, ông cứ nguyện ý mà đuổi đi! Chỉ sợ hiệu trưởng không phê chuẩn!"
Dương Minh nói xong những lời này, không để ý đến Kim Hỉ Sâm nữa, đẩy cửa phòng đi ra ngoài! Để lại Kim Hỉ Sâm và Trần A Phúc đang há hốc mồm!
"Dương Minh, em cứ chờ đi! Bây giờ tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng, loại học sinh như vậy, Kim Hỉ Sâm tôi không đuổi học ra ngoài được, tôi sẽ không mang họ Kim!" Kim Hỉ Sâm tức giận nói.
"Vậy … chủ nhiệm Kim … em …" Trần A Phúc thấy Dương Minh đã đi, không biết nên làm thế nào.
"Em trở về đi! Lát nữa hiệu trưởng sẽ tìm em, em phải làm nhân chứng!" Kim Hỉ Sâm áp chế sự tức giận nói.
"Tốt, không thành vấn đề, chủ nhiệm Kim! Em đi đây!" Trần A Phúc rời phòng, trong lòng thầm than, Dương Minh không hổ là Dương Minh, bất quá hắn bị đuổi học rồi, sẽ không quay về tìm mình báo thù chứ?
Trần A Phúc thuộc cái loại côn trùng làm việc không tính đến hậu quả, trên đường quay trở lại phòng học, Trần A Phúc đã bình tĩnh đi rất nhiều, bản thân chỉ là người hầu của Vương Chí Đào, nếu quả thật Dương Minh muốn trả thù, vậy thì cũng không khó khăn lắm!
Huống chi, nếu hắn quả thật bị đuổi, vậy thì chuyện quay về trả thù, sẽ chẳng phải kiêng nể gì nữa! Trần A Phúc sớm nghe Dương Minh quen biết rất nhiều lưu manh xã hội đen, đến lúc đó bản thân không thể ứng phó nổi!
Nghĩ đến đây, Trần A Phúc hận không thể tán cho mình một bạt tai, thật sự là rất xúc động, vội vàng đắc tội với Dương Minh!
Còn Dương Minh, giờ phút này đang trên đường trở về, đuổi học mình sao Nếu đổi lại là cảnh cáo trước toàn trường thì còn có thể, hiệu trưởng sẽ đồng ý để mình bị đuổi học sao?
Kim Hỉ Sâm tức giận tiến vào văn phòng của hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Lý, hôm nay thật sự là tức chết tôi!"
"Lão Kim, sao vậy, có việc gì cứ từ từ ngồi xuống!" Hiệu trưởng Lý nhìn Kim Hỉ Sâm một cái, gật đầu nói. Bản thân ông là hiệu trưởng, luôn có vài cấp dưới vì một số chuyện mà đến đây cáo trạng, hiệu trưởng Lý tưởng rằng Kim Hỉ sâm phát sinh xung đột với một giáo viên nào đó!
/2205
|