Nhìn thấy Trần Mộng Nghiên cầm lấy một hòn đá nhỏ lên, dùng sức mà khắc lên tấm bia đá đó.
Trần Mộng Nghiên vốn định xóa tên Tô Nhã đi, sau đó khắc tên của mình bên cạnh, nhưng rồi, do dự một chút và sau đó không làm vậy, mà là khắc tên của mình bên dưới tên của Tô Nhã.
Nếu như mình xóa đi, vậy thì Dương Minh sẽ cảm thấy mình keo kiệt, vậy thì lại gây ra sự tức giận vớ vẫn, nói không chừng sẽ phá hủy sự ấm áp nãy giờ. Nhưng Trần Mộng Nghiên không cam lòng để cho Dương Minh cùng Tô Nhã song song xuất hiện trên này, vì thế chỉ có thể viết thêm tên của mình lên dưới tên của Tô Nhã.
Nhìn thoáng qua, giống như là Dương Minh có hai vợ vậy, Tô Nhã là vợ lớn, Trần Mộng Nghiên là vợ nhỏ. Chẳng qua, cũng không còn biện pháp thôi, Trần Mộng Nghiên đành phải cắn răng chịu đựng.
Dương Minh nhìn hành động của Trần Mộng Nghiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Tên của tấm bia này là Tam Sinh Thạch, nghe nói chỉ cần khắc tên của hai người lên đó, thì đời đời kiếp kiếp sẽ sống cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Đó cũng là nguyên nhân vì sao có nhiều tên tình nhân như vậy, chẳng qua, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không có căn cứ khoa học. Dương Minh cũng chỉ thỏa mãn tâm lý thôi, chứ không cảm thấy gì. Chỉ cần như vậy, Tô Nhã và Trần Mộng Nghiên vĩnh viễn sẽ ở cùng mình một chổ.
Trần Mộng Nghiên thì có thể rồi, nhưng chỉ còn Tô Nhã, bây giờ không biết đang ở đâu. Lúc còn nhỏ, tiểu Dương Minh và tiểu Tô Nhã không hiểu cái gì gọi là tình yêu, khắc tên lên bia đá này cũng chỉ hoàn toàn để cho vui, đời đời kiếp kiếp cùng một chổ, có rất nhiều cách giải thích, bạn tốt thì đời đời kiếp kiếp cũng có thể ở cùng một chổ vậy!
"Nhiều người phá như vậy, thêm em thì đã sao" Trần Mộng Nghiên ném hòn đã trong tay đi, hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Khi nàng khắc tên của nàng xong, còn tô đậm lại tên của Dương Minh, còn tên của Tô Nhã thì vẫn nhạt phai như thường, nếu nhìn không kỹ, thì có thể sẽ không thấy.
Dương Minh nhìn mấy cái tên trên tấm bia, thở dài. Trần Mộng Nghiên vẫn còn rất khó chịu đây, chẳng qua, mức độ chua của bình dấm đã cao hơn trước đây rất nhiều rồi.
Dù sao Tô Nhã chỉ còn là một phần ký ức của mình rồi, bây giờ chỉ có Trần Mộng Nghiên mới thật sự cùng với mình thôi. Dương Minh nắm lấy tay của Trần Mộng Nghiên, nói: "Hy vọng hai ta sẽ ứng nghiệm với lời tiên đoán của tấm bia này."
"Dạ." Trần Mộng Nghiên gật đầu, nắm chặt tay Dương Minh, nói: "Nhất định."
Thấy Dương Minh không tức giận vì hành động của mình, Trần Mộng Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Dương Minh, nàng thậm chí còn có cảm xúc muốn xóa tên của Tô Nhã trên đó luôn.
Không biết vì sao, Trần Mộng Nghiên phát hiện ra bản thân ngày càng để ý đến suy nghĩ của Dương Minh. là mình yêu hắn sao? Hay là bị lạc trong cá tính của mình?
Đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, lấy ra nhìn thì số nhà gọi điến.
"Mẹ em sao? Có phải là chuẩn bị cơm xong rồi, muốn kêu trở về không?" Dương Minh nhìn thoáng qua rồi hỏi.
"Dạ phải." Trần Mộng Nghiên gật đầu.
"Vậy nghe đi." Dương Minh cười nói: "Nói là chúng ta trả phòng xong lập tức về liền."
"Đi chết đi!" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, sau đó tiếp tục nghe điện thoại: "Alo?"
"Tiểu Nghiên, đi chết cái gì vậy? Con nói gì đó?" Trần mẫu kì quái hỏi.
"Ặc." Trần Mộng Nghiên choáng váng, vội nói: "Mẹ, con đâu có nói mẹ đâu, con đang nói Dương Minh mà."
"Vậy cũng không được, tại sao con lại nói với người ta như vậy. con gái không được như thế, phải ôn nhu, con xem, mẹ đã bao giờ nói vậy với cha của con chưa?" Trần mẫu nghiêm túc khiển trách.
"Con." Trần Mộng Nghiên có khổ mà không nói được, chỉ có thể dùng mắt trừng Dương Minh thôi, không còn cách nào, cũng không thể lặp lại lời mà Dương Minh vừa mới nói vói mình cho mẹ nghe được.
"Được rồi, con gái về sau phải chú ý cách ăn nói, cơm sắp xong rồi, con và Dương Minh đang ở đâu? Khi nào thì về?" Trần mẫu hỏi.
"Bọn con đang ở bờ biển, sẽ về ngay" Trần Mộng Nghiên nói.
"Được, các con đón xe về đi, nhanh một chút"
Cúp điện thoại, Trần Mộng Nghiên tức đến nổi muốn đá cho Dương Minh một cái, làm hại mình bị mẹ mắng.
"Cười cái gì?" Nhìn thấy Dương Minh đang cười trộm, Trần Mộng Nghiên nổi giận lên, hừ nói: "Anh cười cái gì?"
"Bị mắng sao?" Dương Minh rốt cục không nhịn được cười nói.
"Đúng vậy, được lắm, em trở về méc mẹ, nói là anh khi dễ em, muốn dẫn em đi khách sạn." Trần Mộng Nghiên uy hiếp.
"A?" Dương Minh ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói: "Không phải chứ? Đừng, ngàn vạn lần đừng, em không phải muốn hại chết anh sao."
"Hihihi." Thấy Dương Minh khẩn trương như vậy, Trần Mộng Nghiên cao hứng nói: "Xem anh về sau còn dám nói lung tung không"
Hai người đón một chiếc taxe, nói địa chỉ cho tài xế biết, sau đó ngồi vào.
"Lại đây!" Dương Minh choàng tay qua vai của Trần Mộng Nghiên, để cho nàng dựa vào ngực mình.
"Làm gì vậy?" Trần Mộng Nghiên giãy người rồi nói.
"Ngoan. trở về sẽ không còn cơ hội đâu." Dương Minh nhỏ giọng nói.
"À." Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói xong, suy nghĩ một hồi thấy cũng đúng, trước mặt cha mẹ hai bên, cơ hội thân thiết như vậy ít đến đáng thương, bây giờ. không phải đang có cơ hội sao?
Trần Mộng Nghiên dù là đứa con gái có tính cách rụt rè, chẳng qua, nàng cũng rất thương Dương Minh, cho nên trong cái thời điểm riêng tư này, cũng rất hưởng thụ, liền thuận theo dựa vào ngực Dương Minh.
Hai người hưởng thụ giờ phút ấm áp này, nhưng có người vốn thích quậy phá, chạy nửa ngày vẫn chưa thấy về đến nhà, Dương Minh không khỏi kỳ quái nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả là thấy xe đã chạy vòng vòng, hắn lập tức nói: "Anh đang chạy đi đâu vậy?"
"Không phải chú muốn đến tiểu khu đường Văn Hưng sao?" Tài xế không để ý nói.
"Đúng là tôi đi đường Văn Hưng, nhưng anh đang chạy đi đâu vậy?" Dương Minh lạnh lùng nói: "Cái này là ra ngoại thành, anh muốn đi khỏi thành phố?"
"Ờ, bên kia đang sửa đường, dễ kẹt xe lắm" Tài xế nói: "Cuối năm mà, đổ xô ra mua sắm nhiều, không phải muốn giúp chú đi nhanh một chút sao?"
Dương Minh nhìn gã tài xế nói dối không chớp mắt này, vì kiếm tiền mà làm vậy được sao? Đúng là cuối năm dễ kẹt xe, nhưng nếu anh thành thật đưa tôi về nhà, có thể tôi sẽ cho anh một trăm đồng không cần thối lại, nhưng bây giờ thì.
"Sửa đường? Chúng tôi vừa đi dạo dọc bờ biển, có thấy sửa đường gì đâu?" Dương Minh nói.
"Vừa mới sửa thôi, cuối năm rồi, mọi người đừng tính mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa!" Tài xế nói như kinh.
"Sửa đường cái gì?" Trần Mộng Nghiên cũng lên tiếng: "Anh không phải muốn dẫn chúng tôi đi lòng vòng sao?"
Gã tài xế này vốn tưởng rằng, đôi nam nữ này, người nam vì mặt mũi, sẽ không so đo trước mặt người nữ, nhưng không ngờ người nữ cũng lên tiếng!
Hắn lái taxi đã nhiều năm rồi, đôi mắt cũng đã luyện thành kim tinh hỏa nhãn rồi, bình thường thấy một cặp nam nữ cỡ này ra đón xe, nếu chỉ ngồi một bên, thì bình thường đều là vợ chồng đã kết hôn, nhưng cái kiểu giống như Dương Minh vậy, vừa lên xe đã ôm ấp nhau, thì bình thường đều là những cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt. Mà người nam vì biểu hiện bản thân hào sảng trước mặt cô gái, thường rất ít so đo tiền xe.
Cho nên, hắn trực tiếp đem Dương Minh vào loại thứ hai, hơn nữa hôm nay là lễ mừng năm mới, hắn cũng cảm thấy Dương Minh sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tính toán chi li. Thật không ngờ ngay cả Trần Mộng Nghiên cũng có phản ứng.
Hắn đâu biết rằng, Trần Mộng Nghiên là một cô gái rất có nguyên tắc, một là một mà hai là hai. Sao có thể để cho người khác gạt mình? Cho nên nhất thời gã tài xế nghẹn họng, chẳng qua, vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Cuối năm rồi, đừng làm chuyện thêm phiền, cùng lắm thì lấy giá rẻ cho hai người!"
"Ơ?" Dương Minh lập tức cười nói: "Ông chở chúng tôi đi một vòng như vậy, làm trễ thời gian của chúng tôi, ông cảm thấy rằng tôi sẽ trả tiền cho ông sao?"
"Không trả tiền?" Tài xế trừng mắt, thắng xe cái két. Đậu xe lại ven đường, sau đó nói: "Không trả tiền thì xuống xe! Cho các người xuống đây!"
Gã tài xế làm như vậy, cũng bởi vì ở đây gần ngoại thành rồi, trừ mấy chiếc xe ra khỏi thành phố ra, cũng có rất ít taxi, nếu Dương Minh mà xuống xe thì sẽ rất khó đón xe khác. Hơn nữa, trên đường cao tốc vậy, đi trên đường cũng vô cùng nguy hiểm, cho nên gã tài xế mới không sợ Dương Minh không trả tiền.
"Thái độ của anh là gì vậy? Chúng tôi gọi cho cục giao thông để trách cứ anh đấy!" Bởi vì có ông già làm cảnh sát, cho nên Trần Mộng Nghiên đều thích dùng pháp luật ra để bảo vệ quyền lợi của mình.
"Ha, cô gọi đi! Hiểu thì nhiều mà cũng vô dụng!" Gã tài xế nói: "Hôm nay là tối ba mươi rồi, cục giao thông đều nghỉ, cô tìm ai?"
Trần Mộng Nghiên vốn định xóa tên Tô Nhã đi, sau đó khắc tên của mình bên cạnh, nhưng rồi, do dự một chút và sau đó không làm vậy, mà là khắc tên của mình bên dưới tên của Tô Nhã.
Nếu như mình xóa đi, vậy thì Dương Minh sẽ cảm thấy mình keo kiệt, vậy thì lại gây ra sự tức giận vớ vẫn, nói không chừng sẽ phá hủy sự ấm áp nãy giờ. Nhưng Trần Mộng Nghiên không cam lòng để cho Dương Minh cùng Tô Nhã song song xuất hiện trên này, vì thế chỉ có thể viết thêm tên của mình lên dưới tên của Tô Nhã.
Nhìn thoáng qua, giống như là Dương Minh có hai vợ vậy, Tô Nhã là vợ lớn, Trần Mộng Nghiên là vợ nhỏ. Chẳng qua, cũng không còn biện pháp thôi, Trần Mộng Nghiên đành phải cắn răng chịu đựng.
Dương Minh nhìn hành động của Trần Mộng Nghiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Tên của tấm bia này là Tam Sinh Thạch, nghe nói chỉ cần khắc tên của hai người lên đó, thì đời đời kiếp kiếp sẽ sống cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Đó cũng là nguyên nhân vì sao có nhiều tên tình nhân như vậy, chẳng qua, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không có căn cứ khoa học. Dương Minh cũng chỉ thỏa mãn tâm lý thôi, chứ không cảm thấy gì. Chỉ cần như vậy, Tô Nhã và Trần Mộng Nghiên vĩnh viễn sẽ ở cùng mình một chổ.
Trần Mộng Nghiên thì có thể rồi, nhưng chỉ còn Tô Nhã, bây giờ không biết đang ở đâu. Lúc còn nhỏ, tiểu Dương Minh và tiểu Tô Nhã không hiểu cái gì gọi là tình yêu, khắc tên lên bia đá này cũng chỉ hoàn toàn để cho vui, đời đời kiếp kiếp cùng một chổ, có rất nhiều cách giải thích, bạn tốt thì đời đời kiếp kiếp cũng có thể ở cùng một chổ vậy!
"Nhiều người phá như vậy, thêm em thì đã sao" Trần Mộng Nghiên ném hòn đã trong tay đi, hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Khi nàng khắc tên của nàng xong, còn tô đậm lại tên của Dương Minh, còn tên của Tô Nhã thì vẫn nhạt phai như thường, nếu nhìn không kỹ, thì có thể sẽ không thấy.
Dương Minh nhìn mấy cái tên trên tấm bia, thở dài. Trần Mộng Nghiên vẫn còn rất khó chịu đây, chẳng qua, mức độ chua của bình dấm đã cao hơn trước đây rất nhiều rồi.
Dù sao Tô Nhã chỉ còn là một phần ký ức của mình rồi, bây giờ chỉ có Trần Mộng Nghiên mới thật sự cùng với mình thôi. Dương Minh nắm lấy tay của Trần Mộng Nghiên, nói: "Hy vọng hai ta sẽ ứng nghiệm với lời tiên đoán của tấm bia này."
"Dạ." Trần Mộng Nghiên gật đầu, nắm chặt tay Dương Minh, nói: "Nhất định."
Thấy Dương Minh không tức giận vì hành động của mình, Trần Mộng Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Dương Minh, nàng thậm chí còn có cảm xúc muốn xóa tên của Tô Nhã trên đó luôn.
Không biết vì sao, Trần Mộng Nghiên phát hiện ra bản thân ngày càng để ý đến suy nghĩ của Dương Minh. là mình yêu hắn sao? Hay là bị lạc trong cá tính của mình?
Đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, lấy ra nhìn thì số nhà gọi điến.
"Mẹ em sao? Có phải là chuẩn bị cơm xong rồi, muốn kêu trở về không?" Dương Minh nhìn thoáng qua rồi hỏi.
"Dạ phải." Trần Mộng Nghiên gật đầu.
"Vậy nghe đi." Dương Minh cười nói: "Nói là chúng ta trả phòng xong lập tức về liền."
"Đi chết đi!" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, sau đó tiếp tục nghe điện thoại: "Alo?"
"Tiểu Nghiên, đi chết cái gì vậy? Con nói gì đó?" Trần mẫu kì quái hỏi.
"Ặc." Trần Mộng Nghiên choáng váng, vội nói: "Mẹ, con đâu có nói mẹ đâu, con đang nói Dương Minh mà."
"Vậy cũng không được, tại sao con lại nói với người ta như vậy. con gái không được như thế, phải ôn nhu, con xem, mẹ đã bao giờ nói vậy với cha của con chưa?" Trần mẫu nghiêm túc khiển trách.
"Con." Trần Mộng Nghiên có khổ mà không nói được, chỉ có thể dùng mắt trừng Dương Minh thôi, không còn cách nào, cũng không thể lặp lại lời mà Dương Minh vừa mới nói vói mình cho mẹ nghe được.
"Được rồi, con gái về sau phải chú ý cách ăn nói, cơm sắp xong rồi, con và Dương Minh đang ở đâu? Khi nào thì về?" Trần mẫu hỏi.
"Bọn con đang ở bờ biển, sẽ về ngay" Trần Mộng Nghiên nói.
"Được, các con đón xe về đi, nhanh một chút"
Cúp điện thoại, Trần Mộng Nghiên tức đến nổi muốn đá cho Dương Minh một cái, làm hại mình bị mẹ mắng.
"Cười cái gì?" Nhìn thấy Dương Minh đang cười trộm, Trần Mộng Nghiên nổi giận lên, hừ nói: "Anh cười cái gì?"
"Bị mắng sao?" Dương Minh rốt cục không nhịn được cười nói.
"Đúng vậy, được lắm, em trở về méc mẹ, nói là anh khi dễ em, muốn dẫn em đi khách sạn." Trần Mộng Nghiên uy hiếp.
"A?" Dương Minh ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói: "Không phải chứ? Đừng, ngàn vạn lần đừng, em không phải muốn hại chết anh sao."
"Hihihi." Thấy Dương Minh khẩn trương như vậy, Trần Mộng Nghiên cao hứng nói: "Xem anh về sau còn dám nói lung tung không"
Hai người đón một chiếc taxe, nói địa chỉ cho tài xế biết, sau đó ngồi vào.
"Lại đây!" Dương Minh choàng tay qua vai của Trần Mộng Nghiên, để cho nàng dựa vào ngực mình.
"Làm gì vậy?" Trần Mộng Nghiên giãy người rồi nói.
"Ngoan. trở về sẽ không còn cơ hội đâu." Dương Minh nhỏ giọng nói.
"À." Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói xong, suy nghĩ một hồi thấy cũng đúng, trước mặt cha mẹ hai bên, cơ hội thân thiết như vậy ít đến đáng thương, bây giờ. không phải đang có cơ hội sao?
Trần Mộng Nghiên dù là đứa con gái có tính cách rụt rè, chẳng qua, nàng cũng rất thương Dương Minh, cho nên trong cái thời điểm riêng tư này, cũng rất hưởng thụ, liền thuận theo dựa vào ngực Dương Minh.
Hai người hưởng thụ giờ phút ấm áp này, nhưng có người vốn thích quậy phá, chạy nửa ngày vẫn chưa thấy về đến nhà, Dương Minh không khỏi kỳ quái nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả là thấy xe đã chạy vòng vòng, hắn lập tức nói: "Anh đang chạy đi đâu vậy?"
"Không phải chú muốn đến tiểu khu đường Văn Hưng sao?" Tài xế không để ý nói.
"Đúng là tôi đi đường Văn Hưng, nhưng anh đang chạy đi đâu vậy?" Dương Minh lạnh lùng nói: "Cái này là ra ngoại thành, anh muốn đi khỏi thành phố?"
"Ờ, bên kia đang sửa đường, dễ kẹt xe lắm" Tài xế nói: "Cuối năm mà, đổ xô ra mua sắm nhiều, không phải muốn giúp chú đi nhanh một chút sao?"
Dương Minh nhìn gã tài xế nói dối không chớp mắt này, vì kiếm tiền mà làm vậy được sao? Đúng là cuối năm dễ kẹt xe, nhưng nếu anh thành thật đưa tôi về nhà, có thể tôi sẽ cho anh một trăm đồng không cần thối lại, nhưng bây giờ thì.
"Sửa đường? Chúng tôi vừa đi dạo dọc bờ biển, có thấy sửa đường gì đâu?" Dương Minh nói.
"Vừa mới sửa thôi, cuối năm rồi, mọi người đừng tính mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa!" Tài xế nói như kinh.
"Sửa đường cái gì?" Trần Mộng Nghiên cũng lên tiếng: "Anh không phải muốn dẫn chúng tôi đi lòng vòng sao?"
Gã tài xế này vốn tưởng rằng, đôi nam nữ này, người nam vì mặt mũi, sẽ không so đo trước mặt người nữ, nhưng không ngờ người nữ cũng lên tiếng!
Hắn lái taxi đã nhiều năm rồi, đôi mắt cũng đã luyện thành kim tinh hỏa nhãn rồi, bình thường thấy một cặp nam nữ cỡ này ra đón xe, nếu chỉ ngồi một bên, thì bình thường đều là vợ chồng đã kết hôn, nhưng cái kiểu giống như Dương Minh vậy, vừa lên xe đã ôm ấp nhau, thì bình thường đều là những cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt. Mà người nam vì biểu hiện bản thân hào sảng trước mặt cô gái, thường rất ít so đo tiền xe.
Cho nên, hắn trực tiếp đem Dương Minh vào loại thứ hai, hơn nữa hôm nay là lễ mừng năm mới, hắn cũng cảm thấy Dương Minh sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tính toán chi li. Thật không ngờ ngay cả Trần Mộng Nghiên cũng có phản ứng.
Hắn đâu biết rằng, Trần Mộng Nghiên là một cô gái rất có nguyên tắc, một là một mà hai là hai. Sao có thể để cho người khác gạt mình? Cho nên nhất thời gã tài xế nghẹn họng, chẳng qua, vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Cuối năm rồi, đừng làm chuyện thêm phiền, cùng lắm thì lấy giá rẻ cho hai người!"
"Ơ?" Dương Minh lập tức cười nói: "Ông chở chúng tôi đi một vòng như vậy, làm trễ thời gian của chúng tôi, ông cảm thấy rằng tôi sẽ trả tiền cho ông sao?"
"Không trả tiền?" Tài xế trừng mắt, thắng xe cái két. Đậu xe lại ven đường, sau đó nói: "Không trả tiền thì xuống xe! Cho các người xuống đây!"
Gã tài xế làm như vậy, cũng bởi vì ở đây gần ngoại thành rồi, trừ mấy chiếc xe ra khỏi thành phố ra, cũng có rất ít taxi, nếu Dương Minh mà xuống xe thì sẽ rất khó đón xe khác. Hơn nữa, trên đường cao tốc vậy, đi trên đường cũng vô cùng nguy hiểm, cho nên gã tài xế mới không sợ Dương Minh không trả tiền.
"Thái độ của anh là gì vậy? Chúng tôi gọi cho cục giao thông để trách cứ anh đấy!" Bởi vì có ông già làm cảnh sát, cho nên Trần Mộng Nghiên đều thích dùng pháp luật ra để bảo vệ quyền lợi của mình.
"Ha, cô gọi đi! Hiểu thì nhiều mà cũng vô dụng!" Gã tài xế nói: "Hôm nay là tối ba mươi rồi, cục giao thông đều nghỉ, cô tìm ai?"
/2205
|