"Mày nhớ ra rồi? Vậy tốt lắm, mày nói đi" Dương Minh buông tóc Ngô Trì Nhân ra, sau đó ngồi xuống ghế sa lon: "Ngô lão sư à, mày với tao không thù không oán, mày cầm thư ta làm gì? Còn đọc trong phòng làm việc? Mày cảm thấy như vậy rất thích sao, là thói quen của mày hả?"
"Tôi. tôi. cậu để tôi suy nghĩ." Ngô Trì Nhân vội vã nói.
"Mày vẫn chưa nhớ ra? Vậy mày vừa gạt tao?" Dương Minh chậm rãi hừ một tiếng, quay đầu nhìn Ngô Trì Nhân.
"Không. không phải. vừa rồi tôi bị rối loạn ngôn ngữ." Ngô Trì Nhân vội vàng sửa lời.
"Vậy mày nhanh chóng nói đi, tao không có nhiều kiên nhẫn đâu" Dương Minh nói.
"Tôi. tôi biết!" Ngô Trì Nhân vội vàng gật đầu không ngừng, nhíu mày bắt đầu nhớ lại.
"Mày đứng đó làm gì? Ngồi đi." Dương Minh nhìn Xà ca đang đứng ngây ngốc ở đằng kia.
"Em. em không dám ngồi, anh không cần kêu em ngồi." Vẻ mặt Xà ca cầu xin có chút bất bình, bản thân dù gì cũng là lão đại một bang, tại sao lại không có cốt khí gì hết vậy? Tại sao phải sợ một mình hắn?
Bản giờ nếu mình tìm đàn em, có thể khống chế được hắn không?
Trong lòng Xà ca giãy dụa, do dự, bây giờ Dương Minh cách rất xa mình, hơn nữa Dương Minh đã chú ý đến người của Ngô Trì Nhân, nếu như mình chạy trốn, hẳn là có thể không?
Chẳng qua, Xà ca nghĩ đến tốc độ khác thường của Dương Minh, nếu như mình có gì lỗ mãng, nói không chừng Dương Minh sẽ ném ra cái gì đó, đến lúc đó thì mình khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình!
Cho nên Xà ca do dự mãi, cảm thấy không cần phải mạo hiểm, bởi vì bây giờ Dương Minh không phải nhắm vào Xà ca hắn, mà là Ngô Trì Nhân, tuy rằng lần này mất chút tiền, Xà ca tuy đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào, chuyện đã như thế này, bản thân cứ ném tiền ra, đỡ phải để Ngô Trì Nhân xảy ra chuyện rồi liên lụy đến mình.
Còn chuyện khác, Xà ca cũng không dám hên xui với Dương Minh, cho nên cũng không cần phải lấy cứng đối cứng với Dương Minh. Bản thân vẫn còn chưa ngu đến nổi ra mặt vì Ngô Trì Nhân.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Xà ca vẫn ngồi bất động ở đó, không để ý đến chuyện khác.
"Nhớ ra chưa?" Dương Minh nhìn đồng hồ, đã hơn mười phút rồi, nhưng tên Ngô Trì Nhân này vẫn làm bộ như đang nghĩ lại, hắn hết kiên nhẫn nói.
"Nhớ ra rồi. những bức thư đó lúc ấy tôi không có ném đi, chỉ cấn trong ngăn kéo, sau đó tôi bị đuổi, lúc thu dọn bàn làm việc không thấy thư này. ở đó không chỉ có riêng của ngài, mà còn của những người khác, đều bị tôi tùy tay ném vào cùng nhau" Ngô Trì Nhân nói.
"Vậy ở đâu?" Dương Minh hỏi.
"Sau đó, tôi đi rồi thì bàn làm việc đó để cho một thầy giáo khác, tôi cũng không biết." Ngô Trì Nhân lắc đầu nói.
"." Dương Minh không biết nói gì, cái này không phải đang nói nhảm sao? Mày không lấy đi? Để lại cho người khác? Người ta còn giữ sao? Xem ra, những bức thư này đều đã mất.
Dương Minh thở dài một tiếng, trong lòng trống trải, không biết nên làm thế nào cho phải, tuy rằng trước đó hắn không ôm hy vọng quá lớn, biết rõ Ngô Trì Nhân sẽ không có khả năng giữ mấy bức thư này, nhưng bản thân vẫn chưa từ bỏ ý định. Bây giờ có được câu trả lời thuyết phục, Dương Minh đã muốn nản lòng.
Chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao mình còn canh cánh trong lòng? Tô Nhã, cho dù mình có tìm được nàng, thì sẽ như thế nào? Hai người còn có thể khôi phục lại cái cảm giác hồn nhiên như xưa sao?
Hai người đều đã trưởng thành, không còn là thiếu nam thiếu nữ ngây thơ như ngày xưa, theo thời gian trôi qua, có vài người, có một số việc, sẽ phải nhạt phai.
Tuy rằng Dương Minh xác định rằng bản thân không quên Tô Nhã, nhưng Tô Nhã thì sao? Có quên mình hay không? Dương Minh không dám khẳng đinh, cũng không muốn suy nghĩ về vấn đề phức tạp này!
Nếu Tô Nhã trước kia vẫn còn tình cảm với mình, đó là thật, điểm này không thể phủ nhận, Dương Minh hết sức chắc chắn! Từ chuyện Tô Nhã viết thư cho mình là có thể nhìn ra.
Chẳng qua, mấy bức thư này đã chìm vào đáy biển, không biết sẽ thế nào? Nàng hẳn là nghĩ mình sẽ quên nàng, do đó cũng sẽ mất đi sự tin tưởng với mình, làm cho tình cảm nhạt dần.
Nghĩ đến đây, Dương Minh bất đắc dĩ lại không cam lòng mà vỗ trán mình, Tô Nhã, có lẽ bây giờ nàng đang được người khác ôm ấp và nói những lời tâm tình cũng không chừng.
Nếu nàng còn nghĩ đến mình, vì sao không đến Tùng Giang tìm mình? Tuy rằng nàng đi, nhưng mình vẫn chưa đi! Nếu Tô Nhã thật sự có cảm tình với mình, vậy thì vì sao không tìm đến mình?
"Xin lỗi, Dương đại gia. tôi không cố ý." Nhìn thấy Dương Minh cúi đầu không nói, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, làm Ngô Trì Nhân bên cạnh lo lắng đề phòng, không biết Dương Minh rốt cục đang nghĩ gì, không muốn hắn nổi giận lên lại đánh mình.
"Được rồi." Dương Minh có chút chán ghét nhìn Ngô Trì Nhân, nói: "Mày đi tự thú đi. tao không muốn gặp lại mày."
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Ngô Trì Nhân thật sự đã có quyết định tự thú, cho nên sung sướng đáp ứng.
"Khoan đã." Dương Minh bỗng nhiên khoát tay, vì nhớ đến Hạ Tuyết.
Vụ án của Ngô Trì Nhân, có thể coi là án lớn không? Nữ bạo lực Hạ Tuyết này vẫn mong muốn phá được án lớn mà, không bằng cứ đưa phần công lao này cho nàng!
Chẳng qua, nghĩ đi nghĩ lại, Dương Minh vẫn bỏ qua ý tưởng này, vì hắn chợt nhớ ra đây là Đông Hải chứ không phải Tùng Giang, dù mình có báo với nàng cũng vô dụng, nàng cũng không thể đến đây bắt người, dù sao đây cũng là án của Đông Hải.
"Mày." Dương Minh chỉ Xà ca, sau đó nói: "Theo tao, có chuyện muốn nói với mày"
"Em sao?" Xà ca nhanh chóng đứng dậy, đi theo Dương Minh ra khỏi phòng.
"Đại gia, anh tìm em có chuyện gì?" Xà ca vội vàng hỏi.
"Tao đi rồi, chuyện nên hỏi tao đã hỏi xong, chuyện của mày và Ngô Trì Nhân, tao không muốn quản, cũng không có rãnh để quản. Mày và nó tự quyết định đi!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Ồ?" Sắc mặt Xà ca vui vẻ, lời nói của Dương Minh, cũng là điều hắn lo lắng nhất. Tuy rằng công ty Nhân Nghĩa do một tay Ngô Trì Nhân làm nên, nhưng cũng do mình giúp đỡ, mới có thể làm ra náo nhiệt như vậy, nếu lúc đó xảy ra chuyện, bản thân không thể thoát được tôi. Tuy rằng hắn đồng ý để cho Ngô Trì Nhân đi tự thú, nhưng nế Dương Minh muốn làm khó dễ, thì hắn thật sự không dễ làm!
Bây giờ, Dương Minh đã nói là không quản, muốn mình tự giải quyết theo ý của mình. Xà ca làm sao có thể mất hứng, vì thế vội vàng nói: "Tạ ơn đại gia!"
"Không cần cảm ơn tao, mày thành thật cho tao được rồi. Chuyện của tao không được tùy tiện nói lung tung, tao ghét nhất là bị người ta nói xấu" Dương Minh nhìn thoáng qua Xà ca, sau đó nói: "Biết nói bậy có kết cục gì không? Nếu để tao biết, thì cái lưỡi của mày sẽ không còn!"
"Em hiểu mà, đại gia, ngài yên tâm, em sẽ không gây phiến toái cho ngài." Xà ca vội vàng trả lời.
"Mày hiểu thì tốt, không tồi, chuyện hôm nay tao rất hài lòng" Dương Minh gật đầu: "Tao đi, không cần tiễn!"
"Ngài đi thong thả." Xà ca nhìn Dương Minh đi mà nhẹ nhàng thở phào một hơi, tên ôn thần này rốt cục đã đi, mẹ hắn, tại sao mình xui quá vậy, tự nhiên đụng phải một người như vậy!
Mỗi lần xảy ra chuyện, đều là bởi vì mình xúc động và tham lam, nếu lúc đó mình không tham, thì cũng đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy! Xà ca không khỏi buồn bực, hay là ông trời phái người này đến để đối nghịch với mình? Xem ra về sau nên kín đáo một chút.
Về đến phòng, Xà ca nhanh chóng cưỡng bức dụ lợi Ngô Trì Nhân, điều kiện của Xà ca rất đơn giản, cam đoan sẽ lo lắng cho người nhà cùng thân thích của Ngô Trì Nhân. Cam đoan trong lúc hắn ở tù, có thể giúp hắn coi chừng, không để người khác khi dễ, dù sao Xà ca cũng là lão đại một bang. Ở trong tù cũng có quen biết, nói không chừng còn có thể để Ngô Trì Nhân làm lão đại trong tù.
Cho nên, tuy rằng Ngô Trì Nhân oán hận Xà ca bán hắn cho Dương Minh, nhưng Ngô Trì Nhân cũng biết không còn cách nào, Dương Minh thoạt nhìn rất cường thế, ngay cả Xà ca cũng phải sợ hãi!
Chẳng qua, Xà ca sợ Dương Minh chứ không sợ Ngô Trì Nhân, cho nên Ngô Trì Nhân cũng không dám nói gì, huống chi điều kiện của Xà ca cũng rất tốt, mình kéo theo hắn cũng không có ưu đãi gì.
Nghĩ đến đây, Ngô Trì Nhân liền thả lỏng tâm tình, đồng ý điều kiện của Xà ca, chuẩn bị đi tự thú, dù sao để giảm bớt án của mình, cho nên Ngô Trì Nhân chuẩn bị trả lại tiền cho người bị lừa.
"Tôi. tôi. cậu để tôi suy nghĩ." Ngô Trì Nhân vội vã nói.
"Mày vẫn chưa nhớ ra? Vậy mày vừa gạt tao?" Dương Minh chậm rãi hừ một tiếng, quay đầu nhìn Ngô Trì Nhân.
"Không. không phải. vừa rồi tôi bị rối loạn ngôn ngữ." Ngô Trì Nhân vội vàng sửa lời.
"Vậy mày nhanh chóng nói đi, tao không có nhiều kiên nhẫn đâu" Dương Minh nói.
"Tôi. tôi biết!" Ngô Trì Nhân vội vàng gật đầu không ngừng, nhíu mày bắt đầu nhớ lại.
"Mày đứng đó làm gì? Ngồi đi." Dương Minh nhìn Xà ca đang đứng ngây ngốc ở đằng kia.
"Em. em không dám ngồi, anh không cần kêu em ngồi." Vẻ mặt Xà ca cầu xin có chút bất bình, bản thân dù gì cũng là lão đại một bang, tại sao lại không có cốt khí gì hết vậy? Tại sao phải sợ một mình hắn?
Bản giờ nếu mình tìm đàn em, có thể khống chế được hắn không?
Trong lòng Xà ca giãy dụa, do dự, bây giờ Dương Minh cách rất xa mình, hơn nữa Dương Minh đã chú ý đến người của Ngô Trì Nhân, nếu như mình chạy trốn, hẳn là có thể không?
Chẳng qua, Xà ca nghĩ đến tốc độ khác thường của Dương Minh, nếu như mình có gì lỗ mãng, nói không chừng Dương Minh sẽ ném ra cái gì đó, đến lúc đó thì mình khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình!
Cho nên Xà ca do dự mãi, cảm thấy không cần phải mạo hiểm, bởi vì bây giờ Dương Minh không phải nhắm vào Xà ca hắn, mà là Ngô Trì Nhân, tuy rằng lần này mất chút tiền, Xà ca tuy đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào, chuyện đã như thế này, bản thân cứ ném tiền ra, đỡ phải để Ngô Trì Nhân xảy ra chuyện rồi liên lụy đến mình.
Còn chuyện khác, Xà ca cũng không dám hên xui với Dương Minh, cho nên cũng không cần phải lấy cứng đối cứng với Dương Minh. Bản thân vẫn còn chưa ngu đến nổi ra mặt vì Ngô Trì Nhân.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Xà ca vẫn ngồi bất động ở đó, không để ý đến chuyện khác.
"Nhớ ra chưa?" Dương Minh nhìn đồng hồ, đã hơn mười phút rồi, nhưng tên Ngô Trì Nhân này vẫn làm bộ như đang nghĩ lại, hắn hết kiên nhẫn nói.
"Nhớ ra rồi. những bức thư đó lúc ấy tôi không có ném đi, chỉ cấn trong ngăn kéo, sau đó tôi bị đuổi, lúc thu dọn bàn làm việc không thấy thư này. ở đó không chỉ có riêng của ngài, mà còn của những người khác, đều bị tôi tùy tay ném vào cùng nhau" Ngô Trì Nhân nói.
"Vậy ở đâu?" Dương Minh hỏi.
"Sau đó, tôi đi rồi thì bàn làm việc đó để cho một thầy giáo khác, tôi cũng không biết." Ngô Trì Nhân lắc đầu nói.
"." Dương Minh không biết nói gì, cái này không phải đang nói nhảm sao? Mày không lấy đi? Để lại cho người khác? Người ta còn giữ sao? Xem ra, những bức thư này đều đã mất.
Dương Minh thở dài một tiếng, trong lòng trống trải, không biết nên làm thế nào cho phải, tuy rằng trước đó hắn không ôm hy vọng quá lớn, biết rõ Ngô Trì Nhân sẽ không có khả năng giữ mấy bức thư này, nhưng bản thân vẫn chưa từ bỏ ý định. Bây giờ có được câu trả lời thuyết phục, Dương Minh đã muốn nản lòng.
Chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao mình còn canh cánh trong lòng? Tô Nhã, cho dù mình có tìm được nàng, thì sẽ như thế nào? Hai người còn có thể khôi phục lại cái cảm giác hồn nhiên như xưa sao?
Hai người đều đã trưởng thành, không còn là thiếu nam thiếu nữ ngây thơ như ngày xưa, theo thời gian trôi qua, có vài người, có một số việc, sẽ phải nhạt phai.
Tuy rằng Dương Minh xác định rằng bản thân không quên Tô Nhã, nhưng Tô Nhã thì sao? Có quên mình hay không? Dương Minh không dám khẳng đinh, cũng không muốn suy nghĩ về vấn đề phức tạp này!
Nếu Tô Nhã trước kia vẫn còn tình cảm với mình, đó là thật, điểm này không thể phủ nhận, Dương Minh hết sức chắc chắn! Từ chuyện Tô Nhã viết thư cho mình là có thể nhìn ra.
Chẳng qua, mấy bức thư này đã chìm vào đáy biển, không biết sẽ thế nào? Nàng hẳn là nghĩ mình sẽ quên nàng, do đó cũng sẽ mất đi sự tin tưởng với mình, làm cho tình cảm nhạt dần.
Nghĩ đến đây, Dương Minh bất đắc dĩ lại không cam lòng mà vỗ trán mình, Tô Nhã, có lẽ bây giờ nàng đang được người khác ôm ấp và nói những lời tâm tình cũng không chừng.
Nếu nàng còn nghĩ đến mình, vì sao không đến Tùng Giang tìm mình? Tuy rằng nàng đi, nhưng mình vẫn chưa đi! Nếu Tô Nhã thật sự có cảm tình với mình, vậy thì vì sao không tìm đến mình?
"Xin lỗi, Dương đại gia. tôi không cố ý." Nhìn thấy Dương Minh cúi đầu không nói, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, làm Ngô Trì Nhân bên cạnh lo lắng đề phòng, không biết Dương Minh rốt cục đang nghĩ gì, không muốn hắn nổi giận lên lại đánh mình.
"Được rồi." Dương Minh có chút chán ghét nhìn Ngô Trì Nhân, nói: "Mày đi tự thú đi. tao không muốn gặp lại mày."
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Ngô Trì Nhân thật sự đã có quyết định tự thú, cho nên sung sướng đáp ứng.
"Khoan đã." Dương Minh bỗng nhiên khoát tay, vì nhớ đến Hạ Tuyết.
Vụ án của Ngô Trì Nhân, có thể coi là án lớn không? Nữ bạo lực Hạ Tuyết này vẫn mong muốn phá được án lớn mà, không bằng cứ đưa phần công lao này cho nàng!
Chẳng qua, nghĩ đi nghĩ lại, Dương Minh vẫn bỏ qua ý tưởng này, vì hắn chợt nhớ ra đây là Đông Hải chứ không phải Tùng Giang, dù mình có báo với nàng cũng vô dụng, nàng cũng không thể đến đây bắt người, dù sao đây cũng là án của Đông Hải.
"Mày." Dương Minh chỉ Xà ca, sau đó nói: "Theo tao, có chuyện muốn nói với mày"
"Em sao?" Xà ca nhanh chóng đứng dậy, đi theo Dương Minh ra khỏi phòng.
"Đại gia, anh tìm em có chuyện gì?" Xà ca vội vàng hỏi.
"Tao đi rồi, chuyện nên hỏi tao đã hỏi xong, chuyện của mày và Ngô Trì Nhân, tao không muốn quản, cũng không có rãnh để quản. Mày và nó tự quyết định đi!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Ồ?" Sắc mặt Xà ca vui vẻ, lời nói của Dương Minh, cũng là điều hắn lo lắng nhất. Tuy rằng công ty Nhân Nghĩa do một tay Ngô Trì Nhân làm nên, nhưng cũng do mình giúp đỡ, mới có thể làm ra náo nhiệt như vậy, nếu lúc đó xảy ra chuyện, bản thân không thể thoát được tôi. Tuy rằng hắn đồng ý để cho Ngô Trì Nhân đi tự thú, nhưng nế Dương Minh muốn làm khó dễ, thì hắn thật sự không dễ làm!
Bây giờ, Dương Minh đã nói là không quản, muốn mình tự giải quyết theo ý của mình. Xà ca làm sao có thể mất hứng, vì thế vội vàng nói: "Tạ ơn đại gia!"
"Không cần cảm ơn tao, mày thành thật cho tao được rồi. Chuyện của tao không được tùy tiện nói lung tung, tao ghét nhất là bị người ta nói xấu" Dương Minh nhìn thoáng qua Xà ca, sau đó nói: "Biết nói bậy có kết cục gì không? Nếu để tao biết, thì cái lưỡi của mày sẽ không còn!"
"Em hiểu mà, đại gia, ngài yên tâm, em sẽ không gây phiến toái cho ngài." Xà ca vội vàng trả lời.
"Mày hiểu thì tốt, không tồi, chuyện hôm nay tao rất hài lòng" Dương Minh gật đầu: "Tao đi, không cần tiễn!"
"Ngài đi thong thả." Xà ca nhìn Dương Minh đi mà nhẹ nhàng thở phào một hơi, tên ôn thần này rốt cục đã đi, mẹ hắn, tại sao mình xui quá vậy, tự nhiên đụng phải một người như vậy!
Mỗi lần xảy ra chuyện, đều là bởi vì mình xúc động và tham lam, nếu lúc đó mình không tham, thì cũng đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy! Xà ca không khỏi buồn bực, hay là ông trời phái người này đến để đối nghịch với mình? Xem ra về sau nên kín đáo một chút.
Về đến phòng, Xà ca nhanh chóng cưỡng bức dụ lợi Ngô Trì Nhân, điều kiện của Xà ca rất đơn giản, cam đoan sẽ lo lắng cho người nhà cùng thân thích của Ngô Trì Nhân. Cam đoan trong lúc hắn ở tù, có thể giúp hắn coi chừng, không để người khác khi dễ, dù sao Xà ca cũng là lão đại một bang. Ở trong tù cũng có quen biết, nói không chừng còn có thể để Ngô Trì Nhân làm lão đại trong tù.
Cho nên, tuy rằng Ngô Trì Nhân oán hận Xà ca bán hắn cho Dương Minh, nhưng Ngô Trì Nhân cũng biết không còn cách nào, Dương Minh thoạt nhìn rất cường thế, ngay cả Xà ca cũng phải sợ hãi!
Chẳng qua, Xà ca sợ Dương Minh chứ không sợ Ngô Trì Nhân, cho nên Ngô Trì Nhân cũng không dám nói gì, huống chi điều kiện của Xà ca cũng rất tốt, mình kéo theo hắn cũng không có ưu đãi gì.
Nghĩ đến đây, Ngô Trì Nhân liền thả lỏng tâm tình, đồng ý điều kiện của Xà ca, chuẩn bị đi tự thú, dù sao để giảm bớt án của mình, cho nên Ngô Trì Nhân chuẩn bị trả lại tiền cho người bị lừa.
/2205
|