"Anh đi đi, đừng nói là gặp phải tôi" Dương Minh dặn một câu.
"Tôi biết, tôi biết, buổi gặp mặt đầu năm kia." Trương Phún Bạch vội vàng nói.
"Ừ, mồng ba hả? Báo ca đã nói với tôi, tôi có thể sẽ đi" Dương Minh nói.
"Vậy đến lúc đó anh giới thiệu tôi với Báo ca được không?" Trương Phún Bạch cẩn thận nói.
"Đến lúc đó rồi nói" Dương Minh trả lời lấy lệ.
Dương Minh sở dĩ hỏi Trương Phún Bạch, chính là vì không muốn mình bị lừa như thằng ngu. Nhưng Chu Giai Giai lại hiểm lầm. Nàng còn tưởng rằng Dương Minh vì nàng nên mới ra mặt. Nghe Dương Minh hỏi Trương Phún Bạch, trong lòng Chu Giai Giai như được ăn đường.
Mặc dù Tùy Quang Khải có mưu đồ xấu với Chu Giai Giai, nhưng không uy hiếp trực tiếp đến Dương Minh. Cho nên Dương Minh tạm thời không quản hắn.
Dương Minh và Chu Giai Giai vào khu trò chơi, dùng vé miễn phí đổi hai mươi đồng, sau khi dùng hết còn có thể tiếp tục lấy thêm, không hạn chế số lượng.
"Giai Giai thích chơi gì?" Dương Minh hỏi.
"Mình không thường xuyên chơi mấy cái này. mình không biết" Chu Giai Giai mặc dù là thiên tài máy tính, chẳng qua lại rất ít chơi game.
"Vậy chơi mấy trò tìm kiếm đi, hai người có thể cùng chơi" Mấy trò này hồi cấp hai Dương Minh vẫn chơi, bây giờ vẫn không có trò mới xuất hiện, nên vẫn là mấy trò trước. Dương Minh tìm một trò giải trí.
Nói quy tắc trò chơi với Chu Giai Giai, hai người bắt đầu chơi.
Thị lực của Dương Minh bây giờ rất tốt, chẳng qua hắn không muốn gian lận với một cô gái, cho nên ở rất nhiều tình huống hắn đều nhường Chu Giai Giai. Chơi một lúc, hắn mới bắt đầu.
Cứ như vậy, Chu Giai Giai chơi rất vui vẻ. Lần đầu tiên nàng chơi trò này, nên cảm thấy rất mới lạ. Hơn nữa lại chơi với Dương Minh, hai người như một đôi tình nhân, phối hợp rất ăn ý.
Dương Minh hoàn toàn là muốn lừa cho Chu Giai Giai chơi. Trong lòng hắn mặc dù có tâm lý đề phòng Chu Giai Giai. Nhưng ở cạnh nhau thời gian dài, cũng quen biết nhau, Dương Minh cũng dần coi Chu Giai Giai là bạn tốt.
Chơi vài ván, Dương Minh có chút buồn chán. Chẳng qua thấy Chu Giai Giai đang chơi khá vui vẻ, Dương Minh vẫn chịu đựng để chơi với nàng. Sớm biết rằng họp lớp chán như vậy, mình đã không đi.
Chơi đến hơn mười giờ, Dương Minh nhìn đồng hồ, sau đó nói với Chu Giai Giai: "Cũng đến giờ rồi, nghe nói mười một giờ về tập hợp, phát vé phòng"
"Ồ, được rồi" Chu Giai Giai gật đầu, dù không muốn vẫn đứng lên. Cùng chơi game với Dương Minh thật thoải mái, Chu Giai Giai không nỡ rời đi.
Bởi vì mắt Dương Minh là vô địch, đến giây phút cuối cùng đều thuận lợi vượt cửa, cho nên hai người tổng cộng chỉ dùng một đồng, trả số còn lại cho nhân viên phục vụ, sau đó hai người về lại phòng chơi trò hôn an toàn vừa nãy.
Dương Minh và Chu Giai Giai đi rồi, nhân viên phục vụ ở khu trò chơi than thở với người bên cạnh: "Bà xem đôi tình nhân kia, phối hợp rất ăn ý, chơi lâu như vậy mà mất có một đồng"
"Ừ, đúng là người tàn nhẫn" nhân viên phục vụ kia gật đầu nói.
Dương Minh và Chu Giai Giai về đến phòng, vốn tưởng rằng có rất nhiều người, nhưng phát hiện không thấy ai quen mặt. Chỉ có một nhân viên phục vụ đang ngồi trên ghế.
"A? Người đầu? Không phải tập trung ở đây sao?" Dương Minh khó hiểu hỏi.
"Ồ? Hai người đã về? Chỉ còn chờ mỗi hai người thôi" nhân viên phục vụ thấy Dương Minh, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Còn thiếu mỗi hai người, những người khác đều lấy vé phòng rồi. Tôi giao cho hai người là có thể đi nghỉ"
"Không phải chứ? Những người kia nhanh như vậy sao?" Dương Minh lắc đầu.
"Ừ, rất nhiều người đã sớm cầm lấy chìa khóa, đôi muộn gần nhất cũng đã về cách đây gần tiếng" nhân viên phục vụ nói.
"Một đôi? Một đôi gì?" Dương Minh có chút khó hiểu, người này còn nói" đôi"
"Một đôi nam nữ mà. Tình nhân. Sao. Có gì không ổn à?" Nhân viên phục vụ cảm thấy khó hiểu vì Dương Minh hỏi như vậy: "Chẳng lẽ hai người không phải một đôi yêu nhau?"
"Chúng tôi. ách. đương nhiên không phải" Dương Minh có chút xấu hổ nói.
Chu Giai Giai cũng đỏ mặt, chẳng qua cũng không phủ nhận.
"Là cái gì không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ, hai người có quan hệ gì cũng không liên quan đến tôi" nhân viên phục vụ đứng lên, sau đó đưa thẻ phòng cho Dương Minh: "Anh cầm lấy thẻ phòng, tôi hết giờ"
"Chờ chút" Dương Minh cầm lấy thẻ phòng, đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng gọi nhân viên phục vụ: "Sao lại có một cái?"
"Không sai, một cái" nhân viên phục vụ gật đầu nói.
"Vậy của cô ấy?" Dương Minh chỉ vào Chu Giai Giai.
"Của cô ấy? Hai người ở một phòng. Trước không phải đã nói rồi sao, hai người một phòng, tự nguyện à" nhân viên phục vụ nói.
"Mẹ nó" Dương Minh mắng một câu: "Chẳng lẽ các đôi trước đều thế?"
Dương Minh sở dĩ hỏi như vậy bởi vì số lượng nam nữ tương đương nhau. Nếu bây giờ chỉ còn một phòng, như vậy người lúc trước nhất định cũng thế. Ai, quá dâm đãng.
"Phần lớn đều ở như vậy. Có gì lạ à?" Nhân viên phục vụ hiển nhiên đã thấy quen rồi.
"Không có gì. cô đi đi" Dương Minh bất đắc dĩ phất tay.
Chuyện gì thế này. Đám gian phu dâm phụ này, nhanh như vậy đã *** với nhau?
"Ở cùng một phòng không sao chứ?" Dương Minh giơ thẻ phòng hỏi Chu Giai Giai.
"Không. không có gì" Chu Giai Giai lắp bắp nói.
"Ồ? Nếu như không tiện, mình đi hỏi quản lý xem còn phòng nào không" Dương Minh tưởng Chu Giai Giai không muốn, nên nói thế.
"Không. không phải. mình. cái này. cứ ở vậy đi." Chu Giai Giai không biết nói gì. Nàng sao lại không muốn chứ. Nàng đang rất kích động.
"Bỏ đi, bạn nếu không tiện mở miệng, vậy mình ra ngoài đi dạo một lát" Dương Minh lắc đầu.
Dương Minh sợ Chu Giai Giai tắm rửa hay thay quần áo gì đó. Chẳng qua nghĩ lại, Chu Giai Giai hôm nay có cái kia. căn bản không thể nào tắm, cho nên hắn cũng an tâm. Dù sao buổi tối hai người không thể cởi quần áo, cũng chỉ có thể ngủ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền dẫn Chu Giai Giai vào khu nhà khách, tìm được phòng trên tấm thẻ, mở cửa, Dương Minh không khỏi ngẩn ra: "Dát?"
Trong phòng không ngờ chỉ có một cái giường. Phòng gì thế này, làm thế nào chứ. Đây rõ ràng là phòng cho đôi tình nhân mà.
"Làm sao thế?" Chu Giai Giai ở phía sau còn không có phản ứng, chẳng qua khi nàng đi tới một bước, cũng thấy được tình cảnh trong phòng. Chu Giai Giai đỏ mặt, nghĩ đến có thể nằm cùng giường với Dương Minh, không khỏi vừa xấu hổ vừa mong chờ.
Dương Minh lại nhíu mày, nói với Chu Giai Giai: "Như vậy đi, mình đi tìm nhân viên phục vụ, hỏi xem có thể đổi gian khác không"
Dương Minh nói xong, không đợi Chu Giai Giai nói gì đã xoay người ra ngoài. Chu Giai Giai muốn gọi Dương Minh không cần, nhưng lời đến bên mép lại không thể nói.
Dương Minh và Chu Giai Giai bây giờ mặc dù đã quen biết, nhưng không quen đến mức có thể nằm ngủ cùng giường. Dương Minh mặc dù có chút háo sắc, nhưng không đến mức này.
Trực giác nói cho hắn, nữ sinh như Chu Giai Giai đừng quan hệ quá gần là tốt nhất, nói cách khác rất dễ xảy ra vấn đề. Mặc dù Dương Minh cảm thấy cô nàng dâm đãng Chu Giai Giai này, nếu mình yêu cầu gì đó cô ta chắc sẽ không từ chối. Không đúng, hình như không đúng. Sau khi thường xuyên tiếp xúc với Chu Giai Giai, Dương Minh cảm thấy Chu Giai Giai không có chút nào như vậy mà.
Ngược lại, Chu Giai Giai thoạt nhìn rất thuần khiết, ví dụ như hôn cũng rất ngượng ngập. Điều này làm Dương Minh cảm thấy Chu Giai Giai là một cô bé ngây ngô.
Nhưng bức ảnh mà hắn thấy lúc trước, Dương Minh lại tận mắt nhìn thấy, không lẽ là giả? Chẳng lẽ mình gặp phải một người có hai tính cách trong truyền thuyết? Tính cách phân liệt? Không phải như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Dương Minh rơi vào trầm tư. Đúng thế, theo cảm giác của Dương Minh, Chu Giai Giai rất thông minh, cũng rất tự ái, không có khả năng ngu đến mức post ảnh khỏa thân của mình lên mạng.
Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Vừa có suy nghĩ này, Dương Minh quyết định về nhà sẽ cẩn thận xem kỹ bức ảnh, đừng trách oan người ta là tốt.
Dương Minh đi đến quầy lễ tân, nói rõ ý của mình với nhân viên phục vụ, chẳng qua rất đáng tiếc, người này kiểm tra trên máy tính, nói với Dương Minh, bây giờ phòng đã kín, không thể nào đổi phòng khác.
Không còn cách nào khác, Dương Minh chỉ có thể buồn bực về phòng. Hắn nhún vai nói với Chu Giai Giai: "Không thành công, không có phòng trống. Chấp nhận vậy, mình nằm trên ghế"
"Tôi biết, tôi biết, buổi gặp mặt đầu năm kia." Trương Phún Bạch vội vàng nói.
"Ừ, mồng ba hả? Báo ca đã nói với tôi, tôi có thể sẽ đi" Dương Minh nói.
"Vậy đến lúc đó anh giới thiệu tôi với Báo ca được không?" Trương Phún Bạch cẩn thận nói.
"Đến lúc đó rồi nói" Dương Minh trả lời lấy lệ.
Dương Minh sở dĩ hỏi Trương Phún Bạch, chính là vì không muốn mình bị lừa như thằng ngu. Nhưng Chu Giai Giai lại hiểm lầm. Nàng còn tưởng rằng Dương Minh vì nàng nên mới ra mặt. Nghe Dương Minh hỏi Trương Phún Bạch, trong lòng Chu Giai Giai như được ăn đường.
Mặc dù Tùy Quang Khải có mưu đồ xấu với Chu Giai Giai, nhưng không uy hiếp trực tiếp đến Dương Minh. Cho nên Dương Minh tạm thời không quản hắn.
Dương Minh và Chu Giai Giai vào khu trò chơi, dùng vé miễn phí đổi hai mươi đồng, sau khi dùng hết còn có thể tiếp tục lấy thêm, không hạn chế số lượng.
"Giai Giai thích chơi gì?" Dương Minh hỏi.
"Mình không thường xuyên chơi mấy cái này. mình không biết" Chu Giai Giai mặc dù là thiên tài máy tính, chẳng qua lại rất ít chơi game.
"Vậy chơi mấy trò tìm kiếm đi, hai người có thể cùng chơi" Mấy trò này hồi cấp hai Dương Minh vẫn chơi, bây giờ vẫn không có trò mới xuất hiện, nên vẫn là mấy trò trước. Dương Minh tìm một trò giải trí.
Nói quy tắc trò chơi với Chu Giai Giai, hai người bắt đầu chơi.
Thị lực của Dương Minh bây giờ rất tốt, chẳng qua hắn không muốn gian lận với một cô gái, cho nên ở rất nhiều tình huống hắn đều nhường Chu Giai Giai. Chơi một lúc, hắn mới bắt đầu.
Cứ như vậy, Chu Giai Giai chơi rất vui vẻ. Lần đầu tiên nàng chơi trò này, nên cảm thấy rất mới lạ. Hơn nữa lại chơi với Dương Minh, hai người như một đôi tình nhân, phối hợp rất ăn ý.
Dương Minh hoàn toàn là muốn lừa cho Chu Giai Giai chơi. Trong lòng hắn mặc dù có tâm lý đề phòng Chu Giai Giai. Nhưng ở cạnh nhau thời gian dài, cũng quen biết nhau, Dương Minh cũng dần coi Chu Giai Giai là bạn tốt.
Chơi vài ván, Dương Minh có chút buồn chán. Chẳng qua thấy Chu Giai Giai đang chơi khá vui vẻ, Dương Minh vẫn chịu đựng để chơi với nàng. Sớm biết rằng họp lớp chán như vậy, mình đã không đi.
Chơi đến hơn mười giờ, Dương Minh nhìn đồng hồ, sau đó nói với Chu Giai Giai: "Cũng đến giờ rồi, nghe nói mười một giờ về tập hợp, phát vé phòng"
"Ồ, được rồi" Chu Giai Giai gật đầu, dù không muốn vẫn đứng lên. Cùng chơi game với Dương Minh thật thoải mái, Chu Giai Giai không nỡ rời đi.
Bởi vì mắt Dương Minh là vô địch, đến giây phút cuối cùng đều thuận lợi vượt cửa, cho nên hai người tổng cộng chỉ dùng một đồng, trả số còn lại cho nhân viên phục vụ, sau đó hai người về lại phòng chơi trò hôn an toàn vừa nãy.
Dương Minh và Chu Giai Giai đi rồi, nhân viên phục vụ ở khu trò chơi than thở với người bên cạnh: "Bà xem đôi tình nhân kia, phối hợp rất ăn ý, chơi lâu như vậy mà mất có một đồng"
"Ừ, đúng là người tàn nhẫn" nhân viên phục vụ kia gật đầu nói.
Dương Minh và Chu Giai Giai về đến phòng, vốn tưởng rằng có rất nhiều người, nhưng phát hiện không thấy ai quen mặt. Chỉ có một nhân viên phục vụ đang ngồi trên ghế.
"A? Người đầu? Không phải tập trung ở đây sao?" Dương Minh khó hiểu hỏi.
"Ồ? Hai người đã về? Chỉ còn chờ mỗi hai người thôi" nhân viên phục vụ thấy Dương Minh, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Còn thiếu mỗi hai người, những người khác đều lấy vé phòng rồi. Tôi giao cho hai người là có thể đi nghỉ"
"Không phải chứ? Những người kia nhanh như vậy sao?" Dương Minh lắc đầu.
"Ừ, rất nhiều người đã sớm cầm lấy chìa khóa, đôi muộn gần nhất cũng đã về cách đây gần tiếng" nhân viên phục vụ nói.
"Một đôi? Một đôi gì?" Dương Minh có chút khó hiểu, người này còn nói" đôi"
"Một đôi nam nữ mà. Tình nhân. Sao. Có gì không ổn à?" Nhân viên phục vụ cảm thấy khó hiểu vì Dương Minh hỏi như vậy: "Chẳng lẽ hai người không phải một đôi yêu nhau?"
"Chúng tôi. ách. đương nhiên không phải" Dương Minh có chút xấu hổ nói.
Chu Giai Giai cũng đỏ mặt, chẳng qua cũng không phủ nhận.
"Là cái gì không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ, hai người có quan hệ gì cũng không liên quan đến tôi" nhân viên phục vụ đứng lên, sau đó đưa thẻ phòng cho Dương Minh: "Anh cầm lấy thẻ phòng, tôi hết giờ"
"Chờ chút" Dương Minh cầm lấy thẻ phòng, đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng gọi nhân viên phục vụ: "Sao lại có một cái?"
"Không sai, một cái" nhân viên phục vụ gật đầu nói.
"Vậy của cô ấy?" Dương Minh chỉ vào Chu Giai Giai.
"Của cô ấy? Hai người ở một phòng. Trước không phải đã nói rồi sao, hai người một phòng, tự nguyện à" nhân viên phục vụ nói.
"Mẹ nó" Dương Minh mắng một câu: "Chẳng lẽ các đôi trước đều thế?"
Dương Minh sở dĩ hỏi như vậy bởi vì số lượng nam nữ tương đương nhau. Nếu bây giờ chỉ còn một phòng, như vậy người lúc trước nhất định cũng thế. Ai, quá dâm đãng.
"Phần lớn đều ở như vậy. Có gì lạ à?" Nhân viên phục vụ hiển nhiên đã thấy quen rồi.
"Không có gì. cô đi đi" Dương Minh bất đắc dĩ phất tay.
Chuyện gì thế này. Đám gian phu dâm phụ này, nhanh như vậy đã *** với nhau?
"Ở cùng một phòng không sao chứ?" Dương Minh giơ thẻ phòng hỏi Chu Giai Giai.
"Không. không có gì" Chu Giai Giai lắp bắp nói.
"Ồ? Nếu như không tiện, mình đi hỏi quản lý xem còn phòng nào không" Dương Minh tưởng Chu Giai Giai không muốn, nên nói thế.
"Không. không phải. mình. cái này. cứ ở vậy đi." Chu Giai Giai không biết nói gì. Nàng sao lại không muốn chứ. Nàng đang rất kích động.
"Bỏ đi, bạn nếu không tiện mở miệng, vậy mình ra ngoài đi dạo một lát" Dương Minh lắc đầu.
Dương Minh sợ Chu Giai Giai tắm rửa hay thay quần áo gì đó. Chẳng qua nghĩ lại, Chu Giai Giai hôm nay có cái kia. căn bản không thể nào tắm, cho nên hắn cũng an tâm. Dù sao buổi tối hai người không thể cởi quần áo, cũng chỉ có thể ngủ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền dẫn Chu Giai Giai vào khu nhà khách, tìm được phòng trên tấm thẻ, mở cửa, Dương Minh không khỏi ngẩn ra: "Dát?"
Trong phòng không ngờ chỉ có một cái giường. Phòng gì thế này, làm thế nào chứ. Đây rõ ràng là phòng cho đôi tình nhân mà.
"Làm sao thế?" Chu Giai Giai ở phía sau còn không có phản ứng, chẳng qua khi nàng đi tới một bước, cũng thấy được tình cảnh trong phòng. Chu Giai Giai đỏ mặt, nghĩ đến có thể nằm cùng giường với Dương Minh, không khỏi vừa xấu hổ vừa mong chờ.
Dương Minh lại nhíu mày, nói với Chu Giai Giai: "Như vậy đi, mình đi tìm nhân viên phục vụ, hỏi xem có thể đổi gian khác không"
Dương Minh nói xong, không đợi Chu Giai Giai nói gì đã xoay người ra ngoài. Chu Giai Giai muốn gọi Dương Minh không cần, nhưng lời đến bên mép lại không thể nói.
Dương Minh và Chu Giai Giai bây giờ mặc dù đã quen biết, nhưng không quen đến mức có thể nằm ngủ cùng giường. Dương Minh mặc dù có chút háo sắc, nhưng không đến mức này.
Trực giác nói cho hắn, nữ sinh như Chu Giai Giai đừng quan hệ quá gần là tốt nhất, nói cách khác rất dễ xảy ra vấn đề. Mặc dù Dương Minh cảm thấy cô nàng dâm đãng Chu Giai Giai này, nếu mình yêu cầu gì đó cô ta chắc sẽ không từ chối. Không đúng, hình như không đúng. Sau khi thường xuyên tiếp xúc với Chu Giai Giai, Dương Minh cảm thấy Chu Giai Giai không có chút nào như vậy mà.
Ngược lại, Chu Giai Giai thoạt nhìn rất thuần khiết, ví dụ như hôn cũng rất ngượng ngập. Điều này làm Dương Minh cảm thấy Chu Giai Giai là một cô bé ngây ngô.
Nhưng bức ảnh mà hắn thấy lúc trước, Dương Minh lại tận mắt nhìn thấy, không lẽ là giả? Chẳng lẽ mình gặp phải một người có hai tính cách trong truyền thuyết? Tính cách phân liệt? Không phải như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Dương Minh rơi vào trầm tư. Đúng thế, theo cảm giác của Dương Minh, Chu Giai Giai rất thông minh, cũng rất tự ái, không có khả năng ngu đến mức post ảnh khỏa thân của mình lên mạng.
Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Vừa có suy nghĩ này, Dương Minh quyết định về nhà sẽ cẩn thận xem kỹ bức ảnh, đừng trách oan người ta là tốt.
Dương Minh đi đến quầy lễ tân, nói rõ ý của mình với nhân viên phục vụ, chẳng qua rất đáng tiếc, người này kiểm tra trên máy tính, nói với Dương Minh, bây giờ phòng đã kín, không thể nào đổi phòng khác.
Không còn cách nào khác, Dương Minh chỉ có thể buồn bực về phòng. Hắn nhún vai nói với Chu Giai Giai: "Không thành công, không có phòng trống. Chấp nhận vậy, mình nằm trên ghế"
/2205
|