Trải qua sự giải thích của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh trực tiếp xếp nàng vào hàng ngũ những cô gái hư hỏng, khẳng định lúc trước nhất thời xúng động, nên mới cùng với bạtruyenfull.vn mướn phòng. Bây giờ phần lớn con gái đều đem lần đầu tiên của mình cho người không quen biết, điều này làm cho v thật khó hiểu, nhưng đây là cũng là một hiện tượng tương đối phổ biến. Rất nhiều cô gái đã không còn xem trọng lần đầu tiên của mình, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác làm tình mà thôi.
Dương Minh nghĩ Lâm Chỉ Vận là loại con gái như thế, nghe khẩu khí của nàng, ngay cả người lấy đi lần đầu tiên mà cũng không biết, nhất định là chuyện tình một đêm rồi!
Bây giờ Dương Minh đã có chút hối hận vì đã mua túi xách cho nàng hắn mua đồ cho người như vậy, quả thật không đáng, lãng phí tiền! Lúc đầu còn tưởng nàng là đứa con gái tự lập nữa chứ.
Ai, xem ra nhìn vẻ bề ngoài không giống như vậy!
Lâm Chỉ Vận cũng nhìn thấy biểu tình chán ghét của Dương Minh, chẳng qua không còn cách nào, mình không thể nói ra, người đã lấy đi lần đầu tiên của mình chính là hắn! Lời này nàng không thể nói được.
"Được rồi" Dương Minh do dự một chút rồi hỏi: "Nhưng chỉ lần này, hay là về sau còn giả mạo nữa?"
"Chủ yếu là lần này thôi, mẹ mình thấy bạn, trong lòng sẽ yên tâm hơn." Lâm Chỉ Vận nói: "Nhưng nếu lần sau còn cần, thì bạn có thể giúp không?"
Nếu lần sau còn cần, bạn có thể giúp không? Lời này nghe sao tối nghĩa quá? Dương Minh nghe xong cảm thấy bị động, nế như đã có liên hệ trước sau, chỉ cần nói một câu như vậy, sẽ dễ dàng làm cho người ta sinh ra suy nghĩ kỳ quái! Mà Dương Minh thì cũng không ngoại lệ.
"Ặc." Bây giờ Dương Minh đã có chút bất mãn, chẳng qua nghĩ đến cảnh Lâm Chỉ Vận cầu cứu mình, Dương Minh cũng không phải là loại người vô cảm, tuy rằng không thích làm cái chuyện như vậy, nhưng Dương Minh vấn đáp ứng: "Được rồi, mình đáp ứng bạn"
"Cảm ơn bạn." Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
"Không khách khí." Vốn Dương Minh cảm thấy, Lâm Chỉ Vận có chút đáng thương, nhà nghèo nhưng lại rất kiên cường, hơn nữa lại còn cực kỳ bảo thủ, cực kỳ thanh thuần, nhưng bây giờ nghe nàng nói đến chuyện này, trong lòng lập tức mất đi suy nghĩ đó.
Dương Minh không khỏi thở dài, bây giờ là cái thế giới gì vậy, một cô gái thanh thuần như Lâm Chỉ Vận lại có thể chơi trò tình một đêm sao?
Bởi vì chuyện này, nên bầu không khí giữa hai người có chút trầm mạc. Cũng may, dì Hồng mang đồ ăn lên.
"Ăn cơm đi!" Dương Minh nói.
"Ừ!" Lâm Chỉ Vận gật đầu, nàng cũng nhìn ra Dương Minh không có hứng thú nói chuyện với mình, chẳng qua việc này phải được thu xếp thỏa đáng, nếu không buổi tối thật không có cách nào ứng phó, vì thế nói: "Dương Minh, buổi tối nếu mẹ của mình có hỏi, tại sao chúng ta biết nhau, thì bạn cứ nói là bạn học thời trung học, bây giờ là sinh viên của đại học tùng giang"
Dương Minh vừa ăn vừa gật đầu, giúp nàng đi lừa cha mẹ, Dương Minh cảm thấy bọn họ có con gái như vậy quả thật đáng buồn.
´Ừ, đúng rồi. Dương Minh, trong túi tiền của mình có một vạn đồng, là bạn bỏ vào sao?" Lâm Chỉ Vận hỏi.
"Ừ, tại mình không có chổ để, nên tùy tay cho bạn" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Ừ. nếu mẹ mình có hỏi, thì bạn cứ nói như vậy. bởi vì một vạn đồng kia mà mẹ mới hoài nghi mình. mẹ cho rằng mình. đi làm gì với kẻ có tiền."
"Hả?" Dương Minh không ngờ bởi vì lòng tốt nhất thời của mình mà tạo thành cục diện bây giờ. Hiện tại Lâm Chỉ Vận tìm mình là vật thế thân rồi, chính mình thật là oan uổng! Xem ra trên đời này thật sự có việc gòi là tự làm tự chịu rồi! Nghĩ như vậy, Dương Minh cũng đành chịu dựng, quên đi, giả bộ làm bạn trai thôi phải không, không thành vấn đề.
"Xin lỗi. không biết đã hại bạn." Dương Minh áy náy nói.
"Không sao đâu, đúng rồi, nếu mẹ mình hỏi lần trước tiền chữa bệnh của ba mình ở đâu mà cóa, bạn cũng nói là do bạn cho là được rồi!" Lâm Chỉ Vận dặn dò.
"Mình cho? Mình cho khi nào?" Dương Minh sửng sốt.
"Dương Minh, thật ra chúng ta đã sớm nhận thức nhau." Lâm Chỉ Vận do dự một chút, quyết định đem một phần sự thật nói ra.
"Đã sớm nhận thức? Có ý gì?" Dương Minh hỏi ngược lại.
"Bạn còn nhớ không, lúc ở trung học, có một buổi tối, bạn gặp phải một nữ sinh bán mình." Lâm Chỉ Vận lặng lẽ nói.
"Trung học? Bán mình? A, bạn nói bạn chính là." Dương Minh kinh ngạc nhảy dựng lên, chỉ vào lâm chỉ vậ nói: "Hèn chi mình thấy bạn rất quen mắt! Thì ra là bạn!"
"Ừ." Lâm Chỉ Vận gật đầu nói: "Lúc ấy cảm ơn bạn, Dương Minh, bạn là người tốt"
"Người tốt?" Dương Minh lắc đầu, bản thân mình không phải là người tốt gì đâu. Chẳng qua, Dương Minh chợt nhớ ra một việc, đột nhiên nói: "Không đúng nha, khi đó, không phải bạn nói bạn vẫn là xử nữ sao?"
"Đúng vậy. nhưng không bao lâu sau thì không con" Lâm Chỉ Vận lắc đầu, cười khổ nói.
"Bạn. không phải mình đã cho bạn tiền rồi sao? Chẳng lẽ bạn không đủ tiền, lại đi bán?" Dương Minh cau mày, có chút kích động, hắn cảm thấy Lâm Chỉ Vận bị điên rồi, mình đã cho nàng tiền, mà nàng còn đi bán?
"Tiền đủ rồi. nhưng có vài việc. quên đi, không đề cập đến vấn đề này nữa, được chứ?" Lâm Chỉ Vận không muốn nói ra chuyện này nên tìm cớ.
"Được rồi, nếu bạn không muốn nói, mình cũng không hỏi" Dương Minh cảm thấy bây giờ Lâm Chỉ Vận quả thật có chút đáng buồn, hoặc là quá ngốc, tiền đã đủ rồi, tại sao còn đi bán?
Nói xong, Dương Minh yên lặng ăn cơm, dù sao Lâm Chỉ Vận (Trầm Lâm) không có quan hệ với mình, mình cũng không phải là người gì của nàng, nên mình cũng không thể yêu cầu nàng làm cái gì được!
Đường đời là do tự mình chọn, Dương Minh chỉ có thể thở dài vì nàng. Một người con gái tốt, vốn vận mệnh đã nhấp nhô, luôn gặp chuyện không ma lại còn muốn vứt bỏ lần đầu tiên của mình một cách hồ đồ như vậy!
Dương Minh có chút đồng tình với nàng, nhưng cũng không cảm thấy đáng thương. Quên đi, không liên quan đến mình, nghĩ nhiều làm gì!
"Dương Minh, tối nay. bạn đừng làm lộ ra." Lâm Chỉ Vận khẩn cầu nhìn Dương Minh, nàng biết thật sự không còn cách, bằng không cũng sẽ o tìm đến Dương Minh!
Lúc ấy Lâm Chỉ Vận sở dĩ nói bạn trai của mình là Dương Minh, bởi vì những việc gần đây đều do hắn gây nên, thứ hai là lần đầu tiên của mình cũng là do hắn lấy. Cho nên không tính là lừa gạt mẹ, qua trọng hơn là, mỗi ngày Lâm Chỉ Vận trừ việc đi học là đi dạy kèm, không có thời gian tiếp xúc với người nam sinh khác. Nếu nói quen thuộc, nàng chỉ quen thuộc một mình Dương Minh thôi!
Cho nên bây giờ xảy ra chuyện, nàng không tìm Dương Minh thì tìm ai?
"Bạn yên tâm đi, không nên nói mình sẽ không nói" Dương Minh gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
"Ừ. vậy cảm ơn bạn."
"Ăn nhanh đi, lát nữa nguội bây giờ" Dương Minh chỉ vào đồ ăn nói.
"Ơ." Lâm Chỉ Vận gật đầu, cẩm bát cơm lên, chẳng qua ăn chưa được vài miếng, đã bỏ xuống,
Chuyện không liên quan với nhau, cho nên Dương Minh ăn rất ngon miệng, một bát cơm cũng chưa đủ, Dương Minh còn muốn gọi thêm thì đã thấy Lâm Chỉ Vận đưa bát của nàng cho mình, liền hỏi: "Bạn không ăn?"
"Ừ, no rồi" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói.
"Vậy mình ăn!" Dương Minh cầm lấy bát cơm, hắn vốn không phải là người chú ý, chẳng qua trong lòng có chút chán ghét Lâm Chỉ Vận, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn ăn. Dù sao thì lãng phí cơm vẫn không phải là chuyện vinh quang gì.
Lâm Chỉ Vận không ngờ Dương Minh có thể ăn cơm thừa của nàng, trong lòng có sự vui vẻ không nói nên lời. Nàng không biết bản thân vì cai gì mà cảm thấy cao hứng, ự lo lắng vừa rồi cũng tót lên không ít.
"Ừ. buổi chiều này mình còn phải đi dạy kèm, thời gian đã đến rồi, mình đi trước, bạn cứ từ từ ăn" Lâm Chỉ Vận nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nói.
Ừ, bạn đi đi, ờ đúng rồi, lát nữa để mình trả tiền" Dương Minh mặc dù không thích Lâm Chỉ Vận, nhưng trả tiền thì vẫn được.
"A, vậy cũng được." Lâm Chỉ Vận biết chuyện này không nên tranh với Dương Minh, vì thế đứng dậy nói: "Buổi tối tan học mình gọi điện cho bạn được không?"
"Được, dù sao mình cũng đang rãnh" v gật đầu: "Như vậy đi, bạn ở lớp, lát nữa mình ra đón"
"Cái này. không được đâu" Lâm Chỉ Vận do dự một chút.
"Có gì mà không được, dù sao mình cũng không có chuyện gì làm" Dương Minh nói, thầm nghĩ, còn giả bộ thanh thuần sao?
"Vậy. bên cạnh trường học của mình nha" Lâm Chỉ Vận nói.
"Tốt, quyết định vậy đi!" Dương Minh gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
"Mình đi đây." Lâm Chỉ Vận đứng lên, đi đến cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó nói: "Đúng rồi, Dương Minh, kỳ thật mình tên là Lâm Chỉ Vận."
Dương Minh nghĩ Lâm Chỉ Vận là loại con gái như thế, nghe khẩu khí của nàng, ngay cả người lấy đi lần đầu tiên mà cũng không biết, nhất định là chuyện tình một đêm rồi!
Bây giờ Dương Minh đã có chút hối hận vì đã mua túi xách cho nàng hắn mua đồ cho người như vậy, quả thật không đáng, lãng phí tiền! Lúc đầu còn tưởng nàng là đứa con gái tự lập nữa chứ.
Ai, xem ra nhìn vẻ bề ngoài không giống như vậy!
Lâm Chỉ Vận cũng nhìn thấy biểu tình chán ghét của Dương Minh, chẳng qua không còn cách nào, mình không thể nói ra, người đã lấy đi lần đầu tiên của mình chính là hắn! Lời này nàng không thể nói được.
"Được rồi" Dương Minh do dự một chút rồi hỏi: "Nhưng chỉ lần này, hay là về sau còn giả mạo nữa?"
"Chủ yếu là lần này thôi, mẹ mình thấy bạn, trong lòng sẽ yên tâm hơn." Lâm Chỉ Vận nói: "Nhưng nếu lần sau còn cần, thì bạn có thể giúp không?"
Nếu lần sau còn cần, bạn có thể giúp không? Lời này nghe sao tối nghĩa quá? Dương Minh nghe xong cảm thấy bị động, nế như đã có liên hệ trước sau, chỉ cần nói một câu như vậy, sẽ dễ dàng làm cho người ta sinh ra suy nghĩ kỳ quái! Mà Dương Minh thì cũng không ngoại lệ.
"Ặc." Bây giờ Dương Minh đã có chút bất mãn, chẳng qua nghĩ đến cảnh Lâm Chỉ Vận cầu cứu mình, Dương Minh cũng không phải là loại người vô cảm, tuy rằng không thích làm cái chuyện như vậy, nhưng Dương Minh vấn đáp ứng: "Được rồi, mình đáp ứng bạn"
"Cảm ơn bạn." Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
"Không khách khí." Vốn Dương Minh cảm thấy, Lâm Chỉ Vận có chút đáng thương, nhà nghèo nhưng lại rất kiên cường, hơn nữa lại còn cực kỳ bảo thủ, cực kỳ thanh thuần, nhưng bây giờ nghe nàng nói đến chuyện này, trong lòng lập tức mất đi suy nghĩ đó.
Dương Minh không khỏi thở dài, bây giờ là cái thế giới gì vậy, một cô gái thanh thuần như Lâm Chỉ Vận lại có thể chơi trò tình một đêm sao?
Bởi vì chuyện này, nên bầu không khí giữa hai người có chút trầm mạc. Cũng may, dì Hồng mang đồ ăn lên.
"Ăn cơm đi!" Dương Minh nói.
"Ừ!" Lâm Chỉ Vận gật đầu, nàng cũng nhìn ra Dương Minh không có hứng thú nói chuyện với mình, chẳng qua việc này phải được thu xếp thỏa đáng, nếu không buổi tối thật không có cách nào ứng phó, vì thế nói: "Dương Minh, buổi tối nếu mẹ của mình có hỏi, tại sao chúng ta biết nhau, thì bạn cứ nói là bạn học thời trung học, bây giờ là sinh viên của đại học tùng giang"
Dương Minh vừa ăn vừa gật đầu, giúp nàng đi lừa cha mẹ, Dương Minh cảm thấy bọn họ có con gái như vậy quả thật đáng buồn.
´Ừ, đúng rồi. Dương Minh, trong túi tiền của mình có một vạn đồng, là bạn bỏ vào sao?" Lâm Chỉ Vận hỏi.
"Ừ, tại mình không có chổ để, nên tùy tay cho bạn" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Ừ. nếu mẹ mình có hỏi, thì bạn cứ nói như vậy. bởi vì một vạn đồng kia mà mẹ mới hoài nghi mình. mẹ cho rằng mình. đi làm gì với kẻ có tiền."
"Hả?" Dương Minh không ngờ bởi vì lòng tốt nhất thời của mình mà tạo thành cục diện bây giờ. Hiện tại Lâm Chỉ Vận tìm mình là vật thế thân rồi, chính mình thật là oan uổng! Xem ra trên đời này thật sự có việc gòi là tự làm tự chịu rồi! Nghĩ như vậy, Dương Minh cũng đành chịu dựng, quên đi, giả bộ làm bạn trai thôi phải không, không thành vấn đề.
"Xin lỗi. không biết đã hại bạn." Dương Minh áy náy nói.
"Không sao đâu, đúng rồi, nếu mẹ mình hỏi lần trước tiền chữa bệnh của ba mình ở đâu mà cóa, bạn cũng nói là do bạn cho là được rồi!" Lâm Chỉ Vận dặn dò.
"Mình cho? Mình cho khi nào?" Dương Minh sửng sốt.
"Dương Minh, thật ra chúng ta đã sớm nhận thức nhau." Lâm Chỉ Vận do dự một chút, quyết định đem một phần sự thật nói ra.
"Đã sớm nhận thức? Có ý gì?" Dương Minh hỏi ngược lại.
"Bạn còn nhớ không, lúc ở trung học, có một buổi tối, bạn gặp phải một nữ sinh bán mình." Lâm Chỉ Vận lặng lẽ nói.
"Trung học? Bán mình? A, bạn nói bạn chính là." Dương Minh kinh ngạc nhảy dựng lên, chỉ vào lâm chỉ vậ nói: "Hèn chi mình thấy bạn rất quen mắt! Thì ra là bạn!"
"Ừ." Lâm Chỉ Vận gật đầu nói: "Lúc ấy cảm ơn bạn, Dương Minh, bạn là người tốt"
"Người tốt?" Dương Minh lắc đầu, bản thân mình không phải là người tốt gì đâu. Chẳng qua, Dương Minh chợt nhớ ra một việc, đột nhiên nói: "Không đúng nha, khi đó, không phải bạn nói bạn vẫn là xử nữ sao?"
"Đúng vậy. nhưng không bao lâu sau thì không con" Lâm Chỉ Vận lắc đầu, cười khổ nói.
"Bạn. không phải mình đã cho bạn tiền rồi sao? Chẳng lẽ bạn không đủ tiền, lại đi bán?" Dương Minh cau mày, có chút kích động, hắn cảm thấy Lâm Chỉ Vận bị điên rồi, mình đã cho nàng tiền, mà nàng còn đi bán?
"Tiền đủ rồi. nhưng có vài việc. quên đi, không đề cập đến vấn đề này nữa, được chứ?" Lâm Chỉ Vận không muốn nói ra chuyện này nên tìm cớ.
"Được rồi, nếu bạn không muốn nói, mình cũng không hỏi" Dương Minh cảm thấy bây giờ Lâm Chỉ Vận quả thật có chút đáng buồn, hoặc là quá ngốc, tiền đã đủ rồi, tại sao còn đi bán?
Nói xong, Dương Minh yên lặng ăn cơm, dù sao Lâm Chỉ Vận (Trầm Lâm) không có quan hệ với mình, mình cũng không phải là người gì của nàng, nên mình cũng không thể yêu cầu nàng làm cái gì được!
Đường đời là do tự mình chọn, Dương Minh chỉ có thể thở dài vì nàng. Một người con gái tốt, vốn vận mệnh đã nhấp nhô, luôn gặp chuyện không ma lại còn muốn vứt bỏ lần đầu tiên của mình một cách hồ đồ như vậy!
Dương Minh có chút đồng tình với nàng, nhưng cũng không cảm thấy đáng thương. Quên đi, không liên quan đến mình, nghĩ nhiều làm gì!
"Dương Minh, tối nay. bạn đừng làm lộ ra." Lâm Chỉ Vận khẩn cầu nhìn Dương Minh, nàng biết thật sự không còn cách, bằng không cũng sẽ o tìm đến Dương Minh!
Lúc ấy Lâm Chỉ Vận sở dĩ nói bạn trai của mình là Dương Minh, bởi vì những việc gần đây đều do hắn gây nên, thứ hai là lần đầu tiên của mình cũng là do hắn lấy. Cho nên không tính là lừa gạt mẹ, qua trọng hơn là, mỗi ngày Lâm Chỉ Vận trừ việc đi học là đi dạy kèm, không có thời gian tiếp xúc với người nam sinh khác. Nếu nói quen thuộc, nàng chỉ quen thuộc một mình Dương Minh thôi!
Cho nên bây giờ xảy ra chuyện, nàng không tìm Dương Minh thì tìm ai?
"Bạn yên tâm đi, không nên nói mình sẽ không nói" Dương Minh gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
"Ừ. vậy cảm ơn bạn."
"Ăn nhanh đi, lát nữa nguội bây giờ" Dương Minh chỉ vào đồ ăn nói.
"Ơ." Lâm Chỉ Vận gật đầu, cẩm bát cơm lên, chẳng qua ăn chưa được vài miếng, đã bỏ xuống,
Chuyện không liên quan với nhau, cho nên Dương Minh ăn rất ngon miệng, một bát cơm cũng chưa đủ, Dương Minh còn muốn gọi thêm thì đã thấy Lâm Chỉ Vận đưa bát của nàng cho mình, liền hỏi: "Bạn không ăn?"
"Ừ, no rồi" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói.
"Vậy mình ăn!" Dương Minh cầm lấy bát cơm, hắn vốn không phải là người chú ý, chẳng qua trong lòng có chút chán ghét Lâm Chỉ Vận, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn ăn. Dù sao thì lãng phí cơm vẫn không phải là chuyện vinh quang gì.
Lâm Chỉ Vận không ngờ Dương Minh có thể ăn cơm thừa của nàng, trong lòng có sự vui vẻ không nói nên lời. Nàng không biết bản thân vì cai gì mà cảm thấy cao hứng, ự lo lắng vừa rồi cũng tót lên không ít.
"Ừ. buổi chiều này mình còn phải đi dạy kèm, thời gian đã đến rồi, mình đi trước, bạn cứ từ từ ăn" Lâm Chỉ Vận nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nói.
Ừ, bạn đi đi, ờ đúng rồi, lát nữa để mình trả tiền" Dương Minh mặc dù không thích Lâm Chỉ Vận, nhưng trả tiền thì vẫn được.
"A, vậy cũng được." Lâm Chỉ Vận biết chuyện này không nên tranh với Dương Minh, vì thế đứng dậy nói: "Buổi tối tan học mình gọi điện cho bạn được không?"
"Được, dù sao mình cũng đang rãnh" v gật đầu: "Như vậy đi, bạn ở lớp, lát nữa mình ra đón"
"Cái này. không được đâu" Lâm Chỉ Vận do dự một chút.
"Có gì mà không được, dù sao mình cũng không có chuyện gì làm" Dương Minh nói, thầm nghĩ, còn giả bộ thanh thuần sao?
"Vậy. bên cạnh trường học của mình nha" Lâm Chỉ Vận nói.
"Tốt, quyết định vậy đi!" Dương Minh gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
"Mình đi đây." Lâm Chỉ Vận đứng lên, đi đến cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó nói: "Đúng rồi, Dương Minh, kỳ thật mình tên là Lâm Chỉ Vận."
/2205
|