- Kêu bọn họ biến đi.
Dương Minh lạnh lùng nói. Đối với Liễu Chiết Nam và Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh đương nhiên chẳng có ấn tượng tốt gì,tên Liễu Chiết Nam cùng với Liễu Cơ Phi tìm cách đối phó Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh đương nhiên là không bỏ qua cho hắn. Còn Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh vốn chẳng quen biết, sao mà hợp tác được đây chứ.
- Tôi hiểu rồi, Dương ca.
Bạo Tam Lập gật đầu đáp lại:
- Đúng rồi, Dương ca, anh tìm tôi có việc gì không? tôi mãi nói về chuyện của Liễu gia, chút nữa quên đây là anh gọi điện cho tôi mà.
- Chuyện là như thế này, tôi sắp tới là phải đi thực hiện nhiệm vụ, Vũ Tích bên này đành phải giao lại cho anh.
Dương Minh nói.
- Hả.?
Bạo Tam Lập ngây người ra:
- Trầm Vũ Tích?
- Ừm,tôi đang ở bên cô ấy.
Dương Minh nói:
- Đến lúc ấy hằng tuần anh nhớ đến chăm sóc cô ấy giúp tôi nhé.
- Dương ca, anh đang ở Tùng Sơn à?
Bạo Tam Lập đương nhiên biết được việc Vũ Tích đang trị bệnh ở chỗ của Quan Học Dân, chỉ là cảm thấy kì lạ, Dương Minh tại sao đột nhiên chạy qua bên đó để chăm sóc cho Vũ Tích, mà lại còn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, chẳng lẽ anh ấy và trầm Vũ Tích……
- Ừm, tôi đang ở nhà của giáo sư Quan.
Dương Minh nói:
- Vũ Tích…, sau này khi gọi cô ấy anh cũng nên thay đổi xưng hô một chút đi.
- Tôi hiểu rồi
Dương Minh nói đến đây, nếu Bạo Tam Lập nghe không hiểu thì đúng là thằng ngốc rồi, Tam Lập vội vàng cam đoan:
- Dươngc a cứ yên tâm đi, việc của chị Vũ Tích hãy giao cho tôi.
- haha…
Dương Minh cười.
Giọng của Bạo Tam Lập rất lớn, vì thế mà lời của hắn đều bị Vũ Tích nghe rất rõ, khiến cô ấy cúi đầu ngượng ngùng vô cùng.
Gọi xong điện thoại, Dương Minh nói với Vũ Tích:
- Vậy anh đi trước nhé, em nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt đấy.
- Ừm.
Vũ Tích vốn cũng không có ý nghĩ cam chịu, trước đó cũng dự định nổ lực điều trị bệnh, sau đó mới đi công ty của Dương Minh làm việc, mà hiện tại thì càng không có ý nghĩ cam chịu cô ấy cần phải trân trọng bản thân, đợi Dương Minh trở về.
Đóng xong cửa phòng của Vũ Tích, Dương Minh thở dài, tạm thời an ủi được Vũ Tích xem như là đã giải quyết được nổi vướng bận trong lòng hắn.
Quan Học Dân đứng đợi ở thang gác cách đấy không xa, nhìn thấy Dương Minh xuất hiện liền gật đầuvới anh:
- Thế nào rồi, Dương tiên sinh?
- Không có vấn đề gì, trước khi cháu về,cô ấy sẽ không có ý nghĩ cam chịu nữa rồi.
Dương Minh cười nói.
- Vậy thì tốt, người bệnh có bệnh không sợ,sợ nhất chính là không có niềm tin.
Quan Học Dân gật đầu:
- Tình hình của Vũ Tích cứ duy trì như thế thì chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ bản thân con bé đó không có niềm tin,đây mới là điều đáng sợ nhất.
Dương Minh cũng cho rằng là như vậy, gật đầu nói:
- Đúng rồi, Tiểu Tường như thế nào rồi?
- Ta đã khuyên nó rồi, có điều là nó vẫn canh cánh trong lòng, nói là đã mất mặt trước các bạn học, người yêu nó cũng sẽ xem thường nó.
Quan Học Dân ngán ngẫm lắc đầu:
- Đứa con trai này, ta thấy là nó vẫn chưa được trưởng thành.
- Thanh niên mà, phải có lúc kích động chứ.
Nói đến đây Dương Minh có chút bất thần, bản thân không phải cũng đã từng kích động hay sao? Chỉ là, thời kì bị kích động đã rời xa bản thân hắn lâu lắm rồi. Bất giác Dương Minh đã thoát khỏi suy nghĩ của những người cùng tuổi, cảm thấy thay đổi đi rất nhiều.
- Nói như vậy cũng đúng, chỉ có điều là Dương tiên sinh chưa nhìn ra vấn đề thôi…
Quan Học Dân cười nói.
- Giáo sư Quan, ngài đã là cha nuôi của Vũ Tích, vậy thì cháu gọi ngài là chú nhé, ngài gọi cháu là Dương Minh hay là Đại Minh đều được, cũng đừng gọi cháu là Dương tiên sinh nữa, nghe có vẻ không quen cho lắm.
Dương Minh nói.
- Được, vậy ta gọi cậu là Dương Minh nhé.
Quan Học Dân gật đầu:
- Xem cậu, dường như nhỏ hơn Tiểu Tường nhỉ?
- Ừm, thực tế cháu mới học đại học năm nhất.
Dương Minh nhún vai:
- Nhưng cháu có cảm giác như đã rời xa cuộc sống của những người trong độ tuổi này rồi.
- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế.
Quan Học Dân cười nói:
- Tiểu Tường chắc là đang sôt ruột lắm thì phải? Nó vẫn đang ở trong phòng đợi cậu đấy.
- Ha ha.., cháu liền đi qua đó ngay.
Dương Minh gật đầu, đi xuống dưới lầu cùng với Quan Học Dân.
Đến trước cửa phòng của Quan Tiểu Tường, Dương Minh gõ cửa, Quan Tiểu Tường liền mở cửa rất nhanh, nhưng lại cảm thấy bản thân có hơi "kích động", sợ Dương Minh sẽ cho rằng bản thân tay chân vụng về là một người không đáng tin, thế là cậu ta lúng túng gãi đầu:
- Dương tiên sinh..., tôi có hơi nôn nóng rồi…
- Ha ha.., sốt ruột muốn đi ăn cơm chứ gì?
Dương Minh trêu cười nói.
- Á….Ừm
Quan Tiểu Tường thấy Dương Minh không có ý muốn trêu chọc cậu ta, liền gật đầu một cách cảm kích.
- Vậy chúng ta đi thôi, đúng lúc tôi cũng đói rồi.
Dương Minh nháy mắt nói với Quan Tiểu Tường, sau đó đưa Quan Tiểu Tường ra khỏi phòng.
- Audi A8L?
Quan Tiểu Tường sau khi thấy cửa xe của Dương Minh liền đơ người ra, lần trước khi nhìn thấy Dương Minh, cậu nhớ là xe Dương Minh lái là chiếc BMW X5, Dương Minh đã có nhiều tiền như vậy sao?
Mặc dù trước đó qua giọng nói của cha và Dương Minh anh đoán, Dương Minh có thể rất có tiền, nhưng lại không ngờ Dương Minh đã có trình độ như vậy, có một chiếc xe khá tốt, trong tay có một công ty nhỏ thì có thể mua được. Nhưng nếu có hai chiếc xe tốt, vậy thì không phải là phong cách của ông chủ công ty nhỏ rồi, ít nhất công ty cũng đã có được quy mô nhất định, sau khi có một khoản tiền dư không ít thì mới mua xe chứ.
- Haha.., lên xe thôi.
Dương Minh cười nói.
Tiểu Vương lúc đó nhìn thấy Dương Minh từ trong nhà Quan Học Dân đi ra, liền vội vàng xuống xe mở cửa cho Dương Minh.
Quan Tiểu Tường càng thêm kinh ngạc, Dương Minh còn có cả người lái xe nữa cơ à?
- Dương. Dương tiên sinh.
Quan Tiểu Tường do dự một lúc, hỏi Dương Minh:
- Công ty của ngài chắc là lớn lắm?
- Cũng không phải là lớn lắm, không cần gọi tôi là Dương tiên sinh đâu, cứ gọi tôi là Dương Minh là được rồi.
Dương Minh cười nói.
- Vậy tôi gọi ngài là Dương Ca vậy.
Quan Tiểu Tường cũng cảm thấy gọi Dương Minh là Dương tiên sinh cũng có chút không quen.
- Tùy cậu vậy.
Dương Minh nói:
- Lên xe rồi hãy nói tiếp.
- Được.
Tiểu Tường lần đầu ngồi chiếc xe sang trọng như vậy, hắn cảm thấy vừa mừng lại vừa lo.
- Tiểu Vương, kiếm một nhà hàng cho tôi.
Dương Minh nói với Tiểu Vương, nhưng nghĩ lại đây là Tùng Sơn, chứ không phải là địa bàn của mình thành phố Tùng Giang, Tiểu Vương cũng không thể biết nơi nào có quán ăn cả, thế là anh quay đầu lại nói với Tiểu Tường:
- Tiểu Tường, cậu có biết không?
- Gần trường này có rất nhiều quán ăn bình dân, mùi vị đều rất ngon, giá cũng không đắt lắm.
Tiểu Tường do dự mộtl úc, có chút thẹn thùng nói.
- Có nhà hàng nào tốt hơnkhông?
Dương Minh cười hỏi:
- Những quán ăn đó thì thôi đi, đến ghế có thể cũng hết rồi, kiếm một chỗ khác nhé.
- Gần đây thì có một khách sạn khá lớn, trước đó là khách sạn lớn Douglas, bây giờ đổi tên là khách sạn quốc tế Tùng Giang.
Quan Tiểu Tường không biết được Dương Minh là người Tùng Giang, Quan Học Dân cũng chưa kịp nói. Mà khi lên xe, Tiểu Tường cũng không chú ý đến biển số xe của Dương Minh là của thành phố Tùng Giang.
Dương Minh lạnh lùng nói. Đối với Liễu Chiết Nam và Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh đương nhiên chẳng có ấn tượng tốt gì,tên Liễu Chiết Nam cùng với Liễu Cơ Phi tìm cách đối phó Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh đương nhiên là không bỏ qua cho hắn. Còn Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh vốn chẳng quen biết, sao mà hợp tác được đây chứ.
- Tôi hiểu rồi, Dương ca.
Bạo Tam Lập gật đầu đáp lại:
- Đúng rồi, Dương ca, anh tìm tôi có việc gì không? tôi mãi nói về chuyện của Liễu gia, chút nữa quên đây là anh gọi điện cho tôi mà.
- Chuyện là như thế này, tôi sắp tới là phải đi thực hiện nhiệm vụ, Vũ Tích bên này đành phải giao lại cho anh.
Dương Minh nói.
- Hả.?
Bạo Tam Lập ngây người ra:
- Trầm Vũ Tích?
- Ừm,tôi đang ở bên cô ấy.
Dương Minh nói:
- Đến lúc ấy hằng tuần anh nhớ đến chăm sóc cô ấy giúp tôi nhé.
- Dương ca, anh đang ở Tùng Sơn à?
Bạo Tam Lập đương nhiên biết được việc Vũ Tích đang trị bệnh ở chỗ của Quan Học Dân, chỉ là cảm thấy kì lạ, Dương Minh tại sao đột nhiên chạy qua bên đó để chăm sóc cho Vũ Tích, mà lại còn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, chẳng lẽ anh ấy và trầm Vũ Tích……
- Ừm, tôi đang ở nhà của giáo sư Quan.
Dương Minh nói:
- Vũ Tích…, sau này khi gọi cô ấy anh cũng nên thay đổi xưng hô một chút đi.
- Tôi hiểu rồi
Dương Minh nói đến đây, nếu Bạo Tam Lập nghe không hiểu thì đúng là thằng ngốc rồi, Tam Lập vội vàng cam đoan:
- Dươngc a cứ yên tâm đi, việc của chị Vũ Tích hãy giao cho tôi.
- haha…
Dương Minh cười.
Giọng của Bạo Tam Lập rất lớn, vì thế mà lời của hắn đều bị Vũ Tích nghe rất rõ, khiến cô ấy cúi đầu ngượng ngùng vô cùng.
Gọi xong điện thoại, Dương Minh nói với Vũ Tích:
- Vậy anh đi trước nhé, em nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt đấy.
- Ừm.
Vũ Tích vốn cũng không có ý nghĩ cam chịu, trước đó cũng dự định nổ lực điều trị bệnh, sau đó mới đi công ty của Dương Minh làm việc, mà hiện tại thì càng không có ý nghĩ cam chịu cô ấy cần phải trân trọng bản thân, đợi Dương Minh trở về.
Đóng xong cửa phòng của Vũ Tích, Dương Minh thở dài, tạm thời an ủi được Vũ Tích xem như là đã giải quyết được nổi vướng bận trong lòng hắn.
Quan Học Dân đứng đợi ở thang gác cách đấy không xa, nhìn thấy Dương Minh xuất hiện liền gật đầuvới anh:
- Thế nào rồi, Dương tiên sinh?
- Không có vấn đề gì, trước khi cháu về,cô ấy sẽ không có ý nghĩ cam chịu nữa rồi.
Dương Minh cười nói.
- Vậy thì tốt, người bệnh có bệnh không sợ,sợ nhất chính là không có niềm tin.
Quan Học Dân gật đầu:
- Tình hình của Vũ Tích cứ duy trì như thế thì chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ bản thân con bé đó không có niềm tin,đây mới là điều đáng sợ nhất.
Dương Minh cũng cho rằng là như vậy, gật đầu nói:
- Đúng rồi, Tiểu Tường như thế nào rồi?
- Ta đã khuyên nó rồi, có điều là nó vẫn canh cánh trong lòng, nói là đã mất mặt trước các bạn học, người yêu nó cũng sẽ xem thường nó.
Quan Học Dân ngán ngẫm lắc đầu:
- Đứa con trai này, ta thấy là nó vẫn chưa được trưởng thành.
- Thanh niên mà, phải có lúc kích động chứ.
Nói đến đây Dương Minh có chút bất thần, bản thân không phải cũng đã từng kích động hay sao? Chỉ là, thời kì bị kích động đã rời xa bản thân hắn lâu lắm rồi. Bất giác Dương Minh đã thoát khỏi suy nghĩ của những người cùng tuổi, cảm thấy thay đổi đi rất nhiều.
- Nói như vậy cũng đúng, chỉ có điều là Dương tiên sinh chưa nhìn ra vấn đề thôi…
Quan Học Dân cười nói.
- Giáo sư Quan, ngài đã là cha nuôi của Vũ Tích, vậy thì cháu gọi ngài là chú nhé, ngài gọi cháu là Dương Minh hay là Đại Minh đều được, cũng đừng gọi cháu là Dương tiên sinh nữa, nghe có vẻ không quen cho lắm.
Dương Minh nói.
- Được, vậy ta gọi cậu là Dương Minh nhé.
Quan Học Dân gật đầu:
- Xem cậu, dường như nhỏ hơn Tiểu Tường nhỉ?
- Ừm, thực tế cháu mới học đại học năm nhất.
Dương Minh nhún vai:
- Nhưng cháu có cảm giác như đã rời xa cuộc sống của những người trong độ tuổi này rồi.
- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế.
Quan Học Dân cười nói:
- Tiểu Tường chắc là đang sôt ruột lắm thì phải? Nó vẫn đang ở trong phòng đợi cậu đấy.
- Ha ha.., cháu liền đi qua đó ngay.
Dương Minh gật đầu, đi xuống dưới lầu cùng với Quan Học Dân.
Đến trước cửa phòng của Quan Tiểu Tường, Dương Minh gõ cửa, Quan Tiểu Tường liền mở cửa rất nhanh, nhưng lại cảm thấy bản thân có hơi "kích động", sợ Dương Minh sẽ cho rằng bản thân tay chân vụng về là một người không đáng tin, thế là cậu ta lúng túng gãi đầu:
- Dương tiên sinh..., tôi có hơi nôn nóng rồi…
- Ha ha.., sốt ruột muốn đi ăn cơm chứ gì?
Dương Minh trêu cười nói.
- Á….Ừm
Quan Tiểu Tường thấy Dương Minh không có ý muốn trêu chọc cậu ta, liền gật đầu một cách cảm kích.
- Vậy chúng ta đi thôi, đúng lúc tôi cũng đói rồi.
Dương Minh nháy mắt nói với Quan Tiểu Tường, sau đó đưa Quan Tiểu Tường ra khỏi phòng.
- Audi A8L?
Quan Tiểu Tường sau khi thấy cửa xe của Dương Minh liền đơ người ra, lần trước khi nhìn thấy Dương Minh, cậu nhớ là xe Dương Minh lái là chiếc BMW X5, Dương Minh đã có nhiều tiền như vậy sao?
Mặc dù trước đó qua giọng nói của cha và Dương Minh anh đoán, Dương Minh có thể rất có tiền, nhưng lại không ngờ Dương Minh đã có trình độ như vậy, có một chiếc xe khá tốt, trong tay có một công ty nhỏ thì có thể mua được. Nhưng nếu có hai chiếc xe tốt, vậy thì không phải là phong cách của ông chủ công ty nhỏ rồi, ít nhất công ty cũng đã có được quy mô nhất định, sau khi có một khoản tiền dư không ít thì mới mua xe chứ.
- Haha.., lên xe thôi.
Dương Minh cười nói.
Tiểu Vương lúc đó nhìn thấy Dương Minh từ trong nhà Quan Học Dân đi ra, liền vội vàng xuống xe mở cửa cho Dương Minh.
Quan Tiểu Tường càng thêm kinh ngạc, Dương Minh còn có cả người lái xe nữa cơ à?
- Dương. Dương tiên sinh.
Quan Tiểu Tường do dự một lúc, hỏi Dương Minh:
- Công ty của ngài chắc là lớn lắm?
- Cũng không phải là lớn lắm, không cần gọi tôi là Dương tiên sinh đâu, cứ gọi tôi là Dương Minh là được rồi.
Dương Minh cười nói.
- Vậy tôi gọi ngài là Dương Ca vậy.
Quan Tiểu Tường cũng cảm thấy gọi Dương Minh là Dương tiên sinh cũng có chút không quen.
- Tùy cậu vậy.
Dương Minh nói:
- Lên xe rồi hãy nói tiếp.
- Được.
Tiểu Tường lần đầu ngồi chiếc xe sang trọng như vậy, hắn cảm thấy vừa mừng lại vừa lo.
- Tiểu Vương, kiếm một nhà hàng cho tôi.
Dương Minh nói với Tiểu Vương, nhưng nghĩ lại đây là Tùng Sơn, chứ không phải là địa bàn của mình thành phố Tùng Giang, Tiểu Vương cũng không thể biết nơi nào có quán ăn cả, thế là anh quay đầu lại nói với Tiểu Tường:
- Tiểu Tường, cậu có biết không?
- Gần trường này có rất nhiều quán ăn bình dân, mùi vị đều rất ngon, giá cũng không đắt lắm.
Tiểu Tường do dự mộtl úc, có chút thẹn thùng nói.
- Có nhà hàng nào tốt hơnkhông?
Dương Minh cười hỏi:
- Những quán ăn đó thì thôi đi, đến ghế có thể cũng hết rồi, kiếm một chỗ khác nhé.
- Gần đây thì có một khách sạn khá lớn, trước đó là khách sạn lớn Douglas, bây giờ đổi tên là khách sạn quốc tế Tùng Giang.
Quan Tiểu Tường không biết được Dương Minh là người Tùng Giang, Quan Học Dân cũng chưa kịp nói. Mà khi lên xe, Tiểu Tường cũng không chú ý đến biển số xe của Dương Minh là của thành phố Tùng Giang.
/2205
|