Dương Minh nhìn màn hình điện thoại, hơi sửng sốt! Lâm Chỉ Vận tại sao lại gọi điện cho mình gấp như vậy vào lúc này chứ?
- Là ai thế?
Triệu Oánh cũng cả kinh, có chút khẩn trương nhìn Dương Minh. Nàng hôm nay đã bị dọa đến sắp mang bệnh tim rồi. Biết Trần Mộng Nghiên ở ngay trong làng du lịch này, Triệu Oánh làm thế nào cũng không thả lỏng được, cứ cảm thấy trong lòng rất bất an.
- Là Lâm Chỉ Vận.
Dương Minh cũng không gạt Triệu Oánh:
- Ta nghe một chút, có thể là là chuyện liên quan đến Mộng Nghiên.
- Uhm…
Triệu Oánh khẩn trương gật gật đầu.
- Alo?
Dương Minh trả lời điện thoại, nhưng là đầu bên kia không có động tĩnh gì, chỉ có một ít tiếng gió lao xao…
- Alo?
Dương Minh lại alo một tiếng, bỗng nhiên nghe được đầu bên kia truyền đến thanh âm Lâm Chỉ Vận:
- Mộng Nghiên tỷ, ta cảm thấy Dương Minh không phải loại người như vậy. Anh ấy không thể nào ở chung một chỗ với Oánh tỷ đâu. Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó, hoặc chính là hắn nhìn lầm rồi...
Tiếp theo, là thanh âm nói chuyện của Trần Mộng Nghiên:
- Nhìn nhầm hay không, một lát chẳng phải sẽ biết rồi sao?
- Ta nghĩ nhất định không phải...
Lại là giọng của Lâm Chỉ Vận.
- Hai người các nàng đi nhanh một chút đi, còn rất xa đấy! Hay là ta cản lại một chiếc xe điện an ninh, để bọn họ chở chúng ta đi!
Lúc này, là một giọng nam, có điều Dương Minh nghe kĩ một chút, đa có thể xác định, người này là Phạm Kim Triết!
Phạm Kim Triết cư nhiên tìm được Trần Mộng Nghiên! Dương Minh trong lòng cả kinh. Mình ngàn tính vạn tính, lại không tính đến tên Phạm Kim Triết này lại tìm tới Trần Mộng Nghiên mà mật báo!
- Cũng được, vậy ngươi đi đón xe đi!
Sau đó Trần Mộng Nghiên lại nói…
Dương Minh nghe xong nhất thời trong lòng kinh hãi. Xem ra Trần Mộng Nghiên thật sự "giết" đến đây rồi!
Thanh âm nói chuyện của Lâm Chỉ Vận rất lớn vì sợ Dương Minh nghe không được, cho nên Triệu Oánh bên cạnh cũng nghe rõ mồn một, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, gắt gao nắm lấy cánh tay Dương Minh, có chút không biết phải làm sao!
- Đừng sợ!
Dương Minh dập điện thoại, bình tĩnh an ủi Triệu Oánh hai câu:
- Thế này đi, nàng bây giờ sang phòng Tôn Khiết các nàng! Ai tới cũng đừng mở cửa, cứ giả vờ như không ở đó thì tốt rồi. Bên này để ta ứng phó đi…
- Uh Uh…
Triệu Oánh liều mạng gật gật đầu:
- Ta đi bây giờ đây. Dương Minh, anh phải cẩn thận nha!
- Không cần lo lắng, ta không sao cả đâu!
Dương Minh cười một cái an ủi Triệu Oánh.
Triệu Oánh tuy rằng cũng muốn nói thêm hai câu với Dương Minh. Nhưng giờ là lúc cấp bách, căn bản không có nhiều thời gian như vậy. Triệu Oánh vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Tôn Khiết các nàng bên cạnh…
- Oánh Oánh, sao ngươi lại sang đây?
Tôn Khiết mở cửa ra, có chút thắc mắc nhìn Triệu Oánh. Xem vẻ mặt nàng lộ vẻ lo lắng, thì thấy lạ nên hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Tôn Khiết tỷ, xảy ra chuyện rồi! Trần Mộng Nghiên tìm tới nơi này đến rồi, phải làm sao bây giờ đây! Là tên Phạm Kim Triết kia, là hắn cáo mật!
Triệu Oánh cuống lên nói với Tôn Khiết.
- Là tên vương bát đản Phạm Kim Triết kia sao?
Tôn Khiết vừa nghe đã nổi giận:
- Người này tại sao lại "bệnh" như thế chứ? Oánh Oánh, ngươi vào đây trước đi, đừng sợ, còn có ta ở đây, cam đoan không có việc gi đâu!
- Uhm…
Triệu Oánh nhìn thấy Tôn Khiết ngoài việc mắng Phạm Kim Triết hai câu ra, thì vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như cũ, một chút biểu hiện khẩn trương cũng không có, nhất thời mới thở ra một hơi.
Đem Triệu Oánh kéo vào trong phòng, Tôn Khiết nói với Tiếu Tình và Chu Giai Giai đang có chút kinh ngạc:
- Các tỷ muội, Trần Mộng Nghiên đuổi qua đây rồi, chúng ta phải đoàn kết nhất trí mới được! Nếu không muốn xảy ra chuyện, thì hãy nghe ta chỉ huy, được chứ?
Tiếu Tình và Chu Giai Giai vừa nghe thấy, cũng cả kinh. Thế nhưng nếu Tôn Khiết có cách, các nàng đương nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý nghe theo Tôn Khiết. Tiếu Tình không nhiều mưu ma chước quỷ như Tôn Khiết, cho nên tuy rằng lớn tuổi hơn, cũng không tinh quái như nàng ta.
- Oánh Oánh, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút để bình tĩnh lại. Bây giờ tạm thời không có chuyện của ngươi nữa!
Tôn Khiết nói với Triệu Oánh.
- Uhm… Được!
Vừa nghe không có chuyện của mình, Triệu Oánh nhất thời ta nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên.
- Giai Giai, hiện tại an nguy của Oánh tỷ đều hoàn toàn dựa vào em rồi! Em sẽ nghe theo, đúng không?
Tôn Khiết nhìn Chu Giai Giai một cái, hỏi.
- Được…
Chu Giai Giai cũng không muốn Triệu Oánh xảy ra chuyện, vì thế vội vàng gật gật đầu.
- Vậy được rồi, em bây giờ đi vào trong phòng tắm, mau tắm rửa …
Tôn Khiết chỉ đạo.
- Tôn Khiết tỷ… Em đang đến " ngày đó"… làm sao tắm rửa được nha…
Chu Giai Giai sửng sốt, không rõ Tôn Khiết bảo mình đi tắm để làm gì.
- Không cần là thật, em chỉ đơn giản làm ẩm đầu là được thôi!
Tôn Khiết có chút dở khóc dở cười:
- Giả bộ một chút, làm được chứ?
- Uhm… Được!
Chu Giai Giai tuy rằng không rõ Tôn Khiết có ý gì, nhưng vẫn chạy nhanh vào phòng tắm, làm ướt mái tóc…
- Cộc cộc cộc…
Phòng Dương Minh truyền đến tiếng gõ cửa. Hắn nhất thời cả kinh, là Trần Mộng Nghiên đến đây sao? Sao lại nhanh như vậy? Từ lúc Lâm Chỉ Vận gọi điện thoại tới giờ, chỉ có không đến 5 phút, cho dù các nàng ngồi xe điện đên đây, cũng làm sao nhanh như vậy được?
Có điều, Dương Minh vẫn cứ tới mở cửa, chỉ là người trước cửa làm cho Dương Minh sửng sốt!
- Giai Giai, sao em lại tới đây?
Dương Minh ngạc nhiên không chỉ vì Chu Giai Giai xuất hiện ở trước cửa phòng mình, mà mấu chốt là, đầu nàng còn ướt sũng, trên người còn vây quanh một cái khăn tắm, giống như vừa mới tắm xong!
- Là Tôn Khiết tỷ bảo em tới…
Chu Giai Giai có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói.
- Tôn Khiết bảo em đến…
Dương Minh sau khi sửng sốt, lại nhất thời mừng rỡ! Lập tức đoán được dụng ý của Tôn Khiết! Tôn Khiết này, thật đúng là thông minh quá mức! Loại chủ ý này cũng có thể nghĩ ra được. Dương Minh trừ bỏ bội phục, cũng chỉ có bội phục!
Nếu Triệu Oánh ở trong phòng mình bị Trần Mộng Nghiên bắt được, sẽ náo thành chuyện lớn! Thế nhưng, nếu đổi thành là Chu Giai Giai ở trong phòng mình, vậy căn bản không thành vấn đề!
- Mau vào đi!
Dương Minh mừng rỡ đem Chu Giai Giai kéo vào phòng, sau đó đem đóng cửa phòng lại.
- Dương Minh… Em cảm thấy, lừa Mộng Nghiên tỷ như vậy, hình như có điểm không tốt lắm đâu…
Chu Giai Giai sau khi vào phòng, không khỏi thở dài:
- Nhưng là, nếu không làm thế này, Oánh tỷ sẽ gặp phiền toái…
- Được rồi, Giai Giai, đừng lo lắng. về Chuyện sau này rồi sẽ có cách giải quyết. Trước tiên phải qua cửa trước mắt này rồi nói sau!
Dương Minh an ủi nói.
- Uhm…
Chu Giai Giai đỏ mặt gật gật đầu:
- Em đây vào phòng vệ sinh trước …
- Vào phòng vệ sinh?
Dương Minh hơi hơi ngạc nhiên.
- Là kế hoạch của Tôn Khiết tỷ, anh mau cởi áo khoác…
Chu Giai Giai còn chưa kịp giải thích, bỗng nhiên phía dưới biệt thự truyền đến một trận ồn ào! Chu Giai Giai cũng không tiếp tục giải thích được, nhanh chóng xoay người chạy về phía toilet, sau đó đóng cửa toilet lại.
Dương Minh biết rõ, là Phạm Kim Triết mang theo Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đến đây, bọn họ chắc hẳn là ở ngay dưới lầu của biệt thự!
- Là ai thế?
Triệu Oánh cũng cả kinh, có chút khẩn trương nhìn Dương Minh. Nàng hôm nay đã bị dọa đến sắp mang bệnh tim rồi. Biết Trần Mộng Nghiên ở ngay trong làng du lịch này, Triệu Oánh làm thế nào cũng không thả lỏng được, cứ cảm thấy trong lòng rất bất an.
- Là Lâm Chỉ Vận.
Dương Minh cũng không gạt Triệu Oánh:
- Ta nghe một chút, có thể là là chuyện liên quan đến Mộng Nghiên.
- Uhm…
Triệu Oánh khẩn trương gật gật đầu.
- Alo?
Dương Minh trả lời điện thoại, nhưng là đầu bên kia không có động tĩnh gì, chỉ có một ít tiếng gió lao xao…
- Alo?
Dương Minh lại alo một tiếng, bỗng nhiên nghe được đầu bên kia truyền đến thanh âm Lâm Chỉ Vận:
- Mộng Nghiên tỷ, ta cảm thấy Dương Minh không phải loại người như vậy. Anh ấy không thể nào ở chung một chỗ với Oánh tỷ đâu. Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó, hoặc chính là hắn nhìn lầm rồi...
Tiếp theo, là thanh âm nói chuyện của Trần Mộng Nghiên:
- Nhìn nhầm hay không, một lát chẳng phải sẽ biết rồi sao?
- Ta nghĩ nhất định không phải...
Lại là giọng của Lâm Chỉ Vận.
- Hai người các nàng đi nhanh một chút đi, còn rất xa đấy! Hay là ta cản lại một chiếc xe điện an ninh, để bọn họ chở chúng ta đi!
Lúc này, là một giọng nam, có điều Dương Minh nghe kĩ một chút, đa có thể xác định, người này là Phạm Kim Triết!
Phạm Kim Triết cư nhiên tìm được Trần Mộng Nghiên! Dương Minh trong lòng cả kinh. Mình ngàn tính vạn tính, lại không tính đến tên Phạm Kim Triết này lại tìm tới Trần Mộng Nghiên mà mật báo!
- Cũng được, vậy ngươi đi đón xe đi!
Sau đó Trần Mộng Nghiên lại nói…
Dương Minh nghe xong nhất thời trong lòng kinh hãi. Xem ra Trần Mộng Nghiên thật sự "giết" đến đây rồi!
Thanh âm nói chuyện của Lâm Chỉ Vận rất lớn vì sợ Dương Minh nghe không được, cho nên Triệu Oánh bên cạnh cũng nghe rõ mồn một, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, gắt gao nắm lấy cánh tay Dương Minh, có chút không biết phải làm sao!
- Đừng sợ!
Dương Minh dập điện thoại, bình tĩnh an ủi Triệu Oánh hai câu:
- Thế này đi, nàng bây giờ sang phòng Tôn Khiết các nàng! Ai tới cũng đừng mở cửa, cứ giả vờ như không ở đó thì tốt rồi. Bên này để ta ứng phó đi…
- Uh Uh…
Triệu Oánh liều mạng gật gật đầu:
- Ta đi bây giờ đây. Dương Minh, anh phải cẩn thận nha!
- Không cần lo lắng, ta không sao cả đâu!
Dương Minh cười một cái an ủi Triệu Oánh.
Triệu Oánh tuy rằng cũng muốn nói thêm hai câu với Dương Minh. Nhưng giờ là lúc cấp bách, căn bản không có nhiều thời gian như vậy. Triệu Oánh vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Tôn Khiết các nàng bên cạnh…
- Oánh Oánh, sao ngươi lại sang đây?
Tôn Khiết mở cửa ra, có chút thắc mắc nhìn Triệu Oánh. Xem vẻ mặt nàng lộ vẻ lo lắng, thì thấy lạ nên hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Tôn Khiết tỷ, xảy ra chuyện rồi! Trần Mộng Nghiên tìm tới nơi này đến rồi, phải làm sao bây giờ đây! Là tên Phạm Kim Triết kia, là hắn cáo mật!
Triệu Oánh cuống lên nói với Tôn Khiết.
- Là tên vương bát đản Phạm Kim Triết kia sao?
Tôn Khiết vừa nghe đã nổi giận:
- Người này tại sao lại "bệnh" như thế chứ? Oánh Oánh, ngươi vào đây trước đi, đừng sợ, còn có ta ở đây, cam đoan không có việc gi đâu!
- Uhm…
Triệu Oánh nhìn thấy Tôn Khiết ngoài việc mắng Phạm Kim Triết hai câu ra, thì vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như cũ, một chút biểu hiện khẩn trương cũng không có, nhất thời mới thở ra một hơi.
Đem Triệu Oánh kéo vào trong phòng, Tôn Khiết nói với Tiếu Tình và Chu Giai Giai đang có chút kinh ngạc:
- Các tỷ muội, Trần Mộng Nghiên đuổi qua đây rồi, chúng ta phải đoàn kết nhất trí mới được! Nếu không muốn xảy ra chuyện, thì hãy nghe ta chỉ huy, được chứ?
Tiếu Tình và Chu Giai Giai vừa nghe thấy, cũng cả kinh. Thế nhưng nếu Tôn Khiết có cách, các nàng đương nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý nghe theo Tôn Khiết. Tiếu Tình không nhiều mưu ma chước quỷ như Tôn Khiết, cho nên tuy rằng lớn tuổi hơn, cũng không tinh quái như nàng ta.
- Oánh Oánh, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút để bình tĩnh lại. Bây giờ tạm thời không có chuyện của ngươi nữa!
Tôn Khiết nói với Triệu Oánh.
- Uhm… Được!
Vừa nghe không có chuyện của mình, Triệu Oánh nhất thời ta nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên.
- Giai Giai, hiện tại an nguy của Oánh tỷ đều hoàn toàn dựa vào em rồi! Em sẽ nghe theo, đúng không?
Tôn Khiết nhìn Chu Giai Giai một cái, hỏi.
- Được…
Chu Giai Giai cũng không muốn Triệu Oánh xảy ra chuyện, vì thế vội vàng gật gật đầu.
- Vậy được rồi, em bây giờ đi vào trong phòng tắm, mau tắm rửa …
Tôn Khiết chỉ đạo.
- Tôn Khiết tỷ… Em đang đến " ngày đó"… làm sao tắm rửa được nha…
Chu Giai Giai sửng sốt, không rõ Tôn Khiết bảo mình đi tắm để làm gì.
- Không cần là thật, em chỉ đơn giản làm ẩm đầu là được thôi!
Tôn Khiết có chút dở khóc dở cười:
- Giả bộ một chút, làm được chứ?
- Uhm… Được!
Chu Giai Giai tuy rằng không rõ Tôn Khiết có ý gì, nhưng vẫn chạy nhanh vào phòng tắm, làm ướt mái tóc…
- Cộc cộc cộc…
Phòng Dương Minh truyền đến tiếng gõ cửa. Hắn nhất thời cả kinh, là Trần Mộng Nghiên đến đây sao? Sao lại nhanh như vậy? Từ lúc Lâm Chỉ Vận gọi điện thoại tới giờ, chỉ có không đến 5 phút, cho dù các nàng ngồi xe điện đên đây, cũng làm sao nhanh như vậy được?
Có điều, Dương Minh vẫn cứ tới mở cửa, chỉ là người trước cửa làm cho Dương Minh sửng sốt!
- Giai Giai, sao em lại tới đây?
Dương Minh ngạc nhiên không chỉ vì Chu Giai Giai xuất hiện ở trước cửa phòng mình, mà mấu chốt là, đầu nàng còn ướt sũng, trên người còn vây quanh một cái khăn tắm, giống như vừa mới tắm xong!
- Là Tôn Khiết tỷ bảo em tới…
Chu Giai Giai có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói.
- Tôn Khiết bảo em đến…
Dương Minh sau khi sửng sốt, lại nhất thời mừng rỡ! Lập tức đoán được dụng ý của Tôn Khiết! Tôn Khiết này, thật đúng là thông minh quá mức! Loại chủ ý này cũng có thể nghĩ ra được. Dương Minh trừ bỏ bội phục, cũng chỉ có bội phục!
Nếu Triệu Oánh ở trong phòng mình bị Trần Mộng Nghiên bắt được, sẽ náo thành chuyện lớn! Thế nhưng, nếu đổi thành là Chu Giai Giai ở trong phòng mình, vậy căn bản không thành vấn đề!
- Mau vào đi!
Dương Minh mừng rỡ đem Chu Giai Giai kéo vào phòng, sau đó đem đóng cửa phòng lại.
- Dương Minh… Em cảm thấy, lừa Mộng Nghiên tỷ như vậy, hình như có điểm không tốt lắm đâu…
Chu Giai Giai sau khi vào phòng, không khỏi thở dài:
- Nhưng là, nếu không làm thế này, Oánh tỷ sẽ gặp phiền toái…
- Được rồi, Giai Giai, đừng lo lắng. về Chuyện sau này rồi sẽ có cách giải quyết. Trước tiên phải qua cửa trước mắt này rồi nói sau!
Dương Minh an ủi nói.
- Uhm…
Chu Giai Giai đỏ mặt gật gật đầu:
- Em đây vào phòng vệ sinh trước …
- Vào phòng vệ sinh?
Dương Minh hơi hơi ngạc nhiên.
- Là kế hoạch của Tôn Khiết tỷ, anh mau cởi áo khoác…
Chu Giai Giai còn chưa kịp giải thích, bỗng nhiên phía dưới biệt thự truyền đến một trận ồn ào! Chu Giai Giai cũng không tiếp tục giải thích được, nhanh chóng xoay người chạy về phía toilet, sau đó đóng cửa toilet lại.
Dương Minh biết rõ, là Phạm Kim Triết mang theo Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đến đây, bọn họ chắc hẳn là ở ngay dưới lầu của biệt thự!
/2205
|