Dương Minh gọi nhân viên bán hàng mang một cặp áo dành cho tình nhân có chữ" Trái tim Trung Quốc" sau đó cùng với Trần Mộng Nghiên vào mặc thử.
Không cần nói, hai người mặc rất đẹp đôi. Vì vậy Dương Minh trực tiếp thanh toán tiền, hai người cứ như vậy mặc áo này ra khỏi cửa hàng.
"Cô Triệu?" Trần Mộng Nghiên thấy một người đi tới, không khỏi sửng sốt.
"Trần Mộng Nghiên, Dương Minh?" Triệu Oánh cũng có chút kinh ngạc: "Hai người các em."
Triệu Oánh thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh mặc áo tình nhân, trong lòng rất buồn. Người ngu cũng có thể nhìn ra là có chuyện gì.
"Chị Oánh, đại học sắp khai giảng rồi, em và Mộng Nghiên đi mua mấy bộ quần áo. Kim Cương?" Dương Minh lúc này nhìn thấy Kim Cương đi phía sau Triệu Oánh, trong lòng rất không thoải mái. Theo lý thuyết, mình và Triệu Oánh là không có khả năng. Nhưng thấy nàng đi cùng Kim Cương, trong lòng lại nổi cơn ghen.
Điều này không phải bởi vì Kim Cương đáng ghét, Dương Minh rất căm ghét hắn. Nhưng nếu là người khác, Dương Minh vẫn có cảm giác đó. Đàn ông là như vậy, đã có thức ăn trong nồi, lại còn muốn cả thức ăn trong bát người khác.
Chẳng qua bây giờ thấy Kim Cương đi phía sau Triệu Oánh, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
"Thầy Kim cũng đi sao?" Dương Minh cười cười nhưng lại hừ lạnh hai tiếng.
"Là em Dương Minh sao, ha ha, chào em." Kim Cương biến sắc, không nghĩ tới lại gặp ôn thần này ở đây.
"Thầy Kim, xe đạp của em đâu?" Dương Minh nhìn Kim Cương một cái, nói.
Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh đều sửng sốt, không rõ Dương Minh có ý gì mà nói thế. Nhưng Kim Cương lại hiểu rõ, trong lòng thầm kêu khổ. Mày sao còn nhớ rõ như vậy, không phải chỉ một chiếc xe đạp sao, vừa gặp là mày đã muốn nhúng tay vào chuyện của tao sao. Mày lần trước làm tao phải tốn nhiều tiền mời khách như vậy, tao chưa từng nói gì, tao cũng không dám nói gì. Bỏ đi, lần sau tao tránh mày thật xa.
"Cái đó, lần sau đo. Lần sau tôi nhất định mang cho cậu" Kim Cương nói cho qua chuyên.
Dương Minh sao không nghe ra chứ, nhưng hắn căn bản là không phải cần xe đạp. Dương Minh bây giờ không phải thằng Dương Minh trước kia. Đừng nói là xe đạp, xe hơi cũng mua được mà. Huống hồ Dương Minh thi bằng lái xe, chính là vì chuẩn bị mua ô tô.
"Thầy Kim, vậy lần sau anh đừng quên" Dương Minh thản nhiên nói. Sau đó nhìn Triệu Oánh, có chút ghen tị nói: "Chị Oánh, chị đang bận à. Em và Mộng Nghiên đi trước"
Dương Minh không biết quan hệ giữa Triệu Oánh và Kim Cương là gì. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã cùng đi mua sắm với nhau, xem ra quan hệ đã gần hơn một bước.
Dương Minh lắc đầu tự giễu mình, không khỏi thầm mắng mình vô sỉ. Đã có Lam Lăng, giờ lại có Trần Mộng Nghiên, sao còn nghĩ đến Triệu Oánh chứ.
"A. Dương Minh, chị." Triệu Oánh muốn nói gì đó, Dương Minh đã xoay người rời đi.
Thực ra không phải Dương Minh không muốn nói chuyện với Triệu Oánh, mà là hắn không thể, có những lời không thể nào nói trước mặt Trần Mộng Nghiên và Kim Cương. Lời nhiều nhất định sẽ lộ sơ hở, hắn sợ không thể khống chế bản thân. May là tìm được cớ rời đi, sau này có cơ hội ở một mình bên Triệu Oánh sẽ nói ra tất cả.
"Dương Minh" Trần Mộng Nghiên cũng có chút kỳ quái, Dương Minh hôm nay sao lại như vậy. Lẽ ra Triệu Oánh là cô giáo, hơn nữa hắn lại gọi là chị, sao lại có thái độ như vậy. Chẳng qua nàng nghĩ đến câu nói giữa Dương Minh và Kim Cương, trực giác nói cho nàng biết Dương Minh và Kim Cương dường như có mâu thuẫn. Cho nên nàng đương nhiên đổ hết lỗi cho Kim Cương. Dương Minh rời đi là do không muốn thấy Kim Cương.
"Cô Triệu, xin lỗi. Dương Minh vốn là người như vậy ạ" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng giải thích một câu.
Vốn là một câu nói khách khí hợp tình hợp lý, nhưng Triệu Oánh nghe lại không thấy như vậy. Trần Mộng Nghiên giải thích thay cho Dương Minh, giống như người yêu thường xuyên nói giúp đối phương vậy. Thật giống như Trần Mộng Nghiên có thể làm chủ thay Dương Minh vậy.
Mặt Triệu Oánh tối sầm lại, nói: "Không có gì" rồi cúi đầu ủ rũ rời đi.
Trần Mộng Nghiên rất khó hiểu, hai chị em này sao lại khó hiểu như vậy? Không phải là Trần Mộng Nghiên quá mẫn cảm. Mà Trần Mộng Nghiên dứt khoát sẽ không nghĩ quan hệ giữa Dương Minh và Triệu Oánh lại giống như mình và Dương Minh.
Triệu Oánh là cô giáo của Dương Minh, lại là chị của hắn. Mặc dù Triệu Oánh rất đẹp, nhưng Trần Mộng Nghiên không cảm thấy bị uy hiếp chút nào. Cho nên không nghi ngờ Triệu Oánh. Mỉm cười xin lỗi Triệu Oánh rồi đuổi theo Dương Minh.
"Triệu Oánh, quan hệ giữa em và Dương Minh không bình thường?" Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi rồi, Kim Cương dò hỏi.
"Hả?" Triệu Oánh càng hoảng sợ, không phải Kim Cương nhìn ra gì đó chứ? Bây giờ cô giáo và học sinh thích nhau đang là mốt.
Kim Cương nhìn ra điểm gì đó rồi đi nói loạn khắp nơi. Mặc dù chuyện giáo viên thích học sinh có không ít, nhưng đến tai lãnh đạo trường học thì nguy. Hơn nữa Kim Cương và Dương Minh lại có mâu thuẫn, mà mình lại từ chối hắn, khó trách hắn ghi hận trong lòng, nên vội vàng giải thích: "Không, không có gì, tôi là chị của cậu ta."
Kim Cương nghĩ thầm. Chị? Nhìn mặt cô đỏ ửng như vậy, sao có thể là" Chị" chứ?" Ai, cũng không biết mình còn có hy vọng không, chẳng qua xem tình huống thì hình như quá xa vời.
Triệu Oánh nhìn vẻ mặt cổ quái của Kim Cương, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn nhìn ra điểm gì, vội vàng nói thêm: "Chỉ là quan hệ tốt hơn bình thường chút mà thôi"
Kim Cương cười khỏ. Cô sợ tôi nói lung tung sao? Tôi dám sao? Tôi còn chưa muốn chết. Nếu làm cho thằng Dương Minh biết tôi đi tuyên truyền lung tung, không đánh gãy chân tôi mới là lạ.
"Không có gì. Thực ra anh cũng muốn có quan hệ tốt với học sinh. Anh thật hâm mộ em" Kim Cương đành phải nói như thế: "Đi thôi, chúng ta còn phải đi xem quần áo. Quần áo ở đây không những giá cả hợp lý, chất lượng cũng tốt.
Triệu Oánh và Kim Cương được trường học phái đi. Triệu Oánh đại biểu cho lớp mười, Kim Cương đại biểu cho tổ thể dục. Đây vốn là chuyện do giáo viên Lý Huệ Hoa làm, nhưng cô năm nay đã lớn tuổi, mắt hơi kém nên đề cử Triệu Oánh ít tuổi đi chọn.
Nhưng lại bị Kim Cương hiểu lầm thành Triệu Oánh và Dương Minh hẹn hò, tâm trạng sa sút. Mà Triệu Oánh lại không hiểu lầm, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên quả thật là hẹn nhau.
Hai người đều có tâm trạng chán nản, chia tay nhau đều đi về hướng khác, gặp thoáng qua.
"Dương Minh, bạn và thấy Kim có mâu thuẫn sao?" Trần Mộng Nghiên hỏi một câu.
"Mâu thuẫn? Đâu chỉ là mâu thuẫn" Dương Minh cười lạnh một tiếng. Hắn không định giấu diếm Trần Mộng Nghiên. Vì vậy nói chuyện Kim Cương tìm người giả làm cướp. với Trần Mộng Nghiên.
"Người này quá ghê tởm" Trần Mộng Nghiên nghe xong rất tức giận nói: "Người như thế sao có thể là giáo viên. Phải khai trừ hắn"
"Ha ha, thực ra người như Kim Cương luôn luôn tồn tại, thường thường là con ngựa hại cả đàn, làm cho ngành giáo dục mang tiếng" Dương Minh lắc đầu: "Ví dụ như ngành y, có vài bác sĩ đòi phong bì của người nhà bệnh nhân. Cho nên mọi người đều nói bệnh viện rất đen tối. Nhưng đó chỉ là chúng ta nhìn thấy, nhưng lại không phát hiện còn có rất nhiều bác sĩ tốt. Ngành giáo dục cũng là như vậy, cô Lý và chị Oánh đều là giáo viên tốt"
"Ừ, bạn nói không sai" Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm, đó chính là đạo lý.
Khi Dương Minh nói Kim Cương lừa hắn đến Thiên thượng nhân gian, bắt hắn trả rất nhiều tiền, Trần Mộng Nghiên ôm bụng cười: "Dương Minh, bạn xấu quá, nhiều tiền như vậy, không phải bắt Kim Cương đi bán máu sao"
"Hắn bán máu cũng phải có người mua mới được, ha ha" Dương Minh tạm thời quyên chuyện của Triệu Oánh, dù sao biện pháp tốt nhất để quên đi nỗi đau thất tình là ở bên cạnh người mình thích.
"Cướp." Đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai của một cô gái.
Dương Minh ngẩng đầu lên, một thằng con trai đeo kính dâm chạy từ trong ngân hàng nông nghiệp về phía này, vừa chạy vừa lớn tiếng đe dọa: "Không muốn chết thì mau tránh đường cho ông"
Hiển nhiên thằng này là một tên cướp.
Người ven đường rất nghe lời, thằng này vừa hét lên thì đều tránh sang hai bên. Dù sao chuyện cướp bóc thế này, người bình thường không thể nào quản được. Chuyện không liên quan đến mình, không quan tâm. Đây là quan điểm của người hiện đại. Ở nhà cũng dạy con cái như vậy. Ra ngoài không nên quản chuyện người khác.
Cho nên người xấu bây giờ mới lộng hành như vậy. Dù sao lực lượng cảnh sát có hạn, không thể nào chú ý đến tất cả mọi nơi.
Dương Minh đang có tâm trạng không tốt, vốn không muốn quản chuyện này. Nhưng thằng cướp hết lần này đến lần khác lại chạy về phía Dương Minh.
Không cần nói, hai người mặc rất đẹp đôi. Vì vậy Dương Minh trực tiếp thanh toán tiền, hai người cứ như vậy mặc áo này ra khỏi cửa hàng.
"Cô Triệu?" Trần Mộng Nghiên thấy một người đi tới, không khỏi sửng sốt.
"Trần Mộng Nghiên, Dương Minh?" Triệu Oánh cũng có chút kinh ngạc: "Hai người các em."
Triệu Oánh thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh mặc áo tình nhân, trong lòng rất buồn. Người ngu cũng có thể nhìn ra là có chuyện gì.
"Chị Oánh, đại học sắp khai giảng rồi, em và Mộng Nghiên đi mua mấy bộ quần áo. Kim Cương?" Dương Minh lúc này nhìn thấy Kim Cương đi phía sau Triệu Oánh, trong lòng rất không thoải mái. Theo lý thuyết, mình và Triệu Oánh là không có khả năng. Nhưng thấy nàng đi cùng Kim Cương, trong lòng lại nổi cơn ghen.
Điều này không phải bởi vì Kim Cương đáng ghét, Dương Minh rất căm ghét hắn. Nhưng nếu là người khác, Dương Minh vẫn có cảm giác đó. Đàn ông là như vậy, đã có thức ăn trong nồi, lại còn muốn cả thức ăn trong bát người khác.
Chẳng qua bây giờ thấy Kim Cương đi phía sau Triệu Oánh, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
"Thầy Kim cũng đi sao?" Dương Minh cười cười nhưng lại hừ lạnh hai tiếng.
"Là em Dương Minh sao, ha ha, chào em." Kim Cương biến sắc, không nghĩ tới lại gặp ôn thần này ở đây.
"Thầy Kim, xe đạp của em đâu?" Dương Minh nhìn Kim Cương một cái, nói.
Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh đều sửng sốt, không rõ Dương Minh có ý gì mà nói thế. Nhưng Kim Cương lại hiểu rõ, trong lòng thầm kêu khổ. Mày sao còn nhớ rõ như vậy, không phải chỉ một chiếc xe đạp sao, vừa gặp là mày đã muốn nhúng tay vào chuyện của tao sao. Mày lần trước làm tao phải tốn nhiều tiền mời khách như vậy, tao chưa từng nói gì, tao cũng không dám nói gì. Bỏ đi, lần sau tao tránh mày thật xa.
"Cái đó, lần sau đo. Lần sau tôi nhất định mang cho cậu" Kim Cương nói cho qua chuyên.
Dương Minh sao không nghe ra chứ, nhưng hắn căn bản là không phải cần xe đạp. Dương Minh bây giờ không phải thằng Dương Minh trước kia. Đừng nói là xe đạp, xe hơi cũng mua được mà. Huống hồ Dương Minh thi bằng lái xe, chính là vì chuẩn bị mua ô tô.
"Thầy Kim, vậy lần sau anh đừng quên" Dương Minh thản nhiên nói. Sau đó nhìn Triệu Oánh, có chút ghen tị nói: "Chị Oánh, chị đang bận à. Em và Mộng Nghiên đi trước"
Dương Minh không biết quan hệ giữa Triệu Oánh và Kim Cương là gì. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã cùng đi mua sắm với nhau, xem ra quan hệ đã gần hơn một bước.
Dương Minh lắc đầu tự giễu mình, không khỏi thầm mắng mình vô sỉ. Đã có Lam Lăng, giờ lại có Trần Mộng Nghiên, sao còn nghĩ đến Triệu Oánh chứ.
"A. Dương Minh, chị." Triệu Oánh muốn nói gì đó, Dương Minh đã xoay người rời đi.
Thực ra không phải Dương Minh không muốn nói chuyện với Triệu Oánh, mà là hắn không thể, có những lời không thể nào nói trước mặt Trần Mộng Nghiên và Kim Cương. Lời nhiều nhất định sẽ lộ sơ hở, hắn sợ không thể khống chế bản thân. May là tìm được cớ rời đi, sau này có cơ hội ở một mình bên Triệu Oánh sẽ nói ra tất cả.
"Dương Minh" Trần Mộng Nghiên cũng có chút kỳ quái, Dương Minh hôm nay sao lại như vậy. Lẽ ra Triệu Oánh là cô giáo, hơn nữa hắn lại gọi là chị, sao lại có thái độ như vậy. Chẳng qua nàng nghĩ đến câu nói giữa Dương Minh và Kim Cương, trực giác nói cho nàng biết Dương Minh và Kim Cương dường như có mâu thuẫn. Cho nên nàng đương nhiên đổ hết lỗi cho Kim Cương. Dương Minh rời đi là do không muốn thấy Kim Cương.
"Cô Triệu, xin lỗi. Dương Minh vốn là người như vậy ạ" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng giải thích một câu.
Vốn là một câu nói khách khí hợp tình hợp lý, nhưng Triệu Oánh nghe lại không thấy như vậy. Trần Mộng Nghiên giải thích thay cho Dương Minh, giống như người yêu thường xuyên nói giúp đối phương vậy. Thật giống như Trần Mộng Nghiên có thể làm chủ thay Dương Minh vậy.
Mặt Triệu Oánh tối sầm lại, nói: "Không có gì" rồi cúi đầu ủ rũ rời đi.
Trần Mộng Nghiên rất khó hiểu, hai chị em này sao lại khó hiểu như vậy? Không phải là Trần Mộng Nghiên quá mẫn cảm. Mà Trần Mộng Nghiên dứt khoát sẽ không nghĩ quan hệ giữa Dương Minh và Triệu Oánh lại giống như mình và Dương Minh.
Triệu Oánh là cô giáo của Dương Minh, lại là chị của hắn. Mặc dù Triệu Oánh rất đẹp, nhưng Trần Mộng Nghiên không cảm thấy bị uy hiếp chút nào. Cho nên không nghi ngờ Triệu Oánh. Mỉm cười xin lỗi Triệu Oánh rồi đuổi theo Dương Minh.
"Triệu Oánh, quan hệ giữa em và Dương Minh không bình thường?" Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi rồi, Kim Cương dò hỏi.
"Hả?" Triệu Oánh càng hoảng sợ, không phải Kim Cương nhìn ra gì đó chứ? Bây giờ cô giáo và học sinh thích nhau đang là mốt.
Kim Cương nhìn ra điểm gì đó rồi đi nói loạn khắp nơi. Mặc dù chuyện giáo viên thích học sinh có không ít, nhưng đến tai lãnh đạo trường học thì nguy. Hơn nữa Kim Cương và Dương Minh lại có mâu thuẫn, mà mình lại từ chối hắn, khó trách hắn ghi hận trong lòng, nên vội vàng giải thích: "Không, không có gì, tôi là chị của cậu ta."
Kim Cương nghĩ thầm. Chị? Nhìn mặt cô đỏ ửng như vậy, sao có thể là" Chị" chứ?" Ai, cũng không biết mình còn có hy vọng không, chẳng qua xem tình huống thì hình như quá xa vời.
Triệu Oánh nhìn vẻ mặt cổ quái của Kim Cương, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn nhìn ra điểm gì, vội vàng nói thêm: "Chỉ là quan hệ tốt hơn bình thường chút mà thôi"
Kim Cương cười khỏ. Cô sợ tôi nói lung tung sao? Tôi dám sao? Tôi còn chưa muốn chết. Nếu làm cho thằng Dương Minh biết tôi đi tuyên truyền lung tung, không đánh gãy chân tôi mới là lạ.
"Không có gì. Thực ra anh cũng muốn có quan hệ tốt với học sinh. Anh thật hâm mộ em" Kim Cương đành phải nói như thế: "Đi thôi, chúng ta còn phải đi xem quần áo. Quần áo ở đây không những giá cả hợp lý, chất lượng cũng tốt.
Triệu Oánh và Kim Cương được trường học phái đi. Triệu Oánh đại biểu cho lớp mười, Kim Cương đại biểu cho tổ thể dục. Đây vốn là chuyện do giáo viên Lý Huệ Hoa làm, nhưng cô năm nay đã lớn tuổi, mắt hơi kém nên đề cử Triệu Oánh ít tuổi đi chọn.
Nhưng lại bị Kim Cương hiểu lầm thành Triệu Oánh và Dương Minh hẹn hò, tâm trạng sa sút. Mà Triệu Oánh lại không hiểu lầm, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên quả thật là hẹn nhau.
Hai người đều có tâm trạng chán nản, chia tay nhau đều đi về hướng khác, gặp thoáng qua.
"Dương Minh, bạn và thấy Kim có mâu thuẫn sao?" Trần Mộng Nghiên hỏi một câu.
"Mâu thuẫn? Đâu chỉ là mâu thuẫn" Dương Minh cười lạnh một tiếng. Hắn không định giấu diếm Trần Mộng Nghiên. Vì vậy nói chuyện Kim Cương tìm người giả làm cướp. với Trần Mộng Nghiên.
"Người này quá ghê tởm" Trần Mộng Nghiên nghe xong rất tức giận nói: "Người như thế sao có thể là giáo viên. Phải khai trừ hắn"
"Ha ha, thực ra người như Kim Cương luôn luôn tồn tại, thường thường là con ngựa hại cả đàn, làm cho ngành giáo dục mang tiếng" Dương Minh lắc đầu: "Ví dụ như ngành y, có vài bác sĩ đòi phong bì của người nhà bệnh nhân. Cho nên mọi người đều nói bệnh viện rất đen tối. Nhưng đó chỉ là chúng ta nhìn thấy, nhưng lại không phát hiện còn có rất nhiều bác sĩ tốt. Ngành giáo dục cũng là như vậy, cô Lý và chị Oánh đều là giáo viên tốt"
"Ừ, bạn nói không sai" Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm, đó chính là đạo lý.
Khi Dương Minh nói Kim Cương lừa hắn đến Thiên thượng nhân gian, bắt hắn trả rất nhiều tiền, Trần Mộng Nghiên ôm bụng cười: "Dương Minh, bạn xấu quá, nhiều tiền như vậy, không phải bắt Kim Cương đi bán máu sao"
"Hắn bán máu cũng phải có người mua mới được, ha ha" Dương Minh tạm thời quyên chuyện của Triệu Oánh, dù sao biện pháp tốt nhất để quên đi nỗi đau thất tình là ở bên cạnh người mình thích.
"Cướp." Đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai của một cô gái.
Dương Minh ngẩng đầu lên, một thằng con trai đeo kính dâm chạy từ trong ngân hàng nông nghiệp về phía này, vừa chạy vừa lớn tiếng đe dọa: "Không muốn chết thì mau tránh đường cho ông"
Hiển nhiên thằng này là một tên cướp.
Người ven đường rất nghe lời, thằng này vừa hét lên thì đều tránh sang hai bên. Dù sao chuyện cướp bóc thế này, người bình thường không thể nào quản được. Chuyện không liên quan đến mình, không quan tâm. Đây là quan điểm của người hiện đại. Ở nhà cũng dạy con cái như vậy. Ra ngoài không nên quản chuyện người khác.
Cho nên người xấu bây giờ mới lộng hành như vậy. Dù sao lực lượng cảnh sát có hạn, không thể nào chú ý đến tất cả mọi nơi.
Dương Minh đang có tâm trạng không tốt, vốn không muốn quản chuyện này. Nhưng thằng cướp hết lần này đến lần khác lại chạy về phía Dương Minh.
/2205
|